Quyển 2 - Chương 26
Phong Ngôn Nhiễm
07/10/2014
Edit: Nhan Nhan
Beta: Khánh Linh
Ba lượng... không được đến vài bữa cơm. Nhiêu đây bạc phải nói là quá ít.
Mạn Duẫn thảy thảy vài nén bạc vụn trong tay nghĩ mất một lúc, rồi mặt ủ mày ê cất vào túi áo. Thời buổi này tiền đúng là không dễ kiếm. Mạn Duẫn trên người không có tiền vốn thì sao có thể đi kiếm tiền đây. Đồ trang sức trên người lại không thể cầm, nếu không sẽ tiết lộ hành tung.
đi lang thang trên đường không mục đích, Mạn Duẫn còn phải dựa vào ba lượng bạc ít ỏi trong túi này để sống vài ngày bên ngoài rồi sau đó mới có thể trở về.
Vương phủ.
Doãn Thái Úy bưng trong tay bưng một chén trà nhỏ, từ từ nhấm nháp thưởng thức, nhưng có thể nhìn ra trong vẻ tươi cười trên mặt một chút âm hiểm ẩn sâu bên trong.
"Để Doãn Thái Úy đợi lâu." Tịch Mân Sầm bước nhanh về ghế chủ nhà, đầu cũng nghiêng sang nhìn Doãn Thái Úy lấy một cái.
"Ta chỉ mới tới thôi, cũng chưa đợi lâu." Doãn Thái Úy đặt ly trà xuống, tủm tỉm cười nói, cố ý nhìn lướt qua đám hạ nhân đứng chung quanh.
Tịch Mân Sầm là người khôn khéo, hiểu ngay ý tứ của hắn là gì.
"Các ngươi đi xuống đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ." Tịch Mân Sầm gõ gõ mặt bàn, giọng lạnh như băng.
Chúng tỳ nữ khúm núm thối lui ra ngoài, khép cửa lại cho hai người.
"Hiền tế à, chuyện trên triều đình ta đã an bài chu đáo cho ngươi rồi, ngươi xem... khi nào thì... động thủ được?" Ánh mắt lão luyện của Doãn Thái Úy như bắn ra tia sáng, vẻ mặt cực kỳ tự đắc.
Tịch Mân Sầm làm bộ kinh ngạc, "Ý ngài là?"
"Triều đình giờ chia làm hai phái, mặc dù số quan viên ủng hộ Tịch Khánh Lân tương đối nhiều, nhưng quyền cầm quân lại ở trong tay chúng ta. Huống chi lão phu lăn lộn trên triều đình mấy năm nay cũng không phải là để chơi, số quan viên dưới trướng của lão phu cũng có chút tiếng nói trên triều đình." Doãn Thái Úy nhếch cao khóe miệng, vuốt vuốt râu tự đắc.
Doãn Thái Úy nói thế này ý là thời cơ đã chín muồi? Nhưng nếu Tịch Mân Sầm thật sự có lòng tạo phản, hắn tuyệt đối sẽ không chọn thời điểm này. Việc nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, bởi hiện tại vẫn còn quá sớm. Nhưng vì Tịch Mân Sầm cũng không có chủ ý kia, bởi so với tạo phản thì hắn muốn nhanh chóng chinh phục được nha đầu nhà mình hơn.
"Toàn bộ cứ theo như nhạc phụ an bài đi."
Doãn Thái Úy rất hài lòng, cười ha ha hai tiếng, mặt mày đầy vẻ đắc ý.
"Vậy phía bên hiền tế cũng nên sắp xếp cho sớm đi, đến lúc đó hai chúng ta trong ứng ngoài hợp, còn sợ không đoạt được hoàng vị từ trong tay Tịch Khánh Lân hay sao?" Doãn Thái Úy cực kỳ tự phụ, nói cứ y nhưng tất cả đều đã nằm gọn trong tay của lão.
Tịch Mân Sầm cũng đoán được tại sao Doãn Thái Úy lại yên tâm như vậy. Thời gian vừa qua, hắn cũng đã quan sát kỹ càng đám quan viên trên triều đình, có thể liệt kê ra vài kẻ có khả năng là kẻ đứng sau lưng lão ta. Hôm nay chính miệng lão ta đã đề xuất thực hiện kế hoạch, chẳng lẽ còn không dẫn dụ được kẻ kia ra sao?
Bày ra một vẻ ý vị thâm trường, Doãn Thái Úy ngẩng lên nhìn thẳng vào Tịch Mân Sầm, nói: "Nửa tháng nữa là ngày giỗ của tiên hoàng... Hay là chúng ta động thủ ngay khi đó? Trong hoàng cung tai vách mạch rừng, không dễ bày bố nhân lực, nhưng nếu đổi ra ngoại thành thì việc ra tay sẽ dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa cũng sẽ không hoài nghi đến bản thân chúng ta."
