Đường Một Chiều

Chương 17

Mộng Tiêu Nhị

28/03/2020

Tưởng Mộ Tranh uống một hơi cạn ly vang đỏ, lại rót thêm nửa ly.

Vừa rồi ngay khi anh nói xong lời kia, Lạc Táp lập tức cúp điện thoại.

Anh chống khuỷu tay trên quầy bar, nhìn chằm chằm ly rượu vang đỏ mà thất thần, đột nhiên bật cười, phát giác ra từ sau khi quen biết Lạc Táp, chỉ số thông minh của anh như phát triển ngược.

Quay ngược lại trình độ thời anh còn đánh nhau với cháu trai cả của anh.

Lúc ấy có lẽ anh tầm mười mấy tuổi, cũng có thể là sáu bảy tuổi, thời gian qua lâu quá rồi, không nhớ rõ nữa.

Di động rung lên, anh click mở ra, là một thông báo, Lạc Táp thêm bạn với anh.

Lần này anh không cự tuyệt nữa, trực tiếp chấp nhận.

Không đến nửa phút sau, Lạc Táp gửi qua ảnh chụp thẻ căn cước của mình qua, lại hỏi: 【 Phí báo danh hết bao nhiêu? 】

Tưởng Mộ Tranh chuyển ảnh chụp thẻ căn cước của cô cho nhân viên của câu lạc bộ nhảy dù, dặn dò kỹ càng một phen, sau đó ấn khóa điện thoại di động, ném qua một bên.

Từ đầu đến cuối cũng chưa trả lời tin nhắn của Lạc Táp.

Tiếng chuông di động vang lên, Tưởng Mộ Tranh tưởng Lạc Táp gọi tới, không ngờ lại là mẹ Đào Doãn Phàm, anh nhìn thời gian, hiện tại bên chỗ mẹ đang là sáng sớm.

“Alo, mẹ ạ, có chuyện gì thế?”

“Dì Du của con lại qua Thụy Sĩ này, tối hôm qua bọn mẹ còn cùng nhau ăn cơm.”

Tưởng Mộ Tranh nhíu chân mày: “Lại muốn con đi lấy điểm tâm cho anh Tư à?”

Đào Doãn Phàm: “Trước mắt còn chưa có ý định này, có điều thấy con nhiệt tình tích cực như vậy, nếu mẹ cự tuyệt thì chẳng phải sẽ làm con buồn sao?”

Tưởng Mộ Tranh nhanh chóng ngăn lại: “Mẹ, mẹ đừng e ngại, cứ thoải mái làm con buồn đi.”

Đào Doãn Phàm bật cười, vui đùa qua đi lại trở về chuyện chính: “Mẹ nghe dì Du của con nói, con với anh Tư còn mời mẹ con cô ấy ăn cơm.”

“Vâng, đây là lễ phép cơ bản nhất, cũng thuận tiện nói chuyện công việc luôn.”

“Mẹ xem ảnh chụp trên di động của dì Du con, cô con gái thật xinh đẹp, nghe nói con còn dẫn con bé đi nhảy dù phải không? Đúng rồi, ảnh chụp lúc nhảy dù đâu, gửi mấy tấm qua cho mẹ xem với.”

“...” Tưởng Mộ Tranh cạn lời, nói sang chuyện khác: “Mẹ gọi điện thoại chính là vì việc này?”

Đào Doãn Phàm ho khẽ hai tiếng: “Đương nhiên không phải, mẹ gọi hỏi con xem tháng sau có qua thăm ba mẹ như đã tính không.”

Tưởng Mộ Tranh nghĩ nghĩ: “Để Giáng Sinh con qua, lúc đó có nhiều thời gian ở lại với ba mẹ hơn, tháng sau thì con bận lắm.”

Đào Doãn Phàm: “Không phải trước đây con nói công việc đều sắp xếp ổn thỏa, bận cái gì nữa?”

Tưởng Mộ Tranh khựng lại, ứng phó một câu: “Rất nhiều việc.”

Anh phải đi câu lạc bộ nhảy dù, còn phải thăm Trình Diệc, ừm, thật sự rất bận.

Đào Doãn Phàm: “Ừ, vậy con lo công việc đi. Đúng rồi, có bận cũng rút ra chút thời gian cho Lạc Lạc nhé. Nghe dì Du của con nói, con đồng ý thường xuyên đưa con bé ra ngoài chơi, đừng đến lúc đó lại lấy cớ bận rộn rồi thành nam tử hán nói một đàng làm một nẻo, khiến người ta khinh thường đấy.”

Tưởng Mộ Tranh: “...”

Trước khi Đào Doãn Phàm cúp điện thoại lại dặn dò anh vài câu, bảo anh đừng thức đêm, đi ngủ sớm một chút.

Nói chuyện điện thoại xong, Tưởng Mộ Tranh lắc lắc ly rượu, bên tai tự nhiên lại quanh quẩn câu ‘tối thứ sáu không được, tôi phải đi xem mắt’ kia.

Không uống rượu nữa, anh đặt ly xuống, lên lầu, vừa đi vừa xắn tay áo lên, đến phòng tập thể thao chạy bộ.

Chạy ba ngàn mét xong trán đầy mồ hôi, cảm giác trong phòng tập oi bức không chịu được, anh mở tất cả cửa sổ ra, vẫn cảm thấy buồn bực.

Tưởng Mộ Tranh thay một bộ quần áo, ra khỏi nhà.

Bóng đêm dày đặc, sương cũng bắt đầu nhiều hơn, nhưng trên đường vẫn có không ít người chạy bộ đêm, anh chạy dọc theo lối đi bộ đến tận công viên.

Đã đầu mùa đông, mặc dù là ban đêm cũng không che giấu được vẻ tiêu điều.

Hai bên con đường nhỏ rụng đầy lá vàng khô, cây tùng thì vẫn xanh, nhưng đã chẳng còn là màu xanh mướt như những ngày mùa xuân.

Đêm đã khuya, các bác gái nhảy múa ở quảng trường công viên đã về nhà từ lâu, chỉ còn đôi ba cặp tình nhân trẻ tuổi đang tình chàng ý thiếp.

Tưởng Mộ Tranh chạy năm vòng ở công viên, khi kết thúc thì mồ hôi ướt đẫm, anh hít sâu vài cái, cảm thấy chạy xong cả người nhẹ nhàng hơn nhiều.

Khi quay về nhà anh không chạy nữa mà tản bộ dọc theo đường cũ.



Vừa rồi đổ rất nhiều mồ hôi, hiện tại Tưởng Mộ Tranh cực kỳ khát nước, đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, anh tấp vào mua nước uống. Anh cầm chai nước khoáng lên khỏi kệ hàng, đang chuẩn bị đến quầy thu ngân tính tiền thì thấy bên phía cửa tủ lạnh có hai nữ sinh đang chọn kem.

Anh nhìn tủ lạnh thất thần vài giây, ngay sau đó lấy di động ra, gọi cho ‘tay theo dõi thiện nghệ’, thật lâu sau bên kia mới tiếp điện thoại, giọng nói có chút mơ màng, khàn khàn: “Alô, có chuyện gì?”

Anh hỏi: “Ngủ rồi à?”

Lạc Táp: “Ừ, có chuyện gì!” Giọng cô đã có chút không kiên nhẫn.

Lúc này Tưởng Mộ Tranh mới ý thức được đã sắp rạng sáng, anh thấp giọng nói: “Không có việc gì, cô ngủ đi, ngủ ngon.”

Lạc Táp: “...”

Cô híp híp mắt, không khỏi cất cao giọng: “Tưởng Mộ Tranh, hơn nửa đêm không có chuyện anh lại gọi điện thoại làm gì hả!”

Cô trực tiếp cúp điện thoại.

Nhìn màn hình tối đi, cô tức giận chớp chớp mắt, đây là anh ta bị động kinh à?

Cô ném điện thoại lên trên tủ đầu giường, vốn dĩ đã ngủ say, hiện tại đầu óc lại tỉnh táo.

Chất lượng giấc ngủ của cô không được tốt cho lắm. Thường là sau khi bị tỉnh giấc thì rất khó để ngủ lại, gần như đều phải ở trên giường lăn qua lộn lại rất lâu.

Trước kia khi ngủ cô đều chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, có lần để lỡ mất cuộc gọi của ba ba. Từ đó về sau cô luôn để chế độ rung.

Ở trên giường gặm nhấm hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn không có chút cảm giác buồn ngủ nào, cô lấy tai nghe ra bắt đầu nghe nhạc, sau đó thì chẳng biết ngủ thiếp đi tự lúc nào, chờ đến lúc cô tỉnh lại, di động hết pin đã tự động tắt máy.

Tai nghe còn đang nhét ở lỗ tai, để lâu quá nên tai có hơi căng đau.

Lạc Táp đến đơn vị sớm hơn mười phút so với hằng ngày. Chu Nghiên cũng sớm tới, còn mang theo sủi cảo hấp cùng sữa đậu nành cho cô, văn phòng chỉ có bọn cô, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Chu Nghiên hỏi cô: “Đội trưởng phê duyệt đơn nghỉ phép năm của cậu chưa?”

Lạc Táp gật đầu: “Không ra nước ngoài nên duyệt rất nhanh.”

Chu Nghiên: “Tối mai tụi mình đi dạo phố đi.”

Lạc Táp: “Không đi được.”

“Có việc?”

“Ừ, đi ăn cơm với một anh chàng.”

Chu Nghiên tò mò: “Với ai đấy?” Điều cô quan tâm nhất chính là “Có đẹp trai không?”

Lạc Táp cũng không tính giấu cô ấy: “Cùng Phó Duyên Bác, Phó cục trưởng của tụi mình đấy.”

Chu Nghiên đang cắn một miếng sủi cảo hấp, còn chưa kịp nhai thì bị tin tức này làm giật mình khiến cô nuốt thẳng xuống, mắc lại ở cổ họng.

Cô nắm tay dùng sức đấm đấm ngực, thật vất vả mới nuốt xuống được, sau đó há mồm thở dốc.

Lạc Táp: “...”

Không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.

Chu Nghiên ổn định lại, đánh Lạc Táp bốp bốp: “Còn cười hả! Cậu muốn sặc chết tớ, sau đó độc chiếm hết sủi cảo hấp phải không?”

Lạc Táp cười: “Sao cậu còn kích động hơn cả tớ vậy.”

Chu Nghiên trừng mắt nhìn cô, khựng lại vài giây, nhìn cô hoài nghi: “Cậu đang nói đùa với tớ hả?”

Lạc Táp: “Tớ nhàm chán như vậy sao?”

Sau đó kể rõ mọi chuyện trước sau cho cô ấy nghe.

“Ngày hôm qua đã tính nói cho cậu nghe rồi nhưng văn phòng nhiều người nên không tiện.”

Chu Nghiên uống mấy ngụm sữa đậu nành để trấn an bản thân: “Lạc Lạc, tớ cảm thấy tuy rằng đây chỉ là một lần mời cơm bình thường, nhưng chúng ta phải bắt lấy cơ hội này.”

Sau đó cô bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm làm nũng với cánh mày râu cho Lạc Táp.

Lạc Táp liếc nhìn cửa văn phòng, có đồng nghiệp đi vào, cô ngăn Chu Nghiên lại đúng lúc: “Đừng nói vớ vẩn.” Sau đó chào hỏi đồng nghiệp khác.

Chu Nghiên chuyển đề tài, bắt đầu nói sang chuyện khác, nói đến đợt huấn luyện bắn súng vào tháng sau: “Cậu nghỉ phép quay lại là vừa đúng lúc tập trung huấn luyện.”

Nghĩ tới có thể được dùng súng, cô ấy kích động không thôi.

Lạc Táp thật buồn bực, cô không có thiên phú ở kĩ năng này, hai năm trước các cô từng được huấn luyện một lần, cuối cùng khi báo cáo thành tích bắn súng, cô là người đứng đầu từ dưới lên của toàn thành phố.



Tuy rằng mấy người đứng đầu không được thưởng gì, vài người đứng chót cũng không ai phê bình, nhưng tóm lại khi bị nhắc tới trên đại hội thì cảm thấy rất xấu hổ.

Cô đang lo lắng xem làm cách nào để khi báo cáo thành tích năm nay cô không bị đội sổ nữa.

Chiều thứ sáu hôm đó, khi tan làm Chu Nghiên túm cô vào phòng nghỉ, khóa trái cửa rồi thúc giục cô: “Nhanh thay quần áo đi rồi tớ trang điểm cho.”

Lạc Táp dở khóc dở cười: “Tớ chỉ đi ăn bữa cơm bình thường thôi, cố ý trang điểm như vậy thì Phó Duyên Bác sẽ nghĩ như thế nào? Khỏi trang điểm đi.”

Chu Nghiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cho dù là ra ngoài gặp nhau năm phút đồng hồ thôi cũng phải sửa soạn cho bản thân tươm tất xinh đẹp, đây là sự tôn trọng cơ bản nhất với đối phương. Hơn nữa, hiện tại cậu không chỉ đại diện cho bản thân cậu, mà là hình tượng của toàn bộ đại độ 2 chúng ta, hiểu không!”

