Chương 18
Hoa Cải Dầu
23/07/2024
Lén lút nhìn xung quanh Ngô Mẫn nhân lúc cả lớp không có ai liền lấy sơn xịt lên ghế và balo của một vị bạn học trong lớp.
Trường đại học Nhất Trung vốn quan tâm đến chất lượng đầu ra nên không như các trường đại học khác, nó nguyên tắc hệt như một trường cấp ba, để quản lý quan sát tình trạng sinh viên ra trường thế nào nên bắt buộc lớp nào phải học cùng lớp đó, không tùy ý như các trường khác.
Ồn ào náo nhiệt, đến giờ vào lớp.
"Ai, là ai làm chuyện này."
Vị bạn học kia hét lên, tức giận cầm lấy balo quăng mạnh xuống đất tạo ra tiếng động lớn. Cả lớp đồng loạt xoay xuống nhìn nơi tạo ra âm thanh xì xầm.
"Cậu ta là tên điên của trường mình đó."
"Đúng vậy, còn hơn Lưu Khang."
"Bạn học Đường lần này khó thoát rồi."
"..."
"Thì cứ kiểm tra xem ai đem theo sơn là biết thôi." Ngô Mẫn đắc ý nói.
Sau đó hắn hét lên kêu mọi người kiểm tra balo của mình. Đường Ly bất giác thấy gì đó không đúng, thấy cậu yên lặng Ngô Mẫn liền bước đến.
"Vị bạn học này, hình như balo của cậu có vẻ to bất thường nhỉ?"
Nhanh chóng giật lấy balo của Đường Ly kéo khoá mạnh mẽ trút ra. "Keng" một tiếng, chai sơn lăn lóc trên sàn, Ngô Mẫn khẽ cong môi cười hiểm ác.
"Má nó..."
Tên kia tức giận chửi thề, không hề khách khí đi đến nắm lấy cổ áo Đường Ly đấm thẳng vào mặt khiến người cậu ngã xuống đất. Miệng cậu chảy máu, con ngươi trừng lên, tay lau vết máu trên môi đang rỉ ra, Đường Ly tức giận đứng dậy dùng hết sức có thể đá vào bụng vị bạn học kia để đáp trả làm cậu ta đau đớn ngã ra sau.
Hoàn toàn bị chọc tức, bạn học kia liền chụp lấy cái ghế bên cạnh hung hăng muốn tấn công Đường Ly.
"Các người làm cái gì vậy hả?"
Vừa khi nãy, Thời Khôi đi đến phòng giáo viên, Lưu Khang vừa chơi bóng rổ về đúng lúc đi về lớp cùng nhau. Nghe tiếng xô xát truyền ra từ lớp, Lưu Khang chỉ là tò mò muốn hóng hớt nên nhanh chóng đi trước.
"Đường Ly."
Lưu Khang một bước trèo lên cửa sổ nhảy vào lớp, thấy người bạn nhút nhát của mình bị đánh, Lưu Khang không chần chừ chạy đến bảo vệ.
Bạn học kia cùng Lưu Khang xảy ra ẩu đả. Một bên muốn bảo vệ một bên muốn trút giận, không nương tay đánh nhau đến đổ máu.
Lười biếng nhìn hai người kia, Thời Khôi đi đến đỡ lấy Đường Ly tránh sang một bên. Sau đó không khách khí một bước dậm lên bàn lấy đà bay đến đá hai người kia ngã xuống đất rồi gọn gàng tách họ ra, cuộc chiến chấm dứt.
Mọi người trong lớp đều thầm thán, cũng chỉ có lớp Thời Khôi có thể làm được điều này thế nên trong lớp Lưu Khang chỉ kiêng dè một mình người này và cô Mã.
Câu chuyện nhanh chóng truyền ra ngoài, mọi người đều nhìn Đường Ly với ánh mắt ghét bỏ.
"Tại vì cậu ta khiêu chiến với Lâm Khương Đồng trước. Vô duyên vô cớ xịt sơn vào balo và ghế người ta, còn khiến Lưu Khang và Lâm Khương Đồng đánh nhau."
Ngô Mẫn nói lớn tiếng cố ý cho Đường Ly nghe thấy. Vì không thể nói chuyện, Đường Ly chỉ có thể im lặng và chịu đựng.
