Chương 51: Chương 50
Thanh Vụ Liễm Nguyệt
17/03/2017
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên lướt qua những căn nhà xinh đẹp nằm hai bên bờ Trường Giang và Hoàng Hà ở ngoại thành, ven sông trải gạch trắng. Trường đua ngựa của C thành tọa lạc ngay cạnh bờ sông.
Tô Vị Nhiên và Tô Sùng Hoa ngồi ở một bàn ngoài trời ven sông. Tô Vị Nhiên đặt tách cà phê lên bàn, thả vào một viên đường rồi dùng muỗng bạc nhẹ nhàng quấy tan. Hắn giương mắt nhìn thoáng qua Tô Sùng Hoa ngồi đối diện, mỉm cười: “Gần đây tâm tình Đại ca có vẻ không tồi nhỉ.”
Tô Sùng Hoa cầm tách cà phê uống một ngụm: “Cũng không tệ.”
Tô Vị Nhiên nheo mắt cười nói: “Không biết là có chuyện gì tốt, có thể chia sẻ không vậy.”
“Là chuyện công việc, cậu sẽ không hứng thú đâu.”
Tô Sùng Hoa quả thực nói không sai. Mặc dù Tô Vị Nhiên đang dưới yêu cầu của Tô Lại Nam mà miễn cưỡng ngày ngày đến Tô thị điểm danh, nhưng văn kiện Tô Lại Nam bảo thư ký giao cho Tô Vị Nhiên thì một góc giấy hắn còn không rờ tới. Cho nên trên dưới Tô thị ai cũng đều biết vị thiếu gia này đến Tô thị hoàn toàn chỉ là đến để đi dạo mà thôi.
“Nói cũng đúng.” Tô Vị Nhiên cười nhẹ một tiếng, không hỏi tiếp.
Nhìn thấy Tô Vị Nhiên và Tô Sùng Hoa, nhân viên trường đua liền dẫn hai người họ đến chuồng ngựa. Tô Vị Nhiên vỗ vỗ một con ngựa trắng, cười nói với nhân viên nọ: “Tật Phong được cậu chăm không tồi.”
“Đây là nhiêm vụ của chúng tôi.” Nhân viên nọ cung kính nói.
“Lâu rồi không gặp.” Tô Vị Nhiên vuốt ve cổ Tật Phong, thở dài.
“Cũng đúng, hình như hai năm rồi cậu chưa tới đây.” Tô Sùng Hoa nói.
Tô Vị Nhiên cười một tiếng, không nói gì thêm. Há lại chỉ là hai năm, hắn phỏng chừng không gặp Tật Phong đã mười mấy năm rồi.
“Chúng ta đua thử chứ?” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
“Được.” Tô Sùng Hoa cũng cười.
Nhân viên nọ thấy thế, liền dắt ngựa của Tô Sùng Hoa tới.
Trong sân ngựa xanh biếc không một bóng người, vó ngựa hất tung cát bụi dọa bay một đám bồ câu trắng.
“Hai năm không tập vậy mà cậu vẫn lợi hại như vậy.” Trận đấu chấm dứt, Tô Sùng Hoa cười nói với Tô Vị Nhiên.
“May mắn thôi.” Tô Vị Nhiên nắm dây cương cười đáp.
Tô Sùng Hoa đang muốn nói gì đó lại bị tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên cắt ngang. Tô Sùng Hoa tiếp điện thoại, sắc mặt theo tin tức trong điện thoại mà càng lúc càng trở nên khó coi, sau cùng Tô Sùng Hoa đã hoàn toàn không còn tâm trạng để che giấu sắc mặt tái mét lúc này.
Tô Vị Nhiên thu hết biến hoá của Tô Sùng Hoa vào mắt, đến khi Tô Sùng Hoa cúp điện thoại, Tô Vị Nhiên mới mở miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Sắc mặt Tô Sùng Hoa cực kì khó coi. Đợi khi bình tĩnh lại, hắn mới hướng Tô Vị Nhiên cười cười, giải thích: “Vừa rồi công ty gọi nói đang gặp chút phiền toái nhỏ nên anh có chút lo lắng. Cậu không cần để ý.”
Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng cười đáp: “Nếu anh hôn tôi một cái, tôi sẽ tha thứ cho anh.”
“…”
Tô Sùng Hoa cười đến bất đắc dĩ, người đối diện hắn tựa hồ một đứa nhóc kiêu ngạo vĩnh viễn không chịu lớn: “Đừng nói linh tinh.”
Tô Vị Nhiên ôn nhu nói: “Tôi không nói linh tinh.” Hắn cưỡi ngựa đến, hai con ngựa kề sát, đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt Tô Sùng Hoa: “Anh thử một lần sẽ biết, tôi đối với anh là thật tâm….” ngữ điệu thờ ơ mang theo chút nghiêm túc.
Tô Sùng Hoa tựa hồ không chịu nổi ánh mắt như vậy, hắn cảm thấy như thể trước mặt Tô Vị Nhiên, hắn bị lột sạch rồi bị nhìn toàn bộ từ trong ra ngoài đến nhất thanh nhị sở.
Bề ngoài rực rỡ nhưng bên trong thì đã mục nát, dơ bẩn khó nói thành lời.
Hắn có chút chật vật được quay đầu đi, thầm muốn né tránh ánh mắt của Tô Vị Nhiên.
