Dưỡng Nữ Thành Phi

Quyển 3 - Chương 2

Phong Ngôn Nhiễm

07/10/2014

Sau đó, hai huynh đệ lại bàn một chút về Trầm Vương và Doãn Thái úy.

Hôm qua vừa về đến Hoàng cung, Tịch Khánh Lân đã phái ngay nhân mã đến niêm phong Doãn phủ. Theo biên bản kiểm kê, bảo bối trong Doãn phủ có thể sánh bằng một kim khố nhỏ. Số lượng tiền tài nhiều như vậy làm cho quốc khố lại thêm phong phú. Về phần Trầm Vương, hổ phù và quân quyền trong tay lão toàn bộ giao nộp cho Tịch Khánh Lân, một bộ phận được phân qua cho Dương tướng quân, một phần chuyển cho Tịch Mân Sầm.

Thời gian chém đầu hai kẻ này được ấn định vào ngày mai.

Sau khi thương nghị nửa canh giờ, hai huynh đệ mới đi đến thống nhất xem tiếp sau nên làm gì. Tình huống hiện tại cần nhất chính là chiêu mộ tân hiền. Cũng nhân dịp này mà Tịch Khánh Lân cũng có thể xử lý một lượt một số người cần xử lý trong triều đình, đỡ phải về sau rước lấy càng nhiều phiền toái.

Mạn Duẫn không cắt ngang nghị luận giữa hai người, chờ đến khi hai người thương nghị gần xong mới ngắt lời: “Hoàng bá bá, người nên định ra vị trí Thái Tử đi. Quyết định sớm ai là Thái Tử thì đám con của người cũng có thể sớm từ bỏ ý niệm tranh đoạt vị trí Thái Tử trong đầu. Triều đình rung chuyển kinh khủng thế này rất dễ làm cho người ta thừa dịp lộn xộn mà đưa người trà trộn vào, sẽ không tốt lắm đâu.”

Mạn Duẫn nói rất có lý, càng hợp với ý tưởng của Tịch Khánh Lân một lần nữa sắc phong Thái Tử.

A dua theo Mạn Duẫn, Tịch Khánh Lân nói: “Tiểu chất nữ có chọn được người nào không?”

Tịch Mân Sầm lạnh lùng nghiêm mặt, nhớ lại những ký ức không hay.

Mạn Duẫn nãy giờ vẫn chú ý đến nét mặt của Phụ Vương, thấy hắn như vậy liền hạ giọng vài phần, “Tin là Thái Tử đã hấp thụ được giáo huấn, trong phần đông các Hoàng tử, cũng chỉ có Tịch Kỳ Nhiễm là có thể đảm đương được trách nhiệm nặng nề. Ta đề cử... Tịch Kỳ Nhiễm.”

Tịch Khánh Lân vừa rồi còn đỏ mặt tía tai vì tranh cãi giờ tựa như nhặt được bảo bối, cười toét cả miệng.

“Trẫm cũng đang có ý này, ánh mắt tiểu chất nữ thật không tệ.” Tịch Khánh Lân khống chế không để lộ cảm xúc đang quá mức cao hứng, cố gắng làm ra vẻ lạnh nhạt nhìn về phía Tịch Mân Sầm hỏi: “Cửu Hoàng đệ có ý kiến gì không?”

Mạn Duẫn rất thấu hiểu nguyên lý “cây gậy và củ cà rốt”. Họ không còn ở Hoàng Đô giúp Hoàng bá bá xử lý công vụ, đương nhiên phải bồi thường cho một tâm sự của hắn.

Tịch Mân Sầm rất hiểu bé con nhà mình, dù sắc mặt âm trầm nhưng vẫn gật đầu: “Nể mặt Duẫn nhi, bổn Vương tha cho hắn một lần. Vị trí Thái Tử quyết định cho hắn đi.”

Tịch Mân Sầm không muốn nhiều lời, vứt cho Tịch Khánh Lân một ánh mắt lạnh, mang theo Mạn Duẫn bước ra khỏi Ngự thư phòng.

Trở lại Vương phủ, Mạn Duẫn liền ngồi phịch xuống ghế không nhúc nhích.

Chu Dương bắt chân chữ ngũ, cái chân gác lên không ngừng rung đùi, trong tay cầm bàn tính khẩy lách ca lách cách vang dội. Vừa khẩy vừa cười.

