Chương 31: Nụ hôn chúc ngủ ngon
Lê Tửu Nhi
27/10/2023
Trình Phóng tắm xong quay lại, Minh Hạnh đã ngủ rồi.
Cô cuộn tròn trong chăn thành một cục tròn nhỏ, không nhìn cẩn thận thì không nhận ra có người đang nằm.
Trông rất ngoan.
Sao hôm nay có thể ngủ như vậy.
Trình Phóng liếc nhìn cô mấy lần, bất đắc dĩ lắc đầu, kéo chăn lên, thận trọng nằm bên cạnh cô.
Mái tóc Minh Hạnh xõa lên gối, vài sợi tóc khẽ vương trên má, cằm ở trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay.
Tầm nhìn Trình Phóng dừng lại trên mặt cô, khóe môi theo bản năng lộ ra ý cười.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Không nhịn được, khẽ hôn lên khóe môi cô.
Minh Hạnh ngủ cũng say, chỉ cảm thấy hai má hơi ngứa, lông mày khẽ nhíu lại, không khỏi cử động mấy lần.
Miệng phát ra chút âm thanh nhỏ, xem ra không được vui lắm.
Trình Phóng vẫn đang nhìn cô, sau đó lại gần, ghé vào tai cô thì thầm: “Minh Hạnh, không phải muốn ôm tôi ngủ sao?”
Minh Hạnh vẫn còn mơ mơ màng màng trong giấc ngủ, dường như nghe thấy anh nói, khẽ cất lên một tiếng, lại nhẹ nhàng di chuyển như không thể nhìn thấy.
Trình Phóng cũng không chờ mong cô làm gì, anh chìa tay tắt đèn, tiếp tục chui vào chăn nằm.
Lúc này vẫn còn sớm, quả thật anh vẫn chưa muốn ngủ lắm.
Nhưng nằm cạnh Minh Hạnh, khiến anh cứ chờ đợi như này, anh cũng đồng ý.
Sau khi đèn tắt im lặng khoảng một hai phút, đột nhiên Minh Hạnh trở mình.
Người đúng lúc nằm trong lòng Trình Phóng, cánh tay chầm chậm chìa ra phía trước, đặt trên eo anh.
Vừa nãy đang mơ mơ màng màng nghe anh hỏi, suy nghĩ cũng hơi chậm nhịp, nhưng nghĩ lại mình là kiểu nói lời thì giữ lấy lời.
Trình Phóng thoáng giật mình, cơ thể không tránh khỏi cũng cứng ngắc.
Tay anh dừng lại ngay tại chỗ, nhất thời không động đậy.
Minh Hạnh vô ý chà xát vào ngực anh.
Đang kề sát nơi tim anh, mái tóc tơ mềm mại, truyền đến mùi hương dịu nhẹ nơi đầu mũi, trong phút chốc đầu anh vang lên tiếng nổ “bùm”.
Tim đập rất nhanh.
Anh ôm cô, so với cô chủ động ôm anh, là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Chính là trong lòng vui như nở hoa.
Trình Phóng nhắm mắt, cằm khẽ chuyển động.
Có thể dừng lại như thế này cả một đời.
…
Ánh mặt trời chiếu ngoài cửa sổ.
Bóng cây đổ loang lổ trên khung cửa sổ, Trình Phóng đang ngủ say, nhưng anh cảm thấy có người đang kéo tay mình.
Tối qua anh ngủ muộn quá, bây giờ vẫn đang buồn ngủ, nhất thời cáu kỉnh vì có người làm phiền.
Thoáng chốc Trình Phóng đã giật tay lại.
Chưa được bao lâu lại nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nói.
“Trình Phóng, đã tám giờ rồi.” Giọng nói dịu dàng mang theo chút lạnh lùng không vui: “Buổi sáng có bài tập đấy, cậu mau dậy đi.”
Lúc này Trình Phóng mới ý thức được mình vừa đẩy tay Minh Hạnh.
Anh mở mắt, nhìn thấy cô đang đứng bên giường nhìn mình, sắc mặt không vui.
Minh Hạnh đương nhiên không vui rồi.
