Chương 7: Tiểu Miêu muốn đóng gói
Triêu Tiểu Thành
20/07/2013
Tham gia tiệc tối phải mặc quần áo gì đây?
Thật ra Tiểu Miêu cảm thấy, chỉ cần mặc áo thun quần jean như bình thường là đẹp lắm rồi, ít nhất trên người có nơi nào muốn che thì cũng che được, dù sao cũng không phải làm trò hề như mấy chiếc váy thiếu vải đến đáng thương kia. Đáng tiếc a, loại giác ngộ thiên tài như thế cũng chỉ có mình cô mới có thôi… Bắt đầu từ một ngày nào đó cô mặc bộ quần áo thoải mái ở nhà đi ăn, kết quả là đã bị bảo vệ của khách sạn mời ra ngoài, Tô Tiểu Miêu liền đau đớn kịch liệt phát hiện ra một sự thật: thiên tài, quả nhiên là cô đơn a!
Có thể thấy được, gả cho một anh chàng có tiền không phải tất cả đều là ưu việt. Gả cho một anh nghèo thì ít nhất cũng không phải lộ đùi trước mặt mọi người…
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Tiểu Miêu vẫn phải vào buồng vệ sinh thay một bộ tiểu lễ phục mà Đường Kính bảo trợ lý đưa tới, cô có thể không giữ mặt mũi cho mình, nhưng không thể không giữ mặt mũi cho Đường Kính, ông xã chỉ có một người như vậy thôi, đôi khi theo anh có thể đổi lấy rất nhiều ưu việt nhé… =____=
Trên chiếc xe của nhà mình, Tô Tiểu Miêu ngồi thực thục nữ.
… Thật ra là vì cái váy quá ngắn, không ngồi thục nữ sẽ bị lộ ra cái đùi mất thôi = =
Làm cho khi Tô Tiểu Miêu tới khách sạn, chân cô cũng tê cứng rồi, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên đồng chí Tô Tiểu Miêu tự mình cảm nhận được trẻ em bị bại liệt rốt cuộc là có cảm giác đau khổ như thế nào. Tiểu Miêu đeo giày cao gót tám cm, đã phải cảm khái hết lần này đến lần khác ở trong lòng, làm bà xã của kẻ có tiền thật sự là con bà nó không dễ dàng aaa…
Trưởng giả giáo dục chúng ta trong cuộc sống như thế này: làm người phải khiêm tốn, phải khiêm tốn. Tô Tiểu Miêu không phải không hiểu đạo lý này, nhưng mấu chốt là, chiếc váy trên người cô này thật sự là không thể khiêm tốn được.
Khi Tô Tiểu Miêu của chúng ta đi vào phòng tiệc, toàn bộ đàn ông trong đại sảnh đều có phản ứng, chỉ cần đơn thuần nhìn biểu hiện của Đường Kính tiên sinh, có lẽ cũng hiểu được chiếc váy trên người Tô tiểu thư này không khiêm tốn như thế nào.
Đường Kính nhìn thấy Tô Tiểu Miêu, nhất thời giật mình, trừng mắt liếc anh trợ lý bên cạnh: “Bộ kia là anh mua?”
Trợ lý Doãn lau mồ hôi trên trán, run rẩy nhắc nhở ông chủ nhà mình: “Ngài nói mua một bộ mới ra là được …”
Mà nay năm bởi vì nguy cơ khủng hoảng tài chính, bởi vì tiết kiệm phí tổn, xu thế thịnh hành của lễ phục chính là không có ngắn nhất, chỉ có ngắn hơn…
Tuy nhiên, thật sự không thấy được, Tô tiểu thư còn …
Kinh diễm như vậy …
Người đẹp vì lụa… Lời này thật là cực kỳ có đạo lý…
Dưới nhiều con mắt chú mục trong buổi tiệc như vậy, cử chỉ của Tô Tiểu Miêu vô cùng tao nhã.
… Thực tế là trong lòng đang phi thường vô cùng đau đớn = =
Cô còn chuẩn bị cả túi tới nha! Nhưng mà bây giờ bị nhiều người giám thị như thế, có mà đóng gói cái mông á!
Tiểu Miêu nghĩ nghĩ, cảm thấy không được, giày cao gót cô cũng đeo rồi, đùi cũng lộ rồi, thế mà còn bị bức bách vài phút cười duyên ( ngây ngô cười? ) với mấy tên đàn ông tốt nữa chứ, nếu không thể trữ một chút hàng trở về thì thật là quá có lỗi với sự hy sinh cực đại của mình đêm nay rồi.
Nghĩ như vậy, Tiểu Miêu lần mò đi đến chỗ Đường Kính.
Đường Kính. Riêng cái tên này thôi, vĩnh viễn là tiêu điểm tồn tại.
Bắt đầu từ khi Tiểu Miêu tiến vào bữa tiệc, liền phát hiện anh chẳng có lúc nào đứng một mình cả. Hết làn sóng người này lại đến làn sóng người khác đùn tới gần anh, bắt chuyện, vui vẻ gặp lại, khí thế kia, cảnh kia, thực sự có chút cảm giác của nhà ngoại giao Phong Vân Lục. Về phần phụ nữ ư, bên người anh sẽ không thiếu, mặc kệ thái độ của anh như thế nào, bên người anh vĩnh viễn đều là ong mật bươm bướm ong ong bay bay.
Tô Tiểu Miêu nhất thời vui vẻ, tiến lên gọi dịu dàng tao nhã: “Ông… chủ… Đường…”
Mọi người run lên, da gà rơi đầy sàn.
Ngày thường Đường Kính bị “người” này quấn quanh mãi rồi, cho nên vẫn có thể duy trì được bình tĩnh như trước. Anh rất hiểu biết cô gái tên Tô Tiểu Miêu này, một ngày không dọa người sẽ kêu đau bụng…
Ngay giây sau, chỉ thấy Tô tiểu thư tán tỉnh mười phần ôm lấy cổ Đường tiên sinh…
Nói như vậy, kịch tình hẳn là phát triển như thế này …
Cô gái cười duyên: “Đêm nay có rảnh sao?”
Chàng trai tiếp tục cười: “Có.”
Cô gái bắt đầu quyến rũ: “Sau đó chúng ta…”
Chàng trai cúi đầu xuống tìm kiếm: “… Em nói xem?”
Tiếp đó, bức màn có thể kéo xuống… Chăn bắt đầu che đậy… Cũng có thể tắm rửa ngủ…
Khụ, đáng tiếc, người ngoài không biết, phiên bản của Tô tiểu thư của chúng ta và Đường tiên sinh phải là như thế này cơ ——
Tô Tiểu Miêu ôm lấy cổ anh, nhìn như cười duyên nhưng thật ra lại là lưu manh đang đùa giỡn: “Em muốn đóng gói! = = “
Đường tiên sinh mỉm cười: “Có thể, muốn đóng gói anh sao?”
“… Muốn thịt.”
Đường tiên sinh sờ cằm trầm tư: “Thịt trên người anh rất nhiều.”
“… Ứ cần thịt người, muốn thịt lợn cơ.”
Đường tiên sinh gỡ tay cô ra, giọng điệu bất đắc dĩ: “Vậy không được, khách sạn không phải anh mở.”
“—_— đột…” Tiểu Miêu giận: “Anh và ông chủ quán rượu rõ ràng là một người!”
Đường tiên sinh cười rất là vô tội: “Là anh em, vẫn phải ghi sổ.”
Tiểu Miêu tiếp tục giận.
Mắt thấy cô giận đến dựng cả tóc lên rồi, Đường tiên sinh rốt cục thoái nhượng:”Muốn đóng gói, có một biện pháp.”
Trước mắt Tiểu Miêu sáng ngời: “Gì?”
Đường tiên sinh mỉm cười, nói ra một vài chữ: “… Bốn lần.”
F**k! Anh còn không bằng chém giết!
Tiểu Miêu trừng mắt liếc anh một cái: “Hai lần!”
Đường tiên sinh vươn ngón tay: “Ba lần.”
Tiểu Miêu bất khuất: “Hai phẩy năm lần! !”
“Được,” Đường tiên sinh mỉm cười: “Vậy thì hai phẩy năm lần.”
Doãn Đặc Trợ bị lòng hiếu kỳ bao phủ toàn thân, cái gì, cái gì nhỉ. Rốt cục không nhịn được hỏi: “… Cái gì hai phẩy năm lần?”
Ông chủ Đường liếc mắt nhìn anh trợ lý một cái, chậm rãi nói:”Bản kế hoạch cuối tuần sau, ngày mai có thể đưa cho tôi xem?”
Đặc Trợ chảy mồ hôi: “… Cái gì tôi cũng chưa hỏi, cái gì cũng chưa hỏi.”
Kết quả, hai phẩy năm lần trong truyền thuyết chính là, là tiến hành như thế này——
Trước nửa đêm một lần; giữa cuộc nghỉ ngơi một giờ; nửa đêm về sáng lại một lần nữa.
Mấu chốt là còn không phẩy năm lần kia…
Khiến cho khi Tô tiểu thư lần thứ ba lâm vào nước sôi lửa bỏng, Đường tiên sinh bỗng nhiên bứt ra, đình chỉ toàn bộ động tác.
Bản năng của thân thể là lý trí không thể khống chế, từ trên thiên đường bị đánh xuống địa ngục, Tô Tiểu Miêu nhất thời ngây ngốc.
Đường Kính vung tay, biểu tình rất là chính trực: “Đâu có, hai phẩy năm lần, anh không chiếm tiện nghi của em.”
“…”
Tô Tiểu Miêu quẫn bách…
Đường Kính rất kiên nhẫn sờ sờ mặt cô, cười đến là vô tội: “Đi ngủ sớm một chút đi.”
Tô Tiểu Miêu muốn mắng chửi người: đàn ông nghẹn có thể nhiễm bệnh, phụ nữ nghẹn cũng sẽ nhiễm bệnh T___T
Cho nên nói, tình muốn này này nọ nọ, thật sự là trò chơi vô cùng thần kỳ.
Cũng không biết anh chàng này rốt cuộc muốn cái gì trên người cô, anh bỗng nhiên dừng lại như vậy, tóm lại, tóm lại… Mau nghẹn chết cô mất thôi T_____T
Tiểu Miêu rơi lệ, lôi kéo tay anh.
Người đàn ông mắt nhập nhèm lên tiếng: “… Ừm?”
Tiểu Miêu yên lặng rơi lệ: “Bốn bỏ năm lên được không… ?”
Đối mặt với dụ hoặc, biểu hiện của Đường tiên sinh thật sự chính trực: “Như vậy không tốt đi?”
Lệ của Tiểu Miêu chảy vội: “Chúng ta sẽ không trái với quy luật toán học mà…”
Đường Kính rốt cục cười rộ lên, một lần nữa xoay người áp lên thân thể mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn: “Được, vậy bốn bỏ năm lên, làm tròn thành ba lần.”
**** **** ****
Từ nay về sau, Tô Tiểu Miêu hạ xuống một căn bệnh. Mỗi khi cô và Đường Kính có ý kiến không thống nhất, liền xuất hiện một kịch bản sau ——
“Đường Kính! Em không thích nghe lời anh! Em muốn tự do ngôn luận! Tự do nhân sinh! Tự do nhân quyền!”
“Có thể, về sau em đừng nghĩ anh sẽ bốn bỏ năm lên nữa nhé.”
“… Em vẫn là nghe anh thì tốt hơn.”
Thật ra Tiểu Miêu cảm thấy, chỉ cần mặc áo thun quần jean như bình thường là đẹp lắm rồi, ít nhất trên người có nơi nào muốn che thì cũng che được, dù sao cũng không phải làm trò hề như mấy chiếc váy thiếu vải đến đáng thương kia. Đáng tiếc a, loại giác ngộ thiên tài như thế cũng chỉ có mình cô mới có thôi… Bắt đầu từ một ngày nào đó cô mặc bộ quần áo thoải mái ở nhà đi ăn, kết quả là đã bị bảo vệ của khách sạn mời ra ngoài, Tô Tiểu Miêu liền đau đớn kịch liệt phát hiện ra một sự thật: thiên tài, quả nhiên là cô đơn a!
Có thể thấy được, gả cho một anh chàng có tiền không phải tất cả đều là ưu việt. Gả cho một anh nghèo thì ít nhất cũng không phải lộ đùi trước mặt mọi người…
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Tiểu Miêu vẫn phải vào buồng vệ sinh thay một bộ tiểu lễ phục mà Đường Kính bảo trợ lý đưa tới, cô có thể không giữ mặt mũi cho mình, nhưng không thể không giữ mặt mũi cho Đường Kính, ông xã chỉ có một người như vậy thôi, đôi khi theo anh có thể đổi lấy rất nhiều ưu việt nhé… =____=
Trên chiếc xe của nhà mình, Tô Tiểu Miêu ngồi thực thục nữ.
… Thật ra là vì cái váy quá ngắn, không ngồi thục nữ sẽ bị lộ ra cái đùi mất thôi = =
Làm cho khi Tô Tiểu Miêu tới khách sạn, chân cô cũng tê cứng rồi, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên đồng chí Tô Tiểu Miêu tự mình cảm nhận được trẻ em bị bại liệt rốt cuộc là có cảm giác đau khổ như thế nào. Tiểu Miêu đeo giày cao gót tám cm, đã phải cảm khái hết lần này đến lần khác ở trong lòng, làm bà xã của kẻ có tiền thật sự là con bà nó không dễ dàng aaa…
Trưởng giả giáo dục chúng ta trong cuộc sống như thế này: làm người phải khiêm tốn, phải khiêm tốn. Tô Tiểu Miêu không phải không hiểu đạo lý này, nhưng mấu chốt là, chiếc váy trên người cô này thật sự là không thể khiêm tốn được.
