Chương 47: Hãm hại
Hoàng Thiên Trúc
04/09/2024
Trong ngày hôm đó, phải ở lại Dịch gia nguyên một ngày, số từ chỉ trích móc mỉa cô cũng rất nhiều.
Dịch Gia Húc không thèm để ý đến cô, cô lại thất vọng thêm thất vọng, nếu bây giờ buông tay, cô có phải tệ lắm đúng không?
Ở Dịch gia quả thật chưa bao giờ là bình yên với cô, trong lúc Lục Nghiên đang bước đi dạo thì Lâm Minh Xuân lại từ đâu xuất hiện, cô ta tiến đến bên cạnh Lục Nghiên.
"Chị Nghiên, em đi dạo cùng chị nha!" Vừa nói vừa nghiêng đầu, trong biểu hiện không phải ý xấu.
"Em có thể tự đi, đi cùng người làm em bị thương em không sợ sao?"
"Đâu có, đi hóng gió thôi mà, chị đừng nhắc chuyện cũ chứ!"
Giọng ả ta có vẻ hơi run run khi Lục Nghiên nói về vấn đề lần đó. Tự nhột.
"Nếu được thì đi."
Cả hai người đi vòng quanh nhà, khuôn viên rất rộng, trời bên ngoài đã mát, đi dạo lại càng thích hợp hơn bao giờ hết.
"Chị Nghiên, chị cảm thấy chị xứng đáng với anh Húc sao?"
Câu hỏi đột ngột, nhưng bên trong lại có nghĩa rất sâu.
Lục Nghiên đáp lời:
"Em nghĩ xem, dù xứng hay không xứng đáng thì hiện tại vợ anh ấy vẫn là chị, em hiểu không?"
Ả siết chặt tay, không lẽ không hiểu.
"Chị à, em thấy chị không hợp với anh ấy đâu! Em hiểu chị đang là vợ của anh ấy, nhưng chị có chắc chắn...tình yêu của anh ấy vẫn nằm ở chỗ chị không?"
Lại nghiêng đầu, cười cái điệu cười đó.
Lục Nghiên khá bàn hoàn, lời nói cuối làm cô khẽ giao động, liệu tình cảm của anh ấy cho cô còn không?
"Hm...Giờ em và chị chơi một trò chơi cá cược, để xem ai sẽ thắng nhé!"
Nói xong câu, ả ta kéo chặt tay cô lại, hướng về phía nhà kho bên hông nhà.
Cánh cửa được mở, mùi ẩm mốc vô cùng khó ngửi xâm nhập vào mũi.
Lục Nghiên hơi nhíu mày, cơn buồn nôn vô thức ập đến.
"Sao thế! Có thế thôi đã không chịu được?"
"Em muốn làm gì, mau buông ra!"
"Chị chờ đã, em còn trò hay chờ chị chơi cơ mà, gấp gáp làm gì chứ!"
Ném mạnh Lục Nghiên vào trong, ả khóa cửa trong lại, chỉ thấy khi mông Lục Nghiên tiếp đất thì một bóng người cao lớn cũng vừa bước ra từ góc khuất.
Lục Nghiên khá hoảng, nhìn hai con người đang đứng khoanh tay trước ngực nhìn cô.
"Các người muốn làm gì? Đây là Dịch gia!"
"Chị nghĩ tôi sợ! Lâm Minh Xuân tôi chưa từng sợ ai cả, không đủ tư cách!"
"Mày vả vào mặt nó, càng mạnh càng tốt, nhưng đừng để lại quá nhiều dấu vết, cô ta dị ứng phấn hoa hồng, liệu mà làm đi, làm cô ta khi nào ngất đi thì thôi, nhớ kỹ, xong xuôi, canh và mang cô ta ra bên ngoài để đó, không được để lại dấu vết, hiểu chưa!"
"Tôi đã rõ thưa tiểu thư."
Lục Nghiên hoảng sợ, họ muốn hại cô. Bây giờ cô muốn trốn chạy đi cũng quá muộn màng rồi.
"Chị...chị Vân Khiết!"
"Làm gì mà hoảng! Chị không hoảng em hoảng cái gì"
Thân ảnh cả hai đang ngồi trên giường che kín người bằng chiếc chăn ấm áp.
Cơ thể Vân Khiết vô số vết tích đỏ chót nhìn khá ưa mắt.
Bên cạnh ngồi là Tần Hiển Văn sửng sốt, cố lục lọi tìm tồi ký ức tối đêm qua.
Anh lia mắt nhìn cái ga đệm đã đỏ lên một mảng, bản thân cũng đã rõ.
"Em...em xin lỗi!"
Vân Khiết chỉ cười, đáp lời:
"Em định thế nào? Tối qua là em...chị cũng say em cũng say, trong việc này cũng không trách ai được."
