Đường Đường Chính Chính Nói Chuyện Yêu Đương
Chương 2: Đáp ứng!
Tây Tây Đặc
23/02/2022
Giang Mộ Hành nghe thấy đề nghị của Yến Hảo, không đáp ứng, cũng không từ chối, chỉ nói sẽ suy xét.
Tâm trạng Yến Hảo hồi hộp đến mức không ngủ được, sáng sớm mang theo cặp mắt thâm quầng đi học, bước vào cửa trước, khóe mắt lén lút liếc trộm Giang Mộ Hành, lúc bước lên bục giảng xui xẻo đạp hụt một cước, ngã sõng soài như chó táp cứt.
Cái trán đập mạnh xuống bục "Cộp" một cái lên nền gạch.
Bạn học ngồi phía trước bị tiếng động bất thình lình này làm giật mình, dồn dập đứng lên kiểm tra.
Yến Hảo hôn mê một hồi, hai mắt như nổ đom đóm mà bò dậy, ngồi xổm trên bục giảng bưng trán rủa thầm.
Giang Mộ Hành đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lại gần bục giảng hỏi: "Có sao không?"
Yến Hảo lập tức ngừng chửi rủa, tim đập nhanh hơn, thời điểm mở miệng âm thanh cũng trở nên rầu rĩ, bất giác xen lẫn mấy phần oan ức: "Có sao, trên đầu u một cục bự luôn rồi"
Giang Mộ Hành trầm thấp lên tiếng: "Tôi đưa cậu đến phòng y tế"
Nói xong liền dặn lớp phó ổn định trật tự.
Yến Hảo đưa cặp sách bị quăng một bên trên bục giảng cho Dương Tòng cầm về chỗ ngồi, còn chưa kịp xuống lầu đã nhận được một cái tin nhắn.
- Ayo K?(*)
(*)nguyên gốc là阿又噢K?, mình nghĩ câu này của DT xuất phát từ câu "Hey yo, what's up, bro" là Ây dô, ổn không cu. K đọc giống Ge(gege: anh) = Bro
Tiết tự học sáng nay là Tiếng Anh, người anh em vừa chế nhạo cậu lại vẫn hy vọng cậu có thể sớm quay lại.
Yến hảo không muốn quay lại lắm nhưng lại sợ bạn mình sẽ gây ra sóng gió, vẫn là nên quay về sớm chút vậy.
- Xàm
Yến Hảo nhét điện thoại vào túi, vừa đi vừa thăm dò hỏi: "Lớp trưởng, cậu suy xét xong chưa?"
Khóe môi Giang Mộ Hành lạnh lùng: "Chưa"
Yến Hảo thổi bay mấy cọng tóc mái, ngọn tóc quét qua cục u trên đầu khiến cậu đau đến hít một ngụm khí: "Khó nghĩ vậy sao?"
Giang Mộ Hành im lặng không lên tiếng.
Yến Hảo bước chậm lại, tầm nhìn dừng ở trên gáy hắn, ánh mắt tham lam nóng bỏng, lời nói ra đều là lời bông đùa với nhau như những bạn học khác trong lớp, không có gì bất thường.
"Lớp trưởng, kỳ thực cậu không cần quá lo lắng, mình cũng không hy vọng điểm toán quá cao, có thể qua mức điểm sàn là được rồi, trên 100 thì tùy duyên đi"
Giang Mộ Hành hỏi: "Điểm trung bình của cậu bao nhiêu?"
"Cái này...." Yến Hảo liếc ngang dọc "Không có tính"
Giang Mộ Hành đổi câu hỏi: "Lần trước thi tháng?"
Âm thanh Yến Hảo lí nhí: "65"
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Yến Hảo cúi thấp đầu, vài cọng tóc phất phơ trên đỉnh đầu nhẹ đung đưa theo cơn gió mùa hè.
Một lúc lâu sau Giang Mộ Hành mới mở miệng: "Trước giữa trưa sẽ trả lời cậu"
Yến Hảo ngoắc ngoắc ngón tay: "Được"
.....
Phòng y tế ở tầng hai đối diện tòa nhà dạy học, bên trong không có học sinh nào.
Yến Hảo vừa đến liền được y tá dịu dàng săn sóc.
"U đầu à? Chị xem một chút"
Y tá cẩn thận vén mớ tóc mái của cậu lên, cười nói: "Là một anh chàng rất đẹp trai nha"
Yến Hảo thấy Giang Mộ Hành nghịch điện thoại di động, cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái, buồn bực mím môi, cả người bỗng héo rũ.
