Quyển 4 - Chương 1
Phong Ngôn Nhiễm
08/10/2014
Quyển 4 - Chương 1
Edit: tart_trứng
Beta: Ishtar
Ai ngờ Tề Hồng thở dài, đứng lên khỏi ghế dựa: “Cũng không biết hôm nay Cửu Vương gia bị làm sao, vừa rồi cầm sổ sách cùng tờ khai, liền vào thư phòng trong phủ nha, giờ còn chưa chịu ra, ngay cả cơm chiều cũng không ăn.”
Mà Tề Hồng và Chu Phi vẫn còn chưa được nghỉ ngơi, không phải lấy lời khai của mấy người buôn muối thì cũng là xem xét lại tài vật của những nhà bị xét. Nếu không phải để lại cho Dịch Thanh một nửa việc còn lại, Tề Hồng cũng không có nhàn hạ mà được chạy về nghỉ ngơi.
Hai người nói một ít chuyện về vụ án này, không được bao lâu thì Chu Phi cũng đi vào phòng.
Thấy hai người bọn hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó hỏi: “Vương gia không ở đây sao?”
“Vương gia ở thư phòng.” Tề Hồng thuận miệng đáp.
“Chu Dương, ngươi theo ta thu xếp đồ đạc, đừng làm lỡ thời gian xuất phát ngày mai của Vương gia.” Chu Phi vừa làm xong một đống việc trong tay liền bước về tiểu viện. Tuy rằng không biết Vương gia đi Thanh Châu làm gì, nhưng thân là cấp dưới, chỉ có thể tận lực giúp vương gia làm việc.
Chu Dương nhớ lời Vương gia lưu lại, lắc đầu nói: “Ca, để Tề Hồng giúp ca đi, Vương gia hạ lệnh, không cho ta rời bước khỏi tiểu quận chúa nửa bước, đến khi nào vương gia về mới được.”
Nghe thấy mình bị sai đi làm việc, Tề Hồng trợn tròn hai mắt, chỉ chỉ giường tiểu quận chúa, lại chỉ chỉ chỗ của Chu Dương: “Đây đâu chỉ là nửa bước, cách cả mười bước đấy.”
Chu Dương coi như không nghe thấy gì hết: “Các ngươi biết sao Vương gia đột nhiên đi Thanh Châu không?”
Bọn họ đều là trợ thủ đắc lực của vương gia, nhưng bây giờ vương gia lại đột nhiên kêu đi, một chút dấu hiệu báo trước cũng không có.
Chu Phi là người đầu tiên lắc đầu: “Vương gia cái gì cũng chưa nói, bất quá, vương gia làm việc tự có chừng mực, đi Thanh Châu chắc chắn là có việc.”
Biết lão ca đối với Vương gia trung tâm, có nhật nguyện minh chứng; nếu muốn từ miệng hắn kiếm được gì tỷ lệ cơ hồ bằng 0. Bất quá, xem bộ dáng mê man của hắn, Chu Dương biết lần này lão ca cũng thật sự không biết.
Thanh Châu….
Sắc mặt Tề Hồng khẽ biến, nhưng chỉ một giây liên khôi phục thần sắc như cũ.
“Ta cũng không biết.” Tề Hồng tùy ý ngáp một cái, trong lòng lại thầm nghĩ, Cửu Vương gia sẽ không thật sự làm vậy chứ?
Cái địa phương đó, không phải cứ muốn vào là vào? Bất quá… dựa vào võ công của Cửu Vương gia, chắc cũng không tới nỗi thất bại.
Nghe đồn võ công Cửu Vương gia siêu tuyệt, chưa ai có thể đánh bại hắn. Nhưng võ công của hắn vẫn chỉ là được sử dụng trên chiến trường, chưa bao giờ thi triển trong võ lâm. Rốt cuộc đạt đến cảnh giới nào, cũng không thể nói chắc được. Mà người kia lại được võ lâm thừa nhận, nếu thật sự đánh nhau, ai thắng ai thua cũng không đoán trước được.
Chỉ cần nghĩ đến lúc hai người họ đánh nhau, Tề Hồng liền kích động đến đứng dậy. hắn thật sự ước gì bây giờ liên lên đường đi Thanh Châu, đồng dạng là kỳ tài võ học, cũng không biết võ công của họ ai cao hơn.
