Chương 62: Tuyên bố đi nam chính!
Từ Gia Miêu Nhĩ
03/09/2022
“Tiểu Tam, ta nói ngươi đúng thật là trì độn. Tiểu Tu vẫn luôn thích
ngươi ngươi cũng không nhìn ra. Nói ra một đống dong dong dài dài đến ta cũng vội vì các ngươi muốn chết!”
Trên đường về trường, thừa lúc Thẩm Tu đi mua đồ ăn vặt cho nàng, Tiểu Vũ đã trộm kéo hắn qua một bên. Đường Tam lúc đó mới biết, hóa ra hắn và tiểu Tu lưỡng tình tương duyệt. Ngay lúc vui mừng như điên không lời tả, vừa nhìn thấy trên môi tiểu Tu có vết thương đầu óc hắn liền nóng lên trực tiếp đặt môi. Chỉ đơn giản là cánh môi tương liên nhưng làm hắn cực kì thỏa mãn. Nhưng mà… Khoảng cách có hơi tách ra Đường Tam liền nhìn thấy khuôn mặt trước sau vẫn bình tĩnh của Thẩm Tu. Có chút bất an cùng thất bại, không phải tiểu Tu có chút khác người chứ…
“Tiểu Tu… Ta thích ngươi…”
Thẩm Tu không rõ chuyện gì nheo mắt lại, cánh tay phải bị chộp lấy ra sức tránh thoát tay Đường Tam. Động tác này làm con ngươi Đường Tam có chút ủy khuất, Thẩm Tu nhìn mà buồn cười.
Không đợi Đường Tam nghĩ nhiều, Thẩm Tu trở tay nắm lại Đường Tam: “Ừm, thật tốt. Ta cũng thích ngươi.”
Bàn tay dùng sức trên eo thẩm Tu đem y ôm vào lòng ngực, Đường Tam trong lòng vui sướng muốn tràn ra ngoài, lúc này hắn chỉ nghĩ…
“Ưm…” Âm thanh tới miệng bị nuốt xuống, lông mi Thẩm Tu có chút yếu ớt run rẩy, chậm rãi nhắm mắt lại. Đường Tam tinh tế liếʍ ɭáρ môi y, đầu lưỡi phác họa đường cong tốt đẹp, kiên nhẫn đem vết máu trên môi liếm sạch sẽ lúc này mới cạy mở răng xâm nhập lãnh địa đối phương. Môi lưỡi giao triền, hắn tiến công cường thế mà ôn nhu rất nhanh khiến lí trí Thẩm Tu tan rã. Thiếu niên trong cơn mê tình không tự giác ngây ngô đáp lại càng khiến Đường Tam say mê.
Quả nhiên, như chính văn kỹ thuật hôn của nam chủ không cần dạy cũng biết. Thẩm Tu mơ màng nghĩ.
“Tiểu Tam ngươi sao rồi… Aaa ta sai rồi ta không có thấy các ngươi tiếp tục đi!” Tiểu Vũ hứng thú bừng bừng nhảy lên trước cửa. Thấy được tình huống bên trong lập tức khép cửa, kéo xuống đôi tay che đi mắt mình, ra vẻ tức giận: “Ai, sao lại che mắt ta!”
Nam tử trước mặt nàng cơ đôi mắt sắc bén lạnh băng, ngũ quan tuấn lãng khắc sâu. Gương mặt hàng năm không tan băng chỉ với Tiểu Vũ mới mềm xuống: “Ưʍ.”
“Ai nha ngươi cái tên này, chúng ta đi trước chúng ta đi trước.” Tiểu Vũ lầm bầm lôi kéo nam tử rời đi: “Nói thật đi, ngươi tới đây làm gì?”
“Nhớ ngươi.” Thanh âm nam tử đã lâu không mở miệng nói khuyện khàn khàn, ngoài ý muốn lại dễ nghe thành công khiến Tiểu Vũ đỏ cả mặt: “Hàn!”
Hai người trong phòng đã tách ra, có chút ngượng ngùng. Thẩm Tu hơi thở dốc, khóe mắt hoa đào ngập nước nhiễm một mảnh ửng đỏ câu người. Đừng Tam nhìn, không nhụn được cúi đầu lưu luyến để lạu cái hôn nhỉ vụn.
“Tam ca…” Thẩm Tu ngửa mặt nhìn hắn: “Ta thật ra thích ngươi từ rất lâu.”