"Bạn học!" Y tá kinh ngạc "Mi tâm của cậu có nốt ruồi nè"
Yến Hảo buồn phiền không để ý "A" một tiếng.
Y tá nói không nghiêm trọng lắm, ở đây đắp đá một chút cho tiêu sưng là ổn, Yến Hảo cũng không có phản ứng lại, lại nghe thấy Giang Mộ Hành lên tiếng: "Tôi về lớp"
Yến Hảo há miệng: "Lớp trưởng...cảm ơn cậu đã đưa mình qua đây"
Giang Mộ Hành không quay đầu lại đi mất.
Yến Hảo dõi mắt nhìn theo, mãi đến khi không thể nhìn được gì nữa mới thu tầm mắt lại.
Y tá mẫn cảm phát hiện vị lớp trưởng đẹp trai, cao ráo kia vừa đi, nam sinh trên giường bệnh liền trở nên bất thường, cảm giác đột nhiên quái gở, âm trầm.
Giống như ánh mặt trời bị một đám mây đen che khuất, u ám, khiến không khí bao trùm trong phòng y tế cũng trở nên ngột ngạt.
Y tá liên tục tìm chủ đề cũng không thể giao lưu được nên đành thôi.
....
Yến Hảo chính là minh chứng cho cái gì gọi là hồn vía lên mây, tiết thứ hai kết thúc, cậu lấy cớ choáng váng đầu óc trốn làm bài tập, phờ phạc nằm úp sấp trên bàn, đổi bên qua lại như miếng bánh kếp.
Tiếng bước chân từ ngoài hành lang vang lên, Yến Hảo vừa vặn hướng về phía cửa sau, đối mặt với nữ sinh cầm hộp sô cô la lẻn vào lớp.
Bốn mắt nhìn nhau, tình cảnh vô cùng vi diệu.
Tóc mái Yến Hảo tán loạn, tạo một cái bóng phủ xuống, đôi mắt nửa sáng nửa tối nheo lại.
Nữ sinh không tự chủ được bất giác rùng mình, chờ đến khi phản ứng lại được thì Yến Hảo đã xoay mặt về phía cửa sổ, nhỏ còn tưởng đối phương sợ mình thấy lúng túng.
Yến Hảo chỉ là nghĩ mắt không thấy thì tâm không phiền mà thôi.
Chỉ cần vị trí bên cạnh Giang Mộ Hành vẫn để trống, thì sẽ liên tục có người lũ lượt kéo đến tỏ tình với hắn, tre già thì măng mọc, hết lớp này sẽ đến lớp khác.
Nữ sinh nhét sô cô la vào cặp Giang Mộ Hành, vốn còn định ngồi vào chỗ của hắn, sờ soạng sách vở cùng đồ dùng học tập của hắn một chút, tiếc là đang có người khác ở đó, không thể làm gì khác hơn là rút lui trước.
Yến Hảo ngồi dậy, lau mồ hôi ướt đẫm trên bàn, chống đầu nhìn về phía sân thể dục, những bộ đồng phục xanh trắng đan xen cùng một đầu tóc đen, có tiếng kèn vang vọng.
"Đại hội lần thứ tư, khởi động toàn thân, một ~ hai ~ ba ~ bốn ~..."
Yến Hảo lại nằm xuống, cảm giác mùa hè này còn phiền muộn hơn so với những năm trước, tiếng ve kêu cũng trở nên ồn ào hơn.
....
Đại hội không bao lâu, các nhóm học sinh rải rác thưa thớt trở về lớp học.
Dương Tòng nằm nhoài trước bàn uống nước, uống cạn ba ngụm nước, cằm cùng cổ áo đều ướt đẫm, thô lỗ lau miệng: "Mẹ kiếp, hôm nay trời nắng quá, đầu tao như muốn bốc cháy luôn".
Vừa nói vừa nắm phần áo trước ngực quạt gió, mùi mồ hôi cùng với hơi nóng trên người hòa lẫn vào không khí.
Yến Hảo ghét bỏ dịch về phía cửa sổ.
"Né cái gì mà né" Dương Tòng nhe răng cười: "Cái này gọi là mùi vị đàn ông"
Yến Hảo không thèm để ý.
Dương Tòng mất mặt dán tới: "Cái kia...Tiểu Hảo...nói với mày cái này"
Yến Hảo nâng cằm quay đầu: "Muốn bao nhiêu?"
Dương Tòng làm động tác ôm quyền: "Đúng là tổng tài có khác!"
Yến Hảo khẽ nhếch miệng.