Thấy bộ dạng hưng phấn của Tề Hồng, Chu Dương và Chu Phi đều hoài nghi.
Chu Dương nói: “Ngươi có uống lộn thuốc không?”
Tề Hồng lườm hắn một cái, kéo tay Chu Phi đi ra ngoài: “đi, đi, chúng ta đi xếp đồ nào.”
Xem thái độ “chịu khó” của Tề Hồng, đầu óc Chu Dương có điểm nghi hoặc. Người này chắc chắn là ăn sai dược rồi, nếu không sao lại tích cực như vậy.
Chu Phi cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ không ra nguyên nhân tại sao Tề Hồng lại khác thường như vậy, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Chu Dương đói bụng, hắn canh giữ bên người tiểu quận chúa một đêm, thẳng đến khi ánh mặt trời lại một lần nữa chiếu sáng mọi vật, hắn mới thấy Cửu Vương gia từ cửa đi vào.
“Vương gia, người đã…” đã trở lại, Chu Dương còn chưa nói dứt lời đã thấy ánh mắt băng hàn của Tịch Mân Sầm, liền nuốt lời muốn nói vào bụng.
Ánh mắt vương gia thật đáng sợ, giống như không có chút tình cảm nào, cũng giống như một cái đầm chết, không chút gợn sóng.
Tịch Mân Sầm đi đến bên giường, nhìn Mạn Duẫn một cái, thấy nàng còn hôn mê, không chút do dự nói: “Lập tức xuất phát đi Thanh Châu.”
A?.... Chu Dương trợn mắt há mồm nhìn Tịch Mân Sầm, hỏi: “Vương gia, người không cần nghỉ ngơi một chút sao? Hoặc ăn chút gì đó?”
Theo Chu Dương biết, từ lúc Vương gia vào thư phòng cũng chưa truyền dùng bữa. Lại thấy trong mắt người có tơ máu, khẳng định là thức cả đêm để xử lý vài chuyện.
Vì sao phải đi vội vã như vậy? Dù thế nào cũng phải gấp rút làm xong mọi việc trong một đêm?
Nghe thấy động tĩnh trong phòng, Chu Phi cùng Tề Hồng ở phòng cách vách đều đi vào “Khấu kiến vương gia.”
“Chu Phi, chuyện ở Tê Thành liền giao cho ngươi. Phàm là người tham dự vào việc này, bổn vương đã liệt kê ra tội của họ. Nên xử như thế nào, liền dựa theo những gì bổn vương đã viết, cứ thế làm theo là được. Mấy thứ đó ta để trong thư phòng, ngươi tự mình đi lấy.. Tịch Mân Sầm nói xong, liền ôm Mạn Duẫn còn hôn mê đi ra ngoài.
“Sau khi xử lý xong việc ở Tê Thành, ngươi trở về kinh thành đợi mệnh. Bổn vương có việc riêng phải làm, chuyển lời với hoàng huynh, nói một tháng sau bổn vương trở về.”
Việc riêng…
Mọi người nắm lấy hai chữ này, lâm vào trầm tư. Cả đời vương gia, trừ bỏ vì hoàng thất làm một số việc, căn bản chưa từng làm việc gì cho mình. Bởi vì hắn còn chẳng thèm quan tâm đến bản thân mình, đối với quyền thế tiền tài… đều coi thường, căn bản không có việc riêng ….
Trong đám người này, chỉ có Tề Hồng là biết rõ Cửu Vương gia rốt cuộc muốn làm gì.
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Chu Phi xoay người hành lễ, nhìn theo Cửu Vương gia rời đi.
Chu Dương hướng đại ca khoát tay, làm ra tư thế tái kiến, cũng đi theo Cửu Vương gia ra cửa. đi theo Vương gia, ly biệt cũng là chuyện thường tình, cho nên Chu Dương và Chu Phi tập mãi cũng thành thói quen. Lại nói, hai người đều là nam tử, không phải làm ra bộ dạng của nữ tử, khóc lóc chia tay.
Tề Hồng liếc mắt nhìn Chu Phi một cái: “Khi nào về kinh thành lại tái kiến”.
Trong lòng hắn đang vội vã muốn xem náo nhiệt, bước chân liền nhanh hơn, đuổi theo Cửu Vương gia.
Bởi vì lần này rời đi vội vã, rất nhiều thứ bọn họ đều không mang theo, hành lý cũng nhẹ đi không ít.
Chu Dương và Tề Hồng ngồi ngoài làm phu xe, mà Tịch Mân Sầm cùng Mạn Duẫn ngồi trong xe ngựa. Bởi vì lưu lại cho Chu Phi ba mươi thị vệ, cho nên chỉ còn hai mươi thị vệ âm thầm đi theo. Hai mươi thị vệ đó cũng không đồng hành cùng họ, mà là bọn họ lưu lại dấu hiệu trên đường, để đám người đó chậm rãi tìm tới.
Tịch Mân Sầm vuốt ve dung nhan của Mạn Duẫn, chỉ cần đến Thanh Châu, thế nào Mạn Duẫn cũng nháo, nhưng ván đã đóng thuyền, nàng cũng đành chịu.
Khoảng cách từ Tê Thành đến Thanh Châu cũng không phải rất xa, ngồi xe ngựa chỉ cần năm ngày. Bọn họ vì muốn giảm thời gian đi đường, không ngừng chạy, rốt cuộc sau ba ngày cũng tới Thanh Châu.
Thanh Châu là địa phương quy tụ đa số võ lâm nhân sĩ, rất nhiều người tài ba dị thế đều quy ẩn nơi này. Quan phủ ở địa phương này cũng không có chức vị cao, bởi vì đặc thù mà người nơi này thường dùng phương thức của giang hồ để giải quyết ân oán cá nhân. Đối với người giang hồ mà nói, những gì quan phủ có thể không quản lý, thì liền không quản lý. Về phần bọn họ có làm ra chuyện khác người, cũng không ai quản.
Có thể nói, ở Thanh Châu này nếu có người giết người phóng hỏa, cũng không nhất định sẽ bị định tội. Trừ khi là loại người tàn ác đến cực độ, hoặc là làm hại đến lợi ích của triều đình mới có thể bị quan phủ truy bắt.
Phần lớn thời điểm thì võ lâm và triều đình sẽ không can thiệp việc của nhau. Võ lâm không tổn hại lợi ích của triều đình, mà triều đình cũng không tham dự vào việc phân chia của võ lâm.
Xe ngừng trước cửa khách điếm, hai nam tử mặc cẩm ý nhảy xuống xe ngựa, xốc lên màn xe.
“Chủ tử, đến khách điếm rồi.” Chu Dương lên tiếng.
Tịch Mân Sầm nghe vậy, tùy ý lên tiếng rồi ôm lấy Mạn Duẫn, xuống xe ngựa.
Thời tiết nóng nực, mỗi khi chiều đến, rất nhiều võ lâm nhân sĩ đều thích tập trung chỗ khách điếm, nghe tiên sinh kể một ít chuyện xưa thú vị.
Hôm nay, khách điếm đã đầy người.
Lúc bốn người Tịch Mân Sầm tiến vào, ánh mắt mọi người đều chuyển lên người bọn họ. Chỉ có tiên sinh kể truyện vẫn phun nước miếng khắp nơi không ngừng nói, hắn là người kể chuyện xưa lâu năm, không ngừng đọc thư sách, còn làm ra một số biểu tình quái dị, khiến mọi người cười vang liên tục.
Biết vương gia yêu thích yên tĩnh, bước chân Chu Dương tiến vào khách điếm có chút chần chừ: “Chủ tử, chúng ta có nên đổi một khách điếm khác?”
Có thể khiến Mạn Duẫn tỉnh lại sớm lúc nào hay lúc ấy. Dù sao cũng đã đến Thanh Châu, cho dù Mạn Duẫn muốn về kinh thành, hắn cũng không thả người.
Biết vương gia vì muốn tốt cho tiểu quận chúa, Chu Dương và Tề Hồng cũng không nói nữa.
“Chưởng quầy, ba phòng thượng hàng.” Chu Dương lấy bạc ra, hướng chưởng quầy hét to.
Chưởng quầy đang gảy bàn tính tính sổ, cũng không ngẩng đầu lên: “Ba lượng bạc.”
“Khí thế nam nhân kia thật mạnh.” Đều là người học võ, cho nên bọn họ có thể cảm nhận được, dưới lớp hắc bào là khí lực thật lớn.
Ánh mắt mọi người đều tập trung nữ nhi trong lòng nam tử mặc hắc bào, ai cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng; “Trời ơi, thật là đại mỹ nhân.”
“Đây là nữ tử xinh đẹp nhất lão tử từng gặp qua… ai… tiếc là hoa đã có chủ.” Ánh mắt người nọ dừng lại trên người Mạn Duẫn cùng Tịch Mân Sầm.
Đột nhiên có một đại hán cười ha ha: “không biết nha, tiểu tử ngươi lại là kẻ sợ phiền phức. Hoa đã có chủ thì sao, đoạt tới tay không phải là của ngươi sao.”
Ánh mắt Tịch Mân Sầm lạnh như băng, nhanh chóng chuyển qua người đang nói. Ánh mắt sắc bén giống mũi tên lại băng lãnh vô cùng. Để Tề Hồng ôm lấy Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm đi từng bước tiến tới tên đó: “Ngươi dám thử?”
Gằn ba chữ, đã khiến người ta có loại áp lực không dám phản kháng.
Đại hán kia tứ chi nảy nở, bộ dạng lưng hùm vai gấu, cũng có chút danh tiếng, xếp vào hạng thượng hào. Bị ánh mắt rét lạnh của đối phương nhìn chằm chằm, đáy lòng không khỏi có chút hoảng sợ. Nhưng hắn cũng không bị dọa lâu: “Lão tử coi trọng liền cướp, có gì không dám.”
Trong võ lâm, đều là lấy mạnh làm lớn. Chỉ cần võ công của ngươi tốt, việc gì không dám làm?
“Lại thêm một kẻ không biết sống chết.” Chu Dương thanh toán bạc xong, xoay người liền thấy có kẻ cả gan khiêu khích vương gia.
Tiểu quận chúa là bảo bối của vương gia, chỉ cần có người dám chạm tới, đó chính là tự đi tìm đường chết. Mà gần đây, bởi vì tiểu quận chúa đều hôn mê bất tỉnh, tính tình vương gia ngày càng kém. Vương gia nhất thời tích tụ một bụng lớn hỏa rồi, không nghĩ tới mới vừa vào Thanh Châu đã có kẻ chủ động đưa lên cửa cho hắn phát tiết.
Tên vũ phu ngu xuẩn này, thật là vận khí quá kém!
Edit: tart_trứng
Beta: Ishtar
Ai ngờ Tề Hồng thở dài, đứng lên khỏi ghế dựa: “Cũng không biết hôm nay Cửu Vương gia bị làm sao, vừa rồi cầm sổ sách cùng tờ khai, liền vào thư phòng trong phủ nha, giờ còn chưa chịu ra, ngay cả cơm chiều cũng không ăn.”
Mà Tề Hồng và Chu Phi vẫn còn chưa được nghỉ ngơi, không phải lấy lời khai của mấy người buôn muối thì cũng là xem xét lại tài vật của những nhà bị xét. Nếu không phải để lại cho Dịch Thanh một nửa việc còn lại, Tề Hồng cũng không có nhàn hạ mà được chạy về nghỉ ngơi.
Hai người nói một ít chuyện về vụ án này, không được bao lâu thì Chu Phi cũng đi vào phòng.
Thấy hai người bọn hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó hỏi: “Vương gia không ở đây sao?”
“Vương gia ở thư phòng.” Tề Hồng thuận miệng đáp.
“Chu Dương, ngươi theo ta thu xếp đồ đạc, đừng làm lỡ thời gian xuất phát ngày mai của Vương gia.” Chu Phi vừa làm xong một đống việc trong tay liền bước về tiểu viện. Tuy rằng không biết Vương gia đi Thanh Châu làm gì, nhưng thân là cấp dưới, chỉ có thể tận lực giúp vương gia làm việc.
Chu Dương nhớ lời Vương gia lưu lại, lắc đầu nói: “Ca, để Tề Hồng giúp ca đi, Vương gia hạ lệnh, không cho ta rời bước khỏi tiểu quận chúa nửa bước, đến khi nào vương gia về mới được.”
Nghe thấy mình bị sai đi làm việc, Tề Hồng trợn tròn hai mắt, chỉ chỉ giường tiểu quận chúa, lại chỉ chỉ chỗ của Chu Dương: “Đây đâu chỉ là nửa bước, cách cả mười bước đấy.”
Chu Dương coi như không nghe thấy gì hết: “Các ngươi biết sao Vương gia đột nhiên đi Thanh Châu không?”
Bọn họ đều là trợ thủ đắc lực của vương gia, nhưng bây giờ vương gia lại đột nhiên kêu đi, một chút dấu hiệu báo trước cũng không có.
Chu Phi là người đầu tiên lắc đầu: “Vương gia cái gì cũng chưa nói, bất quá, vương gia làm việc tự có chừng mực, đi Thanh Châu chắc chắn là có việc.”
Biết lão ca đối với Vương gia trung tâm, có nhật nguyện minh chứng; nếu muốn từ miệng hắn kiếm được gì tỷ lệ cơ hồ bằng 0. Bất quá, xem bộ dáng mê man của hắn, Chu Dương biết lần này lão ca cũng thật sự không biết.
Thanh Châu….
Sắc mặt Tề Hồng khẽ biến, nhưng chỉ một giây liên khôi phục thần sắc như cũ.
“Ta cũng không biết.” Tề Hồng tùy ý ngáp một cái, trong lòng lại thầm nghĩ, Cửu Vương gia sẽ không thật sự làm vậy chứ?
Cái địa phương đó, không phải cứ muốn vào là vào? Bất quá… dựa vào võ công của Cửu Vương gia, chắc cũng không tới nỗi thất bại.
Nghe đồn võ công Cửu Vương gia siêu tuyệt, chưa ai có thể đánh bại hắn. Nhưng võ công của hắn vẫn chỉ là được sử dụng trên chiến trường, chưa bao giờ thi triển trong võ lâm. Rốt cuộc đạt đến cảnh giới nào, cũng không thể nói chắc được. Mà người kia lại được võ lâm thừa nhận, nếu thật sự đánh nhau, ai thắng ai thua cũng không đoán trước được.
Chỉ cần nghĩ đến lúc hai người họ đánh nhau, Tề Hồng liền kích động đến đứng dậy. hắn thật sự ước gì bây giờ liên lên đường đi Thanh Châu, đồng dạng là kỳ tài võ học, cũng không biết võ công của họ ai cao hơn.
Thấy bộ dạng hưng phấn của Tề Hồng, Chu Dương và Chu Phi đều hoài nghi.
Chu Dương nói: “Ngươi có uống lộn thuốc không?”
Tề Hồng lườm hắn một cái, kéo tay Chu Phi đi ra ngoài: “đi, đi, chúng ta đi xếp đồ nào.”
Xem thái độ “chịu khó” của Tề Hồng, đầu óc Chu Dương có điểm nghi hoặc. Người này chắc chắn là ăn sai dược rồi, nếu không sao lại tích cực như vậy.
Chu Phi cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ không ra nguyên nhân tại sao Tề Hồng lại khác thường như vậy, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Chu Dương đói bụng, hắn canh giữ bên người tiểu quận chúa một đêm, thẳng đến khi ánh mặt trời lại một lần nữa chiếu sáng mọi vật, hắn mới thấy Cửu Vương gia từ cửa đi vào.
“Vương gia, người đã…” đã trở lại, Chu Dương còn chưa nói dứt lời đã thấy ánh mắt băng hàn của Tịch Mân Sầm, liền nuốt lời muốn nói vào bụng.
Ánh mắt vương gia thật đáng sợ, giống như không có chút tình cảm nào, cũng giống như một cái đầm chết, không chút gợn sóng.
Tịch Mân Sầm đi đến bên giường, nhìn Mạn Duẫn một cái, thấy nàng còn hôn mê, không chút do dự nói: “Lập tức xuất phát đi Thanh Châu.”
A?.... Chu Dương trợn mắt há mồm nhìn Tịch Mân Sầm, hỏi: “Vương gia, người không cần nghỉ ngơi một chút sao? Hoặc ăn chút gì đó?”
Theo Chu Dương biết, từ lúc Vương gia vào thư phòng cũng chưa truyền dùng bữa. Lại thấy trong mắt người có tơ máu, khẳng định là thức cả đêm để xử lý vài chuyện.
Vì sao phải đi vội vã như vậy? Dù thế nào cũng phải gấp rút làm xong mọi việc trong một đêm?
Nghe thấy động tĩnh trong phòng, Chu Phi cùng Tề Hồng ở phòng cách vách đều đi vào “Khấu kiến vương gia.”
“Chu Phi, chuyện ở Tê Thành liền giao cho ngươi. Phàm là người tham dự vào việc này, bổn vương đã liệt kê ra tội của họ. Nên xử như thế nào, liền dựa theo những gì bổn vương đã viết, cứ thế làm theo là được. Mấy thứ đó ta để trong thư phòng, ngươi tự mình đi lấy.. Tịch Mân Sầm nói xong, liền ôm Mạn Duẫn còn hôn mê đi ra ngoài.
“Sau khi xử lý xong việc ở Tê Thành, ngươi trở về kinh thành đợi mệnh. Bổn vương có việc riêng phải làm, chuyển lời với hoàng huynh, nói một tháng sau bổn vương trở về.”
Việc riêng…
Mọi người nắm lấy hai chữ này, lâm vào trầm tư. Cả đời vương gia, trừ bỏ vì hoàng thất làm một số việc, căn bản chưa từng làm việc gì cho mình. Bởi vì hắn còn chẳng thèm quan tâm đến bản thân mình, đối với quyền thế tiền tài… đều coi thường, căn bản không có việc riêng ….
Trong đám người này, chỉ có Tề Hồng là biết rõ Cửu Vương gia rốt cuộc muốn làm gì.
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Chu Phi xoay người hành lễ, nhìn theo Cửu Vương gia rời đi.
Chu Dương hướng đại ca khoát tay, làm ra tư thế tái kiến, cũng đi theo Cửu Vương gia ra cửa. đi theo Vương gia, ly biệt cũng là chuyện thường tình, cho nên Chu Dương và Chu Phi tập mãi cũng thành thói quen. Lại nói, hai người đều là nam tử, không phải làm ra bộ dạng của nữ tử, khóc lóc chia tay.
Tề Hồng liếc mắt nhìn Chu Phi một cái: “Khi nào về kinh thành lại tái kiến”.
Trong lòng hắn đang vội vã muốn xem náo nhiệt, bước chân liền nhanh hơn, đuổi theo Cửu Vương gia.
Bởi vì lần này rời đi vội vã, rất nhiều thứ bọn họ đều không mang theo, hành lý cũng nhẹ đi không ít.
Chu Dương và Tề Hồng ngồi ngoài làm phu xe, mà Tịch Mân Sầm cùng Mạn Duẫn ngồi trong xe ngựa. Bởi vì lưu lại cho Chu Phi ba mươi thị vệ, cho nên chỉ còn hai mươi thị vệ âm thầm đi theo. Hai mươi thị vệ đó cũng không đồng hành cùng họ, mà là bọn họ lưu lại dấu hiệu trên đường, để đám người đó chậm rãi tìm tới.
Tịch Mân Sầm vuốt ve dung nhan của Mạn Duẫn, chỉ cần đến Thanh Châu, thế nào Mạn Duẫn cũng nháo, nhưng ván đã đóng thuyền, nàng cũng đành chịu.
Khoảng cách từ Tê Thành đến Thanh Châu cũng không phải rất xa, ngồi xe ngựa chỉ cần năm ngày. Bọn họ vì muốn giảm thời gian đi đường, không ngừng chạy, rốt cuộc sau ba ngày cũng tới Thanh Châu.
Thanh Châu là địa phương quy tụ đa số võ lâm nhân sĩ, rất nhiều người tài ba dị thế đều quy ẩn nơi này. Quan phủ ở địa phương này cũng không có chức vị cao, bởi vì đặc thù mà người nơi này thường dùng phương thức của giang hồ để giải quyết ân oán cá nhân. Đối với người giang hồ mà nói, những gì quan phủ có thể không quản lý, thì liền không quản lý. Về phần bọn họ có làm ra chuyện khác người, cũng không ai quản.
Có thể nói, ở Thanh Châu này nếu có người giết người phóng hỏa, cũng không nhất định sẽ bị định tội. Trừ khi là loại người tàn ác đến cực độ, hoặc là làm hại đến lợi ích của triều đình mới có thể bị quan phủ truy bắt.
Phần lớn thời điểm thì võ lâm và triều đình sẽ không can thiệp việc của nhau. Võ lâm không tổn hại lợi ích của triều đình, mà triều đình cũng không tham dự vào việc phân chia của võ lâm.
Xe ngừng trước cửa khách điếm, hai nam tử mặc cẩm ý nhảy xuống xe ngựa, xốc lên màn xe.
“Chủ tử, đến khách điếm rồi.” Chu Dương lên tiếng.
Tịch Mân Sầm nghe vậy, tùy ý lên tiếng rồi ôm lấy Mạn Duẫn, xuống xe ngựa.
Thời tiết nóng nực, mỗi khi chiều đến, rất nhiều võ lâm nhân sĩ đều thích tập trung chỗ khách điếm, nghe tiên sinh kể một ít chuyện xưa thú vị.
Hôm nay, khách điếm đã đầy người.
Lúc bốn người Tịch Mân Sầm tiến vào, ánh mắt mọi người đều chuyển lên người bọn họ. Chỉ có tiên sinh kể truyện vẫn phun nước miếng khắp nơi không ngừng nói, hắn là người kể chuyện xưa lâu năm, không ngừng đọc thư sách, còn làm ra một số biểu tình quái dị, khiến mọi người cười vang liên tục.
Biết vương gia yêu thích yên tĩnh, bước chân Chu Dương tiến vào khách điếm có chút chần chừ: “Chủ tử, chúng ta có nên đổi một khách điếm khác?”
Có thể khiến Mạn Duẫn tỉnh lại sớm lúc nào hay lúc ấy. Dù sao cũng đã đến Thanh Châu, cho dù Mạn Duẫn muốn về kinh thành, hắn cũng không thả người.
Biết vương gia vì muốn tốt cho tiểu quận chúa, Chu Dương và Tề Hồng cũng không nói nữa.
“Chưởng quầy, ba phòng thượng hàng.” Chu Dương lấy bạc ra, hướng chưởng quầy hét to.
Chưởng quầy đang gảy bàn tính tính sổ, cũng không ngẩng đầu lên: “Ba lượng bạc.”
“Khí thế nam nhân kia thật mạnh.” Đều là người học võ, cho nên bọn họ có thể cảm nhận được, dưới lớp hắc bào là khí lực thật lớn.
Ánh mắt mọi người đều tập trung nữ nhi trong lòng nam tử mặc hắc bào, ai cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng; “Trời ơi, thật là đại mỹ nhân.”
“Đây là nữ tử xinh đẹp nhất lão tử từng gặp qua… ai… tiếc là hoa đã có chủ.” Ánh mắt người nọ dừng lại trên người Mạn Duẫn cùng Tịch Mân Sầm.
Đột nhiên có một đại hán cười ha ha: “không biết nha, tiểu tử ngươi lại là kẻ sợ phiền phức. Hoa đã có chủ thì sao, đoạt tới tay không phải là của ngươi sao.”
Ánh mắt Tịch Mân Sầm lạnh như băng, nhanh chóng chuyển qua người đang nói. Ánh mắt sắc bén giống mũi tên lại băng lãnh vô cùng. Để Tề Hồng ôm lấy Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm đi từng bước tiến tới tên đó: “Ngươi dám thử?”
Gằn ba chữ, đã khiến người ta có loại áp lực không dám phản kháng.
Đại hán kia tứ chi nảy nở, bộ dạng lưng hùm vai gấu, cũng có chút danh tiếng, xếp vào hạng thượng hào. Bị ánh mắt rét lạnh của đối phương nhìn chằm chằm, đáy lòng không khỏi có chút hoảng sợ. Nhưng hắn cũng không bị dọa lâu: “Lão tử coi trọng liền cướp, có gì không dám.”
Trong võ lâm, đều là lấy mạnh làm lớn. Chỉ cần võ công của ngươi tốt, việc gì không dám làm?
“Lại thêm một kẻ không biết sống chết.” Chu Dương thanh toán bạc xong, xoay người liền thấy có kẻ cả gan khiêu khích vương gia.
Tiểu quận chúa là bảo bối của vương gia, chỉ cần có người dám chạm tới, đó chính là tự đi tìm đường chết. Mà gần đây, bởi vì tiểu quận chúa đều hôn mê bất tỉnh, tính tình vương gia ngày càng kém. Vương gia nhất thời tích tụ một bụng lớn hỏa rồi, không nghĩ tới mới vừa vào Thanh Châu đã có kẻ chủ động đưa lên cửa cho hắn phát tiết.
Tên vũ phu ngu xuẩn này, thật là vận khí quá kém!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.