“Anh đang coi thường tôi sao, ca ca thân ái?” Tô Vị Nhiên cười khẽ nói: “Thật làm tôi thương tâm nha.”
“Cậu …..” Tô Sùng Hoa khàn giọng nói. Hắn muốn hỏi hắn rốt cuộc y đã biết những gì, nhưng hắn hỏi không ra. Hắn cho rằng chuyện của hắn và cha sẽ không một người nào có thể phát hiện, huống chi Tô Vị Nhiên rời nhà nhiều năm, trong đầu đều là Phương Quân Dục. Nhưng nếu hắn hỏi, thì có thể khiến Tô Vị Nhiên cái gì cũng không biết sẽ nhận thấy được gì đó. Loại lo lắng này khiến Tô Sùng Hoa như nghẹn ở cổ, tiến hay lùi đều không xong.
Tô Vị Nhiên tiếc nuối nhún vai: “Nếu là từ chối thì khỏi nói, tôi không muốn nghe.”
Nghe vậy, Tô Sùng Hoa âm thầm thở ra. Cách ăn nói của Tô Vị Nhiên từ xưa đã vậy, có lẽ thật chỉ là hắn suy nghĩ nhiều.
“Trong công ty của anh còn có chuyện, có lẽ hôm nay không thể đi chơi với cậu rồi.” Tô Sùng Hoa hòa nhã nói.
Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Nếu đêm nay anh chịu chơi với tôi, tôi tự nhiên sẽ không để ý.”
Khoé miệng Tô Sùng Hoa giật giật một cái, ngữ khí bất đắc dĩ: “Đã đính hôn rồi, vẫn nên chú ý lời nói và việc làm một chút đi.”
Tô Vị Nhiên như thể sực nhớ ra: “Nha, quên mất.”
Tô Sùng Hoa: “…”
“Bất quá Trần tiểu thư không ảnh hưởng gì đến chúng ta đâu.” Tô Vị Nhiên vỗ nhẹ cổ Tật Phong, cười “ngây thơ”.
“Anh còn có việc, đi trước.” Tô Sùng Hoa biết nếu tiếp tục nói chuyện cùng Tô Vị Nhiên, hắn tuyệt đối sẽ bị làm cho choáng luôn. Huống chi lại có chuyện quan trọng phải xử lý nên hắn cũng bất chấp hình tượng anh trai tốt, dứt khoát mạnh mẽ trực tiếp cắt ngang lời Tô Vị Nhiên.
Tô Vị Nhiên thì vẫn không thèm để ý, gương mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười: “Vậy anh đi ha.”
Tô Sùng Hoa gật đầu, rồi cưỡi ngựa về lại chuồng. Tô Vị Nhiên nhìn Tô Sùng Hoa vội vàng chạy đi, khóe miệng cong lên nhuốm một tầng lạnh lẽo.
chỉ e ngươi sẽ phải bận rộn một thời gian thôi.
Quan Triệu tách khỏi Tô thị tiến hành tái thiết, cũng xem như đã giải quyết một cái nhọt cho Tô Sùng Hoa.
“Hi vọng anh sẽ thích món quà này của tôi, ca ca thân ái.” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười. Tật Phong dọc theo con đường mòn không nhanh không chậm chạy đi.
Nửa tháng sau, một hạng mục quan trọng của C thành do Quan Triệu đảm nhận khi quyết toán xuất hiện một lỗ thủng lớn. Lỗ hổng tài chính nghiêm trọng khiến cục kiểm toán C thành quyết định thực hiện một cuộc kiểm tra toàn diện các khoản tài vụ của Quan Triệu.
Trong khoảng thời gian này Tô Sùng Hoa bận đến nhà cũng không thể về, cả ngày đều phải ở công ty xử lý công việc, nhưng một loạt chuyện đột ngột ập tới vẫn làm hắn bận đến sứt đầu mẻ trán.
Đợi đến khi hắn sắp xếp lại toàn bộ mọi việc, hắn mới phát hiện việc này không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà là có người âm thầm sai khiến. Mặc dù biết kẻ nọ cũng đã có chuẩn bị, nhưng hắn dùng một lượng lớn tinh lực và nhân lực cũng không thể tra ra là ai đứng sau màn xúi giục. Lúc này hắn cũng nhận ra, người giật dây này có lai lịch cực lớn. Điều này làm hắn không thể không tìm Tô Lại Nam xin sự giúp đỡ, nhưng Tô Lại Nam lại dứt khoát nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của Tô Sùng Hoa.
Tô Sùng Hoa biết, chuyện hắn hành động cương quyết tách Quan Triệu khỏi Tô thị đã hoàn toàn chọc giận Tô Lại Nam. Tô Lại Nam tuyệt không để ý một Quan Triệu nho nhỏ, nhưng sau lưng Quan Triệu lại là dã tâm bừng bừng của Tô Sùng Hoa. Thu mua Quan Triệu nguyên bản chính là cảnh cáo của Tô Lại Nam với Tô Sùng Hoa, nhưng Tô Sùng Hoa tuy đã biết rõ ý tứ của Tô Lại Nam nhưng lại luyến tiếc thế lực dày công xây dựng nhiều năm biến mất trong nháy mắt, nên vẫn quyết định lựa chọn con đường đoạt lại Quan Triệu này. Đến cuối, khi ban giám đốc thông qua bản kế hoạch, Tô Lại Nam không nói gì, trên mặt cũng không có biểu tình nào. Hắn nghĩ dù cho Tô Lại Nam có không hài lòng thật cũng sẽ không nhúng tay vào. Dù sao một Quan Triệu nho nhỏ hoàn toàn không thể vào được mắt Tô Lại Nam, cũng sẽ không tạo thành uy hiếp gì đối với Tô thị, dĩ nhiên lại càng không ảnh hưởng gì đến Thái Tử vị của Tô Vị Nhiên nên Tô Lại Nam sẽ không để ý.
