Chương 26
Hoa Cải Dầu
24/07/2024
Tần Vũ khẽ nhíu mi. "Tạ Hằng?"
Đối tác của hắn lớn nhỏ rất nhiều hắn không thể nhớ hết hắn cũng chỉ cảm thấy quen thuộc với cái tên này mà thôi.
Đường Ly khẽ đẩy người đang ôm mình ra, cậu nghe thấy Tạ Hòa Địch chỉ muốn bắt chuyện nên cũng thả lỏng cảnh giác với người đó.
Bị đẩy ra, hắn không vui thể hiện rõ trên nét mặt ưu tú kia. Tạ Hòà Địch trong lòng miên man nhìn hắn, le lói xuất hiện tia ganh tị, cậu ta nhớ trước kia vui hay buồn, giận hay khó chịu đều không thể đoán được, thế mà hiện tại
Đường Ly lại khiến hắn biểu hiện tâm tình rõ rệt như vậy.
Tần Vũ vòng tay bắt lấy eo Đường Ly kéo dán vào người mình, đôi mắt có chút lưu manh trêu chọc.
"Muốn một tư thế khác?"
Y hắn muốn nói rằng Đường Ly không muốn ôm cả người thì hắn sẽ ôm eo, câu nói này lại khiến người nghe hiểu nhầm đến đỏ mặt.
Tạ Hòà Địch mất tự nhiên cười gượng gạo nhưng vẫn muốn biết hai người là gì của nhau liền trực tiếp hỏi.
"Anh Tần và bạn này là..?"
Người muốn giải thích lại nói không được, người muốn chiếm hữu lại lưu manh khẳng định.
"Cậu bạn nhỏ này là người của tôi."
Nghe Tần Vũ khẳng định, móng tay Tạ Hòà Địch siết chặt đến đâm vào da thịt từ lúc nào cũng không hay nữa.
Tần Vũ không muốn dây dưa dẫn Đường Ly bỏ đi sang chỗ khác. Hắn thì tiếp rượu, cậu bạn nhỏ kia thì chỉ đi theo, lâu lâu lại có người muốn mời Đường Ly uống đều bị hắn cản lại.
"Bạn nhỏ nhà tôi không uống được rượu."
Hắn cầm lấy ly rượu một hơi uống thay, uống rượu sẽ rất khó chịu, Tần Vũ hắn không muốn Đường Ly khó chịu dù bất cứ lí do gì... Nếu có thì cũng chỉ có thể vì hắn mà thôi.
Cảm nhận được sự bảo vệ từ hắn, Đường Ly thoáng chốc lại rung động nhìn người bên cạnh mà đỏ mặt. Cậu không hiểu tại sao trước kia một mực vì muốn tìm Dung Tuyết mà đánh đập, sau khi từ bệnh viện trở về lại đối xử tốt với cậu đền lạ kì...
("Tại sao lại thay đổi nhanh như vậy?")
Đường Ly nhìn hắn đăm chiêu suy nghĩ, Tần Vũ xoay qua thấy người trong tay nhìn mình lại muốn trêu chọc, cúi đầu xuống gần bên tai cậu giọng trầm ấm thì thầm.
"Tôi biết bản thân tôi rất đẹp trai."
Người đẹp trai không đáng sợ, đáng sợ là hắn biết hắn đẹp trai và biết sử dụng nhan sắc đó, hắn cười nửa miệng, con ngươi nhạy bén bắt quả tang cái lổ tai nhỏ của Đường Ly đỏ bừng.
Lòng ngứa ngáy không nhịn được, đôi môi nồng nặc mùi rượu lưu manh ngậm lấy vành tai người kia.
Đường Ly bị trêu chọc đến không chịu được hậm hực lớn gan đẩy Tần Vũ ra chạy đến khu nghỉ ngơi tách riêng biệt với cái khu uống rượu ồn ào kia. Đường Ly ngồi xuống ghế sofa, cậu trai nhỏ bị trêu chọc đến cả người cậu nóng ran.
Tạ Hoà Địch nhìn thấy hết một màn đó, từ đầu đến cuối cậu ta đều quan sát hai người này, còn bắt được ánh mắt trìu mến của hắn dành cho Đường Ly khi người quay lưng bỏ đi đến khu ghế sofa kia.
Bàn tay siết chặt không cam tâm, cậu ta đã yêu thầm hắn rất nhiều năm không dám thổ lộ vì sợ hắn ghê tởm bản thân là đồng tính luyến ái trước sau đều cẩn thận dè dặt không dám chạm đến. Vậy mà vừa rời đi hắn lại ôm một người con trai khác vào lòng... Yêu đến sinh hận, không phải trước kia hắn yêu Dung Tuyết hay sao?
"Nếu đã yêu con trai thì mình cũng có thể."
Cậu ta tham lam muốn ánh mắt hành động ôn nhu của Tần Vũ đều phải là của mình, chỉ dành cho cậu ta.... Tạ Hoà Địch.
Y muốn tiếp cận Đường Ly ngày càng lớn, nếu tiếp cận được Đường Ly kết thân với người này thì cơ hội chạm mặt với Tần Vũ sẽ nhiều hơn.
Cậu ta mon men đi đến ngồi cạnh Đường Ly.
"Ba tớ đang bàn chuyện làm ăn... Thật nhàm chán, mình có thể ngồi đây không?"
Đường Ly gật đầu. Tạ Hòà Địch không biết Đường Ly không thể nói nên có chút bất mãn nhưng vẫn cố bắt chuyện.
"Giới thiệu lại nhé, mình tên Tạ Hòà Địch. Còn cậu?"
Cậu ta chìa tay ra, Đường Ly vẫn loay hoay bấm điện thoại giơ ra.
(Đường Ly.)
Tạ Hòà Địch bất ngờ. "Cậu... Không thể nói?"
Đường Ly thản nhiên gật đầu. Tạ Hòà Địch sững sờ đôi chút khiến Đường Ly hơi bối rối cúi đầu. Cậu ta nhanh chóng hồi thần nở nụ cười.
"Không sao, mình có thể làm bạn không?"
Đường Ly tiếp tục gật đầu, vốn dĩ trước kia cậu cũng chỉ có một mình Dung Tuyết nên cũng rất khao khát có nhiều bạn, hiện tại có người muốn kết bạn thì làm sao mà từ chối cho được. Nói chuyện đôi chút Tạ Hòà Địch liền xin IG để kết bạn cho tiện liên lạc, vừa kết bạn xong Tần Vũ đã đến.
"Có mệt không?"
Hắn ôn nhu ngồi xuống bên cạnh, trên người tỏả ra mùi rượu, không chút kiên dè vuốt ve tóc Đường Ly. Cậu trai nhỏ không chút bài xích khẽ gật đầu.
"Vậy mình về thôi."
Bỏ mặc Tạ Hòà Địch mạnh mẽ nắm tay Đường Ly không để cậu có cơ hội tạm biệt người bạn mới quen. Tạ Hoà Địch vẫn cố ý nói lớn hẹn gặp lại với Đường Ly, khi nãy hắn tìm người thì thấy cả hai đang nói chuyện, Tần Vũ liền thấy Tạ Hòà Địch không thuận mắt, hắn luôn có linh cảm cậu trai kia không hề có ý tốt đối với Đường Ly nên hắn không muốn đứa trẻ nhà hắn giao lưu với người này.
Đưa người vào xe, hắn dùng hai tay chống vào ghế xe giam người vào vòng tay đó, đầu cúi xuống đối mặt với
Đường Ly.
"Tôi không muốn em chơi với người đó. Được không?"
Hơi men lan toả khiến Đường Ly cũng mê man theo khẽ gật đầu chấp thuận, có lẽ say nên hắn bộc lộ cảm xúc rất thành thật, tùy tiện làm theo ý mình, không phải như lúc tỉnh còn có chút kiên dè kiểm soát hành động.
