Chương 1: Buồn nhưng tuyệt đối không buông
Hoàng Thiên Trúc
23/08/2024
Bầu trời u ám bao phủ lấy cả một thành phố, những đám mây đen như túi bụi trôi qua nhanh chóng, tạo nên một cảm giác áp đảo và ảm đạm.
Đường phố vắng vẻ, chỉ còn tiếng gió rít, lạch cạch qua những góc phố tăm tối. Trong cái tĩnh lặng đó, bóng người nhỏ nhắn của một cô gái bước chầm chậm trên con đường đá vẫy vai, dường như cô gái còn đang khóc?
Tiếng giày cao gót vang đều, được một lúc thì dừng lại. Lục Nghiên nước mắt đã lấm lem hết cả một khuôn mặt xinh đẹp.
Phải! Vừa rồi Lục Nghiên đã cãi nhau một trận to với chồng mình. Lục Nghiên mệt mỏi, cô thật sự rất mệt!, nhưng cô không có cách nào từ bỏ được anh.
15 phút trước...
"Xuống xe."
Lục Nghiên lủi thủi bước xuống xe, Dịch Gia Húc phía bên kia cũng vừa đi xuống.
"Tại sao cô lại nói chuyện với Gia Hân như vậy?"
"Em thật sự không cố ý!"
Dịch Gia Húc cười đểu, anh cố bát bỏ lời Lục Nghiên nói, rồi áp đặt điều sai đều nằm ở cô.
"Cô hiểu lý lẽ không vậy?"
Lục Nghiên lòng nhói từng cơn, lý lẽ? lý lẽ của anh là bát bỏ đi lời cô muốn nói, xong lại bảo với cô, cô hiểu lý lẽ không?
"Nếu anh không muốn hiểu, em sẽ không nói thêm nữa!"
"Được!"
Dịch Gia Húc lên xe, anh chẳng nói chẳng rằng mà lái xe bỏ đi, để mặt Lục Nghiên đang đứng đó.
Lục Nghiên chua chát trong lòng, đã rất nhiều lần cô muốn nghe một câu an ủi của anh, nhưng dù chỉ một chữ cô cũng chẳng nghe được.
Anh tin tưởng lời nói của người khác, nhưng chưa bao giờ tin tưởng lời cô nói. Hai mắt Lục Nghiên đỏ ửng, có cả vẻ mệt mỏi.
Quay lại thực tại. Lục Nghiên đã ngồi gục bên đường mà khóc to.
"Tại sao chứ!...hức, tại sao anh không bao giờ tin tưởng em...hức."
Lần nào cũng vậy hết, anh không bao giờ thử tin tưởng cô dù chỉ một lần.
Khóc cho vơi đi một ít nỗi buồn, Lục Nghiên đứng lên và tiếp tục đi bộ để về nhà.
Đi được một đoạn, chân cô có một chút nhức mỏi vì đang mang đôi cao gót, không tránh khỏi việc Lục Nghiên bị đau chân.
"Đến cả mày cũng làm đau tao nữa sao?"
Lục Nghiên cúi người xuống, tháo đôi giày cao gót ra khỏi chân, rồi cười chua nói nhỏ với đôi giày.
Suốt cả đoạn đường về nhà vắng tanh, do lúc này cũng đã hơn 21 giờ rồi, đường xá cũng chẳng còn mấy chiếc xe chạy qua.
Lục Nghiên đi bộ với đôi chân trần, nền đường lạnh lẽo, nhưng cũng chẳng lạnh bằng lòng cô vào lúc này.
Mệt thì có đấy, nhưng chẳng có cách nào để buông bỏ được, cô chỉ biết bước tiếp và bước tiếp thôi.
"Reng reng."
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Lục Nghiên dừng bước chân, cô cuối người đưa tay vào túi xách lấy ra chiếc điện thoại. Nhìn vào màn hình là số điện thoại quen thuộc, Lục Nghiên ấn nối máy.
"Mình nghe."
[ Nghiên Nghiên, cậu đã về nhà chưa vậy?]
Khuôn mặt Lục Nghiên có chút biến sắc sau câu hỏi, về nhà?, Lục Nghiên có chút chạnh lòng nhưng cũng phải trả lời cô bạn.
"À! Mình về đến nhà an toàn rồi, cậu đừng lo nha."
