Chương 72
Tú Miêu
11/09/2024
Sáng sớm, A Tùng ngồi dưới mái hiên phe phẩy quạt. Sau bữa tiệc cưới, Tiết gia vắng tanh lặng ngắt, thi thoảng có trẻ con nhà hàng xóm trèo lên tường thấp hái hoa liễu, ríu ra ríu rít giữa chạc cây. A Tùng mắt điếc tai ngơ, thong thả nghĩ chuyện của mình.
Nô bộc tì nữ hồi môn phủ Thọ Dương công đưa tới đều bị Tiết Hoàn trả về. Hắn vẫn xem như có tâm, sáng sớm đã mang một phụ nhân thô kệch từ chợ cò mồi về, người này tay chân cần mẫn, nhưng bị câm – trước khi thành thân, A Tùng đã tới nhà họ Tiết mấy bận, mỗi bận lại gặp một người trông nhà khác nhau, đều là người điếc, người mù, hoặc người già lẩm cẩm.
Bây giờ có thêm một người là nàng, chẳng biết hắn có chê chướng mắt không?
Lần theo động tĩnh đi ra sau nhà, Tiết Hoàn đang luyện kiếm cạnh vườn rau, A Tùng lẳng lặng tựa cửa, quan sát hắn.
Tiết Hoàn quen dùng kiếm, thanh trường kiếm trong tay như du long, khuấy động sóng bạc dưới ánh nắng. Quần áo mùa hè mỏng manh, nổi bật động tác tứ chi hắn, cường tráng vô cùng. A Tùng hào hứng ngắm một lúc rồi bắt đầu thấy nhàm chán – chiêu thức của Tiết Hoàn trông chẳng mấy đẹp đẽ hung hiểm, hắn cũng chẳng chịu lợi dụng kẽ hở cho nàng một ánh mắt đa tình.
Đối với cuộc hôn nhân này, đối với sự hiện diện của nàng, hắn đều thản nhiên và bình tĩnh dị thường. A Tùng ý thức được điều này, cắn nhẹ môi.
Xoay người trở về phòng, A Tùng lật tung rương quần áo, cuối cùng thay một chiếc váy dài đan bích vừa ý, buộc siết eo thon, làn da dưới lớp áo lụa mỏng manh nửa ẩn nửa hiện. Soi gương đồng cẩn thận ngắm kĩ mặt mày chính mình, nàng cài thêm một đóa hoa lụa màu vàng tơ lên tóc mai.
Điểm trang cho thướt tha yểu điệu rồi, nàng lại thò đầu nhìn ra sau nhà, thấy Tiết Hoàn dừng động tác, nhìn thanh trường kiếm chỉ thiên trong tay trầm tư.
A Tùng nhón chân, đi về phía bóng lưng trầm mặc bất động kia.
Tiết Hoan ném thanh kiếm “xoảng” một tiếng xuống mặt đất, cởi áo ngắn, vốc một vốc nước lạnh từ thùng nước. A Tùng ghé sát lại đằng sau, ngón tay vạch một nét trên bờ vai rịn mồ hôi mỏng của hắn, dẩu môi chê bai: “Người toàn mồ hôi.”
Tiết Hoàn nhận lấy khăn tay, lau mặt trước rồi mới quay đầu nhìn nàng – mới nửa ngày mà A Tùng đã đổi ba năm bộ y phục, đi qua đi lại trước mặt hắn, trong lòng Tiết Hoàn sao có thể không hay biết gì? Vừa luyện kiếm xong, đến hơi thở cũng nóng bỏng, hắn ngồi lên thành giếng, nắm khăn tay, ánh mắt nóng rực quét từ hoa lụa đến làn váy, “Em ăn mặc thế này hơi giống bữa dạ yến ở Hoa Nùng biệt viện đó.”
A Tùng hứng chí, “Chàng còn nhớ à?”
Tiết Hoàn nhặt kiếm lên, chậm rãi lau, cười đáp: “Nhớ.”
Bữa dạ yến ở Hoa Nùng biệt viện ấy là thời khắc A Tùng tự nhận là đắc ý nhất, xinh đẹp nhất trong đời. Nàng mở cờ trong bụng, lặng lẽ đi tới cạnh Tiết Hoàn, tựa vào vai hắn, “Em cũng nhớ, đêm ấy chàng mặc đen thùi lùi, đột nhiên lên tiếng, dọa người ta sợ muốn chết.”
Tiết Hoàn xoay cổ tay, thân kiếm mới lau sáng như tuyết lờ mờ phản chiếu gương mặt A Tùng. Phàm có cơ hội, A Tùng đều không nhịn được thưởng thức sắc đẹp của mình. Hai người không hẹn mà cùng nhìn đăm đăm bóng người mơ hồ kia một chớp mắt, Tiết Hoàn chợt nói: “Nhưng cũng có chỗ khác.”
