Chương 45: Thẩm Tu bị thương!
Từ Gia Miêu Nhĩ
16/08/2022
Thẩm Tu không chút khách khí kéo thêm cừu hận. Dưới chân nên bước so với trình độ tinh diệu quỷ dị của Đường Môn Quỷ Ảnh Mê Tung cũng không thua kém chút nào.
Diệp Linh Linh trong lòng tức giận. Nàng ta là người sở hữu Võ Hồn Cửu Tâm Hải Đường, từ nhỏ đến lớn luôn được khen là tồn lại kì tích. Một đường xuôi nước xuôi gió sao có thể chịu được đả kích như thế? Lập tức nàng ta đỏ mắt: “Gϊếŧ hắn!”
Ngọc Thiên Hằng nhớ đến lời dặn của Tần Minh, trong lòng khẩn trương: “Linh Linh, bình tĩnh!”
“Thạch Mặc, gϊếŧ hắn cho ta!” Diệp Linh Linh nghiến răng nghiến lợi nói. Hai huynh đệ Thạch gia liếc nhau, thần sắc ngưng trọng. Xem ra uy hϊếp của đối phương so với người sở hữu Võ Hồn Thất Bảo Lưu Ly còn nhiều hơn. Như vậy, không thể nghi ngờ phải trừ khử!
Quy Giáp Thuẫn thật lớn từ tứ phía bất đồng phá không mà công kích về phía Thẩm Tu. Thẩm Tu lúc này đã tổ hợp cùng Đường Tam Tiểu Vũ. Người Tiểu Vũ nhẹ nhàng thẳng lên, một cái nhảy đã lên trước mặt Đường Tam. Đường Tam hai tay dùng sức, từ dưới chân hất mạnh làm thân thể Tiểu Vũ như đạn pháo bắn lên, bay ra ngoài. Chân bước Quỷ Ảnh Mê Tung, sau khi Đường Tam hất bay Tiểu Vũ ra ngoài, hắn không lùi mà tiến lên đón lấy Quy Giáo Thuẫn từ bốn phía bay tới, Huyền Thiên Công lên hai tay đến cực độ tạo thành một màu trắng như ngọc. Hai tiếng kêu đau đớn đồng thời phát ra từ huynh đệ Thạch gia, sau đó quy giáp thuẫn bị hồn lực phát ra trói chặt, mạnh mẽ thay đổi phương hướng, mục tiêu này rõ ràng chính là Lam Ngân Thảo hắn không chế.
Một loạt âm thanh chói tai vang lên, Lam Ngân Thảo ở bốn phía do Đường Tam thả ra đã bị quy giáp thuẫn cấp tốc xoay tròn cắt đứt hơn một nửa. Nhất là trận hình của Sử Lai Khắc thất quái được liên kết bởi Lam Ngân Thảo bị cắt đứt khiến cho thế trận bảy người bọn họ tự nhiên bị phá vỡ. Mục tiêu chân chính của bọn họ tự nhiên không phải Đường Tam mà chính là muốn phá hỏng thế liến thủ của bên ta.
Lúc này Tiểu Vũ đã vượt lên phía trước thành công, vượt qua phạm vi bao trùm của quy giáp, mắt nhìn thấy hai gã Huyền Vũ Quy hồn sư gần trong gang tấc…
“Tiểu Vũ, cẩn thận!” Thẩm Tu đột nhiên kêu lên, Đường Tam cũng trầm sắc mặt. Hai người Thạch gia vẫn chưa từng dùng qua đệ tam hồn kỹ. Võ Hồn của bọn họ có lực phòng ngự mạnh mẽ, như thế nào lại chịu phóng ra, bỏ đi lớp quy giáp bảo vệ cũng không lo lắng đến việc phòng ngự hay sao?
Đúng như bọn họ dự đoán, hai tên Huyền Vũ Quy Hồn Sư sắc mặt âm trầm trên người đồng thời phát ra tử sắc quang mang, ngàn năm hồn hoàn kỹ năng đã phát động.
Tiểu Vũ nghe thấy Thẩm Tu hô hoán, nhưng lúc này nàng vẫn còn tại không trung, căn bản không thể thay đổi được hướng rơi xuống. Tại thời khắc mấu chốt, Tiểu Vũ đã thể hiện năng lực ứng biến nhanh nhạy của nàng. Đệ nhị hồn kỹ Mị Hoặc, phát động. Đôi mắt xinh đẹp ngưng đọng nhìn về phía Thạch Mặc.
Thạch Mặc cả người bỗng ngây ra một chút, tử quang trên người cũng ảm đạm đi. Thừa lúc hơi ngưng trệ, kỹ năng Thuấn Di của Tiểu Vũ phát động. Cả người vọt tới trước, nhờ năng lực Thuấn Di, nàng rời sang so với chính diện đến năm thước.
Quy giáp đang cắt phá Lam Ngân Thảo của Đường Tam chợt thu về với tốc độ khó nhìn được bằng mắt thường. Mỗi mảnh quy giáp đều hiện từng tia tử quang rồi vỡ ra thành mười sáu khối nhỏ, trong nháy mắt bạo xạ, cơ hồ phong kín phạm vi mười thước quanh người hai tên Huyền Vũ Quy Hồn Sư, Tiểu Vũ cũng mắc kẹt trong đó. Quy giáp của Thạch gia huynh đệ đều đã tự vỡ ra thành ba mươi hai khối, xoay tròn xung quanh thân thể họ trong phạm vi mười thước vuông. Trong phạm vi đó không khí dường như cũng trở nên vặn vẹo biến dạng, nhìn qua giống như một cái máy xay thịt thật lớn.
“Tiểu Vũ!” Ninh Vinh Vinh che miệng hốt hoảng lên tiếng. Động tác mọi người trong sân đều chậm lại. Người chủ trì theo bản năng ngưng cả thở. Dưới tầm nhìn chăm chú của mọi người cảnh tượng Quy Giáp tạo thành dần bình ổn lại. Mà bóng hình xinh đẹp đứng ở trung tâm gió lốc lạu không thấy đâu nữa.
“Tiểu Tu!” Âm thanh hốt hoảng của Tiểu Vũ hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Chỉ thấy Tiểu Vũ không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên người Thẩm Tu, vẻ mặt khẩn trương hoảng loạn. Còn Thẩm Tu lúc này vẻ mặt cực kỳ thống khổ vô lực dựa lên người Tiểu Vũ, miệng thở dốc, vết máu đỏ tươi trên môi khiến mắt Đường Tam đau nhói: “Tiểu Tu, ngươi sao rồi!?”
“Không có việc gì Tam ca.” Thẩm Tu hơi giơ tay thu hồi sợi dây tím mỏng nửa trong suốt trên hông Tiểu Vũ, sắc môi tái nhợt, tiếng nói vẫn trầm tĩnh: “Chỉ là hồn lực còn sót lại chấn bị thương mà thôi, Tam ca không cần lo lắng. Ta đã làm Diệp Linh Linh mất bình tĩnh, nàng ta không đủ bình tĩnh sẽ vĩnh viễn không thể phát huy ra thực lực chân chính của Hồn Sư hệ Trị Liệu. Cho dù nàng có được thiên phú Võ Hồn rất đỉnh đi chăng nữa, nàng cùng không đáng sợ. Nhưng trước tiên phải giải quyết nàng. Tam ca, ta bị thương sẽ liên lụy tới các ngươi, ta xuống đài trước.”
Đại Sư từng nói, trong chiến đấu Thẩm Tu là đáng sợ nhất. Phán đoán của y so với độ tuổi này hoàn toàn không phù hợp. Ngày thường y vẫn ngoan ngoãn rất nghe lời rất nhuyễn manh, nhưng đến thời điểm chiến đấu Thẩm Tu lại thanh lãnh mà đạm bạc, bình tĩnh mà lý trí.
Y cùng Đường Tam cường cường cộng sự, thông thường có thể bằng tiểu nhân mà thu hoạch lớn thắng lợi. Lần này Thẩm Tu dùng chính mình là một Hồn Sư hệ Trị Liệu đổi lấy Tiểu Vũ là một Hồn Sư gây sát thương cận chiến lớn. Lúc ấy Thẩm Tu bạo tốc độ, dùng Độc Kinh bay nhanh, phóng thích Thánh Hạt lôi Tiểu Vũ trở về. Có điều hồn lực chênh lệch cuối cùng cũng không phải chơi, y đồng thời bị hai huynh đệ Thạch gia đánh bị thương, còn ở lạu sân sẽ khiến Sử Lai Khắc bị liên lụy. Dù sao thương thế của y cũng không dễ khôi phục, lam lượng (MP?) cũng đã thấy đáy, đơn giản nên kết thúc ở đây. Đương nhiên, trước khi Thẩm Tu đi xuống vẫn không quên dùng chút sức còn lại phóng thích thêm một tầng hồn kỹ Băng Tằm Khiên Ti cho mọi người.
Thẩm Tu bị thương cuối cùng bậc lên lửa giận của mọi người Sử Lai Khắc.
Mã Hồng Tuấn đã không còn để ý đến điều tiết hồn lực của mình, Phượng Hoàng Hỏa Tuyến tạo thành một vòng lửa tại không trung với độ nóng kinh khủng cuộn tới Phong Linh Điểu Hồn Sư.
“Phong Khởi Vân Dũng.” Tại thời khắc mấu chốt, Ngự Phong cũng không hề giữ lại chút vốn nào, tử sắc Hồn Hoàn quang mang đại phát, trong không trung lơ lửng, hai cánh kịch liệt quạt tới, một tầng hồn lực thanh sắc như mây chợt phóng thích ra đón lấy công kích từ Mã Hồng Tuấn.
Hồn lực thanh sắc tại không trung ngưng tụ thành hình một con chim thật lớn, đáp xuống kịch liệt công kích Phượng Hoàng Hỏa Tuyến của Mã Hồng Tuấn.
“A–” Áp lực cường đại làm cho Mã Hồng Tuấn nổi lên hung tính. Mặc dù Hồn Lực của hắn yếu hơn đối phương, nhưng đến lúc này Phượng Hoàng Hỏa Diễm lại không gì sánh kịp cháy lên kịch liệt.
Kỹ năng Dục Hỏa Phượng Hoàng toàn lực mở ra, ngọn lửa Mã Hồng Tuấn bùng nổ cực hạn dần dần biến thành màu tím. Đệ tam hồn kỹ Phong Khởi Vân Dũng vốn chuyên phá hỏa cũng bị ngăn cản mạnh mẽ từ bên ngoài, rõ ràng thân thể năng lượng hình chim này đã bắt đầu có dấu hiệu bị đốt cháy. Càng thêm một chuyện, Mã Hồng Tuấn có Võ Hồn chính là Phượng Hoàng, mặc dù huyết mạch không thuần nhưng cũng là một loài Phượng. Phượng Hoàng chính là vua của loài chim. Giống như lần trước Đường Tam đối mặt với Tri Chu nữ Hồn Sư của Cuồng Chiến đội, đây là uy áp sinh ra bởi cấp bậc Võ Hồn.
“Trúc Thanh, U Minh Bạch Hổ.” Đái Mộc Bạch trong miệng gầm lên. Lúc này hắn đã không còn giữ lại chút vốn nào nữa.
Đại sư trước tràng chiến đấu hồn lần này đã nói qua, nếu Sử Lai Khắc thất quái muốn đạt được thắng lợi thì lúc mấu chốt phải trông vào bốn người Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Đường Tam và Thẩm Tu.
Trong đó ông sở dĩ nhắc đến Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh không phải vì thực lực của bọn chúng, dù sao Đái Mộc Bạch cũng yếu hơn Ngọc Thiên Hằng. Hắn sở dĩ nói như vậy Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh có một bí mật, bí mật về Võ Hồn dung hợp.
Theo tiếng hổ gầm, Đái Mộc Bạch từ Bạch Hổ Kim Cương Biến lại một lần nữa thay đổi trạng thái. Toàn thân bành trướng, màu sắc bạch hổ lúc này đã hỗn hợp với vằn đen đang điên cuồng xuất hiện trên thân.
Chu Trúc Thanh cắn chặt răng, toàn thân hắc quang nhàn nhạt bao trùm, thân thể phiêu hốt như có thể nhìn xuyên qua thân thể, hướng về phía Đái Mộc Bạch vọt tới.
Nhìn thấy hai người dị biến, Ngọc Thiên Hằng trong lòng càng kinh hãi thốt lên: “Không ổn, đây là Võ Hồn dung hợp kỹ, Áo Tư La, toàn lực ứng phó.”
Ngọc Thiên Hằng và Áo Tư La lại lần nữa ra tay. Ngọc Thiên Hàng cắn răng miễn cưỡng phát động Lôi Đình Vạn Quân, Áo Tư La lại phóng thích đệ tam hồn kỹ Báo Ảnh Phân Thân. Hướng Chu Trúc Thanh và Đái Mộc Bạch phóng đi.
Chu Trúc Thanh cùng Đái Mộc Bạch đều không coi bọn hắn là đối thủ. Hai tay mở ra, hướng về phía thân ảnh mờ ảo của Chu Trúc Thanh đón lấy. Hai đạo thân ảnh cuối cùng trước đòn công kích của đối phương một khắc thời gian đã hoàn toàn dung hợp. Tà Mâu Bạch Hổ cùng U Minh Linh Miêu trong nháy mắt dung hợp tạo ra ba động năng lượng khiến cho toàn trường rung động.
Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh sau khi dung hợp thân thể, trong nháy mắt biến mất trên đấu hồn đài, chỉ còn lại một con bạch hổ thật lớn. Bạch hổ toàn thân trong suốt, lông vằn đen, hai mắt màu tím, lạnh lùng nhìn về phía trước rồi vọt tới công kích.
U Minh Bạch Hổ chỉ đơn giản giơ trảo phải lên, chậm rãi đập xuống. Phốc một tiếng, tử sắc báo ảnh đã hóa thành vô số chấm sáng rồi biến mất. Thân ảnh trong suốt của Bạch Hổ chỉ thoáng động một chút, sau một khắc, đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang trực tiếp đi vào trong lôi điện đang điên cuồng công kích, nhắm về phía trung tâm lôi điện đi tới.
Thân ảnh trong suốt của Bạch Hổ ngẩng cao đầu kiêu ngạo, cúi đầu xuống thể hiện khí phách ngạo mạn hùng phách thiên hạ, phong thái vua của muôn thú.
Hồn Sư Bồ Câu Trắng ở trên không đã nhìn đến ngây người, Hoàng Đấu chiến đội tất cả thành viên tại một khắc cũng đều ngưng trệ.
Oanh—–
Hai đạo thân ảnh đồng thời phi lên, Lam Điện Bá Vương Long hồn sư Ngọc Thiên Hằng đang ở không trung, máu tươi phun ra không ngừng, tại tác dụng của Cửu Tân Hải Đường, cánh tay đang hồi phục lại lần nữa bị gãy nát.
Áo Tư La trong sự bùng nổ của U Minh Bạch Hổ, máu tươi phun ra đồng thời ngã xuống hôn mê.
U Minh Bạch Hổ phát động một kích, trong nháy mắt Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh lại đồng thời xuất hiện trên đài.
Chu Trúc Thanh bởi vì hồn lực tiêu hao quá lớn đã trực tiếp hôn mê trong ngực Đái Mộc Bạch. Bản thân Đái Mộc Bạch cũng đã không chịu nổi. Bởi vì phát động Võ Hông dung hợp kỹ, Bạch Hổ Kim Cương Biến mang theo năng lượng toàn bộ đã hết, lúc này đang bị trong trạng thái bị kỹ năng cắn trả cũng mất đi năng lực chiến đấu. Nhưng bọn hắn cũng thành công kích hạ được đội trưởng Ngọc Thiên Hằng cùng Hắc Báo Hồn Sư bên đối phương.
Đường Tam vẫn luôn trầm mặc nhìn theo Thẩm Tu xuống đài, xoay người lại thần sắc lại không có gì biếm hóa. Nhưng Tiểu Vũ nhìn thấy rõ trong mắt Đường Tam hằn kín một tầng máu đỏ tươi: “Tiểu Tam…”
Đường Tam nhắm mắt, đôi tay gắt gao nhắm chặt. Hắn lại để tiểu Tu bị thương. Như vậy hắn, có năng lực gì lấy tư cách nói phải bảo vệ y!