"Im miệng."
Thời Khôi lên tiếng, xoay qua Đường Ly bên cạnh nhẹ giọng.
"Cậu đừng để tâm."
Đường Ly lắc đầu, gõ vài chữ.
[Mình không sao. Đi xuống phòng y tế xem Lưu Khang thế nào.]
"Được, nhưng trước tiên nên add IG của mình trước, sau dễ nói chuyện, có gì cứ nhắn qua là được. Không cần phải đưa lên cho mình xem đâu."
Thời Khôi dịu dàng nói, Đường Ly gật đầu. Cả hai cùng rời đi, Ngô Mẫn nghiến răng siết chặt chiếc váy ngắn đồng phục.
Cả hai đi đến phòng y tế, chưa đến cửa đã nghe tiếng của Ngụy Khiêm.
"Bọn trẻ các cậu làm gì vậy chứ?"
Mỗi người một nơi, hiện tại Ngụy Khiêm đang băng bó cho Lưu Khang, còn y tá băng bó cho Lâm Khương Đồng. Cô Mã hậm hực.
"Cô đã nghe hết mọi chuyện, chuyện cũng đã lan ra hết trường rồi."
Tiếng bước chân truyền đến, Đường Ly và Thời Khôi bước vào. Tâm trạng cô Mã cũng dịu đi một chút.
"Giao lại cho em, cô sẽ báo với phụ huynh của từng đứa."
Ánh mắt sắc bén liếc qua bạn học bị băng bó đang hậm hực kia.
"Cô sẽ điều tra rõ chuyện này."
Cô giáo rời đi, chuyện này không còn là chuyện nhỏ nữa. Đánh đến mức không ra dạng gì rồi, cũng may chỉ bị thương ngoài da không có gì nghiêm trọng.
"Gương mặt Lưu Khang cậu đẹp thật nha, thoạt nhìn thì sắt xảo nhưng nhìn kĩ thì như em bé. Làm người ta lưu luyến thật đấy."
"Bác sĩ Ngụy này, sao anh có thể nói ra lời lưu manh như vậy chứ?" Lưu Khang bị trêu chọc kích động.
"Chăm sóc tốt, gương mặt này nếu bị phá hủy chắc tôi sẽ rất đau lòng."
"Anh..."
Ngụy Khiêm tháo bao tay ra đứng dậy, mắt vừa đảo qua người Đường Ly hốt hoảng chạy đến.
"Con trai, ai làm con bị thương vậy? Ây da tiểu tổ tông của tôi ơi, gương mặt này..."
Mặt Đường Ly có chút sưng và bị bầm, nhìn sơ trên người đồng phục cũng có vết dơ.
Đường Ly lắc đầu tỏ vẻ không sao nhưng cũng bị lôi đi thoa thuốc.
"Đưa ba xem..." Ngụy Khiêm cẩn thận xem bàn tay đang băng bó. "Có đau không?"
Đường Ly lắc đầu. Vị bác sĩ kia thở phào nhẹ nhõm. "May quá không sao."
"Sao anh cứ luôn miệng xưng ba với cậu ấy vậy,?" Lưu Khang lên tiếng.
"Cậu muốn làm mẹ Đường Ly không?" Ngụy Khiêm tiếp tục trêu chọc làm Lưu Khang muốn đánh người lần nữa.
...
Trên chiếc giường nhỏ, cậu trai nhỏ đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ. Bỗng điện thoại sáng lên thông báo có tin nhắn đến.
Thời Khôi : [ Cậu ổn chưa?]
Đường Ly : [ Mình không để tâm, chuyện đấy vốn dĩ không phải mình làm.]
Miệng bảo không để tâm nhưng đối diện với ánh mắt phán xét của mọi người cũng thật không dễ chịu. Đường Ly thở dài tắt điện thoại.
...
Chìm vào giấc ngủ, cửa phòng được mở ra. Phòng hôm nay không còn sáng đèn nữa. Môi tạo ra một đường cong đẹp đẽ.
"Đã lâu không gặp..."
Vài ngày không gặp, cậu trai nhỏ nào đó đã trưởng thành hơn một chút rồi, không còn sợ hãi bóng tối nữa, đã khắc phục được nỗi sợ hãi rồi sao?
"Còn sợ tôi không?"