A Tùng nghi hoặc sờ mặt mình: “Khác chỗ nào?”
Tiết Hoàn cầm áo ngắn lên, vừa đi vào phòng vừa ngoái lại cười bảo nàng: “Khi ấy là hàng hiếm cất trữ, chờ bán giá cao, bây giờ là minh châu bị bỏ xó, hối tiếc cũng không kịp – sao có thể giống nhau?”
Đuôi mày A Tùng nhướng lên, “Xí,” Nàng toan cau có, nhưng môi đỏ lại không kìm được chúm chím, “Em mới không hối hận!”
Tiết Hoàn trở lại phòng, thay y phục, A Tùng cũng chẳng tránh, quang minh chính đại nhìn – những người ở Hoa Nùng biệt viện năm đó ai cũng quyền cao chức trọng hơn hắn, nhưng nào ai sở hữu cánh tay vững chãi khỏe khoắn, gương mặt anh tuấn sáng sủa như hắn? Nàng nghĩ đến đêm qua, mặt khó nén ửng màu hây hây, vén màn lên mỉm cười với hắn. “Nói vậy tức là chàng cũng cảm thấy em là minh châu à?” Nàng nũng nịu.
Tiết Hoàn ngoắc tay với A Tùng, A Tùng vội vã buông màn đi tới. Tiết Hoàn ôm nàng, lăn lên giường, hắn cười nhìn nàng, vén váy dài lên, cởi chiếc giày tơ tinh xảo của nàng ra, huơ huơ trước mặt A Tùng.
A Tùng lập tức hiểu dụng ý của hắn, vội che đầu, chột dạ la, “Đừng ném em.”
“Không hối hận?” Tiết Hoàn hỏi lại, cười vứt giày tơ đi, “Em là minh châu?” Hắn trêu tức, “Ta thấy em là cục phân dê thì có.”
“Hối hận, em hối hận rồi!”
Tiết Hoàn bắt chước ngữ điệu của nàng, “Hối hận cũng vô ích.”
Lòng A Tùng ngọt như rót mật, lại giả bộ tức giận, căm phẫn cắn vai hắn.
Ba ngày sau lễ thành hôn, Tiết Hoàn rất ít ra ngoài, nếu nói mê đắm A Tùng đến quên cả phàm tục thì không phải, chỉ nhàn rỗi luyện kiếm, thu hoạch vài luống rau trong vườn, gánh mấy thùng nước, dáng vẻ hết sức bình tâm sinh hoạt. A Tùng lầm bầm trong lòng, đuổi theo hắn ra vườn rau, hỏi: “Sao chàng không ra ngoài đi nhậu?”
Tiết Hoàn hỏi lại: “Nhậu cái gì?”
Nhậu cái gì? Mới thành hôn, dù sao cũng phải có người tới ăn mừng chứ? Đám Đàn Đạo Nhất chẳng có việc gì cũng hai ba ngày một trận nhậu nhẹt, Tiết Hoàn cũng coi như cận thần của hoàng đế, trước cổng lại vắng vẻ đìu hiu. Không đi nhậu sao thăng quan được? A Tùng sốt ruột thay hắn, “Chàng đưa công chúa hòa thân, lập công to như thế mà bệ hạ không thăng chức cho chàng à?”
Tiết Hoàn lắc đầu, “Không biết.”
A Tùng ngồi ở đầu giường, phe phẩy quạt, bắt đầu cân nhắc, “Ngày mai em phải vào cung tạ ơn…”
Trong tay thốt nhiên trống không, quạt bị người khác rút mất, A Tùng ngẩng đầu, thấy ánh mắt Tiết Hoàn nhìn nàng hơi đanh lại.
“Không phải em định đi gặp hoàng đế cầu quan cho ta đấy chứ?” Hắn cười như không cười.
Trong lòng A Tùng vừa nảy ra ý niệm này đã bị hắn nhìn thấu, nàng vội thề thốt phủ nhận, “Còn lâu em mới nhiều chuyện thế!” Cắn môi ngẫm nghĩ, nàng phiền muộn nói: “Hoàng hậu sẽ cười thẳng vào mặt em.” Nàng hơi băn khoăn, sợ hiềm khích giữa mình và hoàng hậu làm liên lụy đến Tiết Hoàn, hoàng hậu sẽ nói xấu hắn trước mặt hoàng đế.
Tiết Hoàn nói: “Đừng đắc tội hoàng hậu. Thị đang được thịnh sủng, đừng tự gây khó dễ cho mình.”
A Tùng rất không tình nguyện, “Biết rồi.”
Thấy nàng nghe lời, sắc mặt Tiết Hoàn dịu xuống. Sờ lên cổ áo mở hé của A Tùng, thấy hơi dính tay, hễ trong lòng sốt ruột là nàng không chịu nổi nóng nực, Tiết Hoàn tốt bụng quạt mát cho nàng, giọng điệu lại nói một không hai, “Chuyện của ta ta sẽ tự lo, em đừng quấy rối.”