Xem ra Doãn Thái Úy đã tính toán chu đáo sẵn từ trước, giờ chẳng qua chỉ tới tìm Tịch Mân Sầm để xin ý kiến cho chắc ăn thôi.
Tịch Mân Sầm giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn lão một lúc thật lâu rồi mới nhíu mày, "Như thế rất tốt, cứ thực hiện theo như lời nhạc phụ."
Hai người trong phòng tế đàm thật lâu, qua một canh giờ, khi hai người đã đều miệng đắng lưỡi khô mới thảo luận thỏa đáng mọi chuyện.
Theo kế hoạch của Doãn Thái Úy, lúc Tịch Khánh Lân đi tế điện thì sẽ là lúc an bài việc ám sát rồi giá họa cho người khác, sau đó Tịch Mân Sầm sẽ quang minh chính đại đứng ra chủ trì việc tìm kiếm kẻ phạm tội, rồi dựa vào đó mà đi lên ngôi vị Hoàng đế một cách danh chánh ngôn thuận. Với danh vọng của Tịch Mân Sầm trong Hoàng thất hiện này, cùng với sự kính yêu của dân chúng, ngoài hắn ra chắc chắn không còn người khác ngồi vào được ngôi cửu ngũ này.
không thể không nói, Doãn Thái Úy tính kế vô cùng tinh tế.
Kế hoạch này nhìn vào mỗi phương diện đều như tính toán dọn đường sẵn cho Tịch Mân Sầm, nếu hắn là người có tâm phản loạn thì chắc sẽ thật sự tin tưởng vào lời của lão.
"Cửu vương gia à, lúc ngài đi lên ngôi vị hoàng đế rồi thì trăm ngàn lần đừng quên nhạc phụ này của ngài nhé." Mặt Doãn Thái Úy đầy vẻ tươi cười mà nói đùa.
"Sao quên cho được? Nếu nhạc phụ không thông minh hơn người mà nghĩ ra biện pháp này, Bổn vương cũng ngàn vạn lần không dám động thủ rồi, sợ đến chết cũng chỉ có thể làm một Vương Gia mà thôi." Dù miệng Tịch Mân Sầm nói vậy nhưng mặt mày không có chút tươi cười nào, chỉ nhàn nhẽo phụ họa với Doãn Thái Úy.
"Vậy sớm an bài đi, kế hoạch càng thỏa đáng càng tốt. Ta cáo từ đây." Doãn Thái Úy uống xong một ngụm trà cuối cùng, đứng lên nói.
Vừa đưa Doãn Thái Úy xuất phủ xong, ánh mắt Tịch Mân Sầm lập tức lạnh xuống.
Lão già này thật sự là kẻ lòng muông dạ thú, nhưng chỉ với chút tâm tư như lão ta thì làm sao có thể thoát được lòng bàn tay của hắn. Muốn xoay chuyển thì cũng phải xem xem bản thân lão có bản lĩnh hay không.
"Chu Phi, đem những lời mới vừa trao đổi truyền cho hoàng thượng." Tịch Mân Sầm nhìn bóng lưng Doãn Thái Úy đang từ từ rời đi, gọi một tiếng. Chu Phi lập tức từ góc tối phi ra ngoài.
Chấp kiếm, Chu Phi nói: "Tuân lệnh, Vương Gia." Sau đó từ cửa Vương phủ hướng một hướng khác mà đi.
Tịch Mân Sầm bước được vài bước quay vào Vương phủ thì đã nhìn thấy Doãn Linh Chỉ đi tới.
"Vương Gia, phụ thân đi rồi sao?" Doãn Linh Chỉ nghe nói cha tới nên cố ý chạy tới để trò chuyện cùng Doãn Thái Úy, nhưng lại vừa vặn nhìn thấy Vương Gia đưa cha nàng rời phủ.
Mắt Tịch Mân Sầm dừng lại trên bụng của nàng ta, mặt Doãn Linh Chỉ lập tức có vẻ ngại ngùng, "Vương Gia, đứa bé còn nhỏ, không nhìn ra đâu." Bụng của nàng ta vẫn bằng phẳng như trước đây.
Tịch Mân Sầm ừ một tiếng, "Ngươi quay về nghỉ ngơi đi, có đứa bé thì đừng có đi lung tung."
nói xong, Tịch Mân Sầm đi lướt qua cạnh nàng ta.