Lạc Táp: “... Cậu đừng có chụp cho tớ cái mũ cao như vậy.”

Chu Nghiên mở túi trang điểm ra: “Yên tâm, tớ sẽ không trang điểm cho cậu thành yêu tinh đâu, chỉ trang điểm nhẹ thường ngày thôi.”

Lạc Táp thay một bộ váy dài thu đông, Chu Nghiên ngắm bộ ngực của cô: “Tớ nhìn cứ muốn sờ một chút.”

“Biến đi!”

Chu Nghiên cười.

Lạc Táp thay quần áo xong, Chu Nghiên bắt đầu trang điểm cho cô.

“Cậu nhanh tay lên, tớ không muốn để Phó Duyên Bác chờ lâu, mất công anh ấy cảm thấy tớ làm giá.”

“Yên tâm, trong hai mươi phút sẽ hoàn tất.”

Kết quả còn chưa tới hai mươi phút thì đã trang điểm xong hết. Chu Nghiên cẩn thận xem xét qua một lần, xem như vừa lòng, cô đưa gương cho Lạc Táp: “Tự mình nhìn xem, nếu cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, tớ sẽ sửa lại.”

Lạc Táp rất thích phong cách trang điểm lần này, tươi tắn thanh lịch, không giống như đặc biệt cố ý. Cô gửi cho Chu Nghiên một nụ hôn gió, “Cảm ơn.”

Chu Nghiên bắt đầu dọn dẹp đồ trang điểm, nhẹ nhàng nói: “Tớ nói cho cậu biết, nếu cậu không 'thu phục' được Phó Duyên Bác thì rất là có lỗi với tớ đấy.”

Lạc Táp: “...”

Khi các cô ra khỏi phòng nghỉ, trừ đồng nghiệp ở lại trực ban thì những đồng nghiệp khác đều đã ra về hết rồi, Lạc Táp và Chu Nghiên từng người lái xe rời đi.

Xe của Lạc Táp mới vừa chạy đến đường lớn thì có điện thoại đến. Là Tưởng Mộ Tranh gọi, cô chần chờ vài giây rồi mới nghe: “Chuyện gì?” Giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước.

Tưởng Mộ Tranh: “Hôm nay mấy giờ tan làm?”

Lạc Táp: “Để làm gì?”

Tưởng Mộ Tranh: “Đưa tài liệu thi giấy phép nhảy dù cho cô.”

Lạc Táp: “Không phải tối hôm trước đã nói với anh rồi sao, hôm nay tôi không có thời gian, phải đi xem mắt!”

Trong điện thoại thoáng tạm dừng, Tưởng Mộ Tranh nói: “Hai ngày này bận quá, quên mất.”

Lạc Táp không hề nghi ngờ gì, bởi vì khi mẹ cô bận rộn cũng là như thế, thường xuyên xoay mặt một cái là có thể quên những gì đã nói.

Suy nghĩ xong, cô lại nói với anh: “Khi nào rảnh tôi sẽ tìm anh để lấy.”

Tưởng Mộ Tranh đang lái xe, ngón tay gõ gõ lên tay lái, nhìn con đường phía trước như đang suy tư gì đó.

Giọng Lạc Táp truyền đến: “Không có việc gì nữa chứ?”

“Có.”

“Vậy nói nhanh đi!” Trong lời nói mang theo chút thiếu kiên nhẫn.

Tưởng Mộ Tranh: “Nếu đã nhắc tới xem mắt, tôi liền thay dì dặn dò cô vài câu.”

Lạc Táp cười lạnh một tiếng: “Ăn một bữa cơm thôi, có cái gì mà phải dặn dò!”

Tưởng Mộ Tranh không để ý tới thái độ của cô, thanh thanh giọng nói, châm chước câu từ rồi nói: “Thứ nhất, ăn mặc nên hào phóng mạnh mẽ, tốt nhất đừng mặc váy. Thứ hai, chú ý lễ nghi khi dùng bữa, nhớ là ăn không nói, còn có, đừng nhìn chằm chằm vào người khác. Thứ ba, về nhà trước 9 giờ.”

Lạc Táp: “...”

Ngay cả ba mẹ cô cũng chưa từng yêu cầu cô như vậy.

Tưởng Mộ Tranh: “Nghe được không?”

Lạc Táp: “Không nghe được, vừa rồi tín hiệu di động không tốt.”

Tưởng Mộ Tranh: “...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Một Chiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook