Đường Một Chiều

Chương 45

Mộng Tiêu Nhị

31/03/2020

Tưởng Mộ Tranh vẫn còn cúi đầu xem di động, Chu Tuyền đã uống hơn phân nửa ly đồ uống rồi mà thấy anh không hề có ý định dừng nhắn tin.

Chu Tuyền nhịn không được trêu ghẹo anh: “Anh Năm, cây thụ già anh cũng yêu đương rồi à?”

Tưởng Mộ Tranh hậm hực nói: “Không được à?”

Lúc này mới cất di động đi.

Chu Tuyền vui vẻ: “Thật đúng là bị em đoán trúng hả? Em có biết cô gái đó không? Nhất định là rất xinh đẹp, năng lực cũng rất cao đúng không? ”

Cô bắt đầu nhiều chuyện.

“Ở trong mắt anh thì chắc chắn là người đẹp nhất, không có năng lực gì, nhưng thừa để xứng đôi với anh.”

“Woa, có thể được anh khen như vậy chắc chắn là không kém rồi, sao cô ấy theo đuổi được anh vậy?”

“Là anh còn chưa theo đuổi được cô ấy.”

“... Nhất định phải giới thiệu cho em gặp đấy, em phải học hỏi kinh nghiệm của cô ấy mới được.” Làm cách nào để trị mấy tên đàn ông xấu xa các anh.

Tưởng Mộ Tranh bưng ly cà phê lên, mới vừa đưa tới bên miệng, anh lại nghĩ tới cái gì, nhắc người phục vụ mang tới một ly nước ấm cho anh rồi đặt ly cà phê qua góc bàn.

Mấy ngày nay hưng phấn đến ngủ không yên, nếu còn uống một ly cà phê đậm thì tối nay lại phải trắng đêm mở to mắt nhớ nhung Lạc Táp mất.

Chu Tuyền hỏi anh có muốn uống latte không, để cô gọi cho anh ly khác.

Tưởng Mộ Tranh xua xua tay: “Gần đây công tác bận rộn, giấc ngủ không được tốt lắm.”

Chu Tuyền làm việc ở ngân hàng đầu tư, thường xuyên bởi vì áp lực quá lớn mà ngủ không ngon. Cô thường xuyên phải nếm cái cảm giác bị mất ngủ, cực kì thông cảm với Tưởng Mộ Tranh, không tiếp tục miễn cưỡng anh.

Tưởng Mộ Tranh cũng không am hiểu chuyện tâm sự với phụ nữ cho lắm. Anh không mở đầu gì cả mà hỏi thẳng luôn là rốt cuộc cô với Giang Đông Đình đã xảy ra chuyện gì.

Chu Tuyền thở dài: “Chính là ở bên nhau lâu rồi, đại khái anh ấy cũng không có tình cảm mãnh liệt gì, mà em lại muốn kết hôn. Anh ấy còn chưa chơi đủ, nói là muốn được sống thế giới hai người thêm hai năm nữa.”

Cũng không tính là chuyện gì lớn, nhưng cô lại muốn chia tay, quá mệt mỏi.

Nếu là ba bốn năm trước, khi mới vừa quen biết Giang Đông Đình, khi tình yêu còn là tất cả thì cô sẽ không đòi chia tay chỉ vì chuyện khi nào sẽ kết hôn. Nhưng theo tuổi càng tăng, đặc biệt là khi cô sắp sửa ba mươi tuổi, suy nghĩ không còn giống như trước nữa.

Muốn kết hôn, muốn cùng anh ấy có một gia đình, lại sinh thêm một đứa nhỏ, chính là đơn giản, tục khí như vậy mà thôi.

Cô nói: “Chỉ một tháng nữa là em ba mươi tuổi rồi. Anh biết phụ nữ qua ba mươi có ý nghĩa gì không? Trong lòng thấp thỏm lo âu, không hề có chút cảm giác an toàn nào. Mặc kệ là sự nghiệp hay là tình yêu, về sự nghiệp thì trước sau vẫn không đua lại được đàn ông, đặc biệt là trong ngân hàng đầu tư của bọn em, có thể tạo ra thành tích vẫn chủ yếu là đàn ông. Lại nói về tình yêu, phụ nữ ba mươi tuổi sao có thể so sánh với các cô gái hai mươi, hai mấy đây?”

