Chương 44: Có không cần, cần không có
Hoàng Thiên Trúc
03/09/2024
Ánh nắng mặt trời mới bắt đầu ló dạng, bầu không khí ấm áp và dịu dàng. Tiếng chim hót nhẹ nhàng trên cây cỏ, gió nhè nhẹ thổi qua những cành cây. Mùi của cỏ xanh và hoa tươi lan tỏa trong không khí trong lành.
Tiếng ồn ào náo loạn trên đường cao tốc, khá đông và ồn ào, dường như vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông thảm khốc.
Một vụ tai nạn giao thông trên đường cao tốc thật kinh hoàng. Khoảnh khắc chiếc xe bán tải tông vào một cô gái, âm thanh va chạm lớn vang lên. Những vật dụng và phế liệu văng ra khỏi xe, một cảnh tượng hỗn độn và đầy sự rối loan.
Những người chứng kiến đứng trơ trọi, không biết phải làm gì, cùng lúng túng cố gắng giúp đỡ và gọi cấp cứu. Âm thanh còi xe và tiếng hét như ngợp cao không ngớt, khuấy động không khí trên đường cao tốc buổi sáng sớm.
Cảnh sát giao thông và các đội cứu thương đến nhanh chóng để xử lý tình hình, giải cứu và chăm sóc người bị thương.
Đáng tiếc cô gái trẻ đã không qua khỏi.
Người dân chứng kiến kể lại với phía cảnh sát.
"Cô gái ấy vì cứu một bà cụ qua đường. Là chiếc bán tải lớn đó chạy vượt đèn đỏ, cô ấy đẩy bà cụ vào trong nhưng cô ấy không may nằm dưới bánh xe...
"Xe ô tô cô ấy đậu bên đó!"
Theo hướng được chỉ, rõ là một chiếc xe ô tô màu trắng, cảnh sát và cứu hộ nhanh chóng di chuyển đến bên chiếc xe, giấy tờ và dụng cụ cá nhân đều nằm gọn trong xe.
Trên đường đưa đi cấp cứu, cô gái không qua khỏi, rất đáng tiếc.
Người chết là Phong Tuyết, 23 tuổi.
Còn người gây ra tai nạn sẽ phải chịu hình phạt thích đáng cho tội danh.
Bên trong phòng xác, Phạm Duy Quân sống dở chết dở, mới ngày hôm qua, hôm nay lại như thế này.
Phong Tuyết không có người thân ở nước A này, chỉ quen thân duy nhất với một mình anh, vậy mà...anh không bảo vệ tốt cho em ấy...
"Phong Tuyết! Anh xin lỗi, anh không bảo vệ em thật tốt, để em phải hứng chịu nổi đau như này.
Nước mắt anh không hẹn mà rơi xuống, trên thân vẫn mặc gọn áo trắng bác sĩ. Anh coi Phong Tuyết như là em gái, vậy mà...bây giờ lại người âm người dương.
Lúc có không cần, lúc cần thì lại không có.
Hôm nay Lục Nghiên quay lại tập đoàn làm việc, cô khá ngạc nhiên khi mọi việc vậy mà đã được làm sáng tỏ, trưởng ban tiếp thị đã được vạch mặt, và ép tự thân phải xin nghỉ việc vì những việc đã làm, như vậy đã là quá nhân nhượng.
Lục Nghiên được trả lại trong sạch, cô được minh oan, cả ban lúc này cũng mới được biết sự tình.
"Chị Nghiên, chị đã chịu ấm ức rồi!" #Đinh Nhất Kỳ.
"Đúng đó, cái tên đáng chết, lại dám cấu kết với người khác hại chị, đúng là vô liêm sỉ." #Hạ Ý.
"Kể từ giờ, ban chúng ta còn lại bốn người, vui vẻ, hòa đồng, hỗ trợ lẫn nhau, cố lên!" #Dương Thuyên.
Mọi chuyện nói ra cũng thật buồn cười, tinh tưởng, đổi lại là sự ranh ghét của người ta. Giúp người người trả oán.
Lục Nghiên cũng rút ra được một ít bài học, đừng nên quá tin tưởng vào bất kỳ ai, đặc biệt là cùng góp mặt trong công việc, kể cả thân hay không thân cũng đều nên đề phòng.
"Tôi cảm ơn mọi người đã tin tưởng, chúng ta cùng nhau cố gắng!"
Lục Nghiên cười dịu, dù sao cũng được minh oan, cảm xúc của hôm nay cực kỳ tốt.
Vào cuối tuần này, Dịch gia sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật khá lớn, là sinh nhật của ông Dịch.
Cả anh và cô đều không muốn về, nhưng bắt buộc phải về, vì là sinh nhật của cha, nhất định phải có mặt.
Thời gian không bao giờ dừng lại để chờ chúng ta, trôi nhanh qua từng giờ từng phút, mới đó đã đến.
Lục Nghiên từ sáng sớm đã thay ra bộ váy dạ tiệc, màu chủ đạo của bữa tiệc sinh nhật là màu xanh lá nên cô và Dịch Gia Húc đều chọn trang phục phù hợp với tông màu.
Lục Nghiên có hơi lo sợ, lần nào chuẩn bị về Dịch Gia cô cũng đều rất bất an, cứ hồi hộp không thôi, cảm giác rất khó tả.
Dịch Gia Húc mi tâm mệt mỏi, anh cũng chẳng muốn về cái nhà đó, sinh nhật chỉ là cái cớ của ông ta, phần lớn là giao lưu tương tác với những mối làm ăn của tập đoàn.
Hôm nay chắc có lẽ, mọi chuyện sẽ vượt quá giới hạn.
Lục Nghiên khép nép cùng chồng lên xe để di chuyển đến Dịch gia, trong lòng cô ngày càng bất an. Chẳng biết mọi chuyện vẫn sẽ ổn, hy vọng sẽ ổn, chắc chắn sẽ ổn thôi mà.
Tích tắc.
Tích tắc.
Tích tắc.
Thời gian đếm ngược, chuyện gì tới, chắc chắn sẽ tới, không cưỡng cầu, cũng không chấp thuận.
Chạy cả một quãng đường dài, cuối cùng hai người cũng về đến nơi. Do tổ chức vào buổi tối, nên điểm mù rất nhiều, không thể nào quan sát rõ được mọi thứ xung quanh.
Các vệ sĩ đứng xung quanh biệt thự nhằm bảo vệ cho sự an toàn của từng người tham gia.
Được tổ chức khá lớn, nên rất đông, người người cứ tấp nập chen chúc nhau.
Dịch Gia Húc vừa bước vào khuôn viên đã cau mày, anh không thích, Lục Nghiên đứng cạnh cũng không khá hơn là mấy.
Bước vào bên trong biệt phủ, mấy người thân quen đã đứng chờ hai người từ sóm.
Bà Dịch cất giọng thúc giục:
"Cả nhà đợi đã rất lâu rồi đó!"
"Anh hai à, anh sao lại về muộn như vậy, sinh nhật cha quan trọng như vậy mà anh không thể thu xếp ổn thỏa sao?"
"Đúng đó anh Gia Húc, sinh nhật cha mà anh về trễ như vậy!"
Mọi người coi Lục Nghiên như không khí, chẳng một ai để tâm đến cô, tim cô khẽ nhói, nỗi chua chát trong lòng dâng trào.
Tiếng ồn ào náo loạn trên đường cao tốc, khá đông và ồn ào, dường như vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông thảm khốc.
Một vụ tai nạn giao thông trên đường cao tốc thật kinh hoàng. Khoảnh khắc chiếc xe bán tải tông vào một cô gái, âm thanh va chạm lớn vang lên. Những vật dụng và phế liệu văng ra khỏi xe, một cảnh tượng hỗn độn và đầy sự rối loan.
Những người chứng kiến đứng trơ trọi, không biết phải làm gì, cùng lúng túng cố gắng giúp đỡ và gọi cấp cứu. Âm thanh còi xe và tiếng hét như ngợp cao không ngớt, khuấy động không khí trên đường cao tốc buổi sáng sớm.
Cảnh sát giao thông và các đội cứu thương đến nhanh chóng để xử lý tình hình, giải cứu và chăm sóc người bị thương.
Đáng tiếc cô gái trẻ đã không qua khỏi.
Người dân chứng kiến kể lại với phía cảnh sát.
"Cô gái ấy vì cứu một bà cụ qua đường. Là chiếc bán tải lớn đó chạy vượt đèn đỏ, cô ấy đẩy bà cụ vào trong nhưng cô ấy không may nằm dưới bánh xe...
"Xe ô tô cô ấy đậu bên đó!"
Theo hướng được chỉ, rõ là một chiếc xe ô tô màu trắng, cảnh sát và cứu hộ nhanh chóng di chuyển đến bên chiếc xe, giấy tờ và dụng cụ cá nhân đều nằm gọn trong xe.
Trên đường đưa đi cấp cứu, cô gái không qua khỏi, rất đáng tiếc.
Người chết là Phong Tuyết, 23 tuổi.
Còn người gây ra tai nạn sẽ phải chịu hình phạt thích đáng cho tội danh.
Bên trong phòng xác, Phạm Duy Quân sống dở chết dở, mới ngày hôm qua, hôm nay lại như thế này.
Phong Tuyết không có người thân ở nước A này, chỉ quen thân duy nhất với một mình anh, vậy mà...anh không bảo vệ tốt cho em ấy...
