Chương 59: Vừa khóc vừa mắng khốn nạn
Lê Tửu Nhi
27/10/2023
“Hạnh Hạnh, cậu nói tớ có cần lén đầu tư một chút không?”
Lúc Nhậm Kiều Kiều nói với Minh Hạnh chuyện khởi nghiệp này, đầu lông mày nhíu lại.
Bình thường việc học đã rất bận, nhưng sau khi anh toàn tâm toàn ý đầu tư vào chuyện khác, mắt thường có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi.
Lộ Tuyển cũng mệt mỏi, đây là điều Kiều Kiều cũng chưa từng nhìn qua.
Anh kiêu ngạo như vậy, một người ưu tú bây giờ lại vì chút tiền đầu tư, uống rượu chạy thục mạng, bị người ta làm khó.
Ở trong mắt Kiều Kiều, thiên nga nên mãi mãi ngẩng đầu ngửa cổ, không cúi đầu.
Không phải đầu tư sao, người đầu tư thế nào, cô cũng giống như vậy.
Dù sao cũng là cầm tiền.
“Nhưng như vậy cậu ấy sẽ có gánh nặng.” Minh Hạnh đang chuẩn bị tài liệu, nghe Kiều Kiều nói như vậy, động tác trên tay không khỏi dừng lại.
Tất cả chuyện quan trọng, người quan trọng đề cập đến lại trở nên cực kỳ mẫn cảm.
Nếu như Kiều Kiều đầu tư tiền, cho dù kiếm được hay lỗ vốn, anh cũng sẽ có tâm lý gánh nặng.
Nói vậy quả thật không sai.
“Tớ cũng nghĩ như vậy.” Kiều Kiều thở dài, không nhắc thêm chuyện này nữa.
“Đúng rồi, cậu đã đến công ty của họ chưa?” Đột nhiên Kiều Kiều hỏi Minh Hạnh, thấy cô ngây ra, hiển nhiên đã biết đáp án.
“Đi đi đi, dẫn cậu đi xem.”
Bên ngoài chưa đến năm trăm mét chính là một tòa nhà cao cấp viết tên tầng, còn nơi bọn họ ở một tầng dưới đất, ánh sáng lờ mờ, cho dù bật đèn cũng cảm thấy mờ mịt đến buồn bực.
Không lớn mấy, có mấy phòng.
Khi các cô đến, Lộ Tuyển đang gọi điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng, liên tiếp nói mấy câu cảm ơn, hòa nhã cúp điện thoại.
Anh quay đầu nhìn thấy Kiều Kiều, anh ngây ra, đi đến chỗ cô.
“Sao lại đến đây?”
Sau khi Lộ Tuyển nhìn Minh Hạnh gật đầu, ánh mắt luôn dừng trên người Kiều Kiều, là vì quá lâu chưa gặp mặt, anh liếc nhìn mấy lần không biết chán.
Lộ Tuyển luôn là người ngấm ngầm chịu đựng lại kiềm chế, tất cả mọi chuyện cũng sẽ không tỏ ra ngoài mặt. Hầu hết thời gian đều dùng vẻ bình tĩnh che giấu mọi thứ.
Cho dù ở trong tầng hầm tối tăm như vậy, anh vẫn mặc áo somi trắng chỉnh tề, khí chất lạnh băng, không bị làm phiền bởi hoàn cảnh chút nào.
“Đến thăm anh.” Kiều Kiều cười trả lời.
Lộ Tuyển ngây ra, dường như nghe được câu trả lời tốt như vậy, sau hồi lâu, anh cong môi cười nhẹ nhàng, sau đó nói: “Cảm ơn.”
Cảm ơn lúc anh rất bận không có thời gian, biết anh nhớ cô, vì vậy mới đến thăm anh.
Minh Hanh quay đầu nhìn bên cạnh, chỉ khẽ liếc mắt liền thu hết toàn cảnh vào tầm mắt, cô do dự một chút, hỏi: “Trình Phóng đâu?”
Ánh mắt Lộ Tuyển ngừng lại một chút.
Anh không biết có nên nói điều này không, nhưng nhìn vẻ mặt dần trở lên lo lắng của Minh Hạnh, anh mới mở miệng nói: “Cậu ấy… đi bệnh viện rồi.”
“Bệnh viện?” Sắc mặt Minh Hạnh thoáng chốc liền thay đổi.