Khi Tô Tiểu Miêu của chúng ta đi vào phòng tiệc, toàn bộ đàn ông trong đại sảnh đều có phản ứng, chỉ cần đơn thuần nhìn biểu hiện của Đường Kính tiên sinh, có lẽ cũng hiểu được chiếc váy trên người Tô tiểu thư này không khiêm tốn như thế nào.
Đường Kính nhìn thấy Tô Tiểu Miêu, nhất thời giật mình, trừng mắt liếc anh trợ lý bên cạnh: “Bộ kia là anh mua?”
Trợ lý Doãn lau mồ hôi trên trán, run rẩy nhắc nhở ông chủ nhà mình: “Ngài nói mua một bộ mới ra là được …”
Mà nay năm bởi vì nguy cơ khủng hoảng tài chính, bởi vì tiết kiệm phí tổn, xu thế thịnh hành của lễ phục chính là không có ngắn nhất, chỉ có ngắn hơn…
Tuy nhiên, thật sự không thấy được, Tô tiểu thư còn …
Kinh diễm như vậy …
Người đẹp vì lụa… Lời này thật là cực kỳ có đạo lý…
Dưới nhiều con mắt chú mục trong buổi tiệc như vậy, cử chỉ của Tô Tiểu Miêu vô cùng tao nhã.
… Thực tế là trong lòng đang phi thường vô cùng đau đớn = =
Cô còn chuẩn bị cả túi tới nha! Nhưng mà bây giờ bị nhiều người giám thị như thế, có mà đóng gói cái mông á!
Tiểu Miêu nghĩ nghĩ, cảm thấy không được, giày cao gót cô cũng đeo rồi, đùi cũng lộ rồi, thế mà còn bị bức bách vài phút cười duyên ( ngây ngô cười? ) với mấy tên đàn ông tốt nữa chứ, nếu không thể trữ một chút hàng trở về thì thật là quá có lỗi với sự hy sinh cực đại của mình đêm nay rồi.
Nghĩ như vậy, Tiểu Miêu lần mò đi đến chỗ Đường Kính.
Đường Kính. Riêng cái tên này thôi, vĩnh viễn là tiêu điểm tồn tại.
Bắt đầu từ khi Tiểu Miêu tiến vào bữa tiệc, liền phát hiện anh chẳng có lúc nào đứng một mình cả. Hết làn sóng người này lại đến làn sóng người khác đùn tới gần anh, bắt chuyện, vui vẻ gặp lại, khí thế kia, cảnh kia, thực sự có chút cảm giác của nhà ngoại giao Phong Vân Lục. Về phần phụ nữ ư, bên người anh sẽ không thiếu, mặc kệ thái độ của anh như thế nào, bên người anh vĩnh viễn đều là ong mật bươm bướm ong ong bay bay.
Tô Tiểu Miêu nhất thời vui vẻ, tiến lên gọi dịu dàng tao nhã: “Ông… chủ… Đường…”
Mọi người run lên, da gà rơi đầy sàn.
Ngày thường Đường Kính bị “người” này quấn quanh mãi rồi, cho nên vẫn có thể duy trì được bình tĩnh như trước. Anh rất hiểu biết cô gái tên Tô Tiểu Miêu này, một ngày không dọa người sẽ kêu đau bụng…
Ngay giây sau, chỉ thấy Tô tiểu thư tán tỉnh mười phần ôm lấy cổ Đường tiên sinh…
Nói như vậy, kịch tình hẳn là phát triển như thế này …
Cô gái cười duyên: “Đêm nay có rảnh sao?”
Chàng trai tiếp tục cười: “Có.”
Cô gái bắt đầu quyến rũ: “Sau đó chúng ta…”
Chàng trai cúi đầu xuống tìm kiếm: “… Em nói xem?”
Tiếp đó, bức màn có thể kéo xuống… Chăn bắt đầu che đậy… Cũng có thể tắm rửa ngủ…
Khụ, đáng tiếc, người ngoài không biết, phiên bản của Tô tiểu thư của chúng ta và Đường tiên sinh phải là như thế này cơ ——
Tô Tiểu Miêu ôm lấy cổ anh, nhìn như cười duyên nhưng thật ra lại là lưu manh đang đùa giỡn: “Em muốn đóng gói! = = “
Đường tiên sinh mỉm cười: “Có thể, muốn đóng gói anh sao?”
“… Muốn thịt.”
Đường tiên sinh sờ cằm trầm tư: “Thịt trên người anh rất nhiều.”
“… Ứ cần thịt người, muốn thịt lợn cơ.”
Đường tiên sinh gỡ tay cô ra, giọng điệu bất đắc dĩ: “Vậy không được, khách sạn không phải anh mở.”
“—_— đột…” Tiểu Miêu giận: “Anh và ông chủ quán rượu rõ ràng là một người!”
Đường tiên sinh cười rất là vô tội: “Là anh em, vẫn phải ghi sổ.”
Tiểu Miêu tiếp tục giận.
Mắt thấy cô giận đến dựng cả tóc lên rồi, Đường tiên sinh rốt cục thoái nhượng:”Muốn đóng gói, có một biện pháp.”
Trước mắt Tiểu Miêu sáng ngời: “Gì?”
Đường tiên sinh mỉm cười, nói ra một vài chữ: “… Bốn lần.”
F**k! Anh còn không bằng chém giết!
Tiểu Miêu trừng mắt liếc anh một cái: “Hai lần!”
Đường tiên sinh vươn ngón tay: “Ba lần.”
Tiểu Miêu bất khuất: “Hai phẩy năm lần! !”
“Được,” Đường tiên sinh mỉm cười: “Vậy thì hai phẩy năm lần.”
Doãn Đặc Trợ bị lòng hiếu kỳ bao phủ toàn thân, cái gì, cái gì nhỉ. Rốt cục không nhịn được hỏi: “… Cái gì hai phẩy năm lần?”
Ông chủ Đường liếc mắt nhìn anh trợ lý một cái, chậm rãi nói:”Bản kế hoạch cuối tuần sau, ngày mai có thể đưa cho tôi xem?”
Đặc Trợ chảy mồ hôi: “… Cái gì tôi cũng chưa hỏi, cái gì cũng chưa hỏi.”
Kết quả, hai phẩy năm lần trong truyền thuyết chính là, là tiến hành như thế này——
Trước nửa đêm một lần; giữa cuộc nghỉ ngơi một giờ; nửa đêm về sáng lại một lần nữa.
Mấu chốt là còn không phẩy năm lần kia…
Khiến cho khi Tô tiểu thư lần thứ ba lâm vào nước sôi lửa bỏng, Đường tiên sinh bỗng nhiên bứt ra, đình chỉ toàn bộ động tác.
Bản năng của thân thể là lý trí không thể khống chế, từ trên thiên đường bị đánh xuống địa ngục, Tô Tiểu Miêu nhất thời ngây ngốc.
Đường Kính vung tay, biểu tình rất là chính trực: “Đâu có, hai phẩy năm lần, anh không chiếm tiện nghi của em.”
“…”
Tô Tiểu Miêu quẫn bách…
Đường Kính rất kiên nhẫn sờ sờ mặt cô, cười đến là vô tội: “Đi ngủ sớm một chút đi.”
Tô Tiểu Miêu muốn mắng chửi người: đàn ông nghẹn có thể nhiễm bệnh, phụ nữ nghẹn cũng sẽ nhiễm bệnh T___T
Cho nên nói, tình muốn này này nọ nọ, thật sự là trò chơi vô cùng thần kỳ.
Cũng không biết anh chàng này rốt cuộc muốn cái gì trên người cô, anh bỗng nhiên dừng lại như vậy, tóm lại, tóm lại… Mau nghẹn chết cô mất thôi T_____T
Tiểu Miêu rơi lệ, lôi kéo tay anh.
Người đàn ông mắt nhập nhèm lên tiếng: “… Ừm?”
Tiểu Miêu yên lặng rơi lệ: “Bốn bỏ năm lên được không… ?”
Đối mặt với dụ hoặc, biểu hiện của Đường tiên sinh thật sự chính trực: “Như vậy không tốt đi?”
Lệ của Tiểu Miêu chảy vội: “Chúng ta sẽ không trái với quy luật toán học mà…”
Đường Kính rốt cục cười rộ lên, một lần nữa xoay người áp lên thân thể mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn: “Được, vậy bốn bỏ năm lên, làm tròn thành ba lần.”
**** **** ****
Từ nay về sau, Tô Tiểu Miêu hạ xuống một căn bệnh. Mỗi khi cô và Đường Kính có ý kiến không thống nhất, liền xuất hiện một kịch bản sau ——
“Đường Kính! Em không thích nghe lời anh! Em muốn tự do ngôn luận! Tự do nhân sinh! Tự do nhân quyền!”
“Có thể, về sau em đừng nghĩ anh sẽ bốn bỏ năm lên nữa nhé.”
“… Em vẫn là nghe anh thì tốt hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.