Trái tim Đường Tam run rẩy, hắn đem đầu khác trên cổ Thẩm Tu. Hô hấp ướŧ áŧ làm Thẩm Tu hơi run: “Tiểu Tu, ta cũng thế. Nếu không phải lão độc vật và Tiểu Vũ nói ta sợ rằng chính mình cũng không biết là thích ngươi. Nguy hiểm thật. Tiểu Tu, ta thiếu chút nữa đã bỏ lỡ ngươi. Tiểu Tu, ngươi có nguyện ý không? Cùng ta đi đến cuối đi?”
“Ừm.” Vốn không nghĩ tới phần tình cảm này có thể được đáp lại. Chủ tham luyến ấm áo Đường Tam cho, nhưng hiện tại…
Hai người ôn tồn trong chốc lá. Đường Tam thay đổi quần áo, lôi kéo tay Thẩm Tu ra phòng ngủ, ở cách đó không xa thấy được Tiểu Vũ. Lúc này nàng đang nói cái gì đó, khuôn mặt hình ovan có chút đáng yêu: “… Ta đã nói với ngươi rất nguy hiểm sao ngươi vẫn tới! Mệt ta lúc trước cố ý chọn lúc ngươi bế quan mà chuồn đi… Ngươi về đi. Thật sự, bên ngoài rất nguy hiểm.”
Nam tử ứng thanh, bộ dáng rũ con ngươi coa chút đáng thương: “Không thích ta?”
“Không phải!”
“Ngươi đuổi ta.” Ngữ khí nam tử có chút ý lên án.
“Không có, không phải đuổi ngươi…” Tiểu Vũ luống cuống.
Thẩm Tu nhìn thấy thú vị, cười khanh khách tiến lên: “Tiểu Vũ tỷ ~”
“Các ngươi cuối cùng cũng chịu ra!” Tiểu Vũ trợn tròn mắt, nhìn xuống cánh tay hai người đang dắt nhau: “Chói! Mù! Mắt!”
“Tiểu Vũ tỷ, thật ra ngươi cũng có thể ^_^.” Thẩm Tu ý cao thâm nhìn nam tử đứng một bên không nói gì: “Không giới thiệu một chút?”
“Hàn, đây là đệ đệ ta, Thẩm Tu. Đây là ca ta, Đường Tam. Tiểu Tu, tiểu Tam, đây là Hàn, là…” Tiểu Vũ nắm tay, không biết phải nói gì mới ổn.
“Người theo đuổi.” Hàn để ra chút cảm giác tồn tại, lập tức mắt Tiểu Vũ đỏ bạo đá một chân: “Cút xéo! Người theo đuổi cái gì chứ!”
“Thích.” Hàn nhìn Đường Tam và Thẩm Tu nắm tay nhau cũng duỗi tay kéo Tiểu Vũ, năm thậy chặt.
“!!!” Tiểu Vũ dùng sức giãy dụa nhưng đến gương mặt mất mát kia của Hàn cuối cũng vẫn tùy hắn nắm. Khuôn mặt đỏ bừng xoay qua một bên. Bàn tay dày rộng ấm nóng cũng khiến tâm nàng rối loạn.
Nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm trong ánh mắt lạnh lùng lóe ra một tia vừa lòng. Hướng hai người lễ phép gật đầu. Thẩm Tu tấm tức khen lạ. Không hổ là sói, trình độ bướng bỉnh này…
Không sai, nam tử tên Hàn này cũng là hồn thú mười vạn năm tu luyện thành người. Nguyên hình hắn ta chính là Hàn Băng Dực Lang gần như đã tuyệt tích trên Đấu La đại lục.
“Đi ăn cơm đi.” Đường Tam nhìn sắc trời. Lúc này chân trời đã thành một cái vòng lớn nhuộm bầy trời thành sắc cam hồng.
Dọc theo đường đến nhà ăn Đường Tam nhận không ít ánh mắt khâm phục, ngẫu nhiên cũng sẽ có vài nhìn bọn họ kì quái. Bất quá hai người đều không để ý đến, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Aiz, tiểu Tam. Ngươi có nghĩ tới nếu thúc thúc biết được chuyện của các ngươi…” Tiểu Vũ ngồi ở ghế trên cắn chiếc đũa mở miệng nói. Hàn ở một bên cẩn thận vù Tiểu Vũ lấy tỏi trong thức ăn ra.
“Nếu cha đồng ý thì không thể tốt hơn,” Đối diện đôi mắt bất an của Thẩm Tu nụ cười Đường Tam vẫn bất biến tao nhã: “Còn nếu không đồng ý… Sẽ không có loại tình huống này, ta sẽ cố gắng khiến ông ấy đồng ý. Tiểu Tu, ngươi tin ta không?”
“Ừm!” Thẩm Tu gật đầu: “Đương nhiên.”
Không thể lại buông tay nữa. Nếu có thể, không ạ có thể khiến y rời đi. Đường Tam động tác dịu dàng lau đi một hạt cơm dĩnh trên môi Thẩm Tu, đôi mắt âm trầm, chỉ là trong nháy mắt khôi phục ôn hòa lúc trước. Thẩm Tu và Tiểu Vũ tập trung ăn, chỉ có Hàn liếc mắt một cái dường như cảm nhận được cái nhìn của Đường Tam, rất nhanh dời lại lên người Tiểu Vũ.
Hàn: Ừm, quả nhiên Tiểu Vũ làm gì cũng đáng yêu ~ [mặt u mê].
Bốn người cơm nước xong xuôi đứng dậy ra khỏi nhà ăn. Đúng lúc gặp được Áo Tư Tạp và Mã Hồng Tuấn nghe được thông tin chạy tới. Mã Hồng Tuấn cười hì hì hỏi: “Tiểu Tam, nghe nói ngươi đánh bại Hồn Vương? Lợi hại!”
“May mắn mà thôi.” Đường Tam lắc đầu.
Nhùn ra Đường Tam không muốn nhiều lời Mã Hồng Tuấn cũng không hỏi tiếp: “Tiểu Vũ ~ Đây là au sao không giới thiệu ~”
“Mập mạp ngươi thiếu đánh hả?” Tiểu Vũ liếc xéo một cái: “Thu lại vẻ mặt dâʍ tà của người đi.”
Mã Hồng Tuấn lập tức trở bên u oán: “Tiểu Vũ ~”
Hàn tiến lên một bước, bộ dáng gương mặt nghiêm túc lạnh băng vô biểu tình: “Ta.”
“?” Mã Hồng Tuấn chớp mắt tỏ vẻ không hiểu.
Thấy thế, Hàn lặp lại lần nữa: “Tiểu Vũ, của ta.”
Trên đường về trường, thừa lúc Thẩm Tu đi mua đồ ăn vặt cho nàng, Tiểu Vũ đã trộm kéo hắn qua một bên. Đường Tam lúc đó mới biết, hóa ra hắn và tiểu Tu lưỡng tình tương duyệt. Ngay lúc vui mừng như điên không lời tả, vừa nhìn thấy trên môi tiểu Tu có vết thương đầu óc hắn liền nóng lên trực tiếp đặt môi. Chỉ đơn giản là cánh môi tương liên nhưng làm hắn cực kì thỏa mãn. Nhưng mà… Khoảng cách có hơi tách ra Đường Tam liền nhìn thấy khuôn mặt trước sau vẫn bình tĩnh của Thẩm Tu. Có chút bất an cùng thất bại, không phải tiểu Tu có chút khác người chứ…
“Tiểu Tu… Ta thích ngươi…”
Thẩm Tu không rõ chuyện gì nheo mắt lại, cánh tay phải bị chộp lấy ra sức tránh thoát tay Đường Tam. Động tác này làm con ngươi Đường Tam có chút ủy khuất, Thẩm Tu nhìn mà buồn cười.
Không đợi Đường Tam nghĩ nhiều, Thẩm Tu trở tay nắm lại Đường Tam: “Ừm, thật tốt. Ta cũng thích ngươi.”
Bàn tay dùng sức trên eo thẩm Tu đem y ôm vào lòng ngực, Đường Tam trong lòng vui sướng muốn tràn ra ngoài, lúc này hắn chỉ nghĩ…
“Ưm…” Âm thanh tới miệng bị nuốt xuống, lông mi Thẩm Tu có chút yếu ớt run rẩy, chậm rãi nhắm mắt lại. Đường Tam tinh tế liếʍ ɭáρ môi y, đầu lưỡi phác họa đường cong tốt đẹp, kiên nhẫn đem vết máu trên môi liếm sạch sẽ lúc này mới cạy mở răng xâm nhập lãnh địa đối phương. Môi lưỡi giao triền, hắn tiến công cường thế mà ôn nhu rất nhanh khiến lí trí Thẩm Tu tan rã. Thiếu niên trong cơn mê tình không tự giác ngây ngô đáp lại càng khiến Đường Tam say mê.
