Quyển 3 - Chương 7
Phong Ngôn Nhiễm
08/10/2014
Trong sạch? Tịch Mân Sầm nhìn sang Mạn Duẫn đầy thâm ý, khóe miệng nhẹ cong lên một chút, dường như nhớ lại việc gì rất tốt đẹp.
Mạn Duẫn cảm thấy lưng phát lạnh, nhìn sang thì thấy Phụ Vương đang như cười như không nhìn nàng.
Ngẫm lại lời nàng vừa mới nói xong, hai má Mạn Duẫn chợt đỏ ửng lên.
Tịch Mân Sầm đột nhiên nghiêng người sang, kề đầu vào sát tai nàng, “Duẫn nhi, trong sạch của ngươi không phải đã cho Phụ Vương từ lâu rồi sao?”
Thanh âm cực nhỏ, chỉ quanh quẩn ở giữa hai người. Hơi thở của Phụ Vương thật vững vàng, dù giọng nói vẫn lạnh băng như trước nhưng Mạn Duẫn vẫn có thể nghe ra một tia đùa giỡn trong đó.
Quả nhiên, nói sai, là rất nguy hiểm.
“Phụ Vương...” Mạn Duẫn hơi hổn hển quát lên.
Động tác thật nhỏ giữa hai người, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ là Cửu Vương gia đang nói nhỏ với tiểu Quận chúa điều gì đó. Mà nội dung, đại đa số bọn họ đều đoán, là về chuyện của Tô Kỳ.
Mọi người bị động tác này của hai người khiến cho hoảng sợ tới mức trái tim như muốn nhảy lên tận cổ họng, bên thái dương của Ngô Lệnh Bằng từng giọt mồ hôi lớn ròng ròng chảy xuống. Bởi vì tại Tê thành thì chức quan của hắn lớn nhất, rất ít khi nào phải quỳ xuống. Giờ phải quỳ lâu như vậy nên đầu gối đã phát đau. Nhưng Cửu Vương gia không kêu hắn đứng lên, hắn làm sao dám động đậy?
Càng nghĩ đến tiểu tử Tô Kỳ kia, Ngô Lệnh Bằng lại càng tức giận.
Bốn năm trước, hắn cưới vào một mỹ nữ như hoa như ngọc, nhỏ hơn mình gần mười tuổi. Nữ nhân này chỗ nào cũng tốt, ngoại trừ việc có một ca ca không học vấn không nghề nghiệp. Mấy năm nay, chỉ riêng việc thu thập hậu quả rối rắm cho Tô Kỳ thôi đã không biết là bao nhiêu lần.
Tề Hồng là kẻ lão làng trong tình trường nên khi thấy khuôn mặt Mạn Duẫn ửng lên như ráng đỏ thì lập tức nghĩ rằng: giống như đang nghĩ đến chuyện kia kia. Hai người này rõ ràng là đang tán tỉnh nhau nha, uổng cho các ngươi cũng có mắt thế mà lại nhìn không ra.
Nâng tay lên che miệng, ho khan hai tiếng tượng trưng, ý bảo hai người kia nên chú ý hình tượng đi. Trong mắt người ngoài, các ngươi là cha con đó nha. Mắt hai người đong đưa đưa tình như vậy, bộ sợ người khác nhìn không ra à?
Giờ đang lúc nói chuyện chính sự! Mạn Duẫn bực mình vì Phụ Vương xen ngang lúc nàng đang ra oai, nên liếc xéo hắn một cái.
“Ngô đại nhân, ngươi làm Tri phủ nhiều năm như vậy rồi, thấy chuyện này nên giải quyết thế nào? Bản Quận chúa chưa lấy chồng, nếu danh dự bị phá hỏng thì các ngươi có thể đảm đương trách nhiệm được không?” Hai má đỏ lựng dần dần nhạt đi, Mạn Duẫn ngồi ở trên ghế, nhàn nhạt mở miệng truy vấn.
Lúc Mạn Duẫn ngồi thì lưng luôn thẳng tắp, y phục trắng xòa trên mặt đất, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tản ra một khí chất tôn quý.
Tịch Mân Sầm ngồi bên cạnh nàng, nhíu mày, quát Ngô Lệnh Bằng: “Thời gian của bổn Vương không phải để cho ngươi lãng phí.”
