Chương 3: - Địch ý
Bạch Nương Tử
24/11/2021
"Ừm, cảm ơn em đã cảm thông, có ủy khuất gì cứ nói với anh." Quan Tư Thành cưng chiều nói.
"Thưa thầy Quan, em đã không còn độ tuổi việc gì cũng phải báo cáo rồi ạ."
Thẩm Cảnh Nhiên trả lời hài hước, đứng dậy nói.
"Anh từ từ ăn, hôm nay em vẫn còn chuyện công ty chưa xử lý xong."
Quả thật, Thẩm Cảnh Nhiên tan làm sớm là để về "gầy dựng tổ ấm", nhưng nhân vật chính Lâm Thu Đồng lại không có mặt, vậy công cuộc gầy dựng này đành phải dời lại.
Quan Tư Thành từng thường xuyên đến giảng dạy tại trường đại học của Thẩm Cảnh Nhiên trên danh nghĩa doanh nhân thành công, cũng vì vậy mà cả hai quen biết nhau, thỉnh thoảng, Thẩm Cảnh Nhiên sẽ xin lời khuyên từ Quan Tư Thành, đều sẽ trêu ghẹo gọi hắn thầy Quan. Quan Tư Thành tướng mạo rất phù hợp với miêu tả mấy nhân vật tổng giám đốc trong tiểu thuyết, dù đã ở độ tuổi 45, nhưng trong mắt người ngoài, hắn vẫn giữ được hình tượng chững chạc thành thục, nho nhã cơ trí, tao nhã lễ độ; còn Thẩm Cảnh Nhiên là hoa khôi trong trường, lại còn là học sinh ưu tú, vẫn chưa tốt nghiệp mà đã vang danh rồi.
Vốn cuộc sống của Thẩm Cảnh Nhiên đã rất sôi động, cô cũng làm nên những chuyện gió rền sấm dữ, nhưng khi đến năm tư, Thẩm Cảnh Nhiên lại đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt mọi người, không ai biết cô đã đi đâu. Đến khi tất cả mọi người đều gần như quên lãng Thẩm Cảnh Nhiên, thì Thẩm Cảnh Nhiên lại như hắc chiến mã lao vào giới thương mại, trở thành nhân vật tiêu đề trên mấy tờ tạp chí. Giữa lúc mọi người đang ca ngợi chiến công truyền kỳ của Thẩm Cảnh Nhiên, thì hôn lễ giữa Thẩm Cảnh Nhiên và Quan Tư Thành đã khiến tất cả phải lóa mắt, nhất thời, mọi lời đồn đại cùng bắt đầu bùng lên. Có người nói khó trách Thẩm Cảnh Nhiên có thể đột nhiên lợi hại như vậy, thì ra là dựa lưng bá vương tổng tài; cũng có người nói, người ta là thật lòng yêu nhau a, không nhìn thấy ở chỗ làm việc lúc nào họ cũng có đôi có cặp hay sao? Trong lời nói chứa đầy sự chế giễu, tồi tệ nhất có người còn nói Thẩm Cảnh Nhiên ẩn nấp một năm chính là được Quan Tư Thành bao nuôi, bây giờ đã mang thai con của Quan Tư Thành không kết hôn không được, nhưng vốn chỉ là mấy loại tin vịt đến cuối cùng cũng không đánh tự bại thôi, bởi vì dáng người thon thả của Thẩm Cảnh Nhiên đều chưa từng thay đổi.
Đối với những lời đồn đại, Thẩm Cảnh Nhiên không hề để ý, phỏng vấn cũng tránh không bàn về chuyện này, Quan Tư Thành ngược lại cũng phối hợp ăn ý, mỗi lần đều nói sang chuyện khác một cách vi diệu. Chuyện âu yếm giữa cả hai cũng chưa từng thấy nhắc, chỉ nói về sự nghiệp hiện tại.
Tại nhà Tô Tú, rượu ngon món ngon đã đủ.
"Mau ngồi mau ngồi, cứ xem đây như nhà mình, đừng khách khí."
Tính tình Tô Tú hướng ngoại, cách làm người sảng khoái, chủ động đưa tay hướng Lâm Lãng Ninh làm quen.
"Chào cậu, tớ tên Tô Tú, Tiểu Đồng Đồng nhà tớ may nhờ có cậu quan tâm chăm sóc."
"Tú Tú!" Lâm Thu Đồng cạn lời hô lên.
"Tớ đã lớn rồi mà!"
"Đã lớn rồi cũng vẫn là Tiểu Đồng Đồng của tớ!"
Tô Tú chớp mắt, Lâm Lãng Ninh nhìn cách cả hai nói chuyện khá là ve vãn tán tỉnh nhau.
"Gọi tớ Ninh Ninh được rồi, hì."
"Ninh Ninh cái gì, cứ gọi cậu ấy tiện Ninh!"
Lâm Thu Đồng lơ đãng đạm đạm nói, Tô Tú kinh ngạc.
"Sẽ không phải tiện trong tiện nhân chứ?"
"Đúng là Tú Tú ngoan của tớ, chính là từ đó."
Lâm Thu Đồng giơ ngón cái lên, Lâm Lãng Ninh giận đến chuẩn bị đánh cô, Tô Tú vội vàng ngăn giữa cả hai.
"Đừng quậy nữa, ăn cơm thôi."
"Lâm Thu Đồng! Cậu đợi đó!"
Lâm Lãng Ninh nổi giận xém nữa là đập bàn.
Ba người, rốt cuộc cũng ngồi xuống, Lâm Lãng Ninh cơ bản không có cơ hội chen miệng, Lâm Thu Đồng mà ngồi cùng Tô Tú, thì cái bóng đèn cô chỉ đành tự ngắt dây bóng, bởi vì hai người kia bắt đầu nói những chuyện từ zero tuổi trở đi... Lâm Lãng Ninh ăn xong, bọn họ vẫn đang lý thú hàn huyên đến những chuyện lúc năm tuổi, nói đến đâu, hai người liền thần giao cách cảm đến đó, cùng cười ngây ngô, Lâm Lãng Ninh không lên tiếng, không bằng cô tới quán bar tìm mấy em xinh đẹp chơi đùa. Có điều, cũng lâu rồi cô mới thấy Lâm Thu Đồng cười, thường ngày Lâm Thu Đồng hơn phân nửa đều làm mặt lạnh, ở nhà cô thì cũng chỉ lễ phép cười cười, đã nhiều năm rồi, mà vẫn luôn như vậy, Lâm Lãng Ninh uống cho nụ cười của Lâm Thu Đồng.
Lâm Lãng Ninh một mình uống say, uống tới khi gục xuống bàn, Tô Tú cũng hơi ngà ngà, chỉ chỉ Lâm Lãng Ninh.
"Biểu... biểu tỷ cậu xỉn rồi kìa."
Tửu lượng Lâm Thu Đồng cũng không khác, nhưng để cô uống được nhiều thì phải xem tâm tình, hôm nay không cần phải nói, tâm tình cô rất tốt.
"Không sao, để cậu ây ngủ đi."
Lâm Thu Đồng phủ thêm lớp áo cho Lâm Lãng Ninh, Tô Tú vừa nhìn vừa cười.
"Cậu vẫn quan tâm người khác như vậy."
"Tớ nói cậu nghe, Tiểu Đồng Đồng, tớ... hức..."
Tô Tú nấc cục, gương mặt sáp lại gần Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đông không từ chối, vẫn như cũ đạm cười nhìn cô, nét mặt Tô Tú say xỉn hớn hở nói.
"Tớ vẫn luôn đợi cậu trở về ah."
"Tớ biết, chẳng phải còn phải cùng cậu tung hoành thiên hạ, chung tay làm chủ sự nghiệp của mình mà!"
Lâm Thu Đồng nhớ lại Tô Tú khuyên cô về nước, có thể nói đã tiêu tốn rất nhiều tâm tư, dụ dỗ cô trên mọi mặt trận.
"Hihi, vậy càng khẳng định, tiền là phải cùng cậu kiếm, cậu với tớ đời này là hảo tỷ muội rồi, chị ruột tớ cũng không bằng cậu."
Khi Tô Tú nhắc tới Tô Hà, sắc mặt đột nhiên trở nên hồng thuận, Lâm Thu Đồng đỡ Tô Tú sợ cô ngồi không vững ngã xuống đụng đầu vào chỗ nào.
"Cô nương ngốc, có không tốt đi nữa thì cũng là chị ruột cậu cơ mà."
Lâm Thu Đồng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ là bắt đầu từ một năm trước, Tô Tú thường xuyên nhắc tới chị mình bỗng không còn nhắc nữa, thỉnh thoảng Lâm Thu Đồng có nhắc, thì Tô Tú đều sẽ nói.
"Đồ cặn bã đó, ai mà biết!"
"Bã không xứng làm chị tớ!"
Tô Tú đột nhiên tâm trạng kích động, dùng sức vỗ lên bàn, Lâm Lãng Ninh bị sợ lập tức ngồi ngay ngắn lại, kêu lên.
"Trời sập!"
Chưa tỉnh rượu, đầu lưỡi còn nói líu, một giây tiếp theo, ánh mắt mở tròn liền trở nên lờ đờ, sau đó, Lâm Lãnh Ninh ngã xuống cạnh bàn, ngủ tiếp.
"Tú Tú."
Lâm Thu Đồng thu hồi tầm mắt khỏi Lâm Lãng Ninh, phát hiện trên mặt Tô Tú đã có nước mắt, Lâm Thu Đồng nhất thời đau lòng, ôm Tô Tú vào lòng.
"Tú Tú, không khóc, có tớ ở đây."
"Đồng Đồng, Tô Hà bã không phải là người."
Tô Tú chỉ nói vậy, Lâm Thu Đồng không hiểu vì sao, cũng không muốn hỏi, ấn tượng của cô về Tô Hà cũng khá là sâu sắc, bởi Tô Hà luôn lấy việc ăn hiếp Tô Tú làm niềm vui, nhưng như thế có vẻ chưa đủ để trở thành lý do Tô Tú căm ghét Tô Hà như vậy. Dù sao từ lâu Tô Hà vẫn luôn bênh vực Tô Tú, mỗi lần cô với Tô Tú nháo không được tự nhiên, Tô Hà sẽ luôn âm thầm đi tìm Lâm Thu Đồng hù dọa uy hiếp cô.
Đợi người say rốt cuộc cũng chịu ngủ, Lâm Thu Đồng mới dọn dẹp lại nhà cho Tô Tú, đợi cô thẳng lưng, thì chân trời đã nổi lên tia sáng, đã gần sáng, Lâm Thu Đồng đột nhiên cảm thấy rất chóng mặt, ngồi lần máy bay này, về sau cô không muốn ngồi thêm nữa. Lâm Thu Đồng dựa vào tường một hồi, lấy di động ra, phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn, cuộc gọi đều đến từ Quan Tư Thành, còn tin nhắn là từ dãy số xa lạ, có điều, đọc nội dung, Lâm Thu Đồng đại khái đoán ra là của ai, nội dung viết:
Buổi chiều nhìn cô không được thoải mái, hiện tại đỡ hơn chút nào chưa?
Lâm Thu Đồng có chút ngạc nhiên về độ nhạy bén của Thẩm Cảnh Nhiên, ngay cả Lâm Lãng Ninh cũng không nhìn ra, Quan Tư Thành thì càng không phát hiện được, Thẩm Cảnh Nhiên lại nhìn được, haha, chủ động lấy lòng mình như vậy, là muốn giữ mối quan hệ tốt với mình sao? Đáng tiếc, Lâm Thu Đồng cũng không có lòng này, cô nhìn Thẩm Cảnh Nhiên đứng cạnh Quan Tư Thành, là đã thấy chướng mắt.
Mười giờ sáng, Quan Tư Thành gọi điện quan tâm Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng tùy tiện ứng phó vài câu, Quan Tư Thành lần nữa muốn buổi tối cô hãy về nhà cùng ăn cơm, Lâm Thu Đồng thấy phiền.
"Đến lúc đó nói sau."
Lúc này Tô Tú cũng đã dậy, nhìn lại căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, cô xoa xoa mắt kinh hãi nói.
"Tối qua cô tiên ốc bưu vàng đã đến nhà mình sao!"
"Đúng vậy, cô tiên ốc bưu vàng không có mắt đã tới."
Lâm Thu Đồng xoa xoa vòng eo, tựa lên tường đầu vẫn chưa thoát khỏi cơn chóng mặt khó chịu nói, Tô Tú xông lại kéo Lâm Thu Đồng vào lòng.
"Tiểu Đồng Đồng cậu là tốt nhất, không uổng công tỷ tỷ thương yêu."
Động tác Tô Tú đột ngột, Lâm Thu Đồng cũng không đứng vững, cô lùi về sau vài bước, liền nghe thấy tiếng gào khóc ở cửa, bàn tay Lâm Lãng Ninh xém chút bị đạp dập.
"Lâm Thu Đồng, đồ kbốn kiếp cậu!"
Lâm Lãng Ninh dùng sức rụt tay về, thổi thổi vài hơi, Tô Tú nhìn Lâm Lãng Ninh loạn thành tổ ong, nhất thời phá lên cười, Lâm Thu Đồng cũng không nhịn được cười theo, khiến Lâm Lãng Ninh cứ thế giận không nói được lời nào, chỉ đành trợn mắt nhìn.
Sau khi Lâm Thu Đồng không muốn về nhà, thì cậu lại gọi điện thoại đường dài đến.
"Thật vất vả con mới về nước một chuyến, đừng không được tự nhiên với ba con, chuyện năm đó, không thể hoàn toàn trách ba con được."
Lâm Thu Đồng nghe thấy lời này, thì vội vàng đồng ý, vì cô không muốn nhớ lại chuyện năm đó, không hề vui vẻ chút nào. Cuối cùng Lâm Thu Đồng vẫn về nhà ăn cơm tối, Lâm Lãng Ninh tự nhiên về chung, Thẩm Cảnh Nhiên thể hiện thành ý, tự mình xuống bếp, lúc Lâm Thu Đồng trở lại, Thẩm Cảnh Nhiên vẫn đang dưới bếp nấu nướng, Triệu tỷ đứng một bên giúp đỡ, cảm thấy rất áy náy.
"Cô Thẩm, bằng không cô để tôi làm đi."
Dù Thẩm Cảnh Nhiên đã gả vào nhà Quan Tư Thành; nhưng cách gọi lại không phải bà Quan, mà là cô Thẩm, cô đã căn dặn Triệu tỷ như vậy, Triệu tỷ liền vâng lời xưng hô theo. Thẩm Cảnh Nhiên hiểu tâm tư bà vú, nếu không phải sợ bà ấy không được tự nhiên, chuyện xuống bếp này cô cũng không cần giúp đỡ, Thẩm Cảnh Nhiên không thích trong lúc nấu cơm có người ở bên cạnh.
"Triệu tỷ, chị ra ngoài tản bộ một lúc đi, một mình tôi đủ rồi."
Giữa buổi cơm, Quan Tư Thành chủ động mở lời.
"Đồng Đồng, lần này về nước con ở lại phát triển đi, có rất nhiều cơ hội, con muốn ở đâu cũng được."
Mạng lưới quan hệ của Quan Tư Thành rất rộng, mọi ngành nghề hắn đều có, Lâm Thu Đồng cắm đầu ăn cơm, trả lời không có một xíu cảm kích.
"Không cần, chuyện của tôi tôi tự định đoạt."
"Đồng Đồng cũng không còn con nít, để nó làm chuyện nó thích, anh đừng can dự vào."
Thẩm Cảnh Nhiên lên tiếng, Lâm Thu Đồng ngước mắt nhìn cô, khóe miệng thêm một tia châm chọc, khẽ hừ một tiếng cũng không nói gì. Thẩm Cảnh Nhiên dĩ nhiên là chú ý thấy, nhưng lại không để ý, quay lại nói.
"Ninh Ninh dự định ở lại trong nước, hay là ra nước ngoài?"
"Em ạ, cũng không nhất định, đợi biểu muội sắp xếp ổn thỏa xong mới tính tiếp."
Lâm Lãng Ninh cười haha, đối với Thẩm Cảnh Nhiên cô không có quá nhiều địch ý, Lâm Lãng Ninh đối với phụ nữ xinh đẹp đều chưa từng có địch ý. Bữa cơm này, ăn không nóng không lạnh, đề tài trò chuyện cũng rất hời hợt, sau khi ăn xong, Thẩm Cảnh Nhiên chủ động thu dọn chén đũa, Lâm Lãng Ninh cũng chủ động giúp đỡ, Lâm Thu Đồng không chủ động, mà vẫn nhìn Thẩm Cảnh Nhiên. Người phụ nữ này, rốt cuộc vì sao lại cứ thích ở bên cạnh một ông già? Lâm Thu Đồng không chút phủ nhận sắc đẹp của Thẩm Cảnh Nhiên, cô từ cậu biết được Quan Tư Thành đã kết hôn, còn là với một cô gái nhỏ hơn hắn 15 tuổi, nghe nói cô gái đó tuổi trẻ xinh đẹp, sự nghiệp thành công, Lâm Thu Đồng liền không hiểu, một người như vậy tại sao lại không đi tìm một thanh niên tài giỏi đẹp trai, lại mặc kệ những lời đàm tiếu xung quanh tiến tới với Quan Tư Thành, Thẩm Cảnh Nhiên rốt cuộc có ý đồ gì?
"Đồng Đồng, nước tắm tôi đã chuẩn bị xong cho cô."
Thẩm Cảnh Nhiên tới gõ cửa, đối với Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên đều tự mình phục vụ. Lâm Thu Đồng mở cửa, nhìn người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trước mặt, đôi mắt cô rất ôn hòa, khóe miệng còn nhẹ cong lên, ngón tay nhỏ nhắn khoác lên trên cạnh cửa, thân thể hơi nghiêng về trước... tất cả tư thái đều trông rất gần gũi, nhưng lại không cho phép bất kỳ ai thân cận, Lâm Thu Đồng càng nhìn càng cảm thấy giả tạo, ngay cả nụ cười cũng giống như một tác phẩm điêu khắc.
"Không cần, tôi nhắc lại một lần, tôi không cần cô làm mấy chuyện này."
Tiếng đóng cửa "rầm", gió cánh cửa tát vào mặt, có chút lạnh. Thẩm Cảnh Nhiên đứng yên lặng tại chỗ hai giây, sau đó xoay người xuống lầu.
"Thưa thầy Quan, em đã không còn độ tuổi việc gì cũng phải báo cáo rồi ạ."
Thẩm Cảnh Nhiên trả lời hài hước, đứng dậy nói.
"Anh từ từ ăn, hôm nay em vẫn còn chuyện công ty chưa xử lý xong."
Quả thật, Thẩm Cảnh Nhiên tan làm sớm là để về "gầy dựng tổ ấm", nhưng nhân vật chính Lâm Thu Đồng lại không có mặt, vậy công cuộc gầy dựng này đành phải dời lại.
Quan Tư Thành từng thường xuyên đến giảng dạy tại trường đại học của Thẩm Cảnh Nhiên trên danh nghĩa doanh nhân thành công, cũng vì vậy mà cả hai quen biết nhau, thỉnh thoảng, Thẩm Cảnh Nhiên sẽ xin lời khuyên từ Quan Tư Thành, đều sẽ trêu ghẹo gọi hắn thầy Quan. Quan Tư Thành tướng mạo rất phù hợp với miêu tả mấy nhân vật tổng giám đốc trong tiểu thuyết, dù đã ở độ tuổi 45, nhưng trong mắt người ngoài, hắn vẫn giữ được hình tượng chững chạc thành thục, nho nhã cơ trí, tao nhã lễ độ; còn Thẩm Cảnh Nhiên là hoa khôi trong trường, lại còn là học sinh ưu tú, vẫn chưa tốt nghiệp mà đã vang danh rồi.
Vốn cuộc sống của Thẩm Cảnh Nhiên đã rất sôi động, cô cũng làm nên những chuyện gió rền sấm dữ, nhưng khi đến năm tư, Thẩm Cảnh Nhiên lại đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt mọi người, không ai biết cô đã đi đâu. Đến khi tất cả mọi người đều gần như quên lãng Thẩm Cảnh Nhiên, thì Thẩm Cảnh Nhiên lại như hắc chiến mã lao vào giới thương mại, trở thành nhân vật tiêu đề trên mấy tờ tạp chí. Giữa lúc mọi người đang ca ngợi chiến công truyền kỳ của Thẩm Cảnh Nhiên, thì hôn lễ giữa Thẩm Cảnh Nhiên và Quan Tư Thành đã khiến tất cả phải lóa mắt, nhất thời, mọi lời đồn đại cùng bắt đầu bùng lên. Có người nói khó trách Thẩm Cảnh Nhiên có thể đột nhiên lợi hại như vậy, thì ra là dựa lưng bá vương tổng tài; cũng có người nói, người ta là thật lòng yêu nhau a, không nhìn thấy ở chỗ làm việc lúc nào họ cũng có đôi có cặp hay sao? Trong lời nói chứa đầy sự chế giễu, tồi tệ nhất có người còn nói Thẩm Cảnh Nhiên ẩn nấp một năm chính là được Quan Tư Thành bao nuôi, bây giờ đã mang thai con của Quan Tư Thành không kết hôn không được, nhưng vốn chỉ là mấy loại tin vịt đến cuối cùng cũng không đánh tự bại thôi, bởi vì dáng người thon thả của Thẩm Cảnh Nhiên đều chưa từng thay đổi.
Đối với những lời đồn đại, Thẩm Cảnh Nhiên không hề để ý, phỏng vấn cũng tránh không bàn về chuyện này, Quan Tư Thành ngược lại cũng phối hợp ăn ý, mỗi lần đều nói sang chuyện khác một cách vi diệu. Chuyện âu yếm giữa cả hai cũng chưa từng thấy nhắc, chỉ nói về sự nghiệp hiện tại.
Tại nhà Tô Tú, rượu ngon món ngon đã đủ.
"Mau ngồi mau ngồi, cứ xem đây như nhà mình, đừng khách khí."
Tính tình Tô Tú hướng ngoại, cách làm người sảng khoái, chủ động đưa tay hướng Lâm Lãng Ninh làm quen.
"Chào cậu, tớ tên Tô Tú, Tiểu Đồng Đồng nhà tớ may nhờ có cậu quan tâm chăm sóc."
"Tú Tú!" Lâm Thu Đồng cạn lời hô lên.
"Tớ đã lớn rồi mà!"
"Đã lớn rồi cũng vẫn là Tiểu Đồng Đồng của tớ!"
Tô Tú chớp mắt, Lâm Lãng Ninh nhìn cách cả hai nói chuyện khá là ve vãn tán tỉnh nhau.
"Gọi tớ Ninh Ninh được rồi, hì."
"Ninh Ninh cái gì, cứ gọi cậu ấy tiện Ninh!"
Lâm Thu Đồng lơ đãng đạm đạm nói, Tô Tú kinh ngạc.
"Sẽ không phải tiện trong tiện nhân chứ?"
"Đúng là Tú Tú ngoan của tớ, chính là từ đó."
Lâm Thu Đồng giơ ngón cái lên, Lâm Lãng Ninh giận đến chuẩn bị đánh cô, Tô Tú vội vàng ngăn giữa cả hai.
"Đừng quậy nữa, ăn cơm thôi."
"Lâm Thu Đồng! Cậu đợi đó!"
Lâm Lãng Ninh nổi giận xém nữa là đập bàn.
Ba người, rốt cuộc cũng ngồi xuống, Lâm Lãng Ninh cơ bản không có cơ hội chen miệng, Lâm Thu Đồng mà ngồi cùng Tô Tú, thì cái bóng đèn cô chỉ đành tự ngắt dây bóng, bởi vì hai người kia bắt đầu nói những chuyện từ zero tuổi trở đi... Lâm Lãng Ninh ăn xong, bọn họ vẫn đang lý thú hàn huyên đến những chuyện lúc năm tuổi, nói đến đâu, hai người liền thần giao cách cảm đến đó, cùng cười ngây ngô, Lâm Lãng Ninh không lên tiếng, không bằng cô tới quán bar tìm mấy em xinh đẹp chơi đùa. Có điều, cũng lâu rồi cô mới thấy Lâm Thu Đồng cười, thường ngày Lâm Thu Đồng hơn phân nửa đều làm mặt lạnh, ở nhà cô thì cũng chỉ lễ phép cười cười, đã nhiều năm rồi, mà vẫn luôn như vậy, Lâm Lãng Ninh uống cho nụ cười của Lâm Thu Đồng.
Lâm Lãng Ninh một mình uống say, uống tới khi gục xuống bàn, Tô Tú cũng hơi ngà ngà, chỉ chỉ Lâm Lãng Ninh.
"Biểu... biểu tỷ cậu xỉn rồi kìa."
Tửu lượng Lâm Thu Đồng cũng không khác, nhưng để cô uống được nhiều thì phải xem tâm tình, hôm nay không cần phải nói, tâm tình cô rất tốt.
"Không sao, để cậu ây ngủ đi."
Lâm Thu Đồng phủ thêm lớp áo cho Lâm Lãng Ninh, Tô Tú vừa nhìn vừa cười.
"Cậu vẫn quan tâm người khác như vậy."
"Tớ nói cậu nghe, Tiểu Đồng Đồng, tớ... hức..."
Tô Tú nấc cục, gương mặt sáp lại gần Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đông không từ chối, vẫn như cũ đạm cười nhìn cô, nét mặt Tô Tú say xỉn hớn hở nói.
"Tớ vẫn luôn đợi cậu trở về ah."
"Tớ biết, chẳng phải còn phải cùng cậu tung hoành thiên hạ, chung tay làm chủ sự nghiệp của mình mà!"
Lâm Thu Đồng nhớ lại Tô Tú khuyên cô về nước, có thể nói đã tiêu tốn rất nhiều tâm tư, dụ dỗ cô trên mọi mặt trận.
"Hihi, vậy càng khẳng định, tiền là phải cùng cậu kiếm, cậu với tớ đời này là hảo tỷ muội rồi, chị ruột tớ cũng không bằng cậu."
Khi Tô Tú nhắc tới Tô Hà, sắc mặt đột nhiên trở nên hồng thuận, Lâm Thu Đồng đỡ Tô Tú sợ cô ngồi không vững ngã xuống đụng đầu vào chỗ nào.
"Cô nương ngốc, có không tốt đi nữa thì cũng là chị ruột cậu cơ mà."
Lâm Thu Đồng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ là bắt đầu từ một năm trước, Tô Tú thường xuyên nhắc tới chị mình bỗng không còn nhắc nữa, thỉnh thoảng Lâm Thu Đồng có nhắc, thì Tô Tú đều sẽ nói.
"Đồ cặn bã đó, ai mà biết!"
"Bã không xứng làm chị tớ!"
Tô Tú đột nhiên tâm trạng kích động, dùng sức vỗ lên bàn, Lâm Lãng Ninh bị sợ lập tức ngồi ngay ngắn lại, kêu lên.
"Trời sập!"
Chưa tỉnh rượu, đầu lưỡi còn nói líu, một giây tiếp theo, ánh mắt mở tròn liền trở nên lờ đờ, sau đó, Lâm Lãnh Ninh ngã xuống cạnh bàn, ngủ tiếp.
"Tú Tú."