Lưu lại trên mặt các cô chính là dấu vết của đồ trang điểm, mà trên mặt những cô gái trẻ trung, tinh thần phấn chấn kia lại tràn đầy Collagen, đừng nói là đàn ông, ngay cả chính cô đều thích ngắm mấy cô gái trẻ xinh đẹp mới tới trong công ty. Ở bên cạnh mấy cô gái trẻ trung ấy, cảm thấy bản thân như có thể trẻ thêm được vài tuổi.

Cô làm phụ nữ còn có loại suy nghĩ này, đừng nói đại đa số đàn ông - giống loài chỉ dựa vào nửa thân dưới kia, được bao nhiêu người không có mới nới cũ?

Tưởng Mộ Tranh coi như hiểu được, anh hỏi: “Giang Đông Đình không muốn kết hôn?”

Chu Tuyền: “Cũng không phải không muốn, chỉ là trong vòng hai năm này thì chưa muốn. ”

Nhưng chuyện hai năm sau thì ai biết được?

Có lẽ anh ấy sẽ muốn kết hôn, nhưng đối tượng kết hôn có khi chẳng phải là cô.

Ngày hôm đó cô tham gia hôn lễ của đồng nghiệp xong, khi trở về đã nói với anh ấy: Giang Đông Đình, hay là chúng ta kết hôn đi.

Anh ấy trố mắt thật lâu, rồi sau đó cười nói, hôn nhân chính là phần mộ, hãy để tình yêu sống lâu thêm hai năm đi.

Lúc ấy cô chẳng khác gì như bị ngã vào hồ băng giữa mùa đông, nụ cười nơi khóe miệng cứng đờ.

Đây xem như cô chủ động cầu hôn đi, nhưng không dự đoán được kết quả lại là như vậy.

Ngay trong khoảnh khắc đó, cô bắt đầu hoài nghi tình cảm bốn năm giữa hai người.

Có lẽ căn bản là anh ấy không có ý định muốn kết hôn.

Hơn nữa công việc nhiều áp lực, cô bị stress đến mất ngủ thật lâu.

Sau đó cô nghĩ thông suốt, anh ấy không muốn kết hôn cũng là chuyện quá bình thường.

Anh ấy từng có một cuộc hôn nhân, chưa nói tới nó đã thất bại, mà anh ấy cùng vợ trước đều chưa từng có ý định vun vén cho nó, ai chơi theo ý người nấy, sinh con ra cũng không cần anh ấy chăm lo.

Hiện tại anh ấy mới ba mươi lăm tuổi, đang là độ tuổi hoàng kim của một người đàn ông, muốn tiền có tiền, muốn diện mạo có diện mạo, làm sao mà anh ấy lại dễ dàng ràng bản thân vào một cuộc hôn nhân được đây?

Ngón tay Tưởng Mộ Tranh khẽ gõ gõ lên mặt bàn không theo tiết tấu gì, anh cũng không am hiểu việc làm công tác tư tưởng cho người khác, càng không thích nhiều chuyện quản đến vấn đề tình cảm của người khác.

Nhưng người này là Giang Đông Đình, giống như Trình Diệc, đều là anh em tình như thủ túc của anh, anh không thể ngồi xem mà mặc kệ.

Tuy rằng trước kia trong chuyện tình cảm Giang Đông Đình không phải người đáng tin, nợ phong lưu chồng chất, nhưng thật sự khi anh ta gặp được Chu Tuyền thì đã thay đổi.

Anh nhìn Chu Tuyền: “Em tin anh một lần đi, nếu Giang Đông Đình thật sự không có ý muốn kết hôn, còn muốn tiếp tục chơi thì anh ủng hộ em. Còn nếu anh ta không phải như vậy, em lại cho anh ta một cơ hội đi. Anh sẽ tìm hiễu rõ chuyện này.”