"Chị đùa thôi, em không cần thấy có lỗi, lúc đó cả hai đều không đủ tỉnh táo nên không trách ai được, không cần trách nhiệm." Vân Khiết nói một mạch.
Tần Hiển Văn lòng như đánh trống, anh lúc này không biết giải quyết thế nào, là đàn ông, anh cũng lớn rồi, có làm thì phải có chịu chứ.
"Vân Khiết, em chịu trách nhiệm với chị!"
Vân Khiết nhìn anh, cảm xúc trong lòng cô khá khó chịu với những lời bản thân nói vừa nãy, thật ra cô đã thích Tần Hiển Văn rất lâu rồi, nhưng đó chỉ là tình đơn phương, cũng không ngờ tới đêm qua vậy mà lại phát sinh quan hệ như vậy.
Cô cười chua chát, song lại nói:
"Nếu em vì trách nhiệm thì chị không cần đâu!"
Nói rồi Vân Khiết bỏ vào nhà tắm, chốt khóa cửa lại.
Tần Hiển Văn chưa bao giờ rối rắm như lúc này, anh vậy mà...lại cướp đi đời con gái người ta, lại là chị Vân Khiết, anh đúng thật tồi tệ quá.
Tự mắng bản thân, anh cũng lụi cụi lụm đồ đạc mặc vào.
Trong thời gian đó anh suy nghĩ rất nhiều, vắt sạch óc để tìm hướng giải quyết ổn thỏa nhất.
Để Lục Nghiên mở mắt ra một lần nữa, cô đã nằm truyền Dịch trên giường bệnh.
Không gian yên tĩnh. Ánh sáng từ đèn hắt xuống nhẹ nhàng chiếu sáng cả căn phòng. Một chiếc giường lớn được phủ bởi một tấm màn chắn dịch trắng, bên cạnh đó là một bàn di động chứa các thiết bị y tế cần thiết. Trên giường, Lục Nghiên nằm nghiêng với một tay nằm bên ngoài, còn tay kia được kẹp bên trong lớp chăn êm ái.
Bác sĩ đứng bên cạnh giường, đang kết nối ống truyền dịch từ bồn dịch đến cánh tay của Lục Nghiên. Ông ta tỉ mỉ điều chỉnh tốc độ truyền dịch trên máy và theo dõi sự trao đổi chất của cô bằng cách nhìn vào màn hình hiển thị thông số y tế. Bên cạnh đó, một y tá đứng sẵn sàng hỗ trợ bác sĩ và theo dõi tình hình sức khỏe.
Dịch Gia Húc không thèm để ý đến cô, cô lại thất vọng thêm thất vọng, nếu bây giờ buông tay, cô có phải tệ lắm đúng không?
Ở Dịch gia quả thật chưa bao giờ là bình yên với cô, trong lúc Lục Nghiên đang bước đi dạo thì Lâm Minh Xuân lại từ đâu xuất hiện, cô ta tiến đến bên cạnh Lục Nghiên.
"Chị Nghiên, em đi dạo cùng chị nha!" Vừa nói vừa nghiêng đầu, trong biểu hiện không phải ý xấu.
"Em có thể tự đi, đi cùng người làm em bị thương em không sợ sao?"
"Đâu có, đi hóng gió thôi mà, chị đừng nhắc chuyện cũ chứ!"
Giọng ả ta có vẻ hơi run run khi Lục Nghiên nói về vấn đề lần đó. Tự nhột.
"Nếu được thì đi."
Cả hai người đi vòng quanh nhà, khuôn viên rất rộng, trời bên ngoài đã mát, đi dạo lại càng thích hợp hơn bao giờ hết.
"Chị Nghiên, chị cảm thấy chị xứng đáng với anh Húc sao?"
Câu hỏi đột ngột, nhưng bên trong lại có nghĩa rất sâu.
Lục Nghiên đáp lời:
"Em nghĩ xem, dù xứng hay không xứng đáng thì hiện tại vợ anh ấy vẫn là chị, em hiểu không?"
Ả siết chặt tay, không lẽ không hiểu.
"Chị à, em thấy chị không hợp với anh ấy đâu! Em hiểu chị đang là vợ của anh ấy, nhưng chị có chắc chắn...tình yêu của anh ấy vẫn nằm ở chỗ chị không?"
Lại nghiêng đầu, cười cái điệu cười đó.
Lục Nghiên khá bàn hoàn, lời nói cuối làm cô khẽ giao động, liệu tình cảm của anh ấy cho cô còn không?
"Hm...Giờ em và chị chơi một trò chơi cá cược, để xem ai sẽ thắng nhé!"
Nói xong câu, ả ta kéo chặt tay cô lại, hướng về phía nhà kho bên hông nhà.
Cánh cửa được mở, mùi ẩm mốc vô cùng khó ngửi xâm nhập vào mũi.