[ Ồ! Vậy cậu nghỉ ngơi đi nha, nhớ uống một ít nước chanh nóng vào, đừng bỏ bê bản thân đấy nhé!]
"Biết rồi cô nương, cảm ơn Diệu Diệu của tớ!"
[ Được rồi! Bye bye, mình ngủ trước đây.]
"Bye bye, ngủ ngon."
Cúp máy, Lục Nghiên trầm mặt, lời nói dối của cô ngày càng thành thục hơn. Lục Nghiên cô vốn dĩ không muốn mọi người thân của cô thêm phiền, nên lần nào có chuyện, cô cũng nói dối để che đậy nổi buồn của bản thân.
Dù có buồn thật nhưng tuyệt đối không buông.
Lục Nghiên tiếp tục đi, đi hoài đi mãi, lạch cạch qua những góc phố tăm tối.
Một lúc sau, Lục Nghiên cuối cùng cũng về đến biệt thự nhị uyển. Đi vào trong sân, nhìn vào gara, quả nhiên chiếc Bentley Continental của anh đã về đến nhà.
Lục Nghiên chầm chậm đi vào bên trong, căn biệt thự tuy to lớn nhưng chẳng có lấy một hơi ấm nào gọi là gia đình cả. Lạnh? rất lạnh.
Cô đi lên tầng, khuôn mặt cô cũng nhăn nhó vì đôi chân lúc này đang đau rát, hai bàn chân cô đã đỏ ửng cả lên từ lúc nào.
Dịch Gia Húc vừa tắm rửa xong, trên người anh chỉ quấn mỗi cái khăn trắng ngang thắt lưng. Tóc ướt rượt do vừa gội đầu, từng giọt nước li ti nhỏ giọt xuống dưới nền sàn nhà.
Nhìn từ góc nghiên, khuôn mặt ấy như từ sách bước ra, một nhan sắc cực của cực phẩm. Anh tuấn, phong độ hay yêu nghiệt Dịch Gia Húc đều có đủ, chỉ thiếu mỗi anh không hiểu được cô.
Nhan sắc thì có nhưng não thì không thông minh trong chuyện tình yêu giữa anh và cô chút nào.
Cửa phòng mở, Lục Nghiên bước vào, Dịch Gia Húc lúc này đã ngồi vào sô pha, tay anh cầm điếu thuốc lá ánh sáng vẫn còn đỏ rực.
"Về chậm chạp vậy à?" miệng rích thuốc, nhả ra làn khói trắng nhìn trong mờ ảo, rồi trầm giọng nói.
Lục Nghiên đảo mắt nhìn anh, sau đó cô mới nhẹ giọng trả lời:
"Không trễ." Nói rồi cô đi vòng qua tủ quần áo cắt túi xách vào trong.
"Aa... làm gì vậy."
Lục Nghiên ngã nhào vào lòng Dịch Gia Húc, do cái ôm bất ngờ của anh.
"Ngồi yên!"
"Người hôi hám lắm, buông em ra đi...ưm!"
Lục Nghiên bị anh hôn tới bất ngờ đến không kịp trở tay.
Dịch Gia Húc tay giữ gáy Lục Nghiên hôn sâu, nụ hôn anh trao rất sâu, rất chiếm hữu. Lục Nghiên khó thở, tay cô vô thức đập vào lòng ngực trần của anh.
Khoảng một lúc sau, khi hơi thở Lục Nghiên nặng dần, anh mới chịu rời khỏi bờ môi mộng nước của cô.
"Uống nhiều rượu lắm đúng không? rất nồng."
Lục Nghiên được buông tha, còn chưa kịp lấy lại hơi, đã bị anh bóp eo hỏi tới.
"Chẳng phải lúc đó anh cũng thấy mà, phải tiếp khách, không cách nào từ chối được!"
"Hừm! được rồi, vào trong tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngủ."
Dịch Gia Húc nới lỏng vòng tay đang đặt trên eo Lục Nghiên, để cô đi vào trong tắm.
Trước khi bước đi, Lục Nghiên quay người lại dặn dò anh một chút! dù biết anh chẳng bao giờ chịu nghe theo lời cô nói.
"Tóc ướt ban đêm không tốt, anh nên sấy tóc cho khô đi!"
Nói dứt câu, Lục Nghiên mới quay người bước hẳn vào nhà tắm.
Bên ngoài ánh mắt Dịch Gia Húc nhìn đăm đăm vào hướng Lục Nghiên vừa đi, anh giao động chứ! nhưng không cách nào thực hiện như đúng nguyện vọng của cô được.
Đường phố vắng vẻ, chỉ còn tiếng gió rít, lạch cạch qua những góc phố tăm tối. Trong cái tĩnh lặng đó, bóng người nhỏ nhắn của một cô gái bước chầm chậm trên con đường đá vẫy vai, dường như cô gái còn đang khóc?
Tiếng giày cao gót vang đều, được một lúc thì dừng lại. Lục Nghiên nước mắt đã lấm lem hết cả một khuôn mặt xinh đẹp.
Phải! Vừa rồi Lục Nghiên đã cãi nhau một trận to với chồng mình. Lục Nghiên mệt mỏi, cô thật sự rất mệt!, nhưng cô không có cách nào từ bỏ được anh.
15 phút trước...
"Xuống xe."
Lục Nghiên lủi thủi bước xuống xe, Dịch Gia Húc phía bên kia cũng vừa đi xuống.
"Tại sao cô lại nói chuyện với Gia Hân như vậy?"
"Em thật sự không cố ý!"
Dịch Gia Húc cười đểu, anh cố bát bỏ lời Lục Nghiên nói, rồi áp đặt điều sai đều nằm ở cô.
"Cô hiểu lý lẽ không vậy?"
Lục Nghiên lòng nhói từng cơn, lý lẽ? lý lẽ của anh là bát bỏ đi lời cô muốn nói, xong lại bảo với cô, cô hiểu lý lẽ không?
"Nếu anh không muốn hiểu, em sẽ không nói thêm nữa!"
"Được!"
Dịch Gia Húc lên xe, anh chẳng nói chẳng rằng mà lái xe bỏ đi, để mặt Lục Nghiên đang đứng đó.
Lục Nghiên chua chát trong lòng, đã rất nhiều lần cô muốn nghe một câu an ủi của anh, nhưng dù chỉ một chữ cô cũng chẳng nghe được.
Anh tin tưởng lời nói của người khác, nhưng chưa bao giờ tin tưởng lời cô nói. Hai mắt Lục Nghiên đỏ ửng, có cả vẻ mệt mỏi.
Quay lại thực tại. Lục Nghiên đã ngồi gục bên đường mà khóc to.
"Tại sao chứ!...hức, tại sao anh không bao giờ tin tưởng em...hức."
Lần nào cũng vậy hết, anh không bao giờ thử tin tưởng cô dù chỉ một lần.
Khóc cho vơi đi một ít nỗi buồn, Lục Nghiên đứng lên và tiếp tục đi bộ để về nhà.
Đi được một đoạn, chân cô có một chút nhức mỏi vì đang mang đôi cao gót, không tránh khỏi việc Lục Nghiên bị đau chân.
"Đến cả mày cũng làm đau tao nữa sao?"
Lục Nghiên cúi người xuống, tháo đôi giày cao gót ra khỏi chân, rồi cười chua nói nhỏ với đôi giày.
Suốt cả đoạn đường về nhà vắng tanh, do lúc này cũng đã hơn 21 giờ rồi, đường xá cũng chẳng còn mấy chiếc xe chạy qua.
Lục Nghiên đi bộ với đôi chân trần, nền đường lạnh lẽo, nhưng cũng chẳng lạnh bằng lòng cô vào lúc này.
Mệt thì có đấy, nhưng chẳng có cách nào để buông bỏ được, cô chỉ biết bước tiếp và bước tiếp thôi.
"Reng reng."
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Lục Nghiên dừng bước chân, cô cuối người đưa tay vào túi xách lấy ra chiếc điện thoại. Nhìn vào màn hình là số điện thoại quen thuộc, Lục Nghiên ấn nối máy.
"Mình nghe."
[ Nghiên Nghiên, cậu đã về nhà chưa vậy?]
Khuôn mặt Lục Nghiên có chút biến sắc sau câu hỏi, về nhà?, Lục Nghiên có chút chạnh lòng nhưng cũng phải trả lời cô bạn.
"À! Mình về đến nhà an toàn rồi, cậu đừng lo nha."
[ Ồ! Vậy cậu nghỉ ngơi đi nha, nhớ uống một ít nước chanh nóng vào, đừng bỏ bê bản thân đấy nhé!]
"Biết rồi cô nương, cảm ơn Diệu Diệu của tớ!"
[ Được rồi! Bye bye, mình ngủ trước đây.]
"Bye bye, ngủ ngon."
Cúp máy, Lục Nghiên trầm mặt, lời nói dối của cô ngày càng thành thục hơn. Lục Nghiên cô vốn dĩ không muốn mọi người thân của cô thêm phiền, nên lần nào có chuyện, cô cũng nói dối để che đậy nổi buồn của bản thân.
Dù có buồn thật nhưng tuyệt đối không buông.
Lục Nghiên tiếp tục đi, đi hoài đi mãi, lạch cạch qua những góc phố tăm tối.
Một lúc sau, Lục Nghiên cuối cùng cũng về đến biệt thự nhị uyển. Đi vào trong sân, nhìn vào gara, quả nhiên chiếc Bentley Continental của anh đã về đến nhà.
Lục Nghiên chầm chậm đi vào bên trong, căn biệt thự tuy to lớn nhưng chẳng có lấy một hơi ấm nào gọi là gia đình cả. Lạnh? rất lạnh.
Cô đi lên tầng, khuôn mặt cô cũng nhăn nhó vì đôi chân lúc này đang đau rát, hai bàn chân cô đã đỏ ửng cả lên từ lúc nào.
Dịch Gia Húc vừa tắm rửa xong, trên người anh chỉ quấn mỗi cái khăn trắng ngang thắt lưng. Tóc ướt rượt do vừa gội đầu, từng giọt nước li ti nhỏ giọt xuống dưới nền sàn nhà.
Nhìn từ góc nghiên, khuôn mặt ấy như từ sách bước ra, một nhan sắc cực của cực phẩm. Anh tuấn, phong độ hay yêu nghiệt Dịch Gia Húc đều có đủ, chỉ thiếu mỗi anh không hiểu được cô.
Nhan sắc thì có nhưng não thì không thông minh trong chuyện tình yêu giữa anh và cô chút nào.
Cửa phòng mở, Lục Nghiên bước vào, Dịch Gia Húc lúc này đã ngồi vào sô pha, tay anh cầm điếu thuốc lá ánh sáng vẫn còn đỏ rực.
"Về chậm chạp vậy à?" miệng rích thuốc, nhả ra làn khói trắng nhìn trong mờ ảo, rồi trầm giọng nói.
Lục Nghiên đảo mắt nhìn anh, sau đó cô mới nhẹ giọng trả lời:
"Không trễ." Nói rồi cô đi vòng qua tủ quần áo cắt túi xách vào trong.
"Aa... làm gì vậy."
Lục Nghiên ngã nhào vào lòng Dịch Gia Húc, do cái ôm bất ngờ của anh.
"Ngồi yên!"
"Người hôi hám lắm, buông em ra đi...ưm!"
Lục Nghiên bị anh hôn tới bất ngờ đến không kịp trở tay.
Dịch Gia Húc tay giữ gáy Lục Nghiên hôn sâu, nụ hôn anh trao rất sâu, rất chiếm hữu. Lục Nghiên khó thở, tay cô vô thức đập vào lòng ngực trần của anh.
Khoảng một lúc sau, khi hơi thở Lục Nghiên nặng dần, anh mới chịu rời khỏi bờ môi mộng nước của cô.
"Uống nhiều rượu lắm đúng không? rất nồng."
Lục Nghiên được buông tha, còn chưa kịp lấy lại hơi, đã bị anh bóp eo hỏi tới.
"Chẳng phải lúc đó anh cũng thấy mà, phải tiếp khách, không cách nào từ chối được!"
"Hừm! được rồi, vào trong tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngủ."
Dịch Gia Húc nới lỏng vòng tay đang đặt trên eo Lục Nghiên, để cô đi vào trong tắm.
Trước khi bước đi, Lục Nghiên quay người lại dặn dò anh một chút! dù biết anh chẳng bao giờ chịu nghe theo lời cô nói.
"Tóc ướt ban đêm không tốt, anh nên sấy tóc cho khô đi!"
Nói dứt câu, Lục Nghiên mới quay người bước hẳn vào nhà tắm.
Bên ngoài ánh mắt Dịch Gia Húc nhìn đăm đăm vào hướng Lục Nghiên vừa đi, anh giao động chứ! nhưng không cách nào thực hiện như đúng nguyện vọng của cô được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.