"Phong Tuyết! Anh xin lỗi, anh không bảo vệ em thật tốt, để em phải hứng chịu nổi đau như này.
Nước mắt anh không hẹn mà rơi xuống, trên thân vẫn mặc gọn áo trắng bác sĩ. Anh coi Phong Tuyết như là em gái, vậy mà...bây giờ lại người âm người dương.
Lúc có không cần, lúc cần thì lại không có.
Hôm nay Lục Nghiên quay lại tập đoàn làm việc, cô khá ngạc nhiên khi mọi việc vậy mà đã được làm sáng tỏ, trưởng ban tiếp thị đã được vạch mặt, và ép tự thân phải xin nghỉ việc vì những việc đã làm, như vậy đã là quá nhân nhượng.
Lục Nghiên được trả lại trong sạch, cô được minh oan, cả ban lúc này cũng mới được biết sự tình.
"Chị Nghiên, chị đã chịu ấm ức rồi!" #Đinh Nhất Kỳ.
"Đúng đó, cái tên đáng chết, lại dám cấu kết với người khác hại chị, đúng là vô liêm sỉ." #Hạ Ý.
"Kể từ giờ, ban chúng ta còn lại bốn người, vui vẻ, hòa đồng, hỗ trợ lẫn nhau, cố lên!" #Dương Thuyên.
Mọi chuyện nói ra cũng thật buồn cười, tinh tưởng, đổi lại là sự ranh ghét của người ta. Giúp người người trả oán.
Lục Nghiên cũng rút ra được một ít bài học, đừng nên quá tin tưởng vào bất kỳ ai, đặc biệt là cùng góp mặt trong công việc, kể cả thân hay không thân cũng đều nên đề phòng.
"Tôi cảm ơn mọi người đã tin tưởng, chúng ta cùng nhau cố gắng!"
Lục Nghiên cười dịu, dù sao cũng được minh oan, cảm xúc của hôm nay cực kỳ tốt.
Vào cuối tuần này, Dịch gia sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật khá lớn, là sinh nhật của ông Dịch.
Cả anh và cô đều không muốn về, nhưng bắt buộc phải về, vì là sinh nhật của cha, nhất định phải có mặt.
Thời gian không bao giờ dừng lại để chờ chúng ta, trôi nhanh qua từng giờ từng phút, mới đó đã đến.
Lục Nghiên từ sáng sớm đã thay ra bộ váy dạ tiệc, màu chủ đạo của bữa tiệc sinh nhật là màu xanh lá nên cô và Dịch Gia Húc đều chọn trang phục phù hợp với tông màu.
Lục Nghiên có hơi lo sợ, lần nào chuẩn bị về Dịch Gia cô cũng đều rất bất an, cứ hồi hộp không thôi, cảm giác rất khó tả.
Dịch Gia Húc mi tâm mệt mỏi, anh cũng chẳng muốn về cái nhà đó, sinh nhật chỉ là cái cớ của ông ta, phần lớn là giao lưu tương tác với những mối làm ăn của tập đoàn.
Hôm nay chắc có lẽ, mọi chuyện sẽ vượt quá giới hạn.
Lục Nghiên khép nép cùng chồng lên xe để di chuyển đến Dịch gia, trong lòng cô ngày càng bất an. Chẳng biết mọi chuyện vẫn sẽ ổn, hy vọng sẽ ổn, chắc chắn sẽ ổn thôi mà.
Tích tắc.
Tích tắc.
Tích tắc.
Thời gian đếm ngược, chuyện gì tới, chắc chắn sẽ tới, không cưỡng cầu, cũng không chấp thuận.
Chạy cả một quãng đường dài, cuối cùng hai người cũng về đến nơi. Do tổ chức vào buổi tối, nên điểm mù rất nhiều, không thể nào quan sát rõ được mọi thứ xung quanh.
Các vệ sĩ đứng xung quanh biệt thự nhằm bảo vệ cho sự an toàn của từng người tham gia.
Được tổ chức khá lớn, nên rất đông, người người cứ tấp nập chen chúc nhau.
Dịch Gia Húc vừa bước vào khuôn viên đã cau mày, anh không thích, Lục Nghiên đứng cạnh cũng không khá hơn là mấy.
Bước vào bên trong biệt phủ, mấy người thân quen đã đứng chờ hai người từ sóm.
Bà Dịch cất giọng thúc giục:
"Cả nhà đợi đã rất lâu rồi đó!"
"Anh hai à, anh sao lại về muộn như vậy, sinh nhật cha quan trọng như vậy mà anh không thể thu xếp ổn thỏa sao?"
"Đúng đó anh Gia Húc, sinh nhật cha mà anh về trễ như vậy!"
Mọi người coi Lục Nghiên như không khí, chẳng một ai để tâm đến cô, tim cô khẽ nhói, nỗi chua chát trong lòng dâng trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.