Chương 71: Chương 71
Thỏ Con Kể Chuyện
12/01/2018
Trong khoảng thời gian đó, sau khi được Tiểu Chu chỉ dạy xong vài khóa, tôi cũng thử giúp chị làm PPT, tìm chút tư liệu. Cuối cùng chị phải xem lại giúp tôi một lần, lại còn chỉnh sửa vài lỗi nữa.
Thật ra tôi dần dần phát hiện Tiểu Chu có thể làm mấy việc này một mình mà vẫn không hề hấn gì, khâu này cũng không cần nhiều nhân thủ.
Có lẽ ngay từ đầu dì Lạc gọi tôi vào vốn cũng không phải do thiếu hụt nhân lực, mà chỉ muốn giúp đỡ tôi thôi.
Nghĩ như vậy nên thật xấu hổ với sự bất tài của mình, nhưng chuyện đã rồi, đành phải thuận theo tự nhiên thôi.
Sau khi tan việc, tôi sẽ làm chút chuyện mình thích, sẵn tiện kiếm thêm ít thu nhập.
Chẳng mấy chốc tôi đã đi làm được gần một tháng. Trừ lúc họp hành, ăn cơm ra, thời gian còn lại tôi cũng không tiếp xúc với dì lần nào nữa. Nếu không có việc gì, tôi cũng chẳng dám lỗ mãng vào văn phòng tìm dì. Dù sao thì ngày nào dì cũng gặp vài nhân vật quan trọng, tôi càng không muốn quấy rầy công việc của dì, mang phiền toái không cần thiết đến cho dì.
Nói đến họp hành, nơi này thường hay mở đại hội.
Đại hội tụ họp toàn thể tầng lớp quản lý tham gia, diễn ra tại phòng họp ở lầu một. Mỗi lãnh đạo phân công, quản lý sẽ trình bày tình hình khó khăn và dự án của công ty trong thời gian gần đây.
Nhiều lúc họ sẽ tổ chức vài bộ ngành ngắn hạn, mọi người cùng bày mưu tính kế, thương thảo vấn đề các loại.
Tay mơ như tôi dĩ nhiên chỉ biết ngồi yên lắng nghe, có lúc thậm chí còn không hiểu họ đang nói cái gì. Haiz, đúng là khác nghề như cách núi mà.
Vậy nên tôi gặp dì trong đại hội có duy nhất một lần thôi. Dì chỉ nói vài câu ngắn gọn súc tích, nhưng lại làm người khác cảm giác rất thư thái, không có bất kỳ cảm giác ngột ngạt nào. Tôi nghĩ chắc không phải chỉ có mình tôi cảm thấy vậy, vì rõ ràng lúc dì nói chuyện, hội trường lập tức yên tĩnh lạ thường. Tôi cũng có chút tự hào.
Có một hôm, khi tôi tan việc chuẩn bị về nhà, điện thoại lại vang lên. Vừa nhìn thấy dãy số quen thuộc, trong lòng không khỏi xao động.
“Dạ?” Tôi không gọi dì là Lạc tổng nữa.
“Thỏ Con, tối nay ăn cơm với dì được không?”
Đương nhiên được! Tôi chờ ngày này đã từ rất lâu rồi!
“Dạ được!” Tôi cất giọng cực kỳ bình thản.
“Ừ, lát tan việc xong khoảng nửa tiếng dì sẽ qua liền. Con đợi dì ở gara nha.”
“Dạ!”
Tôi thầm nghĩ tại sao lại là nửa tiếng sau khi tan việc? Phải chăng dì không muốn bị đồng nghiệp khác bắt gặp khi ở cạnh tôi? Bận rộn? Đó cũng chỉ là cái cớ đúng không?
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng trong lòng cũng ghét mình quá nhạy cảm.
Qua hai mươi phút, ai nấy đều về hết cả, tôi cũng đứng ngồi không yên, lập tức chạy xuống gara chờ dì.
Trong nhà để xe rất u ám, chỉ có ánh đèn lờ mờ.
Tôi tựa vào một cây cột chờ dì.
Đợi một hồi, nghe được tiếng giày cao gót truyền ra từ cửa thang máy, tôi liền quay đầu, quả nhiên là dì. Dì mặc bộ váy tao nhã màu xám tro, trâm cài sang trọng, khí chất lỗi lạc.
Dì không nhìn thấy tôi phía sau cây cột, mà chỉ đi thẳng tới xe của mình, mở khóa, lên xe. Sau đó gara lại khôi phục không khí yên lặng lúc nãy. Tôi chỉ có thể mượn ánh sáng yếu ớt, nhìn thấy một bên mặt ưu nhã của dì.
Tôi cứ ngơ ngác nhìn dì như thế, tựa hồ thành kính ngưỡng mộ một pho tượng Quan Âm, lại cảm thấy mình hèn mọn như bụi trần.
Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Tôi thơ thẩn đi về phía dì, đứng bên cửa sổ xe.
Dì kinh ngạc khi nhìn thấy tôi, nhưng lại lập tức khôi phục bình tĩnh, cười cười, sau đó lấy tay chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh.
Tôi từ từ đi tới bên kia, mở cửa xe rồi ngồi vào chỗ quen thuộc. Ngay cả mùi thơm cũng thân quen như thế.
“Con tới hồi nào vậy? Sao dì không thấy con đi vào?”
“Dạ, con cũng vừa mới tới thôi.”
“Dì còn tưởng mình có thể khá hơn trước đây, định chờ con bước tới rồi nhảy ra hù cho con giật mình, ha ha.” Dì cười tinh ranh, tâm tình có vẻ không tệ.
“Vậy lần sau con phối hợp, giờ trễ rồi!”
Dì lắc đầu nói đùa. “Thôi đi, con cũng đâu có dễ ghẹo.”
“Hôm nay dì rãnh ạ? Nghe Tiểu Chu nói dì hay đi xã giao lắm mà.”
“Ừa, hạng mục gần đây hơi rầy rà. Hôm nay mới rãnh được một chút.”
“Vậy sao dì không nghỉ ngơi cho khỏe?!” Tôi đau lòng nhìn dì, cảm giác mình làm phiền dì quá rồi.
“Ăn cơm với con thì dì sẽ vui vẻ ngay thôi.” Ánh mắt dì dịu dàng nhìn tôi, như nắng ấm ngày xuân. Tôi cảm giác trái tim lạnh lẽo của mình đang dần dần tan chảy.
“Muốn ăn gì đây?” Dì hỏi ý tôi.
“Được đi với dì thì ăn gì cũng được.” Tôi nhìn dì, thâm tình trả lời.
Dì cười cười, cúi đầu suy nghĩ một chút.
“Gần đây tạt qua một chỗ, hình như bán sushi quay, có muốn ăn thử không?”
“Dạ được!” Tôi biết dì Lạc ăn nhạt, sushi đúng là lựa chọn hàng đầu.
Thật ra tôi dần dần phát hiện Tiểu Chu có thể làm mấy việc này một mình mà vẫn không hề hấn gì, khâu này cũng không cần nhiều nhân thủ.
Có lẽ ngay từ đầu dì Lạc gọi tôi vào vốn cũng không phải do thiếu hụt nhân lực, mà chỉ muốn giúp đỡ tôi thôi.
Nghĩ như vậy nên thật xấu hổ với sự bất tài của mình, nhưng chuyện đã rồi, đành phải thuận theo tự nhiên thôi.
Sau khi tan việc, tôi sẽ làm chút chuyện mình thích, sẵn tiện kiếm thêm ít thu nhập.
Chẳng mấy chốc tôi đã đi làm được gần một tháng. Trừ lúc họp hành, ăn cơm ra, thời gian còn lại tôi cũng không tiếp xúc với dì lần nào nữa. Nếu không có việc gì, tôi cũng chẳng dám lỗ mãng vào văn phòng tìm dì. Dù sao thì ngày nào dì cũng gặp vài nhân vật quan trọng, tôi càng không muốn quấy rầy công việc của dì, mang phiền toái không cần thiết đến cho dì.
Nói đến họp hành, nơi này thường hay mở đại hội.
Đại hội tụ họp toàn thể tầng lớp quản lý tham gia, diễn ra tại phòng họp ở lầu một. Mỗi lãnh đạo phân công, quản lý sẽ trình bày tình hình khó khăn và dự án của công ty trong thời gian gần đây.
Nhiều lúc họ sẽ tổ chức vài bộ ngành ngắn hạn, mọi người cùng bày mưu tính kế, thương thảo vấn đề các loại.
Tay mơ như tôi dĩ nhiên chỉ biết ngồi yên lắng nghe, có lúc thậm chí còn không hiểu họ đang nói cái gì. Haiz, đúng là khác nghề như cách núi mà.
