Chương 29: Không lành
Hoàng Thiên Trúc
25/08/2024
Lụi cụi tìm cái máy sấy tóc, Lục Nghiên không hề biết khuôn mặt của người phía sau đang sùng sục sôi máu.
Bức bối, khó chịu, anh chỉ muốn lên tiếng mắng cô một trận cho ra trò, nhưng mà...ngẫm nghĩ lại vẫn là không nên nói gì. Cứ hầm hầm hực hực, khuôn mặt cứ mà đen như đít nồi. 4
Tự cô ngồi bên bàn trang điểm sấy khô tóc, cô không vui, khuôn mặt chăm buồn.
Tóc Lục Nghiên dài lại dầy nên sấy tóc có phần hơi lâu lắc một chút. Mặc bộ đồ ngủ dài tay, thời tiết chuyển đêm ngày một lạnh hơn.
Thấm thoắt thời gian lại trôi nhanh qua, hiện tại cô cũng sấy xong mái tóc dài của mình, chiếc bụng nhỏ đột ngột lại réo vang, Lục Nghiên mới nhớ, từ chiều đến giờ cô đã ăn uống gì đâu, cứ mãi mê làm việc. (2
Cô kẹp tóc qua loa rồi mở cửa bước xuống lầu tìm một ít đồ ăn bỏ vào chiếc bụng đói.
Một lúc sau khi đã ăn đủ no, cô lên lại phòng, ngủ.
Leo lên chiếc niệm mềm mại ấm áp, Dịch Gia Húc anh nằm quay lưng ra phía cửa sổ, Lục Nghiên với mặt qua xem anh đã ngủ chưa, tay kéo tấm chăn lên mà đắp cho anh thêm ấm, xong bản thân cô cũng nằm xuống ngủ. (®
Không bao lâu sau cô cũng chìm vào giấc sâu.
Dịch Gia Húc từ từ quay người lại, mặt đối mặt với vợ, cảm xúc trong anh cứ loạn xạ, không đi theo một hướng.
Giọng nhẹ nhàng hiếm có cất lên:
"Anh vẫn không hiểu được con người em."
"Rốt cuộc năm đó có thật sự là em không, Lục Nghiên?" (
Đáy mắt đượm buồn, có cả phần mệt mỏi. Từ câu chữ nói ra điều man mác buồn. Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến anh hiểu lầm cô?
"Lục Nghiên! Đợi anh! Sao em không giữ lời hứa? Hắn ta là ai? Em thật sự còn tình cảm với anh?" 2
Đoạn ký ức ngày nào lại bất chợt ùa về trong giấc mơ.
Ngày hôm đó! Dưới cơn mưa tầm tả, mưa to lắm, dù có to như thế nào cũng không bằng lòng anh lúc đó, lòng anh như kéo giông bão, khi phải tận mắt nhìn người con gái mình yêu đến tận xương tủy ôm người ta hôn nhau trước căn trọ xập xệ mà cô thuê.
Khuôn mặt đó ánh mắt đó, kiểu makeup quen thuộc, phong cách ăn mặc quen thuộc, nhầm vào đâu được?
Chuyện chưa dừng lại ở đó, khi đoạn clip thỏa thân kia một lần nữa được gửi đến tận tay anh.
Cảm xúc lúc đó như thế nào nhỉ! Bất lực hay thất vọng?
Nhưng mà tình yêu của anh dành cho cô quá đổi lớn, anh chấp nhận lấy Lục Nghiên, nhưng anh thực sự mất niềm tin ở cô rồi.
Tình yêu to lớn như vậy, đủ hiểu anh rất thương Lục Nghiên. Nhưng mà cái niềm tin, sự tin tưởng nó yếu ớt quá.
Anh bật khóc dưới cơn mưa nặng hạt, lòng anh tan nát, người đàn ông có trong tay tất cả nhưng lại không giữ được trái tim người mình yêu thương.
Cảm giác nó tệ hại làm sao ấy. (
Không phải anh chưa từng tìm hiểu qua, nhưng kết quả nhận lại chỉ có một và duy nhất.
Trán anh đổ đầy mồ hôi, lấm tấm ước hết cả một khuôn mặt. Anh nhăn mày, trong giấc mơ trái tim anh đau không gì tả nổi.
Lục Nghiên phía bên cạnh cũng không khá hơn là mấy, cô cũng rơi vào giấc mơ không tốt lành gì.
Trong giấc mơ, Lục Nghiên nhìn thấy em trai mình, em ấy đứng ở phía xa xa khóc nức nở. Miệng còn thiều thào nói cái gì đó, cô nghe rất rõ.
"Chị ba, hãy cẩn thận, em không còn nhiều thời gian, em sắp đi rồi. Nhớ cẩn thận nhé chị, có nhiều người muốn hại chị lắm, người ta đang bầy mưu kế để làm hại chị..." (3
Nói còn chưa hết câu, Lục Nam tan biến mất, để lại một màu đen tựa như không đáy.
"Nam! Nam...Nam...em đừng đừng bỏ chị mà...hức..." (1
Lục Nghiên khóc quặn đau, nước mắt không ngừng rơi xuống ước hết cả một khuôn mặt...
Sắc trời bên ngoài lúc này cũng đã gần sáng, Lục Nghiên choàng thoát ra khỏi mộng. Cô thở từng hơi nặng nhọc, bật ngồi dậy nước mắt vẫn không hẹn mà rơi xuống.
Mắt cô đỏ hoe, lòng ngực cứ phập phồng nhói lên từng cơn đau đớn.
Bên cạnh giường cũng không còn anh, nhìn vào đồng hồ trên tường cũng chỉ 4 giờ hơn. (
"Nam... hức...em báo mộng cho chị...hức...Nam."
Khóc thêm một lúc, cô cũng bình tĩnh lại đôi chút. Hôm nay thật nặng nề, nổi nhớ em trai lại ùa về, làm Lục Nghiên không chú tâm vào đâu được.
Thay ra bộ đồ công sở, Lục Nghiên bước xuống nhà trong tình trạng bơ phờ không điểm tựa, nhém tí lại trượt ngã cầu thang ở mấy bậc thang cuối.
Dịch Gia Húc từ bên ngoài bước vào, thấy cô cứ kỳ lạ, liền nhanh giọng hỏi:
"Lục Nghiên, cô sao vậy?"
Lục Nghiên ngước đôi mắt nặng trĩu lên nhìn anh, đáy mắt cô vẫn còn ửng đỏ, nhưng lại cất giọng nói không sao.
"Em không sao."
Bước vào trong bếp, chị Thanh vẫn đang lụi cụi nấu nướng cho bữa sáng. Lục Nghiên muốn lấy một ít nước ấm uống cho ấm người nhưng không ngờ tới.
"Aaa."
"Cô cô có sao không?"
Nước nóng đỗ vào tay, cũng may mắn không đổ quá nhiều, chỉ bị bỏng nhẹ ở bàn tay. Lục Nghiên ra hiệu im lặng với chị Thanh. (2)
"Chị đừng nói với anh ấy, bỏng nhỏ thôi, đừng làm phiền thêm anh ấy."
"Nhưng mà..."
"Tôi không sao thật, chị đừng lo." (1
Mới sáng sớm đã không lành rồi, không biết hôm nay có được yên ổn hay không đây.
Ăn sáng xong cả hai đều rời khỏi nhà rất sớm.
Trong gara có xe dự phòng nên Lục Nghiên mới có xe mà lái đi, may mắn hơn nữa chiếc Audi của cô, vẫn còn một chìa khóa dự phòng trong nhà.
Bức bối, khó chịu, anh chỉ muốn lên tiếng mắng cô một trận cho ra trò, nhưng mà...ngẫm nghĩ lại vẫn là không nên nói gì. Cứ hầm hầm hực hực, khuôn mặt cứ mà đen như đít nồi. 4
Tự cô ngồi bên bàn trang điểm sấy khô tóc, cô không vui, khuôn mặt chăm buồn.
Tóc Lục Nghiên dài lại dầy nên sấy tóc có phần hơi lâu lắc một chút. Mặc bộ đồ ngủ dài tay, thời tiết chuyển đêm ngày một lạnh hơn.
Thấm thoắt thời gian lại trôi nhanh qua, hiện tại cô cũng sấy xong mái tóc dài của mình, chiếc bụng nhỏ đột ngột lại réo vang, Lục Nghiên mới nhớ, từ chiều đến giờ cô đã ăn uống gì đâu, cứ mãi mê làm việc. (2
Cô kẹp tóc qua loa rồi mở cửa bước xuống lầu tìm một ít đồ ăn bỏ vào chiếc bụng đói.
Một lúc sau khi đã ăn đủ no, cô lên lại phòng, ngủ.
Leo lên chiếc niệm mềm mại ấm áp, Dịch Gia Húc anh nằm quay lưng ra phía cửa sổ, Lục Nghiên với mặt qua xem anh đã ngủ chưa, tay kéo tấm chăn lên mà đắp cho anh thêm ấm, xong bản thân cô cũng nằm xuống ngủ. (®
Không bao lâu sau cô cũng chìm vào giấc sâu.
Dịch Gia Húc từ từ quay người lại, mặt đối mặt với vợ, cảm xúc trong anh cứ loạn xạ, không đi theo một hướng.
Giọng nhẹ nhàng hiếm có cất lên:
"Anh vẫn không hiểu được con người em."
"Rốt cuộc năm đó có thật sự là em không, Lục Nghiên?" (
Đáy mắt đượm buồn, có cả phần mệt mỏi. Từ câu chữ nói ra điều man mác buồn. Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến anh hiểu lầm cô?
"Lục Nghiên! Đợi anh! Sao em không giữ lời hứa? Hắn ta là ai? Em thật sự còn tình cảm với anh?" 2
Đoạn ký ức ngày nào lại bất chợt ùa về trong giấc mơ.