“Chuyện gì làm ngươi cao hứng vậy?” Mạn Duẫn tò mò xoay tròng mắt.

Chu Dương cười to không hề hình tượng, “Vương phủ thu vào năm nay lại nhiều gấp đôi, thuộc hạ có thể không cười được sao?”

Có nhiều mấy cũng không phải là tiền của ngươi. Mạn Duẫn thở dài trong lòng, Chu Dương rõ ràng là một thần giữ của.

Lười phải nghe thanh âm tạp nham của hắn, Mạn Duẫn đứng dậy đi ra cửa. Vẫn nên về tiểu lâu ngủ thôi, sẵn tiện thu thập đồ đạc cần thiết. Ngày mai trở đi sẽ đi Tê thành, cũng được xem là đi xa nhà, ít nhất cũng phải mất nửa tháng.

Dưới ánh nắng mặt trời, tiểu lâu tạo thành một bóng râm kéo dài. Mạn Duẫn bước nhanh xuyên qua rừng cây, bước trên sàn gác.

Đẩy cửa ra, đi đến cạnh bàn, rót một chén nước uống sạch. Sau đó mới bắt đầu lục lọi quần áo trong ngăn tủ, chọn bừa hai bộ y phục nhét vào tay nải. Thấy bên cạnh có y phục của Phụ Vương, Mạn Duẫn nghĩ nghĩ, rồi cũng sửa sang lại.

Bọn họ mang đồ đạc cũng không nhiều, đồ của hai người cộng lại vừa đủ một tay nải.

Về phần các vật dụng khác như lá trà linh tinh gì đó, toàn bộ do Chu Dương phụ trách.

Cục lông trắng trên giường len lén mở một đôi mắt nhỏ lém lỉnh, rồi như hiểu được cái gì liền phóng vèo về phía cái bàn, chui thẳng vào trong bao.

Việc tổ chức bảo vệ của tiểu lâu vô cùng tốt nên Mạn Duẫn nhất thời không phòng bị, tay nải vừa sắp xếp tốt đã bị Mạo Ngao làm cho rối loạn, từng kiện quần áo bị cào vung ra đất, phân tán đây một cái kia một cái.

Tiểu Mạo Ngao sau khi thành niên thì thân hình y như một con sói hung hãn. Tay nải nhỏ như vậy sao có thể chứa được một vật lớn đến thế. Mặt Mạn Duẫn xanh mét, bắt được cái đuôi xù của Mạo Ngao, “Sao không nghĩ cái thân bồ tượng của mày hả, thế mà cũng đòi chen vào tay nải, đủ chứa mày không?”

Mạo Ngao cả ngày không ăn thì ngủ, ít vận động, nên tuy đã trưởng thành nhưng nhìn vẫn là một cục thịt tròn vo. Nếu không phải đã biết rằng Mạo Ngao có móng vuốt sắc bén, Mạn Duẫn chắc hẳn đã nghĩ mình đang nuôi một con chó kiểng không biết cắn người.

Bị Mạn Duẫn phủi bay, Mạo Ngao xoay người trong không trung rồi vững vàng rơi xuống đất bằng bốn chân. Tính cân bằng cực kỳ tốt, tốc độ cũng cực nhanh, chẳng liên quan gì đến thân mình tròn xoe kia.

Biết mình đã làm rối loạn tay nải chủ nhân đang thu thập, Mạo Ngao ư ư kêu to hai tiếng như bị uất ức lắm.

Mạn Duẫn tức giận đến đập bàn, ấm trà cũng nảy tung lên theo.

Cuối cùng nàng nuôi cái gì vậy? Thế mà còn biết giả vờ ủy khuất.

Nuôi dưỡng tám năm, Mạn Duẫn và Mạo Ngao có cảm tình sâu đậm. Nếu để Mạo Ngao lại trong tiểu lâu thì mình thật đúng là cũng không đành lòng, chắc chắn là sẽ mang theo nó đi luôn.

“đi ngủ đi, lúc nào xuất phát ta nhất định sẽ mang theo ngươi.” Mạn Duẫn khoát tay với nó, một lần nữa soạn sửa tay nải.

Còn chưa kịp nhặt lên quần áo tán loạn trên mặt đất, cửa phòng lại kẽo kẹt vang lên.

Thanh âm từ tính của Phụ Vương truyền vào, “Đừng thu thập, việc này cứ để Chu Dương làm, đỡ cho hắn cứ suốt ngày nhìn chằm chằm vào bạc trong phòng thu chi mà cộng đi cộng lại sổ.”

Mạn Duẫn cũng biết điểm cổ quái này của Chu Dương, nếu Chu Dương đã nhàn rỗi không có việc gì làm như thế thì cứ giao việc cho hắn là tốt nhất.

Tịch Mân Sầm ôm eo Mạn Duẫn, tiến đến sát tai nàng hạ thấp giọng nói: “Duẫn nhi, chuyện phiền lòng trên triều đình đã chấm dứt rồi, chúng ta cũng nên hưởng thụ thôi chứ.” Đầu chôn vào cổ Mạn Duẫn, khẽ cắn vành tai nàng.

Vành tai của Mạn Duẫn rất dày, cắn vào cảm giác rất có thịt, làm cho người ta nhịn không được mà muốn vuốt ve. Nghe người ta nói, người có vành tai dày thì vận tiền tài và vận bằng hữu rất tốt.

Hưởng thụ? rõ ràng ngươi mới là người hưởng thụ nhiều nhất.

Nhớ tới lần đầu tiên Mạn Duẫn bị ép buộc đến thảm thương, xuống giường đi lại mà hai đùi đều run rẩy mãi không thôi.

“Phụ Vương... Ta nhớ ra rồi, Chu Dương tìm ta có việc gì đấy.” Mạn Duẫn tìm đại một cái cớ để trốn.

Nhưng Tịch Mân Sầm liếc mắt một cái là đã phá được âm mưu, “Chu Dương đang ở tiền thính lý xem sổ sách, tìm ngươi làm gì. Đừng nghĩ lừa bổn Vương, không thì lát nữa sẽ bị phạt nặng.” Ngón tay đã đẩy áo Mạn Duẫn ra, chậm rãi luồn vào ve vuốt.

Da thịt dưới bàn tay rất xúc cảm, mềm mượt dẻo dai, vô cùng mịn màng.

Hai má Mạn Duẫn đỏ bừng, “Ban ngày ban mặt ai lại làm chuyện này!” Mắt như chứa nước trừng hắn, nhưng chẳng có chút tính uy hiếp nào. Trong mắt Tịch Mân Sầm lại giống như là đang hờn dỗi, càng làm cho người ta thêm cầm giữ không được.

Buông vành tai bị cắn đỏ bừng ra, Tịch Mân Sầm hôn nhẹ dọc cằm, cuối cùng cắn lấy cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn kia, mút nhẹ. Đến lúc cảm thấy đã kích thích đủ lâu, Tịch Mân Sầm mới vói đầu lưỡi vào, chậm rãi nhấm nháp.

“Bổn Vương làm được, Duẫn nhi từ từ sẽ tập thành thói quen.”

Chỉ chốc lát sau, Mạn Duẫn đã bị lột sạch, làn da bóng loáng như trứng gà bóc, trắng nõn mịn mượt.

Ôm lấy Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm đi về hướng giường lớn.

Tiểu Mạo Ngao lui vào góc giường, hai chân trước che mắt, trong đám lông xù của bàn chân vẫn có thể thấy đôi mắt hí đang tinh ranh lóe sáng, nhìn chằm chằm bên này không nháy mắt để đánh giá tình hình.

“Ngươi xem ngươi nuôi sủng vật gì thế này...” Cũng chỉ có sủng vật này mới dám mê đắm nhìn ngó như vậy.



Mạn Duẫn đỏ mặt, vùi vào vòng tay ôm ấp của Phụ Vương, nũng nịu: “Quăng ra...”

Tiểu Mạo Ngao lại xèo xèo kêu to, như đang tỏ vẻ kháng nghị.

Cuối cùng, dưới uy lực của Tịch Mân Sầm, tiểu Mạo Ngao cúi thấp đầu, lê từng bước do dự nhảy xuống khỏi giường lớn, chạy ra khỏi phòng, còn săn sóc mà đóng cửa lại dùm cho hai người.

Lần trước Tịch Mân Sầm đã hưởng được ngon ngọt nên hiển nhiên là không chịu dễ dàng buông tha cho Mạn Duẫn, huống hồ hắn chờ giờ khắc này ước chừng đã chờ đến tám năm.

Ván giường kẽo kẹt kẽo kẹt vang vọng, bên trong sa trướng là hai thân thể trần trụi chặt chẽ ái ân với nhau, ngẫu nhiên có thể nghe thấy vài tiếng rên rỉ rất động lòng người.

rõ ràng nên là thời gian nghỉ ngơi, thế mà Mạn Duẫn lại bị ép buộc đến xương sống thắt lưng đều đau đến kịch liệt, mãi đến hôm sau mà còn không xuống giường được, ngay cả ăn cơm mặc quần áo đều do Tịch Mân Sầm tự tay chăm sóc.

Nếu Phụ Vương không biết tiết chế, Mạn Duẫn đánh chết cũng không muốn lần nữa.

Thấy Tịch Mân Sầm bưng cháo trứng thịt nạc vào cửa, Mạn Duẫn hếch mũi lên cao cao, cố ý xoay mặt sang một bên.

“Duẫn nhi ngoan, lần sau Phụ Vương nhất định sẽ khống chế bản thân.” Tịch Mân Sầm múc một thìa cháo đưa đến bên miệng Mạn Duẫn, khóe miệng lộ ra vẻ nhu tình nhàn nhạt cộng thêm vài phần dỗ dành.

Nghe thấy thanh âm của Phụ Vương, Mạn Duẫn đã hết giận hơn phân nửa.

Nhưng Phụ Vương đúng là con mẹ nó tinh lực tràn đầy, mỗi lần đều ép buộc nàng đến chết đi sống lại. Nàng còn muốn sống lâu vài năm nha.

Nàng nào có biết những năm gần đây Tịch Mân Sầm vẫn không có chỗ để dập lửa, vất vả lắm mới đợi được đến khi đứa nhỏ lớn lên, không ăn nhiều vài lần thì trong lòng cũng luyến tiếc.

Mỗi lần Tịch Mân Sầm đút một thìa cháo, Mạn Duẫn liền nuốt một ngụm.

“Hôm nay cứ để ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai chúng ta hãy xuất phát sớm một chút cũng được.” Đút xong cháo, Tịch Mân Sầm đặt chén lên bàn nhỏ bên cạnh, đưa tay sờ sờ lên trán Mạn Duẫn.

Rồi ôm lấy Mạn Duẫn mà cứ vậy nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ.

Đúng như Tịch Mân Sầm đã nói, hôm nay hắn không động thủ sờ loạn nữa. Mạn Duẫn nằm xuống tựa vào trong lòng Tịch Mân Sầm không lâu thì cũng rơi vào giấc ngủ thật sâu.

Mạn Duẫn thật thích hương vị trên người Phụ Vương, bờ vai rộng lớn cho nàng một cảm giác rất an toàn khi dựa vào.

Hạ nhân trong Sầm Vương phủ biết Vương gia muốn cải trang đi tuần nên trời còn chưa sáng đã rời giường thu thập này nọ.

Đến buổi tối, đồ đạc thu thập được ước chừng có hai rương lớn. Sau khi trải qua Chu Dương tinh khiêu tế tuyển, hai cái rương lớn bị cắt giảm thành một gói hành lý lớn.

Lần này bọn họ là cải trang đi tuần, sao có thể quy mô giống đi sứ Nam Trụ mà vận chuyển vài cái rương lớn cùng đi được? Cái gọi là cải trang đương nhiên là phải lén lút đi mà không khiến cho người khác chú ý rồi. Hơn nữa bọn họ phải đi tra án, nếu rầm rộ như vậy đến khi ngươi vừa đến nơi thì kẻ địch đã biết, chứng cớ linh tinh gì đó còn không bị chúng tiêu hủy toàn bộ sao.

Cho nên sáng sớm hôm đó, Tịch Mân Sầm mang theo Mạn Duẫn cùng huynh đệ Chu gia len lén đi ra Vương phủ, những người khác hoàn toàn không biết bọn họ đã rời đi khi nào.

Chu Dương mua một chiếc xe ngựa, loại mà trên đường cái nhìn đâu cũng có thể thấy một chiếc giống vậy. Bốn người lặng lẽ ra khỏi Hoàng Đô, chậm rãi chạy trên quan đạo.

Tựa như người ta đi du ngoạn, thấy cái gì mới mẻ thì đều dừng xe ngựa lại để nhìn xem. Vốn chỉ cần thời gian tám ngày là có thể chạy tới được Tê thành, bọn họ chạy mất ước chừng hơn mười ngày. Tri phủ tại Tê thành đã sớm nhận được tin tức rằng Cửu Vương gia sẽ đến tuần tra nên đã phân phó thủ vệ cùng nha dịch phải nghiêm chỉnh khoản đãi, chuẩn bị rầm rộ để nghênh đón Cửu Vương gia.

