Đường Một Chiều

Chương 20

Mộng Tiêu Nhị

28/03/2020

Khi Tưởng Mộ Tranh về đến nhà thì cũng đã gần 12 giờ khuya. Anh thu xếp hành lý đơn giản, nhìn cái áo sơ mi màu đỏ rượu trong tủ quần áo, suy nghĩ thoáng qua, vẫn lấy nó ra gấp lại, xếp vào va li.

Anh lại xem dự báo thời tiết, thời tiết trong khu vực đó đều khá tốt, cũng không lạnh nên không tính mang áo khoác, vốn dĩ anh cũng không sợ lạnh.

Khi kéo va li lên, anh cứ cảm thấy còn thiếu cái gì đó.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định mang thêm áo khoác, lỡ như cô mặc đồ bó sát thì lúc đó còn có thể cho cô khoác ngoài.

Mở tủ quần áo ra, chọn chiếc áo gió dài màu xanh biển.

Sắp xếp ổn thoả mọi thứ, tắm xong cũng đã 1 giờ rưỡi.

Đã trễ thế này, vậy mà chẳng hề có chút buồn ngủ.Tưởng Mộ Tranh rót ly nước ấm, ra sân thượng ngắm cảnh đêm.

Nhàn rỗi lại nhàm chán, anh lấy di động ra, vào giao diện Wechat của Lạc Táp xem, kết quả cô chặn anh xem nhật ký nên anh chẳng xem được gì.

Anh cười khẽ, cô nàng này.

Lòng dạ hẹp hòi.

Không vào được giao diện Wechat của Lạc Táp, anh quay lại xem vòng bạn bè của mình. Vài phút trước mẹ lại đăng một ảnh tự sướng, anh nhấn like.

Rất nhanh, mẹ gọi điện thoại đến: “Mấy giờ rồi mà con còn chưa ngủ?”

Tưởng Mộ Tranh: “Không buồn ngủ.”

Đào Doãn Phàm cười: “Kích động?”

Tưởng Mộ Tranh đang uống nước, thiếu chút nữa bị sặc, ra vẻ trấn định nói: “Kích động cái gì?”

“Kích động vì ngày mai có thể không cần đi làm.” Đào Doãn Phàm không vạch trần, hỏi anh: “Ngày mai là cuối tuần, có dự định gì chưa?”

“Đi nhảy dù.”

“Cứ tưởng con thật sự rất bận, thì ra là bận đi nhảy dù à?”

“Hơn nửa năm nay vẫn luôn bận rộn với công việc, mệt mỏi nên muốn thả lỏng một chút.”

Đào Doãn Phàm chế nhạo anh: “Thả lỏng thì đến Thụy Sĩ nè, mẹ sẽ hầu hạ con ăn ngon uống tốt, còn có thể hít thở không khí mới mẻ, còn tốt hơn mấy điểm nhảy dù ở trong nước.”

Tưởng Mộ Tranh: “Non sông đất nước tươi đẹp như vậy, sao lại kém hơn được.”

Đào Doãn Phàm cười ha ha: “Quan trọng nhất chính là giữa non sông tươi đẹp còn có một cô nàng xinh xắn.”

Tưởng Mộ Tranh: “...”

Đào Doãn Phàm nói bóng nói gió: “Nghe dì Du của con nói, Lạc Lạc muốn thi lấy giấy phép nhảy dù, còn nói là cũng nhờ có con giúp đỡ sắp xếp mọi chuyện.”

Tưởng Mộ Tranh: “Vâng, đã sắp xếp xong cho Lạc Táp. Dì Du đã mở miệng nhờ, con cũng ngại từ chối, rốt cuộc dì ấy là bạn của mẹ.”