"Linh Linh thích một cái mặt dây treo điện thoại" Dương Tòng lấy điện thoại ra mở ảnh cho cậu xem "Chính là cái này, tao cũng chỉ có thể tuân mệnh mua cho em ấy, tháng này tao chỉ còn lại tiền sinh hoạt, mày giúp đỡ cho tao ứng trước một chút, tháng sau trả lại mày"
Yến Hảo liếc mắt nhìn, khoảng 4000 – 5000 tệ, là một cọng dây thuộc hàng xa xỉ: "Hai đứa tụi mày quen nhau cũng lâu rồi đi"
Dương Tòng nhịp giò: "Gần một năm"
Yến Hảo chống chân lên ghế, tựa mặt vào đầu gối: "Tụi mày định cứ tiếp tục coi như không quen biết trong trường cho đến khi tốt nghiệp?"
"Có thể làm gì được chứ, tình thế ép buộc mà" Dương Tòng như ông cụ non nói "Lớp 3 quản nghiêm hơn lớp mình nhiều, bị phát hiện là gọi phụ huynh ngay tại chỗ, em ấy không cho tao nói với ai, cũng không cho tao qua đó tìm, mày là người duy nhất biết chuyện, mày phải có trách nhiệm"
Yến Hảo lẩm bẩm: "Đều là tình yêu dưới lòng đất như nhau"
"Cũng không hẳn" Dương Tòng thở dài "Cả ngày đều thấy kích thích"
Yến Hảo cũng thèm khát loại kích thích này, cậu làm bộ lơ đãng lia mắt về phía cửa trước, dừng lại một giây trên tấm lưng Giang Mộ Hành: "Vậy tụi mày nghĩ tới ngày kỉ niệm một năm rồi phải không?"
"Tất nhiên!" Dương Tòng xoa cằm "Tao định tới đó sẽ tặng cho cô ấy một niềm vui bất ngờ"
"Cần tao hỗ trợ thì nói" Yến Hảo đưa tiền qua.
Dương Tòng vươn cánh tay ôm lấy cổ Yến Hảo: "Hảo Ca, đủ trượng nghĩa a!"
Cảm xúc nhớp nháp làm Yến Hảo nổi hết da gà, không chịu được cuống cuồng đẩy người ra.
Cậu thậm chí đến mùi mồ hôi của chính mình cũng cảm thấy chán ghét chứ đừng nói là của người khác, cậu chỉ thích mùi vị mồ hôi trên người Giang Mộ Hành.
Đơn giản chính là yêu thích!
.....
Giang Mộ Hành nói sẽ trả lời trước giữa trưa, Yến Hảo như con kiến bò trên chảo nóng, chuẩn bị tiếp nhận phán quyết cuối cùng.
Số điện thoại chính là chữ kí QQ của cậu.
Giang Mộ Hành và cậu đều có trong nhóm lớp, có thể lên QQ nhắn riêng cho cậu, cũng có thể gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho cậu, hoặc có thể đến nói trực tiếp với cậu, có rất nhiều cách.
Yến Hảo sắp không chờ nổi, từ lúc đẻ ra tới giờ cũng chưa bao giờ thấy cồn cào ruột gan như vậy, có thể ghi vào các mốc sự kiện quan trọng trong quá trình trưởng thành của cậu được rồi.
Tiết cuối cùng là kiểm tra Lí.
Một tay Yến Hảo nắm chặt điện thoại nhét dưới bàn, một tay cầm bút, mở mắt trừng trừng nhìn bài thi, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Bắt đầu thi được hơn mười phút, điện thoại trong tay chợt rung lên, Yến Hảo suýt chút cầm không vững, hoảng hốt lén lút liếc nhìn tin nhắn đến.
Là Giang Mộ Hành.
Yến Hảo nghẹn một hơi trong cổ họng, thời điểm ngón tay chạm vào màn hình, mí mắt khẽ co giật.
Lỡ như không phải đáp án mà cậu mong chờ....
Yến Hảo đưa bút đến bên miệng, há mồm cắn chặt đầu viết, căng thẳng đay nghiến hàm răng một hồi mới thoáng bình tĩnh lại, cậu nghiêng đầu, mở tin nhắn ra, cẩn cẩn dực dực khẽ liếc qua nội dung bên trong.
- Tôi là Giang Mộ Hành
- Chuyện dạy kèm tôi đồng ý với cậu
Yến Hảo bất động khoảng hai phút, đột nhiên "Đùng" một cái đứng phắt dậy.
Chân ghế cọ sát với mặt đất rít lên một tiếng khiến những người khác đang làm bài bị kinh động.
Giáo viên đứng trên bục giảng nhìn xuống: "Yến Hảo, em làm bài xong rồi?"
Yến Hảo rũ mi mắt, đầu ngón tay run rẩy: "Không ạ"
Dương Tòng bên cạnh giơ tay: "Thầy ơi, việc này em có thể làm chứng, cậu ấy ngay cả họ tên mình còn chưa viết"
Giáo viên nâng ly trà lên uống một ngụm: "Em viết xong rồi?"
Dương Tòng lắc đầu: "Chưa ạ!"
Giáo viên đậy nắp ly trà lại: "Vậy em mở miệng làm cái gì?"
Dương Tòng: "..."
"Phốc!"
Một người bạn không nhịn được cười ra tiếng, âm thanh này có thể lây lan, trước sau trái phải ai nấy đều run rẩy bả vai.
Giáo viên hòa ái bồi thêm một câu: "Xem ra đề thi lần này vẫn còn rất đơn giản"
"...."
Yến Hảo đang nhìn trộm bóng lưng gần cửa trước, không tưởng tượng ra được bộ dạng hắn ở trong lớp lén lút gửi tin nhắn.
Cách bục giảng gần như vậy, ngay dưới mí mắt giáo viên.
Bên tai Yến Hảo vang ong ong, giáo viên cho cậu ngồi xuống cậu cũng không nghe thấy, mãi cho đến khi Dương Tòng túm lấy quần áo cậu, cậu mới thu hồi ánh mắt vụn trộm của mình ngồi xuống, ngón tay vẫn còn run rẩy.
Dương Tòng dùng cùi chỏ chọt chọt cậu: "Bị đoạt xác thì chớp mắt một cái"
Yến Hảo không nhúc nhích.
Bộ dạng như vậy có mấy phần thật sự giống như trúng tà.
Dương Tòng lấy tay che mặt, áp xuống rất thấp: "Tiểu Hảo, mày...."
Yến Hảo nằm sấp xuống bàn.
Trên đỉnh đầu Dương Tòng hiện một loạt dấu chấm hỏi, cái quỷ gì vậy? Cậu ta đang định hỏi thì có tiếng nói cất lên từ bục giảng.
"Yến Hảo, hôm nay em mà nộp giấy trắng, ngày mai tôi mời ba em đến uống trà"
Cả lớp yên lặng như tờ.
Yến Hảo từ trong khuỷu tay ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt đỏ như sắp xuất huyết, cả cái cổ lẫn lỗ tai đều đỏ bừng như tôm luộc.
Dương Tòng run tay, đâm thủng một lỗ trên bài thi: "Mày, mày, mày, mặt mày sao tự nhiên đỏ như đít khỉ vậy?"
Yến Hảo nhúc nhích khóe miệng: "Thầy điểm danh tao trước mặt mọi người, da mặt tao mỏng, mắc cỡ"
Dương Tòng trợn trắng mắt, nếu không phải tao với mày cùng nhau lớn lên thì tao cũng tin.
Mặc dù biết cậu nói dối nhưng không biết nguyên nhân thực sự, Dương Tòng rối rắm nghĩ không ra nên cũng bỏ qua.
Yến Hảo cũng không có ý định giải thích, cậu xoay cây bút trong tay, cúi đầu làm bài.
Dương Tòng viết một hồi, có vài câu không biết làm, đơn giản để trống, cậu ta cầm lấy tờ giấy nháp trắng tinh, sạch sẽ, vẽ bậy vẽ bạ, thỉnh thoảng đưa cho Yến Hảo thưởng thức tác phẩm của mình.
Tiện hề hề, muốn ăn đòn.
Yến Hảo vội vàng tính toán: "Tao sắp viết không nổi rồi"
Dương Tòng gác chéo chân: "Tùy duyên đi!"
Yến Hảo bực bội: "Đừng ồn tao!"
"Đậu xanh!" Dương Tòng giật giật tay cậu "Lớp trưởng nộp bài!"
"Cậu ta vốn đã mẹ nó trâu bò rồi, còn làm loại hành động có sức hấp dẫn này, có muốn để cho các nam đồng chí khác sống tiếp nữa hay không a? Lớp mình không có bao nhiêu đứa con gái, tất cả đều bị cậu ta làm cho mê muội"
Yến Hảo đang định làm đại bài kiểm tra, vốn định viết chữ "Giải", kết quả ma xui quỷ khiến lại viết thành "Giang Mộ Hành".
Dương Tòng mắt sắc nhanh mồm nhanh miệng: "Tao đệt! Sao mày lại viết tên lớp trưởng lên bài thi?"
Âm lượng không lớn, nhưng phòng học rất yên tĩnh.
Yến Hảo thật sự muốn đánh chết thằng chó này.
- -----------
Chuyên mục ẩm thực:
Bánh kếp
Tâm trạng Yến Hảo hồi hộp đến mức không ngủ được, sáng sớm mang theo cặp mắt thâm quầng đi học, bước vào cửa trước, khóe mắt lén lút liếc trộm Giang Mộ Hành, lúc bước lên bục giảng xui xẻo đạp hụt một cước, ngã sõng soài như chó táp cứt.
Cái trán đập mạnh xuống bục "Cộp" một cái lên nền gạch.
Bạn học ngồi phía trước bị tiếng động bất thình lình này làm giật mình, dồn dập đứng lên kiểm tra.
Yến Hảo hôn mê một hồi, hai mắt như nổ đom đóm mà bò dậy, ngồi xổm trên bục giảng bưng trán rủa thầm.
Giang Mộ Hành đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lại gần bục giảng hỏi: "Có sao không?"
Yến Hảo lập tức ngừng chửi rủa, tim đập nhanh hơn, thời điểm mở miệng âm thanh cũng trở nên rầu rĩ, bất giác xen lẫn mấy phần oan ức: "Có sao, trên đầu u một cục bự luôn rồi"
Giang Mộ Hành trầm thấp lên tiếng: "Tôi đưa cậu đến phòng y tế"
Nói xong liền dặn lớp phó ổn định trật tự.
Yến Hảo đưa cặp sách bị quăng một bên trên bục giảng cho Dương Tòng cầm về chỗ ngồi, còn chưa kịp xuống lầu đã nhận được một cái tin nhắn.
- Ayo K?(*)
(*)nguyên gốc là阿又噢K?, mình nghĩ câu này của DT xuất phát từ câu "Hey yo, what's up, bro" là Ây dô, ổn không cu. K đọc giống Ge(gege: anh) = Bro
Tiết tự học sáng nay là Tiếng Anh, người anh em vừa chế nhạo cậu lại vẫn hy vọng cậu có thể sớm quay lại.
Yến hảo không muốn quay lại lắm nhưng lại sợ bạn mình sẽ gây ra sóng gió, vẫn là nên quay về sớm chút vậy.
- Xàm
Yến Hảo nhét điện thoại vào túi, vừa đi vừa thăm dò hỏi: "Lớp trưởng, cậu suy xét xong chưa?"
Khóe môi Giang Mộ Hành lạnh lùng: "Chưa"
Yến Hảo thổi bay mấy cọng tóc mái, ngọn tóc quét qua cục u trên đầu khiến cậu đau đến hít một ngụm khí: "Khó nghĩ vậy sao?"
Giang Mộ Hành im lặng không lên tiếng.
Yến Hảo bước chậm lại, tầm nhìn dừng ở trên gáy hắn, ánh mắt tham lam nóng bỏng, lời nói ra đều là lời bông đùa với nhau như những bạn học khác trong lớp, không có gì bất thường.
"Lớp trưởng, kỳ thực cậu không cần quá lo lắng, mình cũng không hy vọng điểm toán quá cao, có thể qua mức điểm sàn là được rồi, trên 100 thì tùy duyên đi"
Giang Mộ Hành hỏi: "Điểm trung bình của cậu bao nhiêu?"
"Cái này...." Yến Hảo liếc ngang dọc "Không có tính"
Giang Mộ Hành đổi câu hỏi: "Lần trước thi tháng?"
Âm thanh Yến Hảo lí nhí: "65"
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Yến Hảo cúi thấp đầu, vài cọng tóc phất phơ trên đỉnh đầu nhẹ đung đưa theo cơn gió mùa hè.
Một lúc lâu sau Giang Mộ Hành mới mở miệng: "Trước giữa trưa sẽ trả lời cậu"
Yến Hảo ngoắc ngoắc ngón tay: "Được"
.....
Phòng y tế ở tầng hai đối diện tòa nhà dạy học, bên trong không có học sinh nào.
Yến Hảo vừa đến liền được y tá dịu dàng săn sóc.
"U đầu à? Chị xem một chút"
Y tá cẩn thận vén mớ tóc mái của cậu lên, cười nói: "Là một anh chàng rất đẹp trai nha"
Yến Hảo thấy Giang Mộ Hành nghịch điện thoại di động, cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái, buồn bực mím môi, cả người bỗng héo rũ.
"Bạn học!" Y tá kinh ngạc "Mi tâm của cậu có nốt ruồi nè"
Yến Hảo buồn phiền không để ý "A" một tiếng.
