Chương 6
Minh Lộc
26/08/2021
Đôi lời editor: Từ chương này mình đổi xưng hô cho Sở Hành thành anh – em nhé, cho nó tình thú ấy mà =)))
~~~~~~~~~
【 tác giả có lời muốn nói: 】
Xích trên chân đã được tháo ra.
—– vô truyện —–
Bị ép vào góc tường, Sở Hành trừng mắt nhìn người đàn ông đang mỉm cười: “Cút ngay! Anh sẽ không mặc bộ quần áo đó!”
“Anh có quyền từ chối sao?” Chu Diệc Thần nắm cằm Sở Hành.
Anh đẩy tay hắn ra, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Chu Diệc Thần ngồi xuống ghế, mở máy tính, đặt trước mặt Sở Hành.
Trong màn hình là đồng nghiệp thân nhất của anh – Tô Trạch – đang cúi đầu, bị trói lên cọc gỗ, một người đàn ông đưa lưng về phía máy quay vung chiếc roi dài, quất vào người cậu.
“A!!” Tiếng kêu thảm thiết như muốn xuyên thủng màn hình.
“Anh… Anh mặc! Thả cậu ấy xuống!”
Thấy Sở Hành thất thố như vậy, Chu Diệc Thần nhướng mày, ấn bàn phím ra lệnh.
Động tác tra tấn liền dừng lại, người đang bị treo trên cọc gỗ được thả xuống.
Hắn tắt máy tính: “Biết điều sớm một chút, cậu ta đã không phải chịu khổ.”
Mặt Sở Hành tái nhợt, làm như nào mới có thể cứu bọn họ đây?
Anh mặc chiếc áo sơmi dài đến đùi, cúc áo được cởi ra, cả người gần như không mảnh vải che thân. Bắt đầu thay quần áo.
Băng đô ren màu trắng, ở trên là hai cái tai mèo màu đen, cổ đeo vòng da màu đen, được gắn thêm cái chuông sáng lấp lánh, lúc di chuyển sẽ phát ra tiếng leng keng.
Đai áo màu đen chỉ che được phần eo, trước ngực là mảnh vải ren màu trắng, có thể nhìn rõ làn da và hai đầu v* đỏ hồng bên trong.
Sắc mặt Sở Hành trông rất tệ, nhưng anh vẫn cố cầm lấy cái váy.
Váy cũng màu đen, phần đũng quần là vải dệt màu trắng, không biết tại sao, viền vải bó chặt lại, không che hết được mông.
Còn một cái cuối…
Sau khi mặc xong tất chân màu đen, Sở Hành đứng ngồi không yên. *1
Chu Diệc Thần quay đầu, thấy anh đang cố gắng kéo váy lên mặc.
Cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, Sở Hành nhìn lại hắn, từ tai đến cổ đều đỏ bừng, ánh mắt căm hận cũng biến thành giận dữ và xấu hổ.
“Tới đây.” Chu Diệc Thần gọi.
Bị đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm, anh bình tĩnh, không bằng lòng đi về phía hắn.
“Quỳ xuống.” Chu Diệc Thần nói.
“…” Sở Hành nắm tay lại.
“Đừng để em nói lần hai.”
Anh từ từ cúi thấp người xuống, quỳ gối trước mặt hắn.
Sở Hành cúi đầu, cắn môi.
Chu Diệc Thần nâng cằm anh, không để ý ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, hôn lên đôi môi tái nhợt của Sở Hành.
Lúc đầu lưỡi cạy răng anh ra, hắn nếm được mùi máu tươi.
Thái độ ôn nhu nãy giờ liền hoàn toàn thay đổi.
“A… Ưm…” Sở Hành nhíu mày, hương thơm lành lạnh trên người Chu Diệc Thần làm anh có chút hỗn loạn, bị hôn đến mức cả người nhũn ra, anh dùng sức chống người lên hai cánh tay hắn.
Tận đến khi Sở Hành sắp không thở được nữa, Chu Diệc Thần mới dừng hôn.
Nhìn đôi môi tái nhợt dần trở nên đỏ ửng, tâm trạng hắn mới bắt đầu tốt lên.
“Sau này không được cắn môi mình.” Chu Diệc Thần nói, ngón tay sờ soạng trước ngực Sở Hành, cách mảnh vải mỏng đùa bỡn đầu v* anh.
Bàn tay bắt đầu xoa bóp hai điểm nhô lên trước ngực, đầu v* nho nhỏ bị kẹp giữa hai ngón tay, đầu ngón tay gẩy gẩy.
Chu Diệc Thần kéo người Sở Hành, để mặt anh sát đũng quần hắn.
Sở Hành quỳ gối trên mặt đất, bên cạnh là đũng quần Chu Diệc Thần, trong đầu tự động hiện lên hình dáng dương v*t đằng sau lớp vải, anh vội vàng cắn môi, kiềm chế tưởng tượng của bản thân.
Hắn duỗi tay sờ vào bên trong váy, ngón tay cách một lớp tất chân ấn lên hậu huyệt, thấy Sở Hành bất giác run người, ánh mắt hắn trở nên ôn nhu.
Bàn tay bao bọc dương v*t và tinh hoàn đằng sau lớp vải, Chu Diệc Thần chậm rãi xoa bóp.
“Sở Hành, gọi em là chủ nhân.”
Nghe những lời này, anh cứng đờ người, đang định làm bộ không nghe thấy, hạ thân đã bị véo một cái.
“A…” Sở Hành đau đớn rên lên.
“Nhớ tới các đồng nghiệp, chiến hữu của anh.” Chu Diệc Thần nhắc nhở, “Nghe lời.”
“Chủ… Chủ nhân.” Anh mềm yếu mở miệng, giọng nói không còn tức giận khó chịu như ban nãy, mà mềm đến không thể mềm hơn.
Ánh mắt Chu Diệc Thần dần trở nên u ám, động tác trên tay hơn bắt đầu nhanh hơn, Sở Hành thở dốc dồn dập, được vài phút ngắn ngủi đã bắn ra.
Tất chân ướt một mảng.
Hắn bế anh lên, ném xuống giường, bị kẻ địch đè không chút phòng bị khiến Sở Hành cảm thấy không an toàn, anh ngồi dậy dựa vào đầu giường, chiếc chuông trên cổ nhẹ nhàng rung lên, anh chống tay về phía sau, một bên đai áo tuột xuống, Sở Hành quên mất bản thân vẫn đang mặc váy, cặp chân dài dạng thành hình chữ M, trừng đôi mắt ướt đẫm nhìn Chu Diệc Thần.
Ren váy chất một đống ở đùi và mông, tất chân màu đen bó sát đôi chân thon dài thẳng tắp của Sở Hành, dương v*t không có quần lót bảo hộ nhô lên một cục bên dưới lớp vải, vài sợi lông mu xuyên ra khỏi tất, đũng quần ướt một mảng.
Thấy ánh mắt Chu Diệc Thần càng ngày càng kì lạ, anh rốt cuộc cũng ý thức được có chuyện gì xảy ra, vội vàng kéo váy che giữa hai chân, lại bị hắn thô bạo ấn đầu xuống giường.
“A ưm…” Đôi môi bị mạnh mẽ hôn lấy, cả người Sở Hành liền mềm nhũn.
Chu Diệc Thần vừa hôn mãnh liệt, vừa xé rách tất chân Sở Hành, cởi khóa quần, đặt tay anh lên dương v*t mình.
“Sở Hành, muốn không?” Hắn mê hoặc nói, giọng có chút khàn khàn.
Anh bị khơi mào dục vọng, cảm thấy đầu ngón tay nóng nóng, khát vọng sâu trong lòng nổi lên.
“Sở Hành.” Chu Diệc Thần kéo quần lót xuống, dương v*t tím đen tràn đầy gân xanh bật ra, “Giúp em.”
Anh nhìn tên nhóc đã xâm chiếm mình không biết bao nhiêu lần, không kìm được nuốt nước miếng.
Anh chậm rãi chạm vào dương v*t thô dài, cơ thể không kiềm chế được bắt đầu di chuyển.
“Vì cứu người, tất cả đều vì cứu người.”
Sở Hành nghĩ, hơi hơi hé miệng.
“Ưm a…” Anh cố gắng há to miệng để hàm răng không chạm vào dương v*t, vươn đầu lưỡi, ngậm lấy dương v*t nóng bỏng của Chu Diệc Thần.
“Ưm… ưm… Chính, chính là như vậy.” Hắn híp mắt, kỹ thuật của anh không tốt, nhưng lại chủ động giúp hắn khẩu giao, khiến Chu Diệc Thần cảm thấy thỏa mãn hơn nhiều so với việc anh bị hắn đè làm.
Sở Hành không ngừng phun ra nuốt vào dương v*t, ngón tay không nhịn được sờ xuống hạ thể của bản thân.
“Em cho phép anh tự an ủi sao?” Chu Diệc Thần nói, cầm lấy một tấm vải lụa cột tay anh vào sau lưng.
Sở Hành giương mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt có chút tội nghiệp.
Khuôn mặt mềm yếu làm Chu Diệc Thần không kiểm chế được, hắn kéo đầu để anh quỳ lên giường, sau đó nhét toàn bộ dương v*t vào miệng Sở Hành.
Đau đớn trong cổ họng và cảm giác thỏa mãn không diễn tả thành lời khiến khóe mắt anh tràn đầy nước mắt, Sở Hành nhắm mắt chịu đựng bị hắn thô bạo thọc vào rút ra, tận cho đến khi môi bắt đầu tê rần, Chu Diệc Thần mới bắn.
Hương vị tinh dịch lan khắp khoang miệng, lúc dương v*t rút ra còn bắn một ít lên mặt Sở Hành.
“Anh bị…” Cảm giác khuất nhục khiến anh mở to mắt, tinh dịch tràn ra ngoài khóe miệng.
Anh chưa kịp thích ứng có chuyện gì xảy ra, Sở Hành đã bị Chu Diệc Thần xoay người, quỳ gối quay lưng về phía hắn.
Dầu bôi trơn tiến vào kẽ mông, Chu Diệc Thần chỉ làm khuếch trương đơn giản, hắn đổ dầu bôi trơn xuống đầy dương v*t, trực tiếp cho vào hậu huyệt Sở Hành.
“A…” Cánh tay anh bị trói sau lưng, cơ thể không có gì chống đỡ, chỉ có thể nằm xuống giường, hậu huyệt đã quen với kích cỡ của Chu Diệc Thần, đau đớn cũng được giảm bớt.
Từ trước đến nay hắn luôn tàn nhẫn mỗi khi ở trên giường, dương v*t hướng chỗ sâu bên trong hậu huyệt mà đỉnh, tốc độ thọc vào rút ra rất nhanh đã khiến Sở Hành rên rỉ xin tha.
Khoái cảm quá mức mãnh liệt, mới làm vài phút anh đã muốn bắn, nhưng bị hắn chặn lại không cho bắn ra.
“Sở Hành, muốn bắn sao?” Chu Diệc Thần nói sát tai anh, tốc độ ra vào vẫn không giảm xuống.
“Muốn… Anh muốn bắn…”
“Gọi chủ nhân.” Chu Diệc Thần nói, “Cầu xin em, em cho anh bắn.”
Anh bắt đầu bị giằng xé giữa cảm giác muốn phát tiết và lòng tự trọng, nhưng hắn vẫn không ngừng đâm dương v*t vào chỗ nhạy cảm của Sở Hành, anh do dự không đến ba giây, quyết định khuất phục.
“Chủ nhân… Cho anh bắn… Anh cầu xin em…”
“Chủ nhân… Ưm ưm… A…!” Quy đầu được thả ra, Sở Hành run rẩy bắn tinh, mặt dán lên tường, há miệng thở dốc.
Rất nhanh, đã bị làm đến cứng lên.
Rõ ràng không muốn, nhưng cơ thể lại…
“A a a… Chủ nhân… Chậm một chút… Ưm…”
“Ưm a… Chủ nhân… Ưm chủ nhân tha cho anh… A a…”
Sở Hành bị khoái cảm ép đến phát khóc, anh ngồi giữa hai chân Chu Diệc Thần, hậu huyệt gắt gao ngậm lấy dương v*t tím đen, tay bị trói sau lưng, chân quỳ lên giường, mông tự động nâng lên hạ xuống, hậu huyệt bị bắn vào không biết bao nhiêu lần, tinh dịch theo dương v*t chảy ra, lại bị cắm kéo trở lại, chỗ hai người giao hợp ướt hết một mảng.
*1. Dành cho những thím không tưởng tượng được
~~~~~~~~~
【 tác giả có lời muốn nói: 】
Xích trên chân đã được tháo ra.
—– vô truyện —–
Bị ép vào góc tường, Sở Hành trừng mắt nhìn người đàn ông đang mỉm cười: “Cút ngay! Anh sẽ không mặc bộ quần áo đó!”
“Anh có quyền từ chối sao?” Chu Diệc Thần nắm cằm Sở Hành.
Anh đẩy tay hắn ra, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Chu Diệc Thần ngồi xuống ghế, mở máy tính, đặt trước mặt Sở Hành.
Trong màn hình là đồng nghiệp thân nhất của anh – Tô Trạch – đang cúi đầu, bị trói lên cọc gỗ, một người đàn ông đưa lưng về phía máy quay vung chiếc roi dài, quất vào người cậu.
“A!!” Tiếng kêu thảm thiết như muốn xuyên thủng màn hình.
“Anh… Anh mặc! Thả cậu ấy xuống!”
Thấy Sở Hành thất thố như vậy, Chu Diệc Thần nhướng mày, ấn bàn phím ra lệnh.
Động tác tra tấn liền dừng lại, người đang bị treo trên cọc gỗ được thả xuống.
Hắn tắt máy tính: “Biết điều sớm một chút, cậu ta đã không phải chịu khổ.”
Mặt Sở Hành tái nhợt, làm như nào mới có thể cứu bọn họ đây?
Anh mặc chiếc áo sơmi dài đến đùi, cúc áo được cởi ra, cả người gần như không mảnh vải che thân. Bắt đầu thay quần áo.
Băng đô ren màu trắng, ở trên là hai cái tai mèo màu đen, cổ đeo vòng da màu đen, được gắn thêm cái chuông sáng lấp lánh, lúc di chuyển sẽ phát ra tiếng leng keng.
Đai áo màu đen chỉ che được phần eo, trước ngực là mảnh vải ren màu trắng, có thể nhìn rõ làn da và hai đầu v* đỏ hồng bên trong.
Sắc mặt Sở Hành trông rất tệ, nhưng anh vẫn cố cầm lấy cái váy.
Váy cũng màu đen, phần đũng quần là vải dệt màu trắng, không biết tại sao, viền vải bó chặt lại, không che hết được mông.
Còn một cái cuối…
Sau khi mặc xong tất chân màu đen, Sở Hành đứng ngồi không yên. *1
Chu Diệc Thần quay đầu, thấy anh đang cố gắng kéo váy lên mặc.
Cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, Sở Hành nhìn lại hắn, từ tai đến cổ đều đỏ bừng, ánh mắt căm hận cũng biến thành giận dữ và xấu hổ.
“Tới đây.” Chu Diệc Thần gọi.
Bị đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm, anh bình tĩnh, không bằng lòng đi về phía hắn.
“Quỳ xuống.” Chu Diệc Thần nói.
“…” Sở Hành nắm tay lại.
“Đừng để em nói lần hai.”
Anh từ từ cúi thấp người xuống, quỳ gối trước mặt hắn.
Sở Hành cúi đầu, cắn môi.
Chu Diệc Thần nâng cằm anh, không để ý ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, hôn lên đôi môi tái nhợt của Sở Hành.
Lúc đầu lưỡi cạy răng anh ra, hắn nếm được mùi máu tươi.
Thái độ ôn nhu nãy giờ liền hoàn toàn thay đổi.
“A… Ưm…” Sở Hành nhíu mày, hương thơm lành lạnh trên người Chu Diệc Thần làm anh có chút hỗn loạn, bị hôn đến mức cả người nhũn ra, anh dùng sức chống người lên hai cánh tay hắn.
Tận đến khi Sở Hành sắp không thở được nữa, Chu Diệc Thần mới dừng hôn.
Nhìn đôi môi tái nhợt dần trở nên đỏ ửng, tâm trạng hắn mới bắt đầu tốt lên.
“Sau này không được cắn môi mình.” Chu Diệc Thần nói, ngón tay sờ soạng trước ngực Sở Hành, cách mảnh vải mỏng đùa bỡn đầu v* anh.
Bàn tay bắt đầu xoa bóp hai điểm nhô lên trước ngực, đầu v* nho nhỏ bị kẹp giữa hai ngón tay, đầu ngón tay gẩy gẩy.
Chu Diệc Thần kéo người Sở Hành, để mặt anh sát đũng quần hắn.
Sở Hành quỳ gối trên mặt đất, bên cạnh là đũng quần Chu Diệc Thần, trong đầu tự động hiện lên hình dáng dương v*t đằng sau lớp vải, anh vội vàng cắn môi, kiềm chế tưởng tượng của bản thân.
Hắn duỗi tay sờ vào bên trong váy, ngón tay cách một lớp tất chân ấn lên hậu huyệt, thấy Sở Hành bất giác run người, ánh mắt hắn trở nên ôn nhu.
Bàn tay bao bọc dương v*t và tinh hoàn đằng sau lớp vải, Chu Diệc Thần chậm rãi xoa bóp.
“Sở Hành, gọi em là chủ nhân.”
Nghe những lời này, anh cứng đờ người, đang định làm bộ không nghe thấy, hạ thân đã bị véo một cái.
“A…” Sở Hành đau đớn rên lên.
“Nhớ tới các đồng nghiệp, chiến hữu của anh.” Chu Diệc Thần nhắc nhở, “Nghe lời.”
“Chủ… Chủ nhân.” Anh mềm yếu mở miệng, giọng nói không còn tức giận khó chịu như ban nãy, mà mềm đến không thể mềm hơn.
Ánh mắt Chu Diệc Thần dần trở nên u ám, động tác trên tay hơn bắt đầu nhanh hơn, Sở Hành thở dốc dồn dập, được vài phút ngắn ngủi đã bắn ra.
Tất chân ướt một mảng.
Hắn bế anh lên, ném xuống giường, bị kẻ địch đè không chút phòng bị khiến Sở Hành cảm thấy không an toàn, anh ngồi dậy dựa vào đầu giường, chiếc chuông trên cổ nhẹ nhàng rung lên, anh chống tay về phía sau, một bên đai áo tuột xuống, Sở Hành quên mất bản thân vẫn đang mặc váy, cặp chân dài dạng thành hình chữ M, trừng đôi mắt ướt đẫm nhìn Chu Diệc Thần.
Ren váy chất một đống ở đùi và mông, tất chân màu đen bó sát đôi chân thon dài thẳng tắp của Sở Hành, dương v*t không có quần lót bảo hộ nhô lên một cục bên dưới lớp vải, vài sợi lông mu xuyên ra khỏi tất, đũng quần ướt một mảng.
Thấy ánh mắt Chu Diệc Thần càng ngày càng kì lạ, anh rốt cuộc cũng ý thức được có chuyện gì xảy ra, vội vàng kéo váy che giữa hai chân, lại bị hắn thô bạo ấn đầu xuống giường.
“A ưm…” Đôi môi bị mạnh mẽ hôn lấy, cả người Sở Hành liền mềm nhũn.
Chu Diệc Thần vừa hôn mãnh liệt, vừa xé rách tất chân Sở Hành, cởi khóa quần, đặt tay anh lên dương v*t mình.
“Sở Hành, muốn không?” Hắn mê hoặc nói, giọng có chút khàn khàn.
Anh bị khơi mào dục vọng, cảm thấy đầu ngón tay nóng nóng, khát vọng sâu trong lòng nổi lên.
“Sở Hành.” Chu Diệc Thần kéo quần lót xuống, dương v*t tím đen tràn đầy gân xanh bật ra, “Giúp em.”
Anh nhìn tên nhóc đã xâm chiếm mình không biết bao nhiêu lần, không kìm được nuốt nước miếng.
Anh chậm rãi chạm vào dương v*t thô dài, cơ thể không kiềm chế được bắt đầu di chuyển.
“Vì cứu người, tất cả đều vì cứu người.”
Sở Hành nghĩ, hơi hơi hé miệng.
“Ưm a…” Anh cố gắng há to miệng để hàm răng không chạm vào dương v*t, vươn đầu lưỡi, ngậm lấy dương v*t nóng bỏng của Chu Diệc Thần.
“Ưm… ưm… Chính, chính là như vậy.” Hắn híp mắt, kỹ thuật của anh không tốt, nhưng lại chủ động giúp hắn khẩu giao, khiến Chu Diệc Thần cảm thấy thỏa mãn hơn nhiều so với việc anh bị hắn đè làm.
Sở Hành không ngừng phun ra nuốt vào dương v*t, ngón tay không nhịn được sờ xuống hạ thể của bản thân.
“Em cho phép anh tự an ủi sao?” Chu Diệc Thần nói, cầm lấy một tấm vải lụa cột tay anh vào sau lưng.
Sở Hành giương mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt có chút tội nghiệp.
Khuôn mặt mềm yếu làm Chu Diệc Thần không kiểm chế được, hắn kéo đầu để anh quỳ lên giường, sau đó nhét toàn bộ dương v*t vào miệng Sở Hành.
Đau đớn trong cổ họng và cảm giác thỏa mãn không diễn tả thành lời khiến khóe mắt anh tràn đầy nước mắt, Sở Hành nhắm mắt chịu đựng bị hắn thô bạo thọc vào rút ra, tận cho đến khi môi bắt đầu tê rần, Chu Diệc Thần mới bắn.
Hương vị tinh dịch lan khắp khoang miệng, lúc dương v*t rút ra còn bắn một ít lên mặt Sở Hành.
“Anh bị…” Cảm giác khuất nhục khiến anh mở to mắt, tinh dịch tràn ra ngoài khóe miệng.
Anh chưa kịp thích ứng có chuyện gì xảy ra, Sở Hành đã bị Chu Diệc Thần xoay người, quỳ gối quay lưng về phía hắn.
Dầu bôi trơn tiến vào kẽ mông, Chu Diệc Thần chỉ làm khuếch trương đơn giản, hắn đổ dầu bôi trơn xuống đầy dương v*t, trực tiếp cho vào hậu huyệt Sở Hành.
“A…” Cánh tay anh bị trói sau lưng, cơ thể không có gì chống đỡ, chỉ có thể nằm xuống giường, hậu huyệt đã quen với kích cỡ của Chu Diệc Thần, đau đớn cũng được giảm bớt.
Từ trước đến nay hắn luôn tàn nhẫn mỗi khi ở trên giường, dương v*t hướng chỗ sâu bên trong hậu huyệt mà đỉnh, tốc độ thọc vào rút ra rất nhanh đã khiến Sở Hành rên rỉ xin tha.
Khoái cảm quá mức mãnh liệt, mới làm vài phút anh đã muốn bắn, nhưng bị hắn chặn lại không cho bắn ra.
“Sở Hành, muốn bắn sao?” Chu Diệc Thần nói sát tai anh, tốc độ ra vào vẫn không giảm xuống.
“Muốn… Anh muốn bắn…”
“Gọi chủ nhân.” Chu Diệc Thần nói, “Cầu xin em, em cho anh bắn.”
Anh bắt đầu bị giằng xé giữa cảm giác muốn phát tiết và lòng tự trọng, nhưng hắn vẫn không ngừng đâm dương v*t vào chỗ nhạy cảm của Sở Hành, anh do dự không đến ba giây, quyết định khuất phục.
“Chủ nhân… Cho anh bắn… Anh cầu xin em…”
“Chủ nhân… Ưm ưm… A…!” Quy đầu được thả ra, Sở Hành run rẩy bắn tinh, mặt dán lên tường, há miệng thở dốc.
Rất nhanh, đã bị làm đến cứng lên.
Rõ ràng không muốn, nhưng cơ thể lại…
“A a a… Chủ nhân… Chậm một chút… Ưm…”
“Ưm a… Chủ nhân… Ưm chủ nhân tha cho anh… A a…”
Sở Hành bị khoái cảm ép đến phát khóc, anh ngồi giữa hai chân Chu Diệc Thần, hậu huyệt gắt gao ngậm lấy dương v*t tím đen, tay bị trói sau lưng, chân quỳ lên giường, mông tự động nâng lên hạ xuống, hậu huyệt bị bắn vào không biết bao nhiêu lần, tinh dịch theo dương v*t chảy ra, lại bị cắm kéo trở lại, chỗ hai người giao hợp ướt hết một mảng.
*1. Dành cho những thím không tưởng tượng được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.