Chu Tuyền nhấp nhấp môi: “Nhưng em quá mệt mỏi, hơn nữa em kiên trì không để ý đến anh ấy lâu như vậy, em chỉ sợ một khi lại cho anh ấy cơ hội thì người bị ràng vào lại chính là em, mà không phải là anh ấy.”

Cô vẫn luôn mâu thuẫn không thôi.

Tưởng Mộ Tranh: “Anh sẽ xử lý tốt.”

Anh nhìn đồng hồ: “Gọi cơm đi, anh đói bụng lắm rồi.”

Chu Tuyền cười: “Anh vừa nhắc em cũng thấy đói bụng.”

Cô kêu người phục vụ tới, hai người đều gọi một bữa ăn nhẹ kiểu Tây.

Khi đang chờ đồ ăn, Tưởng Mộ Tranh lại chủ động hỏi cô: “Có phải giữa em và Giang Đông Đình còn khúc mắc gì không? Đêm nay hiếm khi có thời gian tụ tập bên nhau nói chuyện phiếm, nếu em không ngại thì cứ nói với anh, tranh thủ một lần gọt hết u ác tính giữa hai người đi.”

Chu Tuyền ngẩn ra, rồi sau đó cười: “Trước kia không phải anh rất ghét nghe người khác kể lể?”

Tưởng Mộ Tranh: “Bây giờ không giống nữa.”

“??”

“Nói không chừng vấn đề giữa em và Giang Đông Đình về sau chính anh và vị kia của nhà anh sẽ gặp phải. Hiểu biết trước thì bớt đi một ít đường vòng, phòng ngừa chu đáo.”

“...”

Phần ăn ra tới, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện.

Chu Tuyền cảm giác có thể do bản thân hậm hực lâu rồi, tóm được một thùng rác đáng tin thì lập tức nói không dứt, sau đó lại không chỉ nói về vấn đề giữa cô và Giang Đông Đình, còn nói thật nhiều về chuyện công việc.

Nói một hồi, liền quên mất cả thời gian.

Gần 11 giờ, Lạc Táp còn đang ở phòng khách xem TV.

Chọn một bộ phim trên kênh điện ảnh ngồi xem, sau đó cô lại xem thêm hai bộ phim ngắn chưa đến nửa tiếng, vẫn đang còn một đoạn nhỏ.



Di động thì ở ngay bên cạnh, từ lúc 9 giờ đến bây giờ, cô nhìn qua không dưới tám trăm lần.

Tưởng Mộ Tranh nói tầm 9 giờ sẽ tới tìm cô, theo bản năng cô liền ngồi đợi điện thoại của anh.

Sau đó cô lại dùng gối ôm chặn lên điện thoại, mắt không thấy tâm không phiền.

Lạc Táp nhớ tới một câu nói của Chu Nghiên, khi cậu nhìn điện thoại phát ngốc chỉ vì chờ tin nhắn của một người nào đó, lúc ấy cậu đã hoàn toàn bị hãm sâu rồi. Đây là một tín hiệu nguy hiểm, nó có thể làm cậu thu lại được hạnh phúc, nhưng cũng có thể làm cậu gục ngã không gượng dậy nổi.

Trong TV truyền đến tiếng bài hát kết thúc phim.

Lạc Táp thấy ồn ào quá, tắt TV đi.

Phòng khách to như vậy nháy mắt trở nên an tĩnh nặng nề, chỉ có tiếng còi xe thỉnh thoảng vang lên trong khu biệt thự.

Cô nằm xuống sô pha, nhìn đèn pha lê trên trần mà phát ngốc.

Hai mươi tám năm, lần đầu tiên cô nếm trải mùi vị của tình yêu.

Chua, mặn, ngọt, lại càng có rất nhiều đau khổ, loại đau khổ này có thể xem như đắng ngang ngửa hoàng liên.

Lúc này chỉ mới vừa bắt đầu mà cô đã lo được lo mất thế này.

Bây giờ mới phát giác ra người lý trí cũng không tốt, bởi vì một khi không lý trí thì lại càng miên man suy nghĩ nhiều hơn.

Lạc Táp nhắm mắt, thuận tay sờ soạng tìm lấy một cái gối ôm chụp lên trên mặt.

Tinh thần sa sút trong chốc lát, cô hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt bản thân rồi bỏ điện thoại vào trong túi, đứng dậy đi phòng bếp tìm chút đồ ăn.

Từ khi tan làm đến bây giờ cô cũng chưa ăn gì cả.

Lạc Táp kéo cửa tủ lạnh ra nhìn trên dưới một phen, không có gì muốn ăn, cuối cùng đun nước sôi nấu mì gói ăn.

Vài phút sau xốc cái nắp lên, mùi hương mì gói xông vào mũi, tâm tình cũng tốt lên không ít.

Cô chưa ăn được hai miếng thì di động ở trong túi rung lên liên tục.

Cô vội lấy ra click mở, không nghĩ tới là Chu Nghiên gửi video qua.

Tận mấy cái.

Sau đó lại gửi thu âm giọng nói qua cho cô.

Lạc Táp click mở video, không ngờ người đàn ông trong video lại là Tưởng Mộ Tranh, anh đang đứng trước cửa một nhà hàng, bên cạnh còn có một người phụ nữ.

Cô nhìn cẩn thận lại, hình như là Chu Tuyền?

Lại click mở cái video thứ hai.

Tưởng Mộ Tranh giúp Chu Tuyền mở cửa ghế lái, mỉm cười trò chuyện với Chu Tuyền, không biết nói gì mà Chu Tuyền cũng đang cười.

Cái video thứ ba.

Chu Tuyền đã ngồi vào trong xe, cửa sổ xe hạ xuống, Chu Tuyền lại thò đầu ra nói với Tưởng Mộ Tranh thêm vài câu, Tưởng Mộ Tranh ra dấu tay ý nói liên lạc qua điện thoại.

Lạc Táp trố mắt hồi lâu mới hoàn hồn, người đêm nay Chu Tuyền xem mắt là Tưởng Mộ Tranh?

Vì muốn biết rõ tình huống hơn, cô tiếp tục nghe rất nhiều đoạn thu âm giọng nói mà Chu Nghiên gửi qua.

“Lạc Lạc, còn chưa ngủ chứ hả? Tớ đang trên đường về nhà, vừa vặn đi ngang qua nhà hàng kia thì nhìn thấy em gái tớ, sau đó còn có tên bỉ ổi kia nữa. Không ngờ là em gái tớ mới nhảy khỏi hố một tên đàn ông xấu xa, lại lập tức rơi vào hố của một tên đàn ông bỉ ổi.”

“Vừa rồi tớ ngừng xe ở phía bên kia đường để quay đấy, dừng gần thì sợ bị em gái tớ nhìn thấy. Cậu không biết đâu hai người bọn họ đi từ nhà hàng ra tới xe mà rề rà chậm chạp cỡ nào, vừa đi vừa nói, khoảng cách có mấy chục mét mà nói đến hơn hai mươi phút đồng hồ.”

“Vừa nhìn là biết Tưởng Mộ Tranh chính là cao thủ tình trường, bên này theo đuổi cậu tích cực như vậy, cảm giác như rời khỏi cậu là không sống nổi, nhưng quay lưng lại thì đi xem mắt với người phụ nữ khác.”

“Tính cách của em gái tớ cũng khá giống cậu, rất ít khi kể lể dông dài với đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông xa lạ. Nhưng hôm nay nó lại phá lệ nói chuyện lâu như vậy với một người đàn ông vừa xem mắt, cười cũng tươi như hoa vậy.”

“Lúc trước tớ đã nói như thế nào nhỉ? Đàn ông như Tưởng Mộ Tranh, một khi đã đưa đẩy với phụ nữ rồi thì không mấy người có thể chống đỡ được.”

“Lạc Lạc, may là cậu lý trí, không có nhất thời ham mê nam sắc mà nhận lời Tưởng Mộ Tranh, bằng không hiện tại có muốn khóc cũng không kịp.”

“Có điều cũng cảm ơn lần xem mắt này của em gái tớ, để chúng ta thấy rõ được bản chất của Tưởng Mộ Tranh.”

Lạc Táp không trả lời Chu Nghiên mà đặt di động xuống, nhìn tô mì gói ở trước mặt, một lúc lâu mới bình tĩnh lại, cầm nĩa lên cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Để lâu quá sợi mì đều đã trương lên.

Cô miễn cưỡng ăn một lát, lại cảm thấy không có gì ngon miệng, dọn dẹp sơ qua bàn ăn, súc miệng rồi lên lầu.

Tới phòng ngủ, Lạc Táp mở bộ điều khiển thông minh trên điện thoại ra, tắt hết đèn trong biệt thự đi, rồi nằm lên giường.

Trong phòng đen thui, duỗi tay ra cũng không thấy được gì.

Lạc Táp suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đễn nỗi nhức hết cả đầu.

Cô ngồi dậy, mở danh bạ trên di động ra, gọi thẳng cho Tưởng Mộ Tranh.

Tưởng Mộ Tranh bắt máy rất nhanh, trong lời nói có chút kinh ngạc: “Lạc Lạc, sao còn chưa ngủ?”

Lạc Táp: “Ừ. Nói với anh một chuyện.”

Tưởng Mộ Tranh đã quen với giọng điệu lạnh lùng của cô, cũng không nghĩ nhiều, cười nói: “Em nói đi, anh nghe đây.”

Lạc Táp cắn cắn môi, trong lòng đấu tranh như có hai thế lực đang chơi kéo co.

Cô vẫn quyết định nói rõ ràng: “Về sau anh đừng tới đón tôi nữa, ô tô thì ngày mai anh chạy đến đại đội của chúng tôi, gửi chìa khóa xe vào phòng bảo vệ. Còn nếu anh nhìn trúng cái xe này thì để lại cho anh đấy, xe này cũng năm sáu năm rồi, không đáng giá bao nhiêu, có thể vừa vặn bồi thường phí sửa chữa cho chiếc Bugatti của anh.”

Cô nín thở, nói một hơi nhiều như vậy.

Tưởng Mộ Tranh hơi mờ mịt, lúc tan tầm không phải còn khá tốt sao?

“Em sao vậy? Lạc Lạc.”

“Không thế nào cả, tôi suy nghĩ thật lâu, chúng ta không hợp nhau, tôi cũng không muốn làm mất thời gian của anh. Hơn nữa anh như vậy lại ảnh hưởng đến công tác và cuộc sống của tôi.”

Lạc Táp dừng lại, còn nói thêm: “Mẹ tôi và dì Đào lại là bạn cùng lớp và bạn bè nhiều năm như vậy, chúng ta liền để tâm đến thể diện của người lớn mà đừng làm ầm ĩ được không? Chuyện trước kia cứ để cho nó qua đi, về sau... Chúng ta cũng đừng liên hệ nữa.”

Mặc kệ anh là dạng người gì, lại làm cái gì, tóm lại vẫn là người đàn ông đầu tiên khiến cô rung động, cô không muốn lại đi so đo gì nữa.

Chỉ mong có thể nhanh chóng xoay người, trở lại trước kia.

Tưởng Mộ Tranh chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, cầm di động đặt ở bên tai, trước sau vẫn không nói gì, tay phải dùng sức nắm chặt tay lái.

Cô tức giận nói anh phiền toái, đá anh, đánh anh, anh đều sẽ cực kỳ vui vẻ.

Cảm thấy là cô đang làm nũng với anh.



Điều duy nhất có thể đả kích đến anh chính là cô nghiêm túc lại lạnh nhạt nói bọn họ không hợp nhau. Anh chẳng thể nào xem như không có vấn đề gì được, dù cố gắng đến mấy cũng không thể bày ra dáng vẻ hi hi ha ha thường ngày.

Trong điện thoại trầm mặc hệt như đêm khuya tĩnh lặng ở vùng núi cao.

Lạc Táp cảm giác bản thân sắp không gắng gượng nổi nữa rồi: “Tôi cúp máy trước đây.”

“Lạc Lạc.” Tưởng Mộ Tranh gọi cô, giọng nói có vẻ gấp gáp.

“Còn có chuyện gì?”

“Có phải tại anh không ăn cơm tối với em không? Bây giờ anh đi ăn khuya với em được không? Đừng giận nữa được không?”

Giọng điệu Tưởng Mộ Tranh mềm xuống.

Lạc Táp: “Anh nghĩ nhiều rồi, tâm tư tôi không hẹp hòi đến vậy. Là tính cách và cả vòng sinh hoạt của hai chúng ta đều không thích hợp, thời gian chúng ta ở cạnh nhau cũng không ít, nhưng cơ bản đều là không có lời gì để nói.”

Trước hết xếp chuyện Tưởng Mộ Tranh đi xem mắt qua một bên, chỉ nói đến Chu Tuyền.

Chu Tuyền thuộc thành phần ưu tú trong công việc, vòng tròn công việc và cuộc sống của cô ấy đều đồng bộ với Tưởng Mộ Tranh.

Nhưng cô thì không như vậy. Cô không còn hiểu biết gì ngoài nhiệm vụ cơ bản của cảnh sát giao thông.

Khi xem xong mấy cái video mà Chu Nghiên gửi qua, đột nhiên cô ý thức được thực tế giữa cô và Tưởng Mộ Tranh có rất nhiều vấn đề cùng chênh lệch.

Chu Tuyền là một sinh viên tốt nghiệp Ivy League, mà cô thì sao, tiếng Anh cấp 6 cũng phải thi hai lần mới đạt.

Rất nhiều lần Tưởng Mộ Tranh dùng tiếng Anh nói chuyện điện thoại, cô gần như đều nghe không hiểu.

Lần đầu tiên, cô rơi vào tình trạng tự nghi ngờ sâu sắc và thiếu tự tin đến như vậy.

Tưởng Mộ Tranh: “Lạc Lạc, không phải chúng ta không có chung đề tài, là em còn chưa quen trò chuyện với người chưa thân thuộc, sau này sẽ tốt hơn.”

Lạc Táp không muốn hai người nói chuyện càng ngày càng lệch chủ đề. Không có chung đề tài là một chuyện, nhưng quan trọng nhất chính là cô không có hiểu biết gì về vòng tròn công việc và cuộc sống của anh.

Cũng có thể, anh đối với rất nhiều phụ nữ đều là như thế này. Nhất thời hứng khởi thì theo đuổi, chứ không hề cân nhắc đến tương lai.

“Lạc Lạc, em xuống lầu đi, anh đang ở ngoài cổng nhà em.”

Lạc Táp sửng sốt, sao anh lại ở ngoài cổng nhà cô?

Tưởng Mộ Tranh: “Vừa rồi lúc anh đến thì biệt thự đã tối đen, anh cứ tưởng rằng em ngủ rồi.”

Anh đang chuẩn bị về nhà, kết quả cô lại gọi điện tới.

“Lạc Lạc, có chuyện gì chúng ta giáp mặt nói cho rõ ràng. Nếu e đưa ra được lý do mà anh chấp nhận, anh sẽ thuận tiện trả xe lại cho em, bảo đảm từ nay về sau sẽ không liên lạc với em nữa.”

Trong lòng Lạc Táp chấn động: “Tôi sẽ xuống ngay.”

Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, cực kỳ nổi bật trong bóng đêm.

Lạc Táp hít sâu một cái, bước nhanh ra ngoài cổng.

Tưởng Mộ Tranh vứt bỏ tàn thuốc, cũng bước lên trước vài bước, cô đã mở cửa ra tới.

Cô ăn mặc gọn gàng, tóc được cuộn lên, có lẽ vì cô đang nằm trên giường nên búi tóc bị nới lỏng và có một vài sợi tóc rơi xuống.

Nương theo ánh đèn đường, anh nhìn rõ được lớp trang điểm còn chưa tẩy đi trên mặt cô.

Ban ngày bọn họ có gặp qua, kiểu trang điểm lúc này của cô không hề giống với khi anh gặp ban ngày. Cụ thể là gì thì anh cũng không nói rõ được, chỉ thấy ban ngày có vẻ thanh thuần hơn chút, kiểu trang điểm hiện tại thì toát ra mùi vị của phụ nữ hơn.

Mà từ khi cô nói sẽ xuống ngay cho đến hiện tại cũng chỉ mới có một hai phút trôi qua, cho dù tốc độ của cô nhanh cỡ nào cũng không có khả năng vừa mặc quần áo vừa trang điểm.

Cho nên đây là lớp trang điểm cô sửa lại khi buổi tối về tới nhà?

Trong lòng Tưởng Mộ Tranh mơ hồ nhận ra được điều gì.

Lạc Táp duỗi tay: “Đưa chìa khóa xe cho tôi đi.”

Cô cũng không tính nói thêm gì nữa.

Tưởng Mộ Tranh không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt: “Lạc Lạc, nói cho anh biết rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Buổi tối khi em tan làm chúng ta vẫn còn rất tốt mà.”

Lạc Táp quay đầu đi, nhìn những lùm cây thấp thấp bên đường.

“Lạc Lạc.”

“Chu Tuyền là em họ nội của Chu Nghiên, tôi biết đêm nay Chu Tuyền đi xem mắt.” Cô nói đến đó là dừng, nhưng một câu ngắn ngủn này lại gần như hao hết tất cả dũng khí mà cô có.

Cô cũng không thích giáp mặt bóc ra điểm xấu của người khác, hợp thì tới không hợp thì tan, không cần thiết phải gây ầm ĩ.

Cuối cùng Tưởng Mộ Tranh cũng hiểu ra, dở khóc dở cười ‘À’ một tiếng, hỏi cô: “Em nhìn thấy anh và Chu Tuyền ăn cơm với nhau?”

Lạc Táp lắc đầu, nói đúng sự thật: “Đêm nay Chu Nghiên kiểm tra lái xe say rượu, trên đường về nhà đúng lúc thấy được Chu Tuyền, hai người đang đứng trước nhà hàng.”

Tưởng Mộ Tranh nhìn cô: “Nếu em biết Chu Tuyền, vậy cũng biết cô ấy quen một người bạn trai đã ly dị lại có con riêng đúng không? Người đó là Giang Đông Đình, hai người bọn họ đang ầm ĩ chia tay, Giang Đông Đình không có cách nào nên nhờ đến anh. Anh liền đi làm người hòa giải, còn chuyện Chu Tuyền đi xem mắt thì anh không biết, có khả năng là cô ấy lùi hẹn rồi.”

Lạc Táp đột nhiên quay đầu đối mặt với anh, mất hồi lâu cô mới tiêu hóa xong mấy lời này.

Cô nói: “Thật xin lỗi.”

Trái tim Tưởng Mộ Tranh thắt chặt, làm sao lại muốn cô nói thật xin lỗi cơ chứ.

Duỗi tay kéo cô đến ôm vào lòng, lại lần xuống theo cánh tay của cô, cầm hai tay cô luồn vào trong áo khoác của anh, vòng lấy eo anh.

Lần đầu tiên Lạc Táp tiếp xúc thân mật như vậy với một người đàn ông. Cô không biết phải đặt ánh mắt, đôi tay mình ở nơi nào.

“Ôm chặt.” Tưởng Mộ Tranh lại ra lệnh cho cô.

Rất hiếm khi, Lạc Táp lại chịu phối hợp mà đan chặt mười ngón tay, cúi đầu.

Tưởng Mộ Tranh một tay ôm lấy vai cô, một tay vòng chặt lấy eo cô, dùng sức khảm cô vào trong ngực.

Anh gác cằm lên đỉnh đầu cô, khẽ cọ cọ vài cái.

Tưởng Mộ Tranh không hề cợt nhã trêu chọc cô như trước kia, lại cũng không hề nhân cơ hội mà trộm hôn cô.

Chỉ còn lại đau lòng.

Đêm mùa đông gió rất lớn.

Tưởng Mộ Tranh ôm cô xoay người tại chỗ, dùng thân thể mình chắn gió lạnh cho cô.

Sau đó không còn ai động đậy, cũng không còn ai nói gì thêm nữa.

Cứ như vậy mà ôm chặt đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Một Chiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook