Chương 210: Buông tôi ra
Công Tử Như Tuyết
18/01/2017
Mấy người đàn ông nghe được lệnh của lão đại, đứng ở một bên không dám tiến lên, miệng thì nói không ngừng .
"Em gái nhỏ, em xinh đẹp như vậy nếu mà chết thì rất đáng tiệc, chỉ cần đêm nay em phục vụ Lý tổng của chúng ta thật tốt thì không phải là xong rồi sao.”
"Đúng thế, nào, để anh trai cầm dùm em cái chai vỡ này, lỡ chạm vào cánh tay non nớt của em, anh sẽ đau lòng.”
Lạc Tiểu Thiến đứng trước một cây cột, tay thì nắm chặt lấy cái chai, miệng thì không ngừng la hét.
"Không được tới đây, các người không được tới đây!"
Cô hoàn toàn không có nghe rõ ràng bọn hắn nói cái gì, tai cô đã ù đi rồi, nghe thấy những âm thanh rất hỗn độn, mấy người đàn ông trong phòng tối có diện mạo thật đáng sợ và hung ác.
Lý Đức Phú chạy tới rất nhanh, phía sau hắn là một thủ hạ cầm ô che mưa. Liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Thiến đang dán sát lưng vào cây cột, tinh thần cùng thân thể sắp chống đỡ đến cực hạn, hắn nhẹ nhàng phất tay ra hiệu với người đàn ông xăm mình.
"Lạc tiểu thư, cô tội gì phải vậy chứ, thôi, tôi bội phục cá tính của cô rồi, Lý mỗ hôm nay sẽ tha cho cô!"
"Không được tới đây!"
Lạc Tiểu Thiến không nghe lọt tiếng nào, chỉ là lặp lại bốn chữ này.
Chỉ một lát như vậy, người đàn ông xăm mình và mấy kẻ đi cùng đã lén vòng ra phía sau cây cột, đột nhiên đưa tay ra trước túm lấy cánh tay đang cầm chiếc chai vỡ của Lạc Tiểu Thiến.
"Buông tôi ra!"
Lạc Tiểu Thiến vung sức giãy dụa.
Mấy tên thủ hạ cũng đã đồng loạt xông đi tới, bắt lấy tay, chân, ấn cô ở xuống sàn.
Lý Đức Phú liền lắc cái bụng mập mập đi tới, từ trên cao nhìn xuống, trên mặt hắn lộ ra nụ cười độc ác.
"Lột hết cho tao, chờ tao chơi đủ, cô ta chính là của chúng mày !"
"Được lắm!"
Người đàn ông có hình xăm cười muốn lấy cái chai đã vỡ trong tay Tiểu Thiến ra, lại phát hiện ngón tay của cô siết chặt giống như cái kiềm, hắn thế mà lại không lấy ra được.
Đột nhiên có mấy luồng ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, kèm theo đó là những âm thanh của động cơ, mười mấy chiếc xe jeep quân dụng vọt tới trước ngôi nhà.
"Là ai?"
Lý Đức Phú hơi giật mình ngửa mặt lên.
Thủ hạ của hắn bước đến cửa sổ, nhìn qua cơn mưa lớn, nhưng cũng không nhìn rõ đối phương có lai lịch gì.
"Mưa quá lớn, không nhìn rõ được!"
Cả đám người còn đang nghi ngờ, thì tiếng bước chân đã vang lên trên cầu thang, tiếng bước chân nặng nề, dứt khoát, chỉ nghe âm thanh này thôi thì đã có thể thấy người đến đã được huấn luyện đặc biệt.
Mấy luồng ánh sáng nhanh chóng chiếu vào, đem mấy người trong căn phòng bao phủtrong luồng ánh sáng, kèm theo ánh sáng mạnh mẽ là giọng nói không chút tình cảm..
"Tất cả mọi người giơ tay lên!"
Ánh sáng mạnh đột ngột chiếu vào, làm cho mọi người nhất thời lâm vào mù mịt, Lý Đức Phú quay sang, híp mắt thấy trong tay đối phương là súng trường, nhất thời bị dọa tới sắc mặt tái nhợt, hoảng loạn giơ hai tay lên.
Mấy tên thủ hạ cũng đã thấy súng trường và họng súng đen ngòm trên tay đối phương, sao còn dám bắt Lạc Tiểu Thiến nữa, chỉ đành thành thật giơ hai tay lên.
Có khả năng người tới không phải cảnh sát, đây là súng thật, trên người bọn họ mặc chính là quân phục.
Người của quân đội, họ thật sự dám giết người đấy!
Thân thể không bị khống chế, Lạc Tiểu Thiến lập tức liền rụt người đứng dậy, lại lùi về phía cây cột, bàn tay vẫn nắm chặt cái chai vỡ như cũ.
"Kéo ra đi!"
Cùng với âm thanh lạnh băng không có độ ấm, mấy binh lính trang bị hạng nặng lập tức từ ngoài cửa xông vào, còng Lý Đức Phú lại, kéo tới căn phòng ở cách vách.
Đôi giày quân nhân bước qua những mảnh vụn thủy tinh rơi trên mặt đất, người đàn ông mặc quân trang ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng tay phải lên.
"Em gái nhỏ, em xinh đẹp như vậy nếu mà chết thì rất đáng tiệc, chỉ cần đêm nay em phục vụ Lý tổng của chúng ta thật tốt thì không phải là xong rồi sao.”
"Đúng thế, nào, để anh trai cầm dùm em cái chai vỡ này, lỡ chạm vào cánh tay non nớt của em, anh sẽ đau lòng.”
Lạc Tiểu Thiến đứng trước một cây cột, tay thì nắm chặt lấy cái chai, miệng thì không ngừng la hét.
"Không được tới đây, các người không được tới đây!"
Cô hoàn toàn không có nghe rõ ràng bọn hắn nói cái gì, tai cô đã ù đi rồi, nghe thấy những âm thanh rất hỗn độn, mấy người đàn ông trong phòng tối có diện mạo thật đáng sợ và hung ác.
Lý Đức Phú chạy tới rất nhanh, phía sau hắn là một thủ hạ cầm ô che mưa. Liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Thiến đang dán sát lưng vào cây cột, tinh thần cùng thân thể sắp chống đỡ đến cực hạn, hắn nhẹ nhàng phất tay ra hiệu với người đàn ông xăm mình.
"Lạc tiểu thư, cô tội gì phải vậy chứ, thôi, tôi bội phục cá tính của cô rồi, Lý mỗ hôm nay sẽ tha cho cô!"
"Không được tới đây!"
Lạc Tiểu Thiến không nghe lọt tiếng nào, chỉ là lặp lại bốn chữ này.
Chỉ một lát như vậy, người đàn ông xăm mình và mấy kẻ đi cùng đã lén vòng ra phía sau cây cột, đột nhiên đưa tay ra trước túm lấy cánh tay đang cầm chiếc chai vỡ của Lạc Tiểu Thiến.
"Buông tôi ra!"
Lạc Tiểu Thiến vung sức giãy dụa.
Mấy tên thủ hạ cũng đã đồng loạt xông đi tới, bắt lấy tay, chân, ấn cô ở xuống sàn.
Lý Đức Phú liền lắc cái bụng mập mập đi tới, từ trên cao nhìn xuống, trên mặt hắn lộ ra nụ cười độc ác.
"Lột hết cho tao, chờ tao chơi đủ, cô ta chính là của chúng mày !"
"Được lắm!"
Người đàn ông có hình xăm cười muốn lấy cái chai đã vỡ trong tay Tiểu Thiến ra, lại phát hiện ngón tay của cô siết chặt giống như cái kiềm, hắn thế mà lại không lấy ra được.
Đột nhiên có mấy luồng ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, kèm theo đó là những âm thanh của động cơ, mười mấy chiếc xe jeep quân dụng vọt tới trước ngôi nhà.
"Là ai?"
Lý Đức Phú hơi giật mình ngửa mặt lên.
Thủ hạ của hắn bước đến cửa sổ, nhìn qua cơn mưa lớn, nhưng cũng không nhìn rõ đối phương có lai lịch gì.
"Mưa quá lớn, không nhìn rõ được!"
Cả đám người còn đang nghi ngờ, thì tiếng bước chân đã vang lên trên cầu thang, tiếng bước chân nặng nề, dứt khoát, chỉ nghe âm thanh này thôi thì đã có thể thấy người đến đã được huấn luyện đặc biệt.
Mấy luồng ánh sáng nhanh chóng chiếu vào, đem mấy người trong căn phòng bao phủtrong luồng ánh sáng, kèm theo ánh sáng mạnh mẽ là giọng nói không chút tình cảm..
"Tất cả mọi người giơ tay lên!"
Ánh sáng mạnh đột ngột chiếu vào, làm cho mọi người nhất thời lâm vào mù mịt, Lý Đức Phú quay sang, híp mắt thấy trong tay đối phương là súng trường, nhất thời bị dọa tới sắc mặt tái nhợt, hoảng loạn giơ hai tay lên.
Mấy tên thủ hạ cũng đã thấy súng trường và họng súng đen ngòm trên tay đối phương, sao còn dám bắt Lạc Tiểu Thiến nữa, chỉ đành thành thật giơ hai tay lên.
Có khả năng người tới không phải cảnh sát, đây là súng thật, trên người bọn họ mặc chính là quân phục.
Người của quân đội, họ thật sự dám giết người đấy!
Thân thể không bị khống chế, Lạc Tiểu Thiến lập tức liền rụt người đứng dậy, lại lùi về phía cây cột, bàn tay vẫn nắm chặt cái chai vỡ như cũ.
"Kéo ra đi!"
Cùng với âm thanh lạnh băng không có độ ấm, mấy binh lính trang bị hạng nặng lập tức từ ngoài cửa xông vào, còng Lý Đức Phú lại, kéo tới căn phòng ở cách vách.
Đôi giày quân nhân bước qua những mảnh vụn thủy tinh rơi trên mặt đất, người đàn ông mặc quân trang ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng tay phải lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.