Chương 8
Quỳnh Thy
04/07/2013
Khi ấy, có một cô gái ngồi dưới bóng tối của một con hẻm. Nước mắt, đau đớn nấc nghẹn nhưng không thành lời. Cô muốn đi, cô muốn đi tìm….
- SanSan, sao em lại ở đây?
Lâm đưa tay chạm vào người San. Cô giật mình, lùi lại. Nhìn lên, ánh mắt vô hồn. Lâm nhìn cô với xót xa.
- Anh muốn nói với em….SanSan!
Im lặng, chỉ nghe được gió thoảng qua và xào xạc những chiếc lá rơi bên đường.
- Anh xin lỗi, anh đã để em phải chờ đợi quá lâu….
Lâm nói rất nhiều rồi đưa tay ôm San vào lòng.
Hai cơ thể kề sát bên nhau.
Im lặng, sự im lặng đến chết người. Đôi mắt của San vô hồn, toàn thân cô cứng đơ như một pho tượng
- Anh sẽ đưa em về nhà, mọi chuyện sẽ qua thôi.
- …
- SanSan ! nghe anh nói gì không?
- …Tôi muốn đi tìm…Rượu Vang !
Lâm buông tay, nhìn San vô thức. Đôi mắt vô hồn, cô không nhìn anh. Lâm thấy anh không hiểu San lúc này. Đứng trước San không phải là cô bé e ấp và chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa mà là một người lạnh lùng chẳng hề có cảm xúc.
- SanSan !
“Tôi phải đi tìm Rượu Vang”, cô chỉ lặp đi lặp lại câu nói ấy. Và rồi, San ngã gục và lịm đi….
********************************
Lâm đưa San về nhà. Lâm cảm nhận được dường như San vừa phải trải qua chuyện gì đó rất đau đớn. Suốt đêm thức bên trông San. Anh thấy cô khóc trong mê man. Những giấc mơ dường như đau đớn đến cực độ. Lâm thấy cô sợ hãi như muốn chạy trốn một điều gì đó nhưng cũng đang kiếm tìm ai đó.
Cả đêm thức bên San khi nhìn cô vật vã và đau đớn trong những cơn mê, Lâm xót xa. Gía như anh có đủ mạnh mẽ để yêu thương và che chở cho người con gái này sớm hơn. Gía như anh đừng chạy trốn và bỏ mặc cô như thế này.
Sáng thức dậy, Lâm đi xuống bếp. Định sẽ nấu một thứ gì đó cho San để khi cô thức dậy có thể ăn.
Lâm khẽ giật mình. Mẹ Lâm ngồi ở đó tự bao giờ, có vẻ như cả đêm và không ngủ.
- Mẹ dậy sớm thế.
- Con xuống bếp làm gì giờ này, mà cũng chưa đến giờ dậy mà.
- Con tìm thứ gì đó có thể nấu cho SanSan ăn.
- SanSan ư? Bà ngạc nhiên hỏi.
- Vâng, hôm qua con gặp cô ấy nhưng không biết có chuyện gì. Cô ấy bị ngất đi. Lúc con đưa cô ấy về cũng khá muộn con nghĩ mẹ đã ngủ nên không gọi.
- Thế…con bé, con bé đâu?
- Cô ấy đang ngủ trong phòng con.
Lâm không để ý đến thái độ của mẹ mình. Đối với Lâm, bà là một người mẹ tốt. Chính bà đã là người nhận nuôi Lâm từ trại trẻ mồ côi và cho đến bây giờ bà vẫn rất tốt với Lâm. Có điều, bà không giống như những bà mẹ khác. Lâm chưa bao giờ hiểu được bà. Không chỉ riêng Lâm mà chính Mai Chi cũng có cảm giác như thế.Sự trở về Việt Nam lần này cũng là một dấu chấm hỏi khá lớn.
- Anh và mẹ vừa nói chuyện gì, ai ở trong phòng anh? Mai Chi cũng vừa thức dậy và chen vào câu chuyện của hai người.
- À,…là SanSan…cô ấy bị….
- Sao anh cứ tốt với con bé ấy thế, nó là đứa gian xảo, nó thích anh từ lâu rồi và đang bày trò…Hừ, em sẽ…
Mai Chi tức giận, quay người định đi thẳng đến phòng mà San đang nằm để làm ầm lên nhưng rồi bà Vy lên tiếng.
- Mai Chi, lên phòng ngay !
- Mẹ, sao mẹ lại như thế, sao mẹ lại bênh nó? Anh, có phải anh thích nó rồi không? Mai Chi hậm hực, mặt biến sắc.
- Anh…Lâm lúng túng với câu hỏi ấy.
- Con sẽ giết nó ! Mai Chi gào lên.
“Bốp” cái tát từ tay bà Vy dành cho Mai Chi. Lâm đứng giữa và ngỡ ngàng với phản ứng của mẹ. Mai Chi ôm mặt.
- Mẹ…sao mẹ lại đánh con !
“Có một sự thật mà các con cần biết. SanSan…. chính là …con gái của mẹ”. Giọng bà Vy chậm rãi, dường như lúc này bà cũng chẳng còn sức lực mà đứng vững được nữa, bà ngồi xuống chiếc ghế. Ba người trong căn bếp. Lặng đi, dường như tất cả những lời từ miệng bà Vy phát ra làm cho mọi thứ như đông cứng lại. Lâm mở tròn mắt và rõ ràng biết rằng anh không nghe nhầm một từ nào cả. Mai Chi đứng nhìn bà Vy trừng trừng và bỗng dưng như chẳng đứng vững được, cô ngồi phịch xuống nền nhà.
- Mẹ, chuyện này là như thế nào? Không, con không muốn tin. Có phải mẹ đang bị làm sao không? Có nhầm lẫn gì không?
Trong cái không khí ngột ngạt ấy. Bà Vy chậm chạp kể lại mọi chuyện, như một thước phim quay chậm. Qúa khứ, hiện tại chắp vá và đan xen…
***********************
San thức dậy, thấy mình ở trong một căn phòng lạ lẫm. Cô bước xuống và đi ra khỏi phòng.
Cô mở cửa và sững lại với cảnh tượng trước mặt.
Ba con người đang nhìn về phía cô.
Ánh mắt bà Vy van nài cầu xin.
Lâm nhìn cô với thái độ lạ lẫm và dò xét dường như anh chưa tin vào sự thật vừa được nghe.
Mai Chi mắt ngập nước nhìn cô với ánh mắt như muốn nuốt chửng cô.
San biết, mình phải đi thật nhanh, thoát khỏi nơi này thật nhanh và cô cũng không hề muốn nhìn thấy những con người này.
- SanSan, hãy tha thứ cho mẹ.
San thấy ngột ngạt, mọi thứ nghẹn lên đến tận cổ. Dường như cơn ác mộng này chưa hề qua. Cô muốn chạy ra khỏi căn nhà có những con người này….
- SanSan, nghe mẹ nói đã !
San quay đi, cố gắng bước thật nhanh.
…………
…………
Đường phố đông đúc, San đi giữa dòng người, phố dài tít tắp. Trống trải và cô độc.