Nhưng lúc này, Tô Lại Nam lại cự tuyệt cầu xin của hắn. Điều này làm cho Tô Sùng Hoa nhận ra, Tô Lại Nam là muốn cho hắn biết thế lực hắn dày công xây dựng bao năm vốn yếu đến không chịu nổi một kích, từ đó chặt đứt dã tâm của hắn. Hắn không phải chưa từng hoài nghi kẻ sau màn này là Tô Lại Nam, nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ nghi ngờ này. Nếu là Tô Lại Nam tự mình động thủ muốn cảnh cáo hắn, hắn tất nhiên sẽ chọn cách càng trực tiếp hơn, hơn nữa sẽ trực tiếp nói rõ tất cả chuyện này là do hắn làm. Mà hiện giờ kẻ giật dây lại che giấu tung tích như vậy, cũng chính là vì không muốn ai biết diện mạo thật của mình.
Tô Sùng Hoa biết, Tô Lại Nam thờ ơ chính là muốn xem hắn có thể giãy dụa được bao lâu. Đợi khi hắn kiệt sức buộc phải buông tha Quan Triệu rồi trở về với sự độc chiếm của hắn, chính là mục đích cuối cùng của Tô Lại Nam.
Văn phòng chủ tịch Quan Triệu đã là một mớ lộn xộn, văn kiện vung vãi, trên đất đầy những mảnh vụn của gốm sứ, còn có tiếng vật nặng rơi xuống đất không ngừng truyền ra. Tô Sùng Hoa không chút thương tiếc đập bể chiếc bình hình rồng Cảnh Thái Lam cực đắt mua trong một cuộc đấu giá. Hắn không cam lòng cứ buông tay như vậy. Vì tất cả những thứ này, hắn không tiếc bị kẻ khác đặt ở dưới thân muốn làm gì thì làm, nếu không chiếm được Tô gia, tất cả những gì hắn làm sẽ hoàn toàn biến thành một trò cười.
Mặc kệ Tô Sùng Hoa có không nguyện ý thế nào, tin tức xấu vẫn một tin tiếp một tin mà truyền đến. Tài khoản của công ty hắn đã tự mình xem qua, hơn nữa còn tìm chuyên gia đặc biệt sửa lại, sổ sách đều đã được chỉnh lý, chắc chắn có thể đối phó được đợt kiểm tra này. Sổ sách đen thì giao cho chuyên gia bảo quản, khoá trong két sắt. Nhưng ngay ngày kiểm tra, sổ sách đen vốn nên nằm trong két lẫn vào trong sổ chính, trước mắt bao người ngay cả có muốn động tay cũng không thể. Khoản chi thực bị kiểm tra, lỗ hổng tài chính cực lớn khiến Quan Triệu lại một lần nữa đối diện nguy cơ phá sản.
“Làm rất tốt.” Tô Vị Nhiên cúp điện thoại, mỉm cười. Người hắn đưa đến cho Tô Sùng Hoa quả nhiên là một nhân tài. Kế hoạch hoàn mỹ, sổ sách hoàn mỹ, thật sự là quá hoàn mỹ. Miếng bánh ngọt hạng mục trọng điểm kia quả thật rất hấp dẫn, nhưng bất quá cũng chỉ là miếng mồi tẩm độc hắn ném ra mà thôi.
“Tề Thiên Tuấn cũng nên trở lại rồi.” Ngón giữa Tô Vị Nhiên hơi cong lên, đều đặn gõ từng tiếng lên mặt bàn, khoé môi mỏng kéo nhẹ lên hiện thành một nụ cười nhạt.
Hắn bấm một dãy số, ngữ điệu nhàn nhã: “Đường Bách, Tề Thiên Tuấn huấn luyện đến đâu rồi?”
Thanh âm bên kia điện thoại mang ôn hoà khiến người khác phải tin phục: “Sẽ không làm ngài thất vọng.” Lúc trước Tô Vị Nhiên khi giao Tề Thiên Tuấn cho Đường Bách đã yêu cầu rất rõ. Hắn muốn tính cách Tề Thiên Tuấn vẫn sẽ như trước khi bị kích động sẽ làm việc bất kể hậu quả, hơn nữa trong quá trình ở chung Đường Bách phải dùng thân phận thân tín lấy được hoàn toàn tín nhiệm của Tề Thiên Tuấn, sau đó trong âm thầm khoét sâu thêm thù hận của Tề Thiên Tuấn đối với Tô Sùng Hoa.
Đường Bách là chuyên gia tâm lý học tội phạm, đối với tâm lý của một người hắn đã nắm chắc đến tình trạng xuất thần nhập hóa. Cho nên đối với yêu cầu của Tô Vị Nhiên, Đường Bách không chút khó khăn hoàn thành nhiệm vụ.
