Chương 224: Không muốn nhìn thấy anh!
Công Tử Như Tuyết
18/01/2017
Trong phòng bệnh.
Lạc Tiểu Thiến cầm điện thoại di dộng, vài lần muốn gọi số của Lãnh Tử Mặc, lại vài lần buông xuống không có gọi .
Tuy rằng đã đổi di động mới, nhưng số của anh thì cô không thể quên được nhớ rất rõ ràng từng số.
Đã nói dối anh ấy nhiều lần như vậy, lần này cô thực sự không muốn nói dối thêm lần nào nữa!
Nếu anh ấy thực sự tức giận với cô, cô cũng không có gan nói dối đâu!
Hít một hơi thật sâu, Lạc Tiểu Thiến lấy mười phần dũng khí nhấn nút gọi cho anh!
Mặc dù đã quyết định gọi, nghe tín hiệu đã kết nối, cô cũng không nén nổi khẩn trương hồi hộp.
“Alô!” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói bình tĩnh của Lãnh Tử Mặc truyền tới.
“Cái kia…”
Trong đầu đã nghĩ rất kĩ, nhưng lời tới bên miệng vẫn có chút khó nói. Lạc Tiểu Thiến không biết nên bắt đầu từ đâu, lần đầu tiên hướng người ta nhận lỗi lại là chuyện xấu vẫn không dám lên tiếng….
“Em sao không nói, có chỗ nào khó chịu?”
Đầu kia điện thoại, giọng nói ôn hòa của Lãnh Tử Mặc cất lên.
“Không có!” Lạc Tiểu Thiến nuốt nước bọt khó khăn “Mặc, em có một số việc muốn giải thích với anh…”
“Ừ!”
Nghe cô nói vậy, anh cũng cảm thấy hứng thú liền dựa lưng vào ghế đổi một tư thế ngồi thoải mái nghe cô tự thú!
Lạc Tiểu Thiến do dự trong chốc lát, vẫn là quyết định nói, chuyện xấu thành khẩn sẽ được khoan dung, tiền đối với anh là chuyện nhỏ, sẽ không để ý tới chuyện này chứ?
Cô định giải thích với anh?
Đôi môi của Lãnh Tử Mặc khẽ cong lên, thú vị nghe cô nói.
Ngay lúc đó tiếng gõ cửa phòng bệnh đột ngột vang lên.
“Chờ một chút!” Lạc Tiểu Thiến quay ra của nhìn xem có việc gì “Ai?”
Cửa phòng bị đẩy ra, một cô y tá trẻ di tới “Lạc Tiểu Thiến, có người tới thăm.”
Cô vội nhìn ra phía sau cô y tá, người thì chưa thấy đâu, đập ngay vào mắt là một bó hoa lớn.
“Hello!” buông bó hoa xuống, liền lộ ra gương mặt rực rỡ ý cười, Tiêu Dương cười hì hì đi tới bên giường cô.
“Lạc Tiểu Thiến, anh tới đây là ‘ôm hoa tạ tội’!”
“Tiêu Dương!”
Lạc Tiểu Thiến vô cùng kinh ngạc, theo bản năng hô to tên đối phương.
Nhưng ở bên kia điện thoại người nào đó còn đang kiên nhẫn chờ Lạc Tiểu Thiến nói chuyện, lại nghe cô gọi tên một người đàn ông khác “Tiêu Dương” hai chữ này làm anh liền biến sắc!
“Anh lập tức tới chỗ em!”
Phun ra sáu chữ, anh dứt khoát tắt điện thoại đứng dậy lấy áo khoác treo trên giá đi thẳng ra cửa phòng.
“Alô!”
Lạc Tiểu Thiến nghe được câu nói của anh, lúc này mới hồi phục lại tinh thần mới nhớ ra mình đang nói chuyện cùng Lãnh Tử Mặc qua điện thoại!
Xong đời!
Nghe thấy tiếng tút! Điện thoại nắt kết nối, Lạc Tiểu Thiến vô lực buông di động trong tay.
“Như thế nào?” Tiêu Dương ôm bó hoa bước tới bên người cô y tá “Phiền cô có thể giúp tôi tìm bình cắm hoa được không?”
“Tất nhiên là có thể!” Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia, hai mắt cô ý tá tỏa sang thả ra trái tim nhỏ bay bay ôm bó hoa hăng hái đi tìm bình.
Tiêu Dương lười biếng đi tới bên cạnh Lạc Tiểu Thiến, bỏ ra kính dâm giật giật lông mày một cái “Xem vẻ mặt của em, giống như xem phim kinh dị vậy! có phải em ghét bỏ không muốn nhìn thấy anh, nhưng mà anh rất thành tâm tới đây xin lỗi mà!”
Lạc Tiểu Thiến vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nhìn “Em chấp nhận lời xin lỗi của anh, bây giờ anh có thể đi, em muốn ngủ.”
Sự việc lần này cô còn chưa giải thích rõ ràng với Lãnh Tử Mặc đâu, vậy mà anh lại chậy tới đây gây thêm phiền toái cho cô.
Nếu cô thật sự có thể lựa chọn, cô thà Tiêu Dương không tới đây xin lỗi thì tốt hơn!
Lãnh Tử Mặc nói lập tức sẽ tới đây vậy nhất định là anh ấy sẽ tới, nếu anh ấy tới lại thấy Tiêu Dương ở chỗ này đến lúc đó cô là sao để giải thích đây?!
Nghĩ tới bộ dáng nổi đóa của anh, Lạc Tiểu Thiến liền cảm thấy đau đầu không thôi!
Lạc Tiểu Thiến cầm điện thoại di dộng, vài lần muốn gọi số của Lãnh Tử Mặc, lại vài lần buông xuống không có gọi .
Tuy rằng đã đổi di động mới, nhưng số của anh thì cô không thể quên được nhớ rất rõ ràng từng số.
Đã nói dối anh ấy nhiều lần như vậy, lần này cô thực sự không muốn nói dối thêm lần nào nữa!
Nếu anh ấy thực sự tức giận với cô, cô cũng không có gan nói dối đâu!
Hít một hơi thật sâu, Lạc Tiểu Thiến lấy mười phần dũng khí nhấn nút gọi cho anh!
Mặc dù đã quyết định gọi, nghe tín hiệu đã kết nối, cô cũng không nén nổi khẩn trương hồi hộp.
“Alô!” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói bình tĩnh của Lãnh Tử Mặc truyền tới.
“Cái kia…”
Trong đầu đã nghĩ rất kĩ, nhưng lời tới bên miệng vẫn có chút khó nói. Lạc Tiểu Thiến không biết nên bắt đầu từ đâu, lần đầu tiên hướng người ta nhận lỗi lại là chuyện xấu vẫn không dám lên tiếng….
“Em sao không nói, có chỗ nào khó chịu?”
Đầu kia điện thoại, giọng nói ôn hòa của Lãnh Tử Mặc cất lên.
“Không có!” Lạc Tiểu Thiến nuốt nước bọt khó khăn “Mặc, em có một số việc muốn giải thích với anh…”
“Ừ!”
Nghe cô nói vậy, anh cũng cảm thấy hứng thú liền dựa lưng vào ghế đổi một tư thế ngồi thoải mái nghe cô tự thú!
Lạc Tiểu Thiến do dự trong chốc lát, vẫn là quyết định nói, chuyện xấu thành khẩn sẽ được khoan dung, tiền đối với anh là chuyện nhỏ, sẽ không để ý tới chuyện này chứ?
Cô định giải thích với anh?
Đôi môi của Lãnh Tử Mặc khẽ cong lên, thú vị nghe cô nói.
Ngay lúc đó tiếng gõ cửa phòng bệnh đột ngột vang lên.
“Chờ một chút!” Lạc Tiểu Thiến quay ra của nhìn xem có việc gì “Ai?”
Cửa phòng bị đẩy ra, một cô y tá trẻ di tới “Lạc Tiểu Thiến, có người tới thăm.”
Cô vội nhìn ra phía sau cô y tá, người thì chưa thấy đâu, đập ngay vào mắt là một bó hoa lớn.
“Hello!” buông bó hoa xuống, liền lộ ra gương mặt rực rỡ ý cười, Tiêu Dương cười hì hì đi tới bên giường cô.
“Lạc Tiểu Thiến, anh tới đây là ‘ôm hoa tạ tội’!”
“Tiêu Dương!”
Lạc Tiểu Thiến vô cùng kinh ngạc, theo bản năng hô to tên đối phương.
Nhưng ở bên kia điện thoại người nào đó còn đang kiên nhẫn chờ Lạc Tiểu Thiến nói chuyện, lại nghe cô gọi tên một người đàn ông khác “Tiêu Dương” hai chữ này làm anh liền biến sắc!
“Anh lập tức tới chỗ em!”
Phun ra sáu chữ, anh dứt khoát tắt điện thoại đứng dậy lấy áo khoác treo trên giá đi thẳng ra cửa phòng.
“Alô!”
Lạc Tiểu Thiến nghe được câu nói của anh, lúc này mới hồi phục lại tinh thần mới nhớ ra mình đang nói chuyện cùng Lãnh Tử Mặc qua điện thoại!
Xong đời!
Nghe thấy tiếng tút! Điện thoại nắt kết nối, Lạc Tiểu Thiến vô lực buông di động trong tay.
“Như thế nào?” Tiêu Dương ôm bó hoa bước tới bên người cô y tá “Phiền cô có thể giúp tôi tìm bình cắm hoa được không?”
“Tất nhiên là có thể!” Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia, hai mắt cô ý tá tỏa sang thả ra trái tim nhỏ bay bay ôm bó hoa hăng hái đi tìm bình.
Tiêu Dương lười biếng đi tới bên cạnh Lạc Tiểu Thiến, bỏ ra kính dâm giật giật lông mày một cái “Xem vẻ mặt của em, giống như xem phim kinh dị vậy! có phải em ghét bỏ không muốn nhìn thấy anh, nhưng mà anh rất thành tâm tới đây xin lỗi mà!”
Lạc Tiểu Thiến vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nhìn “Em chấp nhận lời xin lỗi của anh, bây giờ anh có thể đi, em muốn ngủ.”
Sự việc lần này cô còn chưa giải thích rõ ràng với Lãnh Tử Mặc đâu, vậy mà anh lại chậy tới đây gây thêm phiền toái cho cô.
Nếu cô thật sự có thể lựa chọn, cô thà Tiêu Dương không tới đây xin lỗi thì tốt hơn!
Lãnh Tử Mặc nói lập tức sẽ tới đây vậy nhất định là anh ấy sẽ tới, nếu anh ấy tới lại thấy Tiêu Dương ở chỗ này đến lúc đó cô là sao để giải thích đây?!
Nghĩ tới bộ dáng nổi đóa của anh, Lạc Tiểu Thiến liền cảm thấy đau đầu không thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.