A Tùng nghĩ ngợi một lúc vẫn không cam lòng, kéo nhẹ tay áo Tiết Hoàn, “Đàn Đạo Nhất sắp đi Dự Châu thăng chức rồi, chàng đừng để bị hắn đè đầu.”
“Thì ra là vậy.” Tiết Hoàn bật cười, dùng quạt nâng cằm A Tùng, chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng trong như nước của nàng, “Nếu ta cũng rời kinh đến nơi binh hoang mã loạn, em có nỡ từ bỏ Lạc Dương phồn hoa đi theo ta không?”
Nụ cười của A Tùng phai bớt, “Chàng định đi đâu?”
Tiết Hoàn nhìn nàng chốc lát, lắc đầu nói, “Nói chung không phải Dự Châu.”
Hôm sau, lúc A Tùng thức giấc, bên giường đã trống trơn, Tiết Hoàn vào cung ứng mão từ hừng đông, không làm kinh động nàng.
A Tùng hơi thất vọng, thấy thời gian không còn sớm, cũng chẳng dám trễ nải, chịu đựng oi bức mặc lễ phục dày nặng phức tạp vào, kêu vú già đi mướn một chiếc xe, đi hậu cung tạ ơn.
Hoàng hậu nghe lời ngự y dặn dò, càng gần ngày lâm bồn càng phải năng đi lại. Bộ xiêm y thùng thình màu đỏ nhạt khiến toàn thân thị như được bao bọc trong hào quang. Thị quan sát A Tùng rạp người thi lễ với ánh mắt thương hại lãnh đạm.
“Tiết phu nhân không cần đa lễ.” Thị cũng ghét trời nóng, đẩy khay sứ đựng trái cây ra, tinh thần uể oải, “Nghe nói Tiết phủ xa xôi, lại ít tùy tùng, vào cung một chuyến rất tốn kém trắc trở, ta đã đặc biệt nói phu nhân không cần tiến cung tạ ơn rồi.”
Hoàng hậu không muốn gặp nàng, A Tùng chỉ giả vờ không hiểu, còn cười tươi rói với thị, “Nghe nói tứ hôn là nhờ điện hạ góp lời với bệ hạ, thiếp cảm tạ sâu sắc ý tốt của điện hạ, dẫu phải bôn ba ngàn dặm cũng muốn đến tạ ơn.”
“Ngươi chỉ là vợ một vị quan ngũ phẩm, kể cũng không nhất thiết…” Hoàng hậu khẽ mỉm cười.
“Điện hạ mệt ạ?” Tì nữ ân cần hỏi.
Hoàng hậu gật đầu, tì nữ đỡ thị ngồi xuống, vẫy tay gọi ngự y vào thỉnh mạch. Nhìn sắc mặt thị cũng xem như hồng hào, vậy mà ngự y căng thẳng khôn nguôi, đi ngủ thế nào, ăn kiêng cái gì đều dặn dò tì nữ vô cùng chi tiết. A Tùng nghe mà buồn ngủ, đang định cáo lui thì hoàng hậu gọi nàng lại, “Khám cho cả Tiết phu nhân đi.” Thị nói với ngự y.
Đàn thị mới thành thân với Tiết Hoàn chưa được mấy ngày, sao có thể có hỉ mạch? Nhưng nghĩ đến chuyện phong lưu giữa Đàn thị và hoàng đế, ngự y cũng không khỏi suy nghĩ lệch lạc. Cúi đầu khám cho A Tùng, quan sát mặt nàng, ông ta cười thưa với hoàng hậu: “Tiết phu nhân trẻ tuổi, tuy lớn lên ở Nhu Nhiên nhưng thân thể khỏe mạnh vô cùng. Trái lại, thân thể điện hạ có phần yếu ớt, thế nên hoài thai phải đặc biệt cẩn trọng.”
Hoàng hậu tự giễu: “Xem ra đều là mệnh, không thể trách ai được.” Thị nhìn A Tùng, ánh mắt sâu xa ý vị, “Khỏe mạnh thì tốt, đất Vân Trung cằn cỗi lạnh giá, chắc ngươi cũng có thể thích ứng được.”
A Tùng sửng sốt, hoàng hậu lại cố ý úp mở, đã uyển chuyển từ chối tiếp khách, “Ta đi nằm một chút.”
A Tùng từ biệt hoàng hậu, trong tay còn cầm lễ thưởng ban ân của hoàng hậu – nàng chỉ là gia quyến quan ngũ phẩm, ban tặng cũng chỉ có mấy món trâm thoa bằng bạc, tâm tư A Tùng cũng chẳng đặt tại mấy món trâm thoa này.
Hoàng hậu muốn mượn cớ đuổi nàng đi Vân Trung?