Đào Doãn Phàm cố ý vạch trần anh: “Con trai à, ngàn vạn lần đừng đặt gánh nặng trong lòng, không thể bởi vì Du Ngọc là bạn của mẹ mà con phải làm khó bản thân. Nếu không thể giúp, con cứ mạnh dạn từ chối, nếu ngại quá thì để mẹ nói với dì Du. Đúng rồi, Lạc Lạc đi nhảy dù, con có phải đi theo qua đó suốt khoảng thời gian ấy luôn không? Nếu con cảm thấy phiền, mẹ sẽ lập tức gọi điện thoại cho dì Du của con, nói con bận lắm, không rảnh.”

“...” Tưởng Mộ Tranh bị nghẹn, nếu không phải anh trông giống mẹ thì anh thật sự hoài nghi bản thân được nhặt về từ ven đường.

Đào Doãn Phàm trêu chọc đả kích con trai một phen, vui vẻ xong, lập tức cúp điện thoại.

Tưởng Mộ Tranh uống miếng nước lọc, nhìn thành phố chẳng bao giờ ngủ này, cũng không biết bản thân đang nhìn cái gì.

Sáng sớm hôm sau, còn chưa đến bốn giờ rưỡi Tưởng Mộ Tranh đã đến khu biệt thự. Anh không ngờ lại có một ngày bản thân cũng sẽ thức khuya dậy sớm bận rộn như vậy vì một cô gái.

Tới khu dân cư, anh đậu xe lại, hạ cửa sổ xe xuống, nhìn biệt thự an tĩnh yên ắng, đèn còn chưa bật.

Trong tay cầm di động, đợi hơn nửa phút vẫn chưa mở khóa vì không đành lòng đánh thức cô, để cho cô ngủ thêm nửa tiếng.

Đến gần 5 giờ, anh gọi cho Lạc Táp: “Lạc Lạc, thức dậy đi.”

Lạc Táp mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong phòng tối thui, giọng cô khàn khàn: “Anh dậy rồi?”

“Ừ, đã ở trước cổng lớn nhà cô.”

“...”

Cực kì buồn ngủ, Lạc Táp giãy giụa ngồi dậy, dừng một lát, sau đó cô xốc chăn xuống giường, nhanh chóng rửa mặt, mặc quần áo, kéo va li ra khỏi cửa.

Trời chưa sáng, trăng tròn vẫn còn đang treo trên bầu trời đêm.

Nhìn kỹ hơn phía chân trời còn có thể nhìn thấy một hai ngôi sao.

Sáng sớm không khí lạnh buốt, bước ra khỏi cửa bị gió lạnh ập tới, Lạc Táp không khỏi rùng mình một cái.



Tưởng Mộ Tranh xuống xe, tiếp nhận va li của cô: “Nếu còn buồn ngủ thì lên trên xe lại ngủ tiếp.”

“Vẫn ổn, ngày thường cũng thức dậy sớm mà.”

Tưởng Mộ Tranh lái xe, Lạc Táp ngồi ở ghế phụ. Đại khái là trời sinh khắc khẩu nên giữa bọn họ không có lời gì để nói, Tưởng Mộ Tranh mở nhạc trên xe lên, là nhạc piano.

Bản piano này, anh vừa mới tải xuống lúc nãy.

Ghé mắt qua nói với cô: “Ngủ một lát đi.”

Bầu không khí trong xe có thoáng chút áp lực. Để tránh cho xấu hổ và tẻ nhạt, lại càng tránh trường hợp hai người nói chuyện rồi lại dỗi nhau, Lạc Táp khép mí mắt lại.

Nghe tiếng nhạc êm dịu, cô ngủ thiếp đi trong vô thức.

Tưởng Mộ Tranh bớt thời giờ liếc mắt nhìn cô một cái, thấy cô ngủ rồi, anh giảm tốc độ xe, trở tay lấy áo gió ở ghế sau lên, đắp cho cô.

Một giấc này, cô ngủ thẳng đến tận câu lạc bộ.

Khi Lạc Táp mở mắt ra, xe đã dừng lại. Tưởng Mộ Tranh cũng điều chỉnh ghế dựa về sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô không biết anh có đang ngủ hay không nên không đánh thức anh, tháo đai an toàn của mình ra. Tưởng Mộ Tranh mở mắt: “Tỉnh rồi à?”

“Ừ, anh không ngủ hả?”

“Không.” Anh điều chỉnh ghế lại, tắt máy xe, “Trước hết đưa hành lý vào phòng đã rồi đi ăn sáng.”

Lạc Táp nhìn thời gian, đã chín giờ hai mươi phút.

Tới khách sạn của câu lạc bộ, Lạc Táp đang muốn quay đầu nói chuyện với Tưởng Mộ Tranh, kết quả lại bị cắt ngang: “Bây giờ là mấy giờ rồi! Cuối cũng cậu cũng bò từ Bắc Kinh tới đây.”

Cô xoay mặt qua, lọt vào trong tầm mắt cô là một người đàn ông mắt đào hoa mặc áo sơ mi hồng nhạt, lại nhìn kĩ gương mặt kia, cô không thể không chửi thề.

Lạc Táp ném va li xuống, lập tức bước nhanh qua phía bên kia.

Giang Đông Đình choáng váng hai giây, lại nhìn Tưởng Mộ Tranh: “Lạc Táp? Trời đụ, Phùng Lạc Lạc, mẹ nó cô đổi tên khi nào vậy hả?!”

Xoay người lập tức muốn bỏ chạy, nhưng phát hiện cửa ở bên phía Lạc Táp.

Lạc Táp trừng mắt: “Giang Đông Đình, tôi xem anh chạy đi đâu!”

Không chỉ có người phục vụ trong sảnh sửng sốt, Tưởng Mộ Tranh cũng không hiểu ra sao.

Lạc Táp? Phùng Lạc Lạc? Lạc Lạc?

Giang Đông Đình bán rẻ tiếng cười: “Có gì đâu mà, cảnh sát Phùng, à, không đúng, cảnh sát Lạc, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ lái xe té nước bắn lên người cô nữa!”

Dựng ba ngón tay lên: “Tôi thề.”

Lạc Táp đã đến gần: “Lời thề của anh như rắm ấy, xì ra là biến mất ngay thôi.”

Tưởng Mộ Tranh: “...”

Thì ra cũng biết nói lời thô tục.

Lạc Táp dùng một tay nắm cổ áo anh ta: “Trí nhớ của anh cũng thật kém, hình như anh đâu chỉ té nước lên trên người tôi đâu nhỉ, còn suýt chút nữa đụng vào Tiểu Hạ, anh còn cố ý hù dọa Chu Nghiên, mấy cái tội này tôi đều nhớ kĩ từng cái từng cái giúp anh đấy!”

Giang Đông Đình: “Tôi không cố ý, thật mà. Còn không phải hôm đó do nhìn thấy hàng xóm cũ là cô nên mới kích động dừng xe lung tung sao.”

Đây là chuyện của chín tháng trước.

Ngày đó anh cùng cậu em họ bên nội đi ra ngoài ăn cơm, thật không ngờ tới người mặc đồng phục cảnh sát đang dán hóa đơn phạt xe đậu trái phép lại là Phùng Lạc Lạc. Phùng Lạc Lạc là bạn học cấp 1 của cậu em họ, lại là hàng xóm cũ của anh, trước kia tương đối quen thuộc.

Sau khi nhìn thấy cô, cậu em họ tính đi qua chọc cô chơi, cũng không có ác ý mà chỉ muốn đùa một chút, rốt cuộc là xem như bạn chơi cùng hồi còn bé. Nhưng ai ngờ suýt chút nữa cậu ấy bị cái người tên Hạ gì đó đánh, sau đó còn có thêm một cô mập cũng muốn đánh cậu ấy…

Anh lập tức đùa dai thêm một chút, lái xe giả bộ lao tới đâm vào bọn họ, thật ra chỉ là phô diễn kỹ thuật lái thôi, đâu có thật sự tông người.

Lạc Táp nghĩ tới hôm đó anh ta dùng kỹ thuật phô diễn kia làm Chu Nghiên sợ tới mức kinh hồn bạt vía, thậm chí phát khóc, cô lập tức giận sôi máu.

Cô nắm chặt cổ áo anh ta, đầu gối gập lại, đột ngột tống vào bụng dưới của anh ta.

“Mẹee! Cô đánh thật à!” Giang Đông Đình đau đến khom lưng.

“Anh có biết hành vi ngày hôm đó của anh là tấn công cảnh sát không hả!” Nếu không phải nhờ cô, anh đã sớm bị bắt lại để xử lý rồi.

Lạc Táp còn muốn đánh anh, Giang Đông Đình cầu cứu Tưởng Mộ Tranh: “Tưởng Mộ Tranh, cậu là người chết sao?! Cô nàng của cậu đánh người, cậu phải quản đi chứ!”

Tưởng Mộ Tranh tựa vào quầy lễ tân, từ từ nói: “Không cần phải xen vào, cô ấy đánh xong, tôi sẽ đánh tiếp.”

Giang Đông Đình: “... Lương tâm của cậu đều bị chó ăn rồi đúng không? Bây giờ tôi lập tức xếp phòng...”



Tưởng Mộ Tranh uy hiếp anh ta: “Tôi thấy anh thật sự muốn bị gãy tay.”

Giang Đông Đình: “...”

Lạc Táp lại đạp anh ta một chân mới hả giận, đánh xong, cô thở hắt ra một hơi, “Cắt đoạn video vừa rồi tôi đánh anh rồi đưa đây.”

“Cô muốn làm gì? ”

“Cho Chu Nghiên xem.”

“...”

Tưởng Mộ Tranh đi tới, kéo Lạc Táp ra phía sau mình, nói với Giang Đông Đình: “Mau chóng gửi đoạn video cho tôi, nếu anh không cho, tôi để cô ấy đánh anh thêm một lần nữa rồi tôi sẽ ở bên cạnh quay lại.”

Giang Đông Đình chống nạnh, điều chỉnh hơi thở:“Mẹ nó, đời trước tôi tạo cái nghiệt gì mà gặp được hai người các cậu!”

Tưởng Mộ Tranh cười, vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Cái này gọi là may mắn, biết chưa? Không phải ai cũng có thể làm bạn với bọn tôi đâu.”

Giang Đông Đình quăng tay anh ra: “Cút!”

Tưởng Mộ Tranh xách va li hành lý, cùng Lạc Táp đi lên lầu. Khi Lạc Táp tiến vào thang máy, lại liếc Giang Động Đình một cái: “Về sau tôi thấy anh lần nào sẽ đánh anh lần đó.”

Giang Đông Đình: “...”

Trong thang máy, Tưởng Mộ Tranh nhìn chằm chằm vào cô, cũng không hỏi nhiều, cứ nhìn cô nhưng im lặng không lên tiếng.

Lạc Táp biết anh tò mò cái gì, “Khi còn bé tôi tên là Phùng Lạc Lạc. Ba của tôi là cảnh sát hình sự. Rất nhiều vụ án hình sự tầm cỡ quốc gia đều là do ông phá án. Có lần nhà của chúng tôi bị người ta đe dọa, sau đó ba tôi suy xét đến an toàn của tôi nên đổi tên tôi thành Lạc Táp.”

Tưởng Mộ Tranh ngẩn ra, làm cảnh sát hình sự, họ Phùng?

Đại khái anh đã đoán được đó là ai, là bạn của anh Hai anh - cha của Tưởng Tiểu Mễ.

Tưởng Mộ Tranh hơi hơi gật đầu, về chuyện nhà cô, anh không tiện hỏi nhiều.

Đến phòng, Tưởng Mộ Tranh cũng cùng tiến vào, Lạc Táp há hốc mồm: “Chúng ta ở cùng nhau?”

Tưởng Mộ Tranh: “Gì mà ở cùng nhau? Hai phòng riêng.”

Lạc Táp nhấp nhấp môi: “Nhưng là ở chung một căn.”

Tưởng Mộ Tranh ‘ A ’ một tiếng: “Mọi người ở đây cũng đang cùng ở chung một tòa nhà này.”

Lạc Táp: “Đây là anh đang cưỡng từ đoạt [1]!”

[1] cưỡng từ đoạt lý: việc dùng từ ngữ để lấy lý lẽ một cách cường điệu, ép buộc để tranh lấy phần hơn về mình

Tưởng Mộ Tranh: “Khách sạn hết phòng rồi, ở hay không tùy cô.”

Anh đưa va li vào phòng mình.

Lạc Táp nhìn một vòng quanh phòng, phong cách đơn giản, sang trọng theo một cách khác. Phòng cô cách phòng Tưởng Mộ Tranh mười mấy mét, ở giữa còn có một phòng khách lớn, rồi phòng tập thể thao.

Đóng cửa phòng riêng lại, cũng chẳng khác gì đang ở khách sạn bình thường.

Lạc Táp kéo va li đi phòng ngủ chính, nó còn to gấp ba lần phòng ngủ nhà cô, trước cửa sổ sát đất trải thảm lông dê. Khi đứng trước cửa sổ có thể thu vào tầm mắt toàn bộ khung cảnh đẹp nhất trong câu lạc bộ.

Sắp xếp đồ đạc xong, Lạc Táp cầm thẻ phòng đi xuống lầu, cho rằng Tưởng Mộ Tranh đã đi ăn sáng trước, nhưng không nghĩ tới anh đứng ở dưới sảnh lớn chờ cô, bọn họ ăn một bữa đơn giản ở nhà ăn của khách sạn.

Ăn xong bữa sáng, Lạc Táp liền bắt đầu ngày đầu tiên của khóa huấn luyện.

Trước đó cô còn lo lắng bản thân không thể giao tiếp tốt với huấn luyện viên người nước ngoài, kết quả toàn bộ hành trình Tưởng Mộ Tranh đều làm phiên dịch. Đột nhiên cô bừng tỉnh, ngày hôm qua Tưởng Mộ Tranh nói trong điện thoại 'ngày mai gặp', hẳn là gặp hai vị nữ huấn luyện viên này.

Buổi sáng là kiến thức lý thuyết, buổi chiều, cô tiến hành tập luyện trong ống [2] một cách có hệ thống. Trải qua một ngày, cô mệt đến mức nằm liệt trên sô pha không muốn động đậy.

[2] ống bay (ống gió dọc): những chiếc ống này có chức năng đưa không khí lên theo chiều dọc với vận tốc trung bình 195 km/h, từ đó giúp cho người chơi có thể bay trên không trung ở khoảng cách vài mét so với mặt đất. (hình đính kèm)

Tưởng Mộ Tranh bảo cô xuống lầu ăn cơm, cô lắc đầu: “Không ăn, tôi muốn tắm rửa rồi ngủ.” Vừa động một cái là lập tức không muốn động đậy nữa.

Tưởng Mộ Tranh bất đắc dĩ nhìn cô, một lát sau anh xoay người xuống lầu, đi nhà ăn lấy chút đồ ăn cho cô.

Kết quả khi trở về, cô đã ngủ mất rồi.

Tưởng Mộ Tranh thật cẩn thận đặt đồ ăn lên trên bàn trà, đi đến bên cạnh cô, thấy cô ngủ say như vậy, anh không đành lòng đánh thức cô dậy.

Anh ngồi xổm xuống bên chân cô, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu. Dưới ánh đèn vàng dìu dịu, dáng vẻ khi ngủ của cô bớt đi vài phần lạnh lùng, nét mặt cũng dịu dàng hơn.

Ngủ rất say sưa.

Hơi thở đều đều, đôi môi trái tim hơi hơi đóng mở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Một Chiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook