Chương 79
Lục Xu
25/05/2015
Trình Nghi Bắc vào thang máy, xuống tới tầng hầm lại chợt nghĩ ra điều gì đấy, lên tầng trên, anh bước ra khỏi thang máy. Mới đi được vài bước là ngoảnh đầu lại nhìn cái thang máy trống không. Đã qua lâu lắm rồi, anh nghi ngờ mình bắt đầu lão hóa rồi, chứ không sao lòng cứ hay vẫn vơ cảm thán về những chuyện đã qua, hoài niệm lại những hồi ức của hai người.
Lần gặp tình cờ ấy, chưa bao giờ nhạt phai trong anh.
Nếu hôm ấy không gặp được Tây Thuần trong thang máy thì anh và cô sẽ ra sao. Nếu anh không ngông cuồng tự đoán bừa nguyên do Tây Thuần vào bệnh viện, cuộc sống mai sau của anh và cô sẽ ra sao. Con người là vậy, rõ biết chuyện đã xảy chẳng cách nào thay đổi được, thế mà cứ tự hỏi ‘Nếu lúc trước chưa từng’, cũng có lẽ chỉ có nghĩ như thế mới có thể lấp đầy những khoản trống trong tim, có tiếc nuối, có hoài niệm, có căm hận, nhiều cảm xúc hỗn tạp.
Sẽ ra sao nếu chưa từng gặp nhau?
Có lẽ cô sẽ tìm được một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu cô,chở che cô, nângiu cô trong lòng bàn tay, cùng cô trải qua một cuộc sống an an ổn ổn.
Còn anh, có thể sẽ ở bên Đỗ Trạch Vân, có thể không.
Anh cười thê lương, hóa ra không có cô, ngay cả ở bên ai anh cũng chẳng muốn đi mà xác định người đó, ‘có lẽ’ hay ‘có thể’ đều không phải thứ anh muốn.
Anh bước lên bậc thang, từng bước một, vào thời điểm này thì tiếng bước chân chỉ có thể nói là vang dội. Bởi hầu hết nhân viên đã tan tầm, anh muốn lên trên, lầu trên là phòng thiết kế.
Anh nghe nói, mấy đêm liền họ tăng ca đến khuya.
Đẩy cửa vào, ánh sáng từ máy vi tính hắt ra trước mắt anh, nhưng chẳng thể làm người ta chói mắt.
Anh từng bước một bước đến, Tây Thuần đang miệt mài vẽ phác thảo, nhất thời không chú ý xung quanh.
“Giờ này con chưa chịu về, thang máy sắp ngừng hoạt động rồi.”
“Không sao đâu, tôi đi thang bộ được mà.” Tây Thuần vô thức trả lời.
Dừng bút lại, phát hiện có đó không đúng, nghiêng người nhìn gương mặt mờ ảo, tại ánh sáng quá nhòa, cũng tại mắt cô quá kém, mãi cũng chưa nhìn ra mặt anh.
“Trình…” không muốn dùng cách xưng hô xa lạ ấy, “Sao anh lại ở đây?”
Anh quan sát cô rất lâu, kéo một cái ghế qua ngồi, “Anh đến kiểm tra xem ai đang lãng phí điện thế, tiền điện tháng này nặng quá.”
Con tim Tây Thuần khẽ run lên, “Em còn tưởng đến xem sẽ thấy nhân viên chăm chỉ, tận tâm làm việc, tiện thể tăng tiền thưởng luôn chứ.”
Lắc đầu, “Định đổi lại vài kiểu, cũng có nhiều sự lựa chọn hơn.”
Đặt bản vẽ xuống, “Cần lắm à?”
Nhìn anh thoải mái thế này làm cô mộng mị, “Chẳng phải anh rất để tâm đến nó à? Còn vì nó…”
Anh mỉm cười, “Đúng là anh làm rất nhiều, nhưng không có nghĩa là anh rất quan tâm đến nó.”
Cô mơ hồ, “Đây là lần thử sức đầu tiên của anh kể từ lúc quay lại công ty, nếu thành công thì nhiều người sẽ tin phục anh, nếu có vấn đề gì thì đó sẽ là nhược điểm cho mọi quyết định của anh sau này…”
“Có nghĩa là em sợ thế nên mới cố sức tăng ca thiết kế mấy cái này à?”
“Hả?”
“Đừng quanh co, trả lời anh.” Ngữ khí anh kiên định, không cho phép cô lảng tránh.
“Vâng.”
Anh bật cười, nhàn nhã dựa ghế, hai tay gối sau đầu. Anh hiếm khi thế này, buông thả thế này không phải phong cách của anh.
Còn cô lại ảo não, hình như anh muốn bức cô trả lời từng câu một, hại cô muốn nói gì cũng không kịp nói, bức cô trả lời mới thôi.
Ánh đèn lờ mờ, soi xuống bóng anh, cô nhấc bút, bóng dáng anh dần dần hiện lên song song với bóng chiếc bút.
“Anh chưa từng nghĩ em sẽ để ý đến điều đó, nếu thành công, đúng là có lợi. Thất bại cũng chẳng liên quan, dù gì anh cũng đã cố hết sức mình.” Anh nhìn cô như chẳng có gì to tát, “Có phải đang nghĩ sao mà anh lại thiếu trách nhiệm thế không? Hay là nói không có chí tiến thủ?”
Cô lắc đầu, “Sẽ ảnh hưởng đến vị trí của anh.”
“Em cứ thế mà khẳng định rằng anh bận tâm đến địa vị trong công ty này à?” Nếu thế lúc trước anh đã chẳng dứt áo ra đi.
“Vậy anh để ý cái gì?” Cô dạo bút trong tay, “Chẳng thèm bận tâm đến dự án mới, chẳng thèm địa vị công ty, thế anh để ý cái gì?”
“Anh chỉ để ý những chuyện anh đã làm không thẹn với lòng, kết quả thế nào anh không cần biết, anh cố gắng vì muốn nắm được cơ hội, anh sẵn sàng gánh vác hậu quả, dù tốt dù xấu.”
“Đã không thèm bận tâm, sao còn đi cố gắng.”