Y tá nói không nghiêm trọng lắm, ở đây đắp đá một chút cho tiêu sưng là ổn, Yến Hảo cũng không có phản ứng lại, lại nghe thấy Giang Mộ Hành lên tiếng: "Tôi về lớp"
Yến Hảo há miệng: "Lớp trưởng...cảm ơn cậu đã đưa mình qua đây"
Giang Mộ Hành không quay đầu lại đi mất.
Yến Hảo dõi mắt nhìn theo, mãi đến khi không thể nhìn được gì nữa mới thu tầm mắt lại.
Y tá mẫn cảm phát hiện vị lớp trưởng đẹp trai, cao ráo kia vừa đi, nam sinh trên giường bệnh liền trở nên bất thường, cảm giác đột nhiên quái gở, âm trầm.
Giống như ánh mặt trời bị một đám mây đen che khuất, u ám, khiến không khí bao trùm trong phòng y tế cũng trở nên ngột ngạt.
Y tá liên tục tìm chủ đề cũng không thể giao lưu được nên đành thôi.
....
Yến Hảo chính là minh chứng cho cái gì gọi là hồn vía lên mây, tiết thứ hai kết thúc, cậu lấy cớ choáng váng đầu óc trốn làm bài tập, phờ phạc nằm úp sấp trên bàn, đổi bên qua lại như miếng bánh kếp.
Tiếng bước chân từ ngoài hành lang vang lên, Yến Hảo vừa vặn hướng về phía cửa sau, đối mặt với nữ sinh cầm hộp sô cô la lẻn vào lớp.
Bốn mắt nhìn nhau, tình cảnh vô cùng vi diệu.
Tóc mái Yến Hảo tán loạn, tạo một cái bóng phủ xuống, đôi mắt nửa sáng nửa tối nheo lại.
Nữ sinh không tự chủ được bất giác rùng mình, chờ đến khi phản ứng lại được thì Yến Hảo đã xoay mặt về phía cửa sổ, nhỏ còn tưởng đối phương sợ mình thấy lúng túng.
Yến Hảo chỉ là nghĩ mắt không thấy thì tâm không phiền mà thôi.
Chỉ cần vị trí bên cạnh Giang Mộ Hành vẫn để trống, thì sẽ liên tục có người lũ lượt kéo đến tỏ tình với hắn, tre già thì măng mọc, hết lớp này sẽ đến lớp khác.
Nữ sinh nhét sô cô la vào cặp Giang Mộ Hành, vốn còn định ngồi vào chỗ của hắn, sờ soạng sách vở cùng đồ dùng học tập của hắn một chút, tiếc là đang có người khác ở đó, không thể làm gì khác hơn là rút lui trước.
Yến Hảo ngồi dậy, lau mồ hôi ướt đẫm trên bàn, chống đầu nhìn về phía sân thể dục, những bộ đồng phục xanh trắng đan xen cùng một đầu tóc đen, có tiếng kèn vang vọng.
"Đại hội lần thứ tư, khởi động toàn thân, một ~ hai ~ ba ~ bốn ~..."
Yến Hảo lại nằm xuống, cảm giác mùa hè này còn phiền muộn hơn so với những năm trước, tiếng ve kêu cũng trở nên ồn ào hơn.
....
Đại hội không bao lâu, các nhóm học sinh rải rác thưa thớt trở về lớp học.
Dương Tòng nằm nhoài trước bàn uống nước, uống cạn ba ngụm nước, cằm cùng cổ áo đều ướt đẫm, thô lỗ lau miệng: "Mẹ kiếp, hôm nay trời nắng quá, đầu tao như muốn bốc cháy luôn".
Vừa nói vừa nắm phần áo trước ngực quạt gió, mùi mồ hôi cùng với hơi nóng trên người hòa lẫn vào không khí.
Yến Hảo ghét bỏ dịch về phía cửa sổ.
"Né cái gì mà né" Dương Tòng nhe răng cười: "Cái này gọi là mùi vị đàn ông"
Yến Hảo không thèm để ý.
Dương Tòng mất mặt dán tới: "Cái kia...Tiểu Hảo...nói với mày cái này"
Yến Hảo nâng cằm quay đầu: "Muốn bao nhiêu?"
Dương Tòng làm động tác ôm quyền: "Đúng là tổng tài có khác!"
Yến Hảo khẽ nhếch miệng.