Chẳng còn đủ nước mắt để khóc nữa, chẳng đủ sức lực để quằn quại với những nỗi đau. Chẳng còn chút nghị lực để đối mặt với sự thật đang phơi bày trước mắt này. San bước đi những bước chân vô định.
Những kí ức xa xưa chợt ùa về. Hình ảnh người đàn ông gầy gò nước da xanh xám cặm cụi bên bàn giấy viết lách. Chiếc bút như một kỉ vật mà ông nâng niu, nhưng nó cũng giống như một vết cắt đau thương bởi thỉnh thoảng San vẫn bắt gặp ông thở dài trầm ngâm nhìn cây bút ấy.
Chiều ảm đạm và xám xịt, những mảng kí ức đó chẳng bao giờ San quên, màu trắng của đám tang và màu khói sương tan…Cứ ám ảnh San cho đến trong giấc ngủ, thì ra…Tất cả những điều ấy là hoàn toàn có sự liên hệ.
Nhưng San hận ông, người đã dàn dựng lên cuộc sống của San trong 20 năm qua. San không biết cha đẻ của mình. San chẳng mảy may biết đến nỗi đau của ông. San cứ hồn nhiên sống. San giận ông đã hờ hững với San chẳng nhận San là con, chẳng để cho San có thể gọi ông một tiếng “cha ơi”. Làm sao ông có thể tàn nhẫn nhìn San sống như thế, San chỉ biết đến nỗi đau mất đi người thân nhưng chẳng hề biết đó là cha đẻ của mình…Và bây giờ, người phụ nữ nhận là mẹ của San trở về, đảo lộn mọi thứ. Bà đã ruồng bỏ San 20 năm trước thì sao bây giờ lại nhận San để làm gì. Cho dù thế nào đi chăng nữa, San hiện tại chẳng có đủ nghị lực để đối diện với sự xáo trộn này. Những người thân thiết giờ đây trở nên xa lạ với San, gia đình, giờ có trọn vẹn nữa không?
Những suy nghĩ ấy cứ đeo đuổi trong San. Cô nhìn bầu trời, sáng và trong. Hít một hơi thật sâu cố để cân bằng lại mình, nhưng San cũng chẳng thể thấy khá hơn, mọi thứ giống như hàng tấn đá đang đổ lên người San, nặng trĩu và dai dẳng.
…………..
…………..
Những ngày nặng nề cứ bám riết.
San muốn tìm gặp một người, Rượu Vang, cô cần anh lúc này. Nhưng anh biến mất như chưa từng tồn tại… San cô độc.
San đến quán bar. Tìm quên trong men rượu và tiếng nhạc ầm ĩ. San muốn uống cho quên cuộc đời này, nhưng, mọi thứ cứ hiện ra, mồn mồn và rõ ràng đến từng chi tiết nhỏ. San càng uống và càng thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Trên sân khấu, cô gái với thân hình nóng bỏng đang dần dần trút bỏ y phục. San cười khẩy, dù không phải là người thích phán xét người khác nhưng với những hành động tương tự như thế kia thật là ngu ngốc.
Khuôn mặt cô gái đang trở thành trung tâm trên sân khấu kia thật quen.
“Mai Chi !!!!!!!!!!!!”
San nhận ra Mai Chi cho bởi lớp trang điểm chẳng đủ để che đi khuôn mặt kia.
San tức giận, cơn giận ngùn ngụt bốc lên. Cảm xúc rất tự nhiên nhưng bất cứ ai thì San không hề muốn quan tâm nhưng đằng này đây lại là Mai Chi. Người vẫn có một sự liên hệ nho nhỏ trong cuộc sống của San.
- Buông tôi ra !
San lôi Mai Chi thoát khỏi đám đông kia rồi ra ngoài. San vứt cho Mai Chi cái áo khoác vì nhìn toàn cơ thể Mai Chi đang run lên qua những mảnh áo quần mỏng tang.
- Chị nghĩ chị là chị tôi hay sao mà có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi? Chị cút đi.
Mai Chi nhìn thẳng vào mặt San với thái độ tức giận và hỗn hào, vốn dĩ cô ta đã chẳng coi San ra gì từ lâu rồi.
- Về nhà đi.
- Tôi không về.
“Thế thì tùy, có nhiều cách để quên đời nhưng cách vừa rồi là cách ngu ngốc nhất mà tôi từng thấy”. San nói rồi định quay đi.
- Chị cũng hơn tôi ư, đồ tồi, hóa ra vì chị mà tôi đã khổ sở sống trong sự lạnh nhạt của mẹ 20 năm nay, hóa ra vì chị mà anh Lâm lúc nào bên tôi cũng như người mất hồn. Chị là đồ phá hoại. Chị nên chết đi.
San chết lặng. Quay lại nhìn Mai Chi, mắt nhòe nước và đầu óc rối tung. Đôi mắt căm giận nhìn cô.
- “ Tôi xin lỗi !”
- “ Chị xin lỗi mà được ư, trả mẹ cho tôi, trả anh Lâm cho tôi”
Mai Chi tiến đến và giật lấy áo của San, giằng co, như muốn xé đôi người San ra vậy. San bất bực chẳng thể buông được cánh tay của Mai Chi đang bám chặt vào người San. Mặc kệ cho dù San đang bị giằng xé.
- “ Chị hãy biến đi, biến khỏi cuộc sống của tôi”
Mai Chi buông người San ra, bước chân loạng choạng….
……………….
“Kít !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
“ Mai Chi!!”
Trong một tíc tắc, chiếc ô tô lao đến, toàn thân cô gái mặc bộ đồ trắng bị hất tung và rồi rơi xuống. Vết máu loang lổ.
Đám đông xúm xụm lại, mọi thứ hỗn loạn.
Mối giao thông tắc nghẽn, tiếng xe cảnh sát, tiếng xe cứu thương ầm ĩ cả một con đường.
Cô gái đứng bên cạnh mặt trắng bệch, dò dầm đứng dậy và lần từng bước đến bên vũng máu, chạm lên thân hình màu trắng. Cô gái run rẩy, như một phản xạ hất mình ra xa khỏi cô gái đang nằm bên vũng máu kia.
………………
………………
“SanSan, sau này con thích làm gì”
“Con thích trở thành người giống như chú”
Khuôn mặt người đàn ông sạm lại, hằn lên những vệt lo âu.
“ Nếu sau này chú đi thật xa, SanSan có buồn không?”
“Con sẽ không buồn, vì con biết chú chỉ đi xa rồi lại về thôi”
“SanSan của chú ngoan lắm”
Một người đàn ông và một đứa bé ngồi bên thềm nắng chiều, dưới căn nhà gỗ.
Đó là một buổi chiều của 15 năm về trước
…………
Bệnh viện.
Phòng cấp cứu.
Cánh cửa của phòng mổ vẫn đóng chặt hơn 4 tiếng đồng hồ qua.
Cô gái son phấn nhòe nhoẹt, tóc rối tung ngồi khóc thút thít, những mảng thịt thâm lại vì lạnh qua bởi bộ đồ mỏng tang.