Trình Phóng liếc nhìn cô một cái, anh bật cười, lập tức lại kéo tay cô, chủ động nhận sai: “Vừa nãy ngủ mơ, không phải cố tình đâu.”
Trình Phóng nói xong, cúi thấp đầu nhanh chóng hôn lên ngón tay cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Hạnh thoáng chốc thay đổi nhẹ.
Cơn giận trong lòng ngược lại không còn nữa.
Cô mím khóe môi, lại di chuyển tay, không vùng vẫy, thế là dừng lại, không làm thêm hành động nào nữa.
“Dậy thôi, dậy luôn.” Trình Phóng kéo chăn ra, nhảy ra khỏi giường.
Thay quần áo tắm rửa, hành động làm rất nhanh, chưa đến mười phút đã sắp xếp chỉnh tề đứng trước mặt Minh Hạnh.
Minh Hạnh vừa đánh dấu những trọng điểm trong sách đưa cho anh xem.
“Mỗi buổi sáng đều phải học nhiệm vụ, bây giờ tôi có thời gian rồi, học tập cả ngày cũng phải theo sự sắp xếp của tôi.”
Minh Hạnh đang rất nghiêm túc nói chuyện với anh.
Hôm nay cô đặc biệt dậy rất sớm, chính là để làm ra kế hoạch học tập này.
Sắp xếp rất đầy đủ chi tiết.
Cô luôn cảm thấy, bây giờ Trình Phóng thiếu một phần cảm giác cấp bách và phấn chấn, chắc phải có chút áp lực thích hợp, không thể lười biếng quá.
Về mặt tư tưởng tạm thời không thay đổi được, vậy thì phải thay đổi hành động trước đã.
“Được, có thể.” Trình Phóng gật đầu đồng ý.
Dừng một lúc, anh lại nói: “Nhưng tôi cũng có một điều kiện.”
Trình Phóng nhìn cô: “Tôi muốn nụ hôn chào buổi sáng và nụ hôn chúc ngủ ngon của cô giáo Minh.”
Quá vô lại.
“Nếu cô giáo Minh đồng ý, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của em, nhưng nếu như cô giáo Minh không đồng ý…”
Trình Phóng nhìn ánh mắt cô căng thẳng, thoáng chốc càng cảm thấy thú vị, cố ý dừng lại, sau đó mới tiếp tục nói.
“Vậy thì tôi chỉ có thể lao tới.”
Nói xong, Trình Phóng nhanh chóng hôn cô.
“Nụ hôn chào buổi sáng.” Anh cười, ngồi xuống ghế, vẫy tay nói: “Được rồi, bắt đầu đi.”
Căn bản Minh Hạnh không kịp phản ứng, mặc dù trên mặt không có biểu cảm, trong lúc cúi thấp đầu, khóe môi lại bất giác cong lên.
Học thuộc nguyên tắc quy định trong một tiếng, Trình Phóng đã dùng nửa tiếng để học xong.
Tiếp đó học lý luận cơ bản và thi.
Minh Hạnh dự định vẫn ở đây trong một khoảng thời gian ngắn, vì vậy mỗi ngày đều nghiêm khắc căn cứ theo kế hoạch.
Ba ngày một kiểm tra nhỏ, bảy ngày một kiểm tra lớn.
Thời gian cả ngày đều đã sắp xếp đầy đủ.
Nói thật, ngày trước Trình Phóng ghét nhất học hành, đặc biệt là nghe giáo viên giảng, thời gian thường dài lê thê lại khó.
Nhưng có Minh Hạnh ở bên cạnh, nghe cô nói lại không cảm giác phiền.
Giọng cô rất hay, trên người lại thơm, anh chỉ mong sao cô luôn ở bên cạnh để nghe cô nói.
Nếu như ba năm cấp ba cũng thế này, Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh anh cũng sớm thi đỗ rồi.
Chín giờ tối, cả ngày học hành cuối cùng đã kết thúc.
Minh Hạnh không về phòng mình, chỉ mở cửa ra ngoài quan sát, xem bà nội ngủ hay chưa.
Mỗi ngày khoảng chín giờ bà nội đều ở trong phòng không đi ra ngoài nữa.
Minh Hạnh chậm rãi thở ra.
Cô trở về phòng, vừa xoay người đã nhìn thấy Trình Phóng đang thay quần áo.
Cô ngây ra, ánh mắt dừng lại vài giây, lập tức dời đi.
Động tác của Trình Phóng nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã mặc được quần áo.
“Cởi áo không cởi quần, có thứ gì không thể nhìn được.” Trình Phóng kéo quần áo xuống, vuốt cho phẳng phiu: “Cùng lắm thì có qua có lại mới toại lòng nhau, em cũng cởi ra cho tôi xem đi.”
Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi.
Còn chưa nhìn thôi.
Minh Hạnh không thèm nhiều lời với anh.
Lời nào anh cũng nói ra được, không trả lời anh là đúng đắn.
Minh Hạnh sắp xếp tài liệu trên bàn một lúc, theo như tình hình hôm nay, điều chỉnh kế hoạch phía sau, cũng càng tốn ít thời gian.
Bất giác lại qua nửa giờ đồng hồ.
Cô tắt đèn bàn rồi đứng dậy, quay đầu nhìn Trình Phóng đang nửa nằm trên giường, nhìn cô chằm chằm.
Xem bộ dạng của anh đã nhìn cô rất lâu rồi.
Minh Hạnh kiên trì đi qua đó.
“Đi ngủ thôi.” Cô thấp giọng nói.
“Ừm.” Trình Phóng gật đầu, nhưng không nhúc nhích.
Vẫn đang nhìn cô.
Minh Hạnh nắm tay, cúi thấp đầu, hôn lên khóe môi anh.
“Nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Cô nói xong, nhanh chóng chui vào trong chăn rồi nằm xuống, quay lưng về phía Trình Phóng, bộ dạng giả vờ bình tĩnh.
Tiếng cười của Trình Phóng cô cũng nghe thấy.
Giây tiếp theo Minh Hạnh được Trình Phóng kéo lại, hai chân trực tiếp kẹp lấy chân cô.
“Chúc ngủ ngon.”
…
Tháng bảy cứ như vậy yên bình trôi qua.
Những ngày buồn tẻ và đơn điệu là những ngày bình thường nhất ở trấn nhỏ này.
Nhưng lại muốn mãi mãi sẽ không kết thúc.
Mấy người đến cùng với Minh Hạnh đã rời đi hết, bởi vì chuyện của Hồ Du, Minh Hạnh và bọn họ cãi nhau có hơi bế tắc, sau đó cũng không gặp lại nữa.
Lúc Doãn Hạo đến tìm Trình Phóng, anh đang duỗi chân ngồi trên lan can thấp bên tường vây, trong tay cầm một quyển sách để đọc.
Từ trước đến nay Doãn Hạo chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này.
Đã lâu cậu ta không gặp Trình Phóng rồi, mỗi lần gửi tin nhắn muốn tìm anh, anh đều nói không rảnh.
Cậu ta còn ngẫm nghĩ xem có chuyện gì.
Hóa ra là đang đọc sách.
Còn tưởng mắt mình bị mù rồi cơ.
Doãn Hạo dụi mắt mấy lần, chắc chắn bản thân thật sự không nhìn nhầm.
Cậu ta tiến lên trước nhìn xem.
“Anh Phóng, anh đọc có hiểu thứ này có nghĩa gì không?” Đọc cả sách tiếng anh nữa.
“Cút.” Trình Phóng không thèm ngẩng lên: “Ông đây còn có văn hóa hơn so với mày.”
Lời này Doãn Hạo không tin.
Nhưng cậu ta không dám nhiều lời, liền chuyển chủ đề, nói: “Anh Phóng, em nói anh nghe, lần trước mấy bà cô đó bị em dọa cho sợ chết khiếp.”
“Em còn đến gặp hiệu trưởng để kiện cô ta, xem ai là người không biết xấu hổ hơn.”
Doãn Hạo cười hihi nói.
Chuyện lần trước Hồ Du nhốt Minh Hạnh ở phòng dụng cụ, nói tới cùng không có chứng cứ, cô ta đến chết cũng không biết xấu hổ chẳng thừa nhận, ai cũng hết cách với cô ta.
Giở thủ đoạn thế ai mà biết được chứ!
Trình Phóng phải học không có thời gian, thế là nhờ Doãn Hạo đi.
Chuyện tức đến nghẹn này, không giải quyết thì không thể giải tỏa được.
Cái tên Doãn Hạo không não này không thể làm nổi chuyện gì có chiều sâu.
Hại người cũng làm không xong.
Thế là nửa đêm dọa cô ta một trận.
Cô ta quả nhiên là làm nhiều chuyện trái với lương tâm, nghe nói vừa gào vừa hét. Bị dọa quá mức, ngày hôm sau cả người sợ hãi, hai tay run rẩy.
Doãn Hạo thấy còn chưa đã, sau khi nghĩ một trận, cảm thấy phải nhân lúc trước khi cô ta đi thì đi tố cáo, công khai chuyện cô ta làm trước mặt tất cả mọi người.
Để mọi người thấy cô ta là người có thủ đoạn thế nào, xem có ai còn dám lại gần cô ấy không.
“Anh nói xem anh Phóng, cô tao dọa người khác như vậy thì phải trả giá, vậy mới cân xứng.”
Doãn Hạo ra vẻ nịnh hót.
Khóe môi Trình Phóng động đậy, đang đọc thuộc lòng bài.
Không rảnh để ý tới Doãn Hạo.
“Đúng rồi, còn có một chuyện.” Doãn Hạo cân nhắc một chút, vẫn nên nói ra: “Cái này… Giang An Ngữ cô ấy tổ chức tiệc lên lớp, hỏi anh… có muốn đi không?”
Khóe môi Trình Phóng dừng lại một lúc, lạnh băng nói: “Tao mà đi, không bị bố cô ta chém chết mới lạ.”
Lời ông ta nói hôm đó anh vẫn còn nhớ rõ.
Vốn dĩ là bạn học bình thường, nếu ngày trước nói tham gia tiệc lên lớp gì đó, đi một chuyến thì cũng đi thôi, dù sao cũng không có gì.
Bây giờ còn hỏi anh có đi hay không… quá ngu rồi.
“Ừm, em biết rồi.” Doãn Hạo đáp lại.
Quay đầu tát vào miệng mình, thầm mắng bản thân: “Lại phải hỏi anh!”
Sau khi Doãn Hạo đi, Trình Phóng tiếp tục học thuộc.
Bên này Minh Hạnh vừa nhận điện thoại của người nhà, hối thúc cô quay về.
Vốn dĩ đã nói làm giáo viên tình nguyện một tháng, hiện giờ hai tháng rồi, cô tìm lý do cũng không thuyết phục nổi.
Cô do dự không biết bây giờ phải làm thế nào.
Minh Hạnh nhìn một vòng trong sân, không thấy Trình Phóng đâu.
Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, vừa mới làm xong mấy bộ đề thi, sao lại không thấy anh đâu rồi?
Cô lại ra tìm anh.
Vừa ra khỏi sân, nhìn thấy anh đang lười biếng ngồi trước mặt, trong tay đang cầm sách, miệng lẩm nhẩm đọc từ.
Cách xa như vậy, Minh Hạnh vẫn có thể nhìn thấy quyển sách anh đang cầm là sách tiếng anh.
Bởi vì sáng hôm nay cô nói bài tập tiếng anh của anh thường không có tiến bộ, nói anh phải học thuộc và viết nhiều hơn.
Vốn dĩ chỉ thuận miệng nói với anh, không ngờ anh lại ghi nhớ, hơn nữa học lâu như vậy, giờ đang là thời gian nghỉ ngơi, anh cũng…
Minh Hạnh thật sự không nghĩ đến Trình Phóng sẽ cầm sách tự học thuộc ở đây.
Cô không khỏi liếc nhìn nhiều lần.
Cũng có thời gian dài như vậy, Trình Phóng lại không hề phát hiện ra cô.
Thôi vậy, không làm phiền anh nữa.
Khóe môi Minh Hạnh khẽ nở nụ cười nhẹ, sau khi nhìn mấy lần, cô lại đi vào trong.
Cô cuộn tròn trong chăn thành một cục tròn nhỏ, không nhìn cẩn thận thì không nhận ra có người đang nằm.
Trông rất ngoan.
Sao hôm nay có thể ngủ như vậy.
Trình Phóng liếc nhìn cô mấy lần, bất đắc dĩ lắc đầu, kéo chăn lên, thận trọng nằm bên cạnh cô.
Mái tóc Minh Hạnh xõa lên gối, vài sợi tóc khẽ vương trên má, cằm ở trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay.
Tầm nhìn Trình Phóng dừng lại trên mặt cô, khóe môi theo bản năng lộ ra ý cười.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Không nhịn được, khẽ hôn lên khóe môi cô.
Minh Hạnh ngủ cũng say, chỉ cảm thấy hai má hơi ngứa, lông mày khẽ nhíu lại, không khỏi cử động mấy lần.
Miệng phát ra chút âm thanh nhỏ, xem ra không được vui lắm.
Trình Phóng vẫn đang nhìn cô, sau đó lại gần, ghé vào tai cô thì thầm: “Minh Hạnh, không phải muốn ôm tôi ngủ sao?”
Minh Hạnh vẫn còn mơ mơ màng màng trong giấc ngủ, dường như nghe thấy anh nói, khẽ cất lên một tiếng, lại nhẹ nhàng di chuyển như không thể nhìn thấy.
Trình Phóng cũng không chờ mong cô làm gì, anh chìa tay tắt đèn, tiếp tục chui vào chăn nằm.
Lúc này vẫn còn sớm, quả thật anh vẫn chưa muốn ngủ lắm.
Nhưng nằm cạnh Minh Hạnh, khiến anh cứ chờ đợi như này, anh cũng đồng ý.
Sau khi đèn tắt im lặng khoảng một hai phút, đột nhiên Minh Hạnh trở mình.
Người đúng lúc nằm trong lòng Trình Phóng, cánh tay chầm chậm chìa ra phía trước, đặt trên eo anh.
Vừa nãy đang mơ mơ màng màng nghe anh hỏi, suy nghĩ cũng hơi chậm nhịp, nhưng nghĩ lại mình là kiểu nói lời thì giữ lấy lời.
Trình Phóng thoáng giật mình, cơ thể không tránh khỏi cũng cứng ngắc.
Tay anh dừng lại ngay tại chỗ, nhất thời không động đậy.
Minh Hạnh vô ý chà xát vào ngực anh.
Đang kề sát nơi tim anh, mái tóc tơ mềm mại, truyền đến mùi hương dịu nhẹ nơi đầu mũi, trong phút chốc đầu anh vang lên tiếng nổ “bùm”.
Tim đập rất nhanh.
Anh ôm cô, so với cô chủ động ôm anh, là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Chính là trong lòng vui như nở hoa.
Trình Phóng nhắm mắt, cằm khẽ chuyển động.
Có thể dừng lại như thế này cả một đời.
…
Ánh mặt trời chiếu ngoài cửa sổ.
Bóng cây đổ loang lổ trên khung cửa sổ, Trình Phóng đang ngủ say, nhưng anh cảm thấy có người đang kéo tay mình.
Tối qua anh ngủ muộn quá, bây giờ vẫn đang buồn ngủ, nhất thời cáu kỉnh vì có người làm phiền.
Thoáng chốc Trình Phóng đã giật tay lại.
Chưa được bao lâu lại nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nói.
“Trình Phóng, đã tám giờ rồi.” Giọng nói dịu dàng mang theo chút lạnh lùng không vui: “Buổi sáng có bài tập đấy, cậu mau dậy đi.”
Lúc này Trình Phóng mới ý thức được mình vừa đẩy tay Minh Hạnh.
Anh mở mắt, nhìn thấy cô đang đứng bên giường nhìn mình, sắc mặt không vui.
Minh Hạnh đương nhiên không vui rồi.