“Vậy thì đem Tề Thiên Tuấn về đây đi, lúc đó nên nói với hắn như thế nào, tôi nghĩ anh đã biết.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
“Rõ.” Đường Bách đáp.
Trong một tháng, tin xấu liên tiếp cuốn lấy Tô Sùng Hoa. Giới truyền thông C thành bắt đầu sôi nổi đưa tin Quan Triệu thua lỗ tài chính, thậm chí có báo còn bắt đầu chuyên đề đưa tin tình trạng Quan Triệu và tiến triển cuộc kiểm tra. Tô Sùng Hoa biết là Tô Lại Nam đang tạo áp lực với hắn, nhưng chưa đến phút cuối, hắn thật sự không cam lòng buông tay.
Các doanh nghiệp ở C thành đều rất có mắt, Tô Lại Nam âm thầm tỏ thái độ khiến toàn bộ các doanh nghiệp ở C thành đều không dám tùy tiện ra tay giúp đỡ Tô Sùng Hoa. Tất cả mọi người đều trong trạng thái bàng quang. Tuy rằng bọn họ cũng không biết nguyên nhân sâu xa gì mà dẫn hai cha con đến tình trạng như thế này, nhưng vì một đứa con riêng mà đắc tội Tô Lại Nam thật không đáng, cho dù ai cũng biết Tô Lại Nam cũng không phải đang thực sự chèn ép Tô Sùng Hoa.
Ngay khi Tô Sùng Hoa đã cùng đường cơ hồ phải thoả hiệp với Tô Lại Nam, công ty tín dụng J.R Thụy Sĩ mà hắn từng thử liên lạc lại trả lời, mời hắn đến một chi nhánh ở C thành tiến hành đàm phán. Tô Sùng Hoa nguyên bản đã chết tâm lại lại một lần nữa dấy lên hi vọng. Nếu lần này có thể thuyết phuc J. R cho vay, như vậy áp lực tài chính Quan Triệu đang gặp phải sẽ giảm bớt hơn phân nửa, còn đâu hắn có thể tự ứng phó được.
Sau khi Tô Vị Nhiên nhắn tin ngày hẹn và địa điểm cho với Tô Sùng Hoa cho J.R thì cúp máy, tự rót cho mình một ly rượu đỏ. Dòng rượu trong ly thủy tinh ánh lên màu đỏ xinh đẹp, Tô Vị Nhiên uống ngụm rượu, nụ cười trên môi tựa hồ cũng nhiễm một tia huyết sắc mỹ lệ.
Sau khi Tề Thiên Tuấn về nước liền ở tại căn hộ Đường Bách đã sắp xếp cho hắn. Theo thời gian từng ngày trôi qua, hắn càng ngày càng lo lắng. Khi tin tức Tô Vị Nhiên truyền cho Đường Bách rơi vào tay hắn, trong mắt Tề Thiên Tuấn mới lộ ra vẻ hưng phấn khát máu giờ khắc này hắn đã đợi quá lâu rồi.
Ba ngày sau, toàn bộ các trang báo đều dùng trang đầu để đưa tin: chủ tịch Quan Triệu gặp nạn bỏ mình.
Truyền thông đưa tin là sự thực, tai nạn xe cũng không phải nguyên nhân trực tiếp khiến Tô Sùng Hoa tử vong. Kết quả nghiệm thi có vẻ là do Tô Sùng Hoa là bị chết cháy.
Truyền thông căn cứ vào đưa tin hiện trường và kết quả nghiệm thi, phỏng đoán hai xe va chạm làm cho Tô Sùng Hoa bị kẹt ở buồng lái không thể thoát ra, bình xăng bị rò rỉ, ma sát khi va chạm khiến sinh ra tia lửa làm cho bình xăng nổ mạnh, hai chiếc xe hoàn toàn chìm trong biển lửa. Hai chiếc xe đều cháy sạch chỉ còn lại khung xe, hai tài xế thiệt mạng. Ngoại trừ Tô Sùng Hoa, người còn lại bị cháy đến biến dạng, hơn nữa xe vẫn chưa gắn biển nên không tra được danh tính.
Sau khi Tô Vị Nhiên nhận được tin tức, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Ngay cả Tề Thiên Tuấn cũng không biết Đường Bách đã gắn bom hẹn giờ lên xe của hắn. Đó cũng là đáp lễ của hắn cho quả bom Tô Sùng Hoa gắn trên phi cơ. Về phần Tề Thiên Tuấn, hắn không cần nhiều người biết. Cho dù Tô Lại Nam có tra ra người nọ là Tề Thiên Tuấn, cũng chỉ tra được là Tề Thiên Tuấn báo thù cho Tề gia mà thôi.
Quan Triệu phá sản bất quá chỉ là món khai vị, lo âu và tuyệt vọng một tháng sao có thể bù được nhẫn nại và khó chịu của hắn từ khi trọng sinh tới nay.
Tô Vị Nhiên lạnh lùng cười, một hơi uống cạn rượu trong ly, sau đó buông tay, nhìn theo nó rơi xuống vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
—————-
Trangki: Các thím, chị em tui trở lại rùi nè, đùa chứ nhớ các thím quá. Truyện đến cao trào rồi các thím nhớ quay lại com thật lực ủng hộ chị em tui nha. Như thế chị em tui mới có động lực để hoàn nhanh bộ này được không Chuông Cỏ ngâm dấm lâu các thím đừng khóc nhá =3=
Beta: Trangki
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên lướt qua những căn nhà xinh đẹp nằm hai bên bờ Trường Giang và Hoàng Hà ở ngoại thành, ven sông trải gạch trắng. Trường đua ngựa của C thành tọa lạc ngay cạnh bờ sông.
