Chương 285: VUI LÒNG ĐỐI TỐT VỚI CÔ ẤY
Công Tử Như Tuyết
27/04/2017
Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã cầm ngón tay cái của cô nhúng vào thuốc màu, sau đó ấn lên tượng đất.
Cám ơn ông lão xong, anh trực tiếp dắt cô đi khỏi Thương Trường.
Dùng khăn giấy ướt lau thuốc màu trên ngón tay, liếc mắt nhìn Lãnh Tử Mặc đang bên cạnh đang xem xét tượng đất nhỏ kia, Lạc Tiểu Thiến tò mò tiến đến bên cạnh anh.
"Không nghĩ tới, anh còn thích thứ này!"
"Đây không phải là này nọ, đây là người, cô ấy tên “Lạc Tiểu Thiến”!" Lãnh Tử Mặc lắc lắc tượng đất trước mặt cô, nghiêm trang nói, "Từ hôm nay trở đi, cô ấy là của anh!"
Lạc Tiểu Thiến bật cười, "Dù sao cô ấy không phải là em!"
"Em muốn đổi ý?" Lãnh Tử Mặc nhíu mày.
"Đổi ý gì?" Lạc Tiểu Thiến khó hiểu.
Lãnh Tử Mặc nghiêm trang nhìn cô, "Là em nói, anh muốn cái gì cũng cho, cái gì anh cũng không muốn, chỉ cần Lạc Tiểu Thiến!"
Lạc Tiểu Thiến ngẩn ngơ.
Cô thuận miệng nói, anh cũng như vậy sao?
Trong dòng người, trong ánh mắt của anh lấp lánh hào quang so với đèn còn rực rỡ hơn, so với sao còn chói mắt hơn, cô lại một lần nữa nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt anh.
Thế giới lớn như vậy, trong ánh mắt của anh lại chỉ có mình cô.
“Em không mập như vậy đâu!”
Trên mặt nóng lên, cô lườm anh một cái, xoay người rời đi.
Lãnh Tử Mặc nhanh chóng đuổi theo, một tay cẩn thận cầm tượng đất, một tay cầm tay của cô, cùng cô mười ngón đan chặt.
Các ngón tay của Lạc Tiểu Thiến từ từ khép, nắm ngược lại bàn tay của anh.
Bên người là dòng người xa lạ, cô không cô đơn.
...
...
Ô tô băng qua làn đường, lái vào Thế Giới Thành, Lãnh Tử Mặc không lái xe vào gara mà dừng ở trước khu nhà.
“Anh không lên nhà.” Anh giúp cô mở cửa xe, “Em vào nhà đi rồi anh đi. Nhớ khóa cửa cẩn thận, sau đó gọi điện thoại cho anh.”
Anh thật quân tử, nói cho cô thời gian thì sẽ cho cô thời gian.
Tuy rằng anh cũng muốn đưa cô lên lầu, nhưng anh sợ, vừa lên thì giống như hôm qua, không nỡ đi về.
"Vậy còn anh?" Lạc Tiểu Thiến hỏi.
“Anh đến công ty, vừa lúc còn công việc!” Lãnh Tử Mặc nói
Cô ôm bó hoa xuống xe, đóng cửa xe đi về phía trước vài bước, đột nhiên như nhớ tới cái gì, quay trở lại, vòng qua đầu xe đến bên cửa kính xe anh
Lãnh Tử Mặc nghi ngờ quay cửa xe xuống, "Có việc?"
Cô cúi người xuống, tiến đến cạnh cửa xe, “Em đã quên chúc anh ngủ ngon, còn có thật ra anh không cần chờ em…”
Nâng tay anh nắm lấy cằm của cô, cắn nhẹ lên môi của cô một cái, “Em muốn anh đưa em lên lầu sao?”
Lạc Tiểu Thiến đỏ mặt lắc đầu.
Trời đất chứng giám, cô chỉ muốn nói anh không cần chờ điện thọai của cô, bất quá chỉ cần đi vào thang máy còn xảy ra chuyện gì được?
“Hoặc ngoan ngoãn lên lầu, anh chờ điện thoại của em, hoặc là anh đưa em lên, hai cái chọn một!”
Lườm anh một cái, Lạc Tiểu Thiến xoay người đi đến bậc thang vào tòa nhà, một đường vào thang máy trở về phòng, lập tức cô gọi điện cho anh.
“Em đã về nhà an toàn.”
“Lạc Tiểu Thiến, anh thật vất vả yêu một người, phiền em đối với cô ấy thật tốt!”
Đầu kia điện thoại, thanh âm Lãnh Tử Mặc trầm thấp say mê như rượu.
Hai mươi mấy năm, anh sống một mình vẫn rất tốt, nhưng chỉ quen biết cô trong thời gian ngắn, cô xảy ra rất nhiều việc, anh không muốn cô lại xảy ra chuyện.
Ngực Lạc Tiểu Thiến cảm thấy buồn bực, nói không ra lời, chỉ đối với di động gật đầu, hơn nữa ngày mới cố hết sức nói một chữ.
" Được!"
Cám ơn ông lão xong, anh trực tiếp dắt cô đi khỏi Thương Trường.
Dùng khăn giấy ướt lau thuốc màu trên ngón tay, liếc mắt nhìn Lãnh Tử Mặc đang bên cạnh đang xem xét tượng đất nhỏ kia, Lạc Tiểu Thiến tò mò tiến đến bên cạnh anh.
"Không nghĩ tới, anh còn thích thứ này!"
"Đây không phải là này nọ, đây là người, cô ấy tên “Lạc Tiểu Thiến”!" Lãnh Tử Mặc lắc lắc tượng đất trước mặt cô, nghiêm trang nói, "Từ hôm nay trở đi, cô ấy là của anh!"
Lạc Tiểu Thiến bật cười, "Dù sao cô ấy không phải là em!"
"Em muốn đổi ý?" Lãnh Tử Mặc nhíu mày.
"Đổi ý gì?" Lạc Tiểu Thiến khó hiểu.
Lãnh Tử Mặc nghiêm trang nhìn cô, "Là em nói, anh muốn cái gì cũng cho, cái gì anh cũng không muốn, chỉ cần Lạc Tiểu Thiến!"
Lạc Tiểu Thiến ngẩn ngơ.
Cô thuận miệng nói, anh cũng như vậy sao?
Trong dòng người, trong ánh mắt của anh lấp lánh hào quang so với đèn còn rực rỡ hơn, so với sao còn chói mắt hơn, cô lại một lần nữa nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt anh.
Thế giới lớn như vậy, trong ánh mắt của anh lại chỉ có mình cô.
“Em không mập như vậy đâu!”
Trên mặt nóng lên, cô lườm anh một cái, xoay người rời đi.
Lãnh Tử Mặc nhanh chóng đuổi theo, một tay cẩn thận cầm tượng đất, một tay cầm tay của cô, cùng cô mười ngón đan chặt.
Các ngón tay của Lạc Tiểu Thiến từ từ khép, nắm ngược lại bàn tay của anh.
Bên người là dòng người xa lạ, cô không cô đơn.
...
...
Ô tô băng qua làn đường, lái vào Thế Giới Thành, Lãnh Tử Mặc không lái xe vào gara mà dừng ở trước khu nhà.
“Anh không lên nhà.” Anh giúp cô mở cửa xe, “Em vào nhà đi rồi anh đi. Nhớ khóa cửa cẩn thận, sau đó gọi điện thoại cho anh.”
Anh thật quân tử, nói cho cô thời gian thì sẽ cho cô thời gian.
Tuy rằng anh cũng muốn đưa cô lên lầu, nhưng anh sợ, vừa lên thì giống như hôm qua, không nỡ đi về.
"Vậy còn anh?" Lạc Tiểu Thiến hỏi.
“Anh đến công ty, vừa lúc còn công việc!” Lãnh Tử Mặc nói
Cô ôm bó hoa xuống xe, đóng cửa xe đi về phía trước vài bước, đột nhiên như nhớ tới cái gì, quay trở lại, vòng qua đầu xe đến bên cửa kính xe anh
Lãnh Tử Mặc nghi ngờ quay cửa xe xuống, "Có việc?"
Cô cúi người xuống, tiến đến cạnh cửa xe, “Em đã quên chúc anh ngủ ngon, còn có thật ra anh không cần chờ em…”
Nâng tay anh nắm lấy cằm của cô, cắn nhẹ lên môi của cô một cái, “Em muốn anh đưa em lên lầu sao?”
Lạc Tiểu Thiến đỏ mặt lắc đầu.
Trời đất chứng giám, cô chỉ muốn nói anh không cần chờ điện thọai của cô, bất quá chỉ cần đi vào thang máy còn xảy ra chuyện gì được?
“Hoặc ngoan ngoãn lên lầu, anh chờ điện thoại của em, hoặc là anh đưa em lên, hai cái chọn một!”
Lườm anh một cái, Lạc Tiểu Thiến xoay người đi đến bậc thang vào tòa nhà, một đường vào thang máy trở về phòng, lập tức cô gọi điện cho anh.
“Em đã về nhà an toàn.”
“Lạc Tiểu Thiến, anh thật vất vả yêu một người, phiền em đối với cô ấy thật tốt!”
Đầu kia điện thoại, thanh âm Lãnh Tử Mặc trầm thấp say mê như rượu.
Hai mươi mấy năm, anh sống một mình vẫn rất tốt, nhưng chỉ quen biết cô trong thời gian ngắn, cô xảy ra rất nhiều việc, anh không muốn cô lại xảy ra chuyện.
Ngực Lạc Tiểu Thiến cảm thấy buồn bực, nói không ra lời, chỉ đối với di động gật đầu, hơn nữa ngày mới cố hết sức nói một chữ.
" Được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.