Chương 37
Lục Xu
25/09/2014
Converter: Mây Trắng
Editor: Ý Như
Trình Nghi Bắc tuyên bố một trong những nơi mình ghét nhất là bệnh viện, may mà bên cạnh còn có người để giải sầu, nhưng dù sao đi nữa anh vẫn nhất quyết xuất viện ngay hôm nay. Bất kể Tây Thuần năn nỉ thế nàò cũng vậy, lập trường vẫn giữ vững, hết cách, Tây Thuần đành phải đi làm thủ tục xuất viện cho anh.
Tây Thuần cũng biết quan hệ của Trình Nghi Bắc với Lý Thiệu Nham khá tốt, nên nhờ Lý Thiệu Nham tới làm lái xe.
Ngồi lên xe, tâm trạng Trình Nghi Bắc hưng phấn hẳn lên, chẳng thèm quan tâm Lý Thiệu Nham đang ngồi trước, đã nói: “Mấy ngày nay anh không được uống rượu, không được hút thuốc, cũng không cho phép anh chơi game, hại tất cả thích thú của anh đều biến thành trêu chọc em.”
Cô còn sai á?
“Tủi thân anh quá rồi!”
“Rất may, nhờ vậy anh đã hiểu ra vì sao người xưa có thể chung sống hài hòa với vợ mình rồi, ngẩng đầu khôn thấy cúi đầu cũng gặp, đâu biết bên ngoài còn có loài vật mang gọi là phụ nữ, không nghi ngờ gì kết tóc xe duyên, nên duyên vợ chồng. Mỗi ngày đều gần gũi với mỗi một người, không nảy sinh tình cảm mới là chuyện lạ.”
“Năm thê bảy thiếp đều bị mù à?”
“Đó là do người ta giàu có.”
Đưa mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, “Anh có tài sản có phải cũng muốn được như vậy?”
“Chã nhẽ ý tưởng cưới vô số mỹ nam chưa từng 1 lần nhen nhóm xuất hiện trong đầu em à?”
“Tuyệt đối chưa có.”
Trình Nghi Bắc gật gù, “Cũng không biết hôm qua ai tự đến giải nghĩa cho anh nghe về văn nữ tôn: là một cô gái có thể kết hôn với rất nhiều, rất nhiều mỹ nam, có thể phân biệt được các dạng đàn ông ở chỗ…”
Tây Thuần ra sức nhéo vai anh, anh kêu lên.
Là anh nói đến giờ vẫn chưa hề nghe đến dạng văn nữ tôn, nên cô mới giải thích cho anh nghe, để anh mở rộng tầm nhìn sâu sắc hơn, tư duy yên bác hơn…
Cô còn giải thích luôn thế nào là sủng văn, thế nào là thể loại đam mỹ nữa. Sủng văn cường điệu hóa tình yêu duy mỹ, cũng giống ngôn tình bình thường, quan trọng là thân phận của nữ chính. Còn đam mỹ thì thiên về tính chiếm hữu, hơn nữa là những thành kiến của xã hội đối với loại người này, áp lực của họ trong cuộc sống.
Lý Thiệu Nham ngồi phía trước cười trộm, nhưng cũng không chen vào, nghe qua là thấy cuộc sống của đôi vợ chồng son này rất hạnh phúc hài hòa rồi. Làm kẻ độc thân như anh vừa hâm mộ vừa ghen tị, có phải bản thân mình nên cố gắng hơn không nhỉ?
Trở lại Vân Nguyệt, Tây Thuần cảm ơn Lý Thiệu Nham, rất hào phóng mời Lý Thiệu Nham lái xe đi hóng gió, dầu gì thì hai ngày này cũng chẳng dùng được.
Bệnh viện mỗi lần phát không ít đồ, nào là hộp đựng cơm, chậu, Tây Thuần mang một ít về nhà, đối với cái nhìn như đang nhìn sinh vật lạ của Trình Nghi Bắc vẫn tươi cười nào, “Em biết em là người quản gia cần cù tiết kiệm mẫu mực rồi, anh không cần khen nữa đâu.”
Trình Nghi Bắc ngồi trên sofa gật đầu, “Tất cả đồ đạc đều dồn thành một đống, nhìn ra em chăm lo gia đình rất mẫu mực rồi.”
Cô nghiêng người lườm anh, tự mình dọn dẹp đồ đạc, nhìn đến bộ dáng nhàn nhã của anh, không hiểu sao thấy bực mình, dọn dép ổn thỏa hết, vọt tới bên cạnh anh ngay, oán trách: “Anh nói đi, tại sao nhìn bộ dáng thong dong nhàn hạ thoải mái của anh là em thấy bực bội, thấy bất công vậy?”
“Vì em có khuynh hướng ngược đãi anh.”
“Thế nãy giờ ai làm oshin hả?”
“Anh là oshin vô dụng, làm không giỏi, đành giao hết trách nhiệm cho em, uất ức cho em rồi.”
Thật tình rất muốn, vô cùng muốn đá anh một phát, bay đi luôn.
Nhìn chân anh, tính toán.
Cô thở phì phò, xe ảnh ra, xê ảnh ra.
Nhưng tên nhãi này thật sự đã coi cô người hầu của anh, anh đâu có bị tổn thương nghiêm trọng lắm, vẫn mặt dày bảo cô giúp anh tắm. Thật ra cũng không dày lắm, cô không thể yên tâm nổi, sợ nếu anh té thì biết làm sao.
“Đứng xa vậy làm gì thế?” Anh liếc cô.
“Không cho cởi cái cuối cùng.” ~> Ý: Đồng bào biết cái gì không*Đỏ mặt*
“Không cởi thì tắm thế nào được.”
Cô ngẫm lại, “Hay anh ngồi đi, em tắm cho anh.”
Nháy mắt cô thấy anh điều chỉnh nhiệt độ, mở nước, nhắm mắt lại, thật muốn mắng người mà. Chỉ là không tin anh lại làm ướt luôn vết thương, cô thất bại, cả người đều ướt nhẹp, nước vẫn không ngừng chảy xuống.
“Còn không lại đây.”
Cô lườm anh.
Anh thở dài, “Xả nước thế này, 3 phút là giải quyết xong vấn đề. Em nói xem, tắm lâu không phải không tốt cho cơ thể anh sao? Em lại đây, hai chúng ta cùng tắm, cao nhất là một phút rưỡi, đúng không?”
Nghe có vẻ như rất có lý, nhưng hình như có chỗ nào không đúng phải không?
Cô bước lại gần anh, quần áo cũng ướt nhem, nhưng lúc này vẫn còn nổi giận.
Anh sớm biết, cô không lạnh lùng như biểu hiện của cô, chỉ là bình thường hiếm khi nổi giận thôi, càng quen thuộc cô lại càng thích nổi giận.
Editor: Ý Như
Trình Nghi Bắc tuyên bố một trong những nơi mình ghét nhất là bệnh viện, may mà bên cạnh còn có người để giải sầu, nhưng dù sao đi nữa anh vẫn nhất quyết xuất viện ngay hôm nay. Bất kể Tây Thuần năn nỉ thế nàò cũng vậy, lập trường vẫn giữ vững, hết cách, Tây Thuần đành phải đi làm thủ tục xuất viện cho anh.
Tây Thuần cũng biết quan hệ của Trình Nghi Bắc với Lý Thiệu Nham khá tốt, nên nhờ Lý Thiệu Nham tới làm lái xe.
Ngồi lên xe, tâm trạng Trình Nghi Bắc hưng phấn hẳn lên, chẳng thèm quan tâm Lý Thiệu Nham đang ngồi trước, đã nói: “Mấy ngày nay anh không được uống rượu, không được hút thuốc, cũng không cho phép anh chơi game, hại tất cả thích thú của anh đều biến thành trêu chọc em.”
Cô còn sai á?
“Tủi thân anh quá rồi!”
“Rất may, nhờ vậy anh đã hiểu ra vì sao người xưa có thể chung sống hài hòa với vợ mình rồi, ngẩng đầu khôn thấy cúi đầu cũng gặp, đâu biết bên ngoài còn có loài vật mang gọi là phụ nữ, không nghi ngờ gì kết tóc xe duyên, nên duyên vợ chồng. Mỗi ngày đều gần gũi với mỗi một người, không nảy sinh tình cảm mới là chuyện lạ.”
“Năm thê bảy thiếp đều bị mù à?”
“Đó là do người ta giàu có.”
Đưa mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, “Anh có tài sản có phải cũng muốn được như vậy?”
“Chã nhẽ ý tưởng cưới vô số mỹ nam chưa từng 1 lần nhen nhóm xuất hiện trong đầu em à?”
“Tuyệt đối chưa có.”
Trình Nghi Bắc gật gù, “Cũng không biết hôm qua ai tự đến giải nghĩa cho anh nghe về văn nữ tôn: là một cô gái có thể kết hôn với rất nhiều, rất nhiều mỹ nam, có thể phân biệt được các dạng đàn ông ở chỗ…”
Tây Thuần ra sức nhéo vai anh, anh kêu lên.
Là anh nói đến giờ vẫn chưa hề nghe đến dạng văn nữ tôn, nên cô mới giải thích cho anh nghe, để anh mở rộng tầm nhìn sâu sắc hơn, tư duy yên bác hơn…
Cô còn giải thích luôn thế nào là sủng văn, thế nào là thể loại đam mỹ nữa. Sủng văn cường điệu hóa tình yêu duy mỹ, cũng giống ngôn tình bình thường, quan trọng là thân phận của nữ chính. Còn đam mỹ thì thiên về tính chiếm hữu, hơn nữa là những thành kiến của xã hội đối với loại người này, áp lực của họ trong cuộc sống.
Lý Thiệu Nham ngồi phía trước cười trộm, nhưng cũng không chen vào, nghe qua là thấy cuộc sống của đôi vợ chồng son này rất hạnh phúc hài hòa rồi. Làm kẻ độc thân như anh vừa hâm mộ vừa ghen tị, có phải bản thân mình nên cố gắng hơn không nhỉ?
Trở lại Vân Nguyệt, Tây Thuần cảm ơn Lý Thiệu Nham, rất hào phóng mời Lý Thiệu Nham lái xe đi hóng gió, dầu gì thì hai ngày này cũng chẳng dùng được.
Bệnh viện mỗi lần phát không ít đồ, nào là hộp đựng cơm, chậu, Tây Thuần mang một ít về nhà, đối với cái nhìn như đang nhìn sinh vật lạ của Trình Nghi Bắc vẫn tươi cười nào, “Em biết em là người quản gia cần cù tiết kiệm mẫu mực rồi, anh không cần khen nữa đâu.”
Trình Nghi Bắc ngồi trên sofa gật đầu, “Tất cả đồ đạc đều dồn thành một đống, nhìn ra em chăm lo gia đình rất mẫu mực rồi.”
Cô nghiêng người lườm anh, tự mình dọn dẹp đồ đạc, nhìn đến bộ dáng nhàn nhã của anh, không hiểu sao thấy bực mình, dọn dép ổn thỏa hết, vọt tới bên cạnh anh ngay, oán trách: “Anh nói đi, tại sao nhìn bộ dáng thong dong nhàn hạ thoải mái của anh là em thấy bực bội, thấy bất công vậy?”
“Vì em có khuynh hướng ngược đãi anh.”
“Thế nãy giờ ai làm oshin hả?”
“Anh là oshin vô dụng, làm không giỏi, đành giao hết trách nhiệm cho em, uất ức cho em rồi.”
Thật tình rất muốn, vô cùng muốn đá anh một phát, bay đi luôn.
Nhìn chân anh, tính toán.
Cô thở phì phò, xe ảnh ra, xê ảnh ra.
Nhưng tên nhãi này thật sự đã coi cô người hầu của anh, anh đâu có bị tổn thương nghiêm trọng lắm, vẫn mặt dày bảo cô giúp anh tắm. Thật ra cũng không dày lắm, cô không thể yên tâm nổi, sợ nếu anh té thì biết làm sao.
“Đứng xa vậy làm gì thế?” Anh liếc cô.
“Không cho cởi cái cuối cùng.” ~> Ý: Đồng bào biết cái gì không*Đỏ mặt*
“Không cởi thì tắm thế nào được.”
Cô ngẫm lại, “Hay anh ngồi đi, em tắm cho anh.”
Nháy mắt cô thấy anh điều chỉnh nhiệt độ, mở nước, nhắm mắt lại, thật muốn mắng người mà. Chỉ là không tin anh lại làm ướt luôn vết thương, cô thất bại, cả người đều ướt nhẹp, nước vẫn không ngừng chảy xuống.
“Còn không lại đây.”
Cô lườm anh.
Anh thở dài, “Xả nước thế này, 3 phút là giải quyết xong vấn đề. Em nói xem, tắm lâu không phải không tốt cho cơ thể anh sao? Em lại đây, hai chúng ta cùng tắm, cao nhất là một phút rưỡi, đúng không?”
Nghe có vẻ như rất có lý, nhưng hình như có chỗ nào không đúng phải không?
Cô bước lại gần anh, quần áo cũng ướt nhem, nhưng lúc này vẫn còn nổi giận.
Anh sớm biết, cô không lạnh lùng như biểu hiện của cô, chỉ là bình thường hiếm khi nổi giận thôi, càng quen thuộc cô lại càng thích nổi giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.