Doãn Linh Chỉ nghe được một câu quan tâm này vốn rất vui mừng, chuẩn bị mở miệng yêu cầu Vương Gia cùng dùng bữa, nhưng lại phát hiện Tịch Mân Sầm đã đi cách rất xa.
Mạn Duẫn rời nhà trốn đi vốn đã khiến cho tâm trạng của Tịch Mân Sầm không tốt, lúc này làm gì có rỗi rảnh đâu mà để ý tới Doãn Linh Chỉ? Vả lại, sau hôm nay, những phương diện cần dùng đến Doãn Linh Chỉ cũng đã ít hẳn. Doãn Thái Úy đã chuẩn bị xuất động, mục đích hắn cưới Doãn Linh Chỉ cũng đã đạt được, chỉ cần dọn dẹp hết những tên sâu mọt phản loạn trên triều đình thì liền có thể đuổi nữ nhân này ra khỏi Vương phủ rồi.
Nữ nhân này mới gả vào chưa bao lâu mà cả Vương phủ đã bị nàng ta làm cho rối tung chẳng đâu vào đâu. Nhìn hoa viên đã bị nàng ta thay đổi bố cục loạn tùng phèo, tâm trạng của Tịch Mân Sầm càng kém.
Chỉ cần hai ngày là có thể dùng sạch ba lượng bạc, Mạn Duẫn cố gắng chia một phân tiền thành hai phân mà dùng, nhưng ước chừng cũng chỉ được năm ngày là hết. Bạc trong túi Mạn Duẫn hao hụt từng ngày, hôm nay... đã trống không. Từ tối hôm qua đến sáng nay, Mạn Duẫn không ăn được một chút gì, lại ngủ lạnh ngoài đầu đường một đêm nên bụng giờ này đã trống trơn.
Nhìn thấy Hương Nghê Lâu xa xa, bụng Mạn Duẫn chịu không nổi kêu lên mấy tiếng.
Có vài người đi ngang qua xung quanh nghe thấy thanh âm này đều quay đầu lại nhìn Mạn Duẫn mấy lần, nhưng Mạn Duẫn đều làm như không thấy.
Ông bà đã nói “đói đầu gối phải bò”, giờ Mạn Duẫn đã được thể nghiệm điều này. Nếu cứ tiếp tục nhịn đói như thế này thì cũng không được, Mạn Duẫn xoay người đi vào cái hẻm nhỏ bên cạnh Hương Nghê Lâu, phi thân một cái, lướt qua tường bao, rơi vào sân trong của Hương Nghê Lâu.
Mạn Duẫn đã từng tới Hương Nghê Lâu mấy lần cùng với Phụ Vương, rượu và thức ăn nơi này có tiếng về mỹ vị, hiện tại bụng Mạn Duẫn đói kêu sùng sục nên chỉ cần ngửi thấy mùi hương thức ăn thôi thì như đã nhìn thấy thức ăn được bày đầy bàn rồi.
Bụng đã đói đến độ này, Mạn Duẫn tất nhiên là bất kể ba cái đạo lý về đạo đức nhân nghĩa thối nát gì gì. Sau khi lẻn vào phòng bếp Hương Nghê Lâu, thừa dịp đầu bếp tiểu nhị đang đầu tắt mặt tối, nàng lặng lẽ trộm đĩa vịt quay. Với trình độ khinh công của Mạn Duẫn, trộm vịt quay dễ như trở bàn tay, chẳng qua... tiếc là một thân khinh công thế này mà phải lưu lạc đến mức làm kẻ trộm vặt.
Tìm một nơi an tĩnh, Mạn Duẫn xé từng miếng từng miếng thịt vịt quay đưa vào trong miệng. Mặc dù đang trong tình thế nghèo túng thế này, cách ăn uống của Mạn Duẫn vẫn chậm rãi trật tự như xưa, thập phần tao nhã.
Sắc trời dần dần tối xuống. Nếu ăn trộm cũng đã làm, Mạn Duẫn càng cho phép mình phóng túng, lẻn đại vào một khách sạn, tìm một phòng trống mà đường hoàng leo lên giường ngủ.
một ngày như vậy có thể nói là thoải mái hơn nhiều so với việc bắt buộc phải thắt lưng buộc bụng mấy ngày trước. Nàng tiếp tục sống một cuộc sống thảnh thơi không lo không lắng như vậy, lại qua được mấy ngày.
Mạn Duẫn cũng chảnh, ăn quen sơn hào hải vị rồi nên các thức ăn thông thường không vừa mắt nàng, bởi thế mỗi ngày nàng chỉ chuyên đi trộm thức ăn ở Hương Nghê Lâu. Món ăn được nấu nướng sẵn sàng rồi lại biến mất lần một lần hai thì không khiến đầu bếp chú ý, nhưng nếu ngày nào cũng biến mất thì đương nhiên người ta phải chú ý rồi.