Lộ Tuyển nói, thật ra năm ngoái Trình Phóng đã nằm viện một lần rồi, đêm ba mươi hôm đó, anh được đưa đi cấp cứu, sau đó Minh Hạnh nói muốn anh đến ăn cơm với nhà cô, anh vội vàng xuất viện.
Sau đó cũng không tiếp tục nằm viện nữa, anh lại quay về tiếp tục làm việc.
Chỉ là bệnh này vẫn không sao khỏe được mới đột nhiên chạy đến bệnh viện.
Minh Hạnh vừa nghe, đến viện nào cũng quên hỏi, cô quay người chạy ra ngoài.
Khi đó luôn nghĩ, chẳng trách hôm đó luôn cảm thấy anh kì lạ, sắc mặt không tốt, tâm trạng cũng sa sút, hóa ra là bị bệnh.
Cô lại ở cả đêm cùng anh mà cũng không phát hiện ra.
Minh Hạnh vừa chạy ra ngoài, từ xa nhìn thấy Trình Phóng dừng xe máy, xoay người xuống xe.
Trong tay anh cầm hai cái túi, ăn ba miếng đã hết, sau đó gặp ai đó ở cửa, anh dừng lại nói mấy câu.
Minh Hạnh lần đầu tiên nhìn thấy Trình Phóng trong bộ dạng này.
Trên mặt mang theo vẻ tươi cười, lễ phép khéo léo nói chuyện với người ta, khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc, nói đến lĩnh vực anh quen thuộc, lưu loát thành thục.
Phút chốc Minh Hạnh đột nhiên nhớ đến lúc lần đầu gặp thiếu niên lạnh lùng cáu gắt.
Rõ ràng cũng mới không bao lâu.
Minh Hạnh đã đứng rất lâu, cuối cùng vẫn không qua đó.
Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Trình Phóng: [Tối anh có thể về sớm chút được không?]
Bên đó Trình Phóng đã trả lời tin nhắn rất nhanh.
[Được.]
[Về mang bánh kem cho em ăn.]
Trong góc tối mờ của tầng hầm, người đàn ông mặc áo sơ mi khó khăn hôn cô gái trong lòng, nhẹ nhàng cắn môi cô, không thuần thục lại có ý ham muốn.
Điện thoại trong tay “ting” một tiếng.
Anh ném điện thoại sang một bên, làm lơ không nghe.
Màn hình hiện lên một tin nhắn.
Minh Hạnh: [Chuyện hôm nay tớ qua, không được nói cho Trình Phóng.]
…
Trình Phóng bị bệnh, nói lớn ko lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Theo như anh nói, chính là trong đầu giống như một dây cung kéo căng, bỗng nhiên đau không chịu được, từng đợt từng đợt, giống hệt như dây cung kia sắp đứt.
Nói ra chính là quá mệt.
Anh phải quản quá nhiều chuyện như vậy, vừa ở trường lại vừa ở công ty, phân thân người làm hai cũng không đủ dùng. Anh cứ liều mạng như vậy, sức khỏe không xảy ra chút vấn đề mới lạ.
Người không phải làm bằng sắt.
Muốn chữa khỏi thì phải nằm viện, phải cố gắng nghỉ ngơi.
Ai cũng biết đạo lý này, nhưng không làm nổi cũng không có cách nào.
Minh Hạnh biết Trình Phóng tại sao lại giấu cô.
Không muốn cô đau lòng, cũng sợ cô khuyên nhủ anh.
Ban ngày đã nhắn tin với anh bảo anh về sớm hơn chút, quả nhiên Trình Phóng chưa đến tám giờ đã về, tiện thể mua cho Minh Hạnh bánh kem mới ra lò ở tiệm bánh cô thích nhất.
Minh Hạnh mở gói ra, cô ăn mấy miếng, cười rất vui vẻ.
“Trình Phóng, sau này anh về sớm hơn được không?”
Minh Hạnh gần như vô ý nói với anh: “Dù sao công việc cũng chưa làm xong, anh làm ít đi chút, thời gian cũng kéo dài hơn, đúng không?”
“Nhưng về nhà sớm luôn rất quan trọng.”
Nói rất đúng.
Trong phút chốc Trình Phóng gần như hiểu được tâm ý của cô.
“Minh Hạnh, anh từ Đường Lý đi đến ngày hôm nay, có bộ dạng rác rưởi gì em cũng chưa từng thấy đâu.”
