Chương 277: LẠC TIỂU THIẾN QUYẾT ĐỊNH
Công Tử Như Tuyết
26/04/2017
Đôi môi lành lạnh của anh dừng trên da thịt của cô, lại giống như mang
theo độ nóng. Tuy dừng bên tai nhưng làm tâm của Lạc Tiểu Thiến nóng
lên, tim của cô lập tức đập điên cuồng.
Trong lòng nhất thời dâng lên khẩn trương, Lạc Tiểu Thiến mím môi, rốt cuộc vẫn là nói một từ.
“Nhớ.”
Tính tình của cô, một khi nhận định một sự việc thì sẽ không do dự nữa.
Tuy rằng lúc trước bởi vì anh đột nhiên thổ lộ, cô đã từ chối, nhưng là bây giờ, cô nhận rõ lòng mình, tự nhiên cũng không muốn che dấu cảm tình đối với anh.
“Ngoan!” Lãnh Tử Mặc hài lòng hôn tóc của cô, từ trong tay của cô cầm lấy cái thìa, “Đi lấy bát!”
Vì kỹ thuật không tốt, da sủi cảo hoặc là mỏng hoặc dày, hơn nữa toàn bộ bị đông thành một cục, thời điểm nấu chín, có thể dùng chữ “vô cùng thê thảm” để hình dung.
Lạc Tiểu Thiến cầm bát đến, nhìn nồi bánh chẻo nhão như cháo với vẻ mặt quẫn bách.
“Bằng không đổ đi, chắc trong tủ lạnh còn đồ ăn khác.”
“Anh muốn ăn.”
Lãnh Tử Mặc cầm cái bát trong tay cô, đem những cái sủi cảo coi như còn hoàn chỉnh múc vào bát đưa cho cô, chính mình thì múc đống bát nháo và canh còn lại.
Cùng anh ngồi xuống bàn, Lạc Tiểu Thiến nhìn bát mình, lại nhìn bát của anh, sau đó lập tức đem bát mình đẩy qua anh.
“Anh ăn bát này!”
“Anh ở trên máy bay ăn rồi, uống chút nước canh là tốt rồi.” Lãnh Tử Mặc hất cằm về phía cô, “Mau ăn, đây chính là anh nấu!”
Mặt Lạc Tiểu Thiến cúi thấp xuống ăn sủi cảo, tuy kỹ thuật gói không được tốt lắm nhưng hương vị nhân cũng không tệ.
Ngẩng mặt lên nhìn thấy anh đang nhìn, lập tức cô kẹp lấy một viên sủi cảo đưa tới cho anh.
Lãnh Tử Mặc lần này cũng không khách sáo, mở miệng ăn viên sủi cảo cô gắp, “Hương vị cũng không tệ lắm, em gói khi nào?”
“Ngày anh đi.” Cô tiếp tục ăn sủi cảo.
Ngày đó sao?
Nói cách khác, cô rõ ràng nghe được anh muốn đuổi cô đi, cô còn có tâm tình ở lại gói bánh chẻo.
“Vì sao?” Lãnh Tử Mặc hỏi.
Lạc Tiểu Thiến thuận miệng đáp, “Không phải anh nói thích ăn sủi cảo sao?”
Nói như vậy, sủi cảo này là gói riêng cho anh?
“Tiểu Thiến!” Anh đưa tay ra, cầm lấy bàn tay của cô, một đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn cô, “Tại sao ở lại?”
Ứng theo tính cách của cô, nghe được anh muốn đuổi cô đi, nhất định cô sẽ lập tức rời đi không phải sao?
“Em…” Cô nuốt miếng sủi cảo trong miệng xuống, “Em chỉ là muốn sau khi anh đuổi em đi, tức giận có thể giảm một chút.”
Tâm Lãnh Tử Mặc tê rần.
Cô gái nhỏ này, luôn là như vậy, luôn lo nghĩ cho người khác!
"Lại đây."
Hắn hạ lệnh.
Lạc Tiểu Thiến có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến bên người anh.
Ôm thắt lưng của cô rồi kéo cô ngồi vào lòng mình, Lãnh Tử Mặc nâng tay sờ sờ đầu của cô, “Về sau, phải nghĩ cho bản thân nhiều một chút, em luôn khiến mình chịu ủy khuất, như vậy anh sẽ đau lòng!”
Trong lòng cô thấy ấm áp, ở dưới ánh mắt của anh gật đầu.
Thấy khóe môi của cô còn dính đồ ăn, anh lấy ra khăn tay thay cô lau sạch khóe miệng.
“Tiếp tục ăn đi!”
Lạc Tiểu Thiến vội vàng nuốt xuống miếng sủi cảo trong miệng, “Tử Mặc, mấy ngày nay em đã cẩn thận nghĩ tới, em quyết định… khụ…”
Nuốt quá mau nên bị nghẹn.
Lãnh Tử Mặc nhíu mày, bưng chén canh lên đưa cho cô.
Uống liền mấy hớp lớn, cuối cùng cô mới đem viên sủi cảo nghẹn trong cổ họng nuốt xuống.
“Quyết định cái gì?”
“Em quyết định…” Lạc Tiểu Thiến lau miệng, nắm chặt hai bàn tay để cổ vũ tinh thần, “Em quyết định cùng anh yêu đương!”
Trong lòng nhất thời dâng lên khẩn trương, Lạc Tiểu Thiến mím môi, rốt cuộc vẫn là nói một từ.
“Nhớ.”
Tính tình của cô, một khi nhận định một sự việc thì sẽ không do dự nữa.
Tuy rằng lúc trước bởi vì anh đột nhiên thổ lộ, cô đã từ chối, nhưng là bây giờ, cô nhận rõ lòng mình, tự nhiên cũng không muốn che dấu cảm tình đối với anh.
“Ngoan!” Lãnh Tử Mặc hài lòng hôn tóc của cô, từ trong tay của cô cầm lấy cái thìa, “Đi lấy bát!”
Vì kỹ thuật không tốt, da sủi cảo hoặc là mỏng hoặc dày, hơn nữa toàn bộ bị đông thành một cục, thời điểm nấu chín, có thể dùng chữ “vô cùng thê thảm” để hình dung.
Lạc Tiểu Thiến cầm bát đến, nhìn nồi bánh chẻo nhão như cháo với vẻ mặt quẫn bách.
“Bằng không đổ đi, chắc trong tủ lạnh còn đồ ăn khác.”
“Anh muốn ăn.”
Lãnh Tử Mặc cầm cái bát trong tay cô, đem những cái sủi cảo coi như còn hoàn chỉnh múc vào bát đưa cho cô, chính mình thì múc đống bát nháo và canh còn lại.
Cùng anh ngồi xuống bàn, Lạc Tiểu Thiến nhìn bát mình, lại nhìn bát của anh, sau đó lập tức đem bát mình đẩy qua anh.
“Anh ăn bát này!”
“Anh ở trên máy bay ăn rồi, uống chút nước canh là tốt rồi.” Lãnh Tử Mặc hất cằm về phía cô, “Mau ăn, đây chính là anh nấu!”
Mặt Lạc Tiểu Thiến cúi thấp xuống ăn sủi cảo, tuy kỹ thuật gói không được tốt lắm nhưng hương vị nhân cũng không tệ.
Ngẩng mặt lên nhìn thấy anh đang nhìn, lập tức cô kẹp lấy một viên sủi cảo đưa tới cho anh.
Lãnh Tử Mặc lần này cũng không khách sáo, mở miệng ăn viên sủi cảo cô gắp, “Hương vị cũng không tệ lắm, em gói khi nào?”
“Ngày anh đi.” Cô tiếp tục ăn sủi cảo.
Ngày đó sao?
Nói cách khác, cô rõ ràng nghe được anh muốn đuổi cô đi, cô còn có tâm tình ở lại gói bánh chẻo.
“Vì sao?” Lãnh Tử Mặc hỏi.
Lạc Tiểu Thiến thuận miệng đáp, “Không phải anh nói thích ăn sủi cảo sao?”
Nói như vậy, sủi cảo này là gói riêng cho anh?
“Tiểu Thiến!” Anh đưa tay ra, cầm lấy bàn tay của cô, một đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn cô, “Tại sao ở lại?”
Ứng theo tính cách của cô, nghe được anh muốn đuổi cô đi, nhất định cô sẽ lập tức rời đi không phải sao?
“Em…” Cô nuốt miếng sủi cảo trong miệng xuống, “Em chỉ là muốn sau khi anh đuổi em đi, tức giận có thể giảm một chút.”
Tâm Lãnh Tử Mặc tê rần.
Cô gái nhỏ này, luôn là như vậy, luôn lo nghĩ cho người khác!
"Lại đây."
Hắn hạ lệnh.
Lạc Tiểu Thiến có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến bên người anh.
Ôm thắt lưng của cô rồi kéo cô ngồi vào lòng mình, Lãnh Tử Mặc nâng tay sờ sờ đầu của cô, “Về sau, phải nghĩ cho bản thân nhiều một chút, em luôn khiến mình chịu ủy khuất, như vậy anh sẽ đau lòng!”
Trong lòng cô thấy ấm áp, ở dưới ánh mắt của anh gật đầu.
Thấy khóe môi của cô còn dính đồ ăn, anh lấy ra khăn tay thay cô lau sạch khóe miệng.
“Tiếp tục ăn đi!”
Lạc Tiểu Thiến vội vàng nuốt xuống miếng sủi cảo trong miệng, “Tử Mặc, mấy ngày nay em đã cẩn thận nghĩ tới, em quyết định… khụ…”
Nuốt quá mau nên bị nghẹn.
Lãnh Tử Mặc nhíu mày, bưng chén canh lên đưa cho cô.
Uống liền mấy hớp lớn, cuối cùng cô mới đem viên sủi cảo nghẹn trong cổ họng nuốt xuống.
“Quyết định cái gì?”
“Em quyết định…” Lạc Tiểu Thiến lau miệng, nắm chặt hai bàn tay để cổ vũ tinh thần, “Em quyết định cùng anh yêu đương!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.