Vì thế, toàn bộ mọi người trong Hương Nghê Lâu đều bị gọi đến la rầy, chưởng quỹ cho là người nào đó lén ăn vụng nên lôi hết tiểu nhị lên mà giáo huấn một trận.
Mà kẻ khởi xướng thì vẫn không chút nào chùn tay, thức ăn vẫn đều đều bị trộm mỗi ngày khiến toàn bộ tiểu nhị trong Hương Nghê Lâu đều bị liên lụy, ai nấy đều nơm nớp lo sợ nên căng thần kinh lên mười hai phần mười mà để ý từng chút một. Chẳng biết kẻ không biết xấu hổ này là ai mà ngày nào cũng tới “quan tâm chăm sóc” phòng bếp kỹ càng như vậy.
"Tiểu nhị, đem tất cả các món ăn ngon trong điếm lên đây cho ta." Công tử mặc y phục màu mè bước vào trong quán, nhìn thấy lầu hai có một bàn trống thì liền tiến thẳng lên phía đó.
Tiểu nhị thấy người này là kẻ vung tiền qua cửa sổ thì lập tức dán lên mặt một nụ cười cầu tài, "Khách quan, đầu bếp của chúng tôi gần đây vừa mới phối chế vài món mới, không biết khách quan có muốn thử một chút không?" Tiểu nhị kéo cái khăn lau vắt trên vai xuống, lau lau cái bàn.
"Được, kêu đầu bếp nhanh tay lên, lát nữa ta còn phải đi."
Mạn Duẫn đang chuẩn bị lẻn vào hậu viện trộm thức ăn, nghe thấy thanh âm này liền lập tức quay đầu nhìn lại. Cái kẻ mặc y phục năm sáu màu sắc khác nhau, rực rỡ lòe loẹt y như một con vẹt kia chẳng phải là Tề Hồng Hái Hoa Tặc đó sao?
Việc còn chưa xong, sao Phụ Vương lại để cho tên này rời đi vậy nhỉ? Chẳng lẽ tự hắn chạy ra khỏi Vương phủ?
Nghĩ như vậy nên Mạn Duẫn cũng không vội đi trộm thức ăn nữa. Nếu người này thật sự chạy ra khỏi Vương phủ, nàng có thể tới gõ hắn mà kiếm một khoản vào túi nha. đang lo không có bạc dùng thì người này liền dâng tận cửa, Mạn Duẫn đương nhiên là sẽ vui vẻ hớn hở mà nhận lấy rồi.
Sải bước đến cạnh bên bàn kia, Mạn Duẫn kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
"không ngại mời ta dùng bữa chứ?" Mạn Duẫn ngồi xuống đối diện hắn.
Tề Hồng sửng sốt, nhưng sau khi nhận ra người đến là ai thì sắc mặt lập tức trở nên cứng ngắc, nhủ bụng, người của Sầm vương phủ đúng là âm hồn bất tán mà, đến đâu cũng có thể gặp.
"Dĩ nhiên không ngại rồi." Dù Tề Hồng không có bán mạng cho Vương Gia nhưng chuyện tiểu Quận Chúa bỏ nhà đi đã được truyền khắp cả Vương phủ.
Chu Dương đã tìm kiếm tiểu Quận Chúa hơn mười ngày rồi mà vẫn chưa có tìm được, thế mà mình vừa mới thừa dịp đại bộ phận thủ vệ trong Vương phủ đổ ra ngoài tìm người mà chạy ra đây dãn gân dãn cốt và ăn một bữa no nê thì đã gặp ngay phải vị Tiểu Quận Chúa này rồi.
Đúng là xui tận mạng mà!
Tốc độ làm thức ăn của Hương Nghê Lâu cực nhanh, chẳng bao lâu thì thức ăn đã được dọn lên bảy tám món.
"Ngươi tính cứ vậy mà chuồn đấy à? Phụ Vương có biết không?" Mạn Duẫn rút trong ống trúc ra một đôi đũa mộc, gắp một miếng rau cải.
"Ta ở trong Vương phủ cả hai tháng rồi. Tính ta trời sinh vốn thích lang thang vô định, ở lâu một chỗ không được. Cửu vương gia đương nhiên không biết rồi, nếu không ta trốn ra sao được?" Nếu không phải là bởi tiểu Quận Chúa rời nhà thì cái tên thủ vệ kêu Chu Phi kia lúc nào cũng lom lom canh chừng hắn, hoàn toàn không chạy thoát được.
Beta: Khánh Linh
Ba lượng... không được đến vài bữa cơm. Nhiêu đây bạc phải nói là quá ít.
Mạn Duẫn thảy thảy vài nén bạc vụn trong tay nghĩ mất một lúc, rồi mặt ủ mày ê cất vào túi áo. Thời buổi này tiền đúng là không dễ kiếm. Mạn Duẫn trên người không có tiền vốn thì sao có thể đi kiếm tiền đây. Đồ trang sức trên người lại không thể cầm, nếu không sẽ tiết lộ hành tung.
đi lang thang trên đường không mục đích, Mạn Duẫn còn phải dựa vào ba lượng bạc ít ỏi trong túi này để sống vài ngày bên ngoài rồi sau đó mới có thể trở về.
Vương phủ.
Doãn Thái Úy bưng trong tay bưng một chén trà nhỏ, từ từ nhấm nháp thưởng thức, nhưng có thể nhìn ra trong vẻ tươi cười trên mặt một chút âm hiểm ẩn sâu bên trong.
"Để Doãn Thái Úy đợi lâu." Tịch Mân Sầm bước nhanh về ghế chủ nhà, đầu cũng nghiêng sang nhìn Doãn Thái Úy lấy một cái.
"Ta chỉ mới tới thôi, cũng chưa đợi lâu." Doãn Thái Úy đặt ly trà xuống, tủm tỉm cười nói, cố ý nhìn lướt qua đám hạ nhân đứng chung quanh.
Tịch Mân Sầm là người khôn khéo, hiểu ngay ý tứ của hắn là gì.
"Các ngươi đi xuống đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ." Tịch Mân Sầm gõ gõ mặt bàn, giọng lạnh như băng.
Chúng tỳ nữ khúm núm thối lui ra ngoài, khép cửa lại cho hai người.
"Hiền tế à, chuyện trên triều đình ta đã an bài chu đáo cho ngươi rồi, ngươi xem... khi nào thì... động thủ được?" Ánh mắt lão luyện của Doãn Thái Úy như bắn ra tia sáng, vẻ mặt cực kỳ tự đắc.
Tịch Mân Sầm làm bộ kinh ngạc, "Ý ngài là?"
"Triều đình giờ chia làm hai phái, mặc dù số quan viên ủng hộ Tịch Khánh Lân tương đối nhiều, nhưng quyền cầm quân lại ở trong tay chúng ta. Huống chi lão phu lăn lộn trên triều đình mấy năm nay cũng không phải là để chơi, số quan viên dưới trướng của lão phu cũng có chút tiếng nói trên triều đình." Doãn Thái Úy nhếch cao khóe miệng, vuốt vuốt râu tự đắc.
Doãn Thái Úy nói thế này ý là thời cơ đã chín muồi? Nhưng nếu Tịch Mân Sầm thật sự có lòng tạo phản, hắn tuyệt đối sẽ không chọn thời điểm này. Việc nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, bởi hiện tại vẫn còn quá sớm. Nhưng vì Tịch Mân Sầm cũng không có chủ ý kia, bởi so với tạo phản thì hắn muốn nhanh chóng chinh phục được nha đầu nhà mình hơn.
"Toàn bộ cứ theo như nhạc phụ an bài đi."
Doãn Thái Úy rất hài lòng, cười ha ha hai tiếng, mặt mày đầy vẻ đắc ý.
"Vậy phía bên hiền tế cũng nên sắp xếp cho sớm đi, đến lúc đó hai chúng ta trong ứng ngoài hợp, còn sợ không đoạt được hoàng vị từ trong tay Tịch Khánh Lân hay sao?" Doãn Thái Úy cực kỳ tự phụ, nói cứ y nhưng tất cả đều đã nằm gọn trong tay của lão.
Tịch Mân Sầm cũng đoán được tại sao Doãn Thái Úy lại yên tâm như vậy. Thời gian vừa qua, hắn cũng đã quan sát kỹ càng đám quan viên trên triều đình, có thể liệt kê ra vài kẻ có khả năng là kẻ đứng sau lưng lão ta. Hôm nay chính miệng lão ta đã đề xuất thực hiện kế hoạch, chẳng lẽ còn không dẫn dụ được kẻ kia ra sao?
Bày ra một vẻ ý vị thâm trường, Doãn Thái Úy ngẩng lên nhìn thẳng vào Tịch Mân Sầm, nói: "Nửa tháng nữa là ngày giỗ của tiên hoàng... Hay là chúng ta động thủ ngay khi đó? Trong hoàng cung tai vách mạch rừng, không dễ bày bố nhân lực, nhưng nếu đổi ra ngoại thành thì việc ra tay sẽ dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa cũng sẽ không hoài nghi đến bản thân chúng ta."