Nhưng đợi hết ngày này qua ngày khác, thái dương hết xuống núi lại mọc lên, thế mà ngay cả cái bóng quỷ cũng chẳng nhìn thấy. Dây thần kinh của bọn họ bị kéo đến căng thẳng vài ngày rồi dần dần cũng không nâng dậy nổi tinh thần, cứ tiếp tục như trước kia, nên làm cái gì thì cứ làm cái nấy.

Ngay tại thời điểm mà tất cả mọi người đều đã lơi lỏng, một chiếc xe ngựa chẳng hề bắt mắt đã tiến vào Tê thành. Dọc theo đường đi, những người trên xe đều vô cùng thích ý. Rời xa sự tranh đấu lục đục nơi Hoàng cung, thể xác và tinh thần của họ đều được thả lỏng, lúc nhìn lên bầu trời xanh trong cũng cảm thấy càng thêm rộng mở đến mênh mông.

Vừa qua khỏi buổi trưa, ánh mặt trời còn rất mạnh, chiếu xuống làn da nóng rát.

Bởi vì đã ăn lương khô vài ngày qua nên mọi người thập phần tưởng niệm mùi cơm gạo nóng hôi hổi. Nghe thấy sắp đến được Tê thành thì chẳng ai muốn lại ăn món lương khô khó nuốt kia nữa.

Vừa mới tiến vào thành, Chu Dương liền xoay người nhảy phắt xuống xe ngựa, tóm một người qua đường để hỏi tửu lâu tốt nhất Tê thành là ở đâu.

Chu Dương hỏi đường xong thì nhảy lên vỗ đánh bốp vào vai Chu Phi, “Ca, đi về phía tây, tới tửu lâu Lưu Hương lớn nhất đi.”

Vừa nghĩ tới những món ăn bốc khói nóng hổi thì Chu Dương chảy nước miếng thành dòng.

Xe ngựa lại bắt đầu lạch cạch lắc cắc, cuối cùng dừng trước một gian tửu lâu.

Mạn Duẫn cũng thèm ăn ghê gớm nên xe ngựa vừa ngừng là đã nắm tay áo Tịch Mân Sầm kéo ra bên ngoài.

Nhưng Mạn Duẫn chưa kịp đẩy ra mành che cửa xe, Tịch Mân Sầm đã xoay tay túm lại khiến Mạn Duẫn ngã ngồi trong lòng mình. Tịch Mân Sầm lấy ra một mảnh khăn lụa, che lại nửa mặt Mạn Duẫn.

“Được rồi, cứ đi vậy đi.”

Mạn Duẫn không hiểu, trong lòng đầy nghi vấn, “Vì sao?” Ăn cơm mà đeo khăn che mặt rất không thoải mái à nha.

Huống hồ khi trên đường về Phong Yến, chính nàng cũng tìm một mảnh khăn lụa để che mặt, ngược lại càng rước lấy thêm nhiều phiền toái hơn. Dáng vẻ yểu điệu lại nửa che mặt kiểu này càng tạo nên cảm giác thần bí, càng khiến cho người ta mơ màng.

Thấy Mạn Duẫn muốn cởi xuống, Tịch Mân Sầm đưa tay đè lại tay nàng, “Gì đó của bổn Vương, không muốn để cho người khác xem.”

Mạn Duẫn mắng như điên trong lòng. Khuôn mặt này không biết đã có bao nhiêu người đã thấy đã gặp, giờ mới nói câu này rõ ràng là muốn lừa nàng.

Còn chưa nghĩ ra nguyên nhân sâu xa, Tịch Mân Sầm đã túm lấy tay nàng, bước ra xe ngựa.

Xe ngựa chẳng hề bắt mắt nên sau khi nhìn lướt qua, chưởng quầy tiếp tục gảy bàn tính.

Đến khi Tịch Mân Sầm cùng Mạn Duẫn bước ra khỏi xe ngựa, trong tửu lâu vang lên từng đợt huýt sáo. Tuấn nam mỹ nữ trong Tê thành không ít, nhưng bọn họ vẫn là lần đầu tiên trông thấy được bộ dạng xuất chúng như thế này. Bên cạnh nữ tử còn có một ‘con chó lông rậm’ màu trắng, màu lông sáng bóng, nhìn là biết một con sủng vật thượng đẳng.

Tay gảy bàn tính của chưởng quầy khựng lại một chút, đến khi muốn cúi đầu tiếp tục tính thì mới phát hiện không còn nhớ rõ đã tính đến bao nhiêu.

Tê thành được xem là một thành lớn tại Phong Yến hoàng triều, kinh tế rất phát đạt. Chỉ cần thấy dân chúng ăn mặc sáng sủa là đã biết cuộc sống có vẻ yên vui.

“Còn nhã gian không?” Chu Dương chụp một bàn tay lên quầy, nhếch miệng cười ruồi.

Chưởng quầy nhìn cách ăn mặc của bọn họ đều là loại y phục mà chỉ có người phú quý mới mặc thì mặt lập tức toét ra một nụ cười đầy tính chất con buôn, “Các vị đại gia, các ngài tới không đúng thời điểm rồi. Các nhã gian trong tửu lâu của chúng ta đã đầy hết rồi. Bên kia còn một bàn chưa ai ngồi, hay là mời các vị đến ngồi chỗ đó.”

Chu Dương nghiến răng ken két, quay đầu nói: “Gia, không còn nhã gian, vẫn ăn ở đây chứ?”

Tịch Mân Sầm không trả lời, chỉ nhìn về phía Mạn Duẫn.

Mạn Duẫn nói: “Thôi cứ ăn tại đây đi, đổi chỗ nữa thì rất phiền toái.”

Chu Dương vừa nghe vậy thì moi ra một thỏi bạc đưa cho chưởng quầy, “Dọn hết các món ngon rượu tốt của tửu lâu các ngươi ra, mỗi thứ một phần.”

Đủ loại ánh mắt trong tửu lâu đều tụ tập vào nhóm Mạn Duẫn. Nam nhân xem mỹ nữ, nữ nhân xem tuấn nam, đủ các loại ánh mắt háo sắc.



Thấy Chu Phi đứng im bên cạnh, Mạn Duẫn mở miệng: “đã ra ngoài thì không cần câu nệ như vậy. Chu Phi, ngươi cũng ngồi xuống ăn đi.”

Lại nhìn Chu Dương ở phía đối diện, chưa có người kêu ngồi xuống thì đã xoa chân xoa tay ngồi xuống ghế, ra dáng ‘Lão Tử có tiền, Lão Tử là đại gia’.

Sau khi thấy Tịch Mân Sầm gật đầu, Chu Phi cóm róm ngồi vào cạnh Chu Dương.

Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn ngồi cùng một phía, bàn tay đặt ở bên hông Mạn Duẫn như tuyên thệ chủ quyền. Lúc nhẹ lúc nặng nắn lấy eo thon của Mạn Duẫn, không khí giữa hai người lúc này thập phần ái muội. Bằng vào mắt thường, người ta có thể nhìn ra quan hệ không bình thường giữa hai người.

Mạn Duẫn chuyên tâm dùng bữa, cố gắng hết sức không chú ý đến những ngón tay không an phận ở bên hông kia, đối với những tầm mắt chung quanh lại càng không lưu ý chút nào.

Mọi người si ngốc nhìn sang bên này, trong lòng vừa hâm mộ lại vừa ghen tị. trên thế gian cũng chỉ có nam tử tuấn mỹ như vậy mới có thể xứng đôi với thiên hạ tuyệt diệu như thế. Trong mắt mọi người, hai người chính là một đôi thần tiên quyến lữ bằng xương bằng thịt.

một người tuấn mỹ vô song, một người mỹ mạo động lòng người. Chẳng qua trên mặt nữ tử lại mang khăn lụa nên không thể xem kỹ mỹ mạo, nhưng nhìn cặp lông mi dài cong vút cùng ánh mắt linh động quyến rũ kia thì cũng có thể suy ra nửa bên dưới mặt cũng rất xinh đẹp. Nếu may mắn được ôm ấp một lần thì có chết cũng đều cam nguyện.

Chu Dương thần kinh thô, chỉ chăm chăm trông chờ thức ăn đưa lên. Thấy đại ca nhà mình nghiêm mặt, đũa không nhúc nhích dù một chút, thì liền dùng khuỷ tay huých hắn một cái, “Đại ca, đã đi theo lão gia cùng tiểu thư thì phải học quen với loại ánh mắt này, nếu không làm sao hòa đồng được.” Rồi ném cho lão ca một ánh mắt ‘thoải mái đi’.