Hai người phụ nữ và một người đàn ông dựa vào thành ghế, mắt đỏ hoe.
Hai người con trai đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại đi lại hay nhấp nhổm mỗi khi có người đi từ căn phòng ấy.
Người ở trong căn phòng ấy là …SanSan.
………
Gần 10 tiếng đồng hồ trôi qua.
Vị bác sĩ già đi ra, tháo khấu trang y tế để lộ khuôn mặt căng thẳng bởi hơn 10 tiếng qua ông phải từng giây từng phút đối mặt với sự giành giật giữa cái sống và cái chết cho cô gái.
Ông nhìn những người ở ngoài đang mong chờ từ ông một câu trả lời. Ông khẽ gật đầu “ qua cơn nguy hiểm rồi, cô gái cần được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt”
Như trút được một gánh nặng, không khí như được giãn ra. Những khuôn mặt tràn đầy âu lo trút tiếng phờ phào nhẹ nhõm.
…………
…………
Trong những cơn mê trắng xóa, những mảnh kí ức chập chờn nối ghép. San thấy mình trơ trọi giữa một vùng toàn tuyết trắng. Cô lạnh, phía xa có bóng dáng thật thân quen nhưng quay lưng về phía cô. San cứ chạy, chạy mãi, cố đuổi theo chiếc người ấy nhưng rồi không kịp.
Đó là người cho San cảm giác yên bình tĩnh lặng như mặt hồ, đó là người có bờ vai thật chắc để San dựa vào, đó là người mà San vẫn cảm thay an toàn và chẳng cần phải che giấu bất cứ điều gì khi ở bên. Đó là người mà bất cứ khi nào San làm gì dù ở đâu San cũng biết anh đang dõi theo từng bước đi của San.
San chạy, chạy mãi, đưa tay với nhưng chẳng thể nào với tới anh.
San cất tiếng gọi, nhưng sao, mọi thứ cứ nghẹn lại.
Những cơn đau triền miên và kéo dài. Những gương mặt thân quen, những kí ức chắp vá chạy chầm chậm trong tâm trí San.
………..
………..
- Đức à, con về nghỉ ngơi đi, đã 3 đêm con không ngủ rồi, bác ở lại với San cũng được.
Bà Vy đưa tay đặt lên vai Đức, anh quay lại, khuôn mặt thiểu não. Bàn tay vãn nắm chặt tay của San. Nhìn khuôn mặt hốc hác và bộ dạng của Đức, bà Vy xót xa. Chàng thanh niên giờ trông quần áo xộc xệch, đôi mắt thâm quầng và dường như tâm lí quá xúc động khi nhìn thấy San bất động nằm trên giường. Cho dù là một người mẹ, nhưng lúc này, bà Vy cảm thấy mình phải mạnh mẽ hơn bất cứ khi nào để có thể là chỗ dựa cho SanSan, đứa con gái mà bà đã mang tội với nó 20 năm qua.
Đức bước những bước chân loạng choạng, có lẽ vì đã ngồi bất động quá lâu bên San. Lâm nhìn Đức với ánh mắt thương cảm, nói một câu gì đó động viên rồi nói sẽ cùng Đức về nhà.
Bà người mẹ tội lỗi ấy ngồi lại, lấy tay vuốt lại tóc cho San. Lần đầu tiên bà có thể đến thật gần và có thể chạm tay vào con gái mình, nỗi day dứt 20 năm qua của bà. Bà có lỗi với San, có lỗi với người cha đã mất và có lỗi với tất cả những thảm kịch mà bà đã gây ra cho San suốt 20 năm.
San vẫn bất động, dường như do tác dụng của thuốc mê, toàn thân San bị băng bó bởi một màu trắng toát. Đôi chân cũng bị băng bó và qua những lớp băng bà vẫn xót xa khi nhìn thấy máu vẫn từ đó thấm qua một màu đỏ đau đớn đến xót xa.
Chị gái, và bố mẹ của San đứng bên ngoài. Họ không muốn cắt ngang chút thời gian giữa San và mẹ đẻ của mình. Có thể nói được gì, trách móc được gì khi San vẫn đang bất động nằm trên giường như thế. Người phụ nữ kia dù có thế nào đi chăng nữa đó cũng vẫn là mẹ của San và sự thật chẳng thể nào thay đổi được. Cho dù 20 năm qua, tất cả đều cố giấu đi sự thật ấy đúng như ước nguyện của cha đẻ San là muốn cho San có một gia đình thật sự, chứ không phải bơ vơ đứng giữa cuộc đời với số phận của một đứa trẻ có mẹ bị ruồng rẫy và mồ côi cha.
…….
…….
- Tình trạng của bệnh nhân San tuy đã qua cơn nguy hiểm của vụ tai nạn nhưng lại phát hiện ra một số vấn đề khác. Tôi có điều muốn biết là trong gia đình ta có ai đã từng mắc căn bệnh ung thư não chưa?
- Ung thư não ư, ý ông là gì?
- Xin bà hãy trả lời câu hỏi của tôi.
- Có…đó là chú, à không, cha đẻ của San.
- Đây làm một dạng bệnh di truyền và đang trong giai đoạn mới hình thành khối u…
Cánh cửa khép hờ…
San mở mắt, toàn thân đau ê ẩm…
Câu chuyện vô tình lọt vào tai San, từng từ, từng từ một. Bác sĩ nói rất nhiều, những khuôn mặt âu lo của những người thân. Tai San ù đi và cô lại ngất lịm đi một lần nữa.
……..
……..
Sáng sớm, gió thổi tung bay rèm cửa trắng, nắng mỏng nhẹ vào phòng. Căn phòng trắng tinh. Đức ra kéo lại vạt rèm cho ngay ngắn lại. Rồi nhẹ nhàng đến cầm lấy tay San.
- Em có muốn ra ngoài đi dạo không?
Đức dìu San ra khỏi giường để ngồi trên xe lăn. Hai chân San vẫn trong thời kì cần cố định và tránh việc đi lại, nhưng với việc cố định San trong căn phòng này quả là một cực hình. Đức biết điều ấy, nên anh cố gắng dành thật nhiều thời gian bên San để cô chẳng khi nào thấy đơn độc. Anh tìm những câu chuyện vui kể cho San, bón cho Săn ăn từng thìa cháo, nhẫn nại đợi San sau những ca xét nghiệm và đều đặn cho San ngồi lên xe lăn để cô có thể đón ánh nắng mặt trời vào những buổi sáng.
- Rượu Vang, những cánh chim kia bay về đâu? San ngước nhìn lên bầu trời, đưa tay chỉ cho Đức nhìn những cánh chim trắng.
- Chúng đang đi về nơi có niềm vui và hạnh phúc.
- Nơi ấy có phải thiên đường không?
- San…đừng nói như thế, hứa với anh !
Đức vòng tay ôm lấy San, cô nằm gọn trong lòng anh. Nhưng có chút gì đó là một khoảng cách thật xa, cô đang ở rất gần, nhưng anh vẫn chẳng thể nào lí giải nổi. San giống như một pho tượng im lìm, xa cách.
Anh muốn ôm cô thật chặt, bên cô thật gần để xua tan đi bao suy nghĩ lẩn khuất trong tâm trí cô. Đức không muốn nhìn thấy cô như thế này, Đức muốn cô cười, muốn cô quay trở về là cô bé dễ thương bướng bỉnh ngày nào. Nhưng người ngồi đây rõ ràng là cô bé ấy nhưng lại không phải. Xa xôi và lạnh lùng.
…..
….
Lãng đãng đã là những ngày cuối năm. Mùa Đông năm nay giá lạnh và ảm đạm. Đã hơn 1 tháng rồi. San vẫn những tháng ngày dài dằng dặc trong bệnh viện, mặc quần áo bệnh nhân, đi lại bằng xe lăn, mùi thuốc truyền, những vết tiêm và những ca phẫu thuật cộng thêm xét nghiệm này xét nghiệm nọ làm cô chán ngán. Đức vẫn vào với cô hàng ngày, đều đặn, chẳng thiếu một hôm nào. San bực bội với sự quan tâm ấy, San cáu kỉnh với anh vô cớ và cố gắng làm cho Đức chán nản khi ở bên San. Nhưng Đức vẫn bình thản với những lời nói vô tình ấy, với những cáu kỉnh chẳng đầu chẳng cuối của San, Đức vẫn đến và ở bên San để che chở cho cô, cho đến khi cô nhắm mắt ngủ anh mới yên lòng để ra về.
Tóc San bắt đầu có dấu hiệu rụng. Những đám tóc chỉ mới chạm nhẹ vào đã rời ra từng mảng. San cáu kỉnh rồi bật khóc, những sợi tóc rơi xuống nền gạch men trắng toát.
Đức đứng bên ngoài, xót xa, anh chỉ muốn chạy đến bên cô và để làm sao cho San vơi đi mọi nỗi đau. Nhưng, mọi cố gắng giờ này đều vô vọng, thậm chí cô còn chẳng nghe những lời anh nói. Chẳng muốn gặp mặt anh.
San trở nên lãnh đạm với mọi thứ, nỗi đau và quá nhiều chuyện mà cô phải trải qua biến cô trở thành con người hoàn toàn khác. Những người thân đau xót khi nhìn thấy San, nhưng họ càng cố gắng để an ủi San thì cô càng cảm thấy đấy là sự thương hại ngán ngẩm. Lâu rồi không thấy San cười, nụ cười ấy tắt lịm từ bao giờ không ai biết, San cứ trầm ngâm, lặng im, chẳng nói chuyện với ai, đôi mắt trở nên vô hồn.
Giáng sinh.
Mùa Đông lạnh lẽo và trắng xóa, trong bệnh viện người ta không bao giờ cần biết hôm nay có phải là Giáng Sinh hay không.
Những sắc đỏ thay vào đó chỉ thấy trắng xóa, những khuôn mặt âu lo, những tấm áo blouse trắng toát đi lại.
Lâm vẫn đến thăm San hàng ngày, kiểm tra mọi thứ, đọc bệnh án. Lâm rất ân cần, đôi mắt nhìn San cảm thông và lo lắng. Nhưng San vẫn như một pho tượng, khuôn mặt lạnh và đôi mắt xa xăm.
San đã mất hết mọi cảm giác…mọi thứ xung quanh, những người bên San giờ trở nên vô hình, khoảng cách xa vời. Có một bức tường chắn thật lớn giữa San và mọi thứ đang diễn ra xung quanh.
- Anh San, anh luôn ở đây, hãy nhìn anh đi ! Lời Đức nói ấm áp, anh vỗ về San.
- Anh đi đi, em không muốn gặp anh, đừng đến đây nữa.
-
- ……
San còn lại một mình. Sợ hãi nhất đối với cô lúc này là cô đã nhận ra, mình đã yêu người con trai ấy khi nào mà không biết. Cô đã yêu cái tên Rượu Vang thân thiết ấy từ bao giờ và không biết rằng mỗi lần gọi anh như thế cô đều vui và thích thú lắm. Cô đã yêu anh tự bao giờ, yêu cái cách anh nói chuyện, yêu cả những nhận xét thấu hiểu cô đến từng centimet, yêu anh, yêu tất cả về anh.
Nhưng, cuộc sống không cho phép cô nói trước về tương lai. Hiện tại, cô biết, cô yêu anh và chắc chắn anh cũng vậy.
………..
………..
Một buổi sáng sớm đầy nắng, nắng Đông chẳng đủ gay gắt, chẳng đủ xua tan đi cái lạnh mỗi khi những cơn gió ùa về.
Có một người thanh niên, ăn mặc chỉnh tề. Rõ ràng rằng anh đang có chuyện gì đó rất vui, nụ cười mấp mé trên môi anh, trên tay là bó hoa hồng nhung đỏ thẫm được gói kĩ lưỡng và đẹp mắt, trên tay là chiếc hộp nhỏ xinh, bên trong có thứ gì chỉ người thanh niên ấy biết. Anh đến bệnh viện, đợi chờ. Anh đợi chờ một điều chưa hề báo trước.
Anh biết anh không thể im lặng thêm nữa, anh tin và anh mong vào những điều anh sắp nói. Anh tin rằng, dù cho cuộc sống có chuyện gì đi chăng nữa, dù sóng gió đang đợi anh thì có một sự thật rõ ràng rằng anh sẵn sàng bước đi cùng cô gái ấy, nắm tay người con gái mà anh yêu. Không cần biết, không cần quan tâm cuộc sống đang có những trò đùa vô tình, anh sẽ giành giật lấy hạnh phúc cho dù nó ngắn ngủi, cho dù đó chỉ là một khoảnh khắc.
……..
……..
Cô gái đã quyết định. Cô sẽ đi, sẽ rời khỏi nơi này, nơi có những mảnh tối, những kí ức đau thương và có cả người yêu thương cô nhất. Cô không muốn anh phải đau đớn vì cô. Có lẽ, đây chính là điều cô nên làm. Cho dù cô biết, cô sẽ rất nhớ anh….Điều cô muốn là anh được hạnh phúc, hơn là phải ở bên một người không còn biết tương lai có đứng vững được hay không?
Cô gái nhìn mọi thứ, căn phòng màu trắng, chắc chắn người ấy sẽ đến đây…Cô muốn nhìn anh một lần thôi, nhưng đã đến lúc phải đi rồi.
……..
San đồng ý theo mẹ ra nước ngoài chữa bệnh. Cô cần một nơi khác, cần để có thời gian cho cô học cách tự vượt qua mà không có anh. Nếu có tình yêu, nếu có duyên phận, chắc chắn sẽ có ngày ấy….
……..
Nắng, vẫn chẳng đủ gay gắt, vẫn là nắng vàng, gió heo hút và mây thật gần với bầu trời.
- Cô ấy đã đi rồi !
Bó hoa rơi xuống, những cánh hoa tơi tả, chiếc hộp bên trong là chiếc nhẫn im lắng.
Chàng thanh niên đi lang thang giữa phố phường. Bóng anh trải dài trên đất, cô độc. Những kí ức xưa hiện về mồn một. Anh đến những nơi cũ, nơi anh và người con gái ấy đã có những giây phút vui vẻ, nơi có những kỉ niệm bỗng chốc giờ đây tan theo mây khói…
- SanSan, sao em lại ở đây?
Lâm đưa tay chạm vào người San. Cô giật mình, lùi lại. Nhìn lên, ánh mắt vô hồn. Lâm nhìn cô với xót xa.
- Anh muốn nói với em….SanSan!
Im lặng, chỉ nghe được gió thoảng qua và xào xạc những chiếc lá rơi bên đường.
- Anh xin lỗi, anh đã để em phải chờ đợi quá lâu….
Lâm nói rất nhiều rồi đưa tay ôm San vào lòng.
Hai cơ thể kề sát bên nhau.
Im lặng, sự im lặng đến chết người. Đôi mắt của San vô hồn, toàn thân cô cứng đơ như một pho tượng
- Anh sẽ đưa em về nhà, mọi chuyện sẽ qua thôi.
- …
- SanSan ! nghe anh nói gì không?
- …Tôi muốn đi tìm…Rượu Vang !
Lâm buông tay, nhìn San vô thức. Đôi mắt vô hồn, cô không nhìn anh. Lâm thấy anh không hiểu San lúc này. Đứng trước San không phải là cô bé e ấp và chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa mà là một người lạnh lùng chẳng hề có cảm xúc.
- SanSan !
“Tôi phải đi tìm Rượu Vang”, cô chỉ lặp đi lặp lại câu nói ấy. Và rồi, San ngã gục và lịm đi….
********************************
Lâm đưa San về nhà. Lâm cảm nhận được dường như San vừa phải trải qua chuyện gì đó rất đau đớn. Suốt đêm thức bên trông San. Anh thấy cô khóc trong mê man. Những giấc mơ dường như đau đớn đến cực độ. Lâm thấy cô sợ hãi như muốn chạy trốn một điều gì đó nhưng cũng đang kiếm tìm ai đó.
Cả đêm thức bên San khi nhìn cô vật vã và đau đớn trong những cơn mê, Lâm xót xa. Gía như anh có đủ mạnh mẽ để yêu thương và che chở cho người con gái này sớm hơn. Gía như anh đừng chạy trốn và bỏ mặc cô như thế này.
Sáng thức dậy, Lâm đi xuống bếp. Định sẽ nấu một thứ gì đó cho San để khi cô thức dậy có thể ăn.
Lâm khẽ giật mình. Mẹ Lâm ngồi ở đó tự bao giờ, có vẻ như cả đêm và không ngủ.
- Mẹ dậy sớm thế.
- Con xuống bếp làm gì giờ này, mà cũng chưa đến giờ dậy mà.
- Con tìm thứ gì đó có thể nấu cho SanSan ăn.
- SanSan ư? Bà ngạc nhiên hỏi.
- Vâng, hôm qua con gặp cô ấy nhưng không biết có chuyện gì. Cô ấy bị ngất đi. Lúc con đưa cô ấy về cũng khá muộn con nghĩ mẹ đã ngủ nên không gọi.
- Thế…con bé, con bé đâu?
- Cô ấy đang ngủ trong phòng con.
Lâm không để ý đến thái độ của mẹ mình. Đối với Lâm, bà là một người mẹ tốt. Chính bà đã là người nhận nuôi Lâm từ trại trẻ mồ côi và cho đến bây giờ bà vẫn rất tốt với Lâm. Có điều, bà không giống như những bà mẹ khác. Lâm chưa bao giờ hiểu được bà. Không chỉ riêng Lâm mà chính Mai Chi cũng có cảm giác như thế.Sự trở về Việt Nam lần này cũng là một dấu chấm hỏi khá lớn.
- Anh và mẹ vừa nói chuyện gì, ai ở trong phòng anh? Mai Chi cũng vừa thức dậy và chen vào câu chuyện của hai người.
- À,…là SanSan…cô ấy bị….
- Sao anh cứ tốt với con bé ấy thế, nó là đứa gian xảo, nó thích anh từ lâu rồi và đang bày trò…Hừ, em sẽ…
Mai Chi tức giận, quay người định đi thẳng đến phòng mà San đang nằm để làm ầm lên nhưng rồi bà Vy lên tiếng.
- Mai Chi, lên phòng ngay !
- Mẹ, sao mẹ lại như thế, sao mẹ lại bênh nó? Anh, có phải anh thích nó rồi không? Mai Chi hậm hực, mặt biến sắc.
- Anh…Lâm lúng túng với câu hỏi ấy.
- Con sẽ giết nó ! Mai Chi gào lên.
“Bốp” cái tát từ tay bà Vy dành cho Mai Chi. Lâm đứng giữa và ngỡ ngàng với phản ứng của mẹ. Mai Chi ôm mặt.
- Mẹ…sao mẹ lại đánh con !
“Có một sự thật mà các con cần biết. SanSan…. chính là …con gái của mẹ”. Giọng bà Vy chậm rãi, dường như lúc này bà cũng chẳng còn sức lực mà đứng vững được nữa, bà ngồi xuống chiếc ghế. Ba người trong căn bếp. Lặng đi, dường như tất cả những lời từ miệng bà Vy phát ra làm cho mọi thứ như đông cứng lại. Lâm mở tròn mắt và rõ ràng biết rằng anh không nghe nhầm một từ nào cả. Mai Chi đứng nhìn bà Vy trừng trừng và bỗng dưng như chẳng đứng vững được, cô ngồi phịch xuống nền nhà.
- Mẹ, chuyện này là như thế nào? Không, con không muốn tin. Có phải mẹ đang bị làm sao không? Có nhầm lẫn gì không?
Trong cái không khí ngột ngạt ấy. Bà Vy chậm chạp kể lại mọi chuyện, như một thước phim quay chậm. Qúa khứ, hiện tại chắp vá và đan xen…
***********************
San thức dậy, thấy mình ở trong một căn phòng lạ lẫm. Cô bước xuống và đi ra khỏi phòng.
Cô mở cửa và sững lại với cảnh tượng trước mặt.
Ba con người đang nhìn về phía cô.
Ánh mắt bà Vy van nài cầu xin.
Lâm nhìn cô với thái độ lạ lẫm và dò xét dường như anh chưa tin vào sự thật vừa được nghe.
Mai Chi mắt ngập nước nhìn cô với ánh mắt như muốn nuốt chửng cô.
San biết, mình phải đi thật nhanh, thoát khỏi nơi này thật nhanh và cô cũng không hề muốn nhìn thấy những con người này.
- SanSan, hãy tha thứ cho mẹ.
San thấy ngột ngạt, mọi thứ nghẹn lên đến tận cổ. Dường như cơn ác mộng này chưa hề qua. Cô muốn chạy ra khỏi căn nhà có những con người này….
- SanSan, nghe mẹ nói đã !
San quay đi, cố gắng bước thật nhanh.
…………
…………
Đường phố đông đúc, San đi giữa dòng người, phố dài tít tắp. Trống trải và cô độc.
Chẳng còn đủ nước mắt để khóc nữa, chẳng đủ sức lực để quằn quại với những nỗi đau. Chẳng còn chút nghị lực để đối mặt với sự thật đang phơi bày trước mắt này. San bước đi những bước chân vô định.
Những kí ức xa xưa chợt ùa về. Hình ảnh người đàn ông gầy gò nước da xanh xám cặm cụi bên bàn giấy viết lách. Chiếc bút như một kỉ vật mà ông nâng niu, nhưng nó cũng giống như một vết cắt đau thương bởi thỉnh thoảng San vẫn bắt gặp ông thở dài trầm ngâm nhìn cây bút ấy.
Chiều ảm đạm và xám xịt, những mảng kí ức đó chẳng bao giờ San quên, màu trắng của đám tang và màu khói sương tan…Cứ ám ảnh San cho đến trong giấc ngủ, thì ra…Tất cả những điều ấy là hoàn toàn có sự liên hệ.
Nhưng San hận ông, người đã dàn dựng lên cuộc sống của San trong 20 năm qua. San không biết cha đẻ của mình. San chẳng mảy may biết đến nỗi đau của ông. San cứ hồn nhiên sống. San giận ông đã hờ hững với San chẳng nhận San là con, chẳng để cho San có thể gọi ông một tiếng “cha ơi”. Làm sao ông có thể tàn nhẫn nhìn San sống như thế, San chỉ biết đến nỗi đau mất đi người thân nhưng chẳng hề biết đó là cha đẻ của mình…Và bây giờ, người phụ nữ nhận là mẹ của San trở về, đảo lộn mọi thứ. Bà đã ruồng bỏ San 20 năm trước thì sao bây giờ lại nhận San để làm gì. Cho dù thế nào đi chăng nữa, San hiện tại chẳng có đủ nghị lực để đối diện với sự xáo trộn này. Những người thân thiết giờ đây trở nên xa lạ với San, gia đình, giờ có trọn vẹn nữa không?
Những suy nghĩ ấy cứ đeo đuổi trong San. Cô nhìn bầu trời, sáng và trong. Hít một hơi thật sâu cố để cân bằng lại mình, nhưng San cũng chẳng thể thấy khá hơn, mọi thứ giống như hàng tấn đá đang đổ lên người San, nặng trĩu và dai dẳng.
…………..
…………..
Những ngày nặng nề cứ bám riết.
San muốn tìm gặp một người, Rượu Vang, cô cần anh lúc này. Nhưng anh biến mất như chưa từng tồn tại… San cô độc.
San đến quán bar. Tìm quên trong men rượu và tiếng nhạc ầm ĩ. San muốn uống cho quên cuộc đời này, nhưng, mọi thứ cứ hiện ra, mồn mồn và rõ ràng đến từng chi tiết nhỏ. San càng uống và càng thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Trên sân khấu, cô gái với thân hình nóng bỏng đang dần dần trút bỏ y phục. San cười khẩy, dù không phải là người thích phán xét người khác nhưng với những hành động tương tự như thế kia thật là ngu ngốc.
Khuôn mặt cô gái đang trở thành trung tâm trên sân khấu kia thật quen.
“Mai Chi !!!!!!!!!!!!”
San nhận ra Mai Chi cho bởi lớp trang điểm chẳng đủ để che đi khuôn mặt kia.
San tức giận, cơn giận ngùn ngụt bốc lên. Cảm xúc rất tự nhiên nhưng bất cứ ai thì San không hề muốn quan tâm nhưng đằng này đây lại là Mai Chi. Người vẫn có một sự liên hệ nho nhỏ trong cuộc sống của San.
- Buông tôi ra !
San lôi Mai Chi thoát khỏi đám đông kia rồi ra ngoài. San vứt cho Mai Chi cái áo khoác vì nhìn toàn cơ thể Mai Chi đang run lên qua những mảnh áo quần mỏng tang.
- Chị nghĩ chị là chị tôi hay sao mà có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi? Chị cút đi.
Mai Chi nhìn thẳng vào mặt San với thái độ tức giận và hỗn hào, vốn dĩ cô ta đã chẳng coi San ra gì từ lâu rồi.
- Về nhà đi.
- Tôi không về.
“Thế thì tùy, có nhiều cách để quên đời nhưng cách vừa rồi là cách ngu ngốc nhất mà tôi từng thấy”. San nói rồi định quay đi.
- Chị cũng hơn tôi ư, đồ tồi, hóa ra vì chị mà tôi đã khổ sở sống trong sự lạnh nhạt của mẹ 20 năm nay, hóa ra vì chị mà anh Lâm lúc nào bên tôi cũng như người mất hồn. Chị là đồ phá hoại. Chị nên chết đi.
San chết lặng. Quay lại nhìn Mai Chi, mắt nhòe nước và đầu óc rối tung. Đôi mắt căm giận nhìn cô.
- “ Tôi xin lỗi !”
- “ Chị xin lỗi mà được ư, trả mẹ cho tôi, trả anh Lâm cho tôi”
Mai Chi tiến đến và giật lấy áo của San, giằng co, như muốn xé đôi người San ra vậy. San bất bực chẳng thể buông được cánh tay của Mai Chi đang bám chặt vào người San. Mặc kệ cho dù San đang bị giằng xé.
- “ Chị hãy biến đi, biến khỏi cuộc sống của tôi”
Mai Chi buông người San ra, bước chân loạng choạng….
……………….
“Kít !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
“ Mai Chi!!”
Trong một tíc tắc, chiếc ô tô lao đến, toàn thân cô gái mặc bộ đồ trắng bị hất tung và rồi rơi xuống. Vết máu loang lổ.
Đám đông xúm xụm lại, mọi thứ hỗn loạn.
Mối giao thông tắc nghẽn, tiếng xe cảnh sát, tiếng xe cứu thương ầm ĩ cả một con đường.
Cô gái đứng bên cạnh mặt trắng bệch, dò dầm đứng dậy và lần từng bước đến bên vũng máu, chạm lên thân hình màu trắng. Cô gái run rẩy, như một phản xạ hất mình ra xa khỏi cô gái đang nằm bên vũng máu kia.
………………
………………
“SanSan, sau này con thích làm gì”
“Con thích trở thành người giống như chú”
Khuôn mặt người đàn ông sạm lại, hằn lên những vệt lo âu.
“ Nếu sau này chú đi thật xa, SanSan có buồn không?”
“Con sẽ không buồn, vì con biết chú chỉ đi xa rồi lại về thôi”
“SanSan của chú ngoan lắm”
Một người đàn ông và một đứa bé ngồi bên thềm nắng chiều, dưới căn nhà gỗ.
Đó là một buổi chiều của 15 năm về trước
…………
Bệnh viện.
Phòng cấp cứu.
Cánh cửa của phòng mổ vẫn đóng chặt hơn 4 tiếng đồng hồ qua.
Cô gái son phấn nhòe nhoẹt, tóc rối tung ngồi khóc thút thít, những mảng thịt thâm lại vì lạnh qua bởi bộ đồ mỏng tang.
Hai người phụ nữ và một người đàn ông dựa vào thành ghế, mắt đỏ hoe.
Hai người con trai đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại đi lại hay nhấp nhổm mỗi khi có người đi từ căn phòng ấy.
Người ở trong căn phòng ấy là …SanSan.
………
Gần 10 tiếng đồng hồ trôi qua.
Vị bác sĩ già đi ra, tháo khấu trang y tế để lộ khuôn mặt căng thẳng bởi hơn 10 tiếng qua ông phải từng giây từng phút đối mặt với sự giành giật giữa cái sống và cái chết cho cô gái.
Ông nhìn những người ở ngoài đang mong chờ từ ông một câu trả lời. Ông khẽ gật đầu “ qua cơn nguy hiểm rồi, cô gái cần được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt”
Như trút được một gánh nặng, không khí như được giãn ra. Những khuôn mặt tràn đầy âu lo trút tiếng phờ phào nhẹ nhõm.
…………
…………
Trong những cơn mê trắng xóa, những mảnh kí ức chập chờn nối ghép. San thấy mình trơ trọi giữa một vùng toàn tuyết trắng. Cô lạnh, phía xa có bóng dáng thật thân quen nhưng quay lưng về phía cô. San cứ chạy, chạy mãi, cố đuổi theo chiếc người ấy nhưng rồi không kịp.
Đó là người cho San cảm giác yên bình tĩnh lặng như mặt hồ, đó là người có bờ vai thật chắc để San dựa vào, đó là người mà San vẫn cảm thay an toàn và chẳng cần phải che giấu bất cứ điều gì khi ở bên. Đó là người mà bất cứ khi nào San làm gì dù ở đâu San cũng biết anh đang dõi theo từng bước đi của San.
San chạy, chạy mãi, đưa tay với nhưng chẳng thể nào với tới anh.
San cất tiếng gọi, nhưng sao, mọi thứ cứ nghẹn lại.
Những cơn đau triền miên và kéo dài. Những gương mặt thân quen, những kí ức chắp vá chạy chầm chậm trong tâm trí San.
………..
………..
- Đức à, con về nghỉ ngơi đi, đã 3 đêm con không ngủ rồi, bác ở lại với San cũng được.
Bà Vy đưa tay đặt lên vai Đức, anh quay lại, khuôn mặt thiểu não. Bàn tay vãn nắm chặt tay của San. Nhìn khuôn mặt hốc hác và bộ dạng của Đức, bà Vy xót xa. Chàng thanh niên giờ trông quần áo xộc xệch, đôi mắt thâm quầng và dường như tâm lí quá xúc động khi nhìn thấy San bất động nằm trên giường. Cho dù là một người mẹ, nhưng lúc này, bà Vy cảm thấy mình phải mạnh mẽ hơn bất cứ khi nào để có thể là chỗ dựa cho SanSan, đứa con gái mà bà đã mang tội với nó 20 năm qua.
Đức bước những bước chân loạng choạng, có lẽ vì đã ngồi bất động quá lâu bên San. Lâm nhìn Đức với ánh mắt thương cảm, nói một câu gì đó động viên rồi nói sẽ cùng Đức về nhà.
Bà người mẹ tội lỗi ấy ngồi lại, lấy tay vuốt lại tóc cho San. Lần đầu tiên bà có thể đến thật gần và có thể chạm tay vào con gái mình, nỗi day dứt 20 năm qua của bà. Bà có lỗi với San, có lỗi với người cha đã mất và có lỗi với tất cả những thảm kịch mà bà đã gây ra cho San suốt 20 năm.
San vẫn bất động, dường như do tác dụng của thuốc mê, toàn thân San bị băng bó bởi một màu trắng toát. Đôi chân cũng bị băng bó và qua những lớp băng bà vẫn xót xa khi nhìn thấy máu vẫn từ đó thấm qua một màu đỏ đau đớn đến xót xa.
Chị gái, và bố mẹ của San đứng bên ngoài. Họ không muốn cắt ngang chút thời gian giữa San và mẹ đẻ của mình. Có thể nói được gì, trách móc được gì khi San vẫn đang bất động nằm trên giường như thế. Người phụ nữ kia dù có thế nào đi chăng nữa đó cũng vẫn là mẹ của San và sự thật chẳng thể nào thay đổi được. Cho dù 20 năm qua, tất cả đều cố giấu đi sự thật ấy đúng như ước nguyện của cha đẻ San là muốn cho San có một gia đình thật sự, chứ không phải bơ vơ đứng giữa cuộc đời với số phận của một đứa trẻ có mẹ bị ruồng rẫy và mồ côi cha.
…….
…….
- Tình trạng của bệnh nhân San tuy đã qua cơn nguy hiểm của vụ tai nạn nhưng lại phát hiện ra một số vấn đề khác. Tôi có điều muốn biết là trong gia đình ta có ai đã từng mắc căn bệnh ung thư não chưa?
- Ung thư não ư, ý ông là gì?
- Xin bà hãy trả lời câu hỏi của tôi.
- Có…đó là chú, à không, cha đẻ của San.
- Đây làm một dạng bệnh di truyền và đang trong giai đoạn mới hình thành khối u…
Cánh cửa khép hờ…
San mở mắt, toàn thân đau ê ẩm…
Câu chuyện vô tình lọt vào tai San, từng từ, từng từ một. Bác sĩ nói rất nhiều, những khuôn mặt âu lo của những người thân. Tai San ù đi và cô lại ngất lịm đi một lần nữa.
……..
……..
Sáng sớm, gió thổi tung bay rèm cửa trắng, nắng mỏng nhẹ vào phòng. Căn phòng trắng tinh. Đức ra kéo lại vạt rèm cho ngay ngắn lại. Rồi nhẹ nhàng đến cầm lấy tay San.
- Em có muốn ra ngoài đi dạo không?
Đức dìu San ra khỏi giường để ngồi trên xe lăn. Hai chân San vẫn trong thời kì cần cố định và tránh việc đi lại, nhưng với việc cố định San trong căn phòng này quả là một cực hình. Đức biết điều ấy, nên anh cố gắng dành thật nhiều thời gian bên San để cô chẳng khi nào thấy đơn độc. Anh tìm những câu chuyện vui kể cho San, bón cho Săn ăn từng thìa cháo, nhẫn nại đợi San sau những ca xét nghiệm và đều đặn cho San ngồi lên xe lăn để cô có thể đón ánh nắng mặt trời vào những buổi sáng.
- Rượu Vang, những cánh chim kia bay về đâu? San ngước nhìn lên bầu trời, đưa tay chỉ cho Đức nhìn những cánh chim trắng.
- Chúng đang đi về nơi có niềm vui và hạnh phúc.
- Nơi ấy có phải thiên đường không?
- San…đừng nói như thế, hứa với anh !
Đức vòng tay ôm lấy San, cô nằm gọn trong lòng anh. Nhưng có chút gì đó là một khoảng cách thật xa, cô đang ở rất gần, nhưng anh vẫn chẳng thể nào lí giải nổi. San giống như một pho tượng im lìm, xa cách.
Anh muốn ôm cô thật chặt, bên cô thật gần để xua tan đi bao suy nghĩ lẩn khuất trong tâm trí cô. Đức không muốn nhìn thấy cô như thế này, Đức muốn cô cười, muốn cô quay trở về là cô bé dễ thương bướng bỉnh ngày nào. Nhưng người ngồi đây rõ ràng là cô bé ấy nhưng lại không phải. Xa xôi và lạnh lùng.
…..
….
Lãng đãng đã là những ngày cuối năm. Mùa Đông năm nay giá lạnh và ảm đạm. Đã hơn 1 tháng rồi. San vẫn những tháng ngày dài dằng dặc trong bệnh viện, mặc quần áo bệnh nhân, đi lại bằng xe lăn, mùi thuốc truyền, những vết tiêm và những ca phẫu thuật cộng thêm xét nghiệm này xét nghiệm nọ làm cô chán ngán. Đức vẫn vào với cô hàng ngày, đều đặn, chẳng thiếu một hôm nào. San bực bội với sự quan tâm ấy, San cáu kỉnh với anh vô cớ và cố gắng làm cho Đức chán nản khi ở bên San. Nhưng Đức vẫn bình thản với những lời nói vô tình ấy, với những cáu kỉnh chẳng đầu chẳng cuối của San, Đức vẫn đến và ở bên San để che chở cho cô, cho đến khi cô nhắm mắt ngủ anh mới yên lòng để ra về.
Tóc San bắt đầu có dấu hiệu rụng. Những đám tóc chỉ mới chạm nhẹ vào đã rời ra từng mảng. San cáu kỉnh rồi bật khóc, những sợi tóc rơi xuống nền gạch men trắng toát.
Đức đứng bên ngoài, xót xa, anh chỉ muốn chạy đến bên cô và để làm sao cho San vơi đi mọi nỗi đau. Nhưng, mọi cố gắng giờ này đều vô vọng, thậm chí cô còn chẳng nghe những lời anh nói. Chẳng muốn gặp mặt anh.
San trở nên lãnh đạm với mọi thứ, nỗi đau và quá nhiều chuyện mà cô phải trải qua biến cô trở thành con người hoàn toàn khác. Những người thân đau xót khi nhìn thấy San, nhưng họ càng cố gắng để an ủi San thì cô càng cảm thấy đấy là sự thương hại ngán ngẩm. Lâu rồi không thấy San cười, nụ cười ấy tắt lịm từ bao giờ không ai biết, San cứ trầm ngâm, lặng im, chẳng nói chuyện với ai, đôi mắt trở nên vô hồn.
Giáng sinh.
Mùa Đông lạnh lẽo và trắng xóa, trong bệnh viện người ta không bao giờ cần biết hôm nay có phải là Giáng Sinh hay không.
Những sắc đỏ thay vào đó chỉ thấy trắng xóa, những khuôn mặt âu lo, những tấm áo blouse trắng toát đi lại.
Lâm vẫn đến thăm San hàng ngày, kiểm tra mọi thứ, đọc bệnh án. Lâm rất ân cần, đôi mắt nhìn San cảm thông và lo lắng. Nhưng San vẫn như một pho tượng, khuôn mặt lạnh và đôi mắt xa xăm.
San đã mất hết mọi cảm giác…mọi thứ xung quanh, những người bên San giờ trở nên vô hình, khoảng cách xa vời. Có một bức tường chắn thật lớn giữa San và mọi thứ đang diễn ra xung quanh.
- Anh San, anh luôn ở đây, hãy nhìn anh đi ! Lời Đức nói ấm áp, anh vỗ về San.
- Anh đi đi, em không muốn gặp anh, đừng đến đây nữa.
-
- ……
San còn lại một mình. Sợ hãi nhất đối với cô lúc này là cô đã nhận ra, mình đã yêu người con trai ấy khi nào mà không biết. Cô đã yêu cái tên Rượu Vang thân thiết ấy từ bao giờ và không biết rằng mỗi lần gọi anh như thế cô đều vui và thích thú lắm. Cô đã yêu anh tự bao giờ, yêu cái cách anh nói chuyện, yêu cả những nhận xét thấu hiểu cô đến từng centimet, yêu anh, yêu tất cả về anh.
Nhưng, cuộc sống không cho phép cô nói trước về tương lai. Hiện tại, cô biết, cô yêu anh và chắc chắn anh cũng vậy.
………..
………..
Một buổi sáng sớm đầy nắng, nắng Đông chẳng đủ gay gắt, chẳng đủ xua tan đi cái lạnh mỗi khi những cơn gió ùa về.
Có một người thanh niên, ăn mặc chỉnh tề. Rõ ràng rằng anh đang có chuyện gì đó rất vui, nụ cười mấp mé trên môi anh, trên tay là bó hoa hồng nhung đỏ thẫm được gói kĩ lưỡng và đẹp mắt, trên tay là chiếc hộp nhỏ xinh, bên trong có thứ gì chỉ người thanh niên ấy biết. Anh đến bệnh viện, đợi chờ. Anh đợi chờ một điều chưa hề báo trước.
Anh biết anh không thể im lặng thêm nữa, anh tin và anh mong vào những điều anh sắp nói. Anh tin rằng, dù cho cuộc sống có chuyện gì đi chăng nữa, dù sóng gió đang đợi anh thì có một sự thật rõ ràng rằng anh sẵn sàng bước đi cùng cô gái ấy, nắm tay người con gái mà anh yêu. Không cần biết, không cần quan tâm cuộc sống đang có những trò đùa vô tình, anh sẽ giành giật lấy hạnh phúc cho dù nó ngắn ngủi, cho dù đó chỉ là một khoảnh khắc.
……..
……..
Cô gái đã quyết định. Cô sẽ đi, sẽ rời khỏi nơi này, nơi có những mảnh tối, những kí ức đau thương và có cả người yêu thương cô nhất. Cô không muốn anh phải đau đớn vì cô. Có lẽ, đây chính là điều cô nên làm. Cho dù cô biết, cô sẽ rất nhớ anh….Điều cô muốn là anh được hạnh phúc, hơn là phải ở bên một người không còn biết tương lai có đứng vững được hay không?
Cô gái nhìn mọi thứ, căn phòng màu trắng, chắc chắn người ấy sẽ đến đây…Cô muốn nhìn anh một lần thôi, nhưng đã đến lúc phải đi rồi.
……..
San đồng ý theo mẹ ra nước ngoài chữa bệnh. Cô cần một nơi khác, cần để có thời gian cho cô học cách tự vượt qua mà không có anh. Nếu có tình yêu, nếu có duyên phận, chắc chắn sẽ có ngày ấy….
……..
Nắng, vẫn chẳng đủ gay gắt, vẫn là nắng vàng, gió heo hút và mây thật gần với bầu trời.
- Cô ấy đã đi rồi !
Bó hoa rơi xuống, những cánh hoa tơi tả, chiếc hộp bên trong là chiếc nhẫn im lắng.
Chàng thanh niên đi lang thang giữa phố phường. Bóng anh trải dài trên đất, cô độc. Những kí ức xưa hiện về mồn một. Anh đến những nơi cũ, nơi anh và người con gái ấy đã có những giây phút vui vẻ, nơi có những kỉ niệm bỗng chốc giờ đây tan theo mây khói…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.