"Linh Linh thích một cái mặt dây treo điện thoại" Dương Tòng lấy điện thoại ra mở ảnh cho cậu xem "Chính là cái này, tao cũng chỉ có thể tuân mệnh mua cho em ấy, tháng này tao chỉ còn lại tiền sinh hoạt, mày giúp đỡ cho tao ứng trước một chút, tháng sau trả lại mày"
Yến Hảo liếc mắt nhìn, khoảng 4000 – 5000 tệ, là một cọng dây thuộc hàng xa xỉ: "Hai đứa tụi mày quen nhau cũng lâu rồi đi"
Dương Tòng nhịp giò: "Gần một năm"
Yến Hảo chống chân lên ghế, tựa mặt vào đầu gối: "Tụi mày định cứ tiếp tục coi như không quen biết trong trường cho đến khi tốt nghiệp?"
"Có thể làm gì được chứ, tình thế ép buộc mà" Dương Tòng như ông cụ non nói "Lớp 3 quản nghiêm hơn lớp mình nhiều, bị phát hiện là gọi phụ huynh ngay tại chỗ, em ấy không cho tao nói với ai, cũng không cho tao qua đó tìm, mày là người duy nhất biết chuyện, mày phải có trách nhiệm"
Yến Hảo lẩm bẩm: "Đều là tình yêu dưới lòng đất như nhau"
"Cũng không hẳn" Dương Tòng thở dài "Cả ngày đều thấy kích thích"
Yến Hảo cũng thèm khát loại kích thích này, cậu làm bộ lơ đãng lia mắt về phía cửa trước, dừng lại một giây trên tấm lưng Giang Mộ Hành: "Vậy tụi mày nghĩ tới ngày kỉ niệm một năm rồi phải không?"
"Tất nhiên!" Dương Tòng xoa cằm "Tao định tới đó sẽ tặng cho cô ấy một niềm vui bất ngờ"
"Cần tao hỗ trợ thì nói" Yến Hảo đưa tiền qua.
Dương Tòng vươn cánh tay ôm lấy cổ Yến Hảo: "Hảo Ca, đủ trượng nghĩa a!"
Cảm xúc nhớp nháp làm Yến Hảo nổi hết da gà, không chịu được cuống cuồng đẩy người ra.
Cậu thậm chí đến mùi mồ hôi của chính mình cũng cảm thấy chán ghét chứ đừng nói là của người khác, cậu chỉ thích mùi vị mồ hôi trên người Giang Mộ Hành.
Đơn giản chính là yêu thích!
.....
Giang Mộ Hành nói sẽ trả lời trước giữa trưa, Yến Hảo như con kiến bò trên chảo nóng, chuẩn bị tiếp nhận phán quyết cuối cùng.
Số điện thoại chính là chữ kí QQ của cậu.
Giang Mộ Hành và cậu đều có trong nhóm lớp, có thể lên QQ nhắn riêng cho cậu, cũng có thể gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho cậu, hoặc có thể đến nói trực tiếp với cậu, có rất nhiều cách.
Yến Hảo sắp không chờ nổi, từ lúc đẻ ra tới giờ cũng chưa bao giờ thấy cồn cào ruột gan như vậy, có thể ghi vào các mốc sự kiện quan trọng trong quá trình trưởng thành của cậu được rồi.
Tiết cuối cùng là kiểm tra Lí.
Một tay Yến Hảo nắm chặt điện thoại nhét dưới bàn, một tay cầm bút, mở mắt trừng trừng nhìn bài thi, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Bắt đầu thi được hơn mười phút, điện thoại trong tay chợt rung lên, Yến Hảo suýt chút cầm không vững, hoảng hốt lén lút liếc nhìn tin nhắn đến.
Là Giang Mộ Hành.
Yến Hảo nghẹn một hơi trong cổ họng, thời điểm ngón tay chạm vào màn hình, mí mắt khẽ co giật.
Lỡ như không phải đáp án mà cậu mong chờ....
Yến Hảo đưa bút đến bên miệng, há mồm cắn chặt đầu viết, căng thẳng đay nghiến hàm răng một hồi mới thoáng bình tĩnh lại, cậu nghiêng đầu, mở tin nhắn ra, cẩn cẩn dực dực khẽ liếc qua nội dung bên trong.
- Tôi là Giang Mộ Hành
- Chuyện dạy kèm tôi đồng ý với cậu
Yến Hảo bất động khoảng hai phút, đột nhiên "Đùng" một cái đứng phắt dậy.
Chân ghế cọ sát với mặt đất rít lên một tiếng khiến những người khác đang làm bài bị kinh động.
Giáo viên đứng trên bục giảng nhìn xuống: "Yến Hảo, em làm bài xong rồi?"
