Quyển 1 - Chương 38: Ký tên đồng ý
Phong Ngôn Nhiễm
16/09/2014
Edit: Nhan Nhan
Beta: Khánh Linh
Ngự Thư Phòng, thanh âm của đồ sứ bị đập vỡ phá tan sự tĩnh lặng buổi ban mai.
Sử Minh Phi tay nắm thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh, tấu chương trên thư án không cái nào may mắn thoát khỏi kiếp bị hất văng xuống đất. Cung nữ thái giám hầu hạ xung quanh đều khúm núm cúi đầu đến ngực, không dám chọc giận Long nhan.
“Cửu vương gia thật khinh người quá đáng! Coi nơi đây là Phong Yến quốc đấy à, Bổn vương không có giá trị gì sao!” Sử Minh Phi cố nén nỗi tức giận bừng bừng.
Hôm nay lâm triều, toàn bộ đại thần toàn thượng tấu việc Hoa Liễu Nhai bị phóng hỏa. Cả một con phố cháy sạch chỉ còn than, một nơi vốn náo nhiệt ồn ào như Hoa Liễu Nhai chỉ trong một đêm hóa thành tường đổ vách xiêu, chỉ để lại một mảnh đất đầy tro than khói bụi.
Mà làm người ta tức giận nhất là, trong Hoa Liễu Nhai không có một người nào chạy ra khỏi.
Tấu chương chất cao như núi, trong đó không thiếu tên các vị đại thần chức cao đã chết cháy, xin Hoàng Thượng định đoạt.
đã sắp tới lễ đăng cơ, hắn làm sao mà có thời gian an bài nhân thủ một lần nữa để bổ sung vào những chức vị còn trống này.
Hoa Liễu Nhai mặc dù không tôn trọng luật pháp, nhưng lại là nguồn kinh tế quan trọng nhất của Nam Trụ quốc. Thế nhưng chỉ trong một đêm mà hóa thành hư không, chỉ có thể dùng từ tổn thất nghiêm trọng để hình dung.
Sử Minh Phi tức tối đập mấy cái lên trán, tê liệt ngã xuống trên Long ỷ.
Cửu vương gia quả nhiên không muốn chịu một chút thua thiệt nào. hắn chẳng qua chỉ dùng ít thủ đoạn nhỏ để đánh vỡ lần thương nghị này, ấy thế mà Cửu vương gia lại có thù tất báo, một cây đuốc, đem địa bàn của hắn đốt sạch sẽ.
Dưới bậc, một tiểu thái giám mặc quần áo đặc trưng cho thái giám màu xanh lá cây, gương mặt tuấn tú, chính là thiếu niên hôm đó đến đưa bạc cho Mạn Duẫn.
Thiếu niên cầm một ly trà đưa tận tay Sử Minh Phi, “Hoàng Thượng, cho dù Hoa Liễu Nhai bị đốt, chúng ta cũng không thua thiệt.”
Sử Minh Phi nghĩ sâu xa một hồi, gật đầu.
Mạn Duẫn duỗi lưng, mở mắt đá chăn ra, đã thấy Tịch Mân Sầm đang ngồi trên ghế thư án. trên bàn bày một ly trà Long Tĩnh nhưng không có khí nóng bốc ra, hiển nhiên là đã lạnh. Nhìn dáng vẻ phụ vương thế này hẳn là đợi nàng đã lâu.
Dụi dụi đôi mắt buồn ngủ mông lung, Mạn Duẫn chỉ mặc áo đơn chui ra khỏi chăn bông.
“Phụ vương, chào buổi sáng.”
Tịch Mân Sầm mặc hoa bào màu đen, chế tác tinh tế, cho dù ngồi rất tự nhiên nhưng trên áo cũng không có lấy một nếp nhăn nào. Nghe thanh âm của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm khẽ gật đầu.
“Duẫn nhi, đọc toàn bộ nội dung trên giấy ra.” Tịch Mân Sầm nhấc tờ giấy Tuyên Thành đặt trên bàn lên.
trên giấy vết mực còn chưa khô hoàn toàn, rõ ràng mới vừa viết xong không lâu.
Bên trong tẩm cung được đốt ấm lò nên nhiệt độ ấm áp, còn thoang thảng mùi đàn hương. Mạn Duẫn mang giầy, đến trước thư án nhận lấy tờ giấy Tuyên Thành.
trên giấy Tuyên Thành dày đặc chữ, toàn bộ là một số quy định được viết ra.
Trong đầu suy nghĩ không biết phụ vương lại có ý định gì, Mạn Duẫn đọc theo từng chữ trên giấy: “Thứ nhất, không cho phép bước vào nơi bướm ong, cờ bạc. Thứ hai, không cho phép giấu giếm phụ vương bất kỳ bí mật nào. Thứ ba, phàm là chuyện gì mang tính nguy hiểm, phải xin phép phụ vương mới được quyết định.”
Mạn Duẫn vẫn còn nhỏ nên thanh âm vừa ngây thơ vừa trong trẻo, tựa như chim Hoàng Oanh cất tiếng hót sớm mai.
Tịch Mân Sầm còn đang hưởng thụ giọng nói của Mạn Duẫn thì Mạn Duẫn đã đọc xong toàn bộ nội dung trên giấy.
“Biết nên làm sao chưa?” Nâng chén trà, Tịch Mân Sầm làm bộ muốn uống.
Mạn Duẫn đoạt lại ly trà, đặt ở trên bàn, “Phụ vương, trà lạnh rồi.”
Tịch Mân Sầm ôm lấy Mạn Duẫn đặt lên trên đùi, “Nhớ kỹ quy định trên giấy chưa?”
“Mạn Duẫn chắc chắn sẽ ghi nhớ, làm theo những gì phụ vương viết.” Mạn Duẫn hoàn toàn ngoan ngoãn, cái miệng nhỏ nhắn hồng mềm đóng đóng mở mở.
Tịch Mân Sầm nhớ tới nụ hôn đêm qua, đôi môi khẽ nhếch ý cười, véo véo gương mặt của Mạn Duẫn.
“Lời nói gió bay, lần trước Duẫn nhi cũng nói một đường làm một nẻo đó thôi. Phụ vương không tin.” Tịch Mân Sầm lắc đầu.
Mạn Duẫn nhìn thấy trên bàn đã để sẵn mực đóng dấu, trong lòng biết ngay phụ vương đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ mình ký tên đồng ý nữa là xong.
Xem ra mức độ thành tín của bản thân mình đã sứt mẻ trong lòng phụ vương.
Beta: Khánh Linh
Ngự Thư Phòng, thanh âm của đồ sứ bị đập vỡ phá tan sự tĩnh lặng buổi ban mai.
Sử Minh Phi tay nắm thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh, tấu chương trên thư án không cái nào may mắn thoát khỏi kiếp bị hất văng xuống đất. Cung nữ thái giám hầu hạ xung quanh đều khúm núm cúi đầu đến ngực, không dám chọc giận Long nhan.
“Cửu vương gia thật khinh người quá đáng! Coi nơi đây là Phong Yến quốc đấy à, Bổn vương không có giá trị gì sao!” Sử Minh Phi cố nén nỗi tức giận bừng bừng.
Hôm nay lâm triều, toàn bộ đại thần toàn thượng tấu việc Hoa Liễu Nhai bị phóng hỏa. Cả một con phố cháy sạch chỉ còn than, một nơi vốn náo nhiệt ồn ào như Hoa Liễu Nhai chỉ trong một đêm hóa thành tường đổ vách xiêu, chỉ để lại một mảnh đất đầy tro than khói bụi.
Mà làm người ta tức giận nhất là, trong Hoa Liễu Nhai không có một người nào chạy ra khỏi.
Tấu chương chất cao như núi, trong đó không thiếu tên các vị đại thần chức cao đã chết cháy, xin Hoàng Thượng định đoạt.
đã sắp tới lễ đăng cơ, hắn làm sao mà có thời gian an bài nhân thủ một lần nữa để bổ sung vào những chức vị còn trống này.
Hoa Liễu Nhai mặc dù không tôn trọng luật pháp, nhưng lại là nguồn kinh tế quan trọng nhất của Nam Trụ quốc. Thế nhưng chỉ trong một đêm mà hóa thành hư không, chỉ có thể dùng từ tổn thất nghiêm trọng để hình dung.
Sử Minh Phi tức tối đập mấy cái lên trán, tê liệt ngã xuống trên Long ỷ.
Cửu vương gia quả nhiên không muốn chịu một chút thua thiệt nào. hắn chẳng qua chỉ dùng ít thủ đoạn nhỏ để đánh vỡ lần thương nghị này, ấy thế mà Cửu vương gia lại có thù tất báo, một cây đuốc, đem địa bàn của hắn đốt sạch sẽ.
Dưới bậc, một tiểu thái giám mặc quần áo đặc trưng cho thái giám màu xanh lá cây, gương mặt tuấn tú, chính là thiếu niên hôm đó đến đưa bạc cho Mạn Duẫn.
Thiếu niên cầm một ly trà đưa tận tay Sử Minh Phi, “Hoàng Thượng, cho dù Hoa Liễu Nhai bị đốt, chúng ta cũng không thua thiệt.”
Sử Minh Phi nghĩ sâu xa một hồi, gật đầu.
Mạn Duẫn duỗi lưng, mở mắt đá chăn ra, đã thấy Tịch Mân Sầm đang ngồi trên ghế thư án. trên bàn bày một ly trà Long Tĩnh nhưng không có khí nóng bốc ra, hiển nhiên là đã lạnh. Nhìn dáng vẻ phụ vương thế này hẳn là đợi nàng đã lâu.
Dụi dụi đôi mắt buồn ngủ mông lung, Mạn Duẫn chỉ mặc áo đơn chui ra khỏi chăn bông.
“Phụ vương, chào buổi sáng.”
Tịch Mân Sầm mặc hoa bào màu đen, chế tác tinh tế, cho dù ngồi rất tự nhiên nhưng trên áo cũng không có lấy một nếp nhăn nào. Nghe thanh âm của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm khẽ gật đầu.
“Duẫn nhi, đọc toàn bộ nội dung trên giấy ra.” Tịch Mân Sầm nhấc tờ giấy Tuyên Thành đặt trên bàn lên.
trên giấy vết mực còn chưa khô hoàn toàn, rõ ràng mới vừa viết xong không lâu.
Bên trong tẩm cung được đốt ấm lò nên nhiệt độ ấm áp, còn thoang thảng mùi đàn hương. Mạn Duẫn mang giầy, đến trước thư án nhận lấy tờ giấy Tuyên Thành.
trên giấy Tuyên Thành dày đặc chữ, toàn bộ là một số quy định được viết ra.
Trong đầu suy nghĩ không biết phụ vương lại có ý định gì, Mạn Duẫn đọc theo từng chữ trên giấy: “Thứ nhất, không cho phép bước vào nơi bướm ong, cờ bạc. Thứ hai, không cho phép giấu giếm phụ vương bất kỳ bí mật nào. Thứ ba, phàm là chuyện gì mang tính nguy hiểm, phải xin phép phụ vương mới được quyết định.”
Mạn Duẫn vẫn còn nhỏ nên thanh âm vừa ngây thơ vừa trong trẻo, tựa như chim Hoàng Oanh cất tiếng hót sớm mai.
Tịch Mân Sầm còn đang hưởng thụ giọng nói của Mạn Duẫn thì Mạn Duẫn đã đọc xong toàn bộ nội dung trên giấy.
“Biết nên làm sao chưa?” Nâng chén trà, Tịch Mân Sầm làm bộ muốn uống.
Mạn Duẫn đoạt lại ly trà, đặt ở trên bàn, “Phụ vương, trà lạnh rồi.”
Tịch Mân Sầm ôm lấy Mạn Duẫn đặt lên trên đùi, “Nhớ kỹ quy định trên giấy chưa?”
“Mạn Duẫn chắc chắn sẽ ghi nhớ, làm theo những gì phụ vương viết.” Mạn Duẫn hoàn toàn ngoan ngoãn, cái miệng nhỏ nhắn hồng mềm đóng đóng mở mở.
Tịch Mân Sầm nhớ tới nụ hôn đêm qua, đôi môi khẽ nhếch ý cười, véo véo gương mặt của Mạn Duẫn.
“Lời nói gió bay, lần trước Duẫn nhi cũng nói một đường làm một nẻo đó thôi. Phụ vương không tin.” Tịch Mân Sầm lắc đầu.
Mạn Duẫn nhìn thấy trên bàn đã để sẵn mực đóng dấu, trong lòng biết ngay phụ vương đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ mình ký tên đồng ý nữa là xong.
Xem ra mức độ thành tín của bản thân mình đã sứt mẻ trong lòng phụ vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.