Lục Nghiên hơi nhíu mày, cơn buồn nôn vô thức ập đến.
"Sao thế! Có thế thôi đã không chịu được?"
"Em muốn làm gì, mau buông ra!"
"Chị chờ đã, em còn trò hay chờ chị chơi cơ mà, gấp gáp làm gì chứ!"
Ném mạnh Lục Nghiên vào trong, ả khóa cửa trong lại, chỉ thấy khi mông Lục Nghiên tiếp đất thì một bóng người cao lớn cũng vừa bước ra từ góc khuất.
Lục Nghiên khá hoảng, nhìn hai con người đang đứng khoanh tay trước ngực nhìn cô.
"Các người muốn làm gì? Đây là Dịch gia!"
"Chị nghĩ tôi sợ! Lâm Minh Xuân tôi chưa từng sợ ai cả, không đủ tư cách!"
"Mày vả vào mặt nó, càng mạnh càng tốt, nhưng đừng để lại quá nhiều dấu vết, cô ta dị ứng phấn hoa hồng, liệu mà làm đi, làm cô ta khi nào ngất đi thì thôi, nhớ kỹ, xong xuôi, canh và mang cô ta ra bên ngoài để đó, không được để lại dấu vết, hiểu chưa!"
"Tôi đã rõ thưa tiểu thư."
Lục Nghiên hoảng sợ, họ muốn hại cô. Bây giờ cô muốn trốn chạy đi cũng quá muộn màng rồi.
"Chị...chị Vân Khiết!"
"Làm gì mà hoảng! Chị không hoảng em hoảng cái gì"
Thân ảnh cả hai đang ngồi trên giường che kín người bằng chiếc chăn ấm áp.
Cơ thể Vân Khiết vô số vết tích đỏ chót nhìn khá ưa mắt.
Bên cạnh ngồi là Tần Hiển Văn sửng sốt, cố lục lọi tìm tồi ký ức tối đêm qua.
Anh lia mắt nhìn cái ga đệm đã đỏ lên một mảng, bản thân cũng đã rõ.
"Em...em xin lỗi!"
Vân Khiết chỉ cười, đáp lời:
"Em định thế nào? Tối qua là em...chị cũng say em cũng say, trong việc này cũng không trách ai được."
"Chị đùa thôi, em không cần thấy có lỗi, lúc đó cả hai đều không đủ tỉnh táo nên không trách ai được, không cần trách nhiệm." Vân Khiết nói một mạch.
Tần Hiển Văn lòng như đánh trống, anh lúc này không biết giải quyết thế nào, là đàn ông, anh cũng lớn rồi, có làm thì phải có chịu chứ.
"Vân Khiết, em chịu trách nhiệm với chị!"
Vân Khiết nhìn anh, cảm xúc trong lòng cô khá khó chịu với những lời bản thân nói vừa nãy, thật ra cô đã thích Tần Hiển Văn rất lâu rồi, nhưng đó chỉ là tình đơn phương, cũng không ngờ tới đêm qua vậy mà lại phát sinh quan hệ như vậy.
Cô cười chua chát, song lại nói:
"Nếu em vì trách nhiệm thì chị không cần đâu!"
Nói rồi Vân Khiết bỏ vào nhà tắm, chốt khóa cửa lại.
Tần Hiển Văn chưa bao giờ rối rắm như lúc này, anh vậy mà...lại cướp đi đời con gái người ta, lại là chị Vân Khiết, anh đúng thật tồi tệ quá.
Tự mắng bản thân, anh cũng lụi cụi lụm đồ đạc mặc vào.
Trong thời gian đó anh suy nghĩ rất nhiều, vắt sạch óc để tìm hướng giải quyết ổn thỏa nhất.
Để Lục Nghiên mở mắt ra một lần nữa, cô đã nằm truyền Dịch trên giường bệnh.
Không gian yên tĩnh. Ánh sáng từ đèn hắt xuống nhẹ nhàng chiếu sáng cả căn phòng. Một chiếc giường lớn được phủ bởi một tấm màn chắn dịch trắng, bên cạnh đó là một bàn di động chứa các thiết bị y tế cần thiết. Trên giường, Lục Nghiên nằm nghiêng với một tay nằm bên ngoài, còn tay kia được kẹp bên trong lớp chăn êm ái.
Bác sĩ đứng bên cạnh giường, đang kết nối ống truyền dịch từ bồn dịch đến cánh tay của Lục Nghiên. Ông ta tỉ mỉ điều chỉnh tốc độ truyền dịch trên máy và theo dõi sự trao đổi chất của cô bằng cách nhìn vào màn hình hiển thị thông số y tế. Bên cạnh đó, một y tá đứng sẵn sàng hỗ trợ bác sĩ và theo dõi tình hình sức khỏe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.