Xem ra Doãn Thái Úy đã tính toán chu đáo sẵn từ trước, giờ chẳng qua chỉ tới tìm Tịch Mân Sầm để xin ý kiến cho chắc ăn thôi.
Tịch Mân Sầm giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn lão một lúc thật lâu rồi mới nhíu mày, "Như thế rất tốt, cứ thực hiện theo như lời nhạc phụ."
Hai người trong phòng tế đàm thật lâu, qua một canh giờ, khi hai người đã đều miệng đắng lưỡi khô mới thảo luận thỏa đáng mọi chuyện.
Theo kế hoạch của Doãn Thái Úy, lúc Tịch Khánh Lân đi tế điện thì sẽ là lúc an bài việc ám sát rồi giá họa cho người khác, sau đó Tịch Mân Sầm sẽ quang minh chính đại đứng ra chủ trì việc tìm kiếm kẻ phạm tội, rồi dựa vào đó mà đi lên ngôi vị Hoàng đế một cách danh chánh ngôn thuận. Với danh vọng của Tịch Mân Sầm trong Hoàng thất hiện này, cùng với sự kính yêu của dân chúng, ngoài hắn ra chắc chắn không còn người khác ngồi vào được ngôi cửu ngũ này.
không thể không nói, Doãn Thái Úy tính kế vô cùng tinh tế.
Kế hoạch này nhìn vào mỗi phương diện đều như tính toán dọn đường sẵn cho Tịch Mân Sầm, nếu hắn là người có tâm phản loạn thì chắc sẽ thật sự tin tưởng vào lời của lão.
"Cửu vương gia à, lúc ngài đi lên ngôi vị hoàng đế rồi thì trăm ngàn lần đừng quên nhạc phụ này của ngài nhé." Mặt Doãn Thái Úy đầy vẻ tươi cười mà nói đùa.
"Sao quên cho được? Nếu nhạc phụ không thông minh hơn người mà nghĩ ra biện pháp này, Bổn vương cũng ngàn vạn lần không dám động thủ rồi, sợ đến chết cũng chỉ có thể làm một Vương Gia mà thôi." Dù miệng Tịch Mân Sầm nói vậy nhưng mặt mày không có chút tươi cười nào, chỉ nhàn nhẽo phụ họa với Doãn Thái Úy.
"Vậy sớm an bài đi, kế hoạch càng thỏa đáng càng tốt. Ta cáo từ đây." Doãn Thái Úy uống xong một ngụm trà cuối cùng, đứng lên nói.
Vừa đưa Doãn Thái Úy xuất phủ xong, ánh mắt Tịch Mân Sầm lập tức lạnh xuống.
Lão già này thật sự là kẻ lòng muông dạ thú, nhưng chỉ với chút tâm tư như lão ta thì làm sao có thể thoát được lòng bàn tay của hắn. Muốn xoay chuyển thì cũng phải xem xem bản thân lão có bản lĩnh hay không.
"Chu Phi, đem những lời mới vừa trao đổi truyền cho hoàng thượng." Tịch Mân Sầm nhìn bóng lưng Doãn Thái Úy đang từ từ rời đi, gọi một tiếng. Chu Phi lập tức từ góc tối phi ra ngoài.
Chấp kiếm, Chu Phi nói: "Tuân lệnh, Vương Gia." Sau đó từ cửa Vương phủ hướng một hướng khác mà đi.
Tịch Mân Sầm bước được vài bước quay vào Vương phủ thì đã nhìn thấy Doãn Linh Chỉ đi tới.
"Vương Gia, phụ thân đi rồi sao?" Doãn Linh Chỉ nghe nói cha tới nên cố ý chạy tới để trò chuyện cùng Doãn Thái Úy, nhưng lại vừa vặn nhìn thấy Vương Gia đưa cha nàng rời phủ.
Mắt Tịch Mân Sầm dừng lại trên bụng của nàng ta, mặt Doãn Linh Chỉ lập tức có vẻ ngại ngùng, "Vương Gia, đứa bé còn nhỏ, không nhìn ra đâu." Bụng của nàng ta vẫn bằng phẳng như trước đây.
Tịch Mân Sầm ừ một tiếng, "Ngươi quay về nghỉ ngơi đi, có đứa bé thì đừng có đi lung tung."
nói xong, Tịch Mân Sầm đi lướt qua cạnh nàng ta.
Doãn Linh Chỉ nghe được một câu quan tâm này vốn rất vui mừng, chuẩn bị mở miệng yêu cầu Vương Gia cùng dùng bữa, nhưng lại phát hiện Tịch Mân Sầm đã đi cách rất xa.
Mạn Duẫn rời nhà trốn đi vốn đã khiến cho tâm trạng của Tịch Mân Sầm không tốt, lúc này làm gì có rỗi rảnh đâu mà để ý tới Doãn Linh Chỉ? Vả lại, sau hôm nay, những phương diện cần dùng đến Doãn Linh Chỉ cũng đã ít hẳn. Doãn Thái Úy đã chuẩn bị xuất động, mục đích hắn cưới Doãn Linh Chỉ cũng đã đạt được, chỉ cần dọn dẹp hết những tên sâu mọt phản loạn trên triều đình thì liền có thể đuổi nữ nhân này ra khỏi Vương phủ rồi.
Nữ nhân này mới gả vào chưa bao lâu mà cả Vương phủ đã bị nàng ta làm cho rối tung chẳng đâu vào đâu. Nhìn hoa viên đã bị nàng ta thay đổi bố cục loạn tùng phèo, tâm trạng của Tịch Mân Sầm càng kém.
Chỉ cần hai ngày là có thể dùng sạch ba lượng bạc, Mạn Duẫn cố gắng chia một phân tiền thành hai phân mà dùng, nhưng ước chừng cũng chỉ được năm ngày là hết. Bạc trong túi Mạn Duẫn hao hụt từng ngày, hôm nay... đã trống không. Từ tối hôm qua đến sáng nay, Mạn Duẫn không ăn được một chút gì, lại ngủ lạnh ngoài đầu đường một đêm nên bụng giờ này đã trống trơn.
Nhìn thấy Hương Nghê Lâu xa xa, bụng Mạn Duẫn chịu không nổi kêu lên mấy tiếng.
Có vài người đi ngang qua xung quanh nghe thấy thanh âm này đều quay đầu lại nhìn Mạn Duẫn mấy lần, nhưng Mạn Duẫn đều làm như không thấy.
Ông bà đã nói “đói đầu gối phải bò”, giờ Mạn Duẫn đã được thể nghiệm điều này. Nếu cứ tiếp tục nhịn đói như thế này thì cũng không được, Mạn Duẫn xoay người đi vào cái hẻm nhỏ bên cạnh Hương Nghê Lâu, phi thân một cái, lướt qua tường bao, rơi vào sân trong của Hương Nghê Lâu.
Mạn Duẫn đã từng tới Hương Nghê Lâu mấy lần cùng với Phụ Vương, rượu và thức ăn nơi này có tiếng về mỹ vị, hiện tại bụng Mạn Duẫn đói kêu sùng sục nên chỉ cần ngửi thấy mùi hương thức ăn thôi thì như đã nhìn thấy thức ăn được bày đầy bàn rồi.
Bụng đã đói đến độ này, Mạn Duẫn tất nhiên là bất kể ba cái đạo lý về đạo đức nhân nghĩa thối nát gì gì. Sau khi lẻn vào phòng bếp Hương Nghê Lâu, thừa dịp đầu bếp tiểu nhị đang đầu tắt mặt tối, nàng lặng lẽ trộm đĩa vịt quay. Với trình độ khinh công của Mạn Duẫn, trộm vịt quay dễ như trở bàn tay, chẳng qua... tiếc là một thân khinh công thế này mà phải lưu lạc đến mức làm kẻ trộm vặt.
Tìm một nơi an tĩnh, Mạn Duẫn xé từng miếng từng miếng thịt vịt quay đưa vào trong miệng. Mặc dù đang trong tình thế nghèo túng thế này, cách ăn uống của Mạn Duẫn vẫn chậm rãi trật tự như xưa, thập phần tao nhã.
Sắc trời dần dần tối xuống. Nếu ăn trộm cũng đã làm, Mạn Duẫn càng cho phép mình phóng túng, lẻn đại vào một khách sạn, tìm một phòng trống mà đường hoàng leo lên giường ngủ.
một ngày như vậy có thể nói là thoải mái hơn nhiều so với việc bắt buộc phải thắt lưng buộc bụng mấy ngày trước. Nàng tiếp tục sống một cuộc sống thảnh thơi không lo không lắng như vậy, lại qua được mấy ngày.
Mạn Duẫn cũng chảnh, ăn quen sơn hào hải vị rồi nên các thức ăn thông thường không vừa mắt nàng, bởi thế mỗi ngày nàng chỉ chuyên đi trộm thức ăn ở Hương Nghê Lâu. Món ăn được nấu nướng sẵn sàng rồi lại biến mất lần một lần hai thì không khiến đầu bếp chú ý, nhưng nếu ngày nào cũng biến mất thì đương nhiên người ta phải chú ý rồi.