Yến Hảo rũ mi mắt, đầu ngón tay run rẩy: "Không ạ"
Dương Tòng bên cạnh giơ tay: "Thầy ơi, việc này em có thể làm chứng, cậu ấy ngay cả họ tên mình còn chưa viết"
Giáo viên nâng ly trà lên uống một ngụm: "Em viết xong rồi?"
Dương Tòng lắc đầu: "Chưa ạ!"
Giáo viên đậy nắp ly trà lại: "Vậy em mở miệng làm cái gì?"
Dương Tòng: "..."
"Phốc!"
Một người bạn không nhịn được cười ra tiếng, âm thanh này có thể lây lan, trước sau trái phải ai nấy đều run rẩy bả vai.
Giáo viên hòa ái bồi thêm một câu: "Xem ra đề thi lần này vẫn còn rất đơn giản"
"...."
Yến Hảo đang nhìn trộm bóng lưng gần cửa trước, không tưởng tượng ra được bộ dạng hắn ở trong lớp lén lút gửi tin nhắn.
Cách bục giảng gần như vậy, ngay dưới mí mắt giáo viên.
Bên tai Yến Hảo vang ong ong, giáo viên cho cậu ngồi xuống cậu cũng không nghe thấy, mãi cho đến khi Dương Tòng túm lấy quần áo cậu, cậu mới thu hồi ánh mắt vụn trộm của mình ngồi xuống, ngón tay vẫn còn run rẩy.
Dương Tòng dùng cùi chỏ chọt chọt cậu: "Bị đoạt xác thì chớp mắt một cái"
Yến Hảo không nhúc nhích.
Bộ dạng như vậy có mấy phần thật sự giống như trúng tà.
Dương Tòng lấy tay che mặt, áp xuống rất thấp: "Tiểu Hảo, mày...."
Yến Hảo nằm sấp xuống bàn.
Trên đỉnh đầu Dương Tòng hiện một loạt dấu chấm hỏi, cái quỷ gì vậy? Cậu ta đang định hỏi thì có tiếng nói cất lên từ bục giảng.
"Yến Hảo, hôm nay em mà nộp giấy trắng, ngày mai tôi mời ba em đến uống trà"
Cả lớp yên lặng như tờ.
Yến Hảo từ trong khuỷu tay ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt đỏ như sắp xuất huyết, cả cái cổ lẫn lỗ tai đều đỏ bừng như tôm luộc.
Dương Tòng run tay, đâm thủng một lỗ trên bài thi: "Mày, mày, mày, mặt mày sao tự nhiên đỏ như đít khỉ vậy?"
Yến Hảo nhúc nhích khóe miệng: "Thầy điểm danh tao trước mặt mọi người, da mặt tao mỏng, mắc cỡ"
Dương Tòng trợn trắng mắt, nếu không phải tao với mày cùng nhau lớn lên thì tao cũng tin.
Mặc dù biết cậu nói dối nhưng không biết nguyên nhân thực sự, Dương Tòng rối rắm nghĩ không ra nên cũng bỏ qua.
Yến Hảo cũng không có ý định giải thích, cậu xoay cây bút trong tay, cúi đầu làm bài.
Dương Tòng viết một hồi, có vài câu không biết làm, đơn giản để trống, cậu ta cầm lấy tờ giấy nháp trắng tinh, sạch sẽ, vẽ bậy vẽ bạ, thỉnh thoảng đưa cho Yến Hảo thưởng thức tác phẩm của mình.
Tiện hề hề, muốn ăn đòn.
Yến Hảo vội vàng tính toán: "Tao sắp viết không nổi rồi"
Dương Tòng gác chéo chân: "Tùy duyên đi!"
Yến Hảo bực bội: "Đừng ồn tao!"
"Đậu xanh!" Dương Tòng giật giật tay cậu "Lớp trưởng nộp bài!"
"Cậu ta vốn đã mẹ nó trâu bò rồi, còn làm loại hành động có sức hấp dẫn này, có muốn để cho các nam đồng chí khác sống tiếp nữa hay không a? Lớp mình không có bao nhiêu đứa con gái, tất cả đều bị cậu ta làm cho mê muội"
Yến Hảo đang định làm đại bài kiểm tra, vốn định viết chữ "Giải", kết quả ma xui quỷ khiến lại viết thành "Giang Mộ Hành".
Dương Tòng mắt sắc nhanh mồm nhanh miệng: "Tao đệt! Sao mày lại viết tên lớp trưởng lên bài thi?"
Âm lượng không lớn, nhưng phòng học rất yên tĩnh.
Yến Hảo thật sự muốn đánh chết thằng chó này.
- -----------
Chuyên mục ẩm thực:
Bánh kếp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.