Chương 28
Mộng Tiêu Nhị
30/03/2020
Ngày cuối cùng của kì nghỉ, Lạc Táp chẳng đi đâu mà ở nhà
ngủ nướng đến mười một giờ hơn mới dậy. Ăn sáng qua loa, sau đó cô ngồi
trên sô pha chơi game.
Du Ngọc gọi điện thoại tới nói giữa trưa sẽ rảnh hai tiếng đồng hồ, bảo cô đến công ty bà cùng ăn cơm.
Lạc Táp ăn đồ ăn ở ngoài hơn mười ngày liên tục nên còn đang phát ngấy, lấy cớ mệt không đi.
Du Ngọc cũng không miễn cưỡng, nói với cô: “Lần sau khi con rảnh mẹ sẽ qua thăm con.”
Lạc Táp ừ một tiếng: “Mẹ, không nói nữa nhé, con đang chơi game.”
Du Ngọc: “Cái con bé này, ở nhà chơi game có gì vui hả?”
Lạc Táp: “Người khác đều đi làm, con biết làm gì đâu.”
Du Ngọc: “ Vậy tìm anh Năm của con mà chơi, cậu ấy không cần làm việc đúng giờ, thời gian tự do.”
Lạc Táp: “…”
“Lạc Lạc?”
“Con đang nghe đây.”
“Dạo này anh Năm con giúp con không ít chuyện, khi nào rảnh nhớ mời cậu ấy một bữa.”
“…Vâng.” Sao có thể chứ!
Kết thúc trò chuyện, Lạc Táp quay lại vào game. Ván trước đã kết thúc, không có gì thay đổi, đội các cô lại tiếp tục thua.
Cô chẳng còn tâm trạng để đánh nữa, thoát khỏi trò chơi, ném điện thoại qua một bên rồi ngã thẳng xuống sô pha.
Một mình ở nhà thật yên ắng.
Giống như bị trục xuất tới sa mạc hoang tàn vắng vẻ.
Suốt khoảng thời gian này đều có Tưởng Mộ Tranh ở bên cạnh lải nhải cả ngày. Nay bên tai im ắng lại cảm thấy có chút không quen.
Nếu không phải cố ý hẹn gặp thì có vẻ giữa bọn họ chẳng hề có giao thoa gì.
Giống như hai đường thẳng sau khi cắt nhau tại một điểm rồi thì sẽ càng đi càng xa về một hướng khác.
Lạc Táp nhắm mắt lại, không suy nghĩ thêm nữa.
Ngày hôm sau Lạc Táp trả phép, đi làm lại.
Thật ra bình thường xin nghỉ phép thì đơn vị bọn họ chỉ duyệt cho nghỉ mấy ngày mà thôi. Bởi vì quá bận rộn. Mỗi khi có nghỉ phép là đội trưởng lại muốn phát điên vì anh ta phải sắp xếp lại lịch trực.
Lạc Táp có thể nghỉ hơn mười ngày là vì bình thường vào các ngày lễ Tết cô đều sẽ nhận trực thay cho đồng nghiệp. Đặc biệt là Tết Trung thu và đêm Giao thừa chẳng ai muốn trực cả, nhưng Lạc Táp sẽ chủ động trực thay cho bọn họ.
Suốt 5 năm, trong lòng mọi người đều tự hiểu rõ mà không nói ra, mỗi lần cô nghỉ phép là bọn họ đều sẽ giúp cô trực thay thêm mấy ngày nữa để kì nghỉ của cô có thể dài hơn chút.
Nếu không phải lần này trở về cho kịp đợt huấn luyện bắn súng thì cô có thể lại nghỉ thêm hai ngày nữa.
Đến đơn vị, Chu Nghiên đã tới từ sớm, còn mang theo cả bữa sáng cho cô.
Lạc Táp vừa ăn bữa sáng vừa nói chuyện với Chu Nghiên, trong lúc đó vô tình nhìn thấy sợi lắc tay trên cổ tay của cô ấy: “Mua khi nào đấy? Đẹp đó.”
Chu Nghiên kéo kéo ống tay áo xuống, bản thân cũng nhìn nhìn: “Em gái tớ tặng đó. Nói là quà sinh nhật năm nay, cuối tuần trước nó đến nhà chơi nên đưa trước luôn.”
Sinh nhật của Chu Nghiên là vào đầu tháng 12.
Lạc Táp: “Vốn dĩ tớ cũng nhìn trúng một cái lắc tay, tính mua tặng cậu. Nhưng giờ có rồi thì đổi cái khác thôi. Cậu thích gì?”
Cô và Chu Nghiên mua quà cho nhau luôn dò hỏi xem người kia thiếu cái gì hay thích cái gì.
Chu Nghiên: “Vậy hay là mua lắc chân cho tớ đi.”
Khi đi làm không thể mang nhưng đến cuối tuần đi dạo phố thì có thể ngựa ngẫm một chút.
Lạc Táp quét mắt nhìn cái cổ chân thô thô của Chu Nghiên, lắc đầu: “Quên đi, mua cái size lớn nhất cũng chưa chắc mang vào được.”
Chu Nghiên: “…”
Ôm ngực, nhấc chân đá Lạc Táp.
“Nói lời dễ nghe chút thì chết hả!”
Lạc Táp: “Chết chứ, bị tắc nghẽn cơ tim.”
Chu Nghiên lại đá cô thêm cái nữa, Lạc Tạp cười.
Hai người vui đùa ầm ĩ, đồng nghiệp lục tục tiến vào văn phòng, Lạc Táp cũng chào hỏi từng người.
Văn phòng bắt đầu xôn xao rôm rả.
Mười mấy phút sau, đội trưởng triệu tập bọn họ đến phòng họp.
Mới vừa ra khỏi văn phòng, đúng lúc bảo vệ đưa báo đến đây. Ông gọi Lạc Táp: “Tiểu Lạc, cháu có một lá thư này.”
“Thư ạ?” Lạc Táp dừng chân, tiếp nhận lá thư: “Cháu cảm ơn.”
Chu Nghiên thò đầu qua xem chữ viết trên bìa thư: “Đệt, ai viết thư cho cậu đấy? Chữ đẹp thế! Không phải là chủ xe nào yêu thầm cậu đó chứ?”
Lạc Táp thường xuyên nhận được lời tỏ tình khi đang trực ngoài đường, rất nhiều lần có người tặng hoa hồng ngay giữa ngã tư khiến Lạc Táp trở tay không kịp.
Lạc Táp lắc đầu: “Không biết.”
Chu Nghiên vỗ vỗ bả vai cô: “Mở ra xem thử, tớ tới phòng họp trước xí cho cậu một ghế nhá.”
Cô ấy không biết là thư ai gửi, chuyện cá nhân nên cô tự giác chừa không gian riêng tư cho Lạc Táp.
Lạc Táp đi rất chậm, cẩn thận xé mở bìa thư. Cô nghiêng đầu nhìn vào bên trong, một tờ giấy viết thư, còn là màu hồng nhạt…
Cô rút tờ giấy, mở ra đọc.
Lạc Lạc.
Anh nhớ em.
---Tưởng Mộ Tranh
Một tờ giấy thật lớn chỉ có tám chữ và mấy dấu câu.
Sau khi xem xong, Lạc Táp: “...”
Người này thật đúng là rảnh rỗi!
Bên cạnh thỉnh thoảng có đồng nghiệp đi ngang qua, cô nhanh chóng nhét tờ giấy vào lại bìa thư, đút vào trong túi.
Cảm thấy mang tai ngưa ngứa, cô duỗi tay sờ lên, thật nóng.
Tới phòng họp, cô vừa ngồi xuống thì Chu Nghiên lập tức nhiều chuyện: “Anh chàng đẹp trai nào viết thư tình cho cậu đấy? Thời buổi này không còn mấy chàng viết thư tình đâu, chữ còn đẹp như vậy.”
Lạc Táp ho nhẹ một tiếng: “Người môi giới bất động sản gửi tới, hỏi tớ có muốn đầu tư bất động sản không.”
“Mịa! Bởi tớ nói mà, bây giờ đàn ông tốt tuyệt chủng hết rồi.” Chu Nghiên mất đi hứng thú nhiều chuyện, đội trưởng đã tiến vào, cô ấy ngồi ổn định lại, mở ra sổ ghi chép.
Lạc Táp cũng mở sổ ra, lơ đãng nhìn nội dung cuộc họp lần trước.
Vừa rồi là lần đầu tiên cô không nói thật với Chu Nghiên.
Tại sao lại không nói?
Có lẽ vì sợ Chu Nghiên lại blah blah nói không ngừng về tên vô lại kia.
Cô cũng không hiểu được bản thân mình nghĩ gì nữa.
Bực cả mình.
Mọi người đã đến đông đủ, cuộc họp bắt đầu.
Chủ yếu là đội trưởng nói về việc tập trung huấn luyện bắn súng vào ngày mai. Lạc Táp vẫn luôn nhìn đội trưởng, nghĩ có lẽ anh ấy sẽ nhắc đến trong cuộc họp lí do vì sao tên cô không có trong danh sách.
Nhưng mà cho đến tận khi cuộc họp kết thúc, đội trưởng vẫn chưa nhắc đến.
Sau khi tan họp, Lạc Táp đang muốn đứng dậy thì đội trưởng nói với cô: “Lạc Táp, cô ở lại một chút.”
Lạc Táp gật gật đầu, Chu Nghiên cũng nhìn cô, nhướng nhướng mày với cô rồi cầm sổ họp đi ra ngoài.
Khi cả văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, đội trưởng còn đặc biệt đi ra đóng lại cửa phòng.
Lạc Táp luôn có dự cảm bất an, im lặng chờ xem đội trưởng thông báo cái gì.
Đội trưởng không ngồi xuống vị trí của mình mà kéo một cái ghế gần Lạc Táp ra ngồi xuống, trong tay còn cầm theo một bìa hồ sơ.
“Đội trưởng, có phải liên quan đến đợt huấn luyện bắn súng lần này không?” Lạc Táp chủ động hỏi.
“Cô biết rồi à?” Đội trưởng cũng đoán được chắc chắn là Chu Nghiên đã nói gì đó cho Lạc Táp.
Lạc Táp gật đầu: “Biết được một chút, nhưng không biết được nguyên nhân.”
Đội trưởng đẩy bìa hồ sơ đến trước mặt cô: “Đây là lệnh điều động của cô.”
Lạc Táp giật giật chân mày, không mở ra: “Lệnh điều động gì vậy?”
Đội trưởng dừng lại hai giây, hầu kết trượt lên trượt xuống vài lần rồi mới nhỏ giọng nói: “Điều đến khu Bình Cốc.”
Lạc Táp hơi hơi cuộn nắm tay, lạnh lùng “A” một tiếng. Ngoài ra cũng không nói gì.
Điều cô từ khu trung tâm ra nơi xa xôi như vậy?
Đây đã không còn là vấn đề khoảng cách xa gần nữa. Tình huống này giống như đột ngột điều một cảnh sát từ Vô Tích đến Tô Châu vậy, đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm [2] mà.
[1] nghìn lẻ một đêm: phép ẩn dụ chỉ những chuyện kì quái đến phi lý (Vô Tích và Tô Châu là hai thành phố thuộc tỉnh Giang Tô).
Từ xưa đến nay điều động vượt khu đều chỉ có một khả năng, là do chính bản thân người đó nhờ vào các mối quan hệ mà chủ động xin đi.
Mà cô chỉ nghỉ phép một đợt, quay lại thì nơi làm việc cũng bị đổi rồi.
Bầu không khí trong văn phòng lập tức chùng xuống. Đội trưởng không nói chuyện mà chỉ thở dài. Có một số việc, anh ta cũng bất lực.
Đây là lệnh điều động mà Văn phòng Thành phố trực tiếp đưa xuống, khi anh ta nhận được cũng ngây ngẩn cả người.
Lệnh điều động này đã đến từ ba ngày trước nhưng cân nhắc tới việc cô còn thi lấy giấy phép gì đó nên anh ta không nói cho cô nghe trước.
Lúc này, mọi lời an ủi chỉ là dư thừa.
Anh ta chỉ nói: “Làm đội trưởng của cô, tôi thật xin lỗi.”
Xin lỗi vì điều gì? Cụ thể anh ta cũng không nói nên lời.
Lạc Táp lắc lắc đầu: “Cũng đâu phải anh muốn điều tôi đi.”
Đội trưởng nhìn cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ, tuy rằng việc điều động vị trí là bình thường, cứ ba năm sẽ luân chuyển đơn vị một lần. Nhưng cơ bản đều là những đợt điều động trong khu vực, tình huống vượt khu như thế này, còn vượt xa đến mấy khu là rất hiếm thấy.
Lãnh đạo được điều động vượt khu là bình thường nhưng cô chỉ là một cảnh sát quèn mà thôi.
Cuối cùng đội trưởng lại hỏi một câu: “Có muốn… cố gắng tìm ai đó giúp đỡ một chút để ở lại nội thành không?”
Anh ta cũng biết cơ bản là việc này sẽ không có khả năng thay đổi bởi vì người mới đến kia ngày mai sẽ tới trình diện.
Hơn nữa anh ta cũng biết ở đại đội của bọn họ, Lạc Táp là người không có bối cảnh nhất.
Hiện thực là thứ cực kì tàn khốc, ai cũng hiểu, chỉ là mọi người tự biết ở trong lòng mà chẳng nói ra.
Lạc Táp nắm lấy góc bìa hồ sơ, cũng không mở ra, sau khi ổn định lại tâm trạng mới nói: “Tìm chứ, sao lại không tìm? Sáng mai tôi sẽ đi tìm Cục trưởng, hỏi ngài ấy một chút xem có phải ngài ấy muốn tôi ra ngoại thành để tôi luyện, sau khi trở về thì chuẩn bị cho tôi lên Phó cục hay không?”
“…” Đội trưởng giật giật mí mắt, cẩn thận khuyên bảo: “Lạc Táp à, đừng hành động theo cảm tính. Chuyện lãnh đạo đã quyết định, cô lại còn làm căng như vậy khiến họ không xuống đài được. Cô tính không làm việc ở trong hệ thống cánh sát giao thông nữa sao?”
Lạc Táp: “Tôi tự có chừng mực.”
Cô cầm sợi dây trên miệng bìa hồ sơ lên quay vòng để mở ra, vòng sau lại càng nhanh hơn vòng trước.
Đội trưởng cũng sốt ruột trong lòng: “Lạc Táp, cô nghe tôi khuyên đi. Chúng ta đừng lấy trứng chọi đá. Cô đi làm cũng 5 năm rồi, có một số việc… chẳng lẽ cô còn chưa nhìn rõ sao?”
Anh ta nói rất mơ hồ, nhưng anh ta biết Lạc Táp nghe vẫn hiểu.
Anh ta lại tận tình khuyên bảo: “Lệnh điều động lần này là từ Văn phòng Công an Thành phố trực tiếp đưa xuống. Phó cục trưởng Phó Duyên Bác quản lý nhân sự của Cục mình lại đi học tập rồi, Cục trưởng chúng ta còn phải ký thay. Có thể khiến Văn phòng Thành phố trực tiếp hạ lệnh điều động và yêu cầu xử lý cấp tốc như vậy, lại còn không phải là tự phía Cục Quản lý giao thông của chúng ta muốn điều động cô. Cô hãy ngẫm lại địa vị của đối phương đi.”
Lạp Táp cúi đầu quấn lấy sợi dây ràng bìa hồ sơ, đã gỡ tới vòng cuối cùng, cô lại đặt bìa hồ sơ về góc bàn.
Ngẩng đầu nhìn đội trưởng, cô biết đội trưởng có lòng tốt, muốn cô an ổn một chút, không đến mức cuối cùng bị chèn ép lại còn phải ngậm bồ hòn.
Cô nói: “Nếu muốn yên ắng điều tôi đi, còn điều đi nơi xa như vậy thì phải cho tôi một lý do.”
Đội trưởng ấn ấn chân mày: “Lạc Táp à, cô bị ngốc hả? Cô muốn lãnh đạo đưa ra lý do?”
Lạc Táp nhàn nhạt nói: “Nếu bọn ho xem tôi như kẻ ngốc muốn điều là điều, vậy thì tôi liền làm kẻ ngốc một lần để cho họ biết rằng kẻ ngốc cũng biết sự khác biệt giữa vòng hai và vòng mười tám!”
Đội trưởng: “…”
Lạc Táp đứng lên, lấy bìa hồ sơ: “Hiện tại hẳn là tôi không thuộc về đại đội 2 nữa nhỉ?”
Đội trưởng gật đầu: “Trên lệnh điều động nói cuối tuần này cô qua bên kia trình diện, đến lúc đó sẽ cùng tham gia tập huấn bắn súng với bên kia.”
Lạc Táp: “Tôi về đây, ngày mai sẽ không đến.”
Mới vừa đi vài bước, cô lại quay đầu: “Trước khoan hẵng nói việc tôi bị điều đi với mọi người trong đội. Tránh cho cơm chia tay cũng ăn rồi mà lửa này lại chẳng cháy nổi thì xấu hổ lắm.”
Đội trưởng: “…”
Đứa nhỏ này, ngày thường nhìn rất nhanh nhạy hiểu chuyện, sao lại lì lợm thế này.
Việc điều động nhân sự đâu phải cô náo loạn là sẽ thay đổi được.
Nếu người trên Văn phòng Thành phố đã dám điều động cô theo ý muốn của họ thì cũng đã tra xét qua lý lịch của cô rồi, biết cô không có chỗ dựa, bên cạnh đó họ cũng sẽ chuẩn bị tốt lý do để thoái thác. Sẽ không có chuyện cô đi tìm lãnh đạo thì có thể thay đổi kết quả.
Thế thì khác gì lãnh đạo tự vả mặt mình? Có khả năng sao?
Nhưng cái gì nên nói, cái gì không nên nói thì vừa rồi anh ta cũng đã nói hết với cô. Cái tính tình ngoan cố này của cô, anh ta cũng không quản được nữa.
Lạc Táp trở lại văn phòng, bọn Chu Nghiên đều đã ra giao lộ trực.
Văn phòng trống không, chỉ có một mình cô.
Lạc Táp ngồi trước bàn làm việc nhìn màn hình máy tính phát ngốc. Sau khi hoàn hồn, cô nâng ly nước lên uống mấy ngụm. Cô cầm bìa hồ sơ và chìa khóa xe, đứng dậy đi xuống lầu.
Sau khi ô tô lăn bánh ra khỏi sân sau của Đội cảnh sát giao thông thì hướng thẳng đến Cục Quản lý giao thông.
Du Ngọc gọi điện thoại tới nói giữa trưa sẽ rảnh hai tiếng đồng hồ, bảo cô đến công ty bà cùng ăn cơm.
Lạc Táp ăn đồ ăn ở ngoài hơn mười ngày liên tục nên còn đang phát ngấy, lấy cớ mệt không đi.
Du Ngọc cũng không miễn cưỡng, nói với cô: “Lần sau khi con rảnh mẹ sẽ qua thăm con.”
Lạc Táp ừ một tiếng: “Mẹ, không nói nữa nhé, con đang chơi game.”
Du Ngọc: “Cái con bé này, ở nhà chơi game có gì vui hả?”
Lạc Táp: “Người khác đều đi làm, con biết làm gì đâu.”
Du Ngọc: “ Vậy tìm anh Năm của con mà chơi, cậu ấy không cần làm việc đúng giờ, thời gian tự do.”
Lạc Táp: “…”
“Lạc Lạc?”
“Con đang nghe đây.”
“Dạo này anh Năm con giúp con không ít chuyện, khi nào rảnh nhớ mời cậu ấy một bữa.”
“…Vâng.” Sao có thể chứ!
Kết thúc trò chuyện, Lạc Táp quay lại vào game. Ván trước đã kết thúc, không có gì thay đổi, đội các cô lại tiếp tục thua.
Cô chẳng còn tâm trạng để đánh nữa, thoát khỏi trò chơi, ném điện thoại qua một bên rồi ngã thẳng xuống sô pha.
Một mình ở nhà thật yên ắng.
Giống như bị trục xuất tới sa mạc hoang tàn vắng vẻ.
Suốt khoảng thời gian này đều có Tưởng Mộ Tranh ở bên cạnh lải nhải cả ngày. Nay bên tai im ắng lại cảm thấy có chút không quen.
Nếu không phải cố ý hẹn gặp thì có vẻ giữa bọn họ chẳng hề có giao thoa gì.
Giống như hai đường thẳng sau khi cắt nhau tại một điểm rồi thì sẽ càng đi càng xa về một hướng khác.
Lạc Táp nhắm mắt lại, không suy nghĩ thêm nữa.
Ngày hôm sau Lạc Táp trả phép, đi làm lại.
Thật ra bình thường xin nghỉ phép thì đơn vị bọn họ chỉ duyệt cho nghỉ mấy ngày mà thôi. Bởi vì quá bận rộn. Mỗi khi có nghỉ phép là đội trưởng lại muốn phát điên vì anh ta phải sắp xếp lại lịch trực.
Lạc Táp có thể nghỉ hơn mười ngày là vì bình thường vào các ngày lễ Tết cô đều sẽ nhận trực thay cho đồng nghiệp. Đặc biệt là Tết Trung thu và đêm Giao thừa chẳng ai muốn trực cả, nhưng Lạc Táp sẽ chủ động trực thay cho bọn họ.
Suốt 5 năm, trong lòng mọi người đều tự hiểu rõ mà không nói ra, mỗi lần cô nghỉ phép là bọn họ đều sẽ giúp cô trực thay thêm mấy ngày nữa để kì nghỉ của cô có thể dài hơn chút.
Nếu không phải lần này trở về cho kịp đợt huấn luyện bắn súng thì cô có thể lại nghỉ thêm hai ngày nữa.
Đến đơn vị, Chu Nghiên đã tới từ sớm, còn mang theo cả bữa sáng cho cô.
Lạc Táp vừa ăn bữa sáng vừa nói chuyện với Chu Nghiên, trong lúc đó vô tình nhìn thấy sợi lắc tay trên cổ tay của cô ấy: “Mua khi nào đấy? Đẹp đó.”
Chu Nghiên kéo kéo ống tay áo xuống, bản thân cũng nhìn nhìn: “Em gái tớ tặng đó. Nói là quà sinh nhật năm nay, cuối tuần trước nó đến nhà chơi nên đưa trước luôn.”
Sinh nhật của Chu Nghiên là vào đầu tháng 12.
Lạc Táp: “Vốn dĩ tớ cũng nhìn trúng một cái lắc tay, tính mua tặng cậu. Nhưng giờ có rồi thì đổi cái khác thôi. Cậu thích gì?”
Cô và Chu Nghiên mua quà cho nhau luôn dò hỏi xem người kia thiếu cái gì hay thích cái gì.
Chu Nghiên: “Vậy hay là mua lắc chân cho tớ đi.”
Khi đi làm không thể mang nhưng đến cuối tuần đi dạo phố thì có thể ngựa ngẫm một chút.
Lạc Táp quét mắt nhìn cái cổ chân thô thô của Chu Nghiên, lắc đầu: “Quên đi, mua cái size lớn nhất cũng chưa chắc mang vào được.”
Chu Nghiên: “…”
Ôm ngực, nhấc chân đá Lạc Táp.
“Nói lời dễ nghe chút thì chết hả!”
Lạc Táp: “Chết chứ, bị tắc nghẽn cơ tim.”
Chu Nghiên lại đá cô thêm cái nữa, Lạc Tạp cười.
Hai người vui đùa ầm ĩ, đồng nghiệp lục tục tiến vào văn phòng, Lạc Táp cũng chào hỏi từng người.
Văn phòng bắt đầu xôn xao rôm rả.
Mười mấy phút sau, đội trưởng triệu tập bọn họ đến phòng họp.
Mới vừa ra khỏi văn phòng, đúng lúc bảo vệ đưa báo đến đây. Ông gọi Lạc Táp: “Tiểu Lạc, cháu có một lá thư này.”
“Thư ạ?” Lạc Táp dừng chân, tiếp nhận lá thư: “Cháu cảm ơn.”
Chu Nghiên thò đầu qua xem chữ viết trên bìa thư: “Đệt, ai viết thư cho cậu đấy? Chữ đẹp thế! Không phải là chủ xe nào yêu thầm cậu đó chứ?”
Lạc Táp thường xuyên nhận được lời tỏ tình khi đang trực ngoài đường, rất nhiều lần có người tặng hoa hồng ngay giữa ngã tư khiến Lạc Táp trở tay không kịp.
Lạc Táp lắc đầu: “Không biết.”
Chu Nghiên vỗ vỗ bả vai cô: “Mở ra xem thử, tớ tới phòng họp trước xí cho cậu một ghế nhá.”
Cô ấy không biết là thư ai gửi, chuyện cá nhân nên cô tự giác chừa không gian riêng tư cho Lạc Táp.
Lạc Táp đi rất chậm, cẩn thận xé mở bìa thư. Cô nghiêng đầu nhìn vào bên trong, một tờ giấy viết thư, còn là màu hồng nhạt…
Cô rút tờ giấy, mở ra đọc.
Lạc Lạc.
Anh nhớ em.
---Tưởng Mộ Tranh
Một tờ giấy thật lớn chỉ có tám chữ và mấy dấu câu.
Sau khi xem xong, Lạc Táp: “...”
Người này thật đúng là rảnh rỗi!
Bên cạnh thỉnh thoảng có đồng nghiệp đi ngang qua, cô nhanh chóng nhét tờ giấy vào lại bìa thư, đút vào trong túi.
Cảm thấy mang tai ngưa ngứa, cô duỗi tay sờ lên, thật nóng.
Tới phòng họp, cô vừa ngồi xuống thì Chu Nghiên lập tức nhiều chuyện: “Anh chàng đẹp trai nào viết thư tình cho cậu đấy? Thời buổi này không còn mấy chàng viết thư tình đâu, chữ còn đẹp như vậy.”
Lạc Táp ho nhẹ một tiếng: “Người môi giới bất động sản gửi tới, hỏi tớ có muốn đầu tư bất động sản không.”
“Mịa! Bởi tớ nói mà, bây giờ đàn ông tốt tuyệt chủng hết rồi.” Chu Nghiên mất đi hứng thú nhiều chuyện, đội trưởng đã tiến vào, cô ấy ngồi ổn định lại, mở ra sổ ghi chép.
Lạc Táp cũng mở sổ ra, lơ đãng nhìn nội dung cuộc họp lần trước.
Vừa rồi là lần đầu tiên cô không nói thật với Chu Nghiên.
Tại sao lại không nói?
Có lẽ vì sợ Chu Nghiên lại blah blah nói không ngừng về tên vô lại kia.
Cô cũng không hiểu được bản thân mình nghĩ gì nữa.
Bực cả mình.
Mọi người đã đến đông đủ, cuộc họp bắt đầu.
Chủ yếu là đội trưởng nói về việc tập trung huấn luyện bắn súng vào ngày mai. Lạc Táp vẫn luôn nhìn đội trưởng, nghĩ có lẽ anh ấy sẽ nhắc đến trong cuộc họp lí do vì sao tên cô không có trong danh sách.
Nhưng mà cho đến tận khi cuộc họp kết thúc, đội trưởng vẫn chưa nhắc đến.
Sau khi tan họp, Lạc Táp đang muốn đứng dậy thì đội trưởng nói với cô: “Lạc Táp, cô ở lại một chút.”
Lạc Táp gật gật đầu, Chu Nghiên cũng nhìn cô, nhướng nhướng mày với cô rồi cầm sổ họp đi ra ngoài.
Khi cả văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, đội trưởng còn đặc biệt đi ra đóng lại cửa phòng.
Lạc Táp luôn có dự cảm bất an, im lặng chờ xem đội trưởng thông báo cái gì.
Đội trưởng không ngồi xuống vị trí của mình mà kéo một cái ghế gần Lạc Táp ra ngồi xuống, trong tay còn cầm theo một bìa hồ sơ.
“Đội trưởng, có phải liên quan đến đợt huấn luyện bắn súng lần này không?” Lạc Táp chủ động hỏi.
“Cô biết rồi à?” Đội trưởng cũng đoán được chắc chắn là Chu Nghiên đã nói gì đó cho Lạc Táp.
Lạc Táp gật đầu: “Biết được một chút, nhưng không biết được nguyên nhân.”
Đội trưởng đẩy bìa hồ sơ đến trước mặt cô: “Đây là lệnh điều động của cô.”
Lạc Táp giật giật chân mày, không mở ra: “Lệnh điều động gì vậy?”
Đội trưởng dừng lại hai giây, hầu kết trượt lên trượt xuống vài lần rồi mới nhỏ giọng nói: “Điều đến khu Bình Cốc.”
Lạc Táp hơi hơi cuộn nắm tay, lạnh lùng “A” một tiếng. Ngoài ra cũng không nói gì.
Điều cô từ khu trung tâm ra nơi xa xôi như vậy?
Đây đã không còn là vấn đề khoảng cách xa gần nữa. Tình huống này giống như đột ngột điều một cảnh sát từ Vô Tích đến Tô Châu vậy, đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm [2] mà.
[1] nghìn lẻ một đêm: phép ẩn dụ chỉ những chuyện kì quái đến phi lý (Vô Tích và Tô Châu là hai thành phố thuộc tỉnh Giang Tô).
Từ xưa đến nay điều động vượt khu đều chỉ có một khả năng, là do chính bản thân người đó nhờ vào các mối quan hệ mà chủ động xin đi.
Mà cô chỉ nghỉ phép một đợt, quay lại thì nơi làm việc cũng bị đổi rồi.
Bầu không khí trong văn phòng lập tức chùng xuống. Đội trưởng không nói chuyện mà chỉ thở dài. Có một số việc, anh ta cũng bất lực.
Đây là lệnh điều động mà Văn phòng Thành phố trực tiếp đưa xuống, khi anh ta nhận được cũng ngây ngẩn cả người.
Lệnh điều động này đã đến từ ba ngày trước nhưng cân nhắc tới việc cô còn thi lấy giấy phép gì đó nên anh ta không nói cho cô nghe trước.
Lúc này, mọi lời an ủi chỉ là dư thừa.
Anh ta chỉ nói: “Làm đội trưởng của cô, tôi thật xin lỗi.”
Xin lỗi vì điều gì? Cụ thể anh ta cũng không nói nên lời.
Lạc Táp lắc lắc đầu: “Cũng đâu phải anh muốn điều tôi đi.”
Đội trưởng nhìn cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ, tuy rằng việc điều động vị trí là bình thường, cứ ba năm sẽ luân chuyển đơn vị một lần. Nhưng cơ bản đều là những đợt điều động trong khu vực, tình huống vượt khu như thế này, còn vượt xa đến mấy khu là rất hiếm thấy.
Lãnh đạo được điều động vượt khu là bình thường nhưng cô chỉ là một cảnh sát quèn mà thôi.
Cuối cùng đội trưởng lại hỏi một câu: “Có muốn… cố gắng tìm ai đó giúp đỡ một chút để ở lại nội thành không?”
Anh ta cũng biết cơ bản là việc này sẽ không có khả năng thay đổi bởi vì người mới đến kia ngày mai sẽ tới trình diện.
Hơn nữa anh ta cũng biết ở đại đội của bọn họ, Lạc Táp là người không có bối cảnh nhất.
Hiện thực là thứ cực kì tàn khốc, ai cũng hiểu, chỉ là mọi người tự biết ở trong lòng mà chẳng nói ra.
Lạc Táp nắm lấy góc bìa hồ sơ, cũng không mở ra, sau khi ổn định lại tâm trạng mới nói: “Tìm chứ, sao lại không tìm? Sáng mai tôi sẽ đi tìm Cục trưởng, hỏi ngài ấy một chút xem có phải ngài ấy muốn tôi ra ngoại thành để tôi luyện, sau khi trở về thì chuẩn bị cho tôi lên Phó cục hay không?”
“…” Đội trưởng giật giật mí mắt, cẩn thận khuyên bảo: “Lạc Táp à, đừng hành động theo cảm tính. Chuyện lãnh đạo đã quyết định, cô lại còn làm căng như vậy khiến họ không xuống đài được. Cô tính không làm việc ở trong hệ thống cánh sát giao thông nữa sao?”
Lạc Táp: “Tôi tự có chừng mực.”
Cô cầm sợi dây trên miệng bìa hồ sơ lên quay vòng để mở ra, vòng sau lại càng nhanh hơn vòng trước.
Đội trưởng cũng sốt ruột trong lòng: “Lạc Táp, cô nghe tôi khuyên đi. Chúng ta đừng lấy trứng chọi đá. Cô đi làm cũng 5 năm rồi, có một số việc… chẳng lẽ cô còn chưa nhìn rõ sao?”
Anh ta nói rất mơ hồ, nhưng anh ta biết Lạc Táp nghe vẫn hiểu.
Anh ta lại tận tình khuyên bảo: “Lệnh điều động lần này là từ Văn phòng Công an Thành phố trực tiếp đưa xuống. Phó cục trưởng Phó Duyên Bác quản lý nhân sự của Cục mình lại đi học tập rồi, Cục trưởng chúng ta còn phải ký thay. Có thể khiến Văn phòng Thành phố trực tiếp hạ lệnh điều động và yêu cầu xử lý cấp tốc như vậy, lại còn không phải là tự phía Cục Quản lý giao thông của chúng ta muốn điều động cô. Cô hãy ngẫm lại địa vị của đối phương đi.”
Lạp Táp cúi đầu quấn lấy sợi dây ràng bìa hồ sơ, đã gỡ tới vòng cuối cùng, cô lại đặt bìa hồ sơ về góc bàn.
Ngẩng đầu nhìn đội trưởng, cô biết đội trưởng có lòng tốt, muốn cô an ổn một chút, không đến mức cuối cùng bị chèn ép lại còn phải ngậm bồ hòn.
Cô nói: “Nếu muốn yên ắng điều tôi đi, còn điều đi nơi xa như vậy thì phải cho tôi một lý do.”
Đội trưởng ấn ấn chân mày: “Lạc Táp à, cô bị ngốc hả? Cô muốn lãnh đạo đưa ra lý do?”
Lạc Táp nhàn nhạt nói: “Nếu bọn ho xem tôi như kẻ ngốc muốn điều là điều, vậy thì tôi liền làm kẻ ngốc một lần để cho họ biết rằng kẻ ngốc cũng biết sự khác biệt giữa vòng hai và vòng mười tám!”
Đội trưởng: “…”
Lạc Táp đứng lên, lấy bìa hồ sơ: “Hiện tại hẳn là tôi không thuộc về đại đội 2 nữa nhỉ?”
Đội trưởng gật đầu: “Trên lệnh điều động nói cuối tuần này cô qua bên kia trình diện, đến lúc đó sẽ cùng tham gia tập huấn bắn súng với bên kia.”
Lạc Táp: “Tôi về đây, ngày mai sẽ không đến.”
Mới vừa đi vài bước, cô lại quay đầu: “Trước khoan hẵng nói việc tôi bị điều đi với mọi người trong đội. Tránh cho cơm chia tay cũng ăn rồi mà lửa này lại chẳng cháy nổi thì xấu hổ lắm.”
Đội trưởng: “…”
Đứa nhỏ này, ngày thường nhìn rất nhanh nhạy hiểu chuyện, sao lại lì lợm thế này.
Việc điều động nhân sự đâu phải cô náo loạn là sẽ thay đổi được.
Nếu người trên Văn phòng Thành phố đã dám điều động cô theo ý muốn của họ thì cũng đã tra xét qua lý lịch của cô rồi, biết cô không có chỗ dựa, bên cạnh đó họ cũng sẽ chuẩn bị tốt lý do để thoái thác. Sẽ không có chuyện cô đi tìm lãnh đạo thì có thể thay đổi kết quả.
Thế thì khác gì lãnh đạo tự vả mặt mình? Có khả năng sao?
Nhưng cái gì nên nói, cái gì không nên nói thì vừa rồi anh ta cũng đã nói hết với cô. Cái tính tình ngoan cố này của cô, anh ta cũng không quản được nữa.
Lạc Táp trở lại văn phòng, bọn Chu Nghiên đều đã ra giao lộ trực.
Văn phòng trống không, chỉ có một mình cô.
Lạc Táp ngồi trước bàn làm việc nhìn màn hình máy tính phát ngốc. Sau khi hoàn hồn, cô nâng ly nước lên uống mấy ngụm. Cô cầm bìa hồ sơ và chìa khóa xe, đứng dậy đi xuống lầu.
Sau khi ô tô lăn bánh ra khỏi sân sau của Đội cảnh sát giao thông thì hướng thẳng đến Cục Quản lý giao thông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.