Chương 82: Nơi này... Không đi
Công Tử Như Tuyết
02/12/2016
Hôn cô, Lãnh Tử Mặc dùng loại phương thức đặc biệt tuyên bố bản quyền của mình đối với Lạc Tiểu Thiến.
Anh không thích nhìn bộ dáng khóc của cô, hơn nữa càng không thích, thấy cô khóc vì người đàn ông khác.
Cô là của anh, sao có thể đau lòng khóc vì người khác chứ!
Hương vị của cô vẫn ngọt ngào như trong ký ức anh, lúc hôn anh cũng bất tri bất giác, từ trừng phạt trở thành triền miên, rời khỏi môi cô, anh hôn lên mặt cô, hôn lên từng giọt nước mắt, khóe mắt chưa khô.
Sau đó, một lần nữa rơi lên trên môi nàng.
Trong ngực anh, khi được hôn, trong lòng Lạc Tiểu Thiến đang vô vùng đau, dường như bị nụ hôn của anh đốt cháy sạch sẽ.
Tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp càng cũng càng gấp, thân thể cô theo tự nhiên mềm xuống.
Anh dây dưa lưỡi cô, làm cô và anh cùng nhau nhảy múa, bàn tay từ bên hông cô rời đi, qua chiếc áo mỏng vuốt ve lưng cô, mái tóc dài của cô, rồi lại trượt xuống, rơi xuống ngực cô.
Tuy đã cách một lớp quần áo, nhưng độ ấm bàn anh vẫn truyền vào.
Thân thể Lạc Tiểu Thiến khẽ run, hoảng loạn xoay mặt, né tránh nụ hôn của anh.
"Không muốn!"
Bây giờ còn đang trên xe, tuy cô bị anh hôn đến mức choáng váng mơ hồ, nhưng vẫn không quên vấn đề này.
"Không phải cô đã nói sẽ bồi thường cho tôi sao ?"
Lãnh Tử Mặc cho rằng cô từ chối, nhìn vào mắt cô, anh trầm giọng hỏi.
“Không phải..." Lạc Tiểu Thiến không dám nhìn vào anh, "Ý tôi nói, nơi này... Không được!"
Xe vẫn đang chạy trên đường, tài xế vẫn đang nồi phía trước, cô không có dũng khí đó!
Chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, hàn ý trong mắt dần dần vơi đi, lập tức lớn tiếng nói, "quay về giới thành!"
Tài xế lập tức lên tiếng đáp ứng, rẽ xe vào chỗ ngoặt.
Lạc Tiểu Thiến hoảng loạn kéo kéo quần áo để che đi thân thể, muốn di chuyển ngồi sang bên kia, ngồi trên người anh, cô có thể cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể anh.
"Không cho động!" Anh ôm eo cô, trầm giọng ra lệnh, "Nếu không, tự mình gánh lấy hậu quả!"
Giọng của anh, thể hiện rõ sự khàn khàn, vang bên taicô, âm thanh dễ nghe khiến người xúc động.
Vô nại, cô chỉ có thể ngồi trên người anh.
Vì phân tán tinh lực của mình, cũng vì thay đổi tâm tình của anh một chút, trong lòng anh cô cẩn thân mở miệng, "Không phải nói là đi một tuần sao, hình như hôm nay chỉ mới 5 ngày thôi mà, anh làm xong việc rồi à?"
"Ừ!" Lãnh Tử Mặc ngắm nhìn mấy sợi tóc rơi xuống của cô, "Xong việc !"
Lãnh Tử Mặc chưa từng là người điên cuồng vì công việc, nhưng đối với hiệu quả năng suốt làm việc thì anh rất để ý.
Lần này,sắp xếp bảy ngày, hành trình vô cùng kín, nhưng anh vẫn như cũ, đem toàn bộ hành trình 7 ngày làm xong trong vòng 5 ngày, cuối cùng để Eileen ở lại nơi đó xử lý một ít công việc nhỏ khác, anh vội vàng trở lại.
Ngày ấy, anh còn chưa đi, cô đã xảy ra tình trạng đó.
Tiểu nha đầu này, thật sự đến một điểm cũng không làm anh bớt lo!
Lần này, lại bộ dạng đó, anh trực tiếp kêu lái xe đi đến EM, chính là muốn đưa cô về, lúc gọi điện cho cô, anh còn đang ở ngoài ngã tư, sau khi nghe thấy một ít thanh âm khác thường, ngay lập tức anh kêu tài xế lái tới trước cửa ngoài của công ty EM.
"Thuận lợi chứ?" Cô tiếp tục tìm kiếm đề tài.
Lãnh Tử Mặc kề sát mặt vào tóc cô, "Ừ!"
Cảm giác hơi thở của anh ẹt qua từng sợi tóc của mình, phía sau lưng cô bắt đầu run lên.
Anh không thích nhìn bộ dáng khóc của cô, hơn nữa càng không thích, thấy cô khóc vì người đàn ông khác.
Cô là của anh, sao có thể đau lòng khóc vì người khác chứ!
Hương vị của cô vẫn ngọt ngào như trong ký ức anh, lúc hôn anh cũng bất tri bất giác, từ trừng phạt trở thành triền miên, rời khỏi môi cô, anh hôn lên mặt cô, hôn lên từng giọt nước mắt, khóe mắt chưa khô.
Sau đó, một lần nữa rơi lên trên môi nàng.
Trong ngực anh, khi được hôn, trong lòng Lạc Tiểu Thiến đang vô vùng đau, dường như bị nụ hôn của anh đốt cháy sạch sẽ.
Tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp càng cũng càng gấp, thân thể cô theo tự nhiên mềm xuống.
Anh dây dưa lưỡi cô, làm cô và anh cùng nhau nhảy múa, bàn tay từ bên hông cô rời đi, qua chiếc áo mỏng vuốt ve lưng cô, mái tóc dài của cô, rồi lại trượt xuống, rơi xuống ngực cô.
Tuy đã cách một lớp quần áo, nhưng độ ấm bàn anh vẫn truyền vào.
Thân thể Lạc Tiểu Thiến khẽ run, hoảng loạn xoay mặt, né tránh nụ hôn của anh.
"Không muốn!"
Bây giờ còn đang trên xe, tuy cô bị anh hôn đến mức choáng váng mơ hồ, nhưng vẫn không quên vấn đề này.
"Không phải cô đã nói sẽ bồi thường cho tôi sao ?"
Lãnh Tử Mặc cho rằng cô từ chối, nhìn vào mắt cô, anh trầm giọng hỏi.
“Không phải..." Lạc Tiểu Thiến không dám nhìn vào anh, "Ý tôi nói, nơi này... Không được!"
Xe vẫn đang chạy trên đường, tài xế vẫn đang nồi phía trước, cô không có dũng khí đó!
Chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, hàn ý trong mắt dần dần vơi đi, lập tức lớn tiếng nói, "quay về giới thành!"
Tài xế lập tức lên tiếng đáp ứng, rẽ xe vào chỗ ngoặt.
Lạc Tiểu Thiến hoảng loạn kéo kéo quần áo để che đi thân thể, muốn di chuyển ngồi sang bên kia, ngồi trên người anh, cô có thể cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể anh.
"Không cho động!" Anh ôm eo cô, trầm giọng ra lệnh, "Nếu không, tự mình gánh lấy hậu quả!"
Giọng của anh, thể hiện rõ sự khàn khàn, vang bên taicô, âm thanh dễ nghe khiến người xúc động.
Vô nại, cô chỉ có thể ngồi trên người anh.
Vì phân tán tinh lực của mình, cũng vì thay đổi tâm tình của anh một chút, trong lòng anh cô cẩn thân mở miệng, "Không phải nói là đi một tuần sao, hình như hôm nay chỉ mới 5 ngày thôi mà, anh làm xong việc rồi à?"
"Ừ!" Lãnh Tử Mặc ngắm nhìn mấy sợi tóc rơi xuống của cô, "Xong việc !"
Lãnh Tử Mặc chưa từng là người điên cuồng vì công việc, nhưng đối với hiệu quả năng suốt làm việc thì anh rất để ý.
Lần này,sắp xếp bảy ngày, hành trình vô cùng kín, nhưng anh vẫn như cũ, đem toàn bộ hành trình 7 ngày làm xong trong vòng 5 ngày, cuối cùng để Eileen ở lại nơi đó xử lý một ít công việc nhỏ khác, anh vội vàng trở lại.
Ngày ấy, anh còn chưa đi, cô đã xảy ra tình trạng đó.
Tiểu nha đầu này, thật sự đến một điểm cũng không làm anh bớt lo!
Lần này, lại bộ dạng đó, anh trực tiếp kêu lái xe đi đến EM, chính là muốn đưa cô về, lúc gọi điện cho cô, anh còn đang ở ngoài ngã tư, sau khi nghe thấy một ít thanh âm khác thường, ngay lập tức anh kêu tài xế lái tới trước cửa ngoài của công ty EM.
"Thuận lợi chứ?" Cô tiếp tục tìm kiếm đề tài.
Lãnh Tử Mặc kề sát mặt vào tóc cô, "Ừ!"
Cảm giác hơi thở của anh ẹt qua từng sợi tóc của mình, phía sau lưng cô bắt đầu run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.