“Ngày trước anh cảm thấy rác rưởi cũng không có gì, nhưng bây giờ anh muốn làm một người thành công, rất cấp bách, không từ một thủ đoạn nào.
Anh nỗ lực hơn nửa năm nay, đã thấy một chút ánh sáng bình minh, mỗi lần nhìn thấy thí nghiệm thành công, trong lòng anh không nén nổi vui mừng.
Anh biết sở trường của mình nằm ở đâu, anh cũng cảm nhận đây là một con đường đúng đắn.
Vì vậy nhất định phải tiếp kiên trì không thay đổi.
“Sức khỏe anh như thế nào anh biết.” Trình Phóng ngừng một chút, cố gắng rất bình tĩnh nói với cô: “Anh uống thuốc đúng giờ, kiểm tra lại đúng hạn, nếu mệt một chút cũng chỉ tốt muộn một chút mà thôi.”
Anh lại dùng lời Minh Hạnh nói để ngăn cô lại.
Thật ra Minh Hạnh luôn không nói được anh. Ngày trước cô đã nghĩ, nếu bọn họ cãi nhau, cô nhất định chịu thiệt.
Khi đó Trình Phóng nghe cô nói như vậy, còn cười rất vui vẻ, anh nói nếu thật sự cãi nhau, cô có thể dùng tiếng anh để cãi, anh nhất định nói không lại được cô.
“Anh nói chuyện rất không có đạo lý!” Minh Hạnh không biết trả lời anh sao, chỉ có thể không tự tin trả lời.
“Ừm, không có đạo lý.” Trình Phóng căn bản không có ý cãi nhau với cô, nhưng cũng thuận theo gật đầu.
“Cho nên anh có cần nghỉ ngơi không?”
“Không cần.” Trình Phóng lắc đầu.
Tức chết đi được.
Thái độ từ chối của anh lại ngoan ngoãn như vậy, quả thật Minh Hạnh có tức giận cũng không tức nổi.
“Không quan tâm anh nữa.” Minh Hạnh buồn bực để lại một câu, xoay người đi vào phòng.
Người tính khí tốt như Minh Hạnh lại thật sự tức giận với người ta, cũng chỉ vờ nghiêm mặt mà thôi, lần trước cô thật sự bị chọc tức, vẫn là vì nhóm mấy thằng nhóc con ở Đường Lý.
Buổi tối lúc lướt điện thoại, không hiểu sao lại nhìn thấy rất nhiều tin tức về đột tử, Minh Hạnh bị dọa đến mức toàn thân ớn lạnh, cô liền chia sẻ lên vòng tròn bạn bè.
Kiều Kiều rất nhanh liền để lại bình luận: [Trời ơi, đáng sợ quá, về sau không dám thức khuya nữa.]
Hai người này kẻ xướng người hoạ, thật không hổ danh là đôi bạn thân.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Minh Hạnh được nghỉ.
Tối qua cô sang ngủ phòng khác không quan tâm Trình Phóng, nhưng sáng sớm vừa tỉnh, cô vẫn không nhịn được đi làm đồ ăn sáng.
Thật ra việc này căn bản đã rất mâu thuẫn.
Trình Phóng muốn cố gắng khởi nghiệp, anh không sai. Minh Hạnh muốn anh giữ sức khỏe, cô cũng không sai.
Chính là phải cố gắng cân bằng mới được.
Minh Hạnh hầm gà và làm bánh mỳ kẹp, đang nghĩ sao Trình Phóng mãi không ra thì nghe thấy tiếng cười của anh truyền đến từ trong phòng.
Trình Phóng mở cửa, cười vô cùng vui vẻ, cất cao giọng nói: “Chúng ta đã cầm được bản quyền sáng chế rồi!”
Nghề này của họ, nòng cốt công nghệ làm chủ.
Trình Phóng ném điện thoại, ôm lấy Minh Hạnh, nhẹ nhàng nâng cô lên khiến cô bị dọa sợ.
Trình Phóng hôn trán cô, cười nói: “Lập tức sẽ có cái thứ hai thứ ba.”
“Ờ.” Minh Hạnh vẫn xị mặt, cố làm ra vẻ tức giận: “Liên quan gì đến em.”
Trình Phóng chìa tay ra sau lưng cô, ngựa quen đường cũ tháo áo lót của cô ra. Áo lót trắng bị rơi xuống, anh còn cố ý kéo chân cô vòng qua eo mình.
Phút chốc anh trở nên mạnh bạo, Minh Hạnh thật sự bị dọa sợ: “Trình Phóng, anh vẫn đang bị bệnh đấy.”
“Đau đầu chứ chỗ khác không có vấn đề.”
Tinh thần Trình Phóng trở nên vui vẻ, quả thật đột nhiên đến đáng sợ.
Minh Hạnh vừa khóc vừa mắng khốn nạn, nước mắt đều bị anh nuốt hết vào trong.
Thế sao còn có thể xị mặt tức giận được.
“Hạnh Hạnh, em tin sức khỏe anh không có vấn đề gì không?”
Lúc Trình Phóng làm càn thì thật sự càn rỡ, đại khái chính là muốn Minh Hạnh cảm thấy anh đã rất trưởng thành rồi, lại thêm nhắc nhở cô, anh không phải người tốt gì.
Ở mấy phương diện nào đó rất xấu xa.
“Đúng đó, sức khỏe rất tốt.” Minh Hạnh cực kỳ phẫn nộ trả lời anh.
Nhưng cô lại nằm liệt trên giường không dậy nổi.
“Hôm nay mọi người đều nghỉ, anh quay về dẫn em đi bệnh viện, để em nghe bác sĩ nói với anh như thế nào.”
Trình Phóng vẫn cười.
Kết quả kiểm tra ở bệnh viện Minh Hạnh cũng đã lén xem qua, cô lại hỏi bác sĩ cũng không có gì, nên biết bây giờ anh nói như vậy là đang cố ý trêu đùa.
“Em mặc kệ, chí ít anh bớt cực nhọc một chút.” Minh Hạnh bắt đầu lùi bước bàn bạc với anh.
“Một chút là bao nhiêu?” Trình Phóng hôn tay cô, không đợi cô trả lời, anh lại nói: “Được rồi, anh đồng ý với em.”
Trình Phóng nói: “Để Lộ Tuyển mệt nhiều hơn chút, không thể mình anh mệt đến bệnh được.”
Minh Hạnh bị chặn cho không nói được.
Cô mím môi một lúc lâu, nhìn mắt anh mới lại nghiêm túc nói: “Chúc mừng anh.”
“Cảm ơn.” Trình Phóng cười trả lời.
------oOo------
Lúc Nhậm Kiều Kiều nói với Minh Hạnh chuyện khởi nghiệp này, đầu lông mày nhíu lại.
Bình thường việc học đã rất bận, nhưng sau khi anh toàn tâm toàn ý đầu tư vào chuyện khác, mắt thường có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi.
Lộ Tuyển cũng mệt mỏi, đây là điều Kiều Kiều cũng chưa từng nhìn qua.
Anh kiêu ngạo như vậy, một người ưu tú bây giờ lại vì chút tiền đầu tư, uống rượu chạy thục mạng, bị người ta làm khó.
Ở trong mắt Kiều Kiều, thiên nga nên mãi mãi ngẩng đầu ngửa cổ, không cúi đầu.
Không phải đầu tư sao, người đầu tư thế nào, cô cũng giống như vậy.
Dù sao cũng là cầm tiền.
“Nhưng như vậy cậu ấy sẽ có gánh nặng.” Minh Hạnh đang chuẩn bị tài liệu, nghe Kiều Kiều nói như vậy, động tác trên tay không khỏi dừng lại.
Tất cả chuyện quan trọng, người quan trọng đề cập đến lại trở nên cực kỳ mẫn cảm.
Nếu như Kiều Kiều đầu tư tiền, cho dù kiếm được hay lỗ vốn, anh cũng sẽ có tâm lý gánh nặng.
Nói vậy quả thật không sai.
“Tớ cũng nghĩ như vậy.” Kiều Kiều thở dài, không nhắc thêm chuyện này nữa.
“Đúng rồi, cậu đã đến công ty của họ chưa?” Đột nhiên Kiều Kiều hỏi Minh Hạnh, thấy cô ngây ra, hiển nhiên đã biết đáp án.
“Đi đi đi, dẫn cậu đi xem.”
Bên ngoài chưa đến năm trăm mét chính là một tòa nhà cao cấp viết tên tầng, còn nơi bọn họ ở một tầng dưới đất, ánh sáng lờ mờ, cho dù bật đèn cũng cảm thấy mờ mịt đến buồn bực.
