Chương 37: Chương 37
Thỏ Con Kể Chuyện
12/01/2018
Được hai ngày nghỉ, tôi trở về nhà. Lúc ăn tối, mẹ nói cho tôi biết, dì Lạc phải phẫu thuật, còn đang nằm viện. Tôi giật mình, giận mẹ đến giờ mới nói cho tôi biết. Mẹ nói bố mẹ đã qua thăm dì, tôi không đi cũng không sao. Tôi nói rằng trước đây dì rất tốt với tôi, thăm dì là lẽ đương nhiên.
Đi qua đại sảnh khám bệnh ầm ĩ, hành lang dài ngun ngút, tôi đã đến được khu nội trú an tĩnh.
Đi thang máy đến tầng 20, vào phòng bệnh ở phía cuối hành lang.
Hít một hơi thật sâu, tôi tự nói với mình phải bình tĩnh, chỉ là đi thăm bạn bè bình thường thôi mà.
Trấn định tinh thần xong, tôi mới nhẹ nhàng gõ cửa, không ai trả lời.
Vặn tay nắm, cửa mở ra.
Dì nằm đó, đôi mi nhắm lại, không nhúc nhích. Tôi nhẹ nhàng đóng cửa, rón ra rón rén đến bên.
Rốt cuộc vẫn khiến dì tỉnh. Dì mở mắt, thấy tôi, ánh mắt chợt toát ra vẻ giật mình.
“A, sao con lại tới đây?” Thanh âm dì vô cùng yếu ớt.
Dì gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, tóc tai rối tung ở trên gối.
Lòng chợt chua xót.
“Con tới thăm dì đó.” Đi đến, tôi ngồi bên giường dì, đặt hoa lên tủ đầu giường.
“Ba mẹ con cũng đã tới rồi, con tới làm gì cho mất công.” Dì nhấn nút bên cạnh, dựng đầu giường lên 45 độ.
“Ba mẹ là ba mẹ, con là con.”
Dì mỉm cười: “Con xem nè, ở đây sướng lắm, chỉ cần rung chuông là có người hầu hạ tối ngày, nói là bệnh mà thật ra là hưởng thụ đó.”
“Đây là phòng VIP rồi đúng không?”
“Một ngày cũng hơn ba triệu đó. Dì muốn xuất viên mà bác sĩ không cho, haizz.”
“Dì cứ yên tâm dưỡng bệnh, bình thường làm việc vất vả rồi, mất công lại xảy ra chuyện nữa.”
“Nhóc con, dám dạy dỗ dì vậy hả.”
Vừa nói chuyện, tôi thấy lòng yên bình, nhẹ nhàng hơn, tựa như lại trở về những ngày ấy.
Tôi trào phúng chính mình: Thỏ Con à, mày lại thất bại rồi.
Chợt nhận ra, tận sâu thẳm chẳng thể hận dì.
Vì sao khi nhìn dì cười với tôi, ánh mắt hiền từ trong trẻo, hấp dẫn động lòng người này… khiến tôi như có thể buông xuôi tất cả, tha thứ tất cả?
Thật giống với lời bài hát:
“…
Gió xuân đẹp nữa cũng không sánh bằng nụ cười của em
Chưa gặp qua con người ấy không hiểu được đâu
Là ma mê quỷ ám cũng chẳng sao
Là nhân duyên kiếp trước cũng tốt
Tất cả đều không quan trọng
Nếu em có thể trở về vòng tay này như xưa
Là vận mệnh an bài cũng tốt
Là em cố ý trêu đùa cũng được
Tất cả đều không quan trọng
Ta nguyện theo em đến chân trời góc biển.
…” (1)
“Thỏ Con, sao càng ngày con càng gầy vậy? Học hành vất vả lắm sao?”
Tôi vờ vĩnh nói đùa: “Con đang giảm béo đó, ha ha, ngó bộ thành công rồi.”
“Người vốn mảnh mai, giảm cân làm gì. Xem kia, cằm nhọn muốn đóng bàn cũng được.” Dì đưa tay qua, nhẹ nhàng phủ lên gò má tôi.
Cảm giác mềm mại ấy, chẳng phải là thương nhớ sao? Dường như cả người tôi muốn tan ra.
Tim đập mạnh như muốn bứt khỏi cơ thể, ngay cả tôi cũng không rõ vì sao. Tôi khẽ quay đi, tránh tay dì.
Dì ngẩn người, gắng gượng rút tay về.
Tôi cúi đầu, không dám nhìn dì. Tôi sợ phải thấy nét mặt của dì. Tôi sợ nỗ lực của mình chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Trầm mặc hồi lâu, dì phá vỡ bầu không khí lúng túng: “Thỏ Con, hiếm khi có được ngày nghỉ, đừng phí phạm ở bệnh viện nữa, đi thôi con, làm chuyện của con đi.”
“Con không có việc gì, để con bên cạnh nói chuyện với dì đi.” Tôi khe khẽ nói.
“Thôi cần gì nói chuyện, dì quen một mình rồi, không sao đâu.” Dì nhẹ nhàng vỗ vỗ tay tôi.
Tôi không thèm để ý, cúi đầu, chợt bắt gặp mu bàn tay dì xanh tím hết cả lên vì kim tiêm.
Vừa mới chua xót một trận, bây giờ nhịn không nổi nữa, nước mắt cứ vậy tuôn rơi, chạm phải tay dì. Tay dì chợt run rẩy, vội đưa lên lau đi những giọt nước mắt của tôi, nào ngờ càng khiến nó rớt rơi nhiều hơn.
“Đừng khóc nữa Thỏ Con!” Dì nhẹ nhàng nói, cố gắng ngồi thẳng dậy, tay vỗ về lưng tôi. Cứ vậy thuận thế tựa trên vai dì, mùi hương quen thuộc hòa lẫn mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, lúc tôi ngửi đến, là cô đơn vô tận hòa cùng mùi vị khổ đau.
Tại sao? Tại sao phải khổ như vậy?! Tại sao hạnh phúc luôn khó thực hiện đến vậy?!
Khổ sở chua xót trong lòng như thác lũ tràn về, nước mắt như vỡ đập tung tóe không ngừng.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa, không có chuyện gì.” Dì ôm tôi vào lòng, nhỏ nhẹ an ủi bên tai tôi. Mà tôi vẫn không thể khống chế bản thân, thân thể theo tiếng nấc mà rung động mãnh liệt. Tôi cố gắng nhịn xuống, nhưng tâm thật đau đớn tựa như không thể thở được.
Con người lúc khóc có lẽ là lúc tình cảm mãnh liệt nhất. Tâm tình mất khống chế, vượt qua sự điều khiển của lí trí. Lúc đó tôi thậm chí còn nghĩ rằng, cứ vậy mà khóc chết trong lòng dì, chắc có lẽ cái chết hạnh phúc nhất đời tôi rồi…
Khóc đã lâu, cảm giác sức lực đã cạn sạch, ngẩng đầu, nhận ra áo của dì đã thấm ướt một mảng lớn.
Dì cầm lấy khăn, lau gương mắt của tôi, giúp tôi sửa sang lại tóc tai. Tôi hơi ngượng ngùng.
Đang muốn đến quầy lễ tân lấy cho dì một bộ sạch sẽ, tôi quay người, lúng túng hơn bao giờ hết. Lý Bân không biết lúc nào đã đứng trước cửa, còn đang ngẩn người nhìn tôi.
Tôi biết lúc này nhất định hai mắt đỏ bừng, tóc tai rối tung, hình dạng xốc xếch không thể nào tả được, vậy mà để người ngoài thấy được! Đại khái là vừa rồi khóc say sưa sướt mướt nên có người đi vào cũng không biết.
Anh ta gật đầu với tôi, đưa một túi lớn đến trước mặt dì Lạc.
“Lạc tổng, hôm qua chị nói muốn mấy thứ này nên em lấy đến cho chị đây.”
“Cảm ơn em, tiểu Lý.”
“Không có gì, dù sao em cũng muốn đến thăm chị. Hôm nay sao rồi?”
…
Nghe hai người nói chuyện, tôi biết được Lý Bân hầu như ngày nào cũng đến thăm dì. Tôi rất muốn nói lời “cảm ơn” với anh ta, lại nghĩ mình có thân phân tư cách gì mà lại cảm ơn chứ? Đành thôi.
Anh và dì Lạc nói chút chuyện công ty nhà máy. Hóa ra, anh còn trẻ mà đã là trợ thủ đắc lực của dì Lạc. Anh nói chuyện đâu vào đây, quả đoán kiên quyết, không có chút a dua nịnh hót, dài dòng lôi thôi. Dì Lạc vừa nghe anh nói vừa khẽ gật đầu, nhìn thấy được dì rất tin cậy và hài lòng với anh.
Chợt mặc cảm tự ti dâng lên trong lòng. Đã biết dì còn bệnh, tôi không giúp được gì cho dì, lại khóc lóc thảm thiết ảnh hướng đến tinh thần của dì. Nhìn con nhà người ta kìa, trưởng thành, đứng đắn, vậy mới khiến dì an tâm. Đây mới là chuyện nên làm.
Lúc đi về, dì lạc bảo Lý Bân tiễn tôi.
Từ lần trước tan rã không vui, hai chúng tôi bây giờ mới gặp lại. Tôi đối với anh có chút hổ thẹn, chẳng biết nói gì.
“Em và Lạc tổng rất thân thiết?”
“Vâng, dì cũng xem như một nửa mẹ em.”
“Phải rồi, nhìn em khóc thương tâm như vậy, anh sợ hết hồn.”
“Thật ngại quá, để anh cười rồi.”
“Không có gì, con gái khóc cũng rất bình thường.”
May quá, anh không cười nhạo tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Lạc tổng rất thích em, luôn luôn nói tốt về em, vì vậy lần đó anh mới…” Anh nói một nửa, chợt dừng lại, sắc mặt có chút xấu hổ.
Tôi hiểu rõ ý của anh, mà lúc này chỉ có thể làm ngơ.
“Dì… Dì thường nhắc đến em à?” Tôi thử thăm dò hỏi anh.
“Đúng vậy, lúc trước chưa thấy em, chị ấy đã nói với tụi anh rằng, chị có một người bạn nhỏ rất đáng yêu, có cơ hội sẽ để mọi người cùng nhau ăn uống gặp mặt. Sau đó… Sau đó chị cũng thường nói về em với anh, chỉ là chúng ta chưa gặp nhau được mấy lần đã…” Anh nói đây chuyện này vẫn không được tự nhiên mấy, nhìn ra được anh vẫn để chuyện này trong lòng. Haizz, trong lúc vô tình tôi đã làm tổn thương một người tốt. Nhưng mà, làm sao anh hiểu được tâm tình của tôi.
Về đến nhà, chẳng cách nào yên lòng lại được. Hóa ra, dì vẫn một mực im lăng quan tâm nhớ đến tôi. Tôi lại cố ý không liên hệ với dì bây lâu này, ngay cả khi dì sinh bệnh cũng chẳng biết, chỉ có nhân viên quan tâm chăm sóc dì.
Dì gọi tôi là “người bạn nhỏ đáng yêu” mà thật ra đối với dì, tôi chẳng có chỗ nào để gọi là đáng yêu cả, chỉ làm dì đau lòng, khó xử. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi càng lúc càng tự hận mình.
Ngày thứ hai, tôi dậy thật sớm, mua một con chim về chưng cách thủy, để vào hộp giữ nhiêt rồi chạy thẳng đến bệnh viện.
Dì đang truyền dịch, nhìn dì có vẻ chát muốn chết.
“Dì Lạc!” Tôi khẽ gọi tên dì.
“Con… Sao con lại tới đây?” Thanh âm dì lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng tôi nghĩ xen vào đó là sự vui vẻ.
“Đoán chừng dì ăn đồ bệnh viện chắc ngán tận cổ rồi, con nấu canh, dì phải ăn xong đó!”
Ngày đó, tôi theo dì nói chuyện phiếm, nói rất nhiều chuyện tiếu lâm cho dì nghe, đút dì ăn canh, mãi đến khi dì ngủ mới rời đi.
Buổi tối quay về trường học, làm một ly cà phê rồi tôi bắt đầu thiết kế. Chợt nhận ra đã thật lâu rồi tôi chưa từng an tâm làm việc như thế này. Bất tri bất giác, bầu trời đã sáng.
Những ngày kế tiếp, chỉ cần khi nào rảnh rỗi, tôi sẽ đi thăm dì. Có lúc buổi chiều không có tiết, tôi lại mang theo sách vở, ở bên dì cho đến tối, cũng vừa ngồi thiết kế đôi chút. Lần đầu tiên xem tôi thiết kế, dì kinh ngạc không thôi, ánh mắt như tán dương tôi, tôi có chút nho nhỏ đắc ý. Có đôi khi, Lý Bân đến. Chúng tôi lại cùng nhau tâm sự, ăn hoa quả. Tôi rõ ràng biết dì Lạc tâm tình tốt hơn trước rất nhiều, thần sắc cũng tốt lên.
(1): Lời bài hát Quỷ mê tâm khiếu – Lý Tông Thịnh.
Đi qua đại sảnh khám bệnh ầm ĩ, hành lang dài ngun ngút, tôi đã đến được khu nội trú an tĩnh.
Đi thang máy đến tầng 20, vào phòng bệnh ở phía cuối hành lang.
Hít một hơi thật sâu, tôi tự nói với mình phải bình tĩnh, chỉ là đi thăm bạn bè bình thường thôi mà.
Trấn định tinh thần xong, tôi mới nhẹ nhàng gõ cửa, không ai trả lời.
Vặn tay nắm, cửa mở ra.
Dì nằm đó, đôi mi nhắm lại, không nhúc nhích. Tôi nhẹ nhàng đóng cửa, rón ra rón rén đến bên.
Rốt cuộc vẫn khiến dì tỉnh. Dì mở mắt, thấy tôi, ánh mắt chợt toát ra vẻ giật mình.
“A, sao con lại tới đây?” Thanh âm dì vô cùng yếu ớt.
Dì gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, tóc tai rối tung ở trên gối.
Lòng chợt chua xót.
“Con tới thăm dì đó.” Đi đến, tôi ngồi bên giường dì, đặt hoa lên tủ đầu giường.
“Ba mẹ con cũng đã tới rồi, con tới làm gì cho mất công.” Dì nhấn nút bên cạnh, dựng đầu giường lên 45 độ.
“Ba mẹ là ba mẹ, con là con.”
Dì mỉm cười: “Con xem nè, ở đây sướng lắm, chỉ cần rung chuông là có người hầu hạ tối ngày, nói là bệnh mà thật ra là hưởng thụ đó.”
“Đây là phòng VIP rồi đúng không?”
“Một ngày cũng hơn ba triệu đó. Dì muốn xuất viên mà bác sĩ không cho, haizz.”
“Dì cứ yên tâm dưỡng bệnh, bình thường làm việc vất vả rồi, mất công lại xảy ra chuyện nữa.”
“Nhóc con, dám dạy dỗ dì vậy hả.”
Vừa nói chuyện, tôi thấy lòng yên bình, nhẹ nhàng hơn, tựa như lại trở về những ngày ấy.
Tôi trào phúng chính mình: Thỏ Con à, mày lại thất bại rồi.
Chợt nhận ra, tận sâu thẳm chẳng thể hận dì.
Vì sao khi nhìn dì cười với tôi, ánh mắt hiền từ trong trẻo, hấp dẫn động lòng người này… khiến tôi như có thể buông xuôi tất cả, tha thứ tất cả?
Thật giống với lời bài hát:
“…
Gió xuân đẹp nữa cũng không sánh bằng nụ cười của em
Chưa gặp qua con người ấy không hiểu được đâu
Là ma mê quỷ ám cũng chẳng sao
Là nhân duyên kiếp trước cũng tốt
Tất cả đều không quan trọng
Nếu em có thể trở về vòng tay này như xưa
Là vận mệnh an bài cũng tốt
Là em cố ý trêu đùa cũng được
Tất cả đều không quan trọng
Ta nguyện theo em đến chân trời góc biển.
…” (1)
“Thỏ Con, sao càng ngày con càng gầy vậy? Học hành vất vả lắm sao?”
Tôi vờ vĩnh nói đùa: “Con đang giảm béo đó, ha ha, ngó bộ thành công rồi.”
“Người vốn mảnh mai, giảm cân làm gì. Xem kia, cằm nhọn muốn đóng bàn cũng được.” Dì đưa tay qua, nhẹ nhàng phủ lên gò má tôi.
Cảm giác mềm mại ấy, chẳng phải là thương nhớ sao? Dường như cả người tôi muốn tan ra.
Tim đập mạnh như muốn bứt khỏi cơ thể, ngay cả tôi cũng không rõ vì sao. Tôi khẽ quay đi, tránh tay dì.
Dì ngẩn người, gắng gượng rút tay về.
Tôi cúi đầu, không dám nhìn dì. Tôi sợ phải thấy nét mặt của dì. Tôi sợ nỗ lực của mình chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Trầm mặc hồi lâu, dì phá vỡ bầu không khí lúng túng: “Thỏ Con, hiếm khi có được ngày nghỉ, đừng phí phạm ở bệnh viện nữa, đi thôi con, làm chuyện của con đi.”
“Con không có việc gì, để con bên cạnh nói chuyện với dì đi.” Tôi khe khẽ nói.
“Thôi cần gì nói chuyện, dì quen một mình rồi, không sao đâu.” Dì nhẹ nhàng vỗ vỗ tay tôi.
Tôi không thèm để ý, cúi đầu, chợt bắt gặp mu bàn tay dì xanh tím hết cả lên vì kim tiêm.
Vừa mới chua xót một trận, bây giờ nhịn không nổi nữa, nước mắt cứ vậy tuôn rơi, chạm phải tay dì. Tay dì chợt run rẩy, vội đưa lên lau đi những giọt nước mắt của tôi, nào ngờ càng khiến nó rớt rơi nhiều hơn.
“Đừng khóc nữa Thỏ Con!” Dì nhẹ nhàng nói, cố gắng ngồi thẳng dậy, tay vỗ về lưng tôi. Cứ vậy thuận thế tựa trên vai dì, mùi hương quen thuộc hòa lẫn mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, lúc tôi ngửi đến, là cô đơn vô tận hòa cùng mùi vị khổ đau.
Tại sao? Tại sao phải khổ như vậy?! Tại sao hạnh phúc luôn khó thực hiện đến vậy?!
Khổ sở chua xót trong lòng như thác lũ tràn về, nước mắt như vỡ đập tung tóe không ngừng.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa, không có chuyện gì.” Dì ôm tôi vào lòng, nhỏ nhẹ an ủi bên tai tôi. Mà tôi vẫn không thể khống chế bản thân, thân thể theo tiếng nấc mà rung động mãnh liệt. Tôi cố gắng nhịn xuống, nhưng tâm thật đau đớn tựa như không thể thở được.
Con người lúc khóc có lẽ là lúc tình cảm mãnh liệt nhất. Tâm tình mất khống chế, vượt qua sự điều khiển của lí trí. Lúc đó tôi thậm chí còn nghĩ rằng, cứ vậy mà khóc chết trong lòng dì, chắc có lẽ cái chết hạnh phúc nhất đời tôi rồi…
Khóc đã lâu, cảm giác sức lực đã cạn sạch, ngẩng đầu, nhận ra áo của dì đã thấm ướt một mảng lớn.
Dì cầm lấy khăn, lau gương mắt của tôi, giúp tôi sửa sang lại tóc tai. Tôi hơi ngượng ngùng.
Đang muốn đến quầy lễ tân lấy cho dì một bộ sạch sẽ, tôi quay người, lúng túng hơn bao giờ hết. Lý Bân không biết lúc nào đã đứng trước cửa, còn đang ngẩn người nhìn tôi.
Tôi biết lúc này nhất định hai mắt đỏ bừng, tóc tai rối tung, hình dạng xốc xếch không thể nào tả được, vậy mà để người ngoài thấy được! Đại khái là vừa rồi khóc say sưa sướt mướt nên có người đi vào cũng không biết.
Anh ta gật đầu với tôi, đưa một túi lớn đến trước mặt dì Lạc.
“Lạc tổng, hôm qua chị nói muốn mấy thứ này nên em lấy đến cho chị đây.”
“Cảm ơn em, tiểu Lý.”
“Không có gì, dù sao em cũng muốn đến thăm chị. Hôm nay sao rồi?”
…
Nghe hai người nói chuyện, tôi biết được Lý Bân hầu như ngày nào cũng đến thăm dì. Tôi rất muốn nói lời “cảm ơn” với anh ta, lại nghĩ mình có thân phân tư cách gì mà lại cảm ơn chứ? Đành thôi.
Anh và dì Lạc nói chút chuyện công ty nhà máy. Hóa ra, anh còn trẻ mà đã là trợ thủ đắc lực của dì Lạc. Anh nói chuyện đâu vào đây, quả đoán kiên quyết, không có chút a dua nịnh hót, dài dòng lôi thôi. Dì Lạc vừa nghe anh nói vừa khẽ gật đầu, nhìn thấy được dì rất tin cậy và hài lòng với anh.
Chợt mặc cảm tự ti dâng lên trong lòng. Đã biết dì còn bệnh, tôi không giúp được gì cho dì, lại khóc lóc thảm thiết ảnh hướng đến tinh thần của dì. Nhìn con nhà người ta kìa, trưởng thành, đứng đắn, vậy mới khiến dì an tâm. Đây mới là chuyện nên làm.
Lúc đi về, dì lạc bảo Lý Bân tiễn tôi.
Từ lần trước tan rã không vui, hai chúng tôi bây giờ mới gặp lại. Tôi đối với anh có chút hổ thẹn, chẳng biết nói gì.
“Em và Lạc tổng rất thân thiết?”
“Vâng, dì cũng xem như một nửa mẹ em.”
“Phải rồi, nhìn em khóc thương tâm như vậy, anh sợ hết hồn.”
“Thật ngại quá, để anh cười rồi.”
“Không có gì, con gái khóc cũng rất bình thường.”
May quá, anh không cười nhạo tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Lạc tổng rất thích em, luôn luôn nói tốt về em, vì vậy lần đó anh mới…” Anh nói một nửa, chợt dừng lại, sắc mặt có chút xấu hổ.
Tôi hiểu rõ ý của anh, mà lúc này chỉ có thể làm ngơ.
“Dì… Dì thường nhắc đến em à?” Tôi thử thăm dò hỏi anh.
“Đúng vậy, lúc trước chưa thấy em, chị ấy đã nói với tụi anh rằng, chị có một người bạn nhỏ rất đáng yêu, có cơ hội sẽ để mọi người cùng nhau ăn uống gặp mặt. Sau đó… Sau đó chị cũng thường nói về em với anh, chỉ là chúng ta chưa gặp nhau được mấy lần đã…” Anh nói đây chuyện này vẫn không được tự nhiên mấy, nhìn ra được anh vẫn để chuyện này trong lòng. Haizz, trong lúc vô tình tôi đã làm tổn thương một người tốt. Nhưng mà, làm sao anh hiểu được tâm tình của tôi.
Về đến nhà, chẳng cách nào yên lòng lại được. Hóa ra, dì vẫn một mực im lăng quan tâm nhớ đến tôi. Tôi lại cố ý không liên hệ với dì bây lâu này, ngay cả khi dì sinh bệnh cũng chẳng biết, chỉ có nhân viên quan tâm chăm sóc dì.
Dì gọi tôi là “người bạn nhỏ đáng yêu” mà thật ra đối với dì, tôi chẳng có chỗ nào để gọi là đáng yêu cả, chỉ làm dì đau lòng, khó xử. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi càng lúc càng tự hận mình.
Ngày thứ hai, tôi dậy thật sớm, mua một con chim về chưng cách thủy, để vào hộp giữ nhiêt rồi chạy thẳng đến bệnh viện.
Dì đang truyền dịch, nhìn dì có vẻ chát muốn chết.
“Dì Lạc!” Tôi khẽ gọi tên dì.
“Con… Sao con lại tới đây?” Thanh âm dì lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng tôi nghĩ xen vào đó là sự vui vẻ.
“Đoán chừng dì ăn đồ bệnh viện chắc ngán tận cổ rồi, con nấu canh, dì phải ăn xong đó!”
Ngày đó, tôi theo dì nói chuyện phiếm, nói rất nhiều chuyện tiếu lâm cho dì nghe, đút dì ăn canh, mãi đến khi dì ngủ mới rời đi.
Buổi tối quay về trường học, làm một ly cà phê rồi tôi bắt đầu thiết kế. Chợt nhận ra đã thật lâu rồi tôi chưa từng an tâm làm việc như thế này. Bất tri bất giác, bầu trời đã sáng.
Những ngày kế tiếp, chỉ cần khi nào rảnh rỗi, tôi sẽ đi thăm dì. Có lúc buổi chiều không có tiết, tôi lại mang theo sách vở, ở bên dì cho đến tối, cũng vừa ngồi thiết kế đôi chút. Lần đầu tiên xem tôi thiết kế, dì kinh ngạc không thôi, ánh mắt như tán dương tôi, tôi có chút nho nhỏ đắc ý. Có đôi khi, Lý Bân đến. Chúng tôi lại cùng nhau tâm sự, ăn hoa quả. Tôi rõ ràng biết dì Lạc tâm tình tốt hơn trước rất nhiều, thần sắc cũng tốt lên.
(1): Lời bài hát Quỷ mê tâm khiếu – Lý Tông Thịnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.