Chương 72: Nam Chính Tru Sát Thời Niên
Từ Gia Miêu Nhĩ
15/09/2022
Đường Tam nói một đống lời mềm ngọt nhưng Thẩm Tu vẫn bộ khuôn mặt ta không quan tâm, hắn đột nhiên câu môi cười. Y vẫn luôn qua khóe mắt quan sắt hắn thấy thế đột nhiên có dự cảm không lành, vừa muốn xoay người rời đi lại bị Đường Tam kéo vào trong ngực, giữa lại cằm sau đó là một cái hôn sâu.
Thẩm Tu bị hôn đến thở hồng hộc ánh mắt ngập nước, biểu tình muốn nghiêm túc lại vì động lòng người mà mất đi uy hϊếp, yếu ớt nhìn: “Sau này không cho như vậy nữa!”
Đường Tam nhéo Thẩm Tu một phen đáp: “Được, ta hứa.” Người cuốn hút như vậy, hắn làm sao nỡ để người khác nhìn chứ?
Thời gian trôi qua rất nhanh. Toàn đại lục cao cấp học viện Hồn Sư đại tái cũng thuận lợi hoán thành sáu lần thi đấu. Ba đội đạt được sáu thắng lợi liên tiếp lần lượt gồm có Sử Lai Khắc học viện, Lôi Đình học viện, Thần Phong học viện. Lúc Sử Lai Khắc Bát Quái lên sân đấu cũng chỉ có Đái Mộc Bạch, Đường Tam và Tiểu Vũ, những người khác ở khu xem đấu xoa tay hầm hè, đặc biệt là Thẩm Tu vẫn chưa lên sân rất nóng lòng muốn thử.
Ngày thứ tám dự tuyển đại tái, đối thủ của Sử Lai Khắc biết người mình đối đầu thì trực tiếp bỏ quyền.
Đại Sư dẫn mọi người đến khu Lôi Đình học viện và Tượng Giáp Tông thi đấu lại vừa lúc gặp học viên Thượng Huy học viện. Hai bên đối mắt như nổ pháo bông, Đái Mộc Bạch thậm chí còn nâng nay, dùng ngón trỏ chỉ người cầm đầu bên đôi phương sau đó làm một hành động chặt cổ.
Đội viên học viện Thương Huy tức giận. Thẩm Tu đã đeo sẵn mặt nạ cau mày nhìn người dẫn đội Thời Niên, mỉm môi. Cứ có cảm giác không đúng, y tưởng tượng sao…
Đường Tam nhìn một chút rồi phải về luyện tập Khiếu Ngự Chi Tâm, Thẩm Tu vốn muốn cùng trở về lại bị Đại Sư giữ lại xem thi đâu, cân nhắc một chút xem khi nào mình phóng thích Hồn Kỹ thì thích hợp.
Đường Tam nhu hòa cười với Thẩm Tu, hướng đến những người còn lại ý bảo rời đi.
Thẩm Tu trên chỗ ngồi nghe Đại Sư giảng giải về tình hình chiến đấu của hai đội học viện Thần Phong và học viện Thiên Thủy, thấy bộ dáng y thất thần thì dừng nói: “Tiểu Tu, sao vậy?”
“Không có gì.” Thẩm Tu hoàn hồn: “Xin lỗi nghĩa phụ, ta thất thần.”
Tiểu Vũ vốn muốn tiến đến trêu chọc lại thấy sắc mặt của Thẩm Tu thì sờ trán y: “Tiểu Tu, sắc mặt ngươi rất khó coi, không thoải mái sao?”
“Không phải…” Thẩm Tu nắm chặt tay: “Có chút tức ngực… Cảm giác có chuyện sắp sảy ra…”
Ánh mắt Thẩm Tu biểu hiện cực kì khó chịu, Trữ Vinh Vinh lo lắng nói: “Tiểu Tu, nếu không ngươi về trước nghỉ ngơi đi.”
Áo Tư Tạp nhìn về phía Đại Sư: “Lão sư, để tiểu Tu về trước đi.”
Đại Sư gật đầu, vỗ đầu Thẩm Tu: “Trở về nghỉ ngơi cho tốt.”
Thẩm Tu đứng dậy rời đi, ra tới cửa mở ra bản đồ nhỏ, tròng mắt lập tức co rút lại. Gần bên viên đại biểu cho Đường Tam có một dấu chấm đỏ thẫm. Trong đầu Thẩm Tu đột nhiên xẹt qua ánh mắt đầy ác ý của Thời Niên, khởi động tiểu khinh công hướng đến vị trí Đường Tam chạy đi.
Ở một vùng ngoại ô cách xa ngoài thành. Thẩm Tu vội vã chạy tới đã thấy Đường Tam suy yêu dựa trên cây đại thụ, mặt đất phía trước có một vết bẩn màu đen còn đang lóe màu ánh sáng Hồn Cốt dài chừng bảy tấc.
“Tam ca!” Trùng Địch nhẹ ngân, ánh sáng tử sắc lập tức dừng trên người Đường Tam, hắn chậm rãi thở một hơi, có chút kinh ngạc: “Tiểu Tu! Sao ngươi tìm tới được?”
Thẩm Tu dừng một chút: “Ta có cách. Tam ca, đã sảy ra chuyện gì? Có phải là Thời Niên không?”
“Ừm, Thời Niên dùng ảo cảnh đối phó ta. Ta đã dùng ám khí giải quyết hắn.” Xếp hạng thứ ba nội môn ám khí Đường Môn, Truy Hồn Đoạt Mệnh Diêm Vương Thϊếp, hiệu quả hai lần, lại xưng là thϊếp song sát. Đầu tiên là kịch độc không thể giải, sau khi ăn vào cơ thể máu thịt sẽ lập tức đồng thời vỡ vụn, Vỡ Vụn Thϊếp sẽ đi theo máu trực tiếp vào tim.
Ánh mắt Đường Tam đột nhiên lạnh xuống, dưới tác dụng Hồn Kỹ của Thẩm Tu hắn cảm tốt hơn nhiều. Đem Hồn Cốt từ trong vết bẩn lấy ra, Thẩm Tu nhàn nhạt liếc khối Hồn Cốt bảy màu kia: “Tam ca, khối Hồn Cốt này ngươi tính xử lý thế nào?”
“Cứ mang về cho lão sư xem trước.” Đường Tam đem Hồn Cốt thu vào túi như ý bách bảo. Hai người trở về học viện Sử Lai Khắc. Cảm xúc Đường Tam dường như không tốt lắm, dọc đường đi vẫn luốn nắm chặt tay Thẩm Tu, mỗi mỏng khẽ mím như đang áp lực chuyện gì.
Vừa mới tiến vào ký túc xa, Đường Tam chạm mốt cái đóng cửa lại, xoay người chặn đường lui của Thẩm Tu hung hăng hôn lên. Môi hắn có chút thô bạo mang theo bất an và khủng hoảng.
Thẩm Tu ăn đau, ôm lấy Đường Tam ôn nhu an ủi hắn.
Đường Tam dần bình tĩnh lại, hơi tách khoảng cách ra, cùng y kề trán, giọng khàn khàn: “Tiểu Tu…”
“Tam ca.” Thẩm Tu mềm giọng gọi một tiếng: “Rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì?”
Đường Tam hôn một chút lên chóp mũi Thẩm Tu. Tuy rằng hắn lợi dụng Diêm Vương Thϊếp thành công đánh chết Thời Niên, nhưng vì Thời Niên không phát hiện ra dị thường mà hoàn toàn thưa nhận Hồn Kỹ thứ bảy Mộng Yểm mang đến ảo cảnh. Cho dù Tử Cực Ma Đồng thay thế mắt thật nhưng sợ hãi trong ảo cảnh kia vẫn không có hoàn toàn rời đi. Nghĩ đến tình cảnh trong đó, Đường Tam ôm chặt Thẩm Tu: “Ta ở trong ảo cảnh nhìn thấy, ngươi…”
Lúc ấy hắn nhìn thấy một thiếu niên mảnh khảnh, mái tóc thuần đen đáp trên trán, ngũ quan thanh nhã đeo một cặp kính đen, bộ dáng cực kì phong độ tri thức. Một bộ quần áo hắn chưa thấy bao giờ, quần bó bọc lấy hai chân thon gọn, trên lưng mang một cái túi màu đen, nhàn nhã nên bước đi trên đường. Đột nhiên một đồ vật kì quái nhắm tới thiếu niên, thiếu niên bị đâm bay ném mạnh trên mặt đất, một vệt máu đỏ tươi từ trên người tràn ra, mắt kính bay qua một bên. Thiếu niên kia mất đi mắt kính cực kì xinh đẹp đào hoa khiến Đường Tam nhìn cả người xuýt thì tan vỡ.
“Cho dù khuôn mặt có giống nhau đi chăng nữa, nhưng ta biết đó là ngươi… Tuy biết đó là ảo cảnh, nhưng nghĩ tới ngươi chết trước mặt ta lại lại khó khống chế được mình…” Đường Tam thống khổ nhắm mắt lại, gác lên đầu Thẩm Tu không để y nhìn thấy mình yếu đuối: “Tiểu Tu, ngươi là mạng của ta.”
Thẩm Tu cọ lên cổ Đường Tam, ngửa đầu nhón chân hôn lên môi hắn. Hai người triền miên trao đổi một cái hôn dài: “Tam ca, những cái đó đều là giả. Ta đã nói, ta sẽ luôn bên cạnh ngươi. Chỉ cần ngươi đừng chê ta.”
Đường Tam nhẹ giọng lên án, tiêu hao phần lớn tinh lực không được dùng Thẩm Tu bồi bổ, hắn thả lỏng tâm tình, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của y làm mình an tâm lâm vào hôn mê.
Thẩm Tu đem Đường Tam đỡ lên giường, thay hắn cởi giày và quần áo, đắp chăn đàng hoàng. Phát ngốc ở mép giường trong chốc lát thì cửa nhẹ vang tiếng gõ. Thẩm Tu nhẹ nhàng qua mở cửa, Đại Sư đang đứng đó.
Thẩm Tu bị hôn đến thở hồng hộc ánh mắt ngập nước, biểu tình muốn nghiêm túc lại vì động lòng người mà mất đi uy hϊếp, yếu ớt nhìn: “Sau này không cho như vậy nữa!”
Đường Tam nhéo Thẩm Tu một phen đáp: “Được, ta hứa.” Người cuốn hút như vậy, hắn làm sao nỡ để người khác nhìn chứ?
Thời gian trôi qua rất nhanh. Toàn đại lục cao cấp học viện Hồn Sư đại tái cũng thuận lợi hoán thành sáu lần thi đấu. Ba đội đạt được sáu thắng lợi liên tiếp lần lượt gồm có Sử Lai Khắc học viện, Lôi Đình học viện, Thần Phong học viện. Lúc Sử Lai Khắc Bát Quái lên sân đấu cũng chỉ có Đái Mộc Bạch, Đường Tam và Tiểu Vũ, những người khác ở khu xem đấu xoa tay hầm hè, đặc biệt là Thẩm Tu vẫn chưa lên sân rất nóng lòng muốn thử.
Ngày thứ tám dự tuyển đại tái, đối thủ của Sử Lai Khắc biết người mình đối đầu thì trực tiếp bỏ quyền.
Đại Sư dẫn mọi người đến khu Lôi Đình học viện và Tượng Giáp Tông thi đấu lại vừa lúc gặp học viên Thượng Huy học viện. Hai bên đối mắt như nổ pháo bông, Đái Mộc Bạch thậm chí còn nâng nay, dùng ngón trỏ chỉ người cầm đầu bên đôi phương sau đó làm một hành động chặt cổ.
Đội viên học viện Thương Huy tức giận. Thẩm Tu đã đeo sẵn mặt nạ cau mày nhìn người dẫn đội Thời Niên, mỉm môi. Cứ có cảm giác không đúng, y tưởng tượng sao…
Đường Tam nhìn một chút rồi phải về luyện tập Khiếu Ngự Chi Tâm, Thẩm Tu vốn muốn cùng trở về lại bị Đại Sư giữ lại xem thi đâu, cân nhắc một chút xem khi nào mình phóng thích Hồn Kỹ thì thích hợp.
Đường Tam nhu hòa cười với Thẩm Tu, hướng đến những người còn lại ý bảo rời đi.
Thẩm Tu trên chỗ ngồi nghe Đại Sư giảng giải về tình hình chiến đấu của hai đội học viện Thần Phong và học viện Thiên Thủy, thấy bộ dáng y thất thần thì dừng nói: “Tiểu Tu, sao vậy?”
“Không có gì.” Thẩm Tu hoàn hồn: “Xin lỗi nghĩa phụ, ta thất thần.”
Tiểu Vũ vốn muốn tiến đến trêu chọc lại thấy sắc mặt của Thẩm Tu thì sờ trán y: “Tiểu Tu, sắc mặt ngươi rất khó coi, không thoải mái sao?”
“Không phải…” Thẩm Tu nắm chặt tay: “Có chút tức ngực… Cảm giác có chuyện sắp sảy ra…”
Ánh mắt Thẩm Tu biểu hiện cực kì khó chịu, Trữ Vinh Vinh lo lắng nói: “Tiểu Tu, nếu không ngươi về trước nghỉ ngơi đi.”
Áo Tư Tạp nhìn về phía Đại Sư: “Lão sư, để tiểu Tu về trước đi.”
Đại Sư gật đầu, vỗ đầu Thẩm Tu: “Trở về nghỉ ngơi cho tốt.”
Thẩm Tu đứng dậy rời đi, ra tới cửa mở ra bản đồ nhỏ, tròng mắt lập tức co rút lại. Gần bên viên đại biểu cho Đường Tam có một dấu chấm đỏ thẫm. Trong đầu Thẩm Tu đột nhiên xẹt qua ánh mắt đầy ác ý của Thời Niên, khởi động tiểu khinh công hướng đến vị trí Đường Tam chạy đi.
Ở một vùng ngoại ô cách xa ngoài thành. Thẩm Tu vội vã chạy tới đã thấy Đường Tam suy yêu dựa trên cây đại thụ, mặt đất phía trước có một vết bẩn màu đen còn đang lóe màu ánh sáng Hồn Cốt dài chừng bảy tấc.
“Tam ca!” Trùng Địch nhẹ ngân, ánh sáng tử sắc lập tức dừng trên người Đường Tam, hắn chậm rãi thở một hơi, có chút kinh ngạc: “Tiểu Tu! Sao ngươi tìm tới được?”
Thẩm Tu dừng một chút: “Ta có cách. Tam ca, đã sảy ra chuyện gì? Có phải là Thời Niên không?”
“Ừm, Thời Niên dùng ảo cảnh đối phó ta. Ta đã dùng ám khí giải quyết hắn.” Xếp hạng thứ ba nội môn ám khí Đường Môn, Truy Hồn Đoạt Mệnh Diêm Vương Thϊếp, hiệu quả hai lần, lại xưng là thϊếp song sát. Đầu tiên là kịch độc không thể giải, sau khi ăn vào cơ thể máu thịt sẽ lập tức đồng thời vỡ vụn, Vỡ Vụn Thϊếp sẽ đi theo máu trực tiếp vào tim.
Ánh mắt Đường Tam đột nhiên lạnh xuống, dưới tác dụng Hồn Kỹ của Thẩm Tu hắn cảm tốt hơn nhiều. Đem Hồn Cốt từ trong vết bẩn lấy ra, Thẩm Tu nhàn nhạt liếc khối Hồn Cốt bảy màu kia: “Tam ca, khối Hồn Cốt này ngươi tính xử lý thế nào?”
“Cứ mang về cho lão sư xem trước.” Đường Tam đem Hồn Cốt thu vào túi như ý bách bảo. Hai người trở về học viện Sử Lai Khắc. Cảm xúc Đường Tam dường như không tốt lắm, dọc đường đi vẫn luốn nắm chặt tay Thẩm Tu, mỗi mỏng khẽ mím như đang áp lực chuyện gì.
Vừa mới tiến vào ký túc xa, Đường Tam chạm mốt cái đóng cửa lại, xoay người chặn đường lui của Thẩm Tu hung hăng hôn lên. Môi hắn có chút thô bạo mang theo bất an và khủng hoảng.
Thẩm Tu ăn đau, ôm lấy Đường Tam ôn nhu an ủi hắn.
Đường Tam dần bình tĩnh lại, hơi tách khoảng cách ra, cùng y kề trán, giọng khàn khàn: “Tiểu Tu…”
“Tam ca.” Thẩm Tu mềm giọng gọi một tiếng: “Rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì?”
Đường Tam hôn một chút lên chóp mũi Thẩm Tu. Tuy rằng hắn lợi dụng Diêm Vương Thϊếp thành công đánh chết Thời Niên, nhưng vì Thời Niên không phát hiện ra dị thường mà hoàn toàn thưa nhận Hồn Kỹ thứ bảy Mộng Yểm mang đến ảo cảnh. Cho dù Tử Cực Ma Đồng thay thế mắt thật nhưng sợ hãi trong ảo cảnh kia vẫn không có hoàn toàn rời đi. Nghĩ đến tình cảnh trong đó, Đường Tam ôm chặt Thẩm Tu: “Ta ở trong ảo cảnh nhìn thấy, ngươi…”
Lúc ấy hắn nhìn thấy một thiếu niên mảnh khảnh, mái tóc thuần đen đáp trên trán, ngũ quan thanh nhã đeo một cặp kính đen, bộ dáng cực kì phong độ tri thức. Một bộ quần áo hắn chưa thấy bao giờ, quần bó bọc lấy hai chân thon gọn, trên lưng mang một cái túi màu đen, nhàn nhã nên bước đi trên đường. Đột nhiên một đồ vật kì quái nhắm tới thiếu niên, thiếu niên bị đâm bay ném mạnh trên mặt đất, một vệt máu đỏ tươi từ trên người tràn ra, mắt kính bay qua một bên. Thiếu niên kia mất đi mắt kính cực kì xinh đẹp đào hoa khiến Đường Tam nhìn cả người xuýt thì tan vỡ.
“Cho dù khuôn mặt có giống nhau đi chăng nữa, nhưng ta biết đó là ngươi… Tuy biết đó là ảo cảnh, nhưng nghĩ tới ngươi chết trước mặt ta lại lại khó khống chế được mình…” Đường Tam thống khổ nhắm mắt lại, gác lên đầu Thẩm Tu không để y nhìn thấy mình yếu đuối: “Tiểu Tu, ngươi là mạng của ta.”
Thẩm Tu cọ lên cổ Đường Tam, ngửa đầu nhón chân hôn lên môi hắn. Hai người triền miên trao đổi một cái hôn dài: “Tam ca, những cái đó đều là giả. Ta đã nói, ta sẽ luôn bên cạnh ngươi. Chỉ cần ngươi đừng chê ta.”
Đường Tam nhẹ giọng lên án, tiêu hao phần lớn tinh lực không được dùng Thẩm Tu bồi bổ, hắn thả lỏng tâm tình, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của y làm mình an tâm lâm vào hôn mê.
Thẩm Tu đem Đường Tam đỡ lên giường, thay hắn cởi giày và quần áo, đắp chăn đàng hoàng. Phát ngốc ở mép giường trong chốc lát thì cửa nhẹ vang tiếng gõ. Thẩm Tu nhẹ nhàng qua mở cửa, Đại Sư đang đứng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.