Không lớn mấy, có mấy phòng.
Khi các cô đến, Lộ Tuyển đang gọi điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng, liên tiếp nói mấy câu cảm ơn, hòa nhã cúp điện thoại.
Anh quay đầu nhìn thấy Kiều Kiều, anh ngây ra, đi đến chỗ cô.
“Sao lại đến đây?”
Sau khi Lộ Tuyển nhìn Minh Hạnh gật đầu, ánh mắt luôn dừng trên người Kiều Kiều, là vì quá lâu chưa gặp mặt, anh liếc nhìn mấy lần không biết chán.
Lộ Tuyển luôn là người ngấm ngầm chịu đựng lại kiềm chế, tất cả mọi chuyện cũng sẽ không tỏ ra ngoài mặt. Hầu hết thời gian đều dùng vẻ bình tĩnh che giấu mọi thứ.
Cho dù ở trong tầng hầm tối tăm như vậy, anh vẫn mặc áo somi trắng chỉnh tề, khí chất lạnh băng, không bị làm phiền bởi hoàn cảnh chút nào.
“Đến thăm anh.” Kiều Kiều cười trả lời.
Lộ Tuyển ngây ra, dường như nghe được câu trả lời tốt như vậy, sau hồi lâu, anh cong môi cười nhẹ nhàng, sau đó nói: “Cảm ơn.”
Cảm ơn lúc anh rất bận không có thời gian, biết anh nhớ cô, vì vậy mới đến thăm anh.
Minh Hanh quay đầu nhìn bên cạnh, chỉ khẽ liếc mắt liền thu hết toàn cảnh vào tầm mắt, cô do dự một chút, hỏi: “Trình Phóng đâu?”
Ánh mắt Lộ Tuyển ngừng lại một chút.
Anh không biết có nên nói điều này không, nhưng nhìn vẻ mặt dần trở lên lo lắng của Minh Hạnh, anh mới mở miệng nói: “Cậu ấy… đi bệnh viện rồi.”
“Bệnh viện?” Sắc mặt Minh Hạnh thoáng chốc liền thay đổi.
Lộ Tuyển nói, thật ra năm ngoái Trình Phóng đã nằm viện một lần rồi, đêm ba mươi hôm đó, anh được đưa đi cấp cứu, sau đó Minh Hạnh nói muốn anh đến ăn cơm với nhà cô, anh vội vàng xuất viện.
Sau đó cũng không tiếp tục nằm viện nữa, anh lại quay về tiếp tục làm việc.
Chỉ là bệnh này vẫn không sao khỏe được mới đột nhiên chạy đến bệnh viện.
Minh Hạnh vừa nghe, đến viện nào cũng quên hỏi, cô quay người chạy ra ngoài.
Khi đó luôn nghĩ, chẳng trách hôm đó luôn cảm thấy anh kì lạ, sắc mặt không tốt, tâm trạng cũng sa sút, hóa ra là bị bệnh.
Cô lại ở cả đêm cùng anh mà cũng không phát hiện ra.
Minh Hạnh vừa chạy ra ngoài, từ xa nhìn thấy Trình Phóng dừng xe máy, xoay người xuống xe.
Trong tay anh cầm hai cái túi, ăn ba miếng đã hết, sau đó gặp ai đó ở cửa, anh dừng lại nói mấy câu.
Minh Hạnh lần đầu tiên nhìn thấy Trình Phóng trong bộ dạng này.
Trên mặt mang theo vẻ tươi cười, lễ phép khéo léo nói chuyện với người ta, khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc, nói đến lĩnh vực anh quen thuộc, lưu loát thành thục.
Phút chốc Minh Hạnh đột nhiên nhớ đến lúc lần đầu gặp thiếu niên lạnh lùng cáu gắt.
Rõ ràng cũng mới không bao lâu.
Minh Hạnh đã đứng rất lâu, cuối cùng vẫn không qua đó.
Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Trình Phóng: [Tối anh có thể về sớm chút được không?]
Bên đó Trình Phóng đã trả lời tin nhắn rất nhanh.
[Được.]
[Về mang bánh kem cho em ăn.]
Trong góc tối mờ của tầng hầm, người đàn ông mặc áo sơ mi khó khăn hôn cô gái trong lòng, nhẹ nhàng cắn môi cô, không thuần thục lại có ý ham muốn.
Điện thoại trong tay “ting” một tiếng.
Anh ném điện thoại sang một bên, làm lơ không nghe.
Màn hình hiện lên một tin nhắn.
Minh Hạnh: [Chuyện hôm nay tớ qua, không được nói cho Trình Phóng.]
…
Trình Phóng bị bệnh, nói lớn ko lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Theo như anh nói, chính là trong đầu giống như một dây cung kéo căng, bỗng nhiên đau không chịu được, từng đợt từng đợt, giống hệt như dây cung kia sắp đứt.
Nói ra chính là quá mệt.
Anh phải quản quá nhiều chuyện như vậy, vừa ở trường lại vừa ở công ty, phân thân người làm hai cũng không đủ dùng. Anh cứ liều mạng như vậy, sức khỏe không xảy ra chút vấn đề mới lạ.
Người không phải làm bằng sắt.
Muốn chữa khỏi thì phải nằm viện, phải cố gắng nghỉ ngơi.
Ai cũng biết đạo lý này, nhưng không làm nổi cũng không có cách nào.
Minh Hạnh biết Trình Phóng tại sao lại giấu cô.
Không muốn cô đau lòng, cũng sợ cô khuyên nhủ anh.
Ban ngày đã nhắn tin với anh bảo anh về sớm hơn chút, quả nhiên Trình Phóng chưa đến tám giờ đã về, tiện thể mua cho Minh Hạnh bánh kem mới ra lò ở tiệm bánh cô thích nhất.
Minh Hạnh mở gói ra, cô ăn mấy miếng, cười rất vui vẻ.
“Trình Phóng, sau này anh về sớm hơn được không?”
Minh Hạnh gần như vô ý nói với anh: “Dù sao công việc cũng chưa làm xong, anh làm ít đi chút, thời gian cũng kéo dài hơn, đúng không?”
“Nhưng về nhà sớm luôn rất quan trọng.”
Nói rất đúng.
Trong phút chốc Trình Phóng gần như hiểu được tâm ý của cô.
“Minh Hạnh, anh từ Đường Lý đi đến ngày hôm nay, có bộ dạng rác rưởi gì em cũng chưa từng thấy đâu.”
“Ngày trước anh cảm thấy rác rưởi cũng không có gì, nhưng bây giờ anh muốn làm một người thành công, rất cấp bách, không từ một thủ đoạn nào.
Anh nỗ lực hơn nửa năm nay, đã thấy một chút ánh sáng bình minh, mỗi lần nhìn thấy thí nghiệm thành công, trong lòng anh không nén nổi vui mừng.
Anh biết sở trường của mình nằm ở đâu, anh cũng cảm nhận đây là một con đường đúng đắn.
Vì vậy nhất định phải tiếp kiên trì không thay đổi.
“Sức khỏe anh như thế nào anh biết.” Trình Phóng ngừng một chút, cố gắng rất bình tĩnh nói với cô: “Anh uống thuốc đúng giờ, kiểm tra lại đúng hạn, nếu mệt một chút cũng chỉ tốt muộn một chút mà thôi.”
Anh lại dùng lời Minh Hạnh nói để ngăn cô lại.
Thật ra Minh Hạnh luôn không nói được anh. Ngày trước cô đã nghĩ, nếu bọn họ cãi nhau, cô nhất định chịu thiệt.
Khi đó Trình Phóng nghe cô nói như vậy, còn cười rất vui vẻ, anh nói nếu thật sự cãi nhau, cô có thể dùng tiếng anh để cãi, anh nhất định nói không lại được cô.
“Anh nói chuyện rất không có đạo lý!” Minh Hạnh không biết trả lời anh sao, chỉ có thể không tự tin trả lời.
“Ừm, không có đạo lý.” Trình Phóng căn bản không có ý cãi nhau với cô, nhưng cũng thuận theo gật đầu.
“Cho nên anh có cần nghỉ ngơi không?”
“Không cần.” Trình Phóng lắc đầu.
Tức chết đi được.
Thái độ từ chối của anh lại ngoan ngoãn như vậy, quả thật Minh Hạnh có tức giận cũng không tức nổi.
“Không quan tâm anh nữa.” Minh Hạnh buồn bực để lại một câu, xoay người đi vào phòng.
Người tính khí tốt như Minh Hạnh lại thật sự tức giận với người ta, cũng chỉ vờ nghiêm mặt mà thôi, lần trước cô thật sự bị chọc tức, vẫn là vì nhóm mấy thằng nhóc con ở Đường Lý.