Tần Vũ ngồi xuống bên cạnh tay đưa lên vuốt gọn vài cọng tóc đang nằm loạn trên trán cậu. Nhìn người làm hắn tâm trí rối bời, cái người chạy loạn trong tâm trí hắn mấy hôm nay, làm hắn nhớ đến không chịu nỗi phải cố hắng thu xếp để về sớm đang ngủ rất ngoan ngoãn.
"Cái này..."
Nhiều ngày không gặp tại sao người lại thành ra thế này?
Ánh sáng trên điện thoại của Đường Ly mạnh mẽ phát lên. Nương vào ánh sáng ấy Tần Vũ phát hiện vết bầm trên mặt cậu, đôi chân mày nhíu lại, vài ngày không gặp đã thành ra như vậy.
Hắn đi ra ngoài, tay rút điện thoại nhấn một dãy số.
Vẫn như thường lệ, Đường Ly thay đồ đi xuống phòng ăn sáng. Mắt mơ màng thấy bóng dáng quen thuộc đã lâu rồi không gặp.
[Tần Vũ, anh ấy đã về rồi sao?]
Đôi mắt lười biếng của người đàn ông kia đặt lên người cậu đầy uy hiếp khiến cậu có chút chùn bước. Thấy cậu chần chừ đứng đó, Tần Vũ không vui.
"Mau ăn sáng."
Đường Ly cẩn trọng ngồi xuống, liếc nhìn bàn tay của cậu trai nhỏ, hắn nói.
"Ngày mai sẽ đưa cậu đi tháo băng."
Ánh mắt sáng rỡ nhìn Tần Vũ, cái miệng nhỏ đã lâu không cười với hắn lần này lại hào phóng cười. Tần Vũ hài lòng bên khoé môi cũng cong lên một đường.
"Hôm nay tôi sẽ đưa cậu đến trường."
Cậu trai nhỏ miệng bị đau chần chừ ăn chậm rãi, tất cả hành động của cậu đều được hắn quan sát.
Trên xe, Phương Từ căng thẳng lái xe mắt liên tục lén lút nhìn vào gương cũng không dám nhìn vào hắn. Hắn liếc mắt uy hiếp, Phương Từ như biết tội, khuôn mặt biết lỗi tập trung lái xe.
Hôm qua...
Trường đại học Nhất Trung vốn quan tâm đến chất lượng đầu ra nên không như các trường đại học khác, nó nguyên tắc hệt như một trường cấp ba, để quản lý quan sát tình trạng sinh viên ra trường thế nào nên bắt buộc lớp nào phải học cùng lớp đó, không tùy ý như các trường khác.
Ồn ào náo nhiệt, đến giờ vào lớp.
"Ai, là ai làm chuyện này."
Vị bạn học kia hét lên, tức giận cầm lấy balo quăng mạnh xuống đất tạo ra tiếng động lớn. Cả lớp đồng loạt xoay xuống nhìn nơi tạo ra âm thanh xì xầm.
"Cậu ta là tên điên của trường mình đó."
"Đúng vậy, còn hơn Lưu Khang."
"Bạn học Đường lần này khó thoát rồi."
"..."
"Thì cứ kiểm tra xem ai đem theo sơn là biết thôi." Ngô Mẫn đắc ý nói.
Sau đó hắn hét lên kêu mọi người kiểm tra balo của mình. Đường Ly bất giác thấy gì đó không đúng, thấy cậu yên lặng Ngô Mẫn liền bước đến.
"Vị bạn học này, hình như balo của cậu có vẻ to bất thường nhỉ?"
Nhanh chóng giật lấy balo của Đường Ly kéo khoá mạnh mẽ trút ra. "Keng" một tiếng, chai sơn lăn lóc trên sàn, Ngô Mẫn khẽ cong môi cười hiểm ác.
"Má nó..."
Tên kia tức giận chửi thề, không hề khách khí đi đến nắm lấy cổ áo Đường Ly đấm thẳng vào mặt khiến người cậu ngã xuống đất. Miệng cậu chảy máu, con ngươi trừng lên, tay lau vết máu trên môi đang rỉ ra, Đường Ly tức giận đứng dậy dùng hết sức có thể đá vào bụng vị bạn học kia để đáp trả làm cậu ta đau đớn ngã ra sau.
Hoàn toàn bị chọc tức, bạn học kia liền chụp lấy cái ghế bên cạnh hung hăng muốn tấn công Đường Ly.
"Các người làm cái gì vậy hả?"
Vừa khi nãy, Thời Khôi đi đến phòng giáo viên, Lưu Khang vừa chơi bóng rổ về đúng lúc đi về lớp cùng nhau. Nghe tiếng xô xát truyền ra từ lớp, Lưu Khang chỉ là tò mò muốn hóng hớt nên nhanh chóng đi trước.
"Đường Ly."
Lưu Khang một bước trèo lên cửa sổ nhảy vào lớp, thấy người bạn nhút nhát của mình bị đánh, Lưu Khang không chần chừ chạy đến bảo vệ.
Bạn học kia cùng Lưu Khang xảy ra ẩu đả. Một bên muốn bảo vệ một bên muốn trút giận, không nương tay đánh nhau đến đổ máu.
Lười biếng nhìn hai người kia, Thời Khôi đi đến đỡ lấy Đường Ly tránh sang một bên. Sau đó không khách khí một bước dậm lên bàn lấy đà bay đến đá hai người kia ngã xuống đất rồi gọn gàng tách họ ra, cuộc chiến chấm dứt.
Mọi người trong lớp đều thầm thán, cũng chỉ có lớp Thời Khôi có thể làm được điều này thế nên trong lớp Lưu Khang chỉ kiêng dè một mình người này và cô Mã.
Câu chuyện nhanh chóng truyền ra ngoài, mọi người đều nhìn Đường Ly với ánh mắt ghét bỏ.
"Tại vì cậu ta khiêu chiến với Lâm Khương Đồng trước. Vô duyên vô cớ xịt sơn vào balo và ghế người ta, còn khiến Lưu Khang và Lâm Khương Đồng đánh nhau."
Ngô Mẫn nói lớn tiếng cố ý cho Đường Ly nghe thấy. Vì không thể nói chuyện, Đường Ly chỉ có thể im lặng và chịu đựng.
"Im miệng."
Thời Khôi lên tiếng, xoay qua Đường Ly bên cạnh nhẹ giọng.
"Cậu đừng để tâm."
Đường Ly lắc đầu, gõ vài chữ.
[Mình không sao. Đi xuống phòng y tế xem Lưu Khang thế nào.]
"Được, nhưng trước tiên nên add IG của mình trước, sau dễ nói chuyện, có gì cứ nhắn qua là được. Không cần phải đưa lên cho mình xem đâu."
Thời Khôi dịu dàng nói, Đường Ly gật đầu. Cả hai cùng rời đi, Ngô Mẫn nghiến răng siết chặt chiếc váy ngắn đồng phục.
Cả hai đi đến phòng y tế, chưa đến cửa đã nghe tiếng của Ngụy Khiêm.
"Bọn trẻ các cậu làm gì vậy chứ?"
Mỗi người một nơi, hiện tại Ngụy Khiêm đang băng bó cho Lưu Khang, còn y tá băng bó cho Lâm Khương Đồng. Cô Mã hậm hực.
"Cô đã nghe hết mọi chuyện, chuyện cũng đã lan ra hết trường rồi."
Tiếng bước chân truyền đến, Đường Ly và Thời Khôi bước vào. Tâm trạng cô Mã cũng dịu đi một chút.
"Giao lại cho em, cô sẽ báo với phụ huynh của từng đứa."
Ánh mắt sắc bén liếc qua bạn học bị băng bó đang hậm hực kia.
"Cô sẽ điều tra rõ chuyện này."
Cô giáo rời đi, chuyện này không còn là chuyện nhỏ nữa. Đánh đến mức không ra dạng gì rồi, cũng may chỉ bị thương ngoài da không có gì nghiêm trọng.
"Gương mặt Lưu Khang cậu đẹp thật nha, thoạt nhìn thì sắt xảo nhưng nhìn kĩ thì như em bé. Làm người ta lưu luyến thật đấy."
"Bác sĩ Ngụy này, sao anh có thể nói ra lời lưu manh như vậy chứ?" Lưu Khang bị trêu chọc kích động.
"Chăm sóc tốt, gương mặt này nếu bị phá hủy chắc tôi sẽ rất đau lòng."
"Anh..."
Ngụy Khiêm tháo bao tay ra đứng dậy, mắt vừa đảo qua người Đường Ly hốt hoảng chạy đến.
"Con trai, ai làm con bị thương vậy? Ây da tiểu tổ tông của tôi ơi, gương mặt này..."
Mặt Đường Ly có chút sưng và bị bầm, nhìn sơ trên người đồng phục cũng có vết dơ.
Đường Ly lắc đầu tỏ vẻ không sao nhưng cũng bị lôi đi thoa thuốc.
"Đưa ba xem..." Ngụy Khiêm cẩn thận xem bàn tay đang băng bó. "Có đau không?"
Đường Ly lắc đầu. Vị bác sĩ kia thở phào nhẹ nhõm. "May quá không sao."
"Sao anh cứ luôn miệng xưng ba với cậu ấy vậy,?" Lưu Khang lên tiếng.
"Cậu muốn làm mẹ Đường Ly không?" Ngụy Khiêm tiếp tục trêu chọc làm Lưu Khang muốn đánh người lần nữa.
...
Trên chiếc giường nhỏ, cậu trai nhỏ đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ. Bỗng điện thoại sáng lên thông báo có tin nhắn đến.
Thời Khôi : [ Cậu ổn chưa?]
Đường Ly : [ Mình không để tâm, chuyện đấy vốn dĩ không phải mình làm.]
Miệng bảo không để tâm nhưng đối diện với ánh mắt phán xét của mọi người cũng thật không dễ chịu. Đường Ly thở dài tắt điện thoại.
...
Chìm vào giấc ngủ, cửa phòng được mở ra. Phòng hôm nay không còn sáng đèn nữa. Môi tạo ra một đường cong đẹp đẽ.
"Đã lâu không gặp..."
Vài ngày không gặp, cậu trai nhỏ nào đó đã trưởng thành hơn một chút rồi, không còn sợ hãi bóng tối nữa, đã khắc phục được nỗi sợ hãi rồi sao?
"Còn sợ tôi không?"
Tần Vũ ngồi xuống bên cạnh tay đưa lên vuốt gọn vài cọng tóc đang nằm loạn trên trán cậu. Nhìn người làm hắn tâm trí rối bời, cái người chạy loạn trong tâm trí hắn mấy hôm nay, làm hắn nhớ đến không chịu nỗi phải cố hắng thu xếp để về sớm đang ngủ rất ngoan ngoãn.
"Cái này..."
Nhiều ngày không gặp tại sao người lại thành ra thế này?
Ánh sáng trên điện thoại của Đường Ly mạnh mẽ phát lên. Nương vào ánh sáng ấy Tần Vũ phát hiện vết bầm trên mặt cậu, đôi chân mày nhíu lại, vài ngày không gặp đã thành ra như vậy.
Hắn đi ra ngoài, tay rút điện thoại nhấn một dãy số.
Vẫn như thường lệ, Đường Ly thay đồ đi xuống phòng ăn sáng. Mắt mơ màng thấy bóng dáng quen thuộc đã lâu rồi không gặp.
[Tần Vũ, anh ấy đã về rồi sao?]
Đôi mắt lười biếng của người đàn ông kia đặt lên người cậu đầy uy hiếp khiến cậu có chút chùn bước. Thấy cậu chần chừ đứng đó, Tần Vũ không vui.
"Mau ăn sáng."
Đường Ly cẩn trọng ngồi xuống, liếc nhìn bàn tay của cậu trai nhỏ, hắn nói.
"Ngày mai sẽ đưa cậu đi tháo băng."
Ánh mắt sáng rỡ nhìn Tần Vũ, cái miệng nhỏ đã lâu không cười với hắn lần này lại hào phóng cười. Tần Vũ hài lòng bên khoé môi cũng cong lên một đường.
"Hôm nay tôi sẽ đưa cậu đến trường."
Cậu trai nhỏ miệng bị đau chần chừ ăn chậm rãi, tất cả hành động của cậu đều được hắn quan sát.
Trên xe, Phương Từ căng thẳng lái xe mắt liên tục lén lút nhìn vào gương cũng không dám nhìn vào hắn. Hắn liếc mắt uy hiếp, Phương Từ như biết tội, khuôn mặt biết lỗi tập trung lái xe.
Hôm qua...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.