Chương 57: - Tư vị hỗn tạp
Bạch Nương Tử
24/11/2021
Buổi tối Thẩm Cảnh Nhiên không về nhà, mà tới nhà Liễu Tịch, không ngờ tướng ngủ Liễu Tịch thê thảm không nỡ nhìn, nước miếng thì day ra áo một mảng, cả người đều bám lấy Thẩm Cảnh Nhiên. Thẩm Cảnh Nhiên ảo não, sớm biết qua chỗ Lâm Thu Đồng rồi, ít nhất tướng ngủ Lâm Thu Đồng cũng đỡ hơn.
Ngày này, trạng thái của cả hai đều mệt mỏi, Thẩm Cảnh Nhiên mệt vì bề bộn công việc. Lâm Thu Đồng thì nghĩ quá nhiều. Lúc cơm trưa, Thẩm Cảnh Nhiên trông cũng không có khẩu vị mấy, Lâm Thu Đồng đau lòng, nói.
"Thẩm Cảnh Nhiên, chị ăn xong nghỉ ngơi một xíu đi."
"Ừm, chị cũng định vậy, em cũng ngủ một lát đi ha, trông em cũng bị thiếu ngủ đấy."
Thẩm Cảnh Nhiên không ngẩng đầu, nhìn cơm trong chén, lại dư rồi. Lâm Thu Đồng thấy ấm áp, nhìn Thẩm Cảnh Nhiên cau mày nhìn chằm chằm chén cơm, còn dùng đũa chọt chọt, cô mới hơi ai oán nói.
"Hình như em ăn chưa no..."
"A? Vậy... em..."
Thẩm Cảnh Nhiên vẫn không thể nói ra lời, nhờ người ta ăn cơm thừa của mình, Lâm Thu Đồng nhìn chằm chằm chén của cô, hai mắt sáng lên.
"Chị không ăn hết sao?"
Thẩm Cảnh Nhiên gật đầu, Lâm Thu Đồng cười haha nói.
"Vừa vặn, cho em đi, em còn thấy đói, chị đi nghỉ trước đi, ăn xong em sẽ vào."
Lần này Lâm Thu Đồng dứt khoát, ngay cả cơm cũng không sớt qua chén mình, trực tiếp ăn chén của Thẩm Cảnh Nhiên. Thẩm Cảnh Nhiên vẫn còn cầm đũa trên tay, có chút thất thần.
Giấc ngủ buổi trưa của Thẩm Cảnh Nhiên cũng không thành, Quan Tư Thành gọi qua, nói có việc rất quan trọng, ngay bây giờ mới được, cho nên, Lâm Thu Đồng rửa chén xong trở lại, phát hiện Thẩm Cảnh Nhiên đã không có đây. Suốt buổi chiều, Thẩm Cảnh Nhiên cũng không quay lại, Lâm Thu Đồng đẩy cửa vài lần, chỗ ngồi nọ vẫn trống không, Thẩm Cảnh Nhiên chắc ra ngoài làm việc đi... thật nhàm chán, rõ ràng mỗi ngày Thẩm Cảnh Nhiên đều làm việc trong phòng, những lúc cùng xuất hiện của cả hai cũng không nhiều, ngay cả có mặt thư ký là cô, Thẩm Cảnh Nhiên phần lớn vẫn giao mọi việc cho Khang Mạc làm. Hôm nay chính là phá lệ nhàm chán, trong lòng thấy phiền não không ngừng, Thẩm Cảnh Nhiên đi đâu được chứ? Đợi buổi tối gọi điện hỏi thử xem, thời gian làm việc, tổng giám đốc đi đâu làm gì, ai cũng không có quyền để hỏi, Lâm Thu Đồng chỉ đành gương mắt nhìn thời gian trôi qua.
Lúc tan làm, Lâm Thu Đồng thu dọn xong chuẩn bị về nhà thì nghe thấy cách vách có tiếng động, cô tới trước phòng gõ cửa vài cái rồi đẩy ra nhìn.
"A, chị về rồi."
Nói là thư ký, nói là công việc, nhưng quan hệ giữa Lâm Thu Đồng với Thẩm Cảnh Nhiên, phần lớn thời gian đều không phải cấp trên với cấp dưới, Thẩm Cảnh Nhiên cũng không yêu cầu Lâm Thu Đồng quá nhiều.
"Ừm."
Thẩm Cảnh Nhiên nhìn chằm chằm vào laptop ừ một tiếng, đợi hết nửa buổi, Lâm Thu Đồng mới phát giác trạng thái Thẩm Cảnh Nhiên có chỗ không ổn, do dự có nên tiếp tục nói gì đó không, thì Thẩm Cảnh Nhiên đã mở lời trước.
"Em định tan làm?"
"A dạ..."
"Gấp không?"
Giờ phút này Thẩm Cảnh Nhiên quay đầu, ngoại trừ mệt mỏi, cũng không có gì khác thường.
"Nếu không gấp, thì ngồi xuống, chị có chút việc với em."
"Dạ không gấp."
Lâm Thu Đồng đóng cửa, ngoan ngoãn ngồi đối diện, giống như cả ngày không được nhìn thấy Thẩm Cảnh Nhiên, ánh mắt liền không dời đi dù chỉ một giây. Thẩm Cảnh Nhiên lần nữa nhìn vào màn hình laptop ngưng thần, Lâm Thu Đồng dứt khoát không kiêng kỵ ngắm nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, hôm nay trông chị ấy mệt mỏi, cơm trưa cũng ăn rất ít, có phải không hợp khẩu vị, hay là công việc áp lực quá nhiều?
"Thu Đồng."
Thẩm Cảnh Nhiên ngẩng đầu lên, Lâm Thu Đồng lập tức thu hồi tầm mắt theo dõi của mình, hội tụ tinh thần để đón lấy ánh mắt hòa nhã của Thẩm Cảnh Nhiên.
"Chị muốn nói, những gì có thể truyền dạy, chị đều đã truyền dạy hết cho em, công việc thư ký của em đến đây chấm dứt, bây giờ, em sẽ đi gặp ba em với chị, báo cáo trước mặt ông ấy, từ nay về sau, em có thể sang tập đoàn Kiến Nghiệp rồi, đích thân ba em sẽ dẫn dắt em."
Lâm Thu Đồng nghe xong, đầu óc bị treo trong chốc lát, tất cả những chuyện này, dường như tới quá đột ngột, cứ như một giây trước còn là đôi vợ chồng son, thế nhưng một giây tiếp theo, đã trở mặt lạnh lùng nói: Chúng ta ly hôn đi. Cho nên, rốt cuộc Thẩm Cảnh Nhiên bị làm sao vậy? Thấy phản ứng ngu độn của Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên gõ lên mặt bàn.
"Thu Đồng, nãy giờ em có nghe chị nói không?"
"Em, em không nghe rõ lắm, phiền chị lặp lại một lần."
Lâm Thu Đồng đau thắt cõi lòng, hai tai thì kêu ong ong, thế nhưng âm thanh ôn nhu kia vẫn không nhanh không chậmn nói.
"Chị nói, công việc thư ký của em kết thúc, em có thể rời Cảnh Trí, chuyển sang làm cho Kiến Nghiệp."
Thẩm Cảnh Nhiên nói xong, hơi dừng lại hỏi.
"Lần này nghe rõ rồi chứ?"
"Dạ rồi."
Lâm Thu Đồng cúi đầu, thẩn thờ trả lời, Thẩm Cảnh Nhiên nói.
"Vậy..."
"Em không đồng ý."
Lâm Thu Đồng ngẩng đầu lần nữa.
"Em chưa từng nói đến Cảnh Trí học tập là để qua Kiến Nghiệp làm, em sẽ không rời Cảnh Trí, sẽ tiếp tục làm thư ký của chị."
Lúc này, Thẩm Cảnh Nhiên hơi thơ thẩn, mà cũng không phải thơ thẩn, nên nói là không ngờ trước được hình ảnh này sẽ diễn ra.
"Haha, nhưng ba em rất hy vọng em sẽ qua Kiến Nghiệp."
Thẩm Cảnh Nhiên nhẹ giọng cười rồi thở dài nói.
"Cho nên, em không muốn, cũng xin mời tự đi nói với ông ấy."
Cả hai cùng lên xe về nhà, Quan Tư Thành đang ngồi trong phòng khách, thấy cả hai cùng về, sắc mặt hắn âm trầm, có điều vẫn sáng rỡ không ít. Lâm Thu Đồng thay giày xong vào phòng khách, mới phát hiện Thẩm Cảnh Nhiên vẫn xách túi, giày cũng không đổi, dựa vào tường, cười nhạt nói.
"Người, tôi cũng đã mang về, bắt đầu ngay bây giờ đi."
Ánh mắt Lâm Thu Đồng không hiểu nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, tầm mắt Thẩm Cảnh Nhiên từ Quan Tư Thành chuyển sang Lâm Thu Đồng.
"Thu Đồng, em hãy nói trước mặt ba em, chị dạy dỗ em, có tận tâm không."
Lâm Thu Đồng hoàn toàn không nắm bắt được rốt cuộc đang là tình huống gì, cô nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, lại nhìn Quan Tư Thành, hỏi.
"Hai người rốt cuộc đang làm gì vậy?"
"Lâm Thu Đồng, em trả lời chị trước, chị dạy dỗ em tận tâm hay là không."
Thanh âm Thẩm Cảnh Nhiên bất giác trở nên nghiêm túc, Lâm Thu Đồng xoay người lại nhìn cô, trên mặt vẫn giữ nụ cười như cũ, nhưng không có mấy nhiệt độ.
"Thẩm Cảnh Nhiên, nếu cả hai đều xem em như đứa ngốc, vậy em sẽ không trả lời, muốn câu trả lời, ít nhất phải nói em biết, cả hai rốt cuộc đang làm gì."
Tại sao Thẩm Cảnh Nhiên không đổi giày, chị ấy chuẩn bị rời đi sao? Còn ánh mắt Quan Tư Thành nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, tại sao lại cay độc như vậy?
Thẩm Cảnh Nhiên đỡ trán, hơi bất đắc dĩ nói.
"Haiz, đứa nhỏ này luôn như vậy, luôn lấy việc đối nghịch với mình làm niềm vui."
Thẩm Cảnh Nhiên trầm tư một lúc lại nói.
"Tôi đã tận tâm tận lực, cho nên không thẹn với lòng."
"Đồng Đồng, con nói linh tinh gì vậy? Công ty ba đang thiếu nhân lực, vừa vặn buổi chiều ba đã hỏi dì Thẩm, cô ấy nói cũng đã dạy bảo xong, con cũng đã học tốt, ba nghĩ con quay về giúp đỡ ba được rồi."
Lúc này Quan Tư Thành tới cạnh Lâm Thu Đồng, hiền hòa một cách bất thường nói. Lâm Thu Đồng vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Cảnh Nhiên như cũ, còn Thẩm Cảnh Nhiên thì ngón tay vuốt ve trán, dường như đang rất mệt mỏi khổ sở. Lúc này Quan Tư Thành vỗ nhẹ lên cánh tay Lâm Thu Đồng nói.
"Đồng Đồng, hãy về công ty ba."
"Quan Tư Thành, tôi nói sẽ qua công ty ba bao giờ, tôi muốn làm ở tập đoàn Cảnh Trí."
Lâm Thu Đồng hất cánh tay Quan Tư Thành ra giữa không trung.
"Còn nữa, sau này phàm là những việc liên quan tới tôi, mời các người đừng tự tiện quyết định, muốn tìm cũng tìm người trong cuộc là tôi đây, xin đừng vì việc của tôi mà kiếm Thẩm Cảnh Nhiên!"
Lâm Thu Đồng nói xong, đến tủ giày mang giày trực tiếp rời đi.