Buổi tối lúc lướt điện thoại, không hiểu sao lại nhìn thấy rất nhiều tin tức về đột tử, Minh Hạnh bị dọa đến mức toàn thân ớn lạnh, cô liền chia sẻ lên vòng tròn bạn bè.
Kiều Kiều rất nhanh liền để lại bình luận: [Trời ơi, đáng sợ quá, về sau không dám thức khuya nữa.]
Hai người này kẻ xướng người hoạ, thật không hổ danh là đôi bạn thân.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Minh Hạnh được nghỉ.
Tối qua cô sang ngủ phòng khác không quan tâm Trình Phóng, nhưng sáng sớm vừa tỉnh, cô vẫn không nhịn được đi làm đồ ăn sáng.
Thật ra việc này căn bản đã rất mâu thuẫn.
Trình Phóng muốn cố gắng khởi nghiệp, anh không sai. Minh Hạnh muốn anh giữ sức khỏe, cô cũng không sai.
Chính là phải cố gắng cân bằng mới được.
Minh Hạnh hầm gà và làm bánh mỳ kẹp, đang nghĩ sao Trình Phóng mãi không ra thì nghe thấy tiếng cười của anh truyền đến từ trong phòng.
Trình Phóng mở cửa, cười vô cùng vui vẻ, cất cao giọng nói: “Chúng ta đã cầm được bản quyền sáng chế rồi!”
Nghề này của họ, nòng cốt công nghệ làm chủ.
Trình Phóng ném điện thoại, ôm lấy Minh Hạnh, nhẹ nhàng nâng cô lên khiến cô bị dọa sợ.
Trình Phóng hôn trán cô, cười nói: “Lập tức sẽ có cái thứ hai thứ ba.”
“Ờ.” Minh Hạnh vẫn xị mặt, cố làm ra vẻ tức giận: “Liên quan gì đến em.”
Trình Phóng chìa tay ra sau lưng cô, ngựa quen đường cũ tháo áo lót của cô ra. Áo lót trắng bị rơi xuống, anh còn cố ý kéo chân cô vòng qua eo mình.
Phút chốc anh trở nên mạnh bạo, Minh Hạnh thật sự bị dọa sợ: “Trình Phóng, anh vẫn đang bị bệnh đấy.”
“Đau đầu chứ chỗ khác không có vấn đề.”
Tinh thần Trình Phóng trở nên vui vẻ, quả thật đột nhiên đến đáng sợ.
Minh Hạnh vừa khóc vừa mắng khốn nạn, nước mắt đều bị anh nuốt hết vào trong.
Thế sao còn có thể xị mặt tức giận được.
“Hạnh Hạnh, em tin sức khỏe anh không có vấn đề gì không?”
Lúc Trình Phóng làm càn thì thật sự càn rỡ, đại khái chính là muốn Minh Hạnh cảm thấy anh đã rất trưởng thành rồi, lại thêm nhắc nhở cô, anh không phải người tốt gì.
Ở mấy phương diện nào đó rất xấu xa.
“Đúng đó, sức khỏe rất tốt.” Minh Hạnh cực kỳ phẫn nộ trả lời anh.
Nhưng cô lại nằm liệt trên giường không dậy nổi.
“Hôm nay mọi người đều nghỉ, anh quay về dẫn em đi bệnh viện, để em nghe bác sĩ nói với anh như thế nào.”
Trình Phóng vẫn cười.
Kết quả kiểm tra ở bệnh viện Minh Hạnh cũng đã lén xem qua, cô lại hỏi bác sĩ cũng không có gì, nên biết bây giờ anh nói như vậy là đang cố ý trêu đùa.
“Em mặc kệ, chí ít anh bớt cực nhọc một chút.” Minh Hạnh bắt đầu lùi bước bàn bạc với anh.
“Một chút là bao nhiêu?” Trình Phóng hôn tay cô, không đợi cô trả lời, anh lại nói: “Được rồi, anh đồng ý với em.”
Trình Phóng nói: “Để Lộ Tuyển mệt nhiều hơn chút, không thể mình anh mệt đến bệnh được.”
Minh Hạnh bị chặn cho không nói được.
Cô mím môi một lúc lâu, nhìn mắt anh mới lại nghiêm túc nói: “Chúc mừng anh.”
“Cảm ơn.” Trình Phóng cười trả lời.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.