Quả nhiên, như chính văn kỹ thuật hôn của nam chủ không cần dạy cũng biết. Thẩm Tu mơ màng nghĩ.
“Tiểu Tam ngươi sao rồi… Aaa ta sai rồi ta không có thấy các ngươi tiếp tục đi!” Tiểu Vũ hứng thú bừng bừng nhảy lên trước cửa. Thấy được tình huống bên trong lập tức khép cửa, kéo xuống đôi tay che đi mắt mình, ra vẻ tức giận: “Ai, sao lại che mắt ta!”
Nam tử trước mặt nàng cơ đôi mắt sắc bén lạnh băng, ngũ quan tuấn lãng khắc sâu. Gương mặt hàng năm không tan băng chỉ với Tiểu Vũ mới mềm xuống: “Ưʍ.”
“Ai nha ngươi cái tên này, chúng ta đi trước chúng ta đi trước.” Tiểu Vũ lầm bầm lôi kéo nam tử rời đi: “Nói thật đi, ngươi tới đây làm gì?”
“Nhớ ngươi.” Thanh âm nam tử đã lâu không mở miệng nói khuyện khàn khàn, ngoài ý muốn lại dễ nghe thành công khiến Tiểu Vũ đỏ cả mặt: “Hàn!”
Hai người trong phòng đã tách ra, có chút ngượng ngùng. Thẩm Tu hơi thở dốc, khóe mắt hoa đào ngập nước nhiễm một mảnh ửng đỏ câu người. Đừng Tam nhìn, không nhụn được cúi đầu lưu luyến để lạu cái hôn nhỉ vụn.
“Tam ca…” Thẩm Tu ngửa mặt nhìn hắn: “Ta thật ra thích ngươi từ rất lâu.”
Trái tim Đường Tam run rẩy, hắn đem đầu khác trên cổ Thẩm Tu. Hô hấp ướŧ áŧ làm Thẩm Tu hơi run: “Tiểu Tu, ta cũng thế. Nếu không phải lão độc vật và Tiểu Vũ nói ta sợ rằng chính mình cũng không biết là thích ngươi. Nguy hiểm thật. Tiểu Tu, ta thiếu chút nữa đã bỏ lỡ ngươi. Tiểu Tu, ngươi có nguyện ý không? Cùng ta đi đến cuối đi?”
“Ừm.” Vốn không nghĩ tới phần tình cảm này có thể được đáp lại. Chủ tham luyến ấm áo Đường Tam cho, nhưng hiện tại…
Hai người ôn tồn trong chốc lá. Đường Tam thay đổi quần áo, lôi kéo tay Thẩm Tu ra phòng ngủ, ở cách đó không xa thấy được Tiểu Vũ. Lúc này nàng đang nói cái gì đó, khuôn mặt hình ovan có chút đáng yêu: “… Ta đã nói với ngươi rất nguy hiểm sao ngươi vẫn tới! Mệt ta lúc trước cố ý chọn lúc ngươi bế quan mà chuồn đi… Ngươi về đi. Thật sự, bên ngoài rất nguy hiểm.”
Nam tử ứng thanh, bộ dáng rũ con ngươi coa chút đáng thương: “Không thích ta?”
“Không phải!”
“Ngươi đuổi ta.” Ngữ khí nam tử có chút ý lên án.
“Không có, không phải đuổi ngươi…” Tiểu Vũ luống cuống.
Thẩm Tu nhìn thấy thú vị, cười khanh khách tiến lên: “Tiểu Vũ tỷ ~”
“Các ngươi cuối cùng cũng chịu ra!” Tiểu Vũ trợn tròn mắt, nhìn xuống cánh tay hai người đang dắt nhau: “Chói! Mù! Mắt!”
“Tiểu Vũ tỷ, thật ra ngươi cũng có thể ^_^.” Thẩm Tu ý cao thâm nhìn nam tử đứng một bên không nói gì: “Không giới thiệu một chút?”
“Hàn, đây là đệ đệ ta, Thẩm Tu. Đây là ca ta, Đường Tam. Tiểu Tu, tiểu Tam, đây là Hàn, là…” Tiểu Vũ nắm tay, không biết phải nói gì mới ổn.
“Người theo đuổi.” Hàn để ra chút cảm giác tồn tại, lập tức mắt Tiểu Vũ đỏ bạo đá một chân: “Cút xéo! Người theo đuổi cái gì chứ!”
“Thích.” Hàn nhìn Đường Tam và Thẩm Tu nắm tay nhau cũng duỗi tay kéo Tiểu Vũ, năm thậy chặt.
“!!!” Tiểu Vũ dùng sức giãy dụa nhưng đến gương mặt mất mát kia của Hàn cuối cũng vẫn tùy hắn nắm. Khuôn mặt đỏ bừng xoay qua một bên. Bàn tay dày rộng ấm nóng cũng khiến tâm nàng rối loạn.
Nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm trong ánh mắt lạnh lùng lóe ra một tia vừa lòng. Hướng hai người lễ phép gật đầu. Thẩm Tu tấm tức khen lạ. Không hổ là sói, trình độ bướng bỉnh này…
Không sai, nam tử tên Hàn này cũng là hồn thú mười vạn năm tu luyện thành người. Nguyên hình hắn ta chính là Hàn Băng Dực Lang gần như đã tuyệt tích trên Đấu La đại lục.
“Đi ăn cơm đi.” Đường Tam nhìn sắc trời. Lúc này chân trời đã thành một cái vòng lớn nhuộm bầy trời thành sắc cam hồng.
Dọc theo đường đến nhà ăn Đường Tam nhận không ít ánh mắt khâm phục, ngẫu nhiên cũng sẽ có vài nhìn bọn họ kì quái. Bất quá hai người đều không để ý đến, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Aiz, tiểu Tam. Ngươi có nghĩ tới nếu thúc thúc biết được chuyện của các ngươi…” Tiểu Vũ ngồi ở ghế trên cắn chiếc đũa mở miệng nói. Hàn ở một bên cẩn thận vù Tiểu Vũ lấy tỏi trong thức ăn ra.
“Nếu cha đồng ý thì không thể tốt hơn,” Đối diện đôi mắt bất an của Thẩm Tu nụ cười Đường Tam vẫn bất biến tao nhã: “Còn nếu không đồng ý… Sẽ không có loại tình huống này, ta sẽ cố gắng khiến ông ấy đồng ý. Tiểu Tu, ngươi tin ta không?”
“Ừm!” Thẩm Tu gật đầu: “Đương nhiên.”
Không thể lại buông tay nữa. Nếu có thể, không ạ có thể khiến y rời đi. Đường Tam động tác dịu dàng lau đi một hạt cơm dĩnh trên môi Thẩm Tu, đôi mắt âm trầm, chỉ là trong nháy mắt khôi phục ôn hòa lúc trước. Thẩm Tu và Tiểu Vũ tập trung ăn, chỉ có Hàn liếc mắt một cái dường như cảm nhận được cái nhìn của Đường Tam, rất nhanh dời lại lên người Tiểu Vũ.
Hàn: Ừm, quả nhiên Tiểu Vũ làm gì cũng đáng yêu ~ [mặt u mê].
Bốn người cơm nước xong xuôi đứng dậy ra khỏi nhà ăn. Đúng lúc gặp được Áo Tư Tạp và Mã Hồng Tuấn nghe được thông tin chạy tới. Mã Hồng Tuấn cười hì hì hỏi: “Tiểu Tam, nghe nói ngươi đánh bại Hồn Vương? Lợi hại!”
“May mắn mà thôi.” Đường Tam lắc đầu.
Nhùn ra Đường Tam không muốn nhiều lời Mã Hồng Tuấn cũng không hỏi tiếp: “Tiểu Vũ ~ Đây là au sao không giới thiệu ~”
“Mập mạp ngươi thiếu đánh hả?” Tiểu Vũ liếc xéo một cái: “Thu lại vẻ mặt dâʍ tà của người đi.”
Mã Hồng Tuấn lập tức trở bên u oán: “Tiểu Vũ ~”
Hàn tiến lên một bước, bộ dáng gương mặt nghiêm túc lạnh băng vô biểu tình: “Ta.”
“?” Mã Hồng Tuấn chớp mắt tỏ vẻ không hiểu.
Thấy thế, Hàn lặp lại lần nữa: “Tiểu Vũ, của ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.