Tô Vị Nhiên và Tô Sùng Hoa ngồi ở một bàn ngoài trời ven sông. Tô Vị Nhiên đặt tách cà phê lên bàn, thả vào một viên đường rồi dùng muỗng bạc nhẹ nhàng quấy tan. Hắn giương mắt nhìn thoáng qua Tô Sùng Hoa ngồi đối diện, mỉm cười: “Gần đây tâm tình Đại ca có vẻ không tồi nhỉ.”
Tô Sùng Hoa cầm tách cà phê uống một ngụm: “Cũng không tệ.”
Tô Vị Nhiên nheo mắt cười nói: “Không biết là có chuyện gì tốt, có thể chia sẻ không vậy.”
“Là chuyện công việc, cậu sẽ không hứng thú đâu.”
Tô Sùng Hoa quả thực nói không sai. Mặc dù Tô Vị Nhiên đang dưới yêu cầu của Tô Lại Nam mà miễn cưỡng ngày ngày đến Tô thị điểm danh, nhưng văn kiện Tô Lại Nam bảo thư ký giao cho Tô Vị Nhiên thì một góc giấy hắn còn không rờ tới. Cho nên trên dưới Tô thị ai cũng đều biết vị thiếu gia này đến Tô thị hoàn toàn chỉ là đến để đi dạo mà thôi.
“Nói cũng đúng.” Tô Vị Nhiên cười nhẹ một tiếng, không hỏi tiếp.
Nhìn thấy Tô Vị Nhiên và Tô Sùng Hoa, nhân viên trường đua liền dẫn hai người họ đến chuồng ngựa. Tô Vị Nhiên vỗ vỗ một con ngựa trắng, cười nói với nhân viên nọ: “Tật Phong được cậu chăm không tồi.”
“Đây là nhiêm vụ của chúng tôi.” Nhân viên nọ cung kính nói.
“Lâu rồi không gặp.” Tô Vị Nhiên vuốt ve cổ Tật Phong, thở dài.
“Cũng đúng, hình như hai năm rồi cậu chưa tới đây.” Tô Sùng Hoa nói.
Tô Vị Nhiên cười một tiếng, không nói gì thêm. Há lại chỉ là hai năm, hắn phỏng chừng không gặp Tật Phong đã mười mấy năm rồi.
“Chúng ta đua thử chứ?” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
“Được.” Tô Sùng Hoa cũng cười.
Nhân viên nọ thấy thế, liền dắt ngựa của Tô Sùng Hoa tới.
Trong sân ngựa xanh biếc không một bóng người, vó ngựa hất tung cát bụi dọa bay một đám bồ câu trắng.
“Hai năm không tập vậy mà cậu vẫn lợi hại như vậy.” Trận đấu chấm dứt, Tô Sùng Hoa cười nói với Tô Vị Nhiên.
“May mắn thôi.” Tô Vị Nhiên nắm dây cương cười đáp.
Tô Sùng Hoa đang muốn nói gì đó lại bị tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên cắt ngang. Tô Sùng Hoa tiếp điện thoại, sắc mặt theo tin tức trong điện thoại mà càng lúc càng trở nên khó coi, sau cùng Tô Sùng Hoa đã hoàn toàn không còn tâm trạng để che giấu sắc mặt tái mét lúc này.
Tô Vị Nhiên thu hết biến hoá của Tô Sùng Hoa vào mắt, đến khi Tô Sùng Hoa cúp điện thoại, Tô Vị Nhiên mới mở miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Sắc mặt Tô Sùng Hoa cực kì khó coi. Đợi khi bình tĩnh lại, hắn mới hướng Tô Vị Nhiên cười cười, giải thích: “Vừa rồi công ty gọi nói đang gặp chút phiền toái nhỏ nên anh có chút lo lắng. Cậu không cần để ý.”
Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng cười đáp: “Nếu anh hôn tôi một cái, tôi sẽ tha thứ cho anh.”
“…”
Tô Sùng Hoa cười đến bất đắc dĩ, người đối diện hắn tựa hồ một đứa nhóc kiêu ngạo vĩnh viễn không chịu lớn: “Đừng nói linh tinh.”
Tô Vị Nhiên ôn nhu nói: “Tôi không nói linh tinh.” Hắn cưỡi ngựa đến, hai con ngựa kề sát, đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt Tô Sùng Hoa: “Anh thử một lần sẽ biết, tôi đối với anh là thật tâm….” ngữ điệu thờ ơ mang theo chút nghiêm túc.
Tô Sùng Hoa tựa hồ không chịu nổi ánh mắt như vậy, hắn cảm thấy như thể trước mặt Tô Vị Nhiên, hắn bị lột sạch rồi bị nhìn toàn bộ từ trong ra ngoài đến nhất thanh nhị sở.
Bề ngoài rực rỡ nhưng bên trong thì đã mục nát, dơ bẩn khó nói thành lời.
Hắn có chút chật vật được quay đầu đi, thầm muốn né tránh ánh mắt của Tô Vị Nhiên.
“Anh đang coi thường tôi sao, ca ca thân ái?” Tô Vị Nhiên cười khẽ nói: “Thật làm tôi thương tâm nha.”
“Cậu …..” Tô Sùng Hoa khàn giọng nói. Hắn muốn hỏi hắn rốt cuộc y đã biết những gì, nhưng hắn hỏi không ra. Hắn cho rằng chuyện của hắn và cha sẽ không một người nào có thể phát hiện, huống chi Tô Vị Nhiên rời nhà nhiều năm, trong đầu đều là Phương Quân Dục. Nhưng nếu hắn hỏi, thì có thể khiến Tô Vị Nhiên cái gì cũng không biết sẽ nhận thấy được gì đó. Loại lo lắng này khiến Tô Sùng Hoa như nghẹn ở cổ, tiến hay lùi đều không xong.
Tô Vị Nhiên tiếc nuối nhún vai: “Nếu là từ chối thì khỏi nói, tôi không muốn nghe.”
Nghe vậy, Tô Sùng Hoa âm thầm thở ra. Cách ăn nói của Tô Vị Nhiên từ xưa đã vậy, có lẽ thật chỉ là hắn suy nghĩ nhiều.
“Trong công ty của anh còn có chuyện, có lẽ hôm nay không thể đi chơi với cậu rồi.” Tô Sùng Hoa hòa nhã nói.
Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Nếu đêm nay anh chịu chơi với tôi, tôi tự nhiên sẽ không để ý.”
Khoé miệng Tô Sùng Hoa giật giật một cái, ngữ khí bất đắc dĩ: “Đã đính hôn rồi, vẫn nên chú ý lời nói và việc làm một chút đi.”
Tô Vị Nhiên như thể sực nhớ ra: “Nha, quên mất.”
Tô Sùng Hoa: “…”
“Bất quá Trần tiểu thư không ảnh hưởng gì đến chúng ta đâu.” Tô Vị Nhiên vỗ nhẹ cổ Tật Phong, cười “ngây thơ”.
“Anh còn có việc, đi trước.” Tô Sùng Hoa biết nếu tiếp tục nói chuyện cùng Tô Vị Nhiên, hắn tuyệt đối sẽ bị làm cho choáng luôn. Huống chi lại có chuyện quan trọng phải xử lý nên hắn cũng bất chấp hình tượng anh trai tốt, dứt khoát mạnh mẽ trực tiếp cắt ngang lời Tô Vị Nhiên.
Tô Vị Nhiên thì vẫn không thèm để ý, gương mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười: “Vậy anh đi ha.”
Tô Sùng Hoa gật đầu, rồi cưỡi ngựa về lại chuồng. Tô Vị Nhiên nhìn Tô Sùng Hoa vội vàng chạy đi, khóe miệng cong lên nhuốm một tầng lạnh lẽo.
chỉ e ngươi sẽ phải bận rộn một thời gian thôi.
Quan Triệu tách khỏi Tô thị tiến hành tái thiết, cũng xem như đã giải quyết một cái nhọt cho Tô Sùng Hoa.
“Hi vọng anh sẽ thích món quà này của tôi, ca ca thân ái.” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười. Tật Phong dọc theo con đường mòn không nhanh không chậm chạy đi.
Nửa tháng sau, một hạng mục quan trọng của C thành do Quan Triệu đảm nhận khi quyết toán xuất hiện một lỗ thủng lớn. Lỗ hổng tài chính nghiêm trọng khiến cục kiểm toán C thành quyết định thực hiện một cuộc kiểm tra toàn diện các khoản tài vụ của Quan Triệu.
Trong khoảng thời gian này Tô Sùng Hoa bận đến nhà cũng không thể về, cả ngày đều phải ở công ty xử lý công việc, nhưng một loạt chuyện đột ngột ập tới vẫn làm hắn bận đến sứt đầu mẻ trán.
Đợi đến khi hắn sắp xếp lại toàn bộ mọi việc, hắn mới phát hiện việc này không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà là có người âm thầm sai khiến. Mặc dù biết kẻ nọ cũng đã có chuẩn bị, nhưng hắn dùng một lượng lớn tinh lực và nhân lực cũng không thể tra ra là ai đứng sau màn xúi giục. Lúc này hắn cũng nhận ra, người giật dây này có lai lịch cực lớn. Điều này làm hắn không thể không tìm Tô Lại Nam xin sự giúp đỡ, nhưng Tô Lại Nam lại dứt khoát nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của Tô Sùng Hoa.
Tô Sùng Hoa biết, chuyện hắn hành động cương quyết tách Quan Triệu khỏi Tô thị đã hoàn toàn chọc giận Tô Lại Nam. Tô Lại Nam tuyệt không để ý một Quan Triệu nho nhỏ, nhưng sau lưng Quan Triệu lại là dã tâm bừng bừng của Tô Sùng Hoa. Thu mua Quan Triệu nguyên bản chính là cảnh cáo của Tô Lại Nam với Tô Sùng Hoa, nhưng Tô Sùng Hoa tuy đã biết rõ ý tứ của Tô Lại Nam nhưng lại luyến tiếc thế lực dày công xây dựng nhiều năm biến mất trong nháy mắt, nên vẫn quyết định lựa chọn con đường đoạt lại Quan Triệu này. Đến cuối, khi ban giám đốc thông qua bản kế hoạch, Tô Lại Nam không nói gì, trên mặt cũng không có biểu tình nào. Hắn nghĩ dù cho Tô Lại Nam có không hài lòng thật cũng sẽ không nhúng tay vào. Dù sao một Quan Triệu nho nhỏ hoàn toàn không thể vào được mắt Tô Lại Nam, cũng sẽ không tạo thành uy hiếp gì đối với Tô thị, dĩ nhiên lại càng không ảnh hưởng gì đến Thái Tử vị của Tô Vị Nhiên nên Tô Lại Nam sẽ không để ý.
Nhưng lúc này, Tô Lại Nam lại cự tuyệt cầu xin của hắn. Điều này làm cho Tô Sùng Hoa nhận ra, Tô Lại Nam là muốn cho hắn biết thế lực hắn dày công xây dựng bao năm vốn yếu đến không chịu nổi một kích, từ đó chặt đứt dã tâm của hắn. Hắn không phải chưa từng hoài nghi kẻ sau màn này là Tô Lại Nam, nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ nghi ngờ này. Nếu là Tô Lại Nam tự mình động thủ muốn cảnh cáo hắn, hắn tất nhiên sẽ chọn cách càng trực tiếp hơn, hơn nữa sẽ trực tiếp nói rõ tất cả chuyện này là do hắn làm. Mà hiện giờ kẻ giật dây lại che giấu tung tích như vậy, cũng chính là vì không muốn ai biết diện mạo thật của mình.
Tô Sùng Hoa biết, Tô Lại Nam thờ ơ chính là muốn xem hắn có thể giãy dụa được bao lâu. Đợi khi hắn kiệt sức buộc phải buông tha Quan Triệu rồi trở về với sự độc chiếm của hắn, chính là mục đích cuối cùng của Tô Lại Nam.
Văn phòng chủ tịch Quan Triệu đã là một mớ lộn xộn, văn kiện vung vãi, trên đất đầy những mảnh vụn của gốm sứ, còn có tiếng vật nặng rơi xuống đất không ngừng truyền ra. Tô Sùng Hoa không chút thương tiếc đập bể chiếc bình hình rồng Cảnh Thái Lam cực đắt mua trong một cuộc đấu giá. Hắn không cam lòng cứ buông tay như vậy. Vì tất cả những thứ này, hắn không tiếc bị kẻ khác đặt ở dưới thân muốn làm gì thì làm, nếu không chiếm được Tô gia, tất cả những gì hắn làm sẽ hoàn toàn biến thành một trò cười.
Mặc kệ Tô Sùng Hoa có không nguyện ý thế nào, tin tức xấu vẫn một tin tiếp một tin mà truyền đến. Tài khoản của công ty hắn đã tự mình xem qua, hơn nữa còn tìm chuyên gia đặc biệt sửa lại, sổ sách đều đã được chỉnh lý, chắc chắn có thể đối phó được đợt kiểm tra này. Sổ sách đen thì giao cho chuyên gia bảo quản, khoá trong két sắt. Nhưng ngay ngày kiểm tra, sổ sách đen vốn nên nằm trong két lẫn vào trong sổ chính, trước mắt bao người ngay cả có muốn động tay cũng không thể. Khoản chi thực bị kiểm tra, lỗ hổng tài chính cực lớn khiến Quan Triệu lại một lần nữa đối diện nguy cơ phá sản.
“Làm rất tốt.” Tô Vị Nhiên cúp điện thoại, mỉm cười. Người hắn đưa đến cho Tô Sùng Hoa quả nhiên là một nhân tài. Kế hoạch hoàn mỹ, sổ sách hoàn mỹ, thật sự là quá hoàn mỹ. Miếng bánh ngọt hạng mục trọng điểm kia quả thật rất hấp dẫn, nhưng bất quá cũng chỉ là miếng mồi tẩm độc hắn ném ra mà thôi.
“Tề Thiên Tuấn cũng nên trở lại rồi.” Ngón giữa Tô Vị Nhiên hơi cong lên, đều đặn gõ từng tiếng lên mặt bàn, khoé môi mỏng kéo nhẹ lên hiện thành một nụ cười nhạt.
Hắn bấm một dãy số, ngữ điệu nhàn nhã: “Đường Bách, Tề Thiên Tuấn huấn luyện đến đâu rồi?”
Thanh âm bên kia điện thoại mang ôn hoà khiến người khác phải tin phục: “Sẽ không làm ngài thất vọng.” Lúc trước Tô Vị Nhiên khi giao Tề Thiên Tuấn cho Đường Bách đã yêu cầu rất rõ. Hắn muốn tính cách Tề Thiên Tuấn vẫn sẽ như trước khi bị kích động sẽ làm việc bất kể hậu quả, hơn nữa trong quá trình ở chung Đường Bách phải dùng thân phận thân tín lấy được hoàn toàn tín nhiệm của Tề Thiên Tuấn, sau đó trong âm thầm khoét sâu thêm thù hận của Tề Thiên Tuấn đối với Tô Sùng Hoa.
Đường Bách là chuyên gia tâm lý học tội phạm, đối với tâm lý của một người hắn đã nắm chắc đến tình trạng xuất thần nhập hóa. Cho nên đối với yêu cầu của Tô Vị Nhiên, Đường Bách không chút khó khăn hoàn thành nhiệm vụ.
“Vậy thì đem Tề Thiên Tuấn về đây đi, lúc đó nên nói với hắn như thế nào, tôi nghĩ anh đã biết.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
“Rõ.” Đường Bách đáp.
Trong một tháng, tin xấu liên tiếp cuốn lấy Tô Sùng Hoa. Giới truyền thông C thành bắt đầu sôi nổi đưa tin Quan Triệu thua lỗ tài chính, thậm chí có báo còn bắt đầu chuyên đề đưa tin tình trạng Quan Triệu và tiến triển cuộc kiểm tra. Tô Sùng Hoa biết là Tô Lại Nam đang tạo áp lực với hắn, nhưng chưa đến phút cuối, hắn thật sự không cam lòng buông tay.
Các doanh nghiệp ở C thành đều rất có mắt, Tô Lại Nam âm thầm tỏ thái độ khiến toàn bộ các doanh nghiệp ở C thành đều không dám tùy tiện ra tay giúp đỡ Tô Sùng Hoa. Tất cả mọi người đều trong trạng thái bàng quang. Tuy rằng bọn họ cũng không biết nguyên nhân sâu xa gì mà dẫn hai cha con đến tình trạng như thế này, nhưng vì một đứa con riêng mà đắc tội Tô Lại Nam thật không đáng, cho dù ai cũng biết Tô Lại Nam cũng không phải đang thực sự chèn ép Tô Sùng Hoa.
Ngay khi Tô Sùng Hoa đã cùng đường cơ hồ phải thoả hiệp với Tô Lại Nam, công ty tín dụng J.R Thụy Sĩ mà hắn từng thử liên lạc lại trả lời, mời hắn đến một chi nhánh ở C thành tiến hành đàm phán. Tô Sùng Hoa nguyên bản đã chết tâm lại lại một lần nữa dấy lên hi vọng. Nếu lần này có thể thuyết phuc J. R cho vay, như vậy áp lực tài chính Quan Triệu đang gặp phải sẽ giảm bớt hơn phân nửa, còn đâu hắn có thể tự ứng phó được.
Sau khi Tô Vị Nhiên nhắn tin ngày hẹn và địa điểm cho với Tô Sùng Hoa cho J.R thì cúp máy, tự rót cho mình một ly rượu đỏ. Dòng rượu trong ly thủy tinh ánh lên màu đỏ xinh đẹp, Tô Vị Nhiên uống ngụm rượu, nụ cười trên môi tựa hồ cũng nhiễm một tia huyết sắc mỹ lệ.
Sau khi Tề Thiên Tuấn về nước liền ở tại căn hộ Đường Bách đã sắp xếp cho hắn. Theo thời gian từng ngày trôi qua, hắn càng ngày càng lo lắng. Khi tin tức Tô Vị Nhiên truyền cho Đường Bách rơi vào tay hắn, trong mắt Tề Thiên Tuấn mới lộ ra vẻ hưng phấn khát máu giờ khắc này hắn đã đợi quá lâu rồi.
Ba ngày sau, toàn bộ các trang báo đều dùng trang đầu để đưa tin: chủ tịch Quan Triệu gặp nạn bỏ mình.
Truyền thông đưa tin là sự thực, tai nạn xe cũng không phải nguyên nhân trực tiếp khiến Tô Sùng Hoa tử vong. Kết quả nghiệm thi có vẻ là do Tô Sùng Hoa là bị chết cháy.
Truyền thông căn cứ vào đưa tin hiện trường và kết quả nghiệm thi, phỏng đoán hai xe va chạm làm cho Tô Sùng Hoa bị kẹt ở buồng lái không thể thoát ra, bình xăng bị rò rỉ, ma sát khi va chạm khiến sinh ra tia lửa làm cho bình xăng nổ mạnh, hai chiếc xe hoàn toàn chìm trong biển lửa. Hai chiếc xe đều cháy sạch chỉ còn lại khung xe, hai tài xế thiệt mạng. Ngoại trừ Tô Sùng Hoa, người còn lại bị cháy đến biến dạng, hơn nữa xe vẫn chưa gắn biển nên không tra được danh tính.
Sau khi Tô Vị Nhiên nhận được tin tức, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Ngay cả Tề Thiên Tuấn cũng không biết Đường Bách đã gắn bom hẹn giờ lên xe của hắn. Đó cũng là đáp lễ của hắn cho quả bom Tô Sùng Hoa gắn trên phi cơ. Về phần Tề Thiên Tuấn, hắn không cần nhiều người biết. Cho dù Tô Lại Nam có tra ra người nọ là Tề Thiên Tuấn, cũng chỉ tra được là Tề Thiên Tuấn báo thù cho Tề gia mà thôi.
Quan Triệu phá sản bất quá chỉ là món khai vị, lo âu và tuyệt vọng một tháng sao có thể bù được nhẫn nại và khó chịu của hắn từ khi trọng sinh tới nay.
Tô Vị Nhiên lạnh lùng cười, một hơi uống cạn rượu trong ly, sau đó buông tay, nhìn theo nó rơi xuống vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
—————-
Trangki: Các thím, chị em tui trở lại rùi nè, đùa chứ nhớ các thím quá. Truyện đến cao trào rồi các thím nhớ quay lại com thật lực ủng hộ chị em tui nha. Như thế chị em tui mới có động lực để hoàn nhanh bộ này được không Chuông Cỏ ngâm dấm lâu các thím đừng khóc nhá =3=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.