Mắt chớp gợi tình, Tần Vũ không kìm được nhìn người trước mắt cúi xuống hôn lên môi nhỏ kia, giống như chuồn chuồn lướt ngang mặt nước lưu luyến dứt ra cười lưu manh.
"Tôi không ăn thịt em, đừng căng thẳng."
Đường Ly hồi hộp đến căn cứng cả người, hắn vẫn dùng giọng điệu ma mị kia nói tiếp.
"A Ly... Em vẫn sợ tôi sao?"
Cậu trai nhỏ gật đầu.
"A Ly... Tôi phải làm sao?" Hắn buông tay vén mái tóc của cậu nói tiếp. "Tôi phải làm sao mới có thể khiến cho đứa trẻ nhà tôi không còn sợ tôi nữa."
Từng câu từng chữ của hắn đều từng chút in sâu vào tâm trí của Đường Ly. Người trước mắt cậu vẫn thâm tình nói tiếp. "A Ly... Phải làm sao em mới có thể thoả mái ỷ lại vào tôi... Làm sao mới có thể làm em mở miệng nói chuyện với tôi..."
Hắn mệt mỏi nằm xuống đùi cậu, đôi chân dài cong gác lên ghế, tay mệt mỏi gác lên trán. "Tôi không muốn tìm
Dung Tuyết nữa... Tôi chỉ muốn em."
Cậu trai nhỏ bị lời nói của hắn làm cho lay động nhưng cuộc đời cậu vốn bất hạnh, sau khi gặp hắn... Hắn đã khiến cậu đau thương cùng cực, trái tim cũng dần khép lại chôn dấu tình cảm ở nơi sâu nhất trong tim... Hiện tại lại vì hắn mà một lần nữa đào bới moi lên.
[Phải làm sao? Em có nên tin anh một lần nữa.]
Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đặt lên mái tóc của hắn... Hắn mệt mỏi thiếp đi.
Trước kia Tần Vũ hứa sẽ quay lại nhưng không thấy, sau đó gặp lại... Hắn vì Dung Tuyết mà hành hạ cậu, bây giờ lại đột nhiên nói yêu thương... Nếu là bất cứ ai thì đều không thể tin được.
Đối tác của hắn lớn nhỏ rất nhiều hắn không thể nhớ hết hắn cũng chỉ cảm thấy quen thuộc với cái tên này mà thôi.
Đường Ly khẽ đẩy người đang ôm mình ra, cậu nghe thấy Tạ Hòa Địch chỉ muốn bắt chuyện nên cũng thả lỏng cảnh giác với người đó.
Bị đẩy ra, hắn không vui thể hiện rõ trên nét mặt ưu tú kia. Tạ Hòà Địch trong lòng miên man nhìn hắn, le lói xuất hiện tia ganh tị, cậu ta nhớ trước kia vui hay buồn, giận hay khó chịu đều không thể đoán được, thế mà hiện tại
Đường Ly lại khiến hắn biểu hiện tâm tình rõ rệt như vậy.
Tần Vũ vòng tay bắt lấy eo Đường Ly kéo dán vào người mình, đôi mắt có chút lưu manh trêu chọc.
"Muốn một tư thế khác?"
Y hắn muốn nói rằng Đường Ly không muốn ôm cả người thì hắn sẽ ôm eo, câu nói này lại khiến người nghe hiểu nhầm đến đỏ mặt.
Tạ Hòà Địch mất tự nhiên cười gượng gạo nhưng vẫn muốn biết hai người là gì của nhau liền trực tiếp hỏi.
"Anh Tần và bạn này là..?"
Người muốn giải thích lại nói không được, người muốn chiếm hữu lại lưu manh khẳng định.
"Cậu bạn nhỏ này là người của tôi."
Nghe Tần Vũ khẳng định, móng tay Tạ Hòà Địch siết chặt đến đâm vào da thịt từ lúc nào cũng không hay nữa.
Tần Vũ không muốn dây dưa dẫn Đường Ly bỏ đi sang chỗ khác. Hắn thì tiếp rượu, cậu bạn nhỏ kia thì chỉ đi theo, lâu lâu lại có người muốn mời Đường Ly uống đều bị hắn cản lại.