Lâm Thu Đồng thu hồi tầm mắt khỏi Lâm Lãng Ninh, phát hiện trên mặt Tô Tú đã có nước mắt, Lâm Thu Đồng nhất thời đau lòng, ôm Tô Tú vào lòng.
"Tú Tú, không khóc, có tớ ở đây."
"Đồng Đồng, Tô Hà bã không phải là người."
Tô Tú chỉ nói vậy, Lâm Thu Đồng không hiểu vì sao, cũng không muốn hỏi, ấn tượng của cô về Tô Hà cũng khá là sâu sắc, bởi Tô Hà luôn lấy việc ăn hiếp Tô Tú làm niềm vui, nhưng như thế có vẻ chưa đủ để trở thành lý do Tô Tú căm ghét Tô Hà như vậy. Dù sao từ lâu Tô Hà vẫn luôn bênh vực Tô Tú, mỗi lần cô với Tô Tú nháo không được tự nhiên, Tô Hà sẽ luôn âm thầm đi tìm Lâm Thu Đồng hù dọa uy hiếp cô.
Đợi người say rốt cuộc cũng chịu ngủ, Lâm Thu Đồng mới dọn dẹp lại nhà cho Tô Tú, đợi cô thẳng lưng, thì chân trời đã nổi lên tia sáng, đã gần sáng, Lâm Thu Đồng đột nhiên cảm thấy rất chóng mặt, ngồi lần máy bay này, về sau cô không muốn ngồi thêm nữa. Lâm Thu Đồng dựa vào tường một hồi, lấy di động ra, phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn, cuộc gọi đều đến từ Quan Tư Thành, còn tin nhắn là từ dãy số xa lạ, có điều, đọc nội dung, Lâm Thu Đồng đại khái đoán ra là của ai, nội dung viết:
Buổi chiều nhìn cô không được thoải mái, hiện tại đỡ hơn chút nào chưa?
Lâm Thu Đồng có chút ngạc nhiên về độ nhạy bén của Thẩm Cảnh Nhiên, ngay cả Lâm Lãng Ninh cũng không nhìn ra, Quan Tư Thành thì càng không phát hiện được, Thẩm Cảnh Nhiên lại nhìn được, haha, chủ động lấy lòng mình như vậy, là muốn giữ mối quan hệ tốt với mình sao? Đáng tiếc, Lâm Thu Đồng cũng không có lòng này, cô nhìn Thẩm Cảnh Nhiên đứng cạnh Quan Tư Thành, là đã thấy chướng mắt.
Mười giờ sáng, Quan Tư Thành gọi điện quan tâm Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng tùy tiện ứng phó vài câu, Quan Tư Thành lần nữa muốn buổi tối cô hãy về nhà cùng ăn cơm, Lâm Thu Đồng thấy phiền.
"Đến lúc đó nói sau."
Lúc này Tô Tú cũng đã dậy, nhìn lại căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, cô xoa xoa mắt kinh hãi nói.
"Tối qua cô tiên ốc bưu vàng đã đến nhà mình sao!"
"Đúng vậy, cô tiên ốc bưu vàng không có mắt đã tới."
Lâm Thu Đồng xoa xoa vòng eo, tựa lên tường đầu vẫn chưa thoát khỏi cơn chóng mặt khó chịu nói, Tô Tú xông lại kéo Lâm Thu Đồng vào lòng.
"Tiểu Đồng Đồng cậu là tốt nhất, không uổng công tỷ tỷ thương yêu."
Động tác Tô Tú đột ngột, Lâm Thu Đồng cũng không đứng vững, cô lùi về sau vài bước, liền nghe thấy tiếng gào khóc ở cửa, bàn tay Lâm Lãng Ninh xém chút bị đạp dập.
"Lâm Thu Đồng, đồ kbốn kiếp cậu!"
Lâm Lãng Ninh dùng sức rụt tay về, thổi thổi vài hơi, Tô Tú nhìn Lâm Lãng Ninh loạn thành tổ ong, nhất thời phá lên cười, Lâm Thu Đồng cũng không nhịn được cười theo, khiến Lâm Lãng Ninh cứ thế giận không nói được lời nào, chỉ đành trợn mắt nhìn.
Sau khi Lâm Thu Đồng không muốn về nhà, thì cậu lại gọi điện thoại đường dài đến.
"Thật vất vả con mới về nước một chuyến, đừng không được tự nhiên với ba con, chuyện năm đó, không thể hoàn toàn trách ba con được."
Lâm Thu Đồng nghe thấy lời này, thì vội vàng đồng ý, vì cô không muốn nhớ lại chuyện năm đó, không hề vui vẻ chút nào. Cuối cùng Lâm Thu Đồng vẫn về nhà ăn cơm tối, Lâm Lãng Ninh tự nhiên về chung, Thẩm Cảnh Nhiên thể hiện thành ý, tự mình xuống bếp, lúc Lâm Thu Đồng trở lại, Thẩm Cảnh Nhiên vẫn đang dưới bếp nấu nướng, Triệu tỷ đứng một bên giúp đỡ, cảm thấy rất áy náy.
"Cô Thẩm, bằng không cô để tôi làm đi."
Dù Thẩm Cảnh Nhiên đã gả vào nhà Quan Tư Thành; nhưng cách gọi lại không phải bà Quan, mà là cô Thẩm, cô đã căn dặn Triệu tỷ như vậy, Triệu tỷ liền vâng lời xưng hô theo. Thẩm Cảnh Nhiên hiểu tâm tư bà vú, nếu không phải sợ bà ấy không được tự nhiên, chuyện xuống bếp này cô cũng không cần giúp đỡ, Thẩm Cảnh Nhiên không thích trong lúc nấu cơm có người ở bên cạnh.
"Triệu tỷ, chị ra ngoài tản bộ một lúc đi, một mình tôi đủ rồi."
Giữa buổi cơm, Quan Tư Thành chủ động mở lời.
"Đồng Đồng, lần này về nước con ở lại phát triển đi, có rất nhiều cơ hội, con muốn ở đâu cũng được."
Mạng lưới quan hệ của Quan Tư Thành rất rộng, mọi ngành nghề hắn đều có, Lâm Thu Đồng cắm đầu ăn cơm, trả lời không có một xíu cảm kích.
"Không cần, chuyện của tôi tôi tự định đoạt."
"Đồng Đồng cũng không còn con nít, để nó làm chuyện nó thích, anh đừng can dự vào."
Thẩm Cảnh Nhiên lên tiếng, Lâm Thu Đồng ngước mắt nhìn cô, khóe miệng thêm một tia châm chọc, khẽ hừ một tiếng cũng không nói gì. Thẩm Cảnh Nhiên dĩ nhiên là chú ý thấy, nhưng lại không để ý, quay lại nói.
"Ninh Ninh dự định ở lại trong nước, hay là ra nước ngoài?"
"Em ạ, cũng không nhất định, đợi biểu muội sắp xếp ổn thỏa xong mới tính tiếp."
Lâm Lãng Ninh cười haha, đối với Thẩm Cảnh Nhiên cô không có quá nhiều địch ý, Lâm Lãng Ninh đối với phụ nữ xinh đẹp đều chưa từng có địch ý. Bữa cơm này, ăn không nóng không lạnh, đề tài trò chuyện cũng rất hời hợt, sau khi ăn xong, Thẩm Cảnh Nhiên chủ động thu dọn chén đũa, Lâm Lãng Ninh cũng chủ động giúp đỡ, Lâm Thu Đồng không chủ động, mà vẫn nhìn Thẩm Cảnh Nhiên. Người phụ nữ này, rốt cuộc vì sao lại cứ thích ở bên cạnh một ông già? Lâm Thu Đồng không chút phủ nhận sắc đẹp của Thẩm Cảnh Nhiên, cô từ cậu biết được Quan Tư Thành đã kết hôn, còn là với một cô gái nhỏ hơn hắn 15 tuổi, nghe nói cô gái đó tuổi trẻ xinh đẹp, sự nghiệp thành công, Lâm Thu Đồng liền không hiểu, một người như vậy tại sao lại không đi tìm một thanh niên tài giỏi đẹp trai, lại mặc kệ những lời đàm tiếu xung quanh tiến tới với Quan Tư Thành, Thẩm Cảnh Nhiên rốt cuộc có ý đồ gì?
"Đồng Đồng, nước tắm tôi đã chuẩn bị xong cho cô."
Thẩm Cảnh Nhiên tới gõ cửa, đối với Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên đều tự mình phục vụ. Lâm Thu Đồng mở cửa, nhìn người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trước mặt, đôi mắt cô rất ôn hòa, khóe miệng còn nhẹ cong lên, ngón tay nhỏ nhắn khoác lên trên cạnh cửa, thân thể hơi nghiêng về trước... tất cả tư thái đều trông rất gần gũi, nhưng lại không cho phép bất kỳ ai thân cận, Lâm Thu Đồng càng nhìn càng cảm thấy giả tạo, ngay cả nụ cười cũng giống như một tác phẩm điêu khắc.
"Không cần, tôi nhắc lại một lần, tôi không cần cô làm mấy chuyện này."
Tiếng đóng cửa "rầm", gió cánh cửa tát vào mặt, có chút lạnh. Thẩm Cảnh Nhiên đứng yên lặng tại chỗ hai giây, sau đó xoay người xuống lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.