Ngô Lệnh Bằng hoảng sợ run rẩy, trong đầu trăm chuyển ngàn xoay, đột nhiên sáng kiến lóe lên, kéo ống tay áo lau nước mắt nức nở khóc: “Cửu Vương gia, ngài hiểu lầm hạ quan rồi. sự việc không phải như ngài tưởng đâu. Hạ quan không hề nghĩ bao che cho Tô Kỳ.”
Nước mắt của Ngô Lệnh Bằng y như nước mắt cá sấu, nói đến là đến ngay. Trước một khắc hai mắt còn ráo hoảnh, giờ đã lập tức ướt át lưng tròng.
Mạn Duẫn nhăn lại đôi mày, trong lòng có một dự cảm không tốt.
Việc này tuyệt đối quan hệ không ít đến Ngô Lệnh Bằng, nhưng xem biểu hiện của Ngô Lệnh Bằng lúc này thì có vẻ đã nắm chắc có thể tự bảo vệ mình.
“Tiểu Quận chúa suýt nữa thì bị người ta hạ độc thủ, hạ quan cũng cảm thấy đau lòng sâu sắc. Tô Kỳ tuy là đại cữu tử của hạ quan, nhưng một khi đã phạm pháp thì nên xử theo luật, hạ quan tuyệt đối sẽ không thiên vị bất luận kẻ nào.” Ngô Lệnh Bằng chùi chùi nước mắt, gương mặt hoàn toàn vô tội, khóc lóc kể lể: “Sáng nay hạ quan nhận được tin rằng tên hái hoa tặc gây sóng gió lâu nay là đại cữu tử của hạ quan, hạ quan đã lập tức phái ra nha dịch để tìm kiếm chung quanh, muốn truy bắt hắn về quy án.”
Có thể trong thời gian ngắn như vậy mà đã nghĩ ra được đối sách, đầu óc của Ngô Lệnh Bằng khá linh hoạt đấy chứ.
Mạn Duẫn cố gắng kiềm chế mà ngồi bất động, tiếp tục nghe hắn vẽ vời.
“Đều tại hạ quan không nói rõ ràng với nha dịch, nên bọn họ mới mạo phạm đến tiểu Quận chúa. Gian dâm bắt người cướp của là tội lớn, hạ quan sao dám chứa chấp tội phạm. Tô Kỳ phạm tội lớn ngập trời, hạ quan không hề nghĩ đến việc bao che hắn. Cửu Vương gia, ngài oan uổng hạ quan rồi.” Rồi đụng đầu côm cốp xuống đất, trán Ngô Lệnh Bằng liền nổi cục sưng hồng hồng, “Nếu Cửu Vương gia không tin hạ quan, hạ quan chỉ có thể lấy cái chết để chứng minh mình trong sạch.”
Mạn Duẫn chống cằm, lấy mưu mô của Ngô Lệnh Bằng để xét, thì chỉ cần thời gian năm năm ngắn ngủi đã ngồi lên được vị trí Tri phủ thì cũng chẳng có gì khó khăn.
Biết tội danh mà Tô Kỳ phạm vào là không thể tránh né, hắn lập tức quay giáo tại chỗ, không chút do dự mà buông tay mặc kệ, phân rõ giới tuyến với Tô Kỳ, trả lại cho bản thân mũ miện ‘trong sạch liêm chính’ từng được mọi người tâng bốc.
Cho dù Mạn Duẫn muốn xử lý hắn, nhưng trong tay một là hoàn toàn không có chứng cớ, hai là không có nhân chứng, hoàn toàn không có khả năng.
“Theo luật, trói Tô Kỳ lại đem dạo phố thị chúng, trưa ngày mai xử trảm. Ngô Lệnh Bằng, có cái gì dị nghị không?” Dưới ánh mắt chăm chú của Tề Hồng, Mạn Duẫn thản nhiên tuyên tội.
Dù sao tội danh của Tô Kỳ đã được chứng thực, đừng nghĩ là sẽ trốn tránh được. Về phần lửa giận Tề Hồng, chỉ có khi Tô Kỳ chết mới đủ để dập tắt.
Tề Hồng vừa lòng thu hồi ánh mắt.
Thấy tiểu Quận chúa không theo đuổi đến cùng, Ngô Lệnh Bằng nhẹ thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán: “Hạ quan không có dị nghị gì. Cửu Vương gia và tiểu Quận chúa đã đến Tê thanh, nếu cứ ở tại khách điếm thì không thích hợp lắm, không bằng vào ở trong phủ nha đi?”
“Như thế cũng tốt, bổn Vương muốn nhìn một chút tông cuốn của Tê thành.” Tịch Mân Sầm nắm đầu vai Mạn Duẫn, lạnh lùng nói: “Ngô đại nhân, quỳ làm chi? Sao còn không đứng dậy dẫn đường.”
thì tại ngài không kêu đứng lên mà. Ngô Lệnh Bằng oán hận thầm nghĩ trong lòng.
Tông cuốn ghi lại tình trạng mấy năm nay tại Tê thành, mỗi khi Hoàng Đô phái người đến đều tra xét một phen.
Ngô Lệnh Bằng đã làm tốt việc chuẩn bị từ rất lâu, trước khi Tịch Mân Sầm còn chưa tới Tê thành, tông cuốn đã được sửa sang lại hơn một lần.
Trong Phủ nha có một tòa nhà lầu chuyên môn dùng để chứa tông cuốn, gọi là Tông cuốn thất. Tông cuốn là cơ mật quan trọng tại Phủ nha cho nên có vài nha dịch chia lượt thay phiên canh gác.
Trong lầu các không thấy có chút bụi bặm nào, mỗi một chỗ đều sạch sẽ, có thể thấy được nơi đây đều được quét tước mỗi ngày. Ngô Lệnh Bằng dẫn mọi người đi đến trước vài giá sách, chỉ vào các quyển sách sắp xếp trên đó: “Những quyển này là tông cuốn của Tê thành mấy năm nay, Cửu Vương gia muốn xem năm nào, hạ quan mang tới cho ngài.”
Ngô Lệnh Bằng khom lưng, ra vẻ một thanh quan công chính liêm minh.
May mà Mạn Duẫn đã thấy rõ bộ mặt thật của hắn, chứ nếu không có khi bị hắn hù đến ca ngợi hắn không chừng.
Tịch Mân Sầm nhìn lướt qua bốn phía, lấy đại một tông cuốn trên giá, “Ngô đại nhân quản lý toàn bộ Tê thành nên nhất định việc phải làm rất nhiều. không cần tiếp đón bổn Vương, bổn Vương tùy ý xem là được. Đừng để cho ai vào đây quấy rầy.”
Trải qua sự việc trong khách điếm vừa rồi, Ngô Lệnh Bằng còn chưa hết kinh hoàng, Tịch Mân Sầm nói cái gì hắn liền làm cái nấy.
hắn mang theo đám nha dịch rời khỏi chỗ này, phái vài người canh giữ ở cửa.
một nha dịch trong đám liếc mắt nhìn Tông cuốn thất, hỏi: “Ngô đại nhân, liệu có bị Cửu Vương gia nhìn ra manh mối gì hay không?”
“Sợ cái gì? Dư Lâm, ngươi theo ta nhiều năm rồi, sao đầu óc vẫn còn ngốc như vậy!” Ngô Lệnh Bằng chọc chọc vào đầu người vừa hỏi, mặt lộ nét giả dối. “Có thể tra được gì từ tông cuốn chứ? Cái gì cần giấu giếm, ta sẽ để lại một sợi tơ đầu mối hay sao?”
Chức quan Tri phủ này đâu phải chỉ dựa vào tiền là có thể ngồi ổn định, mà còn cần phải có tài trí.
Nhớ tới án tử của Tô Kỳ, Ngô Lệnh Bằng sôi cả ruột gan. Phu nhân nhà mình mà biết được thể nào cũng khóc lóc náo loạn, buộc hắn làm cho Tô Kỳ đào thoát không phải chịu tội cho mà xem.
Tô gia chỉ có Tô Kỳ là con trai duy nhất, nếu tính mạng không còn thì nhà bọn họ liền tuyệt hậu. Bất quá... Tô Kỳ chết cũng tốt. Như vậy gia sản của Tô gia... Ngô Lệnh Bằng cười thật âm hiểm, nhanh chóng bước đi.
Thấy cửa đã khép lại, vài người trong phòng tông cuốn nhất tề quay đầu.
Tịch Mân Sầm thả lại tông cuốn lên giá, “Ngô Lệnh Bằng này rất có đầu óc.”
Mạn Duẫn gật đầu đồng ý. “Đúng là một kẻ thông minh, chẳng qua thông minh lại bị dùng sai chỗ.”
Toàn gian phòng đều là tông cuốn được sắp xếp ngăn nắp, xem về số lượng thì có khi tông cuốn cả trăm năm qua của Tê thành đều được lưu giữ tại đây.
Chu Dương chán muốn chết ngồi vào ghế, cái ghế cũ kỹ rên lên một tiếng kèn kẹt, “Vương gia, chúng ta bắt đầu xem tông cuốn từ năm nào?”
Mục đích mà họ cải trang đi tuần chỉ có Hoàng Thượng và họ biết, công tác giữ bí mật được thực hiện cực kỳ tốt. Ngô Lệnh Bằng biết họ sẽ đến Tê thành tuần tra, nhưng không rõ lắm là vì chuyện gì, nghĩ rằng chắc cũng giống năm rồi, xem xét tông cuốn một lượt nếu không phát hiện gì thì lập tức hồi Hoàng Đô phục mệnh.
Tề Hồng còn đứng cùng bọn họ, thấy vài người như đầy bụng suy tư thì bèn nghi hoặc hỏi: “Các ngươi đến Tê thành chắc không phải đi du sơn ngoạn thủy đúng không? Xem ra là tới điều tra bí mật gì đó ghê gớm lắm.”
Chu Dương chà chà hai tay vào nhau, cười đầy xấu xa: “Hóa ra ngươi không chỉ ngứa tay mà ngay cả miệng cũng ngứa.”
Đây là động tác khởi động tiêu chuẩn của Chu Dương mỗi khi muốn đánh nhau, Tề Hồng đã giao thủ cùng hắn nhiều lần nên đương nhiên hiểu rõ.
“Sao ngươi biết? Ta đã lâu không chạm vào nữ nhân, giờ tay với miệng gì đều ngứa cả. Đâu giống như ai đó, đàn ông đàn ang gì mà sắp ba mươi tuổi già tới nơi rồi mà ngay cả cái miệng của nữ nhân cũng chưa chạm qua.” Tề Hồng không phải là người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh.
không hợp nhãn với Chu Dương, sớm muộn gì cũng có chuyện.
Thấy đệ đệ của mình bị người ta nói móc, Chu Phi nói: “Tề Hồng, nơi này không có chuyện của ngươi, sao ngươi còn không mau đi đi?”
Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn mặc kệ hai người kia, mà nói chính xác là: nhìn riết thành quen. Chỉ cần hai người đừng động thủ ngay chỗ này thì cần gì phải ngăn cản.
“Ta là người rất hiếu kỳ với mấy chuyện bí bí mật mật, ta quyết định...” Nhìn Chu Dương như khiêu khích, “Ta muốn ở lại.”
Mạn Duẫn không có chút phản ứng nào, Tề Hồng ở lại hay rời đi chẳng có ý nghĩa gì lớn đối với nàng.
Thời gian ba người đấu võ mồm, Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn đã dạo hết một vòng Tông cuốn thất.
Tịch Mân Sầm trên cơ bản là không định xem tông cuốn, vẻ mặt thoải mái đứng cạnh cửa sổ, đẩy cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài.
“Những thứ kia chẳng có tác dụng gì.”
Phụ Vương rất ít nói chuyện, nhưng mỗi một câu đều là trọng điểm của trọng điểm.
Ba người đang đấu mỏ nhọn lập tức đồng thanh: “Vì sao?”
“Vậy cũng hỏi?” Mạn Duẫn lấy tay sờ cái bàn, “Nhìn đi, cái bàn này không dính một hạt bụi. Nơi này mỗi ngày đều có người để ý, đặc biệt là gần đây, mỗi ngóc ngách đều được quét dọn sạch sẽ. Đối phương đã sớm đoán được chúng ta sẽ đến Tông cuốn thất, có lý nào sẽ để lại manh mối gì cho chúng ta?”
Tịch Mân Sầm vỗ vỗ vai Mạn Duẫn, không hổ là người được hắn nhìn trúng, ăn ý với hắn đến thế. Suy nghĩ của nàng luôn tiếp cận nhất những gì hắn nghĩ trong đầu.
Ba người kia bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hèn gì lúc Ngô Lệnh Bằng lui ra ngoài, vẻ mặt của hắn không có bất kỳ biểu hiện gì khác thường.
Chu Phi nhíu chặt mày, “Vương gia, vậy chúng ta nên bắt đầu tra từ nơi nào?”
“Trong Phủ nha không lấy được tin tức gì đâu, chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ ngoài dân chúng. Trong Tê thành không có bất cứ xì xào nào, có thể thấy được rằng người biết việc này rất, rất ít. Ngày mai chúng ta đi ra phố xem một vòng.”
Tịch Mân Sầm nói vô cùng mịt mờ. Mặt Tề Hồng đầy vẻ nghi hoặc, không rõ lắm việc mà Cửu Vương gia đề cập rốt cuộc là việc gì.
Chẳng lẽ Cửu Vương gia cố ý giấu giếm hắn?
Mạn Duẫn cảm thấy lưng phát lạnh, nhìn sang thì thấy Phụ Vương đang như cười như không nhìn nàng.
Ngẫm lại lời nàng vừa mới nói xong, hai má Mạn Duẫn chợt đỏ ửng lên.
Tịch Mân Sầm đột nhiên nghiêng người sang, kề đầu vào sát tai nàng, “Duẫn nhi, trong sạch của ngươi không phải đã cho Phụ Vương từ lâu rồi sao?”
Thanh âm cực nhỏ, chỉ quanh quẩn ở giữa hai người. Hơi thở của Phụ Vương thật vững vàng, dù giọng nói vẫn lạnh băng như trước nhưng Mạn Duẫn vẫn có thể nghe ra một tia đùa giỡn trong đó.
Quả nhiên, nói sai, là rất nguy hiểm.
“Phụ Vương...” Mạn Duẫn hơi hổn hển quát lên.
Động tác thật nhỏ giữa hai người, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ là Cửu Vương gia đang nói nhỏ với tiểu Quận chúa điều gì đó. Mà nội dung, đại đa số bọn họ đều đoán, là về chuyện của Tô Kỳ.
Mọi người bị động tác này của hai người khiến cho hoảng sợ tới mức trái tim như muốn nhảy lên tận cổ họng, bên thái dương của Ngô Lệnh Bằng từng giọt mồ hôi lớn ròng ròng chảy xuống. Bởi vì tại Tê thành thì chức quan của hắn lớn nhất, rất ít khi nào phải quỳ xuống. Giờ phải quỳ lâu như vậy nên đầu gối đã phát đau. Nhưng Cửu Vương gia không kêu hắn đứng lên, hắn làm sao dám động đậy?
Càng nghĩ đến tiểu tử Tô Kỳ kia, Ngô Lệnh Bằng lại càng tức giận.
Bốn năm trước, hắn cưới vào một mỹ nữ như hoa như ngọc, nhỏ hơn mình gần mười tuổi. Nữ nhân này chỗ nào cũng tốt, ngoại trừ việc có một ca ca không học vấn không nghề nghiệp. Mấy năm nay, chỉ riêng việc thu thập hậu quả rối rắm cho Tô Kỳ thôi đã không biết là bao nhiêu lần.
Tề Hồng là kẻ lão làng trong tình trường nên khi thấy khuôn mặt Mạn Duẫn ửng lên như ráng đỏ thì lập tức nghĩ rằng: giống như đang nghĩ đến chuyện kia kia. Hai người này rõ ràng là đang tán tỉnh nhau nha, uổng cho các ngươi cũng có mắt thế mà lại nhìn không ra.
Nâng tay lên che miệng, ho khan hai tiếng tượng trưng, ý bảo hai người kia nên chú ý hình tượng đi. Trong mắt người ngoài, các ngươi là cha con đó nha. Mắt hai người đong đưa đưa tình như vậy, bộ sợ người khác nhìn không ra à?
Giờ đang lúc nói chuyện chính sự! Mạn Duẫn bực mình vì Phụ Vương xen ngang lúc nàng đang ra oai, nên liếc xéo hắn một cái.
“Ngô đại nhân, ngươi làm Tri phủ nhiều năm như vậy rồi, thấy chuyện này nên giải quyết thế nào? Bản Quận chúa chưa lấy chồng, nếu danh dự bị phá hỏng thì các ngươi có thể đảm đương trách nhiệm được không?” Hai má đỏ lựng dần dần nhạt đi, Mạn Duẫn ngồi ở trên ghế, nhàn nhạt mở miệng truy vấn.
Lúc Mạn Duẫn ngồi thì lưng luôn thẳng tắp, y phục trắng xòa trên mặt đất, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tản ra một khí chất tôn quý.
Tịch Mân Sầm ngồi bên cạnh nàng, nhíu mày, quát Ngô Lệnh Bằng: “Thời gian của bổn Vương không phải để cho ngươi lãng phí.”
Ngô Lệnh Bằng hoảng sợ run rẩy, trong đầu trăm chuyển ngàn xoay, đột nhiên sáng kiến lóe lên, kéo ống tay áo lau nước mắt nức nở khóc: “Cửu Vương gia, ngài hiểu lầm hạ quan rồi. sự việc không phải như ngài tưởng đâu. Hạ quan không hề nghĩ bao che cho Tô Kỳ.”
Nước mắt của Ngô Lệnh Bằng y như nước mắt cá sấu, nói đến là đến ngay. Trước một khắc hai mắt còn ráo hoảnh, giờ đã lập tức ướt át lưng tròng.
Mạn Duẫn nhăn lại đôi mày, trong lòng có một dự cảm không tốt.
Việc này tuyệt đối quan hệ không ít đến Ngô Lệnh Bằng, nhưng xem biểu hiện của Ngô Lệnh Bằng lúc này thì có vẻ đã nắm chắc có thể tự bảo vệ mình.
“Tiểu Quận chúa suýt nữa thì bị người ta hạ độc thủ, hạ quan cũng cảm thấy đau lòng sâu sắc. Tô Kỳ tuy là đại cữu tử của hạ quan, nhưng một khi đã phạm pháp thì nên xử theo luật, hạ quan tuyệt đối sẽ không thiên vị bất luận kẻ nào.” Ngô Lệnh Bằng chùi chùi nước mắt, gương mặt hoàn toàn vô tội, khóc lóc kể lể: “Sáng nay hạ quan nhận được tin rằng tên hái hoa tặc gây sóng gió lâu nay là đại cữu tử của hạ quan, hạ quan đã lập tức phái ra nha dịch để tìm kiếm chung quanh, muốn truy bắt hắn về quy án.”
Có thể trong thời gian ngắn như vậy mà đã nghĩ ra được đối sách, đầu óc của Ngô Lệnh Bằng khá linh hoạt đấy chứ.
Mạn Duẫn cố gắng kiềm chế mà ngồi bất động, tiếp tục nghe hắn vẽ vời.
“Đều tại hạ quan không nói rõ ràng với nha dịch, nên bọn họ mới mạo phạm đến tiểu Quận chúa. Gian dâm bắt người cướp của là tội lớn, hạ quan sao dám chứa chấp tội phạm. Tô Kỳ phạm tội lớn ngập trời, hạ quan không hề nghĩ đến việc bao che hắn. Cửu Vương gia, ngài oan uổng hạ quan rồi.” Rồi đụng đầu côm cốp xuống đất, trán Ngô Lệnh Bằng liền nổi cục sưng hồng hồng, “Nếu Cửu Vương gia không tin hạ quan, hạ quan chỉ có thể lấy cái chết để chứng minh mình trong sạch.”
Mạn Duẫn chống cằm, lấy mưu mô của Ngô Lệnh Bằng để xét, thì chỉ cần thời gian năm năm ngắn ngủi đã ngồi lên được vị trí Tri phủ thì cũng chẳng có gì khó khăn.
Biết tội danh mà Tô Kỳ phạm vào là không thể tránh né, hắn lập tức quay giáo tại chỗ, không chút do dự mà buông tay mặc kệ, phân rõ giới tuyến với Tô Kỳ, trả lại cho bản thân mũ miện ‘trong sạch liêm chính’ từng được mọi người tâng bốc.
Cho dù Mạn Duẫn muốn xử lý hắn, nhưng trong tay một là hoàn toàn không có chứng cớ, hai là không có nhân chứng, hoàn toàn không có khả năng.
“Theo luật, trói Tô Kỳ lại đem dạo phố thị chúng, trưa ngày mai xử trảm. Ngô Lệnh Bằng, có cái gì dị nghị không?” Dưới ánh mắt chăm chú của Tề Hồng, Mạn Duẫn thản nhiên tuyên tội.
Dù sao tội danh của Tô Kỳ đã được chứng thực, đừng nghĩ là sẽ trốn tránh được. Về phần lửa giận Tề Hồng, chỉ có khi Tô Kỳ chết mới đủ để dập tắt.
Tề Hồng vừa lòng thu hồi ánh mắt.
Thấy tiểu Quận chúa không theo đuổi đến cùng, Ngô Lệnh Bằng nhẹ thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán: “Hạ quan không có dị nghị gì. Cửu Vương gia và tiểu Quận chúa đã đến Tê thanh, nếu cứ ở tại khách điếm thì không thích hợp lắm, không bằng vào ở trong phủ nha đi?”
“Như thế cũng tốt, bổn Vương muốn nhìn một chút tông cuốn của Tê thành.” Tịch Mân Sầm nắm đầu vai Mạn Duẫn, lạnh lùng nói: “Ngô đại nhân, quỳ làm chi? Sao còn không đứng dậy dẫn đường.”
thì tại ngài không kêu đứng lên mà. Ngô Lệnh Bằng oán hận thầm nghĩ trong lòng.
Tông cuốn ghi lại tình trạng mấy năm nay tại Tê thành, mỗi khi Hoàng Đô phái người đến đều tra xét một phen.
Ngô Lệnh Bằng đã làm tốt việc chuẩn bị từ rất lâu, trước khi Tịch Mân Sầm còn chưa tới Tê thành, tông cuốn đã được sửa sang lại hơn một lần.
Trong Phủ nha có một tòa nhà lầu chuyên môn dùng để chứa tông cuốn, gọi là Tông cuốn thất. Tông cuốn là cơ mật quan trọng tại Phủ nha cho nên có vài nha dịch chia lượt thay phiên canh gác.
Trong lầu các không thấy có chút bụi bặm nào, mỗi một chỗ đều sạch sẽ, có thể thấy được nơi đây đều được quét tước mỗi ngày. Ngô Lệnh Bằng dẫn mọi người đi đến trước vài giá sách, chỉ vào các quyển sách sắp xếp trên đó: “Những quyển này là tông cuốn của Tê thành mấy năm nay, Cửu Vương gia muốn xem năm nào, hạ quan mang tới cho ngài.”
Ngô Lệnh Bằng khom lưng, ra vẻ một thanh quan công chính liêm minh.
May mà Mạn Duẫn đã thấy rõ bộ mặt thật của hắn, chứ nếu không có khi bị hắn hù đến ca ngợi hắn không chừng.
Tịch Mân Sầm nhìn lướt qua bốn phía, lấy đại một tông cuốn trên giá, “Ngô đại nhân quản lý toàn bộ Tê thành nên nhất định việc phải làm rất nhiều. không cần tiếp đón bổn Vương, bổn Vương tùy ý xem là được. Đừng để cho ai vào đây quấy rầy.”
Trải qua sự việc trong khách điếm vừa rồi, Ngô Lệnh Bằng còn chưa hết kinh hoàng, Tịch Mân Sầm nói cái gì hắn liền làm cái nấy.
hắn mang theo đám nha dịch rời khỏi chỗ này, phái vài người canh giữ ở cửa.
một nha dịch trong đám liếc mắt nhìn Tông cuốn thất, hỏi: “Ngô đại nhân, liệu có bị Cửu Vương gia nhìn ra manh mối gì hay không?”
“Sợ cái gì? Dư Lâm, ngươi theo ta nhiều năm rồi, sao đầu óc vẫn còn ngốc như vậy!” Ngô Lệnh Bằng chọc chọc vào đầu người vừa hỏi, mặt lộ nét giả dối. “Có thể tra được gì từ tông cuốn chứ? Cái gì cần giấu giếm, ta sẽ để lại một sợi tơ đầu mối hay sao?”
Chức quan Tri phủ này đâu phải chỉ dựa vào tiền là có thể ngồi ổn định, mà còn cần phải có tài trí.
Nhớ tới án tử của Tô Kỳ, Ngô Lệnh Bằng sôi cả ruột gan. Phu nhân nhà mình mà biết được thể nào cũng khóc lóc náo loạn, buộc hắn làm cho Tô Kỳ đào thoát không phải chịu tội cho mà xem.
Tô gia chỉ có Tô Kỳ là con trai duy nhất, nếu tính mạng không còn thì nhà bọn họ liền tuyệt hậu. Bất quá... Tô Kỳ chết cũng tốt. Như vậy gia sản của Tô gia... Ngô Lệnh Bằng cười thật âm hiểm, nhanh chóng bước đi.
Thấy cửa đã khép lại, vài người trong phòng tông cuốn nhất tề quay đầu.
Tịch Mân Sầm thả lại tông cuốn lên giá, “Ngô Lệnh Bằng này rất có đầu óc.”
Mạn Duẫn gật đầu đồng ý. “Đúng là một kẻ thông minh, chẳng qua thông minh lại bị dùng sai chỗ.”
Toàn gian phòng đều là tông cuốn được sắp xếp ngăn nắp, xem về số lượng thì có khi tông cuốn cả trăm năm qua của Tê thành đều được lưu giữ tại đây.
Chu Dương chán muốn chết ngồi vào ghế, cái ghế cũ kỹ rên lên một tiếng kèn kẹt, “Vương gia, chúng ta bắt đầu xem tông cuốn từ năm nào?”
Mục đích mà họ cải trang đi tuần chỉ có Hoàng Thượng và họ biết, công tác giữ bí mật được thực hiện cực kỳ tốt. Ngô Lệnh Bằng biết họ sẽ đến Tê thành tuần tra, nhưng không rõ lắm là vì chuyện gì, nghĩ rằng chắc cũng giống năm rồi, xem xét tông cuốn một lượt nếu không phát hiện gì thì lập tức hồi Hoàng Đô phục mệnh.
Tề Hồng còn đứng cùng bọn họ, thấy vài người như đầy bụng suy tư thì bèn nghi hoặc hỏi: “Các ngươi đến Tê thành chắc không phải đi du sơn ngoạn thủy đúng không? Xem ra là tới điều tra bí mật gì đó ghê gớm lắm.”
Chu Dương chà chà hai tay vào nhau, cười đầy xấu xa: “Hóa ra ngươi không chỉ ngứa tay mà ngay cả miệng cũng ngứa.”
Đây là động tác khởi động tiêu chuẩn của Chu Dương mỗi khi muốn đánh nhau, Tề Hồng đã giao thủ cùng hắn nhiều lần nên đương nhiên hiểu rõ.
“Sao ngươi biết? Ta đã lâu không chạm vào nữ nhân, giờ tay với miệng gì đều ngứa cả. Đâu giống như ai đó, đàn ông đàn ang gì mà sắp ba mươi tuổi già tới nơi rồi mà ngay cả cái miệng của nữ nhân cũng chưa chạm qua.” Tề Hồng không phải là người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh.
không hợp nhãn với Chu Dương, sớm muộn gì cũng có chuyện.
Thấy đệ đệ của mình bị người ta nói móc, Chu Phi nói: “Tề Hồng, nơi này không có chuyện của ngươi, sao ngươi còn không mau đi đi?”
Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn mặc kệ hai người kia, mà nói chính xác là: nhìn riết thành quen. Chỉ cần hai người đừng động thủ ngay chỗ này thì cần gì phải ngăn cản.
“Ta là người rất hiếu kỳ với mấy chuyện bí bí mật mật, ta quyết định...” Nhìn Chu Dương như khiêu khích, “Ta muốn ở lại.”
Mạn Duẫn không có chút phản ứng nào, Tề Hồng ở lại hay rời đi chẳng có ý nghĩa gì lớn đối với nàng.
Thời gian ba người đấu võ mồm, Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn đã dạo hết một vòng Tông cuốn thất.
Tịch Mân Sầm trên cơ bản là không định xem tông cuốn, vẻ mặt thoải mái đứng cạnh cửa sổ, đẩy cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài.
“Những thứ kia chẳng có tác dụng gì.”
Phụ Vương rất ít nói chuyện, nhưng mỗi một câu đều là trọng điểm của trọng điểm.
Ba người đang đấu mỏ nhọn lập tức đồng thanh: “Vì sao?”
“Vậy cũng hỏi?” Mạn Duẫn lấy tay sờ cái bàn, “Nhìn đi, cái bàn này không dính một hạt bụi. Nơi này mỗi ngày đều có người để ý, đặc biệt là gần đây, mỗi ngóc ngách đều được quét dọn sạch sẽ. Đối phương đã sớm đoán được chúng ta sẽ đến Tông cuốn thất, có lý nào sẽ để lại manh mối gì cho chúng ta?”
Tịch Mân Sầm vỗ vỗ vai Mạn Duẫn, không hổ là người được hắn nhìn trúng, ăn ý với hắn đến thế. Suy nghĩ của nàng luôn tiếp cận nhất những gì hắn nghĩ trong đầu.
Ba người kia bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hèn gì lúc Ngô Lệnh Bằng lui ra ngoài, vẻ mặt của hắn không có bất kỳ biểu hiện gì khác thường.
Chu Phi nhíu chặt mày, “Vương gia, vậy chúng ta nên bắt đầu tra từ nơi nào?”
“Trong Phủ nha không lấy được tin tức gì đâu, chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ ngoài dân chúng. Trong Tê thành không có bất cứ xì xào nào, có thể thấy được rằng người biết việc này rất, rất ít. Ngày mai chúng ta đi ra phố xem một vòng.”
Tịch Mân Sầm nói vô cùng mịt mờ. Mặt Tề Hồng đầy vẻ nghi hoặc, không rõ lắm việc mà Cửu Vương gia đề cập rốt cuộc là việc gì.
Chẳng lẽ Cửu Vương gia cố ý giấu giếm hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.