Diệp Linh Linh trong lòng tức giận. Nàng ta là người sở hữu Võ Hồn Cửu Tâm Hải Đường, từ nhỏ đến lớn luôn được khen là tồn lại kì tích. Một đường xuôi nước xuôi gió sao có thể chịu được đả kích như thế? Lập tức nàng ta đỏ mắt: “Gϊếŧ hắn!”
Ngọc Thiên Hằng nhớ đến lời dặn của Tần Minh, trong lòng khẩn trương: “Linh Linh, bình tĩnh!”
“Thạch Mặc, gϊếŧ hắn cho ta!” Diệp Linh Linh nghiến răng nghiến lợi nói. Hai huynh đệ Thạch gia liếc nhau, thần sắc ngưng trọng. Xem ra uy hϊếp của đối phương so với người sở hữu Võ Hồn Thất Bảo Lưu Ly còn nhiều hơn. Như vậy, không thể nghi ngờ phải trừ khử!
Quy Giáp Thuẫn thật lớn từ tứ phía bất đồng phá không mà công kích về phía Thẩm Tu. Thẩm Tu lúc này đã tổ hợp cùng Đường Tam Tiểu Vũ. Người Tiểu Vũ nhẹ nhàng thẳng lên, một cái nhảy đã lên trước mặt Đường Tam. Đường Tam hai tay dùng sức, từ dưới chân hất mạnh làm thân thể Tiểu Vũ như đạn pháo bắn lên, bay ra ngoài. Chân bước Quỷ Ảnh Mê Tung, sau khi Đường Tam hất bay Tiểu Vũ ra ngoài, hắn không lùi mà tiến lên đón lấy Quy Giáo Thuẫn từ bốn phía bay tới, Huyền Thiên Công lên hai tay đến cực độ tạo thành một màu trắng như ngọc. Hai tiếng kêu đau đớn đồng thời phát ra từ huynh đệ Thạch gia, sau đó quy giáp thuẫn bị hồn lực phát ra trói chặt, mạnh mẽ thay đổi phương hướng, mục tiêu này rõ ràng chính là Lam Ngân Thảo hắn không chế.
Một loạt âm thanh chói tai vang lên, Lam Ngân Thảo ở bốn phía do Đường Tam thả ra đã bị quy giáp thuẫn cấp tốc xoay tròn cắt đứt hơn một nửa. Nhất là trận hình của Sử Lai Khắc thất quái được liên kết bởi Lam Ngân Thảo bị cắt đứt khiến cho thế trận bảy người bọn họ tự nhiên bị phá vỡ. Mục tiêu chân chính của bọn họ tự nhiên không phải Đường Tam mà chính là muốn phá hỏng thế liến thủ của bên ta.
Lúc này Tiểu Vũ đã vượt lên phía trước thành công, vượt qua phạm vi bao trùm của quy giáp, mắt nhìn thấy hai gã Huyền Vũ Quy hồn sư gần trong gang tấc…
“Tiểu Vũ, cẩn thận!” Thẩm Tu đột nhiên kêu lên, Đường Tam cũng trầm sắc mặt. Hai người Thạch gia vẫn chưa từng dùng qua đệ tam hồn kỹ. Võ Hồn của bọn họ có lực phòng ngự mạnh mẽ, như thế nào lại chịu phóng ra, bỏ đi lớp quy giáp bảo vệ cũng không lo lắng đến việc phòng ngự hay sao?
Đúng như bọn họ dự đoán, hai tên Huyền Vũ Quy Hồn Sư sắc mặt âm trầm trên người đồng thời phát ra tử sắc quang mang, ngàn năm hồn hoàn kỹ năng đã phát động.
Tiểu Vũ nghe thấy Thẩm Tu hô hoán, nhưng lúc này nàng vẫn còn tại không trung, căn bản không thể thay đổi được hướng rơi xuống. Tại thời khắc mấu chốt, Tiểu Vũ đã thể hiện năng lực ứng biến nhanh nhạy của nàng. Đệ nhị hồn kỹ Mị Hoặc, phát động. Đôi mắt xinh đẹp ngưng đọng nhìn về phía Thạch Mặc.
