Quyển 4 - Chương 6
Phong Ngôn Nhiễm
20/11/2014
Edit: tart_trứng
Beta: Ishtar
Bách Lý Vân Dịch có khẩu vị rất tinh tế, chính ra mà nói, bởi do hắn là kẻ kiêng ăn. Đầu bếp của Thiên Kiểm trang bình thường đều thay đổi hàng tháng, không phải vì đầu bếp làm không tốt, mà là khẩu vị của hắn không ngừng thay đổi.
Đặc điểm này cũng phù hợp với tác phong của hắn, làm việc luôn cầu tiến, hắn là người luôn cảm thấy chưa đủ, yêu cầu mọi việc đều phải có tiến bộ.
Ánh sáng nơi chân trời từ từ biến mất, thiên địa chìm vào hoàng hôn u ám.
một bàn đầy thức ăn, chẳng những không giống những thứ bình thường, cả hương vị cũng ngày càng cay.
“Đầu bếp này là người phương bắc, người nơi đó thích ăn cay, không bằng Cửu Vương gia nếm thử con gà lạt kia xem.” Bách Lý Vân Dịch khách khí chỉ vào con gà nói.
Tịch Mân Sầm không cảm kích: “Bách Lý trang chủ nói đồ ăn tốt như vậy, Duẫn nhi nếm thử xem.”
không rõ hành động này của phụ vương là có ý gì, Mạn Duẫn ngẩng đầu nhìn hắn.
Tịch Mân Sầm không lộ ra biểu tình, gắp một miếng gà cho vào bát Mạn Duẫn, cũng không nói gì thêm.
Phụ vương thật sự đang ghen sao, có khả năng này ư?
Vì lấy lòng Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn gắp một miếng thịt bò, cẩn thận chọn miếng ngon nhất bỏ vào chén hắn.
“Phụ vương, người thích nhất là thịt bò”.
một màn tương thân tương ái như vậy, trước mắt người khác cùng lắm chỉ là phụ từ nữ hiếu, nhưng trong mắt Bách Lý Vân Dịch lại biến thành hình ảnh khác.
hắn vẫn cảm thấy giữa hai người có bí mật không thể nói cho người khác biết, rốt cuộc là bí mất gì, Bách Lý Vân Dịch nghĩ sao cũng không thấy thỏa đáng.
Cố ý gắp một miếng rau xanh, hắn hơi đứng dậy, bỏ vào chén Mạn Duẫn: “Tiểu quận chúa, nếm chút rau đi, ăn nhiều dầu mỡ không tốt.”
Mạn Duẫn không rõ hàm xúc nhìn hắn, Bách Lý Vân Dịch là đang muốn tạo thêm phiền toái cho nàng sao, hai người họ không quen thân, có cần gắp đồ ăn như vậy không? Mạn Duẫn quay qua nhìn phụ vương, liền phát hiện sắc mặt của hắn đã muốn xanh mét.
Bách Lý Vân Dịch rốt cuộc là muốn làm gì?
không thể thất lễ với người ta, Mạn Duẫn hướng hắn cười nói lời cảm tạ: “Đa tạ trang chủ, bất quá bản quận chúa có thể tự mình dùng bữa, ngươi cũng tự dùng bữa đi, không cần tiếp đón chúng ta.”
hắn cứ tiếp tục ân cần như vậy, tối nay nàng lại phải chịu trừng phạt của phụ vương mất. Tuy rằng phụ vương phát giận không làm Mạn Duẫn cảm thấy sợ hãi, nhưng nàng vẫn không muốn tối nay phải lao lực quá nhiều.
“Mới vào Thiên Kiểm trang hai ngày, Bách Lý trang chủ và tiểu nữ đã quen thuộc đến vậy rồi!” Tịch Mân Sầm nhìn hành động của Mạn Duẫn và Bách Lý Vân Dịch, trong mắt ẩn chứa lửa giận.
Mạn Duẫn còn chưa nuốt xong miếng thịt gà, nghe phụ vương nói như vậy, cũng không còn tâm tình dùng bữa.