Phòng khách, bầu không khí nặng nề áp lực, gân xanh gân đỏ của Quan Tư Thành căng ra có chút đau, hắn ấn huyệt thái dương xoa xoa. Thẩm Cảnh Nhiên vẫn dựa tường ở đó, nhẹ thở dài, nói.
"Quan Tư Thành, phương pháp của anh không thể dùng, anh tự đi nói chuyện với nó đi, muốn tôi giúp đỡ chuyện gì, xin hãy chắc chắn trước rồi hẵng nói, tôi sẽ tận lực phối hợp."
Quan Tư Thành càng nhíu chặt chân mày, lạnh lùng nói.
"Tôi không cần cô dạy bảo tôi phải làm gì, nên làm thế nào, tôi sẽ nói cho cô!"
"Haha, tôi hy vọng anh có thể giữ đúng cam kết."
Rốt cuộc Thẩm Cảnh Nhiên cũng thẳng người lại.
"Đương nhiên, tôi vẫn sẽ giữ cam kết giữa chúng ta."
Những lời này Quan Tư Thành định nói ra nhưng lại ngưng lại, Thẩm Cảnh Nhiên cũng mở cửa rời đi.
Sang ngày hôm sau, cho tới buổi trưa, trong phòng làm việc của tổng giám đốc cánh cửa phòng thư ký không hề được mở, Lâm Thu Đồng luôn chờ đợi Thẩm Cảnh Nhiên sẽ nói gì đó, nhưng mà, từ tối qua đến giờ, Thẩm Cảnh Nhiên hình như hoàn toàn không có gì để nói. Tâm trạng Lâm Thu Đồng cực kỳ thấp, cô cũng rất sốt ruột, một hồi thì gục mặt xuống bàn, một hồi thì đứng dậy cử động, tâm trạng hoàn toàn không đặt vào công việc. Giữa lúc sốt ruột đến mức muốn đập đầu vào tường, thì nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Thu Đồng đột nhiên quay đầu, không phải Thẩm Cảnh Nhiên mà là Khang Mạc.
"Thu Đồng, giao lại chị tất cả công việc em đang làm nhé."
Khang Mạc cười nói, nhưng nụ cười này Lâm Thu Đồng nhìn qua rất nhức mắt, Lâm Thu Đồng lạnh giọng nói.
"Là tổng giám đốc bảo chị?"
"Đúng vậy, tổng giám đốc nói em có thể nghỉ ngơi vài ngày."
Khang Mạc nói xong thì tới trước bàn làm việc, chính thức hỏi.
"Bây giờ ta vào việc luôn nhé?"
Trong lòng Lâm Thu Đồng tư vị rất hỗn độn, cảm giác vô duyên vô cớ bị ruồng bỏ, rõ ràng cô không làm gì sai cả! Nhìn đồng hồ, sắp đến giờ cơm trưa, Lâm Thu Đồng đè nén không nhịn được nói.
"Thư ký Khang, buổi chiều mới tiếp tục đi, cũng sắp tới giờ cơm rồi."
Khang Mạc rời khỏi phòng, Lâm Thu Đồng đi hâm nóng cơm, muốn nhân lúc ăn cơm, thử trò chuyện lại với Thẩm Cảnh Nhiên, thoải mái nói ra hết, còn tốt hơn cứ giữ trong lòng.
Kế hoạch Lâm Thu Đồng bị phá sản, buổi trưa, phòng tổng giám đốc không có lấy một bóng người, Thẩm Cảnh Nhiên không có đây. Cơm được hâm nóng dọn ra mùi hương thơm lừng, Lâm Thu Đồng ngồi trước bàn ăn, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn về cánh cửa, hy vọng, Thẩm Cảnh Nhiên có thể mở nó ra, sau đó cùng ăn cơm với cô. Lúc Thẩm Cảnh Nhiên trở về, Lâm Thu Đồng vẫn còn ngồi ngốc trước bàn ăn, thức ăn cũng đã nguội ngắt, nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Thu Đồng cũng không nhịn được nữa, xông tới chống hai tay lên bàn, chất vấn.
"Thẩm Cảnh Nhiên, rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì!"
***
Ngược sẽ hơi khó chịu lắm. Còn Quan Tư Thành diễn viên chính đóng cho loạt series "Lật mặt" hấp dẫn ra sao, muốn giẫm đạp lên cái bản mặt trơ tráo không biết liêm sĩ là gì đó ra sao, các bạn hãy chờ đón đọc nhóe.
Ngày này, trạng thái của cả hai đều mệt mỏi, Thẩm Cảnh Nhiên mệt vì bề bộn công việc. Lâm Thu Đồng thì nghĩ quá nhiều. Lúc cơm trưa, Thẩm Cảnh Nhiên trông cũng không có khẩu vị mấy, Lâm Thu Đồng đau lòng, nói.
"Thẩm Cảnh Nhiên, chị ăn xong nghỉ ngơi một xíu đi."
"Ừm, chị cũng định vậy, em cũng ngủ một lát đi ha, trông em cũng bị thiếu ngủ đấy."
Thẩm Cảnh Nhiên không ngẩng đầu, nhìn cơm trong chén, lại dư rồi. Lâm Thu Đồng thấy ấm áp, nhìn Thẩm Cảnh Nhiên cau mày nhìn chằm chằm chén cơm, còn dùng đũa chọt chọt, cô mới hơi ai oán nói.
"Hình như em ăn chưa no..."
"A? Vậy... em..."
Thẩm Cảnh Nhiên vẫn không thể nói ra lời, nhờ người ta ăn cơm thừa của mình, Lâm Thu Đồng nhìn chằm chằm chén của cô, hai mắt sáng lên.
"Chị không ăn hết sao?"
Thẩm Cảnh Nhiên gật đầu, Lâm Thu Đồng cười haha nói.
"Vừa vặn, cho em đi, em còn thấy đói, chị đi nghỉ trước đi, ăn xong em sẽ vào."
Lần này Lâm Thu Đồng dứt khoát, ngay cả cơm cũng không sớt qua chén mình, trực tiếp ăn chén của Thẩm Cảnh Nhiên. Thẩm Cảnh Nhiên vẫn còn cầm đũa trên tay, có chút thất thần.
Giấc ngủ buổi trưa của Thẩm Cảnh Nhiên cũng không thành, Quan Tư Thành gọi qua, nói có việc rất quan trọng, ngay bây giờ mới được, cho nên, Lâm Thu Đồng rửa chén xong trở lại, phát hiện Thẩm Cảnh Nhiên đã không có đây. Suốt buổi chiều, Thẩm Cảnh Nhiên cũng không quay lại, Lâm Thu Đồng đẩy cửa vài lần, chỗ ngồi nọ vẫn trống không, Thẩm Cảnh Nhiên chắc ra ngoài làm việc đi... thật nhàm chán, rõ ràng mỗi ngày Thẩm Cảnh Nhiên đều làm việc trong phòng, những lúc cùng xuất hiện của cả hai cũng không nhiều, ngay cả có mặt thư ký là cô, Thẩm Cảnh Nhiên phần lớn vẫn giao mọi việc cho Khang Mạc làm. Hôm nay chính là phá lệ nhàm chán, trong lòng thấy phiền não không ngừng, Thẩm Cảnh Nhiên đi đâu được chứ? Đợi buổi tối gọi điện hỏi thử xem, thời gian làm việc, tổng giám đốc đi đâu làm gì, ai cũng không có quyền để hỏi, Lâm Thu Đồng chỉ đành gương mắt nhìn thời gian trôi qua.
Lúc tan làm, Lâm Thu Đồng thu dọn xong chuẩn bị về nhà thì nghe thấy cách vách có tiếng động, cô tới trước phòng gõ cửa vài cái rồi đẩy ra nhìn.
"A, chị về rồi."
Nói là thư ký, nói là công việc, nhưng quan hệ giữa Lâm Thu Đồng với Thẩm Cảnh Nhiên, phần lớn thời gian đều không phải cấp trên với cấp dưới, Thẩm Cảnh Nhiên cũng không yêu cầu Lâm Thu Đồng quá nhiều.
"Ừm."
Thẩm Cảnh Nhiên nhìn chằm chằm vào laptop ừ một tiếng, đợi hết nửa buổi, Lâm Thu Đồng mới phát giác trạng thái Thẩm Cảnh Nhiên có chỗ không ổn, do dự có nên tiếp tục nói gì đó không, thì Thẩm Cảnh Nhiên đã mở lời trước.
"Em định tan làm?"
"A dạ..."
"Gấp không?"
Giờ phút này Thẩm Cảnh Nhiên quay đầu, ngoại trừ mệt mỏi, cũng không có gì khác thường.
"Nếu không gấp, thì ngồi xuống, chị có chút việc với em."
"Dạ không gấp."
Lâm Thu Đồng đóng cửa, ngoan ngoãn ngồi đối diện, giống như cả ngày không được nhìn thấy Thẩm Cảnh Nhiên, ánh mắt liền không dời đi dù chỉ một giây. Thẩm Cảnh Nhiên lần nữa nhìn vào màn hình laptop ngưng thần, Lâm Thu Đồng dứt khoát không kiêng kỵ ngắm nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, hôm nay trông chị ấy mệt mỏi, cơm trưa cũng ăn rất ít, có phải không hợp khẩu vị, hay là công việc áp lực quá nhiều?
"Thu Đồng."
Thẩm Cảnh Nhiên ngẩng đầu lên, Lâm Thu Đồng lập tức thu hồi tầm mắt theo dõi của mình, hội tụ tinh thần để đón lấy ánh mắt hòa nhã của Thẩm Cảnh Nhiên.
"Chị muốn nói, những gì có thể truyền dạy, chị đều đã truyền dạy hết cho em, công việc thư ký của em đến đây chấm dứt, bây giờ, em sẽ đi gặp ba em với chị, báo cáo trước mặt ông ấy, từ nay về sau, em có thể sang tập đoàn Kiến Nghiệp rồi, đích thân ba em sẽ dẫn dắt em."
Lâm Thu Đồng nghe xong, đầu óc bị treo trong chốc lát, tất cả những chuyện này, dường như tới quá đột ngột, cứ như một giây trước còn là đôi vợ chồng son, thế nhưng một giây tiếp theo, đã trở mặt lạnh lùng nói: Chúng ta ly hôn đi. Cho nên, rốt cuộc Thẩm Cảnh Nhiên bị làm sao vậy? Thấy phản ứng ngu độn của Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên gõ lên mặt bàn.
"Thu Đồng, nãy giờ em có nghe chị nói không?"
"Em, em không nghe rõ lắm, phiền chị lặp lại một lần."
Lâm Thu Đồng đau thắt cõi lòng, hai tai thì kêu ong ong, thế nhưng âm thanh ôn nhu kia vẫn không nhanh không chậmn nói.
"Chị nói, công việc thư ký của em kết thúc, em có thể rời Cảnh Trí, chuyển sang làm cho Kiến Nghiệp."
Thẩm Cảnh Nhiên nói xong, hơi dừng lại hỏi.
"Lần này nghe rõ rồi chứ?"
"Dạ rồi."
Lâm Thu Đồng cúi đầu, thẩn thờ trả lời, Thẩm Cảnh Nhiên nói.
"Vậy..."
"Em không đồng ý."
Lâm Thu Đồng ngẩng đầu lần nữa.
"Em chưa từng nói đến Cảnh Trí học tập là để qua Kiến Nghiệp làm, em sẽ không rời Cảnh Trí, sẽ tiếp tục làm thư ký của chị."
Lúc này, Thẩm Cảnh Nhiên hơi thơ thẩn, mà cũng không phải thơ thẩn, nên nói là không ngờ trước được hình ảnh này sẽ diễn ra.
"Haha, nhưng ba em rất hy vọng em sẽ qua Kiến Nghiệp."
Thẩm Cảnh Nhiên nhẹ giọng cười rồi thở dài nói.
"Cho nên, em không muốn, cũng xin mời tự đi nói với ông ấy."
Cả hai cùng lên xe về nhà, Quan Tư Thành đang ngồi trong phòng khách, thấy cả hai cùng về, sắc mặt hắn âm trầm, có điều vẫn sáng rỡ không ít. Lâm Thu Đồng thay giày xong vào phòng khách, mới phát hiện Thẩm Cảnh Nhiên vẫn xách túi, giày cũng không đổi, dựa vào tường, cười nhạt nói.
"Người, tôi cũng đã mang về, bắt đầu ngay bây giờ đi."
Ánh mắt Lâm Thu Đồng không hiểu nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, tầm mắt Thẩm Cảnh Nhiên từ Quan Tư Thành chuyển sang Lâm Thu Đồng.
"Thu Đồng, em hãy nói trước mặt ba em, chị dạy dỗ em, có tận tâm không."
Lâm Thu Đồng hoàn toàn không nắm bắt được rốt cuộc đang là tình huống gì, cô nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, lại nhìn Quan Tư Thành, hỏi.
"Hai người rốt cuộc đang làm gì vậy?"
"Lâm Thu Đồng, em trả lời chị trước, chị dạy dỗ em tận tâm hay là không."
Thanh âm Thẩm Cảnh Nhiên bất giác trở nên nghiêm túc, Lâm Thu Đồng xoay người lại nhìn cô, trên mặt vẫn giữ nụ cười như cũ, nhưng không có mấy nhiệt độ.
"Thẩm Cảnh Nhiên, nếu cả hai đều xem em như đứa ngốc, vậy em sẽ không trả lời, muốn câu trả lời, ít nhất phải nói em biết, cả hai rốt cuộc đang làm gì."
Tại sao Thẩm Cảnh Nhiên không đổi giày, chị ấy chuẩn bị rời đi sao? Còn ánh mắt Quan Tư Thành nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, tại sao lại cay độc như vậy?
Thẩm Cảnh Nhiên đỡ trán, hơi bất đắc dĩ nói.
"Haiz, đứa nhỏ này luôn như vậy, luôn lấy việc đối nghịch với mình làm niềm vui."
Thẩm Cảnh Nhiên trầm tư một lúc lại nói.
"Tôi đã tận tâm tận lực, cho nên không thẹn với lòng."
"Đồng Đồng, con nói linh tinh gì vậy? Công ty ba đang thiếu nhân lực, vừa vặn buổi chiều ba đã hỏi dì Thẩm, cô ấy nói cũng đã dạy bảo xong, con cũng đã học tốt, ba nghĩ con quay về giúp đỡ ba được rồi."
Lúc này Quan Tư Thành tới cạnh Lâm Thu Đồng, hiền hòa một cách bất thường nói. Lâm Thu Đồng vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Cảnh Nhiên như cũ, còn Thẩm Cảnh Nhiên thì ngón tay vuốt ve trán, dường như đang rất mệt mỏi khổ sở. Lúc này Quan Tư Thành vỗ nhẹ lên cánh tay Lâm Thu Đồng nói.
"Đồng Đồng, hãy về công ty ba."
"Quan Tư Thành, tôi nói sẽ qua công ty ba bao giờ, tôi muốn làm ở tập đoàn Cảnh Trí."
Lâm Thu Đồng hất cánh tay Quan Tư Thành ra giữa không trung.
"Còn nữa, sau này phàm là những việc liên quan tới tôi, mời các người đừng tự tiện quyết định, muốn tìm cũng tìm người trong cuộc là tôi đây, xin đừng vì việc của tôi mà kiếm Thẩm Cảnh Nhiên!"
Lâm Thu Đồng nói xong, đến tủ giày mang giày trực tiếp rời đi.
Phòng khách, bầu không khí nặng nề áp lực, gân xanh gân đỏ của Quan Tư Thành căng ra có chút đau, hắn ấn huyệt thái dương xoa xoa. Thẩm Cảnh Nhiên vẫn dựa tường ở đó, nhẹ thở dài, nói.
"Quan Tư Thành, phương pháp của anh không thể dùng, anh tự đi nói chuyện với nó đi, muốn tôi giúp đỡ chuyện gì, xin hãy chắc chắn trước rồi hẵng nói, tôi sẽ tận lực phối hợp."
Quan Tư Thành càng nhíu chặt chân mày, lạnh lùng nói.
"Tôi không cần cô dạy bảo tôi phải làm gì, nên làm thế nào, tôi sẽ nói cho cô!"
"Haha, tôi hy vọng anh có thể giữ đúng cam kết."
Rốt cuộc Thẩm Cảnh Nhiên cũng thẳng người lại.
"Đương nhiên, tôi vẫn sẽ giữ cam kết giữa chúng ta."
Những lời này Quan Tư Thành định nói ra nhưng lại ngưng lại, Thẩm Cảnh Nhiên cũng mở cửa rời đi.
Sang ngày hôm sau, cho tới buổi trưa, trong phòng làm việc của tổng giám đốc cánh cửa phòng thư ký không hề được mở, Lâm Thu Đồng luôn chờ đợi Thẩm Cảnh Nhiên sẽ nói gì đó, nhưng mà, từ tối qua đến giờ, Thẩm Cảnh Nhiên hình như hoàn toàn không có gì để nói. Tâm trạng Lâm Thu Đồng cực kỳ thấp, cô cũng rất sốt ruột, một hồi thì gục mặt xuống bàn, một hồi thì đứng dậy cử động, tâm trạng hoàn toàn không đặt vào công việc. Giữa lúc sốt ruột đến mức muốn đập đầu vào tường, thì nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Thu Đồng đột nhiên quay đầu, không phải Thẩm Cảnh Nhiên mà là Khang Mạc.
"Thu Đồng, giao lại chị tất cả công việc em đang làm nhé."
Khang Mạc cười nói, nhưng nụ cười này Lâm Thu Đồng nhìn qua rất nhức mắt, Lâm Thu Đồng lạnh giọng nói.
"Là tổng giám đốc bảo chị?"
"Đúng vậy, tổng giám đốc nói em có thể nghỉ ngơi vài ngày."
Khang Mạc nói xong thì tới trước bàn làm việc, chính thức hỏi.
"Bây giờ ta vào việc luôn nhé?"
Trong lòng Lâm Thu Đồng tư vị rất hỗn độn, cảm giác vô duyên vô cớ bị ruồng bỏ, rõ ràng cô không làm gì sai cả! Nhìn đồng hồ, sắp đến giờ cơm trưa, Lâm Thu Đồng đè nén không nhịn được nói.
"Thư ký Khang, buổi chiều mới tiếp tục đi, cũng sắp tới giờ cơm rồi."
Khang Mạc rời khỏi phòng, Lâm Thu Đồng đi hâm nóng cơm, muốn nhân lúc ăn cơm, thử trò chuyện lại với Thẩm Cảnh Nhiên, thoải mái nói ra hết, còn tốt hơn cứ giữ trong lòng.
Kế hoạch Lâm Thu Đồng bị phá sản, buổi trưa, phòng tổng giám đốc không có lấy một bóng người, Thẩm Cảnh Nhiên không có đây. Cơm được hâm nóng dọn ra mùi hương thơm lừng, Lâm Thu Đồng ngồi trước bàn ăn, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn về cánh cửa, hy vọng, Thẩm Cảnh Nhiên có thể mở nó ra, sau đó cùng ăn cơm với cô. Lúc Thẩm Cảnh Nhiên trở về, Lâm Thu Đồng vẫn còn ngồi ngốc trước bàn ăn, thức ăn cũng đã nguội ngắt, nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Thu Đồng cũng không nhịn được nữa, xông tới chống hai tay lên bàn, chất vấn.
"Thẩm Cảnh Nhiên, rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì!"
***
Ngược sẽ hơi khó chịu lắm. Còn Quan Tư Thành diễn viên chính đóng cho loạt series "Lật mặt" hấp dẫn ra sao, muốn giẫm đạp lên cái bản mặt trơ tráo không biết liêm sĩ là gì đó ra sao, các bạn hãy chờ đón đọc nhóe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.