Ngày hôm đó! Dưới cơn mưa tầm tả, mưa to lắm, dù có to như thế nào cũng không bằng lòng anh lúc đó, lòng anh như kéo giông bão, khi phải tận mắt nhìn người con gái mình yêu đến tận xương tủy ôm người ta hôn nhau trước căn trọ xập xệ mà cô thuê.
Khuôn mặt đó ánh mắt đó, kiểu makeup quen thuộc, phong cách ăn mặc quen thuộc, nhầm vào đâu được?
Chuyện chưa dừng lại ở đó, khi đoạn clip thỏa thân kia một lần nữa được gửi đến tận tay anh.
Cảm xúc lúc đó như thế nào nhỉ! Bất lực hay thất vọng?
Nhưng mà tình yêu của anh dành cho cô quá đổi lớn, anh chấp nhận lấy Lục Nghiên, nhưng anh thực sự mất niềm tin ở cô rồi.
Tình yêu to lớn như vậy, đủ hiểu anh rất thương Lục Nghiên. Nhưng mà cái niềm tin, sự tin tưởng nó yếu ớt quá.
Anh bật khóc dưới cơn mưa nặng hạt, lòng anh tan nát, người đàn ông có trong tay tất cả nhưng lại không giữ được trái tim người mình yêu thương.
Cảm giác nó tệ hại làm sao ấy. (
Không phải anh chưa từng tìm hiểu qua, nhưng kết quả nhận lại chỉ có một và duy nhất.
Trán anh đổ đầy mồ hôi, lấm tấm ước hết cả một khuôn mặt. Anh nhăn mày, trong giấc mơ trái tim anh đau không gì tả nổi.
Lục Nghiên phía bên cạnh cũng không khá hơn là mấy, cô cũng rơi vào giấc mơ không tốt lành gì.
Trong giấc mơ, Lục Nghiên nhìn thấy em trai mình, em ấy đứng ở phía xa xa khóc nức nở. Miệng còn thiều thào nói cái gì đó, cô nghe rất rõ.
"Chị ba, hãy cẩn thận, em không còn nhiều thời gian, em sắp đi rồi. Nhớ cẩn thận nhé chị, có nhiều người muốn hại chị lắm, người ta đang bầy mưu kế để làm hại chị..." (3
Nói còn chưa hết câu, Lục Nam tan biến mất, để lại một màu đen tựa như không đáy.
"Nam! Nam...Nam...em đừng đừng bỏ chị mà...hức..." (1
Lục Nghiên khóc quặn đau, nước mắt không ngừng rơi xuống ước hết cả một khuôn mặt...
Sắc trời bên ngoài lúc này cũng đã gần sáng, Lục Nghiên choàng thoát ra khỏi mộng. Cô thở từng hơi nặng nhọc, bật ngồi dậy nước mắt vẫn không hẹn mà rơi xuống.
Mắt cô đỏ hoe, lòng ngực cứ phập phồng nhói lên từng cơn đau đớn.
Bên cạnh giường cũng không còn anh, nhìn vào đồng hồ trên tường cũng chỉ 4 giờ hơn. (
"Nam... hức...em báo mộng cho chị...hức...Nam."
Khóc thêm một lúc, cô cũng bình tĩnh lại đôi chút. Hôm nay thật nặng nề, nổi nhớ em trai lại ùa về, làm Lục Nghiên không chú tâm vào đâu được.
Thay ra bộ đồ công sở, Lục Nghiên bước xuống nhà trong tình trạng bơ phờ không điểm tựa, nhém tí lại trượt ngã cầu thang ở mấy bậc thang cuối.
Dịch Gia Húc từ bên ngoài bước vào, thấy cô cứ kỳ lạ, liền nhanh giọng hỏi:
"Lục Nghiên, cô sao vậy?"
Lục Nghiên ngước đôi mắt nặng trĩu lên nhìn anh, đáy mắt cô vẫn còn ửng đỏ, nhưng lại cất giọng nói không sao.
"Em không sao."
Bước vào trong bếp, chị Thanh vẫn đang lụi cụi nấu nướng cho bữa sáng. Lục Nghiên muốn lấy một ít nước ấm uống cho ấm người nhưng không ngờ tới.
"Aaa."
"Cô cô có sao không?"
Nước nóng đỗ vào tay, cũng may mắn không đổ quá nhiều, chỉ bị bỏng nhẹ ở bàn tay. Lục Nghiên ra hiệu im lặng với chị Thanh. (2)
"Chị đừng nói với anh ấy, bỏng nhỏ thôi, đừng làm phiền thêm anh ấy."
"Nhưng mà..."
"Tôi không sao thật, chị đừng lo." (1
Mới sáng sớm đã không lành rồi, không biết hôm nay có được yên ổn hay không đây.
Ăn sáng xong cả hai đều rời khỏi nhà rất sớm.
Trong gara có xe dự phòng nên Lục Nghiên mới có xe mà lái đi, may mắn hơn nữa chiếc Audi của cô, vẫn còn một chìa khóa dự phòng trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.