Thạch Mặc cả người bỗng ngây ra một chút, tử quang trên người cũng ảm đạm đi. Thừa lúc hơi ngưng trệ, kỹ năng Thuấn Di của Tiểu Vũ phát động. Cả người vọt tới trước, nhờ năng lực Thuấn Di, nàng rời sang so với chính diện đến năm thước.
Quy giáp đang cắt phá Lam Ngân Thảo của Đường Tam chợt thu về với tốc độ khó nhìn được bằng mắt thường. Mỗi mảnh quy giáp đều hiện từng tia tử quang rồi vỡ ra thành mười sáu khối nhỏ, trong nháy mắt bạo xạ, cơ hồ phong kín phạm vi mười thước quanh người hai tên Huyền Vũ Quy Hồn Sư, Tiểu Vũ cũng mắc kẹt trong đó. Quy giáp của Thạch gia huynh đệ đều đã tự vỡ ra thành ba mươi hai khối, xoay tròn xung quanh thân thể họ trong phạm vi mười thước vuông. Trong phạm vi đó không khí dường như cũng trở nên vặn vẹo biến dạng, nhìn qua giống như một cái máy xay thịt thật lớn.
“Tiểu Vũ!” Ninh Vinh Vinh che miệng hốt hoảng lên tiếng. Động tác mọi người trong sân đều chậm lại. Người chủ trì theo bản năng ngưng cả thở. Dưới tầm nhìn chăm chú của mọi người cảnh tượng Quy Giáp tạo thành dần bình ổn lại. Mà bóng hình xinh đẹp đứng ở trung tâm gió lốc lạu không thấy đâu nữa.
“Tiểu Tu!” Âm thanh hốt hoảng của Tiểu Vũ hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Chỉ thấy Tiểu Vũ không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên người Thẩm Tu, vẻ mặt khẩn trương hoảng loạn. Còn Thẩm Tu lúc này vẻ mặt cực kỳ thống khổ vô lực dựa lên người Tiểu Vũ, miệng thở dốc, vết máu đỏ tươi trên môi khiến mắt Đường Tam đau nhói: “Tiểu Tu, ngươi sao rồi!?”
“Không có việc gì Tam ca.” Thẩm Tu hơi giơ tay thu hồi sợi dây tím mỏng nửa trong suốt trên hông Tiểu Vũ, sắc môi tái nhợt, tiếng nói vẫn trầm tĩnh: “Chỉ là hồn lực còn sót lại chấn bị thương mà thôi, Tam ca không cần lo lắng. Ta đã làm Diệp Linh Linh mất bình tĩnh, nàng ta không đủ bình tĩnh sẽ vĩnh viễn không thể phát huy ra thực lực chân chính của Hồn Sư hệ Trị Liệu. Cho dù nàng có được thiên phú Võ Hồn rất đỉnh đi chăng nữa, nàng cùng không đáng sợ. Nhưng trước tiên phải giải quyết nàng. Tam ca, ta bị thương sẽ liên lụy tới các ngươi, ta xuống đài trước.”
Đại Sư từng nói, trong chiến đấu Thẩm Tu là đáng sợ nhất. Phán đoán của y so với độ tuổi này hoàn toàn không phù hợp. Ngày thường y vẫn ngoan ngoãn rất nghe lời rất nhuyễn manh, nhưng đến thời điểm chiến đấu Thẩm Tu lại thanh lãnh mà đạm bạc, bình tĩnh mà lý trí.
Y cùng Đường Tam cường cường cộng sự, thông thường có thể bằng tiểu nhân mà thu hoạch lớn thắng lợi. Lần này Thẩm Tu dùng chính mình là một Hồn Sư hệ Trị Liệu đổi lấy Tiểu Vũ là một Hồn Sư gây sát thương cận chiến lớn. Lúc ấy Thẩm Tu bạo tốc độ, dùng Độc Kinh bay nhanh, phóng thích Thánh Hạt lôi Tiểu Vũ trở về. Có điều hồn lực chênh lệch cuối cùng cũng không phải chơi, y đồng thời bị hai huynh đệ Thạch gia đánh bị thương, còn ở lạu sân sẽ khiến Sử Lai Khắc bị liên lụy. Dù sao thương thế của y cũng không dễ khôi phục, lam lượng (MP?) cũng đã thấy đáy, đơn giản nên kết thúc ở đây. Đương nhiên, trước khi Thẩm Tu đi xuống vẫn không quên dùng chút sức còn lại phóng thích thêm một tầng hồn kỹ Băng Tằm Khiên Ti cho mọi người.
Thẩm Tu bị thương cuối cùng bậc lên lửa giận của mọi người Sử Lai Khắc.
Mã Hồng Tuấn đã không còn để ý đến điều tiết hồn lực của mình, Phượng Hoàng Hỏa Tuyến tạo thành một vòng lửa tại không trung với độ nóng kinh khủng cuộn tới Phong Linh Điểu Hồn Sư.
“Phong Khởi Vân Dũng.” Tại thời khắc mấu chốt, Ngự Phong cũng không hề giữ lại chút vốn nào, tử sắc Hồn Hoàn quang mang đại phát, trong không trung lơ lửng, hai cánh kịch liệt quạt tới, một tầng hồn lực thanh sắc như mây chợt phóng thích ra đón lấy công kích từ Mã Hồng Tuấn.
Hồn lực thanh sắc tại không trung ngưng tụ thành hình một con chim thật lớn, đáp xuống kịch liệt công kích Phượng Hoàng Hỏa Tuyến của Mã Hồng Tuấn.
“A–” Áp lực cường đại làm cho Mã Hồng Tuấn nổi lên hung tính. Mặc dù Hồn Lực của hắn yếu hơn đối phương, nhưng đến lúc này Phượng Hoàng Hỏa Diễm lại không gì sánh kịp cháy lên kịch liệt.
Kỹ năng Dục Hỏa Phượng Hoàng toàn lực mở ra, ngọn lửa Mã Hồng Tuấn bùng nổ cực hạn dần dần biến thành màu tím. Đệ tam hồn kỹ Phong Khởi Vân Dũng vốn chuyên phá hỏa cũng bị ngăn cản mạnh mẽ từ bên ngoài, rõ ràng thân thể năng lượng hình chim này đã bắt đầu có dấu hiệu bị đốt cháy. Càng thêm một chuyện, Mã Hồng Tuấn có Võ Hồn chính là Phượng Hoàng, mặc dù huyết mạch không thuần nhưng cũng là một loài Phượng. Phượng Hoàng chính là vua của loài chim. Giống như lần trước Đường Tam đối mặt với Tri Chu nữ Hồn Sư của Cuồng Chiến đội, đây là uy áp sinh ra bởi cấp bậc Võ Hồn.
“Trúc Thanh, U Minh Bạch Hổ.” Đái Mộc Bạch trong miệng gầm lên. Lúc này hắn đã không còn giữ lại chút vốn nào nữa.
Đại sư trước tràng chiến đấu hồn lần này đã nói qua, nếu Sử Lai Khắc thất quái muốn đạt được thắng lợi thì lúc mấu chốt phải trông vào bốn người Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Đường Tam và Thẩm Tu.
Trong đó ông sở dĩ nhắc đến Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh không phải vì thực lực của bọn chúng, dù sao Đái Mộc Bạch cũng yếu hơn Ngọc Thiên Hằng. Hắn sở dĩ nói như vậy Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh có một bí mật, bí mật về Võ Hồn dung hợp.
Theo tiếng hổ gầm, Đái Mộc Bạch từ Bạch Hổ Kim Cương Biến lại một lần nữa thay đổi trạng thái. Toàn thân bành trướng, màu sắc bạch hổ lúc này đã hỗn hợp với vằn đen đang điên cuồng xuất hiện trên thân.
Chu Trúc Thanh cắn chặt răng, toàn thân hắc quang nhàn nhạt bao trùm, thân thể phiêu hốt như có thể nhìn xuyên qua thân thể, hướng về phía Đái Mộc Bạch vọt tới.
Nhìn thấy hai người dị biến, Ngọc Thiên Hằng trong lòng càng kinh hãi thốt lên: “Không ổn, đây là Võ Hồn dung hợp kỹ, Áo Tư La, toàn lực ứng phó.”
Ngọc Thiên Hằng và Áo Tư La lại lần nữa ra tay. Ngọc Thiên Hàng cắn răng miễn cưỡng phát động Lôi Đình Vạn Quân, Áo Tư La lại phóng thích đệ tam hồn kỹ Báo Ảnh Phân Thân. Hướng Chu Trúc Thanh và Đái Mộc Bạch phóng đi.
Chu Trúc Thanh cùng Đái Mộc Bạch đều không coi bọn hắn là đối thủ. Hai tay mở ra, hướng về phía thân ảnh mờ ảo của Chu Trúc Thanh đón lấy. Hai đạo thân ảnh cuối cùng trước đòn công kích của đối phương một khắc thời gian đã hoàn toàn dung hợp. Tà Mâu Bạch Hổ cùng U Minh Linh Miêu trong nháy mắt dung hợp tạo ra ba động năng lượng khiến cho toàn trường rung động.
Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh sau khi dung hợp thân thể, trong nháy mắt biến mất trên đấu hồn đài, chỉ còn lại một con bạch hổ thật lớn. Bạch hổ toàn thân trong suốt, lông vằn đen, hai mắt màu tím, lạnh lùng nhìn về phía trước rồi vọt tới công kích.
U Minh Bạch Hổ chỉ đơn giản giơ trảo phải lên, chậm rãi đập xuống. Phốc một tiếng, tử sắc báo ảnh đã hóa thành vô số chấm sáng rồi biến mất. Thân ảnh trong suốt của Bạch Hổ chỉ thoáng động một chút, sau một khắc, đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang trực tiếp đi vào trong lôi điện đang điên cuồng công kích, nhắm về phía trung tâm lôi điện đi tới.
Thân ảnh trong suốt của Bạch Hổ ngẩng cao đầu kiêu ngạo, cúi đầu xuống thể hiện khí phách ngạo mạn hùng phách thiên hạ, phong thái vua của muôn thú.
Hồn Sư Bồ Câu Trắng ở trên không đã nhìn đến ngây người, Hoàng Đấu chiến đội tất cả thành viên tại một khắc cũng đều ngưng trệ.
Oanh—–
Hai đạo thân ảnh đồng thời phi lên, Lam Điện Bá Vương Long hồn sư Ngọc Thiên Hằng đang ở không trung, máu tươi phun ra không ngừng, tại tác dụng của Cửu Tân Hải Đường, cánh tay đang hồi phục lại lần nữa bị gãy nát.
Áo Tư La trong sự bùng nổ của U Minh Bạch Hổ, máu tươi phun ra đồng thời ngã xuống hôn mê.
U Minh Bạch Hổ phát động một kích, trong nháy mắt Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh lại đồng thời xuất hiện trên đài.
Chu Trúc Thanh bởi vì hồn lực tiêu hao quá lớn đã trực tiếp hôn mê trong ngực Đái Mộc Bạch. Bản thân Đái Mộc Bạch cũng đã không chịu nổi. Bởi vì phát động Võ Hông dung hợp kỹ, Bạch Hổ Kim Cương Biến mang theo năng lượng toàn bộ đã hết, lúc này đang bị trong trạng thái bị kỹ năng cắn trả cũng mất đi năng lực chiến đấu. Nhưng bọn hắn cũng thành công kích hạ được đội trưởng Ngọc Thiên Hằng cùng Hắc Báo Hồn Sư bên đối phương.
Đường Tam vẫn luôn trầm mặc nhìn theo Thẩm Tu xuống đài, xoay người lại thần sắc lại không có gì biếm hóa. Nhưng Tiểu Vũ nhìn thấy rõ trong mắt Đường Tam hằn kín một tầng máu đỏ tươi: “Tiểu Tam…”
Đường Tam nhắm mắt, đôi tay gắt gao nhắm chặt. Hắn lại để tiểu Tu bị thương. Như vậy hắn, có năng lực gì lấy tư cách nói phải bảo vệ y!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.