Trình Phóng liếc nhìn cô một cái, anh bật cười, lập tức lại kéo tay cô, chủ động nhận sai: “Vừa nãy ngủ mơ, không phải cố tình đâu.”
Trình Phóng nói xong, cúi thấp đầu nhanh chóng hôn lên ngón tay cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Hạnh thoáng chốc thay đổi nhẹ.
Cơn giận trong lòng ngược lại không còn nữa.
Cô mím khóe môi, lại di chuyển tay, không vùng vẫy, thế là dừng lại, không làm thêm hành động nào nữa.
“Dậy thôi, dậy luôn.” Trình Phóng kéo chăn ra, nhảy ra khỏi giường.
Thay quần áo tắm rửa, hành động làm rất nhanh, chưa đến mười phút đã sắp xếp chỉnh tề đứng trước mặt Minh Hạnh.
Minh Hạnh vừa đánh dấu những trọng điểm trong sách đưa cho anh xem.
“Mỗi buổi sáng đều phải học nhiệm vụ, bây giờ tôi có thời gian rồi, học tập cả ngày cũng phải theo sự sắp xếp của tôi.”
Minh Hạnh đang rất nghiêm túc nói chuyện với anh.
Hôm nay cô đặc biệt dậy rất sớm, chính là để làm ra kế hoạch học tập này.
Sắp xếp rất đầy đủ chi tiết.
Cô luôn cảm thấy, bây giờ Trình Phóng thiếu một phần cảm giác cấp bách và phấn chấn, chắc phải có chút áp lực thích hợp, không thể lười biếng quá.
Về mặt tư tưởng tạm thời không thay đổi được, vậy thì phải thay đổi hành động trước đã.
“Được, có thể.” Trình Phóng gật đầu đồng ý.
Dừng một lúc, anh lại nói: “Nhưng tôi cũng có một điều kiện.”
Trình Phóng nhìn cô: “Tôi muốn nụ hôn chào buổi sáng và nụ hôn chúc ngủ ngon của cô giáo Minh.”
Quá vô lại.
“Nếu cô giáo Minh đồng ý, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của em, nhưng nếu như cô giáo Minh không đồng ý…”
Trình Phóng nhìn ánh mắt cô căng thẳng, thoáng chốc càng cảm thấy thú vị, cố ý dừng lại, sau đó mới tiếp tục nói.
“Vậy thì tôi chỉ có thể lao tới.”
Nói xong, Trình Phóng nhanh chóng hôn cô.
“Nụ hôn chào buổi sáng.” Anh cười, ngồi xuống ghế, vẫy tay nói: “Được rồi, bắt đầu đi.”
Căn bản Minh Hạnh không kịp phản ứng, mặc dù trên mặt không có biểu cảm, trong lúc cúi thấp đầu, khóe môi lại bất giác cong lên.
Học thuộc nguyên tắc quy định trong một tiếng, Trình Phóng đã dùng nửa tiếng để học xong.
Tiếp đó học lý luận cơ bản và thi.
Minh Hạnh dự định vẫn ở đây trong một khoảng thời gian ngắn, vì vậy mỗi ngày đều nghiêm khắc căn cứ theo kế hoạch.
Ba ngày một kiểm tra nhỏ, bảy ngày một kiểm tra lớn.
Thời gian cả ngày đều đã sắp xếp đầy đủ.
Nói thật, ngày trước Trình Phóng ghét nhất học hành, đặc biệt là nghe giáo viên giảng, thời gian thường dài lê thê lại khó.
Nhưng có Minh Hạnh ở bên cạnh, nghe cô nói lại không cảm giác phiền.
Giọng cô rất hay, trên người lại thơm, anh chỉ mong sao cô luôn ở bên cạnh để nghe cô nói.
Nếu như ba năm cấp ba cũng thế này, Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh anh cũng sớm thi đỗ rồi.
Chín giờ tối, cả ngày học hành cuối cùng đã kết thúc.
Minh Hạnh không về phòng mình, chỉ mở cửa ra ngoài quan sát, xem bà nội ngủ hay chưa.
Mỗi ngày khoảng chín giờ bà nội đều ở trong phòng không đi ra ngoài nữa.
Minh Hạnh chậm rãi thở ra.
Cô trở về phòng, vừa xoay người đã nhìn thấy Trình Phóng đang thay quần áo.
Cô ngây ra, ánh mắt dừng lại vài giây, lập tức dời đi.
Động tác của Trình Phóng nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã mặc được quần áo.
“Cởi áo không cởi quần, có thứ gì không thể nhìn được.” Trình Phóng kéo quần áo xuống, vuốt cho phẳng phiu: “Cùng lắm thì có qua có lại mới toại lòng nhau, em cũng cởi ra cho tôi xem đi.”
Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi.
Còn chưa nhìn thôi.
Minh Hạnh không thèm nhiều lời với anh.
Lời nào anh cũng nói ra được, không trả lời anh là đúng đắn.
Minh Hạnh sắp xếp tài liệu trên bàn một lúc, theo như tình hình hôm nay, điều chỉnh kế hoạch phía sau, cũng càng tốn ít thời gian.
Bất giác lại qua nửa giờ đồng hồ.
Cô tắt đèn bàn rồi đứng dậy, quay đầu nhìn Trình Phóng đang nửa nằm trên giường, nhìn cô chằm chằm.
Xem bộ dạng của anh đã nhìn cô rất lâu rồi.
Minh Hạnh kiên trì đi qua đó.
“Đi ngủ thôi.” Cô thấp giọng nói.
“Ừm.” Trình Phóng gật đầu, nhưng không nhúc nhích.
Vẫn đang nhìn cô.
Minh Hạnh nắm tay, cúi thấp đầu, hôn lên khóe môi anh.
“Nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Cô nói xong, nhanh chóng chui vào trong chăn rồi nằm xuống, quay lưng về phía Trình Phóng, bộ dạng giả vờ bình tĩnh.
Tiếng cười của Trình Phóng cô cũng nghe thấy.
Giây tiếp theo Minh Hạnh được Trình Phóng kéo lại, hai chân trực tiếp kẹp lấy chân cô.
“Chúc ngủ ngon.”
…
Tháng bảy cứ như vậy yên bình trôi qua.
Những ngày buồn tẻ và đơn điệu là những ngày bình thường nhất ở trấn nhỏ này.
Nhưng lại muốn mãi mãi sẽ không kết thúc.
Mấy người đến cùng với Minh Hạnh đã rời đi hết, bởi vì chuyện của Hồ Du, Minh Hạnh và bọn họ cãi nhau có hơi bế tắc, sau đó cũng không gặp lại nữa.
Lúc Doãn Hạo đến tìm Trình Phóng, anh đang duỗi chân ngồi trên lan can thấp bên tường vây, trong tay cầm một quyển sách để đọc.
Từ trước đến nay Doãn Hạo chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này.
Đã lâu cậu ta không gặp Trình Phóng rồi, mỗi lần gửi tin nhắn muốn tìm anh, anh đều nói không rảnh.
Cậu ta còn ngẫm nghĩ xem có chuyện gì.
Hóa ra là đang đọc sách.
Còn tưởng mắt mình bị mù rồi cơ.
Doãn Hạo dụi mắt mấy lần, chắc chắn bản thân thật sự không nhìn nhầm.
Cậu ta tiến lên trước nhìn xem.
“Anh Phóng, anh đọc có hiểu thứ này có nghĩa gì không?” Đọc cả sách tiếng anh nữa.
“Cút.” Trình Phóng không thèm ngẩng lên: “Ông đây còn có văn hóa hơn so với mày.”
Lời này Doãn Hạo không tin.
Nhưng cậu ta không dám nhiều lời, liền chuyển chủ đề, nói: “Anh Phóng, em nói anh nghe, lần trước mấy bà cô đó bị em dọa cho sợ chết khiếp.”
“Em còn đến gặp hiệu trưởng để kiện cô ta, xem ai là người không biết xấu hổ hơn.”
Doãn Hạo cười hihi nói.
Chuyện lần trước Hồ Du nhốt Minh Hạnh ở phòng dụng cụ, nói tới cùng không có chứng cứ, cô ta đến chết cũng không biết xấu hổ chẳng thừa nhận, ai cũng hết cách với cô ta.
Giở thủ đoạn thế ai mà biết được chứ!
Trình Phóng phải học không có thời gian, thế là nhờ Doãn Hạo đi.
Chuyện tức đến nghẹn này, không giải quyết thì không thể giải tỏa được.
Cái tên Doãn Hạo không não này không thể làm nổi chuyện gì có chiều sâu.
Hại người cũng làm không xong.
Thế là nửa đêm dọa cô ta một trận.
Cô ta quả nhiên là làm nhiều chuyện trái với lương tâm, nghe nói vừa gào vừa hét. Bị dọa quá mức, ngày hôm sau cả người sợ hãi, hai tay run rẩy.
Doãn Hạo thấy còn chưa đã, sau khi nghĩ một trận, cảm thấy phải nhân lúc trước khi cô ta đi thì đi tố cáo, công khai chuyện cô ta làm trước mặt tất cả mọi người.
Để mọi người thấy cô ta là người có thủ đoạn thế nào, xem có ai còn dám lại gần cô ấy không.
“Anh nói xem anh Phóng, cô tao dọa người khác như vậy thì phải trả giá, vậy mới cân xứng.”
Doãn Hạo ra vẻ nịnh hót.
Khóe môi Trình Phóng động đậy, đang đọc thuộc lòng bài.
Không rảnh để ý tới Doãn Hạo.
“Đúng rồi, còn có một chuyện.” Doãn Hạo cân nhắc một chút, vẫn nên nói ra: “Cái này… Giang An Ngữ cô ấy tổ chức tiệc lên lớp, hỏi anh… có muốn đi không?”
Khóe môi Trình Phóng dừng lại một lúc, lạnh băng nói: “Tao mà đi, không bị bố cô ta chém chết mới lạ.”
Lời ông ta nói hôm đó anh vẫn còn nhớ rõ.
Vốn dĩ là bạn học bình thường, nếu ngày trước nói tham gia tiệc lên lớp gì đó, đi một chuyến thì cũng đi thôi, dù sao cũng không có gì.
Bây giờ còn hỏi anh có đi hay không… quá ngu rồi.
“Ừm, em biết rồi.” Doãn Hạo đáp lại.
Quay đầu tát vào miệng mình, thầm mắng bản thân: “Lại phải hỏi anh!”
Sau khi Doãn Hạo đi, Trình Phóng tiếp tục học thuộc.
Bên này Minh Hạnh vừa nhận điện thoại của người nhà, hối thúc cô quay về.
Vốn dĩ đã nói làm giáo viên tình nguyện một tháng, hiện giờ hai tháng rồi, cô tìm lý do cũng không thuyết phục nổi.
Cô do dự không biết bây giờ phải làm thế nào.
Minh Hạnh nhìn một vòng trong sân, không thấy Trình Phóng đâu.
Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, vừa mới làm xong mấy bộ đề thi, sao lại không thấy anh đâu rồi?
Cô lại ra tìm anh.
Vừa ra khỏi sân, nhìn thấy anh đang lười biếng ngồi trước mặt, trong tay đang cầm sách, miệng lẩm nhẩm đọc từ.
Cách xa như vậy, Minh Hạnh vẫn có thể nhìn thấy quyển sách anh đang cầm là sách tiếng anh.
Bởi vì sáng hôm nay cô nói bài tập tiếng anh của anh thường không có tiến bộ, nói anh phải học thuộc và viết nhiều hơn.
Vốn dĩ chỉ thuận miệng nói với anh, không ngờ anh lại ghi nhớ, hơn nữa học lâu như vậy, giờ đang là thời gian nghỉ ngơi, anh cũng…
Minh Hạnh thật sự không nghĩ đến Trình Phóng sẽ cầm sách tự học thuộc ở đây.
Cô không khỏi liếc nhìn nhiều lần.
Cũng có thời gian dài như vậy, Trình Phóng lại không hề phát hiện ra cô.
Thôi vậy, không làm phiền anh nữa.
Khóe môi Minh Hạnh khẽ nở nụ cười nhẹ, sau khi nhìn mấy lần, cô lại đi vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.