“Mẹ.” Tai bị người ta kéo một cái, A Tùng hồi thần, thấy A Nô cười hì hì với nàng, cầm roi đen trên mặt bàn lên hí hoáy. Thái hậu sủng ái cậu, đồ chơi nhiều vô số kể, A Nô lại chỉ thích cây roi này của Xích Đệ Liên, chơi thấy vui, miệng liền thình lình thốt ra mấy từ Nhu Nhiên, kêu mẹ kêu dì lung tung một hồi.
A Tùng ôm A Nô, áp má vào khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của cậu.
A Nô vỗ vỗ bụng A Tùng. Sau lần tình cờ gặp hoàng hậu, cậu nảy sinh hứng thú với bụng của nữ nhân. “Muội muội,” cậu lẩm bẩm.
Một ý nghĩ vụt lướt trong lòng A Tùng, nàng bế cậu lên, nhỏ giọng thì thầm vào tai A Nô: “A Nô ngoan, trong bụng hoàng hậu là muội muội à?”
Trên dưới toàn cung đều chắc như đinh đóng cột rằng cái thai của hoàng hậu là hoàng tử, nhưng A Nô lại kiên định gật đầu, “Đúng.”
Cơn bực tức ngập đầy trong bụng A Tùng lập tức tiêu tan, nàng cười khúc khích, xoa nắn mặt A Nô, “Con thông minh quá, A Nô.”
A Tùng cố ý nán lại trong cung chơi nửa ngày, đợi ráng chiều giăng khắp trời mới rời cung, lúc đi ngang qua quan thự thì dừng lại chờ chốc lát, quả nhiên thấy Tiết Hoàn dẫn ngựa đi ra, A Tùng vén mành xe, vui vẻ vẫy tay với hắn, “Mau lên xe đi.”
Tiết Hoàn nhìn gương mặt hồng hào xán lạn của nàng dưới nắng chiều, cười hỏi: “Lên xe rồi ai dắt ngựa cho ta?”
A Tùng nói, “Vậy em cưỡi ngựa cùng chàng.”
“Thế thì em mất trắng tiền thuê xe à?”
“Chàng,” A Tùng biết hắn ghẹo mình, cũng làm bộ nguýt hắn, “Xem cái vẻ nghèo túng của chàng kìa.”
“Cứ ngồi yên trên xe của em đi.”
Giờ tan trực, trên đường Đồng Đà đâu đâu cũng là quan viên văn võ của triều đình. Tiết Hoàn cười ngồi trên lưng ngựa, thi thoảng gật đầu chào hỏi với người khác. A Tùng thấy hắn không chịu buông tuồng, chỉ đành cách mành xe nhỏ giọng chuyện phiếm với hắn, “Hoàng hậu bây giờ xấu lắm, eo to như cái thùng nước vậy, mặt còn nổi đốm nữa, nói chuyện thì thều thào như sắp đứt hơi, sau này em mang thai cũng sẽ biến thành như thế à?”
Tiết Hoàn liếc nàng, cười, “Em mang thai có khi còn xấu hơn thị ấy chứ.”
A Tùng nguýt hắn, khóe mắt quét tới quét lui trên người Tiết Hoàn, quay đầu sang chỗ khác, “Ha, bởi vì bà ta là quý phụ nhân mong manh chứ gì, xưa nay chàng đều thích nữ nhân như vậy.” Nàng lườm hắn, nhớ đến Vương thị, trong lòng hơi khó chịu.
Cách mành xe, không nhìn thấy sắc mặt Tiết Hoàn, A Tùng tưởng hắn sẽ tức giận, nào ngờ chỉ nghe Tiết Hoàn cười khẽ một tiếng, nói: “Quan giai ta thấp kém, đương nhiên không hào phóng bằng Thọ Dương công và trưởng sử của y rồi.”
A Tùng cáu tiết, vén phắt mành xe lên, toan châm chọc hắn vài câu thì thấy Tiết Hoàn ghìm cương ngựa, nhìn thẳng về phía trước.
Đàn Đạo Nhất đứng dưới cây quýt bên đường, đang hàn huyên với đồng liêu, được người ta chỉ cho, chàng nghiêng người qua, chắp tay với Tiết Hoàn. Đại khái là vì gần đây vạn sự như ý, mỗi động tác vung tay nhấc chân của chàng đều rất mực tiêu sái, phần nào mang vẻ khí phách phấn khởi. Ánh mắt dò xét của A Tùng vừa mới đậu lên mặt chàng, tầm mắt của Đàn Đạo Nhất đã phóng tới.
Tâm trạng chàng tốt, dưới hàng mày thanh tú, đôi mắt anh tuấn sáng ngời lạ thường.
Ngừng lại trong khoảnh khắc, Đàn Đạo Nhất cao giọng nói với Tiết Hoàn: “Tiết tướng quân, đừng quên cái hẹn tối nay đấy nhé.”
Tiết Hoàn gật đầu với chàng. “Không phải em ngóng trông ta đi nhậu à?” Hắn quay đầu nhếch miệng cười với A Tùng, sắc mặt lại hơi trầm xuống, “Tối nay ta không về. Ngày mai Đàn thị trung đi Dự Châu, phải tiễn hắn cho tử tế mới được.”
Nô bộc tì nữ hồi môn phủ Thọ Dương công đưa tới đều bị Tiết Hoàn trả về. Hắn vẫn xem như có tâm, sáng sớm đã mang một phụ nhân thô kệch từ chợ cò mồi về, người này tay chân cần mẫn, nhưng bị câm – trước khi thành thân, A Tùng đã tới nhà họ Tiết mấy bận, mỗi bận lại gặp một người trông nhà khác nhau, đều là người điếc, người mù, hoặc người già lẩm cẩm.
Bây giờ có thêm một người là nàng, chẳng biết hắn có chê chướng mắt không?
Lần theo động tĩnh đi ra sau nhà, Tiết Hoàn đang luyện kiếm cạnh vườn rau, A Tùng lẳng lặng tựa cửa, quan sát hắn.
Tiết Hoàn quen dùng kiếm, thanh trường kiếm trong tay như du long, khuấy động sóng bạc dưới ánh nắng. Quần áo mùa hè mỏng manh, nổi bật động tác tứ chi hắn, cường tráng vô cùng. A Tùng hào hứng ngắm một lúc rồi bắt đầu thấy nhàm chán – chiêu thức của Tiết Hoàn trông chẳng mấy đẹp đẽ hung hiểm, hắn cũng chẳng chịu lợi dụng kẽ hở cho nàng một ánh mắt đa tình.
Đối với cuộc hôn nhân này, đối với sự hiện diện của nàng, hắn đều thản nhiên và bình tĩnh dị thường. A Tùng ý thức được điều này, cắn nhẹ môi.
Xoay người trở về phòng, A Tùng lật tung rương quần áo, cuối cùng thay một chiếc váy dài đan bích vừa ý, buộc siết eo thon, làn da dưới lớp áo lụa mỏng manh nửa ẩn nửa hiện. Soi gương đồng cẩn thận ngắm kĩ mặt mày chính mình, nàng cài thêm một đóa hoa lụa màu vàng tơ lên tóc mai.
Điểm trang cho thướt tha yểu điệu rồi, nàng lại thò đầu nhìn ra sau nhà, thấy Tiết Hoàn dừng động tác, nhìn thanh trường kiếm chỉ thiên trong tay trầm tư.
A Tùng nhón chân, đi về phía bóng lưng trầm mặc bất động kia.
Tiết Hoan ném thanh kiếm “xoảng” một tiếng xuống mặt đất, cởi áo ngắn, vốc một vốc nước lạnh từ thùng nước. A Tùng ghé sát lại đằng sau, ngón tay vạch một nét trên bờ vai rịn mồ hôi mỏng của hắn, dẩu môi chê bai: “Người toàn mồ hôi.”
Tiết Hoàn nhận lấy khăn tay, lau mặt trước rồi mới quay đầu nhìn nàng – mới nửa ngày mà A Tùng đã đổi ba năm bộ y phục, đi qua đi lại trước mặt hắn, trong lòng Tiết Hoàn sao có thể không hay biết gì? Vừa luyện kiếm xong, đến hơi thở cũng nóng bỏng, hắn ngồi lên thành giếng, nắm khăn tay, ánh mắt nóng rực quét từ hoa lụa đến làn váy, “Em ăn mặc thế này hơi giống bữa dạ yến ở Hoa Nùng biệt viện đó.”
A Tùng hứng chí, “Chàng còn nhớ à?”
Tiết Hoàn nhặt kiếm lên, chậm rãi lau, cười đáp: “Nhớ.”
Bữa dạ yến ở Hoa Nùng biệt viện ấy là thời khắc A Tùng tự nhận là đắc ý nhất, xinh đẹp nhất trong đời. Nàng mở cờ trong bụng, lặng lẽ đi tới cạnh Tiết Hoàn, tựa vào vai hắn, “Em cũng nhớ, đêm ấy chàng mặc đen thùi lùi, đột nhiên lên tiếng, dọa người ta sợ muốn chết.”
Tiết Hoàn xoay cổ tay, thân kiếm mới lau sáng như tuyết lờ mờ phản chiếu gương mặt A Tùng. Phàm có cơ hội, A Tùng đều không nhịn được thưởng thức sắc đẹp của mình. Hai người không hẹn mà cùng nhìn đăm đăm bóng người mơ hồ kia một chớp mắt, Tiết Hoàn chợt nói: “Nhưng cũng có chỗ khác.”
A Tùng nghi hoặc sờ mặt mình: “Khác chỗ nào?”
Tiết Hoàn cầm áo ngắn lên, vừa đi vào phòng vừa ngoái lại cười bảo nàng: “Khi ấy là hàng hiếm cất trữ, chờ bán giá cao, bây giờ là minh châu bị bỏ xó, hối tiếc cũng không kịp – sao có thể giống nhau?”
Đuôi mày A Tùng nhướng lên, “Xí,” Nàng toan cau có, nhưng môi đỏ lại không kìm được chúm chím, “Em mới không hối hận!”
Tiết Hoàn trở lại phòng, thay y phục, A Tùng cũng chẳng tránh, quang minh chính đại nhìn – những người ở Hoa Nùng biệt viện năm đó ai cũng quyền cao chức trọng hơn hắn, nhưng nào ai sở hữu cánh tay vững chãi khỏe khoắn, gương mặt anh tuấn sáng sủa như hắn? Nàng nghĩ đến đêm qua, mặt khó nén ửng màu hây hây, vén màn lên mỉm cười với hắn. “Nói vậy tức là chàng cũng cảm thấy em là minh châu à?” Nàng nũng nịu.
Tiết Hoàn ngoắc tay với A Tùng, A Tùng vội vã buông màn đi tới. Tiết Hoàn ôm nàng, lăn lên giường, hắn cười nhìn nàng, vén váy dài lên, cởi chiếc giày tơ tinh xảo của nàng ra, huơ huơ trước mặt A Tùng.
A Tùng lập tức hiểu dụng ý của hắn, vội che đầu, chột dạ la, “Đừng ném em.”
“Không hối hận?” Tiết Hoàn hỏi lại, cười vứt giày tơ đi, “Em là minh châu?” Hắn trêu tức, “Ta thấy em là cục phân dê thì có.”
“Hối hận, em hối hận rồi!”
Tiết Hoàn bắt chước ngữ điệu của nàng, “Hối hận cũng vô ích.”
Lòng A Tùng ngọt như rót mật, lại giả bộ tức giận, căm phẫn cắn vai hắn.
Ba ngày sau lễ thành hôn, Tiết Hoàn rất ít ra ngoài, nếu nói mê đắm A Tùng đến quên cả phàm tục thì không phải, chỉ nhàn rỗi luyện kiếm, thu hoạch vài luống rau trong vườn, gánh mấy thùng nước, dáng vẻ hết sức bình tâm sinh hoạt. A Tùng lầm bầm trong lòng, đuổi theo hắn ra vườn rau, hỏi: “Sao chàng không ra ngoài đi nhậu?”
Tiết Hoàn hỏi lại: “Nhậu cái gì?”
Nhậu cái gì? Mới thành hôn, dù sao cũng phải có người tới ăn mừng chứ? Đám Đàn Đạo Nhất chẳng có việc gì cũng hai ba ngày một trận nhậu nhẹt, Tiết Hoàn cũng coi như cận thần của hoàng đế, trước cổng lại vắng vẻ đìu hiu. Không đi nhậu sao thăng quan được? A Tùng sốt ruột thay hắn, “Chàng đưa công chúa hòa thân, lập công to như thế mà bệ hạ không thăng chức cho chàng à?”
Tiết Hoàn lắc đầu, “Không biết.”
A Tùng ngồi ở đầu giường, phe phẩy quạt, bắt đầu cân nhắc, “Ngày mai em phải vào cung tạ ơn…”
Trong tay thốt nhiên trống không, quạt bị người khác rút mất, A Tùng ngẩng đầu, thấy ánh mắt Tiết Hoàn nhìn nàng hơi đanh lại.
“Không phải em định đi gặp hoàng đế cầu quan cho ta đấy chứ?” Hắn cười như không cười.
Trong lòng A Tùng vừa nảy ra ý niệm này đã bị hắn nhìn thấu, nàng vội thề thốt phủ nhận, “Còn lâu em mới nhiều chuyện thế!” Cắn môi ngẫm nghĩ, nàng phiền muộn nói: “Hoàng hậu sẽ cười thẳng vào mặt em.” Nàng hơi băn khoăn, sợ hiềm khích giữa mình và hoàng hậu làm liên lụy đến Tiết Hoàn, hoàng hậu sẽ nói xấu hắn trước mặt hoàng đế.
Tiết Hoàn nói: “Đừng đắc tội hoàng hậu. Thị đang được thịnh sủng, đừng tự gây khó dễ cho mình.”
A Tùng rất không tình nguyện, “Biết rồi.”
Thấy nàng nghe lời, sắc mặt Tiết Hoàn dịu xuống. Sờ lên cổ áo mở hé của A Tùng, thấy hơi dính tay, hễ trong lòng sốt ruột là nàng không chịu nổi nóng nực, Tiết Hoàn tốt bụng quạt mát cho nàng, giọng điệu lại nói một không hai, “Chuyện của ta ta sẽ tự lo, em đừng quấy rối.”
A Tùng nghĩ ngợi một lúc vẫn không cam lòng, kéo nhẹ tay áo Tiết Hoàn, “Đàn Đạo Nhất sắp đi Dự Châu thăng chức rồi, chàng đừng để bị hắn đè đầu.”
“Thì ra là vậy.” Tiết Hoàn bật cười, dùng quạt nâng cằm A Tùng, chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng trong như nước của nàng, “Nếu ta cũng rời kinh đến nơi binh hoang mã loạn, em có nỡ từ bỏ Lạc Dương phồn hoa đi theo ta không?”
Nụ cười của A Tùng phai bớt, “Chàng định đi đâu?”
Tiết Hoàn nhìn nàng chốc lát, lắc đầu nói, “Nói chung không phải Dự Châu.”
Hôm sau, lúc A Tùng thức giấc, bên giường đã trống trơn, Tiết Hoàn vào cung ứng mão từ hừng đông, không làm kinh động nàng.
A Tùng hơi thất vọng, thấy thời gian không còn sớm, cũng chẳng dám trễ nải, chịu đựng oi bức mặc lễ phục dày nặng phức tạp vào, kêu vú già đi mướn một chiếc xe, đi hậu cung tạ ơn.
Hoàng hậu nghe lời ngự y dặn dò, càng gần ngày lâm bồn càng phải năng đi lại. Bộ xiêm y thùng thình màu đỏ nhạt khiến toàn thân thị như được bao bọc trong hào quang. Thị quan sát A Tùng rạp người thi lễ với ánh mắt thương hại lãnh đạm.
“Tiết phu nhân không cần đa lễ.” Thị cũng ghét trời nóng, đẩy khay sứ đựng trái cây ra, tinh thần uể oải, “Nghe nói Tiết phủ xa xôi, lại ít tùy tùng, vào cung một chuyến rất tốn kém trắc trở, ta đã đặc biệt nói phu nhân không cần tiến cung tạ ơn rồi.”
Hoàng hậu không muốn gặp nàng, A Tùng chỉ giả vờ không hiểu, còn cười tươi rói với thị, “Nghe nói tứ hôn là nhờ điện hạ góp lời với bệ hạ, thiếp cảm tạ sâu sắc ý tốt của điện hạ, dẫu phải bôn ba ngàn dặm cũng muốn đến tạ ơn.”
“Ngươi chỉ là vợ một vị quan ngũ phẩm, kể cũng không nhất thiết…” Hoàng hậu khẽ mỉm cười.
“Điện hạ mệt ạ?” Tì nữ ân cần hỏi.
Hoàng hậu gật đầu, tì nữ đỡ thị ngồi xuống, vẫy tay gọi ngự y vào thỉnh mạch. Nhìn sắc mặt thị cũng xem như hồng hào, vậy mà ngự y căng thẳng khôn nguôi, đi ngủ thế nào, ăn kiêng cái gì đều dặn dò tì nữ vô cùng chi tiết. A Tùng nghe mà buồn ngủ, đang định cáo lui thì hoàng hậu gọi nàng lại, “Khám cho cả Tiết phu nhân đi.” Thị nói với ngự y.
Đàn thị mới thành thân với Tiết Hoàn chưa được mấy ngày, sao có thể có hỉ mạch? Nhưng nghĩ đến chuyện phong lưu giữa Đàn thị và hoàng đế, ngự y cũng không khỏi suy nghĩ lệch lạc. Cúi đầu khám cho A Tùng, quan sát mặt nàng, ông ta cười thưa với hoàng hậu: “Tiết phu nhân trẻ tuổi, tuy lớn lên ở Nhu Nhiên nhưng thân thể khỏe mạnh vô cùng. Trái lại, thân thể điện hạ có phần yếu ớt, thế nên hoài thai phải đặc biệt cẩn trọng.”
Hoàng hậu tự giễu: “Xem ra đều là mệnh, không thể trách ai được.” Thị nhìn A Tùng, ánh mắt sâu xa ý vị, “Khỏe mạnh thì tốt, đất Vân Trung cằn cỗi lạnh giá, chắc ngươi cũng có thể thích ứng được.”
A Tùng sửng sốt, hoàng hậu lại cố ý úp mở, đã uyển chuyển từ chối tiếp khách, “Ta đi nằm một chút.”
A Tùng từ biệt hoàng hậu, trong tay còn cầm lễ thưởng ban ân của hoàng hậu – nàng chỉ là gia quyến quan ngũ phẩm, ban tặng cũng chỉ có mấy món trâm thoa bằng bạc, tâm tư A Tùng cũng chẳng đặt tại mấy món trâm thoa này.
Hoàng hậu muốn mượn cớ đuổi nàng đi Vân Trung?
“Mẹ.” Tai bị người ta kéo một cái, A Tùng hồi thần, thấy A Nô cười hì hì với nàng, cầm roi đen trên mặt bàn lên hí hoáy. Thái hậu sủng ái cậu, đồ chơi nhiều vô số kể, A Nô lại chỉ thích cây roi này của Xích Đệ Liên, chơi thấy vui, miệng liền thình lình thốt ra mấy từ Nhu Nhiên, kêu mẹ kêu dì lung tung một hồi.
A Tùng ôm A Nô, áp má vào khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của cậu.
A Nô vỗ vỗ bụng A Tùng. Sau lần tình cờ gặp hoàng hậu, cậu nảy sinh hứng thú với bụng của nữ nhân. “Muội muội,” cậu lẩm bẩm.
Một ý nghĩ vụt lướt trong lòng A Tùng, nàng bế cậu lên, nhỏ giọng thì thầm vào tai A Nô: “A Nô ngoan, trong bụng hoàng hậu là muội muội à?”
Trên dưới toàn cung đều chắc như đinh đóng cột rằng cái thai của hoàng hậu là hoàng tử, nhưng A Nô lại kiên định gật đầu, “Đúng.”
Cơn bực tức ngập đầy trong bụng A Tùng lập tức tiêu tan, nàng cười khúc khích, xoa nắn mặt A Nô, “Con thông minh quá, A Nô.”
A Tùng cố ý nán lại trong cung chơi nửa ngày, đợi ráng chiều giăng khắp trời mới rời cung, lúc đi ngang qua quan thự thì dừng lại chờ chốc lát, quả nhiên thấy Tiết Hoàn dẫn ngựa đi ra, A Tùng vén mành xe, vui vẻ vẫy tay với hắn, “Mau lên xe đi.”
Tiết Hoàn nhìn gương mặt hồng hào xán lạn của nàng dưới nắng chiều, cười hỏi: “Lên xe rồi ai dắt ngựa cho ta?”
A Tùng nói, “Vậy em cưỡi ngựa cùng chàng.”
“Thế thì em mất trắng tiền thuê xe à?”
“Chàng,” A Tùng biết hắn ghẹo mình, cũng làm bộ nguýt hắn, “Xem cái vẻ nghèo túng của chàng kìa.”
“Cứ ngồi yên trên xe của em đi.”
Giờ tan trực, trên đường Đồng Đà đâu đâu cũng là quan viên văn võ của triều đình. Tiết Hoàn cười ngồi trên lưng ngựa, thi thoảng gật đầu chào hỏi với người khác. A Tùng thấy hắn không chịu buông tuồng, chỉ đành cách mành xe nhỏ giọng chuyện phiếm với hắn, “Hoàng hậu bây giờ xấu lắm, eo to như cái thùng nước vậy, mặt còn nổi đốm nữa, nói chuyện thì thều thào như sắp đứt hơi, sau này em mang thai cũng sẽ biến thành như thế à?”
Tiết Hoàn liếc nàng, cười, “Em mang thai có khi còn xấu hơn thị ấy chứ.”
A Tùng nguýt hắn, khóe mắt quét tới quét lui trên người Tiết Hoàn, quay đầu sang chỗ khác, “Ha, bởi vì bà ta là quý phụ nhân mong manh chứ gì, xưa nay chàng đều thích nữ nhân như vậy.” Nàng lườm hắn, nhớ đến Vương thị, trong lòng hơi khó chịu.
Cách mành xe, không nhìn thấy sắc mặt Tiết Hoàn, A Tùng tưởng hắn sẽ tức giận, nào ngờ chỉ nghe Tiết Hoàn cười khẽ một tiếng, nói: “Quan giai ta thấp kém, đương nhiên không hào phóng bằng Thọ Dương công và trưởng sử của y rồi.”
A Tùng cáu tiết, vén phắt mành xe lên, toan châm chọc hắn vài câu thì thấy Tiết Hoàn ghìm cương ngựa, nhìn thẳng về phía trước.
Đàn Đạo Nhất đứng dưới cây quýt bên đường, đang hàn huyên với đồng liêu, được người ta chỉ cho, chàng nghiêng người qua, chắp tay với Tiết Hoàn. Đại khái là vì gần đây vạn sự như ý, mỗi động tác vung tay nhấc chân của chàng đều rất mực tiêu sái, phần nào mang vẻ khí phách phấn khởi. Ánh mắt dò xét của A Tùng vừa mới đậu lên mặt chàng, tầm mắt của Đàn Đạo Nhất đã phóng tới.
Tâm trạng chàng tốt, dưới hàng mày thanh tú, đôi mắt anh tuấn sáng ngời lạ thường.
Ngừng lại trong khoảnh khắc, Đàn Đạo Nhất cao giọng nói với Tiết Hoàn: “Tiết tướng quân, đừng quên cái hẹn tối nay đấy nhé.”
Tiết Hoàn gật đầu với chàng. “Không phải em ngóng trông ta đi nhậu à?” Hắn quay đầu nhếch miệng cười với A Tùng, sắc mặt lại hơi trầm xuống, “Tối nay ta không về. Ngày mai Đàn thị trung đi Dự Châu, phải tiễn hắn cho tử tế mới được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.