"Bạn nhỏ nhà tôi không uống được rượu."
Hắn cầm lấy ly rượu một hơi uống thay, uống rượu sẽ rất khó chịu, Tần Vũ hắn không muốn Đường Ly khó chịu dù bất cứ lí do gì... Nếu có thì cũng chỉ có thể vì hắn mà thôi.
Cảm nhận được sự bảo vệ từ hắn, Đường Ly thoáng chốc lại rung động nhìn người bên cạnh mà đỏ mặt. Cậu không hiểu tại sao trước kia một mực vì muốn tìm Dung Tuyết mà đánh đập, sau khi từ bệnh viện trở về lại đối xử tốt với cậu đền lạ kì...
("Tại sao lại thay đổi nhanh như vậy?")
Đường Ly nhìn hắn đăm chiêu suy nghĩ, Tần Vũ xoay qua thấy người trong tay nhìn mình lại muốn trêu chọc, cúi đầu xuống gần bên tai cậu giọng trầm ấm thì thầm.
"Tôi biết bản thân tôi rất đẹp trai."
Người đẹp trai không đáng sợ, đáng sợ là hắn biết hắn đẹp trai và biết sử dụng nhan sắc đó, hắn cười nửa miệng, con ngươi nhạy bén bắt quả tang cái lổ tai nhỏ của Đường Ly đỏ bừng.
Lòng ngứa ngáy không nhịn được, đôi môi nồng nặc mùi rượu lưu manh ngậm lấy vành tai người kia.
Đường Ly bị trêu chọc đến không chịu được hậm hực lớn gan đẩy Tần Vũ ra chạy đến khu nghỉ ngơi tách riêng biệt với cái khu uống rượu ồn ào kia. Đường Ly ngồi xuống ghế sofa, cậu trai nhỏ bị trêu chọc đến cả người cậu nóng ran.
Tạ Hoà Địch nhìn thấy hết một màn đó, từ đầu đến cuối cậu ta đều quan sát hai người này, còn bắt được ánh mắt trìu mến của hắn dành cho Đường Ly khi người quay lưng bỏ đi đến khu ghế sofa kia.
Bàn tay siết chặt không cam tâm, cậu ta đã yêu thầm hắn rất nhiều năm không dám thổ lộ vì sợ hắn ghê tởm bản thân là đồng tính luyến ái trước sau đều cẩn thận dè dặt không dám chạm đến. Vậy mà vừa rời đi hắn lại ôm một người con trai khác vào lòng... Yêu đến sinh hận, không phải trước kia hắn yêu Dung Tuyết hay sao?
"Nếu đã yêu con trai thì mình cũng có thể."
Cậu ta tham lam muốn ánh mắt hành động ôn nhu của Tần Vũ đều phải là của mình, chỉ dành cho cậu ta.... Tạ Hoà Địch.
Y muốn tiếp cận Đường Ly ngày càng lớn, nếu tiếp cận được Đường Ly kết thân với người này thì cơ hội chạm mặt với Tần Vũ sẽ nhiều hơn.
Cậu ta mon men đi đến ngồi cạnh Đường Ly.
"Ba tớ đang bàn chuyện làm ăn... Thật nhàm chán, mình có thể ngồi đây không?"
Đường Ly gật đầu. Tạ Hòà Địch không biết Đường Ly không thể nói nên có chút bất mãn nhưng vẫn cố bắt chuyện.
"Giới thiệu lại nhé, mình tên Tạ Hòà Địch. Còn cậu?"
Cậu ta chìa tay ra, Đường Ly vẫn loay hoay bấm điện thoại giơ ra.
(Đường Ly.)
Tạ Hòà Địch bất ngờ. "Cậu... Không thể nói?"
Đường Ly thản nhiên gật đầu. Tạ Hòà Địch sững sờ đôi chút khiến Đường Ly hơi bối rối cúi đầu. Cậu ta nhanh chóng hồi thần nở nụ cười.
"Không sao, mình có thể làm bạn không?"
Đường Ly tiếp tục gật đầu, vốn dĩ trước kia cậu cũng chỉ có một mình Dung Tuyết nên cũng rất khao khát có nhiều bạn, hiện tại có người muốn kết bạn thì làm sao mà từ chối cho được. Nói chuyện đôi chút Tạ Hòà Địch liền xin IG để kết bạn cho tiện liên lạc, vừa kết bạn xong Tần Vũ đã đến.
"Có mệt không?"
Hắn ôn nhu ngồi xuống bên cạnh, trên người tỏả ra mùi rượu, không chút kiên dè vuốt ve tóc Đường Ly. Cậu trai nhỏ không chút bài xích khẽ gật đầu.
"Vậy mình về thôi."
Bỏ mặc Tạ Hòà Địch mạnh mẽ nắm tay Đường Ly không để cậu có cơ hội tạm biệt người bạn mới quen. Tạ Hoà Địch vẫn cố ý nói lớn hẹn gặp lại với Đường Ly, khi nãy hắn tìm người thì thấy cả hai đang nói chuyện, Tần Vũ liền thấy Tạ Hòà Địch không thuận mắt, hắn luôn có linh cảm cậu trai kia không hề có ý tốt đối với Đường Ly nên hắn không muốn đứa trẻ nhà hắn giao lưu với người này.
Đưa người vào xe, hắn dùng hai tay chống vào ghế xe giam người vào vòng tay đó, đầu cúi xuống đối mặt với
Đường Ly.
"Tôi không muốn em chơi với người đó. Được không?"
Hơi men lan toả khiến Đường Ly cũng mê man theo khẽ gật đầu chấp thuận, có lẽ say nên hắn bộc lộ cảm xúc rất thành thật, tùy tiện làm theo ý mình, không phải như lúc tỉnh còn có chút kiên dè kiểm soát hành động.
Mắt chớp gợi tình, Tần Vũ không kìm được nhìn người trước mắt cúi xuống hôn lên môi nhỏ kia, giống như chuồn chuồn lướt ngang mặt nước lưu luyến dứt ra cười lưu manh.
"Tôi không ăn thịt em, đừng căng thẳng."
Đường Ly hồi hộp đến căn cứng cả người, hắn vẫn dùng giọng điệu ma mị kia nói tiếp.
"A Ly... Em vẫn sợ tôi sao?"
Cậu trai nhỏ gật đầu.
"A Ly... Tôi phải làm sao?" Hắn buông tay vén mái tóc của cậu nói tiếp. "Tôi phải làm sao mới có thể khiến cho đứa trẻ nhà tôi không còn sợ tôi nữa."
Từng câu từng chữ của hắn đều từng chút in sâu vào tâm trí của Đường Ly. Người trước mắt cậu vẫn thâm tình nói tiếp. "A Ly... Phải làm sao em mới có thể thoả mái ỷ lại vào tôi... Làm sao mới có thể làm em mở miệng nói chuyện với tôi..."
Hắn mệt mỏi nằm xuống đùi cậu, đôi chân dài cong gác lên ghế, tay mệt mỏi gác lên trán. "Tôi không muốn tìm
Dung Tuyết nữa... Tôi chỉ muốn em."
Cậu trai nhỏ bị lời nói của hắn làm cho lay động nhưng cuộc đời cậu vốn bất hạnh, sau khi gặp hắn... Hắn đã khiến cậu đau thương cùng cực, trái tim cũng dần khép lại chôn dấu tình cảm ở nơi sâu nhất trong tim... Hiện tại lại vì hắn mà một lần nữa đào bới moi lên.
[Phải làm sao? Em có nên tin anh một lần nữa.]
Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đặt lên mái tóc của hắn... Hắn mệt mỏi thiếp đi.
Trước kia Tần Vũ hứa sẽ quay lại nhưng không thấy, sau đó gặp lại... Hắn vì Dung Tuyết mà hành hạ cậu, bây giờ lại đột nhiên nói yêu thương... Nếu là bất cứ ai thì đều không thể tin được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.