Chương 58
Lục Xu
20/11/2014
Yêu là gì? Là có người ăn cùng mình, chuyện trò cùng mình, đi ngủ cùng
mình, chẳng những bạn không chán mà còn thích thú vô hạn, tạm coi đây là yêu đi!
Trần Nhất Lâm♪
** **
Tây Thuần có thể xem là nhân vật động trời ở phòng thiết kế, cô ấy vào Bắc Lâm nhưng lại không phải người tốt nghiệp từ các đại học danh tiếng, trải qua các lần tuyển cam go mới vào được. Tây Thuần chỉ là một sinh viên bình thường, bằng cấp không hề nổi trội.
Tây Thuần hoàn toàn dựa vào tài thiết kế thiên phú mà vào Bắc Lâm, nhưng con đường của cô cũng chẳng phải trải thảm đỏ mà đi. Cô thiết kế nhưng vì nhiều nguyên nhân nên không được công nhận. Lần này cô ấy có thể trở thành trụ cột của Bắc Lâm là do Trình Nghi Bắc tình cờ nhìn thấy bản thiết kế của cô ấy, đề cử ý tưởng thiết kế của cô ấy trong hội nghị, sự nghiệp cô ấy cũng bước sang trang mới.
Tận đáy lòng mọi người đều cho rằng đây là điều Tây Thuần đáng có được, cô ấy vào Bắc Lâm đã hai năm, rất khiêm tốn rất an phận, không làm phật lòng ai, ai ai cũng yêu thích cô ấy.
Khi Trình Nghi Bắc đưa tôi về, tôi trăm phương nghìn kế moi tin từ miệng anh, nếu thiết kế của Tây Thuần thành công, công ty sẽ mở rộng đầu tư cho loạt sản phẩm này, đưa nó thành thương hiệu nhất nhì cả nước, biết đâu còn lên cả trường quốc tế. Tôi chỉ mong sao Tây Thuần may mắn.
Tôi thật sự vui vẻ với buổi tiệc này. Anh đối với cô gái xinh đẹp như Tây Thuần mà chẳng thấy hứng thú, nói đi là đi, chả lẽ mấy cụ ngoài năm mươi kia còn hơn cả mỹ nữ á, tôi không tin đâu.
Về nhà, tôi lên QQ kể về cuộc gặp gỡ ngày hôm nay cho Trần Nhất Tâm nghe.
Trần Nhất Tâm chỉ hỏi tôi một câu, “Em tin trên đời này có đàn ông không ngó ngàng đến gái đẹp à?”
“Dĩ nhiên.” Tôi vững tin.
Trần Nhất Tâm chẳng nói thêm gì nữa, với người chị này, tôi thật không hiểu nổi trong đầu chị ấy suy nghĩ cái gì.
Chủ nhật, tôi sẽ chạy đến chỗ Trình Nghi Bắc, anh cũng chẳng nói gì, còn cười bảo có giúp việc miễn phí.
Nhìn anh vẽ lòng tôi cũng cảm thấy vô cùng viên mãn. Còn anh thì sẽ xem cùng tôi một bộ phim truyền hình cẩu huyết nào đấy, dù anh chỉ xem được chút xíu là ngủ gật mất. Chí ít anh ấy bằng lòng cùng tôi.
Không đành quấy rầy giấc ngủ của anh, tôi chơi mình ên, vào phòng thiết kế của anh.
Luôn có cảm giác nơi này chứa rất nhiều của quý, dù lần trước tôi đã lấy được một bức tranh, nhưng con người có lòng tham của con người mà.
Lại vào nghiên cứu thư phòng của anh, trong đây rất nhiều sách, đầy ắp căn phòng, nhiều sách đã cũ kỷ lắm rồi. Khi rãnh rỗi anh thường lấy chúng ra đọc, không giống nhiều người mua sách về chỉ để trang trí thư phòng.
Những sách, tài liệu hồi đại học của anh vẫn còn bày trên giá, chẳng hiểu sao lại muốn phì cười, tùy tiện rút một quyển sách ra, có thứ gì đó bay ra. Là một bức tranh phác họa, nhìn là biết đã vẽ cách đây nhiều năm. Cô gái trong bức tranh ngũ quan tinh tế, chắc hẳn là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng trông dáng dấp chắc còn là học sinh.
Là Trình Nghi Bắc vẽ ư?
Không hề muốn có ý nghĩ này, bởi trong nhận thức của tôi anh chưa từng vẽ người. Anh chỉ luôn vẽ mỗi phong cảnh, tôi vốn tưởng trước giờ anh không vẽ cái khác. Thì ra không phải anh không vẽ, mà vốn anh không chịu vẽ.
Tôi kẹp bức tranh vào lại trong sách, coi như chưa từng thấy qua nó.
Có người nói, người không biết gì mới là người hạnh phúc nhất.
Trước đây chị tôi từng hỏi tôi, “Thật ra em có biết Trình Nghi Bắc là người thế nào không?”
Tôi luôn nghĩ không biết gì, biết đâu sẽ hạnh phúc hơn, sống mà biết quá nhiều cũng là một biến tấu của khổ đau.
Quay lại phòng khách, anh vẫn còn ngủ, trông vô hại biết mấy.
Thở dài, cứ vầy đi, có gì không tốt đâu.
Mới đi được mấy bước, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Chạy ra mở cửa, chỉ thấy một cô gái đứng đó, ngẩn ngơ, hình như cô ấy với cô gái trong bức tranh có nhiều nét giống nhau.
Cô gái cũng ngạc nhiên không kém, đôi mắt to chợt bừng sáng, cười tươi rói, “Em biết rồi, chị là bạn gái của anh Bắc nè, phải không?”
Tôi gật đầu, anh Bắc?
Cô gái hoạt bát nói: “Em tên Mạc Hoan, là thế này, em với anh Bắc là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên đấy mà.”
Thanh mai trúc mã?
“Xin chào, chị tên Trần Nhất Lâm.”
Cô ấy gật đầu hân hoan, “Vậy em gọi chị là chị Lâm nhé.”
Thật sự… dễ thân thiết vậy á.
Tay cô ấy bưng chậu hoa, vui vẻ nhìn tôi, “Đẹp lắm đúng không? Nó tên mẫu đơn xanh, còn tên khác nữa là hoa cúc xanh, cực lắm em mới tóm được nó vào tay đó. Anh Bắc sẽ thích lắm cho coi, nên em mới tốt bụng từ xa mang đến đây cho anh Bắc coi đó.”
Hoa màu xanh ư?
“Hình như anh ấy không thích những thứ màu xanh mà.”
Mạc Hoan quái lạ nhìn tôi, “Không thích màu xanh á? Sao thế được, trước đây anh ấy…”
Cô ấy nhìn sắc mặt tôi, “Anh Bắc ở trỏng à?”
Tôi gật đầu, để cô bé vào.
Trình Nghi Bắc cũng đã tỉnh rồi, anh nhìn Mạc Hoan đứng phía sau lưng tôi, “Con nhóc này, em nghĩ gì mà chạy tới đây đấy?”
“Nhớ anh mà!” Mạc Hoan không để tâm lời anh nói.
Trình Nghi Bắc nhìn tôi, “Em họ anh.”
Mạc Hoan làm mặt quỷ với anh, sau đó đặt chậu hoa trước mặt Trình Nghi Bắc, “Nhìn xem, em mang quà gì đến cho anh này.”
Tôi nhìn thần sắc Trình Nghi Bắc, không dám tin, đúng là có gì đó bi thương vụt qua đôi mắt anh.
Hay không phải do anh ghét màu lục…mà vốn dĩ… anh không dám nghĩ về nó.
Mạc Hoan? Trình Nghi Bắc?
Hình như đã nghe ở đâu đó, ba năm trước, từng có tin đồn Bắc Lâm kết thông gia với Mạc gia, chỉ là sau đó không thấy gì nữa cả. Nghe nói Hạ Lập Khoa có quan hệ rất sâu sắc với Mạc gia, khi đó việc kinh doanh của Mạc gia lâm vào khó khăn trước nay chưa từng có, tin tức đính hôn truyền ra không bao lâu thì biệt tăm. Nhiều người phân tích, sở dĩ nhà họ Trình làm vậy là để mượn danh nghĩa đính hôn giúp cổ phiếu Mạc gia ổn định lại thị giá, lễ đính hôn chỉ là một trò bịp mà thôi.
Mạc Hoan nhìn tôi, xong lại quay qua nhìn Trình Nghi Bắc, “Anh không coi trọng em, cũng không thèm giới thiệu chị gái xinh đẹp này với em.”
Trình Nghi Bắc lắc đầu, “Em gọi chị rồi còn gì.”
Mạc Hoan nhún vai, “Bỏ qua dễ thế hả, nói cho biết nhé: em là gián điệp của cha mẹ nuôi, anh ở đây Kim óc tàng kiều nha.”
Trình Nghi Bắc lơ đẹp, “Đâu cần em nói.”
Mạc Hoan sững sờ, “Ý gì đó?”
Trình Nghi Bắc nhìn tôi, “Tuần sau là sinh nhật mẹ anh, em cũng đến ra mắt đi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, ý anh là…
Mạc Hoan nhào tới nắm tay tôi, “Tốt quá! Sau này em lại có thêm một người chị nữa, mẹ nuôi chắc chắn sẽ vui lắm!”
Trình Nghi Bắc cau mày, “Đừng để ý tới nó, thần kinh không bình thường.”
Mạc Hoan tức giận nhìn Trình Nghi Bắc.
“Hai người trò chuyện đi, em đi nấu cơm đây.” Tôi nhìn hai người họ, rút quân như chạy giặc.
Vừa vào bếp đã bắt đầu mất chí tiến thủ, Trần Nhất Lâm mi đỏ mặt cái gì hả, anh ấy cũng có nói gì đâu.
Thế tôi hi vọng anh nói gì?
Ngơ ngẩn trong bếp chẳng bao lâu, Mạc Hoan cũng chạy vào.
“Anh Bắc thật vô vị, chẳng thèm ngó ngàng gì đến em. Chị Lâm đáng yêu thế này chắc chắc sẽ quan tâm đến em mà phải không?” Cô bé nháy mắt với tôi.
Sao mà nỡ từ chối cô bé thông minh thế này nhỉ?
“Thế em muốn chị làm gì?”
Cô bé bĩu môi, “Em cam đoan không phải chuyện gì xấu xa đâu.”
Tôi nhìn kĩ khuôn mặt cô bé, rất giống người trong tranh, nhưng lại biết không phải cùng một người.
“Em có chị hay em gì không?” Hỏi thăm dò.
Nụ cười trên mặt vụt tắt, đánh giá tôi, “Đến cả chuyện này anh Bắc cũng nói với chị rồi ư?” Cô bé bất đắc dĩ cười cười, “Đúng đó, Mạc gia còn một cô con gái nữa, không những xinh đẹp mà còn rất giỏi giang nữa.”
Tôi nhìn cô bé, trên mặt nó chẳng có hâm mộ cũng chẳng có đố kị. Bỗng cô bé lại cười tươi, “Người lớn trong nhà ai cũng nói: Mạc Hoan, con coi con nghịch ngợm chưa kìa, con coi thành tích của con sao mà chẳng tốt gì hết vậy, dễ vậy mà cũng sai lên sai xuống, sao không học chị con kìa. Thật ra em không ngốc, cũng chẳng có chỗ nào tệ cả. Chỉ tại Mạc Tâm Liên quá an tĩnh, thành tích thì quá tốt, cũng quá thông minh. Đem một cái đầu quá đỗi thông minh ra mà so với cái đầu óc bình thương như em, dĩ nhiên là em phải tệ thôi!”
Tôi vỗ vai cô bé, “Khả năng phân tích rất mạnh, giỏi lắm giỏi lắm.”
Cô bé xấu hổ gật đầu, “Đây là thế mạnh của em mà.”
Tôi rửa thức ăn, lừa người không phải là chuyện tốt, “Không phải anh ấy nói với chị em có chị gái đâu, là chị lục lọi rồi tìm được một bức tranh. Em rất giống người trong tranh, làm chị tò mò đó.”
Dường như cô bé không ngờ lại là như thế, chỉ nhìn tôi, “Tranh, hóa ra anh ấy vẽ thật.” Cô bé lại nhìn tôi, chị ngàn vạn lần đừng hiểu lầm nha. Bức tranh đó chắc là năm ấy chị em đạt thành tích xuất sắc khi thi vào đại học nên đòi anh Bắc vẽ tặng, chỉ tiếc chị ấy chưa kịp nhìn thấy quà của mình thì đã lên thiên đường mất rồi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn cô bé, “Sao thế được?”
Cô bé nhún vai, “Tai nạn.” Tỏ vẻ không sao cả, “Đã qua nhiều năm rồi, đừng để ý.”
Thì ra bản thân tôi nghĩ nhiều đến thế, bọn họ không phải dạng quan hệ như tôi tưởng.
Đổ thức ăn vào nồi, Mạc Hoan đứng bên cạnh cười vui vẻ, “Anh Bắc tìm được chị đúng là có phúc, sau này bản thân không phải tự nấu ăn nữa, về đến nhà là có sẵn cơm ăn rồi.”
“Nấu ăn thôi mà, đừng nói quá!”
Cô bé chề môi, “Không nói quá chút nào đâu. Anh Bắc tự mình nấu ăn cũng ngon dữ lắm á, lâu rồi không được ăn thử, lần được ăn gần nhất là hồi nào nhỉ?” Cô bé tự hỏi mình, lại nhớ ra gì đó, không trả lời thắc mắc của chính mình nữa, ngược lại bẻ sang chuyện khác, “Chắc chắn chị cũng ăn rồi nhỉ! Hương vị ngon ơi là ngon!”
“Mang món này ra thôi!”
Bất chợt khi ấy, tôi không muốn thành thật nói với cô bé, tôi chưa từng có dịp thưởng thức qua đồ ăn do Trình Nghi Bắc nấu, tôi chẳng biết mình sẽ ăn được hay không. Hơn nữa, tới giờ tôi cũng không biết Trình Nghi Bắc biết nấu ăn.
** **
Tây Thuần có thể xem là nhân vật động trời ở phòng thiết kế, cô ấy vào Bắc Lâm nhưng lại không phải người tốt nghiệp từ các đại học danh tiếng, trải qua các lần tuyển cam go mới vào được. Tây Thuần chỉ là một sinh viên bình thường, bằng cấp không hề nổi trội.
Tây Thuần hoàn toàn dựa vào tài thiết kế thiên phú mà vào Bắc Lâm, nhưng con đường của cô cũng chẳng phải trải thảm đỏ mà đi. Cô thiết kế nhưng vì nhiều nguyên nhân nên không được công nhận. Lần này cô ấy có thể trở thành trụ cột của Bắc Lâm là do Trình Nghi Bắc tình cờ nhìn thấy bản thiết kế của cô ấy, đề cử ý tưởng thiết kế của cô ấy trong hội nghị, sự nghiệp cô ấy cũng bước sang trang mới.
Tận đáy lòng mọi người đều cho rằng đây là điều Tây Thuần đáng có được, cô ấy vào Bắc Lâm đã hai năm, rất khiêm tốn rất an phận, không làm phật lòng ai, ai ai cũng yêu thích cô ấy.
Khi Trình Nghi Bắc đưa tôi về, tôi trăm phương nghìn kế moi tin từ miệng anh, nếu thiết kế của Tây Thuần thành công, công ty sẽ mở rộng đầu tư cho loạt sản phẩm này, đưa nó thành thương hiệu nhất nhì cả nước, biết đâu còn lên cả trường quốc tế. Tôi chỉ mong sao Tây Thuần may mắn.
Tôi thật sự vui vẻ với buổi tiệc này. Anh đối với cô gái xinh đẹp như Tây Thuần mà chẳng thấy hứng thú, nói đi là đi, chả lẽ mấy cụ ngoài năm mươi kia còn hơn cả mỹ nữ á, tôi không tin đâu.
Về nhà, tôi lên QQ kể về cuộc gặp gỡ ngày hôm nay cho Trần Nhất Tâm nghe.
Trần Nhất Tâm chỉ hỏi tôi một câu, “Em tin trên đời này có đàn ông không ngó ngàng đến gái đẹp à?”
“Dĩ nhiên.” Tôi vững tin.
Trần Nhất Tâm chẳng nói thêm gì nữa, với người chị này, tôi thật không hiểu nổi trong đầu chị ấy suy nghĩ cái gì.
Chủ nhật, tôi sẽ chạy đến chỗ Trình Nghi Bắc, anh cũng chẳng nói gì, còn cười bảo có giúp việc miễn phí.
Nhìn anh vẽ lòng tôi cũng cảm thấy vô cùng viên mãn. Còn anh thì sẽ xem cùng tôi một bộ phim truyền hình cẩu huyết nào đấy, dù anh chỉ xem được chút xíu là ngủ gật mất. Chí ít anh ấy bằng lòng cùng tôi.
Không đành quấy rầy giấc ngủ của anh, tôi chơi mình ên, vào phòng thiết kế của anh.
Luôn có cảm giác nơi này chứa rất nhiều của quý, dù lần trước tôi đã lấy được một bức tranh, nhưng con người có lòng tham của con người mà.
Lại vào nghiên cứu thư phòng của anh, trong đây rất nhiều sách, đầy ắp căn phòng, nhiều sách đã cũ kỷ lắm rồi. Khi rãnh rỗi anh thường lấy chúng ra đọc, không giống nhiều người mua sách về chỉ để trang trí thư phòng.
Những sách, tài liệu hồi đại học của anh vẫn còn bày trên giá, chẳng hiểu sao lại muốn phì cười, tùy tiện rút một quyển sách ra, có thứ gì đó bay ra. Là một bức tranh phác họa, nhìn là biết đã vẽ cách đây nhiều năm. Cô gái trong bức tranh ngũ quan tinh tế, chắc hẳn là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng trông dáng dấp chắc còn là học sinh.
Là Trình Nghi Bắc vẽ ư?
Không hề muốn có ý nghĩ này, bởi trong nhận thức của tôi anh chưa từng vẽ người. Anh chỉ luôn vẽ mỗi phong cảnh, tôi vốn tưởng trước giờ anh không vẽ cái khác. Thì ra không phải anh không vẽ, mà vốn anh không chịu vẽ.
Tôi kẹp bức tranh vào lại trong sách, coi như chưa từng thấy qua nó.
Có người nói, người không biết gì mới là người hạnh phúc nhất.
Trước đây chị tôi từng hỏi tôi, “Thật ra em có biết Trình Nghi Bắc là người thế nào không?”
Tôi luôn nghĩ không biết gì, biết đâu sẽ hạnh phúc hơn, sống mà biết quá nhiều cũng là một biến tấu của khổ đau.
Quay lại phòng khách, anh vẫn còn ngủ, trông vô hại biết mấy.
Thở dài, cứ vầy đi, có gì không tốt đâu.
Mới đi được mấy bước, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Chạy ra mở cửa, chỉ thấy một cô gái đứng đó, ngẩn ngơ, hình như cô ấy với cô gái trong bức tranh có nhiều nét giống nhau.
Cô gái cũng ngạc nhiên không kém, đôi mắt to chợt bừng sáng, cười tươi rói, “Em biết rồi, chị là bạn gái của anh Bắc nè, phải không?”
Tôi gật đầu, anh Bắc?
Cô gái hoạt bát nói: “Em tên Mạc Hoan, là thế này, em với anh Bắc là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên đấy mà.”
Thanh mai trúc mã?
“Xin chào, chị tên Trần Nhất Lâm.”
Cô ấy gật đầu hân hoan, “Vậy em gọi chị là chị Lâm nhé.”
Thật sự… dễ thân thiết vậy á.
Tay cô ấy bưng chậu hoa, vui vẻ nhìn tôi, “Đẹp lắm đúng không? Nó tên mẫu đơn xanh, còn tên khác nữa là hoa cúc xanh, cực lắm em mới tóm được nó vào tay đó. Anh Bắc sẽ thích lắm cho coi, nên em mới tốt bụng từ xa mang đến đây cho anh Bắc coi đó.”
Hoa màu xanh ư?
“Hình như anh ấy không thích những thứ màu xanh mà.”
Mạc Hoan quái lạ nhìn tôi, “Không thích màu xanh á? Sao thế được, trước đây anh ấy…”
Cô ấy nhìn sắc mặt tôi, “Anh Bắc ở trỏng à?”
Tôi gật đầu, để cô bé vào.
Trình Nghi Bắc cũng đã tỉnh rồi, anh nhìn Mạc Hoan đứng phía sau lưng tôi, “Con nhóc này, em nghĩ gì mà chạy tới đây đấy?”
“Nhớ anh mà!” Mạc Hoan không để tâm lời anh nói.
Trình Nghi Bắc nhìn tôi, “Em họ anh.”
Mạc Hoan làm mặt quỷ với anh, sau đó đặt chậu hoa trước mặt Trình Nghi Bắc, “Nhìn xem, em mang quà gì đến cho anh này.”
Tôi nhìn thần sắc Trình Nghi Bắc, không dám tin, đúng là có gì đó bi thương vụt qua đôi mắt anh.
Hay không phải do anh ghét màu lục…mà vốn dĩ… anh không dám nghĩ về nó.
Mạc Hoan? Trình Nghi Bắc?
Hình như đã nghe ở đâu đó, ba năm trước, từng có tin đồn Bắc Lâm kết thông gia với Mạc gia, chỉ là sau đó không thấy gì nữa cả. Nghe nói Hạ Lập Khoa có quan hệ rất sâu sắc với Mạc gia, khi đó việc kinh doanh của Mạc gia lâm vào khó khăn trước nay chưa từng có, tin tức đính hôn truyền ra không bao lâu thì biệt tăm. Nhiều người phân tích, sở dĩ nhà họ Trình làm vậy là để mượn danh nghĩa đính hôn giúp cổ phiếu Mạc gia ổn định lại thị giá, lễ đính hôn chỉ là một trò bịp mà thôi.
Mạc Hoan nhìn tôi, xong lại quay qua nhìn Trình Nghi Bắc, “Anh không coi trọng em, cũng không thèm giới thiệu chị gái xinh đẹp này với em.”
Trình Nghi Bắc lắc đầu, “Em gọi chị rồi còn gì.”
Mạc Hoan nhún vai, “Bỏ qua dễ thế hả, nói cho biết nhé: em là gián điệp của cha mẹ nuôi, anh ở đây Kim óc tàng kiều nha.”
Trình Nghi Bắc lơ đẹp, “Đâu cần em nói.”
Mạc Hoan sững sờ, “Ý gì đó?”
Trình Nghi Bắc nhìn tôi, “Tuần sau là sinh nhật mẹ anh, em cũng đến ra mắt đi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, ý anh là…
Mạc Hoan nhào tới nắm tay tôi, “Tốt quá! Sau này em lại có thêm một người chị nữa, mẹ nuôi chắc chắn sẽ vui lắm!”
Trình Nghi Bắc cau mày, “Đừng để ý tới nó, thần kinh không bình thường.”
Mạc Hoan tức giận nhìn Trình Nghi Bắc.
“Hai người trò chuyện đi, em đi nấu cơm đây.” Tôi nhìn hai người họ, rút quân như chạy giặc.
Vừa vào bếp đã bắt đầu mất chí tiến thủ, Trần Nhất Lâm mi đỏ mặt cái gì hả, anh ấy cũng có nói gì đâu.
Thế tôi hi vọng anh nói gì?
Ngơ ngẩn trong bếp chẳng bao lâu, Mạc Hoan cũng chạy vào.
“Anh Bắc thật vô vị, chẳng thèm ngó ngàng gì đến em. Chị Lâm đáng yêu thế này chắc chắc sẽ quan tâm đến em mà phải không?” Cô bé nháy mắt với tôi.
Sao mà nỡ từ chối cô bé thông minh thế này nhỉ?
“Thế em muốn chị làm gì?”
Cô bé bĩu môi, “Em cam đoan không phải chuyện gì xấu xa đâu.”
Tôi nhìn kĩ khuôn mặt cô bé, rất giống người trong tranh, nhưng lại biết không phải cùng một người.
“Em có chị hay em gì không?” Hỏi thăm dò.
Nụ cười trên mặt vụt tắt, đánh giá tôi, “Đến cả chuyện này anh Bắc cũng nói với chị rồi ư?” Cô bé bất đắc dĩ cười cười, “Đúng đó, Mạc gia còn một cô con gái nữa, không những xinh đẹp mà còn rất giỏi giang nữa.”
Tôi nhìn cô bé, trên mặt nó chẳng có hâm mộ cũng chẳng có đố kị. Bỗng cô bé lại cười tươi, “Người lớn trong nhà ai cũng nói: Mạc Hoan, con coi con nghịch ngợm chưa kìa, con coi thành tích của con sao mà chẳng tốt gì hết vậy, dễ vậy mà cũng sai lên sai xuống, sao không học chị con kìa. Thật ra em không ngốc, cũng chẳng có chỗ nào tệ cả. Chỉ tại Mạc Tâm Liên quá an tĩnh, thành tích thì quá tốt, cũng quá thông minh. Đem một cái đầu quá đỗi thông minh ra mà so với cái đầu óc bình thương như em, dĩ nhiên là em phải tệ thôi!”
Tôi vỗ vai cô bé, “Khả năng phân tích rất mạnh, giỏi lắm giỏi lắm.”
Cô bé xấu hổ gật đầu, “Đây là thế mạnh của em mà.”
Tôi rửa thức ăn, lừa người không phải là chuyện tốt, “Không phải anh ấy nói với chị em có chị gái đâu, là chị lục lọi rồi tìm được một bức tranh. Em rất giống người trong tranh, làm chị tò mò đó.”
Dường như cô bé không ngờ lại là như thế, chỉ nhìn tôi, “Tranh, hóa ra anh ấy vẽ thật.” Cô bé lại nhìn tôi, chị ngàn vạn lần đừng hiểu lầm nha. Bức tranh đó chắc là năm ấy chị em đạt thành tích xuất sắc khi thi vào đại học nên đòi anh Bắc vẽ tặng, chỉ tiếc chị ấy chưa kịp nhìn thấy quà của mình thì đã lên thiên đường mất rồi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn cô bé, “Sao thế được?”
Cô bé nhún vai, “Tai nạn.” Tỏ vẻ không sao cả, “Đã qua nhiều năm rồi, đừng để ý.”
Thì ra bản thân tôi nghĩ nhiều đến thế, bọn họ không phải dạng quan hệ như tôi tưởng.
Đổ thức ăn vào nồi, Mạc Hoan đứng bên cạnh cười vui vẻ, “Anh Bắc tìm được chị đúng là có phúc, sau này bản thân không phải tự nấu ăn nữa, về đến nhà là có sẵn cơm ăn rồi.”
“Nấu ăn thôi mà, đừng nói quá!”
Cô bé chề môi, “Không nói quá chút nào đâu. Anh Bắc tự mình nấu ăn cũng ngon dữ lắm á, lâu rồi không được ăn thử, lần được ăn gần nhất là hồi nào nhỉ?” Cô bé tự hỏi mình, lại nhớ ra gì đó, không trả lời thắc mắc của chính mình nữa, ngược lại bẻ sang chuyện khác, “Chắc chắn chị cũng ăn rồi nhỉ! Hương vị ngon ơi là ngon!”
“Mang món này ra thôi!”
Bất chợt khi ấy, tôi không muốn thành thật nói với cô bé, tôi chưa từng có dịp thưởng thức qua đồ ăn do Trình Nghi Bắc nấu, tôi chẳng biết mình sẽ ăn được hay không. Hơn nữa, tới giờ tôi cũng không biết Trình Nghi Bắc biết nấu ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.