“Hôm nay con mới cùng trang chủ hàn huyên một chút”. Mạn Duẫn tận lực giải thích, phát hiện sắc mặt của phụ vương vẫn không có tốt hơn, ngược lại càng ngày càng nặng nề, nàng đành nói sang chuyện khác: “Phụ vương, tám năm trước sau khi về Phong Yến, vì sao người lại chém chết mười tên đại thần, sao không nói với con chuyện này?”
“Hỏi việc này làm gì? Đều đã trôi qua rồi!” Tịch Mân Sầm dừng đũa, nhìn Mạn Duẫn chăm chú.
“Con chỉ là muốn hỏi một chút thôi, có liên quan đến Trầm vương sao?”
Biết nữ nhi nhà mình thông minh, việc gì cũng không gạt được nàng, Tịch Mân Sầm gật đầu: “Có quan hệ, mười tên đại thần kia cùng hắn liên thủ. Việc ám sát ở Nam Trụ quốc tám năm trước là do bọn họ an bài, cho nên bổn vương tuyệt không lưu tình.”
Chọc giận Tịch Mân Sầm thì phải trả giá rất đắt. Nếu bọn họ dám phái người ám sát, thì nên hiểu rõ sớm hay muộn cũng sẽ có ngày chết trong tay hắn.
Thấy hai người ở Thiên Kiểm trang bàn việc triều đình, Bách Lý Vân Dịch cảm thấy có chút không được tự nhiên, hắn ho khan hai tiếng, nghĩ muốn họ dừng lại đoạn đối thoại.
Chu Dương vừa thấy liền nháy mắt mấy cái: “Bách Lý trang chủ, người cảm thấy không khỏe sao? Cổ họng bị sao vậy?”
Cũng không biết Chu Dương thật sự hồ đồ hay là đang giả vờ, hắn vừa nói xong liền khiến mọi người nhìn về Bách Lý Vân Dịch, ánh mắt tràn ngập cảm khái: “Cao thủ đệ nhất võ lâm xem ra cũng quá yếu ớt rồi!”
Bị mọi người hoài nghi, Bách Lý Vân Dịch có chút tức giận, nhưng vẫn điềm tĩnh nói:
“không có gì, cổ họng có chút ngứa, chúng ta trước tiên vẫn nên dùng bữa đã…” hắn vừa dứt lời, ngoài cửa liền xuất hiện một người khác.
Ngẩng đầu nhìn, không phải là thuộc hạ của Bách Lý Vân Dịch - Tôn Chí đó sao? hắn bình thường nhìn rất ổn trọng, sao lúc này lại giống như một người khác vậy.
Tôn Chí lau vội mồ hôi trên trán, vội vã nói: “Trang chủ, việc lớn không tốt rồi”.
Nghe thế, Mạn Duẫn không khỏi chuyển dời ánh mắt.
Có thể làm cho Tôn Chí ra như vậy, nhất định không phải việc bình thường. Bách Lý Vân Dịch đứng dậy; “Xảy ra chuyện gì, sao lại kích động như vậy?”
Mạn Duẫn vụng trộm nhìn về phía phụ vương, việc này chắc không có quan hệ gì với phụ vương đâu chứ? Hai ngày nay hắn ra vào Thiên Kiểm trang hẳn là đã làm không ít việc!
Tôn Chí một đường vội vã trở về, thở cũng không kịp thở, hít sâu mấy hơi, hơi thở mới dần trở nên vững vàng, hắn nói: “Trang chủ, không biết ở bên ngoài đã có ai tung tin đồn bậy bạ, ngõ lớn ngõ nhỏ đều lưu truyền câu: “Tàng bảo các của Thiên Kiểm trang cócất giữ thạch quả, ăn vào có thể tăng năm mươi năm công lực”. Việc này làm nhân sĩ võ lâm đều sục sôi, nhiều người tâm tư bất chính bị kích động, muốn xông vào trong trang. Vừa rồi thuộc hạ bắt được vài tên tiểu tặc, theo lời bọn họ thì năm ngày sau sẽ có một số lớn người lợi dụng đêm tối xông vào Thiên Kiểm trang”.
“Sao lại có việc này!” Bách Lý Vân Dịch vỗ cái bàn, theo cái bàn run lên rất nhiều thức ăn đều bắn tung tóe.
Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm ngồi phía sau đĩa gà, may mắn đã lui ra xa, nếu không cũng bị văng lên người.
“Lời đồn là truyền từ đâu ra? Cái gì mà quả thần kỳ, trên đời này làm gì có thứ như vậy. Nếu vô duyên vô cớ có được năm mươi năm công lực, chúng ta còn cần gì khắc khổ luyện tập.” Bách Lý Vân Dịch lửa giận ngút trời, quát lớn với đám người xung quanh, ánh mắt chuyển lên người Tịch Mân Sầm, mà sắc mặt Tịch Mân Sầm vẫn như bình thường, không chút thay đổi.
Bách Lý Vân Dịch không ngừng đắn đo, vì sao Cửu Vương gia vừa tới Thanh Châu liền xảy ra việc này? Mọi việc trùng khớp đến vậy sao?
“Trang chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ? Đám ô hợp này bình thường không làm nên việc gì lớn, nhưng nếu nhân số quá đông, chúng ta cũng khó mà phòng bị…” Tôn Chí thấy trang chủ tức giận, hai gối quỳ xuống đất, những người xung quanh toàn bộ đều quỳ xuống.
“Thạch quả là cái gì vậy?” Mạn Duẫn chưa bao giờ nghe thấy loại quả này.
Tịch Mân Sầm nắm hông nàng: “Trong truyền thuyết, thạch quả chính là do võ lâm nhân sĩ trước khi chết ngưng tụ công phu mà tạo thành. Chỉ cần ăn vào, có thể đạt được năm mươi năm công lực. Có điều, đây là truyền thuyết, bổn vương trước giờ cũng chưa từng thấy qua.”
Khóe môi Tịch Mân Sầm gợi lên nét cười lạnh, nhìn không ra vui buồn: “Bách Lý trang chủ, nếu sơn trang có bảo bối như vậy, ngươi cũng lấy ra cho bổn vương chiêm ngưỡng một phen!”
“Cửu Vương gia nói đùa sao? Loại quả này làm sao có thể tồn tại. Đừng nói Thiên Kiểm trang không có, trên đời này cũng sẽ không có”. Bách Lý Vân Dịch giận dữ nói, đấu mắt cùng Tịch Mân Sầm, hai bên tóe lửa khắp nơi.
Hai người không có ai là kẻ dễ bắt nạt, Tịch Mân Sầm đương nhiên biết sự nghi ngờ trong lòng Bách Lý Vân Dịch.
“Bách Lý trang chủ, đừng đem sự hoài nghi của ngươi lên người bổn vương, dạo gần đây bổn vương cũng chỉ ở trong Thiên Kiểm trang, buổi chiều đi ra ngoài làm việc gì, không lẽ ngươi lại không phái người giám thị?” Tịch Mân Sầm lộ ra thần sắc nghiêm trọng, khiến không khí xung quanh cũng trở nên khẩn trương.
Khí thế uy trấn của Cửu Vương gia khiến đám người đang vây quanh không ai dám ngẩng đầu lên.
“Ngươi biết?” không phải câu hỏi, Bách Lý Vân Dịch đang trần thuật.
Cho dù Tịch Mân Sầm ở trong sơn trang, hắn vẫn cẩn thận sai hai cao thủ âm thầm theo dõi Cửu Vương gia. Tuy bị đối phương phát hiện, Bách Lý Vân Dịch cũng không thấy kỳ quái. Võ công của Cửu Vương gia cao thâm đến đâu, ai cũng không biết được; nếu cơ sở ngầm hắn thiết lập không bị phát hiện, lúc này Bách Lý Vân Dịch mới thật sự coi thường vị vương gia này.
“Biết rõ còn hỏi” Tịch Mân Sầm đùa nghịch lọng tóc của Mạn Duẫn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai má nàng, giống như thể xung quanh không tồn tại bất cứ điều gì. Tất cả âm thành đều không liên quan tới hắn.
Bách Lý Vân Dịch dần tỉnh táo lại, khoanh tay đứng: “Tôn Chí, ngươi lập tức thông báo ra ngoài, nói Thiên Kiểm trang tuyệt đối không có thạch quả. Việc này có người bịa đặt, trong ba ngày ta sẽ tróc nã người nọ, công đạo cho mọi người.”
Bách Lý Vân Dịch nếu nói những lời này sớm một chút thì còn có thể ổn định lòng người, có điều bây giờ thì đã muộn.
Tôn Chí lộ vẻ mặt chua xót, hai tay nắm lại nện xuống sàn tạo nên âm thanh phi thường vang dội.
“Trang chủ, biện pháp này chỉ sợ không thể dùng được”.
Bách Lý Vân Dịch nhíu mày: “Tại sao?”
“Phỉ Cát Đường đường chủ - Lạc Tử Nghĩa phản bội, mới vừa được võ lâm thả ra nói tin tức này là thật, thạch quả ở ngay trong Thiên Kiểm trang.
Phỉ Cát Đường chính là phân đường của Thiên Kiểm trang, chức vị đường chủ chỉ thấp hơn trang chủ thôi. Vị trí cao như vậy nói ra, chắc chắn có tác dụng.
“Lạc Tử Nghĩa- lão già này!” Bách Lý Vân Dịch nắm chặt quyền, hắn đã sớm không quen nhìn lão gia hỏa kia tác oai tác quái, nay hắn chưa động thủ mà đối phương đã phản kích.
“Truyền lệnh xuống, ai mang được đầu Lạc Tử Nghĩa về, Phỉ Cát Đường đường chủ liền cho hắn làm”. Bách Lý Vân Dịch chỉ tự ngẫm một lát liền nói.
“Vâng, trang chủ”. Tôn Chí trả lời
Mạn Duẫn nhìn tình huống của bọn họ cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ở một bên.
Bách Lý Vân Dịch lo lắng, bất đắc dĩ phất y bào: “Nếu chiêu kia vô dụng, chúng ta chỉ có thể tiếp đón thôi. Thiên Kiểm trang cũng không phải chỗ đơn giản như vậy, bọn họ nếu dám đến, thì lưu mạng lại đây đi. Bắt đầu từ bây giờ, phong tỏa toàn sơn trang, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào. Chỉ cần nghi ngờ ai, liền trực tiếp tru sát, không cần bận tâm thân phận của đối phương. Ta thật muốn xem, ai có bản lĩnh xông vào đây”.
Thiên Kiểm trang vốn dĩ đã có phòng thủ vô cùng vững chắc, không có ai dẫn đường mà xông tới, phần lớn đều chết vì cơ quan bên ngoài.
Nhưng điều làm Bách Lý Vân Dịch lo lắng là vì người tiết lộ là đường chủ - người rất quen thuộc với bố cục của Thiên Kiểm trang. Nếu hắn dẫn đường, người ngoài xông vào Thiên Kiểm trang thập phần dễ dàng.
“Để Cửu Vương gia chê cười rồi.” Bách Lý Vân Dịch một lần nữa ngồi trên ghế tựa, gọi tỳ nữ: “Bảo đầu bếp làm một bàn đồ ăn.”
Hai người Mạn Duẫn lại lần nữa ngồi xuống bàn.
“Nếu Thiên Kiểm trang không có thạch quả, Bách Lý trang chủ cần gì kích động như vậy?” Mạn Duẫn trực tiếp nói ra nghi vấn trong lòng.
Nếu theo lời phụ vương nói, thạch quả căn bản không có khả năng tồn tại trên đời; nếu trong lòng Bách Lý Vân Dịch không có quỷ thì cần gì để ý đến đám người kia.
Bách Lý Vân Dịch chau mày, không nhìn Mạn Duẫn, ngược lại nhìn Tịch Mân Sầm, hỏi: “Nếu có người đột nhập vào vương phủ, ngài có thể dễ dàng tha thứ sao?”
không chút do dự Tịch Mân Sầm phun ra một lời: “không thể, tự ý xông vào Sầm vương phủ, giết không tha”.
Beta: Ishtar
Bách Lý Vân Dịch có khẩu vị rất tinh tế, chính ra mà nói, bởi do hắn là kẻ kiêng ăn. Đầu bếp của Thiên Kiểm trang bình thường đều thay đổi hàng tháng, không phải vì đầu bếp làm không tốt, mà là khẩu vị của hắn không ngừng thay đổi.
Đặc điểm này cũng phù hợp với tác phong của hắn, làm việc luôn cầu tiến, hắn là người luôn cảm thấy chưa đủ, yêu cầu mọi việc đều phải có tiến bộ.
Ánh sáng nơi chân trời từ từ biến mất, thiên địa chìm vào hoàng hôn u ám.
một bàn đầy thức ăn, chẳng những không giống những thứ bình thường, cả hương vị cũng ngày càng cay.
“Đầu bếp này là người phương bắc, người nơi đó thích ăn cay, không bằng Cửu Vương gia nếm thử con gà lạt kia xem.” Bách Lý Vân Dịch khách khí chỉ vào con gà nói.
Tịch Mân Sầm không cảm kích: “Bách Lý trang chủ nói đồ ăn tốt như vậy, Duẫn nhi nếm thử xem.”
không rõ hành động này của phụ vương là có ý gì, Mạn Duẫn ngẩng đầu nhìn hắn.
Tịch Mân Sầm không lộ ra biểu tình, gắp một miếng gà cho vào bát Mạn Duẫn, cũng không nói gì thêm.
Phụ vương thật sự đang ghen sao, có khả năng này ư?
Vì lấy lòng Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn gắp một miếng thịt bò, cẩn thận chọn miếng ngon nhất bỏ vào chén hắn.
“Phụ vương, người thích nhất là thịt bò”.
một màn tương thân tương ái như vậy, trước mắt người khác cùng lắm chỉ là phụ từ nữ hiếu, nhưng trong mắt Bách Lý Vân Dịch lại biến thành hình ảnh khác.
hắn vẫn cảm thấy giữa hai người có bí mật không thể nói cho người khác biết, rốt cuộc là bí mất gì, Bách Lý Vân Dịch nghĩ sao cũng không thấy thỏa đáng.
Cố ý gắp một miếng rau xanh, hắn hơi đứng dậy, bỏ vào chén Mạn Duẫn: “Tiểu quận chúa, nếm chút rau đi, ăn nhiều dầu mỡ không tốt.”
Mạn Duẫn không rõ hàm xúc nhìn hắn, Bách Lý Vân Dịch là đang muốn tạo thêm phiền toái cho nàng sao, hai người họ không quen thân, có cần gắp đồ ăn như vậy không? Mạn Duẫn quay qua nhìn phụ vương, liền phát hiện sắc mặt của hắn đã muốn xanh mét.
Bách Lý Vân Dịch rốt cuộc là muốn làm gì?
không thể thất lễ với người ta, Mạn Duẫn hướng hắn cười nói lời cảm tạ: “Đa tạ trang chủ, bất quá bản quận chúa có thể tự mình dùng bữa, ngươi cũng tự dùng bữa đi, không cần tiếp đón chúng ta.”
hắn cứ tiếp tục ân cần như vậy, tối nay nàng lại phải chịu trừng phạt của phụ vương mất. Tuy rằng phụ vương phát giận không làm Mạn Duẫn cảm thấy sợ hãi, nhưng nàng vẫn không muốn tối nay phải lao lực quá nhiều.
“Mới vào Thiên Kiểm trang hai ngày, Bách Lý trang chủ và tiểu nữ đã quen thuộc đến vậy rồi!” Tịch Mân Sầm nhìn hành động của Mạn Duẫn và Bách Lý Vân Dịch, trong mắt ẩn chứa lửa giận.
Mạn Duẫn còn chưa nuốt xong miếng thịt gà, nghe phụ vương nói như vậy, cũng không còn tâm tình dùng bữa.
“Hôm nay con mới cùng trang chủ hàn huyên một chút”. Mạn Duẫn tận lực giải thích, phát hiện sắc mặt của phụ vương vẫn không có tốt hơn, ngược lại càng ngày càng nặng nề, nàng đành nói sang chuyện khác: “Phụ vương, tám năm trước sau khi về Phong Yến, vì sao người lại chém chết mười tên đại thần, sao không nói với con chuyện này?”
“Hỏi việc này làm gì? Đều đã trôi qua rồi!” Tịch Mân Sầm dừng đũa, nhìn Mạn Duẫn chăm chú.
“Con chỉ là muốn hỏi một chút thôi, có liên quan đến Trầm vương sao?”
Biết nữ nhi nhà mình thông minh, việc gì cũng không gạt được nàng, Tịch Mân Sầm gật đầu: “Có quan hệ, mười tên đại thần kia cùng hắn liên thủ. Việc ám sát ở Nam Trụ quốc tám năm trước là do bọn họ an bài, cho nên bổn vương tuyệt không lưu tình.”
Chọc giận Tịch Mân Sầm thì phải trả giá rất đắt. Nếu bọn họ dám phái người ám sát, thì nên hiểu rõ sớm hay muộn cũng sẽ có ngày chết trong tay hắn.
Thấy hai người ở Thiên Kiểm trang bàn việc triều đình, Bách Lý Vân Dịch cảm thấy có chút không được tự nhiên, hắn ho khan hai tiếng, nghĩ muốn họ dừng lại đoạn đối thoại.
Chu Dương vừa thấy liền nháy mắt mấy cái: “Bách Lý trang chủ, người cảm thấy không khỏe sao? Cổ họng bị sao vậy?”
Cũng không biết Chu Dương thật sự hồ đồ hay là đang giả vờ, hắn vừa nói xong liền khiến mọi người nhìn về Bách Lý Vân Dịch, ánh mắt tràn ngập cảm khái: “Cao thủ đệ nhất võ lâm xem ra cũng quá yếu ớt rồi!”
Bị mọi người hoài nghi, Bách Lý Vân Dịch có chút tức giận, nhưng vẫn điềm tĩnh nói:
“không có gì, cổ họng có chút ngứa, chúng ta trước tiên vẫn nên dùng bữa đã…” hắn vừa dứt lời, ngoài cửa liền xuất hiện một người khác.
Ngẩng đầu nhìn, không phải là thuộc hạ của Bách Lý Vân Dịch - Tôn Chí đó sao? hắn bình thường nhìn rất ổn trọng, sao lúc này lại giống như một người khác vậy.
Tôn Chí lau vội mồ hôi trên trán, vội vã nói: “Trang chủ, việc lớn không tốt rồi”.
Nghe thế, Mạn Duẫn không khỏi chuyển dời ánh mắt.
Có thể làm cho Tôn Chí ra như vậy, nhất định không phải việc bình thường. Bách Lý Vân Dịch đứng dậy; “Xảy ra chuyện gì, sao lại kích động như vậy?”
Mạn Duẫn vụng trộm nhìn về phía phụ vương, việc này chắc không có quan hệ gì với phụ vương đâu chứ? Hai ngày nay hắn ra vào Thiên Kiểm trang hẳn là đã làm không ít việc!
Tôn Chí một đường vội vã trở về, thở cũng không kịp thở, hít sâu mấy hơi, hơi thở mới dần trở nên vững vàng, hắn nói: “Trang chủ, không biết ở bên ngoài đã có ai tung tin đồn bậy bạ, ngõ lớn ngõ nhỏ đều lưu truyền câu: “Tàng bảo các của Thiên Kiểm trang cócất giữ thạch quả, ăn vào có thể tăng năm mươi năm công lực”. Việc này làm nhân sĩ võ lâm đều sục sôi, nhiều người tâm tư bất chính bị kích động, muốn xông vào trong trang. Vừa rồi thuộc hạ bắt được vài tên tiểu tặc, theo lời bọn họ thì năm ngày sau sẽ có một số lớn người lợi dụng đêm tối xông vào Thiên Kiểm trang”.
“Sao lại có việc này!” Bách Lý Vân Dịch vỗ cái bàn, theo cái bàn run lên rất nhiều thức ăn đều bắn tung tóe.
Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm ngồi phía sau đĩa gà, may mắn đã lui ra xa, nếu không cũng bị văng lên người.
“Lời đồn là truyền từ đâu ra? Cái gì mà quả thần kỳ, trên đời này làm gì có thứ như vậy. Nếu vô duyên vô cớ có được năm mươi năm công lực, chúng ta còn cần gì khắc khổ luyện tập.” Bách Lý Vân Dịch lửa giận ngút trời, quát lớn với đám người xung quanh, ánh mắt chuyển lên người Tịch Mân Sầm, mà sắc mặt Tịch Mân Sầm vẫn như bình thường, không chút thay đổi.
Bách Lý Vân Dịch không ngừng đắn đo, vì sao Cửu Vương gia vừa tới Thanh Châu liền xảy ra việc này? Mọi việc trùng khớp đến vậy sao?
“Trang chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ? Đám ô hợp này bình thường không làm nên việc gì lớn, nhưng nếu nhân số quá đông, chúng ta cũng khó mà phòng bị…” Tôn Chí thấy trang chủ tức giận, hai gối quỳ xuống đất, những người xung quanh toàn bộ đều quỳ xuống.
“Thạch quả là cái gì vậy?” Mạn Duẫn chưa bao giờ nghe thấy loại quả này.
Tịch Mân Sầm nắm hông nàng: “Trong truyền thuyết, thạch quả chính là do võ lâm nhân sĩ trước khi chết ngưng tụ công phu mà tạo thành. Chỉ cần ăn vào, có thể đạt được năm mươi năm công lực. Có điều, đây là truyền thuyết, bổn vương trước giờ cũng chưa từng thấy qua.”
Khóe môi Tịch Mân Sầm gợi lên nét cười lạnh, nhìn không ra vui buồn: “Bách Lý trang chủ, nếu sơn trang có bảo bối như vậy, ngươi cũng lấy ra cho bổn vương chiêm ngưỡng một phen!”
“Cửu Vương gia nói đùa sao? Loại quả này làm sao có thể tồn tại. Đừng nói Thiên Kiểm trang không có, trên đời này cũng sẽ không có”. Bách Lý Vân Dịch giận dữ nói, đấu mắt cùng Tịch Mân Sầm, hai bên tóe lửa khắp nơi.
Hai người không có ai là kẻ dễ bắt nạt, Tịch Mân Sầm đương nhiên biết sự nghi ngờ trong lòng Bách Lý Vân Dịch.
“Bách Lý trang chủ, đừng đem sự hoài nghi của ngươi lên người bổn vương, dạo gần đây bổn vương cũng chỉ ở trong Thiên Kiểm trang, buổi chiều đi ra ngoài làm việc gì, không lẽ ngươi lại không phái người giám thị?” Tịch Mân Sầm lộ ra thần sắc nghiêm trọng, khiến không khí xung quanh cũng trở nên khẩn trương.
Khí thế uy trấn của Cửu Vương gia khiến đám người đang vây quanh không ai dám ngẩng đầu lên.
“Ngươi biết?” không phải câu hỏi, Bách Lý Vân Dịch đang trần thuật.
Cho dù Tịch Mân Sầm ở trong sơn trang, hắn vẫn cẩn thận sai hai cao thủ âm thầm theo dõi Cửu Vương gia. Tuy bị đối phương phát hiện, Bách Lý Vân Dịch cũng không thấy kỳ quái. Võ công của Cửu Vương gia cao thâm đến đâu, ai cũng không biết được; nếu cơ sở ngầm hắn thiết lập không bị phát hiện, lúc này Bách Lý Vân Dịch mới thật sự coi thường vị vương gia này.
“Biết rõ còn hỏi” Tịch Mân Sầm đùa nghịch lọng tóc của Mạn Duẫn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai má nàng, giống như thể xung quanh không tồn tại bất cứ điều gì. Tất cả âm thành đều không liên quan tới hắn.
Bách Lý Vân Dịch dần tỉnh táo lại, khoanh tay đứng: “Tôn Chí, ngươi lập tức thông báo ra ngoài, nói Thiên Kiểm trang tuyệt đối không có thạch quả. Việc này có người bịa đặt, trong ba ngày ta sẽ tróc nã người nọ, công đạo cho mọi người.”
Bách Lý Vân Dịch nếu nói những lời này sớm một chút thì còn có thể ổn định lòng người, có điều bây giờ thì đã muộn.
Tôn Chí lộ vẻ mặt chua xót, hai tay nắm lại nện xuống sàn tạo nên âm thanh phi thường vang dội.
“Trang chủ, biện pháp này chỉ sợ không thể dùng được”.
Bách Lý Vân Dịch nhíu mày: “Tại sao?”
“Phỉ Cát Đường đường chủ - Lạc Tử Nghĩa phản bội, mới vừa được võ lâm thả ra nói tin tức này là thật, thạch quả ở ngay trong Thiên Kiểm trang.
Phỉ Cát Đường chính là phân đường của Thiên Kiểm trang, chức vị đường chủ chỉ thấp hơn trang chủ thôi. Vị trí cao như vậy nói ra, chắc chắn có tác dụng.
“Lạc Tử Nghĩa- lão già này!” Bách Lý Vân Dịch nắm chặt quyền, hắn đã sớm không quen nhìn lão gia hỏa kia tác oai tác quái, nay hắn chưa động thủ mà đối phương đã phản kích.
“Truyền lệnh xuống, ai mang được đầu Lạc Tử Nghĩa về, Phỉ Cát Đường đường chủ liền cho hắn làm”. Bách Lý Vân Dịch chỉ tự ngẫm một lát liền nói.
“Vâng, trang chủ”. Tôn Chí trả lời
Mạn Duẫn nhìn tình huống của bọn họ cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ở một bên.
Bách Lý Vân Dịch lo lắng, bất đắc dĩ phất y bào: “Nếu chiêu kia vô dụng, chúng ta chỉ có thể tiếp đón thôi. Thiên Kiểm trang cũng không phải chỗ đơn giản như vậy, bọn họ nếu dám đến, thì lưu mạng lại đây đi. Bắt đầu từ bây giờ, phong tỏa toàn sơn trang, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào. Chỉ cần nghi ngờ ai, liền trực tiếp tru sát, không cần bận tâm thân phận của đối phương. Ta thật muốn xem, ai có bản lĩnh xông vào đây”.
Thiên Kiểm trang vốn dĩ đã có phòng thủ vô cùng vững chắc, không có ai dẫn đường mà xông tới, phần lớn đều chết vì cơ quan bên ngoài.
Nhưng điều làm Bách Lý Vân Dịch lo lắng là vì người tiết lộ là đường chủ - người rất quen thuộc với bố cục của Thiên Kiểm trang. Nếu hắn dẫn đường, người ngoài xông vào Thiên Kiểm trang thập phần dễ dàng.
“Để Cửu Vương gia chê cười rồi.” Bách Lý Vân Dịch một lần nữa ngồi trên ghế tựa, gọi tỳ nữ: “Bảo đầu bếp làm một bàn đồ ăn.”
Hai người Mạn Duẫn lại lần nữa ngồi xuống bàn.
“Nếu Thiên Kiểm trang không có thạch quả, Bách Lý trang chủ cần gì kích động như vậy?” Mạn Duẫn trực tiếp nói ra nghi vấn trong lòng.
Nếu theo lời phụ vương nói, thạch quả căn bản không có khả năng tồn tại trên đời; nếu trong lòng Bách Lý Vân Dịch không có quỷ thì cần gì để ý đến đám người kia.
Bách Lý Vân Dịch chau mày, không nhìn Mạn Duẫn, ngược lại nhìn Tịch Mân Sầm, hỏi: “Nếu có người đột nhập vào vương phủ, ngài có thể dễ dàng tha thứ sao?”
không chút do dự Tịch Mân Sầm phun ra một lời: “không thể, tự ý xông vào Sầm vương phủ, giết không tha”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.