Vậy nên tôi gặp dì trong đại hội có duy nhất một lần thôi. Dì chỉ nói vài câu ngắn gọn súc tích, nhưng lại làm người khác cảm giác rất thư thái, không có bất kỳ cảm giác ngột ngạt nào. Tôi nghĩ chắc không phải chỉ có mình tôi cảm thấy vậy, vì rõ ràng lúc dì nói chuyện, hội trường lập tức yên tĩnh lạ thường. Tôi cũng có chút tự hào.
Có một hôm, khi tôi tan việc chuẩn bị về nhà, điện thoại lại vang lên. Vừa nhìn thấy dãy số quen thuộc, trong lòng không khỏi xao động.
“Dạ?” Tôi không gọi dì là Lạc tổng nữa.
“Thỏ Con, tối nay ăn cơm với dì được không?”
Đương nhiên được! Tôi chờ ngày này đã từ rất lâu rồi!
“Dạ được!” Tôi cất giọng cực kỳ bình thản.
“Ừ, lát tan việc xong khoảng nửa tiếng dì sẽ qua liền. Con đợi dì ở gara nha.”
“Dạ!”
Tôi thầm nghĩ tại sao lại là nửa tiếng sau khi tan việc? Phải chăng dì không muốn bị đồng nghiệp khác bắt gặp khi ở cạnh tôi? Bận rộn? Đó cũng chỉ là cái cớ đúng không?
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng trong lòng cũng ghét mình quá nhạy cảm.
Qua hai mươi phút, ai nấy đều về hết cả, tôi cũng đứng ngồi không yên, lập tức chạy xuống gara chờ dì.
Trong nhà để xe rất u ám, chỉ có ánh đèn lờ mờ.
Tôi tựa vào một cây cột chờ dì.
Đợi một hồi, nghe được tiếng giày cao gót truyền ra từ cửa thang máy, tôi liền quay đầu, quả nhiên là dì. Dì mặc bộ váy tao nhã màu xám tro, trâm cài sang trọng, khí chất lỗi lạc.
Dì không nhìn thấy tôi phía sau cây cột, mà chỉ đi thẳng tới xe của mình, mở khóa, lên xe. Sau đó gara lại khôi phục không khí yên lặng lúc nãy. Tôi chỉ có thể mượn ánh sáng yếu ớt, nhìn thấy một bên mặt ưu nhã của dì.
Tôi cứ ngơ ngác nhìn dì như thế, tựa hồ thành kính ngưỡng mộ một pho tượng Quan Âm, lại cảm thấy mình hèn mọn như bụi trần.
Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Tôi thơ thẩn đi về phía dì, đứng bên cửa sổ xe.
Dì kinh ngạc khi nhìn thấy tôi, nhưng lại lập tức khôi phục bình tĩnh, cười cười, sau đó lấy tay chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh.
Tôi từ từ đi tới bên kia, mở cửa xe rồi ngồi vào chỗ quen thuộc. Ngay cả mùi thơm cũng thân quen như thế.
“Con tới hồi nào vậy? Sao dì không thấy con đi vào?”
“Dạ, con cũng vừa mới tới thôi.”
“Dì còn tưởng mình có thể khá hơn trước đây, định chờ con bước tới rồi nhảy ra hù cho con giật mình, ha ha.” Dì cười tinh ranh, tâm tình có vẻ không tệ.
“Vậy lần sau con phối hợp, giờ trễ rồi!”
Dì lắc đầu nói đùa. “Thôi đi, con cũng đâu có dễ ghẹo.”
“Hôm nay dì rãnh ạ? Nghe Tiểu Chu nói dì hay đi xã giao lắm mà.”
“Ừa, hạng mục gần đây hơi rầy rà. Hôm nay mới rãnh được một chút.”
“Vậy sao dì không nghỉ ngơi cho khỏe?!” Tôi đau lòng nhìn dì, cảm giác mình làm phiền dì quá rồi.
“Ăn cơm với con thì dì sẽ vui vẻ ngay thôi.” Ánh mắt dì dịu dàng nhìn tôi, như nắng ấm ngày xuân. Tôi cảm giác trái tim lạnh lẽo của mình đang dần dần tan chảy.
“Muốn ăn gì đây?” Dì hỏi ý tôi.
“Được đi với dì thì ăn gì cũng được.” Tôi nhìn dì, thâm tình trả lời.
Dì cười cười, cúi đầu suy nghĩ một chút.
“Gần đây tạt qua một chỗ, hình như bán sushi quay, có muốn ăn thử không?”
“Dạ được!” Tôi biết dì Lạc ăn nhạt, sushi đúng là lựa chọn hàng đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.