“Người sống trên đời vốn là sự trải nghiệt. Phải biết trải nghiệm nào mới là thứ bản thân khao khát nhất?”
Tây Thuần cúi đầu, “Cũng giống như em với anh, vốn dĩ là quá khứ anh e sợ nhất.”
“Em xuất hiện, dù muốn dù không em cũng là một mảnh ghép đời anh”
Nên anh rất cố gắng thích ứng với mảnh ghép này, kết quả không nằm trong suy tính của anh.
Cô từng cho rằng mình chỉ mang đến khổ đau cho anh, tình nguyện gánh chịu tất cả, nhưng lại không thử nghĩ xem anh muốn gì. Sao lúc đấy cô lại ngu ngốc kí cái đơn li hôn kia chứ. Dù anh không cần cô nữa, thì vẫn có thể đeo dính lấy anh mà, vẫn có thể cầu mong anh tha thứ, sao chưa gì đã từ bỏ. Tự cho mình đúng khi tưởng rằng nó đối với tất cả mọi người đều có lợi, cũng tại bản thân hèn nhát, không chịu nổi đả kích.
Làm gì có số mệnh, làm gì có kiếp nạn, cuốc sống vốn nằm trong tay mình.
Sao khi đó lại không nghĩ ra, cứ lo đắm chìm trong bi thương, cho rằng cả thế giới đều quay lưng lại với mình.
Lúc nào chưa buông tay, lúc đấy hãy còn hy vọng.
“Thế còn em? Giờ anh còn cần không?”
Trình Nghi Bắc đứng lên, “Nên về sớm đi, trễ quá nguy hiểm lắm.”
Cô nhìn bóng lưng anh hờ hững rời đi, “Anh bắt em trả lời một đống vấn đề của mình, xong anh lại không trả lời em lấy một câu ư?”
Anh dừng lại, quay người nhìn cô, chẳng thấy nổi nét mặt anh ra sao, “Chẳng phải em chúc anh người ta thiên trường địa cửu sao?”
** **
Tây Thuần nhận được điện thoại của Lý Quán, đến sân bay đón anh.
Cô không biết tại sao Lý Quán lại gọi cho cô, nhưng đối phương từng giúp cô rất nhiều, đó giờ vẫn luôn như vậy, nên cô không chút do dự.
Nghe nói lần này Lý Quán về thăm ông bà vì cha mẹ bức bách anh đi xem mắt, trưởng thành rồi cũng hơi xấu hổ, nên nghe theo an bài của cha mẹ. Hay tin này, cô vui thay anh, bảo anh nhất định phải ráng tìm cho được một cô gái tốt.
Lý Quán mang theo ít đặc sản, vừa thấy cô là hướng thẳng đến chỗ cô.
Lý Quán hơi lo lắng, “Công ty bề bộn nhiều việc, bình thường còn chẳng có thời gian mà thở, bắt em chạy tới đây, ngại quá.”
“Không sao mà.”
Lý Quán thở dài nhìn cô nhợt nhạt, thời gian thấm thoắt, năm tháng hóa thành hồi ức, đều đã thay đổi, có lẽ chẳng phải đổi thay, chỉ là mỗi người đặt vào hoàn cảnh khác nhau, lối sống cũng theo đó mà khác nhau.
Thấy một quán cafe gần sân bay, Lý Quán lôi hành lí ra, lấy ít đặc sản đưa cho cô, “Chẳng biết mang gì, liền mang mấy thứ này luôn, nhưng ở đây chúng hiếm lắm đó.”
“Cám ơn nhé.” Cô nhận lấy, lòng lại nghi hoặc, rốt cuộc anh muốn nói gì với cô.
Lý Quán cũng ngượng ngùng, hai người không phải hai kẻ xa lạ, tóm lại là quan hệ đủ để không tới mức khó mở lời, “Em có đi thăm cậu ấy không?”
“Hả?” cô mơ hồ.
“Anh vừa đi thăm cậu ấy, cỏ mọc thành hàng trước mộ phần cậu ấy, không ai chăm cả.” Lời anh hơi oán trách, thậm chí…
Tây Thuần chau mày, “Thế thì sao?”
“Bây giờ em vẫn còn nhớ kỹ cậu ấy chứ?”
“Thế nào mới là nhớ kỹ?” Chẳng có gì thay đổi trên gương mặt cô, nhưng đang hỏi một câu rất đỗi bình thường.
Anh cúi đầu, “Anh là người ngoài, không có quyền lên tiếng, chỉ muốn nói là lúc em hạnh phúc thì đừng quên hạnh phúc này ai đã cho em.”
Tây Thuần cầm tách cafe hãy còn bốc hơi nóng, “Nếu anh ấy không đi, thì em và anh ấy đã bên nhau trọn đời trọn kiếp này; nhưng anh ấy đã ra đi, em chưa bao giờ quên lời hứa hẹn của chúng em. Em mà không tìm được hạnh phúc sẽ không xứng với hy sinh của anh ấy, đáng lẽ lúc trước phải nên mang em đi cùng.”
Mặt Lý Quán biến sắc, lời cô hơi nghiêm trọng, “Ý anh không phải thế.”
“Em chỉ muốn nói, đây là lần đầu tiên em chính thức nhắc đến chuyện Trình Dục Bắc đã ra đi, người em từng yêu đậm sâu đã mất rồi, hạnh phúc của em cũng vỡ vụng. Bắt em phải làm sao đây? Trông coi mộ anh ấy đến già, kể lễ chuyện tình của em và anh ấy, dùng quãng đời còn lại của em chứng minh đời này em chỉ yêu một người, dùng phần đời còn lại của em để người ta biết em si tình bao nhiêu?” Cô lắc đầu, “Chẳng ai phải dùng cuộc đời mình để minh chứng cho độ đậm sâu của tình yêu cả, có thể trong mắt người đời nó rất thâm tình, rất đáng ngưỡng mộ, rất xúc động; nhưng chỉ nhất thời mà thôi, ngưỡng mộ của họ không nuôi sống em được. Em ích kỉ lắm, muốn mình ngày ngày trôi qua hạnh phúc, hạnh phúc hơn bất kì ai.”
Cỏ mọc đầy trước mộ anh ấy rồi, thế thì sao, bên trong đó cũng đâu phải Trình Dục Bắc, cùng lắm chỉ là một nắm tro lạnh, Trình Dục Bắc thật sự đã chiếm một góc sáng tinh khôi trong tim cô, ai cũng không thể thay thế, ai cũng không thể chen chân vào.
Những thứ tận tâm hình thức, cô không muốn làm.
Lý Quán há hốc miệng, “Quả thật cậu ta với Dục Bắc rất giống nhau.”
“Nhưng họ khác nhau.” Từ đâu cô đã biết thế rồi.
Lý Quán thở dài, cảm thấy mình thật dư hơi, dùng cái nhìn của kẻ ngoài cuộc để xem Trình Dục Bắc là gì với cô, sao cô có thể hạnh phúc bên người khác, như thế quá bất công với Trình Dục Bắc. Nhưng ai biết được lòng cô nghĩ gì, phải chăng cô vô tình thế?
Chúng ta luôn tin thứ mình thấy mới là thật, nào nghĩ đến mặt trái của nó.
Chuyện chúng ta chưa từng nếm trải qua, lại luôn hùng hồn đứng ngoài bảo này nói nọ, nào hay mình đâu phải người trong cuộc, đã biết thế nào là tê tâm liệt phế bao giờ đâu, đã đi qua bi thương của người ta bao giờ đâu, chúng ta vốn chẳng có quyền gì mà khuyên bảo.
Càng không có tư cách chỉ trích.
“Nên…” Anh mỉm cười, “Có lẽ đây là khoảnh khắc Dục Bắc muốn thấy nhất.”
Nếu Tây Thuần không được hạnh phúc, chắc Dục Bắc sẽ đau lòng lắm!
Tây Thuần cười, “Cám ơn những gì anh đã làm cho em, em rất cảm kích. Ai cũng có quyền đuổi theo hạnh phúc, ai cũng có hết.”
Lý Quán gật đầu.
Tây Thuần tạm biệt Lý Quán, dạo bước trên phố lớn, cô nhìn bầu trời mênh mông, đẹp quá, mình có thể thản nhiên đối mặt với mọi thứ rồi.
Dù nỗi đau đã ăn sâu vào máu thịt, thì cuối cùng cũng không còn là nỗi đau của riêng mình nữa.
Đi đi được vài bước, chợt nhớ bản thiết kế còn chưa hoàn tất, vội trở về công ty.
Bay lên taxi, cô bực bội, thời đại lạm phát, vật giá leo thang sao tụi nó lại không leo theo nhỉ?
Lắc đầu, vừa định vào công ty.
Ngồi trong một nhà hàng gần công ty là hai người cô rất quen thuộc.
Khách trong nhà hàng này chủ yếu là nhân viên cấp cao, giá hơi đắt đỏ, nhân viên thường hiếm lắm mới vô đây đốt tiền.
Trình Nghi Bắc với Trần Nhất Lâm ngồi cạnh cửa sổ, tay cầm đồ không ngừng gấp thức ăn, hình như thức ăn ở đây rất hợp với khẩu vị của cô.
“Anh nhìn em chi thế? Còn vẻ mặt nữa, đủ kiểu.” Trần Nhất Lâm lắc đầu, “Ăn đi, đừng có lãng phí.”
Trình Nghi Bắc cười, “Nhìn em cứ tưởng bị bỏ đói mấy ngày mới được ăn.”
“Em sẽ về kể cha mẹ nghe, cho họ biết họ ngược đãi em.”
Trình Nghi Bắc lắc đầu, “Tâm trạng hưng phấn lắm nha!”
“Thường thôi, đâu thể vì một người đàn ông mà khóc lóc mãi được, em đâu phải Lâm Đại Ngọc.” Dĩ nhiên, anh cũng đâu phải người đàn ông trân quý nhất.
Ngón tay Trình Nghi Bắc lại gõ vài cái lên bàn, nghiêng đầu, “Ây, hóa ra là anh không đủ sức quyến rũ.”
“Quá nhiều ấy chứ, tại em chưa đủ sức cảm thụ mà.”
Cô thấy Trần Nhất Tâm nói đúng lắm, hoàng tử trong thành chỉ chờ mỗi công chúa chàng, dù mình đợi bao lâu, dù mình có đáng thương bao nhiêu, cũng chẳng thể khiến hoàng tử rung động ra mở cửa cho mình, bởi công chúa xuất hiện, mình có làm bao nhiêu cũng vô dụng.
Ngẫm lại, thấy mình cũng thật đáng thương.
Khóc, anh có biết đây, dù biết cũng chỉ tốt bụng an ủi mấy câu, anh sẽ không đau lòng vì cô, người làm anh đau lòng lo lắng cũng chẳng phải cô.
Không được để mình quá hèn mọn, bằng không cả mình cũng khinh thường chính mình.
Trình Nghi Bắc cầm đũa lên, ăn vài miếng, “Hương vị được lắm, chẳng trách em hiện nguyên hình chú mèo tham ăn.”
Trần Nhất Lâm cười ha hả, “Này, em hỏi anh chuyện này nhé, anh phải thành thật trả lời em đấy.”
“Được.”
“Nếu anh gặp em trước sẽ yêu em phải không?”
“Thật lòng?”
Trần Nhất Lâm lắc đầu, “Không đâu, lần này em quyết nghe lời nói dối.”
“Sẽ.”
“Thế nào?” Đã thế này còn nghe được một chữ yêu, cũng hay lắm chứ.
“Sẽ yêu em.”
Cô bật cười, rất vừa lòng, vô cùng thỏa mãn.
Bọn họ không có lỗi lầm, cũng không có hiểu lầm, đến tiếc nuối cô cũng không có.
Vốn không có gì cả.
Con ngươi của anh thâm trầm, nghĩ ra gì đó, “Hình như anh đã tổn thương không ít người.”
“Tất có báo ứng.” Trần Nhất Lâm nửa đùa nữa thật.
“Xin đừng, mai anh phải bay, đừng làm anh sợ.”
Trần Nhất Lâm cảm thán, “Anh thế này mà gọi là sợ á? Còn dám đi máy bay, em phục anh rồi.”
“Phải phải, anh luôn làm cho người ta phải bái phục.”
“Vừa hay mai em cũng ra nước ngoài giải khuây, em coi như anh đưa em đi. Nghĩ thế này thật tuyệt quá đi.”
** **
Tây Thuần đứng rất lâu, cô không biết bọn họ đang nói gì, cũng không biết giờ quan hệ của họ là gì.
Hình như cô quên hỏi rất nhiều vấn đề.
Mà những cái này cũng đâu quan trọng nữa.
Quan trọng là nhìn cảnh này, cô rất khó chịu.
Phải, rất khó chịu.
Cho đến khuya, nhớ tới cảnh tượng đó, cô vẫn thấy khó chịu.
Đêm này, Tây Thuần cũng ngủ không an giấc, sắc mặt rất kém, vừa đến bệnh viện đã bị Trần Tư Dao đuổi về. Trần Tư Dao không hề thương tiếc dạy cô: mẹ mà thấy cái bộ dạng này của em, bệnh không nặng thêm mới lạ, em làm ơn thương mẹ về nhanh dùm chị.
Sau đó về công ty.
Lại không cẩn thận nghe tin, “Tổng giám đốc đi công tác ở XXX phải không?”
“Cậu tin đi công tác thật hả?”
“Chẳng lẽ đồn?”
“Đi công tác mà cần Tam tiểu thư Trần gia đi chung á?”
“Hóa ra là đi…”
Tây Thuần xiết chặt bút trong tay, tài liện trên máy tính tất cả đều trở nên mơ hồ.
Cô giờ đây không muốn làm gì hết, cũng không làm được gì hết.
Ngực cô không ngừng phập phồng, máy bay, lại là máy bay.
Bây giờ cô rất sợ không nhìn thấy bóng dáng anh.
Cô cầm điện thoại, chuẩn bị gọi đi, bấm ra dãy số đó, lại không đủ dũng khí gọi tiếp.
Cô tự hỏi mình, Trình Nghi Bắc đối xử với mi thế nào, bấy nhiu dũng khí mi cũng không có á?
Cô cầm điện thoại bật dậy vọt vào thang máy, lần này không thể nhu nhược nữa, không thể chờ đợi nữa.
Bây giờ, cô phải tự mình tranh thủ.
Bây giờ, cô phải đến trước mặt anh.
Bây giờ, cô phải tự mình cố gắng.
Ngồi trên taxi, cô chưa bao giờ nghĩ tim mình sẽ có lúc đập kịch liệt như vậy, chính mình sẽ lo sợ như vậy, sợ anh lại không nói lời nào.
Cô không muốn chúc anh với người khác thiên trường địa cửu.
Nếu quả thật là người khác, cô sẽ cầu mong anh sống trong bất hạnh, chỉ có thể là cô mới có thể chạm ngưỡng ‘hạnh phúc’.
Cuối cùng cũng đến sân bay.
Cô đứng ở đây, người người đeo balo, kéo hành lý, họ sắp đi xa.
Mắt cô đảo quanh dòng người, cứ xoay rồi lại xoay.
Cô phải tìm được anh, nhất định phải tìm được anh, dù ngăn sông cách núi.
Ở gần Tây Thuần, Trình Nghi Bắc đứng yên, nhìn Trần Nhất Lâm kiểm vé.
Cuối cùng cô cũng tìm thấy bóng lưng anh, trong mắt chỉ chứa mỗi bóng dáng ấy, xung quanh chẳng còn gì khác, mà dù có cũng chẳng lọt nổi vào mắt cô.
Cô chạy đến ôm lấy anh, hai tay quấn chặt thắt lưng anh, “Đừng đi.”
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía này, khung cảnh như đọng lại, Trần Nhất Lâm quay người nhìn bọn họ, khẽ cười, chẳng biết sao nước mắt lại hoen mi: hoàng tử trong thành cuối cùng cũng chờ được công chúa tới mở cửa cho chàng rồi.
Cả người Trình Nghi Bắc đông lại, anh cau mày, anh đâu có định đi, hay là cô hiểu lầm gì rồi.
“Đừng đi.” Giọng cô lạc mất, đây là dũng khí cả đời của cô.
Tay anh tìm xuống tay cô, cô sợ anh muốn tránh mình, ôm chặt hơn.
“Trình Nghi Bắc, vận khí của em rất xấu, đến cả người em yêu cũng bỏ em mà đi, chỉ muốn nói với anh, cả đời em đều rất rất đen, may mắn của em tất cả đã gom lại để em gặp được anh; em đã xài hết toàn bộ may mắn rồi, anh có bằng lòng chấp nhận người đã vì anh mà xài hết vận may không?”
Anh gỡ tay cô ra, nghiêng người ôm cô vào lòng, “Anh không đi, cuộc đời anh rất may mắn, toàn gặp được các cô gái tốt, anh lại luôn luôn làm họ tổn thương; hóa ra cả đời may mắn của anh chỉ để vận rủi tích góp lại cho anh được gặp em.”
Tay anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước còn vươn trên khóe mi cô, “Anh không đi đâu hết, dù có đi, anh cũng phải mang em theo.”
Nước mắt Tây Thuần cuối cùng cũng không cầm được nữa, sẽ không có người bỏ cô lại, để cô phải gánh chịu nổi đau không nguôi của người ở lại nữa rồi.
Dù hạnh phúc hay khổ đau, cô muốn người đàn ông này vẫn đưa cô theo cùng.
Bởi lẽ, bỏ lại người mình yêu, bản thân mình cũng đâu hề dễ chịu.
Đôi lời của tác giả: tôi luôn hy vọng Tây Thuần bày tỏ tình cảm của mình, dù Trình Nghi Bắc nghĩ gì chăng nữa, dù cậu ta yêu cô ấy vô cùng, dù bất kì giá nào cũng nguyện được bên người con gái này, nhưng tôi vẫn muốn cô ấy đáp trả người đàn ông này cho thật xứng đáng, chẳng ai phải hiển nhiên ôm trọn tình cảm của hai người, chưa nói hai bên phải trả giá ngang nhau, miễn sao không phải là nỗ lực đơn phương là được.
Lần gặp tình cờ ấy, chưa bao giờ nhạt phai trong anh.
Nếu hôm ấy không gặp được Tây Thuần trong thang máy thì anh và cô sẽ ra sao. Nếu anh không ngông cuồng tự đoán bừa nguyên do Tây Thuần vào bệnh viện, cuộc sống mai sau của anh và cô sẽ ra sao. Con người là vậy, rõ biết chuyện đã xảy chẳng cách nào thay đổi được, thế mà cứ tự hỏi ‘Nếu lúc trước chưa từng’, cũng có lẽ chỉ có nghĩ như thế mới có thể lấp đầy những khoản trống trong tim, có tiếc nuối, có hoài niệm, có căm hận, nhiều cảm xúc hỗn tạp.
Sẽ ra sao nếu chưa từng gặp nhau?
Có lẽ cô sẽ tìm được một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu cô,chở che cô, nângiu cô trong lòng bàn tay, cùng cô trải qua một cuộc sống an an ổn ổn.
Còn anh, có thể sẽ ở bên Đỗ Trạch Vân, có thể không.
Anh cười thê lương, hóa ra không có cô, ngay cả ở bên ai anh cũng chẳng muốn đi mà xác định người đó, ‘có lẽ’ hay ‘có thể’ đều không phải thứ anh muốn.
Anh bước lên bậc thang, từng bước một, vào thời điểm này thì tiếng bước chân chỉ có thể nói là vang dội. Bởi hầu hết nhân viên đã tan tầm, anh muốn lên trên, lầu trên là phòng thiết kế.
Anh nghe nói, mấy đêm liền họ tăng ca đến khuya.
Đẩy cửa vào, ánh sáng từ máy vi tính hắt ra trước mắt anh, nhưng chẳng thể làm người ta chói mắt.
Anh từng bước một bước đến, Tây Thuần đang miệt mài vẽ phác thảo, nhất thời không chú ý xung quanh.
“Giờ này con chưa chịu về, thang máy sắp ngừng hoạt động rồi.”
“Không sao đâu, tôi đi thang bộ được mà.” Tây Thuần vô thức trả lời.
Dừng bút lại, phát hiện có đó không đúng, nghiêng người nhìn gương mặt mờ ảo, tại ánh sáng quá nhòa, cũng tại mắt cô quá kém, mãi cũng chưa nhìn ra mặt anh.
“Trình…” không muốn dùng cách xưng hô xa lạ ấy, “Sao anh lại ở đây?”
Anh quan sát cô rất lâu, kéo một cái ghế qua ngồi, “Anh đến kiểm tra xem ai đang lãng phí điện thế, tiền điện tháng này nặng quá.”
Con tim Tây Thuần khẽ run lên, “Em còn tưởng đến xem sẽ thấy nhân viên chăm chỉ, tận tâm làm việc, tiện thể tăng tiền thưởng luôn chứ.”
Lắc đầu, “Định đổi lại vài kiểu, cũng có nhiều sự lựa chọn hơn.”
Đặt bản vẽ xuống, “Cần lắm à?”
Nhìn anh thoải mái thế này làm cô mộng mị, “Chẳng phải anh rất để tâm đến nó à? Còn vì nó…”
Anh mỉm cười, “Đúng là anh làm rất nhiều, nhưng không có nghĩa là anh rất quan tâm đến nó.”
Cô mơ hồ, “Đây là lần thử sức đầu tiên của anh kể từ lúc quay lại công ty, nếu thành công thì nhiều người sẽ tin phục anh, nếu có vấn đề gì thì đó sẽ là nhược điểm cho mọi quyết định của anh sau này…”
“Có nghĩa là em sợ thế nên mới cố sức tăng ca thiết kế mấy cái này à?”
“Hả?”
“Đừng quanh co, trả lời anh.” Ngữ khí anh kiên định, không cho phép cô lảng tránh.
“Vâng.”
Anh bật cười, nhàn nhã dựa ghế, hai tay gối sau đầu. Anh hiếm khi thế này, buông thả thế này không phải phong cách của anh.
Còn cô lại ảo não, hình như anh muốn bức cô trả lời từng câu một, hại cô muốn nói gì cũng không kịp nói, bức cô trả lời mới thôi.
Ánh đèn lờ mờ, soi xuống bóng anh, cô nhấc bút, bóng dáng anh dần dần hiện lên song song với bóng chiếc bút.
“Anh chưa từng nghĩ em sẽ để ý đến điều đó, nếu thành công, đúng là có lợi. Thất bại cũng chẳng liên quan, dù gì anh cũng đã cố hết sức mình.” Anh nhìn cô như chẳng có gì to tát, “Có phải đang nghĩ sao mà anh lại thiếu trách nhiệm thế không? Hay là nói không có chí tiến thủ?”
Cô lắc đầu, “Sẽ ảnh hưởng đến vị trí của anh.”
“Em cứ thế mà khẳng định rằng anh bận tâm đến địa vị trong công ty này à?” Nếu thế lúc trước anh đã chẳng dứt áo ra đi.
“Vậy anh để ý cái gì?” Cô dạo bút trong tay, “Chẳng thèm bận tâm đến dự án mới, chẳng thèm địa vị công ty, thế anh để ý cái gì?”
“Anh chỉ để ý những chuyện anh đã làm không thẹn với lòng, kết quả thế nào anh không cần biết, anh cố gắng vì muốn nắm được cơ hội, anh sẵn sàng gánh vác hậu quả, dù tốt dù xấu.”
“Đã không thèm bận tâm, sao còn đi cố gắng.”
“Người sống trên đời vốn là sự trải nghiệt. Phải biết trải nghiệm nào mới là thứ bản thân khao khát nhất?”
Tây Thuần cúi đầu, “Cũng giống như em với anh, vốn dĩ là quá khứ anh e sợ nhất.”
“Em xuất hiện, dù muốn dù không em cũng là một mảnh ghép đời anh”
Nên anh rất cố gắng thích ứng với mảnh ghép này, kết quả không nằm trong suy tính của anh.
Cô từng cho rằng mình chỉ mang đến khổ đau cho anh, tình nguyện gánh chịu tất cả, nhưng lại không thử nghĩ xem anh muốn gì. Sao lúc đấy cô lại ngu ngốc kí cái đơn li hôn kia chứ. Dù anh không cần cô nữa, thì vẫn có thể đeo dính lấy anh mà, vẫn có thể cầu mong anh tha thứ, sao chưa gì đã từ bỏ. Tự cho mình đúng khi tưởng rằng nó đối với tất cả mọi người đều có lợi, cũng tại bản thân hèn nhát, không chịu nổi đả kích.
Làm gì có số mệnh, làm gì có kiếp nạn, cuốc sống vốn nằm trong tay mình.
Sao khi đó lại không nghĩ ra, cứ lo đắm chìm trong bi thương, cho rằng cả thế giới đều quay lưng lại với mình.
Lúc nào chưa buông tay, lúc đấy hãy còn hy vọng.
“Thế còn em? Giờ anh còn cần không?”
Trình Nghi Bắc đứng lên, “Nên về sớm đi, trễ quá nguy hiểm lắm.”
Cô nhìn bóng lưng anh hờ hững rời đi, “Anh bắt em trả lời một đống vấn đề của mình, xong anh lại không trả lời em lấy một câu ư?”
Anh dừng lại, quay người nhìn cô, chẳng thấy nổi nét mặt anh ra sao, “Chẳng phải em chúc anh người ta thiên trường địa cửu sao?”
** **
Tây Thuần nhận được điện thoại của Lý Quán, đến sân bay đón anh.
Cô không biết tại sao Lý Quán lại gọi cho cô, nhưng đối phương từng giúp cô rất nhiều, đó giờ vẫn luôn như vậy, nên cô không chút do dự.
Nghe nói lần này Lý Quán về thăm ông bà vì cha mẹ bức bách anh đi xem mắt, trưởng thành rồi cũng hơi xấu hổ, nên nghe theo an bài của cha mẹ. Hay tin này, cô vui thay anh, bảo anh nhất định phải ráng tìm cho được một cô gái tốt.
Lý Quán mang theo ít đặc sản, vừa thấy cô là hướng thẳng đến chỗ cô.
Lý Quán hơi lo lắng, “Công ty bề bộn nhiều việc, bình thường còn chẳng có thời gian mà thở, bắt em chạy tới đây, ngại quá.”
“Không sao mà.”
Lý Quán thở dài nhìn cô nhợt nhạt, thời gian thấm thoắt, năm tháng hóa thành hồi ức, đều đã thay đổi, có lẽ chẳng phải đổi thay, chỉ là mỗi người đặt vào hoàn cảnh khác nhau, lối sống cũng theo đó mà khác nhau.
Thấy một quán cafe gần sân bay, Lý Quán lôi hành lí ra, lấy ít đặc sản đưa cho cô, “Chẳng biết mang gì, liền mang mấy thứ này luôn, nhưng ở đây chúng hiếm lắm đó.”
“Cám ơn nhé.” Cô nhận lấy, lòng lại nghi hoặc, rốt cuộc anh muốn nói gì với cô.
Lý Quán cũng ngượng ngùng, hai người không phải hai kẻ xa lạ, tóm lại là quan hệ đủ để không tới mức khó mở lời, “Em có đi thăm cậu ấy không?”
“Hả?” cô mơ hồ.
“Anh vừa đi thăm cậu ấy, cỏ mọc thành hàng trước mộ phần cậu ấy, không ai chăm cả.” Lời anh hơi oán trách, thậm chí…
Tây Thuần chau mày, “Thế thì sao?”
“Bây giờ em vẫn còn nhớ kỹ cậu ấy chứ?”
“Thế nào mới là nhớ kỹ?” Chẳng có gì thay đổi trên gương mặt cô, nhưng đang hỏi một câu rất đỗi bình thường.
Anh cúi đầu, “Anh là người ngoài, không có quyền lên tiếng, chỉ muốn nói là lúc em hạnh phúc thì đừng quên hạnh phúc này ai đã cho em.”
Tây Thuần cầm tách cafe hãy còn bốc hơi nóng, “Nếu anh ấy không đi, thì em và anh ấy đã bên nhau trọn đời trọn kiếp này; nhưng anh ấy đã ra đi, em chưa bao giờ quên lời hứa hẹn của chúng em. Em mà không tìm được hạnh phúc sẽ không xứng với hy sinh của anh ấy, đáng lẽ lúc trước phải nên mang em đi cùng.”
Mặt Lý Quán biến sắc, lời cô hơi nghiêm trọng, “Ý anh không phải thế.”
“Em chỉ muốn nói, đây là lần đầu tiên em chính thức nhắc đến chuyện Trình Dục Bắc đã ra đi, người em từng yêu đậm sâu đã mất rồi, hạnh phúc của em cũng vỡ vụng. Bắt em phải làm sao đây? Trông coi mộ anh ấy đến già, kể lễ chuyện tình của em và anh ấy, dùng quãng đời còn lại của em chứng minh đời này em chỉ yêu một người, dùng phần đời còn lại của em để người ta biết em si tình bao nhiêu?” Cô lắc đầu, “Chẳng ai phải dùng cuộc đời mình để minh chứng cho độ đậm sâu của tình yêu cả, có thể trong mắt người đời nó rất thâm tình, rất đáng ngưỡng mộ, rất xúc động; nhưng chỉ nhất thời mà thôi, ngưỡng mộ của họ không nuôi sống em được. Em ích kỉ lắm, muốn mình ngày ngày trôi qua hạnh phúc, hạnh phúc hơn bất kì ai.”
Cỏ mọc đầy trước mộ anh ấy rồi, thế thì sao, bên trong đó cũng đâu phải Trình Dục Bắc, cùng lắm chỉ là một nắm tro lạnh, Trình Dục Bắc thật sự đã chiếm một góc sáng tinh khôi trong tim cô, ai cũng không thể thay thế, ai cũng không thể chen chân vào.
Những thứ tận tâm hình thức, cô không muốn làm.
Lý Quán há hốc miệng, “Quả thật cậu ta với Dục Bắc rất giống nhau.”
“Nhưng họ khác nhau.” Từ đâu cô đã biết thế rồi.
Lý Quán thở dài, cảm thấy mình thật dư hơi, dùng cái nhìn của kẻ ngoài cuộc để xem Trình Dục Bắc là gì với cô, sao cô có thể hạnh phúc bên người khác, như thế quá bất công với Trình Dục Bắc. Nhưng ai biết được lòng cô nghĩ gì, phải chăng cô vô tình thế?
Chúng ta luôn tin thứ mình thấy mới là thật, nào nghĩ đến mặt trái của nó.
Chuyện chúng ta chưa từng nếm trải qua, lại luôn hùng hồn đứng ngoài bảo này nói nọ, nào hay mình đâu phải người trong cuộc, đã biết thế nào là tê tâm liệt phế bao giờ đâu, đã đi qua bi thương của người ta bao giờ đâu, chúng ta vốn chẳng có quyền gì mà khuyên bảo.
Càng không có tư cách chỉ trích.
“Nên…” Anh mỉm cười, “Có lẽ đây là khoảnh khắc Dục Bắc muốn thấy nhất.”
Nếu Tây Thuần không được hạnh phúc, chắc Dục Bắc sẽ đau lòng lắm!
Tây Thuần cười, “Cám ơn những gì anh đã làm cho em, em rất cảm kích. Ai cũng có quyền đuổi theo hạnh phúc, ai cũng có hết.”
Lý Quán gật đầu.
Tây Thuần tạm biệt Lý Quán, dạo bước trên phố lớn, cô nhìn bầu trời mênh mông, đẹp quá, mình có thể thản nhiên đối mặt với mọi thứ rồi.
Dù nỗi đau đã ăn sâu vào máu thịt, thì cuối cùng cũng không còn là nỗi đau của riêng mình nữa.
Đi đi được vài bước, chợt nhớ bản thiết kế còn chưa hoàn tất, vội trở về công ty.
Bay lên taxi, cô bực bội, thời đại lạm phát, vật giá leo thang sao tụi nó lại không leo theo nhỉ?
Lắc đầu, vừa định vào công ty.
Ngồi trong một nhà hàng gần công ty là hai người cô rất quen thuộc.
Khách trong nhà hàng này chủ yếu là nhân viên cấp cao, giá hơi đắt đỏ, nhân viên thường hiếm lắm mới vô đây đốt tiền.
Trình Nghi Bắc với Trần Nhất Lâm ngồi cạnh cửa sổ, tay cầm đồ không ngừng gấp thức ăn, hình như thức ăn ở đây rất hợp với khẩu vị của cô.
“Anh nhìn em chi thế? Còn vẻ mặt nữa, đủ kiểu.” Trần Nhất Lâm lắc đầu, “Ăn đi, đừng có lãng phí.”
Trình Nghi Bắc cười, “Nhìn em cứ tưởng bị bỏ đói mấy ngày mới được ăn.”
“Em sẽ về kể cha mẹ nghe, cho họ biết họ ngược đãi em.”
Trình Nghi Bắc lắc đầu, “Tâm trạng hưng phấn lắm nha!”
“Thường thôi, đâu thể vì một người đàn ông mà khóc lóc mãi được, em đâu phải Lâm Đại Ngọc.” Dĩ nhiên, anh cũng đâu phải người đàn ông trân quý nhất.
Ngón tay Trình Nghi Bắc lại gõ vài cái lên bàn, nghiêng đầu, “Ây, hóa ra là anh không đủ sức quyến rũ.”
“Quá nhiều ấy chứ, tại em chưa đủ sức cảm thụ mà.”
Cô thấy Trần Nhất Tâm nói đúng lắm, hoàng tử trong thành chỉ chờ mỗi công chúa chàng, dù mình đợi bao lâu, dù mình có đáng thương bao nhiêu, cũng chẳng thể khiến hoàng tử rung động ra mở cửa cho mình, bởi công chúa xuất hiện, mình có làm bao nhiêu cũng vô dụng.
Ngẫm lại, thấy mình cũng thật đáng thương.
Khóc, anh có biết đây, dù biết cũng chỉ tốt bụng an ủi mấy câu, anh sẽ không đau lòng vì cô, người làm anh đau lòng lo lắng cũng chẳng phải cô.
Không được để mình quá hèn mọn, bằng không cả mình cũng khinh thường chính mình.
Trình Nghi Bắc cầm đũa lên, ăn vài miếng, “Hương vị được lắm, chẳng trách em hiện nguyên hình chú mèo tham ăn.”
Trần Nhất Lâm cười ha hả, “Này, em hỏi anh chuyện này nhé, anh phải thành thật trả lời em đấy.”
“Được.”
“Nếu anh gặp em trước sẽ yêu em phải không?”
“Thật lòng?”
Trần Nhất Lâm lắc đầu, “Không đâu, lần này em quyết nghe lời nói dối.”
“Sẽ.”
“Thế nào?” Đã thế này còn nghe được một chữ yêu, cũng hay lắm chứ.
“Sẽ yêu em.”
Cô bật cười, rất vừa lòng, vô cùng thỏa mãn.
Bọn họ không có lỗi lầm, cũng không có hiểu lầm, đến tiếc nuối cô cũng không có.
Vốn không có gì cả.
Con ngươi của anh thâm trầm, nghĩ ra gì đó, “Hình như anh đã tổn thương không ít người.”
“Tất có báo ứng.” Trần Nhất Lâm nửa đùa nữa thật.
“Xin đừng, mai anh phải bay, đừng làm anh sợ.”
Trần Nhất Lâm cảm thán, “Anh thế này mà gọi là sợ á? Còn dám đi máy bay, em phục anh rồi.”
“Phải phải, anh luôn làm cho người ta phải bái phục.”
“Vừa hay mai em cũng ra nước ngoài giải khuây, em coi như anh đưa em đi. Nghĩ thế này thật tuyệt quá đi.”
** **
Tây Thuần đứng rất lâu, cô không biết bọn họ đang nói gì, cũng không biết giờ quan hệ của họ là gì.
Hình như cô quên hỏi rất nhiều vấn đề.
Mà những cái này cũng đâu quan trọng nữa.
Quan trọng là nhìn cảnh này, cô rất khó chịu.
Phải, rất khó chịu.
Cho đến khuya, nhớ tới cảnh tượng đó, cô vẫn thấy khó chịu.
Đêm này, Tây Thuần cũng ngủ không an giấc, sắc mặt rất kém, vừa đến bệnh viện đã bị Trần Tư Dao đuổi về. Trần Tư Dao không hề thương tiếc dạy cô: mẹ mà thấy cái bộ dạng này của em, bệnh không nặng thêm mới lạ, em làm ơn thương mẹ về nhanh dùm chị.
Sau đó về công ty.
Lại không cẩn thận nghe tin, “Tổng giám đốc đi công tác ở XXX phải không?”
“Cậu tin đi công tác thật hả?”
“Chẳng lẽ đồn?”
“Đi công tác mà cần Tam tiểu thư Trần gia đi chung á?”
“Hóa ra là đi…”
Tây Thuần xiết chặt bút trong tay, tài liện trên máy tính tất cả đều trở nên mơ hồ.
Cô giờ đây không muốn làm gì hết, cũng không làm được gì hết.
Ngực cô không ngừng phập phồng, máy bay, lại là máy bay.
Bây giờ cô rất sợ không nhìn thấy bóng dáng anh.
Cô cầm điện thoại, chuẩn bị gọi đi, bấm ra dãy số đó, lại không đủ dũng khí gọi tiếp.
Cô tự hỏi mình, Trình Nghi Bắc đối xử với mi thế nào, bấy nhiu dũng khí mi cũng không có á?
Cô cầm điện thoại bật dậy vọt vào thang máy, lần này không thể nhu nhược nữa, không thể chờ đợi nữa.
Bây giờ, cô phải tự mình tranh thủ.
Bây giờ, cô phải đến trước mặt anh.
Bây giờ, cô phải tự mình cố gắng.
Ngồi trên taxi, cô chưa bao giờ nghĩ tim mình sẽ có lúc đập kịch liệt như vậy, chính mình sẽ lo sợ như vậy, sợ anh lại không nói lời nào.
Cô không muốn chúc anh với người khác thiên trường địa cửu.
Nếu quả thật là người khác, cô sẽ cầu mong anh sống trong bất hạnh, chỉ có thể là cô mới có thể chạm ngưỡng ‘hạnh phúc’.
Cuối cùng cũng đến sân bay.
Cô đứng ở đây, người người đeo balo, kéo hành lý, họ sắp đi xa.
Mắt cô đảo quanh dòng người, cứ xoay rồi lại xoay.
Cô phải tìm được anh, nhất định phải tìm được anh, dù ngăn sông cách núi.
Ở gần Tây Thuần, Trình Nghi Bắc đứng yên, nhìn Trần Nhất Lâm kiểm vé.
Cuối cùng cô cũng tìm thấy bóng lưng anh, trong mắt chỉ chứa mỗi bóng dáng ấy, xung quanh chẳng còn gì khác, mà dù có cũng chẳng lọt nổi vào mắt cô.
Cô chạy đến ôm lấy anh, hai tay quấn chặt thắt lưng anh, “Đừng đi.”
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía này, khung cảnh như đọng lại, Trần Nhất Lâm quay người nhìn bọn họ, khẽ cười, chẳng biết sao nước mắt lại hoen mi: hoàng tử trong thành cuối cùng cũng chờ được công chúa tới mở cửa cho chàng rồi.
Cả người Trình Nghi Bắc đông lại, anh cau mày, anh đâu có định đi, hay là cô hiểu lầm gì rồi.
“Đừng đi.” Giọng cô lạc mất, đây là dũng khí cả đời của cô.
Tay anh tìm xuống tay cô, cô sợ anh muốn tránh mình, ôm chặt hơn.
“Trình Nghi Bắc, vận khí của em rất xấu, đến cả người em yêu cũng bỏ em mà đi, chỉ muốn nói với anh, cả đời em đều rất rất đen, may mắn của em tất cả đã gom lại để em gặp được anh; em đã xài hết toàn bộ may mắn rồi, anh có bằng lòng chấp nhận người đã vì anh mà xài hết vận may không?”
Anh gỡ tay cô ra, nghiêng người ôm cô vào lòng, “Anh không đi, cuộc đời anh rất may mắn, toàn gặp được các cô gái tốt, anh lại luôn luôn làm họ tổn thương; hóa ra cả đời may mắn của anh chỉ để vận rủi tích góp lại cho anh được gặp em.”
Tay anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước còn vươn trên khóe mi cô, “Anh không đi đâu hết, dù có đi, anh cũng phải mang em theo.”
Nước mắt Tây Thuần cuối cùng cũng không cầm được nữa, sẽ không có người bỏ cô lại, để cô phải gánh chịu nổi đau không nguôi của người ở lại nữa rồi.
Dù hạnh phúc hay khổ đau, cô muốn người đàn ông này vẫn đưa cô theo cùng.
Bởi lẽ, bỏ lại người mình yêu, bản thân mình cũng đâu hề dễ chịu.
Đôi lời của tác giả: tôi luôn hy vọng Tây Thuần bày tỏ tình cảm của mình, dù Trình Nghi Bắc nghĩ gì chăng nữa, dù cậu ta yêu cô ấy vô cùng, dù bất kì giá nào cũng nguyện được bên người con gái này, nhưng tôi vẫn muốn cô ấy đáp trả người đàn ông này cho thật xứng đáng, chẳng ai phải hiển nhiên ôm trọn tình cảm của hai người, chưa nói hai bên phải trả giá ngang nhau, miễn sao không phải là nỗ lực đơn phương là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.