Vì thế, toàn bộ mọi người trong Hương Nghê Lâu đều bị gọi đến la rầy, chưởng quỹ cho là người nào đó lén ăn vụng nên lôi hết tiểu nhị lên mà giáo huấn một trận.
Mà kẻ khởi xướng thì vẫn không chút nào chùn tay, thức ăn vẫn đều đều bị trộm mỗi ngày khiến toàn bộ tiểu nhị trong Hương Nghê Lâu đều bị liên lụy, ai nấy đều nơm nớp lo sợ nên căng thần kinh lên mười hai phần mười mà để ý từng chút một. Chẳng biết kẻ không biết xấu hổ này là ai mà ngày nào cũng tới “quan tâm chăm sóc” phòng bếp kỹ càng như vậy.
"Tiểu nhị, đem tất cả các món ăn ngon trong điếm lên đây cho ta." Công tử mặc y phục màu mè bước vào trong quán, nhìn thấy lầu hai có một bàn trống thì liền tiến thẳng lên phía đó.
Tiểu nhị thấy người này là kẻ vung tiền qua cửa sổ thì lập tức dán lên mặt một nụ cười cầu tài, "Khách quan, đầu bếp của chúng tôi gần đây vừa mới phối chế vài món mới, không biết khách quan có muốn thử một chút không?" Tiểu nhị kéo cái khăn lau vắt trên vai xuống, lau lau cái bàn.
"Được, kêu đầu bếp nhanh tay lên, lát nữa ta còn phải đi."
Mạn Duẫn đang chuẩn bị lẻn vào hậu viện trộm thức ăn, nghe thấy thanh âm này liền lập tức quay đầu nhìn lại. Cái kẻ mặc y phục năm sáu màu sắc khác nhau, rực rỡ lòe loẹt y như một con vẹt kia chẳng phải là Tề Hồng Hái Hoa Tặc đó sao?
Việc còn chưa xong, sao Phụ Vương lại để cho tên này rời đi vậy nhỉ? Chẳng lẽ tự hắn chạy ra khỏi Vương phủ?
Nghĩ như vậy nên Mạn Duẫn cũng không vội đi trộm thức ăn nữa. Nếu người này thật sự chạy ra khỏi Vương phủ, nàng có thể tới gõ hắn mà kiếm một khoản vào túi nha. đang lo không có bạc dùng thì người này liền dâng tận cửa, Mạn Duẫn đương nhiên là sẽ vui vẻ hớn hở mà nhận lấy rồi.
Sải bước đến cạnh bên bàn kia, Mạn Duẫn kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
"không ngại mời ta dùng bữa chứ?" Mạn Duẫn ngồi xuống đối diện hắn.
Tề Hồng sửng sốt, nhưng sau khi nhận ra người đến là ai thì sắc mặt lập tức trở nên cứng ngắc, nhủ bụng, người của Sầm vương phủ đúng là âm hồn bất tán mà, đến đâu cũng có thể gặp.
"Dĩ nhiên không ngại rồi." Dù Tề Hồng không có bán mạng cho Vương Gia nhưng chuyện tiểu Quận Chúa bỏ nhà đi đã được truyền khắp cả Vương phủ.
Chu Dương đã tìm kiếm tiểu Quận Chúa hơn mười ngày rồi mà vẫn chưa có tìm được, thế mà mình vừa mới thừa dịp đại bộ phận thủ vệ trong Vương phủ đổ ra ngoài tìm người mà chạy ra đây dãn gân dãn cốt và ăn một bữa no nê thì đã gặp ngay phải vị Tiểu Quận Chúa này rồi.
Đúng là xui tận mạng mà!
Tốc độ làm thức ăn của Hương Nghê Lâu cực nhanh, chẳng bao lâu thì thức ăn đã được dọn lên bảy tám món.
"Ngươi tính cứ vậy mà chuồn đấy à? Phụ Vương có biết không?" Mạn Duẫn rút trong ống trúc ra một đôi đũa mộc, gắp một miếng rau cải.
"Ta ở trong Vương phủ cả hai tháng rồi. Tính ta trời sinh vốn thích lang thang vô định, ở lâu một chỗ không được. Cửu vương gia đương nhiên không biết rồi, nếu không ta trốn ra sao được?" Nếu không phải là bởi tiểu Quận Chúa rời nhà thì cái tên thủ vệ kêu Chu Phi kia lúc nào cũng lom lom canh chừng hắn, hoàn toàn không chạy thoát được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.