Chương 14: - Tò mò
Bạch Nương Tử
24/11/2021
"Đồng Đồng! Con về nhà đấy à!"
Quan Tư Thành vui mừng vì sáng nay không cần phải chở Thẩm Cảnh Nhiên đi làm, bằng không sao sẽ gặp được con gái hắn.
"Đã ăn sáng chưa?"
"Chưa."
Lâm Thu Đồng cúi đầu đổi giày, Quan Tư Thành gọi Triệu tỷ.
"Triệu tỷ, chuẩn bị một phần ăn sáng nhé!"
Tiện một hồi hắn cũng nhờ Triệu tỷ làm cho Thẩm Cảnh Nhiên một phần, dù biết cô sẽ không ăn, nhưng trong lòng hắn vẫn muốn vậy. Lâm Thu Đồng lắc đầu.
"Tôi không muốn ăn."
"Hả?"
Quan Tư Thành hả một tiếng.
"Vậy?"
"Tôi về lấy ít đồ dùng, lát sẽ đi liền, ba không đi làm à?"
Lâm Thu Đồng nhàn nhạt hỏi, nhưng lại đưa mắt về hướng cửa phòng Thẩm Cảnh Nhiên. Quan Tư Thành không kềm được than thở.
"Hai! Lát nữa ba đi liền, không thì, vừa vặn dì Thẩm con cũng chưa ăn, bây giờ ba kêu Triệu tỷ làm luôn, xíu nữa hai người ăn chung nhé."
"Òh."
Lâm Thu Đồng đổi giày xong, tiến vào phòng khách, vừa cởi áo khoác, một thân đầy mùi rượu. Lỗ mũi Quan Tư Thành lần nữa đánh hơi thấy mùi rượu, chân mày càng nhíu chặt.
"Đồng Đồng, con cũng uống rượu?"
"Ừ."
Lâm Thu Đồng đi thẳng về phòng mình, giọng nghiêm nghị của Quan Tư Thành vang lên sau lưng.
"Con nít con nôi, biết cái gì mà uống."
Lâm Thu Đồng không thèm để ý, mở cửa phòng, giọng Quan Tư Thành càng đề cao hơn.
"Lẽ nào hôm qua con với Thẩm Cảnh Nhiên đi uống à?"
Rầm, trả lời Quan Tư Thành là tiếng cửa đóng sầm lại, sáng sớm, trong lòng Quan Tư Thành bực bội không xong, sãi bước đến trước cửa phòng Lâm Thu Đồng, gõ vài cái rồi đẩy cửa tiến vào. Lâm Thu Đồng vừa cởi áo nửa chừng, động tác hơi ngừng lại, quay đầu lạnh lùng nói.
"Tôi có nói mời vào sao?"
"Ah... thì..."
Quan Tư Thành không ngờ Lâm Thu Đồng đang thay đồ, quay lưng lại, chữa ngượng nói.
"Còn không phải ba vì lo lắng cho con à?"
Lâm Thu Đồng khẽ hừ một tiếng, tiếp tục động tác cởi áo, Quan Tư Thành vội vàng nói.
"Con gái con lứa đi uống rượu như thế không được an toàn, hai người cũng thật là không để cho ba yên tâm một chút nào, hôm qua Thẩm Cảnh Nhiên cả đêm không về, mới sáng sớm mà trên người con toàn mùi rượu, có phải cả đêm qua con cũng không về nhà?"
Động tác cởi áo của Lâm Thu Đồng đến đoạn cả đêm qua Thẩm Cảnh Nhiên không về thì chậm lại, Thẩm Cảnh Nhiên thật sự cả đêm không về à? Lẽ nào qua đêm trong xe luôn? Cô ta không giống loại người sẽ chật vật như vậy, mình cũng không có mặt ở đó, việc gì cô ta phải đối đãi bản thân như vậy? Lâm Thu Đồng thất thần, Quan Tư Thành nửa buổi cũng không đợi được câu trả lời.
"Lẽ nào, hai người thật sự đi uống với nhau, đêm qua? Vậy cũng không đúng, cả hai đã ở đâu?"
Lời nói đến cuối rõ ràng càng gia tăng âm lượng.
"Có thấy phiền không vậy!"
Bị quấy rầy Lâm Thu Đồng hiện rõ bất mãn rống lên.
"Ba ra ngoài giùm tôi!"
"Ta là cha con, con ăn nói với ta như thế sao?"
Hòa khí của Quan Tư Thành cuối cùng không nhịn nổi.
"Lớn tồng ngồng thế này, mà vẫn không hiểu chuyện vậy?"
"Hiểu chuyện? Haha, tôi hiểu chuyện hay không thì liên quan gì tới ba? Bây giờ mới biết lo lắng cho tôi à? Lúc tôi còn nhỏ xíu kia? Mấy người đã biết nghĩ cho tôi sao?"
Lâm Thu Đồng nhớ lại quá khứ tim vẫn đau như cũ, thanh âm càng tản ra lạnh lẽo.
"Tôi đã trưởng thành, không cần ba nữa, ba ngược lại mới tới quan tâm tôi, tôi nói ba biết, tôi không cần."
Quan Tư Thành bị nói á khẩu không trả lời được, tất cả mọi lời quan tâm đều không thể nói ra miệng, hai tay siết lại thật chặt, cuối cùng vẫn thả lỏng, lành lạnh nói.
"Một hồi nữa con gọi dì Thẩm ra ăn cơm, dạ dày cô ấy không tốt, đói bụng sẽ đau, nhất định phải gọi dì ra ăn cơm đấy."
Quan Tư Thành rời khỏi phòng Lâm Thu Đồng, mà trong lòng thì lạnh lẽo. Bi ai như hắn, lỡ một bước trở thành tội nhân thiên cổ, chỉ vì một sơ sẩy mà mất đi tất cả, sự nghiệp, lẫn gia đình... Xã hội tàn khốc đã dạy Quan Tư Thành rằng, không ai sẽ quan tâm sự thật cả, câu chuyện nằm phía sau không có ai hứng thú muốn biết, chỉ cần ngươi có tiền có quyền, thì tất cả mọi người sẽ đổ xô về ngươi, nhìn lại những kẻ đã từng tổn thưởng hắn, bây giờ chẳng phải để nhìn hắn, thì phải ngốc đầu lên sao?
Lâm Thu Đồng rửa mặt xong vẫn ở lì trong phòng, trong lòng thấy hơi hoang mang cùng bất an, cô cũng chẳng biết mình đang lo lắng cái gì nữa, chỉ là, trái tim cứ xao động, đập liên hồi không giống bình thường chút nào. Thật ra, sáng nay cô không định về nhà, định đi làm luôn, nhưng Lâm Thu Đồng lại xin nghỉ, lý do: Tối qua uống nhiều, nhức đầu, cơ mà tối qua cô uống được mấy giọt chứ. Cho nên Triệu tỷ tới gọi cô ra ăn cơm, Lâm Thu Đồng vẫn là mặt quần cụt với cái áo thun, Triệu tỷ bưng đồ ăn từ bếp ra, Lâm Thu Đồng sãi vài bước tới trước cửa phòng Thẩm Cảnh Nhiên, nâng tay lên nắm chốt cửa cũng không định đẩy ra...
"Tiểu thư, cần tôi đi gọi Thẩm tiểu thư dậy không?"
Triệu tỷ chú ý thấy Lâm Thu Đồng đứng trước cửa phòng hồi lâu, chính là cũng không chịu đẩy cửa, cơm nước sẽ nguội mất. Lâm Thu Đồng hơi nhíu mày, xoay người thật thấp nói không cần, như thể sợ âm lượng quá cao sẽ làm phiền tới người trong phòng vậy.
Cánh cửa, lặng yên không tiếng động được mở ra, bên trong căn phòng một mảnh đen kịt, tấm rèm cửa chặn lại ánh nắng mặt trời, còn trên giường Thẩm Cảnh Nhiên đang rúc thành một đoàn trong chăn, nằm say sưa ngủ. Lâm Thu Đồng đóng cửa lại, mất một hồi mắt mới thích nghi với bóng tối trong phòng, cô rón rén, nhích lại gần Thẩm Cảnh Nhiên đang không chút phòng bị. Cách cô ấy ngày càng gần, Lâm Thu Đồng đột nhiên nhớ lại lúc mình còn bé, cô luôn thích trêu chọc đến gần mép giường, sau đó trong lúc mẹ đang ngủ say liền rống lên thật to, lần nào cũng dọa cho mẹ hoảng hồn bật dậy. Sau khi tỉnh giấc mẹ cũng không la mắng cô, ngay cả tức giận cũng không có, ôm lấy Lâm Thu Đồng vì trêu chọc thành công mà cười khanh khách, hôn lên gương mặt nhỏ bé, đưa tay luồn vào trong áo cô thọt lét... Lâm Thu Đồng sẽ bị chọc cười đến ra nước mắt, tay của mẹ ấm lắm, khiến cô thấy rất yên tâm.
Thẩm Cảnh Nhiên đã gần ngay trước mắt, Lâm Thu Đồng đưa mắt nhìn xuống, dáng người cao ráo, lại nằm co rúc nhỏ bé trong chăn. Mái tóc xoăn xốc xếch tản mát quanh gối, che đi một nửa gương mặt trái xoan, dù vậy, Thẩm Cảnh Nhiên lúc ngủ vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là từ đầu đến cuối đôi chân mày nhíu chặt kia lại phá vỡ hình ảnh tươi đẹp, Thẩm Cảnh Nhiên, hôm qua phải chăng cô ta cũng có tâm sự, cho nên mới như thế?
Người đang ngủ say, hô hấp nhàn nhạt truyền tới bên tai, đáy lòng Lâm Thu Đồng sinh ra không đành, không nỡ đánh thức Thẩm Cảnh Nhiên.
Sáng nay, cô thật sự không cần trở về, cô luôn ghét trở về đây, càng ghét nhìn thấy Thẩm Cảnh Nhiên hơn, và ghét nhất chính là hình ảnh Quan Tư Thành cùng Thẩm Cảnh Nhiên, ghét một bà Quan như thế. Thế nhưng, tối qua Thẩm Cảnh Nhiên lại chật vật đến vậy, cô mơ hồ thấy không yên tâm, muốn biết sau đó, say rượu rồi Thẩm Cảnh Nhiên có khó chịu không ngủ được không? Lâm Thu Đồng biết cô không cần thiết phải suy nghĩ những chuyện này, Thẩm Cảnh Nhiên cũng không cần cô quan tâm, cho nên Lâm Thu Đồng cứ thế đi qua đi lại trên đường tới sáng, thủy chung vẫn là thua phần "tò mò" kia.
"Thẩm Cảnh Nhiên."
Lâm Thu Đồng thật thấp gọi một tiếng, Thẩm Cảnh Nhiên nhíu chặt chân mày hơn, dường như không hài lòng vì bị quấy rầy, cô trở mình, lại từ từ che kín đầu. Lâm Thu Đồng bắt lấy tấm chăn kéo nó xuống một tí, đầu vai trần chuồng của Thẩm Cảnh Nhiên lộ ra, dưới ánh sáng mông lung để thân thể Thẩm Cảnh Nhiên trở nên nhu hòa.
"Thẩm Cảnh Nhiên, dậy ăn sáng kìa."
"Tôi không ăn."
Gần như nỉ non nói ra ba chữ, Thẩm Cảnh Nhiên nắm chặt chăn hơn, thân thể dùng sức co rúc, dạ dày đau không chịu được, nhưng cô thật sự không muốn ăn, cũng không muốn động đậy. Đầu óc rơi vào trạng thái mơ hồ, khiến Thẩm Cảnh nhiên trước tiên không nghĩ tới người gọi cô rời giường là ai, để Lâm Thu Đồng thấy được Thẩm Cảnh Nhiên có vài phần trẻ con không vui như vậy, khóe miệng cô liền cong lên, không tự chủ được thả giọng rất nhẹ rất êm ái.
"Dậy một xíu rồi ngủ tiếp."
"Đừng có ồn nữa mà."
Ý thức Thẩm Cảnh Nhiên hơi thanh tỉnh một chút, thân thể cũng có động tác lớn, kéo chăn qua đỉnh đầu. Lâm Thu Đồng buồn cười nhìn phản ứng của Thẩm Cảnh Nhiên, đề nghị.
"Vậy để tôi mang đồ ăn vào cho cô ha?"
"Hả? À... đợi một chút...."
Thẩm Cảnh Nhiên vén chăn, mê mang mở mắt, rốt cuộc mới thấy rõ người trước mặt, là Lâm Thu Đồng.
Quan Tư Thành vui mừng vì sáng nay không cần phải chở Thẩm Cảnh Nhiên đi làm, bằng không sao sẽ gặp được con gái hắn.
"Đã ăn sáng chưa?"
"Chưa."
Lâm Thu Đồng cúi đầu đổi giày, Quan Tư Thành gọi Triệu tỷ.
"Triệu tỷ, chuẩn bị một phần ăn sáng nhé!"
Tiện một hồi hắn cũng nhờ Triệu tỷ làm cho Thẩm Cảnh Nhiên một phần, dù biết cô sẽ không ăn, nhưng trong lòng hắn vẫn muốn vậy. Lâm Thu Đồng lắc đầu.
"Tôi không muốn ăn."
"Hả?"
Quan Tư Thành hả một tiếng.
"Vậy?"
"Tôi về lấy ít đồ dùng, lát sẽ đi liền, ba không đi làm à?"
Lâm Thu Đồng nhàn nhạt hỏi, nhưng lại đưa mắt về hướng cửa phòng Thẩm Cảnh Nhiên. Quan Tư Thành không kềm được than thở.
"Hai! Lát nữa ba đi liền, không thì, vừa vặn dì Thẩm con cũng chưa ăn, bây giờ ba kêu Triệu tỷ làm luôn, xíu nữa hai người ăn chung nhé."
"Òh."
Lâm Thu Đồng đổi giày xong, tiến vào phòng khách, vừa cởi áo khoác, một thân đầy mùi rượu. Lỗ mũi Quan Tư Thành lần nữa đánh hơi thấy mùi rượu, chân mày càng nhíu chặt.
"Đồng Đồng, con cũng uống rượu?"
"Ừ."
Lâm Thu Đồng đi thẳng về phòng mình, giọng nghiêm nghị của Quan Tư Thành vang lên sau lưng.
"Con nít con nôi, biết cái gì mà uống."
Lâm Thu Đồng không thèm để ý, mở cửa phòng, giọng Quan Tư Thành càng đề cao hơn.
"Lẽ nào hôm qua con với Thẩm Cảnh Nhiên đi uống à?"
Rầm, trả lời Quan Tư Thành là tiếng cửa đóng sầm lại, sáng sớm, trong lòng Quan Tư Thành bực bội không xong, sãi bước đến trước cửa phòng Lâm Thu Đồng, gõ vài cái rồi đẩy cửa tiến vào. Lâm Thu Đồng vừa cởi áo nửa chừng, động tác hơi ngừng lại, quay đầu lạnh lùng nói.
"Tôi có nói mời vào sao?"
"Ah... thì..."
Quan Tư Thành không ngờ Lâm Thu Đồng đang thay đồ, quay lưng lại, chữa ngượng nói.
"Còn không phải ba vì lo lắng cho con à?"
Lâm Thu Đồng khẽ hừ một tiếng, tiếp tục động tác cởi áo, Quan Tư Thành vội vàng nói.
"Con gái con lứa đi uống rượu như thế không được an toàn, hai người cũng thật là không để cho ba yên tâm một chút nào, hôm qua Thẩm Cảnh Nhiên cả đêm không về, mới sáng sớm mà trên người con toàn mùi rượu, có phải cả đêm qua con cũng không về nhà?"
Động tác cởi áo của Lâm Thu Đồng đến đoạn cả đêm qua Thẩm Cảnh Nhiên không về thì chậm lại, Thẩm Cảnh Nhiên thật sự cả đêm không về à? Lẽ nào qua đêm trong xe luôn? Cô ta không giống loại người sẽ chật vật như vậy, mình cũng không có mặt ở đó, việc gì cô ta phải đối đãi bản thân như vậy? Lâm Thu Đồng thất thần, Quan Tư Thành nửa buổi cũng không đợi được câu trả lời.
"Lẽ nào, hai người thật sự đi uống với nhau, đêm qua? Vậy cũng không đúng, cả hai đã ở đâu?"
Lời nói đến cuối rõ ràng càng gia tăng âm lượng.
"Có thấy phiền không vậy!"
Bị quấy rầy Lâm Thu Đồng hiện rõ bất mãn rống lên.
"Ba ra ngoài giùm tôi!"
"Ta là cha con, con ăn nói với ta như thế sao?"
Hòa khí của Quan Tư Thành cuối cùng không nhịn nổi.
"Lớn tồng ngồng thế này, mà vẫn không hiểu chuyện vậy?"
"Hiểu chuyện? Haha, tôi hiểu chuyện hay không thì liên quan gì tới ba? Bây giờ mới biết lo lắng cho tôi à? Lúc tôi còn nhỏ xíu kia? Mấy người đã biết nghĩ cho tôi sao?"
Lâm Thu Đồng nhớ lại quá khứ tim vẫn đau như cũ, thanh âm càng tản ra lạnh lẽo.
"Tôi đã trưởng thành, không cần ba nữa, ba ngược lại mới tới quan tâm tôi, tôi nói ba biết, tôi không cần."
Quan Tư Thành bị nói á khẩu không trả lời được, tất cả mọi lời quan tâm đều không thể nói ra miệng, hai tay siết lại thật chặt, cuối cùng vẫn thả lỏng, lành lạnh nói.
"Một hồi nữa con gọi dì Thẩm ra ăn cơm, dạ dày cô ấy không tốt, đói bụng sẽ đau, nhất định phải gọi dì ra ăn cơm đấy."
Quan Tư Thành rời khỏi phòng Lâm Thu Đồng, mà trong lòng thì lạnh lẽo. Bi ai như hắn, lỡ một bước trở thành tội nhân thiên cổ, chỉ vì một sơ sẩy mà mất đi tất cả, sự nghiệp, lẫn gia đình... Xã hội tàn khốc đã dạy Quan Tư Thành rằng, không ai sẽ quan tâm sự thật cả, câu chuyện nằm phía sau không có ai hứng thú muốn biết, chỉ cần ngươi có tiền có quyền, thì tất cả mọi người sẽ đổ xô về ngươi, nhìn lại những kẻ đã từng tổn thưởng hắn, bây giờ chẳng phải để nhìn hắn, thì phải ngốc đầu lên sao?
Lâm Thu Đồng rửa mặt xong vẫn ở lì trong phòng, trong lòng thấy hơi hoang mang cùng bất an, cô cũng chẳng biết mình đang lo lắng cái gì nữa, chỉ là, trái tim cứ xao động, đập liên hồi không giống bình thường chút nào. Thật ra, sáng nay cô không định về nhà, định đi làm luôn, nhưng Lâm Thu Đồng lại xin nghỉ, lý do: Tối qua uống nhiều, nhức đầu, cơ mà tối qua cô uống được mấy giọt chứ. Cho nên Triệu tỷ tới gọi cô ra ăn cơm, Lâm Thu Đồng vẫn là mặt quần cụt với cái áo thun, Triệu tỷ bưng đồ ăn từ bếp ra, Lâm Thu Đồng sãi vài bước tới trước cửa phòng Thẩm Cảnh Nhiên, nâng tay lên nắm chốt cửa cũng không định đẩy ra...
"Tiểu thư, cần tôi đi gọi Thẩm tiểu thư dậy không?"
Triệu tỷ chú ý thấy Lâm Thu Đồng đứng trước cửa phòng hồi lâu, chính là cũng không chịu đẩy cửa, cơm nước sẽ nguội mất. Lâm Thu Đồng hơi nhíu mày, xoay người thật thấp nói không cần, như thể sợ âm lượng quá cao sẽ làm phiền tới người trong phòng vậy.
Cánh cửa, lặng yên không tiếng động được mở ra, bên trong căn phòng một mảnh đen kịt, tấm rèm cửa chặn lại ánh nắng mặt trời, còn trên giường Thẩm Cảnh Nhiên đang rúc thành một đoàn trong chăn, nằm say sưa ngủ. Lâm Thu Đồng đóng cửa lại, mất một hồi mắt mới thích nghi với bóng tối trong phòng, cô rón rén, nhích lại gần Thẩm Cảnh Nhiên đang không chút phòng bị. Cách cô ấy ngày càng gần, Lâm Thu Đồng đột nhiên nhớ lại lúc mình còn bé, cô luôn thích trêu chọc đến gần mép giường, sau đó trong lúc mẹ đang ngủ say liền rống lên thật to, lần nào cũng dọa cho mẹ hoảng hồn bật dậy. Sau khi tỉnh giấc mẹ cũng không la mắng cô, ngay cả tức giận cũng không có, ôm lấy Lâm Thu Đồng vì trêu chọc thành công mà cười khanh khách, hôn lên gương mặt nhỏ bé, đưa tay luồn vào trong áo cô thọt lét... Lâm Thu Đồng sẽ bị chọc cười đến ra nước mắt, tay của mẹ ấm lắm, khiến cô thấy rất yên tâm.
Thẩm Cảnh Nhiên đã gần ngay trước mắt, Lâm Thu Đồng đưa mắt nhìn xuống, dáng người cao ráo, lại nằm co rúc nhỏ bé trong chăn. Mái tóc xoăn xốc xếch tản mát quanh gối, che đi một nửa gương mặt trái xoan, dù vậy, Thẩm Cảnh Nhiên lúc ngủ vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là từ đầu đến cuối đôi chân mày nhíu chặt kia lại phá vỡ hình ảnh tươi đẹp, Thẩm Cảnh Nhiên, hôm qua phải chăng cô ta cũng có tâm sự, cho nên mới như thế?
Người đang ngủ say, hô hấp nhàn nhạt truyền tới bên tai, đáy lòng Lâm Thu Đồng sinh ra không đành, không nỡ đánh thức Thẩm Cảnh Nhiên.
Sáng nay, cô thật sự không cần trở về, cô luôn ghét trở về đây, càng ghét nhìn thấy Thẩm Cảnh Nhiên hơn, và ghét nhất chính là hình ảnh Quan Tư Thành cùng Thẩm Cảnh Nhiên, ghét một bà Quan như thế. Thế nhưng, tối qua Thẩm Cảnh Nhiên lại chật vật đến vậy, cô mơ hồ thấy không yên tâm, muốn biết sau đó, say rượu rồi Thẩm Cảnh Nhiên có khó chịu không ngủ được không? Lâm Thu Đồng biết cô không cần thiết phải suy nghĩ những chuyện này, Thẩm Cảnh Nhiên cũng không cần cô quan tâm, cho nên Lâm Thu Đồng cứ thế đi qua đi lại trên đường tới sáng, thủy chung vẫn là thua phần "tò mò" kia.
"Thẩm Cảnh Nhiên."
Lâm Thu Đồng thật thấp gọi một tiếng, Thẩm Cảnh Nhiên nhíu chặt chân mày hơn, dường như không hài lòng vì bị quấy rầy, cô trở mình, lại từ từ che kín đầu. Lâm Thu Đồng bắt lấy tấm chăn kéo nó xuống một tí, đầu vai trần chuồng của Thẩm Cảnh Nhiên lộ ra, dưới ánh sáng mông lung để thân thể Thẩm Cảnh Nhiên trở nên nhu hòa.
"Thẩm Cảnh Nhiên, dậy ăn sáng kìa."
"Tôi không ăn."
Gần như nỉ non nói ra ba chữ, Thẩm Cảnh Nhiên nắm chặt chăn hơn, thân thể dùng sức co rúc, dạ dày đau không chịu được, nhưng cô thật sự không muốn ăn, cũng không muốn động đậy. Đầu óc rơi vào trạng thái mơ hồ, khiến Thẩm Cảnh nhiên trước tiên không nghĩ tới người gọi cô rời giường là ai, để Lâm Thu Đồng thấy được Thẩm Cảnh Nhiên có vài phần trẻ con không vui như vậy, khóe miệng cô liền cong lên, không tự chủ được thả giọng rất nhẹ rất êm ái.
"Dậy một xíu rồi ngủ tiếp."
"Đừng có ồn nữa mà."
Ý thức Thẩm Cảnh Nhiên hơi thanh tỉnh một chút, thân thể cũng có động tác lớn, kéo chăn qua đỉnh đầu. Lâm Thu Đồng buồn cười nhìn phản ứng của Thẩm Cảnh Nhiên, đề nghị.
"Vậy để tôi mang đồ ăn vào cho cô ha?"
"Hả? À... đợi một chút...."
Thẩm Cảnh Nhiên vén chăn, mê mang mở mắt, rốt cuộc mới thấy rõ người trước mặt, là Lâm Thu Đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.