Khiến Chu Phi tức giận đến giơ cẳng đá một phát dưới bàn.

“Chu Dương nói đúng, bọn họ thích xem cứ để cho họ xem. Dù sao trong cuộc đời con người ta chẳng ai có thể tránh được mãi ánh mắt của người khác.” Mạn Duẫn nuốt xong một miếng cơm cũng ngẩng đầu bảo Chu Phi thoải mái.

Tuy là nói vậy, nhưng người ngồi đối diện đường đường là Cửu Vương gia đó nha. Đây vẫn là lần đầu tiên Chu Phi ngồi cùng bàn ăn cơm với Vương gia, nên hắn vẫn giữ phận cấp dưới, tuân thủ quy củ, không dám có gì mạo phạm.

Tịch Mân Sầm vẫn im lặng nãy giờ bỗng buông đũa, nói: “Chu Phi, so với đám huynh đệ trong nhà, ngươi đi theo ta thời gian lâu nhất.”

Tịch Mân Sầm không không toát ra một câu, làm cho ba người đều sững sờ tại chỗ.

Đôi đũa Mạn Duẫn đang cầm gắp đồ ăn rơi xuống bàn cái cạch. Biết Phụ Vương xưa nay luôn lạnh như băng, không bao giờ nói lời tâm tình, nếu có thể thốt ra được những lời này chứng tỏ hắn rất trọng dụng Chu Phi.

Chu Phi thiếu chút nữa thì lệ nóng đoanh tròng, “Tạ lão gia.”

Chu Dương vỗ vỗ vai hắn, “Thấy chưa, lão gia chúng ta vẫn thật có tình cảm đó.”

Từ khi tiểu Quận chúa có mặt trong cuộc đời Vương gia, tuy bên ngoài Vương gia vẫn mặt lạnh, nhưng cuối cùng vẫn có tình cảm thuộc về nhân loại, cho dù bình thường chẳng bao giờ lộ ra chút tươi cười nào nhưng số lần tức giận càng ngày càng ít.

Tin rằng chỉ cần thời gian, trái tim đóng băng kia của Vương gia đã cách điểm hòa tan không xa nữa.

không rõ vì sao Chu Dương lại nhìn mình vô cùng cảm động, Mạn Duẫn nhíu nhíu mày, tên này thất thần phần hồn phần vía bay đến đâu rồi không biết?

Gắp lên một miếng khoai tây xào, bỏ vào trong bát Tịch Mân Sầm, “Phụ... Phụ thân, ăn cơm đi...”

Câu nói của Mạn Duẫn còn chưa hoàn chỉnh, bàn tay bên hông đột nhiên mạnh lên rất nhiều, khiến Mạn Duẫn đau đến rướn thẳng thắt lưng, dùng mắt trừng ai đó.

Tịch Mân Sầm làm như chưa chuyện gì xảy ra, gắp miếng khoai tây kia lên, nói: “Vi phu biết rồi.”

Ngụm cơm trong miệng Chu Dương không nuốt vào được, nghẹn ở ngay cổ họng, chụp vội chén rượu trên bàn dốc ừng ực vào miệng.

Tay Chu Phi cầm đôi đũa chợt lóng ngóng, suýt thì rớt đũa xuống đất.

Ánh mắt của đám người xung quanh càng thêm cực nóng. Quả nhiên là một đôi bích nhân. Nhìn dáng vẻ hai người đi, xứng biết bao nhiêu nha.

Mạn Duẫn hoàn toàn mơ hồ, cuối cùng đã biết Phụ Vương định diễn thế nào. Nàng đã nói mà, đâu phải khi không đang yên đang lành lại muốn nàng mang khăn lụa lên đâu!

“Ngoan, nương tử ăn cái này.” Tịch Mân Sầm chăm sóc gắp một khối đậu hũ, đút tận miệng Mạn Duẫn.

Mạn Duẫn vẫn còn ngốc rớt, há mồm ngậm vào theo bản năng.

một đám người trong tửu lâu mắt đều nở hoa đào, nghĩ bụng, đôi vợ chồng này tình cảm thật tốt đến không thể bắt bẻ. Có mấy nữ tử hết nhìn Tịch Mân Sầm rồi lại quay sang nhìn trượng phu của mình, thở dài một hơi. Hoàn toàn không thể so sánh được nha.

“Nào... Ngươi thích ăn cái này nhất, nếm thử xem ngon không.” Trong lòng Mạn Duẫn lủi lên một ngọn lửa, gắp lấy món cải củ mà Tịch Mân Sầm ghét nhất, đút vào trong miệng hắn.

Tịch Mân Sầm hơi hơi nhíu mày, không dám nói một câu, cố chịu đựng nỗi chán ghét mà há mồm, không hề nhai cái nào liền nuốt thẳng vào bụng.

Chu Phi Chu Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, đầu óc đều đình chỉ hoạt động.

Khi nào thì... xưa nay không ai có thể bức Vương gia làm việc mà hắn không thích.

Bất quá Vương gia thật cũng quá âm hiểm, dám quang minh chính đại kêu tiểu Quận chúa là ‘Nương tử’.

Tịch Mân Sầm không thích ăn món gì, Mạn Duẫn liền cố ý gắp món đó đút cho hắn. một sau, Tịch Mân Sầm không thể không nhéo mạnh eo nàng, “Duẫn nhi, Phụ Vương ăn no rồi, đừng gắp nữa.”

Ăn no? Tổng cộng mới có vài miếng thôi.

“Đừng nóng, dù sao ngươi đã là nữ nhân của bổn Vương. Bổn Vương chỉ nói sự thật thôi mà.” Tịch Mân Sầm để sát vào tai Mạn Duẫn, hạ giọng nói.

Mạn Duẫn cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, nhiệt khí không ngừng tiến vào tai, mặt liền đỏ lên rất nhanh. Chân dưới bàn nhấc lên, hung hăng đạp mạnh lên bàn chân hắn.

Biết Mạn Duẫn thẹn quá thành giận, Tịch Mân Sầm không trốn, chịu một cước này.

Mạn Duẫn tưởng hắn sẽ né tránh, nên đến khi phát hiện đạp đúng ngay chóc thì trong lòng lại lo lắng.

“Có đau hay không?” nhỏ giọng hỏi.

Tịch Mân Sầm tự hỏi một lúc, “Nếu Duẫn nhi kêu một tiếng ‘Phu quân’ thì sẽ không đau.”

Thấy Phụ Vương còn có tâm tư để đùa giỡn, Mạn Duẫn trừng mắt: “Xem ra là không đau.” nói xong, tiếp tục gắp đồ ăn, tao nhã ăn cơm cho xong.

Nhìn Mạn Duẫn chết sống cũng không kêu một tiếng, Tịch Mân Sầm không nói gì nữa. Xem ra còn phải từ từ đánh hạ phòng tuyến của Mạn Duẫn, để cho nàng mau chóng mở miệng kêu một tiếng này.

Chu Phi Chu Dương thấy ánh mắt Vương gia quét qua, lập tức cắm đầu và cơm.

Hay nhỉ, sau khi Vương gia gặp tiểu Quận chúa thì càng ngày càng giả dối, chiêu gì đều có thể dùng đến. Trong lòng bọn họ bi ai dùm tiểu Quận chúa một phen. Tự cầu phúc đi.

Bữa ăn này ai nấy đều ăn thật no, đặc biệt là Mạo Ngao. đã vài ngày qua không được măm thức ăn mặn, nó vừa thấy thịt đã liền đỏ mắt, ăn một bàn đồ ăn cũng chưa đã thèm.

Lúc tiểu nhị đến thu dọn thì hai mắt liếc không ngừng về phía Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm, dường như có cái gì muốn nói mà lại không dám.

Ngập ngừng một lúc, tiểu nhị nói: “Vị cô nương này, dạo này trong Tê thành không yên ổn, trăm ngàn lần đừng rời tướng công của ngươi đó.”

Thấy dáng vẻ tiểu nhị rất thành thật, Mạn Duẫn tò mò hỏi: “Tiểu nhị ca có thể nói là có chuyện gì không?”

Tiểu nhị cũng là người hay chuyện, thấy mỹ nhân mở miệng nói với mình thì ngượng ngùng cười: “Vừa nhìn là đã biết các ngươi đến từ vùng khác. Là thế này, dạo này trong thành có một kẻ hái hoa tặc, đã có mười mấy cô nương mỹ mạo gặp phải tai ương. Tiểu nhân chỉ muốn nhắc nhở ngươi cẩn thận thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dưỡng Nữ Thành Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook