Chương 61: Chương 60
Thanh Vụ Liễm Nguyệt
17/03/2017
“Rất sẵn lòng. Nếu như là em mời, dù cho kết cục có là tử vong đi chăng nữa, anh cũng sẽ vui vẻ mà đi theo.“
Vì Tô Vị Nhiên công khai đến Paris, cho nên mấy ngày nay các loại thư mời dự dạ tiệc của những nhân vật có tiếng tăm như tuyết rơi bay đến nơi Tô Vị Nhiên ở.
Tô Vị Nhiên hờ hững nghe quản gia thông báo nội dung thư mời, lát sau giọng nói rời rạc vang lên: “Đi nhà này đi.”
Quản gia gật đầu, hỏi: “Ngài còn gì dặn dò không?”
Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Phân tán tin ra ngoài hết mức có thể.”
Sau ấy, toàn bộ giới thượng lưu đều biết chàng công tử trẻ tuổi bá chủ của súng ống đạn dược ở Châu Á sẽ đến tham dự dạ hội của giới thời thượng lâu đời nổi tiếng của Paris. Tin tức này đến tai rất nhiều người trong lòng có toan tính mờ ám. Đặc biệt là những tiểu thư danh môn. Mặc dù vị thái tử này đã đính hôn, nhưng kết hôn còn có thể ly hôn, mới đính hôn thì đã làm sao.
Alen cùng Tô Lê cũng nghe ngóng được tin. Alen mỉa: “Tình nhân trong mộng của cậu đã đến rồi kìa, lẽ nào cậu không muốn đến thăm à?”
Ngón tay thon dài của Tô Lê cầm điếu thuốc, châm lửa, chậm rãi hút một hơi. Khói thuốc từ môi hắn phun ra lượn lờ bao quanh, mang đến cảm giác vừa sa đọa vừa mê hoặc. Hắn cười: “Sao không đi cho được, tôi ngày nhớ đêm mong được gặp anh ta cơ mà.”
“Cậu muốn động thủ vào lúc ấy luôn?” Alen như bị mê hoặc nhìn chằm chằm môi Tô Lê. Trải qua khoảng thời gian chung sống này, hắn không thể không thừa nhận, trên người Tô Lê mang theo yêu khí. Ngay cả nữ nhân xinh đẹp nhất cũng không sánh nổi với Tô Lê mị hoặc điên đảo nhân tâm. Alen khẳng định bản thân là thẳng (straight), thế nhưng cho dù hắn có thẳng thế nào đi chăng nữa, vẫn có đôi lúc bản thân vô tình bị Tô Lê câu dẫn, chỉ là ham muốn dục vọng chứ không quan hệ gì đến tình cảm. Hắn biết rõ bản thân không thích Tô Lê, thậm chí sau khi xong công việc sẽ không chút do dự trừ khử người này. Hắn cũng khá tiếc nuối, dù sao tên này cũng là một vưu vật (vừa đẹp vừa hiếm, giống như bảo vật).
Tô Lê nghe vậy bật cười, “Sao mà làm được. Trong những trường hợp như này, tuyệt đối quanh thân Tô Vị Nhiên phòng vệ nghiêm ngặt nhất. Huống chi –” Hắn nhẹ nhàng phủi phủi tàn thuốc, “Tình huống bây giờ là thích hợp nhất, đánh đánh giết giết vào lúc này, quả thật không biết thưởng thức gì cả. Cũng chỉ có loại người lỗ mãng thô kệch, quê mùa như anh mới thích đánh đánh giết giết.”
“Lỗ mãng? Quê mùa?” Alen sau khi nghe đánh giá của Tô Lê thì cười lớn, “Lần đầu tiên tôi nghe người khác đánh giá như thế về tôi.”
“Đó là bởi vì những kẻ đó cũng dung tục giống anh, cho nên mới không phát giác được.” Tô Lê nhếch khóe môi, giọng nói khàn khàn mê người, “Ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai, anh làm việc vừa bất cẩn vừa thô bạo, bất kể là giết chóc hay làm tình.”
Alen trầm thấp cười: “Làm tình? Em chưa từng lên giường với tôi mà, làm sao lại có thểđánh giá biểu hiện của tôi như thế.” Hắn liếc mắt nhìn Tô Lê, “Nếu không thì, chúng ta thử một lần đi. Tôi bảo đảm, tôi sẽ làm em đến dục tiên dục tử, sau ấy không thể nào rời bỏ tôi…”
Tô Lê bóp tắt điếu thuốc trong tay, lông mi dày cong, con ngươi đen sâu thẳm lạnh lẽo liếc lên: “Anh có biết vì sao tôi cự tuyệt anh không?”
“Chẳng lẽ không phải vì cậu muốn được nhanh chóng gặp tên Elvis kia, thủ thân vì hắn à?” Giọng Alen ôn nhu, nhưng không khó để nhận ra ý tứ châm biếm mỉa mai trong ấy.
Tô Lê cười khẽ, “Chúng ta đều biết đây chỉ là cái cớ.” Yêu cùng với ham muốn đối với Tô Lê mà nói vừa có thể tách biệt vừa có thể kết hợp với nhau. Hắn yêu Tô Vị Nhiên, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cho việc hắn lên giường với người khác. “Bởi vì anh là tay mơ. Anh chỉ có kinh nghiệm lên giường với đàn bà.” Tô Lê mỉm cười nói, “Lên giường với anh rất nhàm chán.”
Ánh mắt Alen rơi vào trên mặt Tô Lê, sau đó cười: “Nguyên nhân này — cũng thật mới lạ.”
Buổi tối ở Paris, dòng sông Seine xuyên qua các thành phố tĩnh lặng mà thanh bình. Ánh đèn thành phố vừa rực rỡ lại mơ màng, phồn hoa nhưng không mất đi sự trang nhã.
Xe chạy trên con đường lát đá trắng xóa, hai bên đường là những bụi cỏ được cắt tỉa cẩn thận. Người hầu tướng mạo tuấn mỹ đứng hai bên đường cung nghênh các vị khách quý đến nơi này. Đêm nay dạ tiệc xã giao giữa các tầng lớp thượng lưu nổi tiếng lâu đời ở Paris được cử hành tại đây.
Một chiếc xe Bentley màu đen chậm rãi tiến vào hội trường, người hầu liếc nhìn biển số xe, sau đó cung kính mở cửa xe. Tô Vị Nhiên từ trong xe bước xuống, được người hầu dẫn đường vào phòng khách của dạ tiệc.
Đèn sáng chiếu rọi đại sảnh yến tiệc, thanh lịch thơm mát, trang phục đẹp đẽ. Các cột nhà trắng tinh san sát nhau, trên đỉnh treo một bức chân dung của thiên sứ thánh khiết, ánh mắt nhân từ mà thương xót nhìn xuống chúng sinh.
Thời điểm Tô Vị Nhiên đi vào đại sảnh gây nên một trận xáo động không nhỏ. Mặc dù có người chưa từng thấy qua Tô Vị Nhiên, nhưng dáng người cao lớn tao nhã, mái tóc và đôi mắt đều cùng một màu đen thẳm, khuôn mặt tinh xảo đến khiếp sợ kia cũng đủ để khiến người ta đoán ra được thân phận của cậu. Dù sao tiệc rượu này mời đến không nhiều người phương Đông, mà những cái trên đều là đặc điểm của người Châu Á.
Thông thường ở tiệc rượu, nam nhân sẽ mang theo bạn gái của mình đến. Hiện tại vị trí bên cạnh Tô Vị Nhiên còn trống khiến cho nhiều mỹ nữ nóng lòng muốn thử vận may. Thế nhưng những mỹ nữ này lại kiêu căng tự cao tự đại nên không lập tức tiếp cận, mà thỉnh thoảng lén lút đánh giá Tô Vị Nhiên, sau đó chờ đến thời cơ để hành động.
Từ nhỏ Tô Vị Nhiên đã đi du học bên Thụy Sĩ, “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, cho nên bằng hữu danh môn xuất thân từ Châu Âu cũng không ít. Sau khi Tô Vị Nhiên đi vào, bọn họ cũng dồn dập đến chào hỏi cậu. Tô Vị Nhiên cầm ly rượu thơm ngon từ khay của người phục vụ đứng bên cạnh, mỉm cười ứng phó với những người vây quanh mình. Vừa lúc ấy, có một người đi đến trước mặt Tô Vị Nhiên. Hắn nhấc tay cầm lấy ly rượu, khóe miệng hơi nhếch lên như hoa hồng đang khoe sắc: “Lâu rồi không thấy anh, tôi còn đang nghĩ khi nào mới có thể gặp lại.”
Tô Vị Nhiên khẽ mỉm cười, khóe mắt xinh đẹp hơi nhếch lên, giống như thứ cạm bẫy mê hoặc người ta hãm sâu vào. Giọng cậu mềm mại mang theo chút trầm thấp khàn khàn, tựa như thâm tình thủ thỉ với người yêu: “Vậy giờ gặp được rồi nhỉ?”
Tô Lê đến gần Tô Vị Nhiên, ánh mắt dừng trên môi Tô Vị Nhiên: “Sau khi gặp được rồi, tôi vẫn thấy….” Hắn bước lên một bước, môi chạm vào môi Tô Vị Nhiên, sau đó rời ra. Hắn liếm liếm môi cảm nhận dư vị: “Thật ra vẫn còn chưa đủ.”
Tô Vị Nhiên không quan tâm cười, khẽ nhấp một ngụm rượu thơm ngon: “Rồi sao?”
Tô Lê cười nhìn Tô Vị Nhiên, “Anh biết rõ mà.”
Tô Vị Nhiên uống cạn non nửa ly rượu, sau đó quay về phía người phục vụ gần đấy vẫy tay, đem ly rượu đặt lên khay, mỉm cười nói: “Chất cồn có thể giúp tiêu độc, cậu nói có phải không.”
Tô Lê cười khẽ, ánh mắt tràn ngập mê hoặc như không thấy đáy đem người ta cuốn vào trong: “Độc có lúc là thuốc gây ảo giác tốt nhất.”
Tô Vị Nhiên khẽ vuốt cằm biểu thị sự đồng ý, vươn ngón tay xoa môi Tô Lê. Đầu ngón tay khô ráo trắng nõn mềm mại chạm vào đôi môi còn vương sắc rượu, Tô Lê cảm giác được dưới thân hắn đã bắt đầu rục rịch. Hắn hé miệng, răng chạm vào ngón tay Tô Vị Nhiên, ẩm ướt mà ấm áp ngậm vào ngón tay Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên cảm nhận được đầu lưỡi Tô Lê đang khiêu khích. Cậu dùng ngón tay cái đè lại môi Tô Lê, sau đó dùng sức đem ngón trỏ cùng ngón giữa rút ra, đầu ngón tay dính nước miếng nhẹ nhàng lau lên môi Tô Lê, ôn nhu nói: “Nhưng mà tôi không cần.” Nói xong cầm lấy khăn giấy từ trên khay lau lau ngón tay.
Tô Lê trầm giọng cười: “Đừng từ chối nhanh như vậy, tôi đau lòng lắm. Mà một khi tôi đau lòng, sẽ làm ra những chuyện không hay.”
“Ví dụ như –” Tô Vị Nhiên chậm rãi tiếp nhận lời nói Tô Lê, “Ở sau lưng ra tay đánh lén tôi.”
Tô Lê mỉm cười: “Tôi biết anh có thể đoán ra mà.”
Trăm ngàn ánh đèn chiếu vào, Tô Vị Nhiên mi mục như họa tinh xảo, mang theo nét hờ hững câu nhân. Khóe môi chậm rãi vẽ ra nét cười, như lười biếng như yêu mị. Tô Vị Nhiên đến bên tai Tô Lê nhẹ giọng nói: “Cậu nói thử xem nếu đạn xuyên qua đầu của cậu, máu chảy ra sẽ màu gì?”
“Màu đen.” Tô Lê cười khẽ đáp, “Giống anh thôi.”
Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng lướt tay qua động mạch cổ của Tô Lê, da thịt ấm áp mang theo sự sống. Chỉ cần cậu dùng sức bóp mạnh, cái cổ mỹ lệ sẽ bị bẻ gảy, da thịt cũng sẽ biến thành màu trắng xám âm u đầy tử khí, nhiệt độ lạnh lẽo như đá.
“Anh giống như rất muốn bẻ gãy nó nhỉ?” Tô Lê nhếch khóe môi, đôi môi mang theo sắc đỏ như máu.
Tô Vị Nhiên nhíu mày cười, “Tôi giống một kẻ không biết xấu hổ mà trước mặt mọi người làm ra loại chuyện đê tiện vậy lắm sao?”
Vừa lúc ấy một bóng người mạnh mẽ tiến vào trong mắt Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên nhìn thấy người này thì cười nói: “Thật khéo, không ngờ các người đều tập hợp ở đây.”
Tô Lê quay đầu lại nhìn, khóe miệng nhếch thành nụ cười, nhưng đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo: “Không ngờ Phương tổng trăm công nghìn việc lại có thời gian nhàn rỗi đến tham gia vào tiệc rượu tẻ nhạt này?”
Phương Quân Dục tao nhã cười: “Dù có bận rộn thế nào thì thời gian nhàn rỗi cũng vẫn có.”
Tô Lê mắt lạnh nhìn Tô Vị Nhiên cùng Phương Quân Dục, rốt cục khóe miệng chậm rãi nhếch lên, cười đến xinh đẹp mà tàn nhẫn: “Hai người nói chuyện đi, chúng ta lần sau gặp lại –” Nói xong xoay người biến mất trong đám người.
Phương Quân Dục quay về chỗ Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Tô Vị Nhiên thấp giọng cười: “Hơn nửa tháng trước mới gặp nhau, lẽ nào anh quên rồi.”
“Như vậy cũng là rất lâu rồi.” Phương Quân Dục ý cười ôn nhu, anh nhẹ nhàng thở dài, “Vị Nhiên, anh rất nhớ em.”
Tô Vị Nhiên nhướng mày, khẽ cười nói: “Đừng có mỗi lần gặp gỡ đều chỉ nói một câu như thế. Ngay cả Tô Lê còn thú vị hơn cả anh.”
Phương Quân Dục mỉm cười nói: “Vậy chúng ta tới đâu đó thực hành luôn?”
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Có thể, đi lên lầu, thế nào?” Nói xong cậu bất động thanh sắc nhìn lên cửa sổ. Sau đó nhìn điểm đỏ di chuyển bất định trên người mình cùng Phương Quân Dục.
Phương Quân Dục không quay đầu lại nhưng trực giác nhạy cảm đã sớm phát hiện ra góc tối nguy hiểm, hắn trầm thấp nở nụ cười, đối Tô Vị Nhiên nói: “Kỳ thực em rất muốn để anh đứng chỗ này phải không.”
Tô Vị Nhiên khẽ mỉm cười: “Tôi cũng hy vọng thế, nhưng anh có ở lại thì cũng vô dụng, không ai làm được gì anh. Chẳng bằng chúng ta đi đâu đó thực hành thật sự cho rồi.” Ngữ điệu cậu ám muội mà lười nhát.
Phương Quân Dục dựa sát vào tai Tô Vị Nhiên: “Rất sẵn lòng. Nếu như là em mời, dù cho kết cục có là tử vong đi chăng nữa, anh cũng sẽ vui vẻ mà đi theo.“
Vì Tô Vị Nhiên công khai đến Paris, cho nên mấy ngày nay các loại thư mời dự dạ tiệc của những nhân vật có tiếng tăm như tuyết rơi bay đến nơi Tô Vị Nhiên ở.
Tô Vị Nhiên hờ hững nghe quản gia thông báo nội dung thư mời, lát sau giọng nói rời rạc vang lên: “Đi nhà này đi.”
Quản gia gật đầu, hỏi: “Ngài còn gì dặn dò không?”
Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Phân tán tin ra ngoài hết mức có thể.”
Sau ấy, toàn bộ giới thượng lưu đều biết chàng công tử trẻ tuổi bá chủ của súng ống đạn dược ở Châu Á sẽ đến tham dự dạ hội của giới thời thượng lâu đời nổi tiếng của Paris. Tin tức này đến tai rất nhiều người trong lòng có toan tính mờ ám. Đặc biệt là những tiểu thư danh môn. Mặc dù vị thái tử này đã đính hôn, nhưng kết hôn còn có thể ly hôn, mới đính hôn thì đã làm sao.
Alen cùng Tô Lê cũng nghe ngóng được tin. Alen mỉa: “Tình nhân trong mộng của cậu đã đến rồi kìa, lẽ nào cậu không muốn đến thăm à?”
Ngón tay thon dài của Tô Lê cầm điếu thuốc, châm lửa, chậm rãi hút một hơi. Khói thuốc từ môi hắn phun ra lượn lờ bao quanh, mang đến cảm giác vừa sa đọa vừa mê hoặc. Hắn cười: “Sao không đi cho được, tôi ngày nhớ đêm mong được gặp anh ta cơ mà.”
“Cậu muốn động thủ vào lúc ấy luôn?” Alen như bị mê hoặc nhìn chằm chằm môi Tô Lê. Trải qua khoảng thời gian chung sống này, hắn không thể không thừa nhận, trên người Tô Lê mang theo yêu khí. Ngay cả nữ nhân xinh đẹp nhất cũng không sánh nổi với Tô Lê mị hoặc điên đảo nhân tâm. Alen khẳng định bản thân là thẳng (straight), thế nhưng cho dù hắn có thẳng thế nào đi chăng nữa, vẫn có đôi lúc bản thân vô tình bị Tô Lê câu dẫn, chỉ là ham muốn dục vọng chứ không quan hệ gì đến tình cảm. Hắn biết rõ bản thân không thích Tô Lê, thậm chí sau khi xong công việc sẽ không chút do dự trừ khử người này. Hắn cũng khá tiếc nuối, dù sao tên này cũng là một vưu vật (vừa đẹp vừa hiếm, giống như bảo vật).
Tô Lê nghe vậy bật cười, “Sao mà làm được. Trong những trường hợp như này, tuyệt đối quanh thân Tô Vị Nhiên phòng vệ nghiêm ngặt nhất. Huống chi –” Hắn nhẹ nhàng phủi phủi tàn thuốc, “Tình huống bây giờ là thích hợp nhất, đánh đánh giết giết vào lúc này, quả thật không biết thưởng thức gì cả. Cũng chỉ có loại người lỗ mãng thô kệch, quê mùa như anh mới thích đánh đánh giết giết.”
“Lỗ mãng? Quê mùa?” Alen sau khi nghe đánh giá của Tô Lê thì cười lớn, “Lần đầu tiên tôi nghe người khác đánh giá như thế về tôi.”
“Đó là bởi vì những kẻ đó cũng dung tục giống anh, cho nên mới không phát giác được.” Tô Lê nhếch khóe môi, giọng nói khàn khàn mê người, “Ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai, anh làm việc vừa bất cẩn vừa thô bạo, bất kể là giết chóc hay làm tình.”
Alen trầm thấp cười: “Làm tình? Em chưa từng lên giường với tôi mà, làm sao lại có thểđánh giá biểu hiện của tôi như thế.” Hắn liếc mắt nhìn Tô Lê, “Nếu không thì, chúng ta thử một lần đi. Tôi bảo đảm, tôi sẽ làm em đến dục tiên dục tử, sau ấy không thể nào rời bỏ tôi…”
Tô Lê bóp tắt điếu thuốc trong tay, lông mi dày cong, con ngươi đen sâu thẳm lạnh lẽo liếc lên: “Anh có biết vì sao tôi cự tuyệt anh không?”
“Chẳng lẽ không phải vì cậu muốn được nhanh chóng gặp tên Elvis kia, thủ thân vì hắn à?” Giọng Alen ôn nhu, nhưng không khó để nhận ra ý tứ châm biếm mỉa mai trong ấy.
Tô Lê cười khẽ, “Chúng ta đều biết đây chỉ là cái cớ.” Yêu cùng với ham muốn đối với Tô Lê mà nói vừa có thể tách biệt vừa có thể kết hợp với nhau. Hắn yêu Tô Vị Nhiên, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cho việc hắn lên giường với người khác. “Bởi vì anh là tay mơ. Anh chỉ có kinh nghiệm lên giường với đàn bà.” Tô Lê mỉm cười nói, “Lên giường với anh rất nhàm chán.”
Ánh mắt Alen rơi vào trên mặt Tô Lê, sau đó cười: “Nguyên nhân này — cũng thật mới lạ.”
Buổi tối ở Paris, dòng sông Seine xuyên qua các thành phố tĩnh lặng mà thanh bình. Ánh đèn thành phố vừa rực rỡ lại mơ màng, phồn hoa nhưng không mất đi sự trang nhã.
Xe chạy trên con đường lát đá trắng xóa, hai bên đường là những bụi cỏ được cắt tỉa cẩn thận. Người hầu tướng mạo tuấn mỹ đứng hai bên đường cung nghênh các vị khách quý đến nơi này. Đêm nay dạ tiệc xã giao giữa các tầng lớp thượng lưu nổi tiếng lâu đời ở Paris được cử hành tại đây.
Một chiếc xe Bentley màu đen chậm rãi tiến vào hội trường, người hầu liếc nhìn biển số xe, sau đó cung kính mở cửa xe. Tô Vị Nhiên từ trong xe bước xuống, được người hầu dẫn đường vào phòng khách của dạ tiệc.
Đèn sáng chiếu rọi đại sảnh yến tiệc, thanh lịch thơm mát, trang phục đẹp đẽ. Các cột nhà trắng tinh san sát nhau, trên đỉnh treo một bức chân dung của thiên sứ thánh khiết, ánh mắt nhân từ mà thương xót nhìn xuống chúng sinh.
Thời điểm Tô Vị Nhiên đi vào đại sảnh gây nên một trận xáo động không nhỏ. Mặc dù có người chưa từng thấy qua Tô Vị Nhiên, nhưng dáng người cao lớn tao nhã, mái tóc và đôi mắt đều cùng một màu đen thẳm, khuôn mặt tinh xảo đến khiếp sợ kia cũng đủ để khiến người ta đoán ra được thân phận của cậu. Dù sao tiệc rượu này mời đến không nhiều người phương Đông, mà những cái trên đều là đặc điểm của người Châu Á.
Thông thường ở tiệc rượu, nam nhân sẽ mang theo bạn gái của mình đến. Hiện tại vị trí bên cạnh Tô Vị Nhiên còn trống khiến cho nhiều mỹ nữ nóng lòng muốn thử vận may. Thế nhưng những mỹ nữ này lại kiêu căng tự cao tự đại nên không lập tức tiếp cận, mà thỉnh thoảng lén lút đánh giá Tô Vị Nhiên, sau đó chờ đến thời cơ để hành động.
Từ nhỏ Tô Vị Nhiên đã đi du học bên Thụy Sĩ, “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, cho nên bằng hữu danh môn xuất thân từ Châu Âu cũng không ít. Sau khi Tô Vị Nhiên đi vào, bọn họ cũng dồn dập đến chào hỏi cậu. Tô Vị Nhiên cầm ly rượu thơm ngon từ khay của người phục vụ đứng bên cạnh, mỉm cười ứng phó với những người vây quanh mình. Vừa lúc ấy, có một người đi đến trước mặt Tô Vị Nhiên. Hắn nhấc tay cầm lấy ly rượu, khóe miệng hơi nhếch lên như hoa hồng đang khoe sắc: “Lâu rồi không thấy anh, tôi còn đang nghĩ khi nào mới có thể gặp lại.”
Tô Vị Nhiên khẽ mỉm cười, khóe mắt xinh đẹp hơi nhếch lên, giống như thứ cạm bẫy mê hoặc người ta hãm sâu vào. Giọng cậu mềm mại mang theo chút trầm thấp khàn khàn, tựa như thâm tình thủ thỉ với người yêu: “Vậy giờ gặp được rồi nhỉ?”
Tô Lê đến gần Tô Vị Nhiên, ánh mắt dừng trên môi Tô Vị Nhiên: “Sau khi gặp được rồi, tôi vẫn thấy….” Hắn bước lên một bước, môi chạm vào môi Tô Vị Nhiên, sau đó rời ra. Hắn liếm liếm môi cảm nhận dư vị: “Thật ra vẫn còn chưa đủ.”
Tô Vị Nhiên không quan tâm cười, khẽ nhấp một ngụm rượu thơm ngon: “Rồi sao?”
Tô Lê cười nhìn Tô Vị Nhiên, “Anh biết rõ mà.”
Tô Vị Nhiên uống cạn non nửa ly rượu, sau đó quay về phía người phục vụ gần đấy vẫy tay, đem ly rượu đặt lên khay, mỉm cười nói: “Chất cồn có thể giúp tiêu độc, cậu nói có phải không.”
Tô Lê cười khẽ, ánh mắt tràn ngập mê hoặc như không thấy đáy đem người ta cuốn vào trong: “Độc có lúc là thuốc gây ảo giác tốt nhất.”
Tô Vị Nhiên khẽ vuốt cằm biểu thị sự đồng ý, vươn ngón tay xoa môi Tô Lê. Đầu ngón tay khô ráo trắng nõn mềm mại chạm vào đôi môi còn vương sắc rượu, Tô Lê cảm giác được dưới thân hắn đã bắt đầu rục rịch. Hắn hé miệng, răng chạm vào ngón tay Tô Vị Nhiên, ẩm ướt mà ấm áp ngậm vào ngón tay Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên cảm nhận được đầu lưỡi Tô Lê đang khiêu khích. Cậu dùng ngón tay cái đè lại môi Tô Lê, sau đó dùng sức đem ngón trỏ cùng ngón giữa rút ra, đầu ngón tay dính nước miếng nhẹ nhàng lau lên môi Tô Lê, ôn nhu nói: “Nhưng mà tôi không cần.” Nói xong cầm lấy khăn giấy từ trên khay lau lau ngón tay.
Tô Lê trầm giọng cười: “Đừng từ chối nhanh như vậy, tôi đau lòng lắm. Mà một khi tôi đau lòng, sẽ làm ra những chuyện không hay.”
“Ví dụ như –” Tô Vị Nhiên chậm rãi tiếp nhận lời nói Tô Lê, “Ở sau lưng ra tay đánh lén tôi.”
Tô Lê mỉm cười: “Tôi biết anh có thể đoán ra mà.”
Trăm ngàn ánh đèn chiếu vào, Tô Vị Nhiên mi mục như họa tinh xảo, mang theo nét hờ hững câu nhân. Khóe môi chậm rãi vẽ ra nét cười, như lười biếng như yêu mị. Tô Vị Nhiên đến bên tai Tô Lê nhẹ giọng nói: “Cậu nói thử xem nếu đạn xuyên qua đầu của cậu, máu chảy ra sẽ màu gì?”
“Màu đen.” Tô Lê cười khẽ đáp, “Giống anh thôi.”
Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng lướt tay qua động mạch cổ của Tô Lê, da thịt ấm áp mang theo sự sống. Chỉ cần cậu dùng sức bóp mạnh, cái cổ mỹ lệ sẽ bị bẻ gảy, da thịt cũng sẽ biến thành màu trắng xám âm u đầy tử khí, nhiệt độ lạnh lẽo như đá.
“Anh giống như rất muốn bẻ gãy nó nhỉ?” Tô Lê nhếch khóe môi, đôi môi mang theo sắc đỏ như máu.
Tô Vị Nhiên nhíu mày cười, “Tôi giống một kẻ không biết xấu hổ mà trước mặt mọi người làm ra loại chuyện đê tiện vậy lắm sao?”
Vừa lúc ấy một bóng người mạnh mẽ tiến vào trong mắt Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên nhìn thấy người này thì cười nói: “Thật khéo, không ngờ các người đều tập hợp ở đây.”
Tô Lê quay đầu lại nhìn, khóe miệng nhếch thành nụ cười, nhưng đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo: “Không ngờ Phương tổng trăm công nghìn việc lại có thời gian nhàn rỗi đến tham gia vào tiệc rượu tẻ nhạt này?”
Phương Quân Dục tao nhã cười: “Dù có bận rộn thế nào thì thời gian nhàn rỗi cũng vẫn có.”
Tô Lê mắt lạnh nhìn Tô Vị Nhiên cùng Phương Quân Dục, rốt cục khóe miệng chậm rãi nhếch lên, cười đến xinh đẹp mà tàn nhẫn: “Hai người nói chuyện đi, chúng ta lần sau gặp lại –” Nói xong xoay người biến mất trong đám người.
Phương Quân Dục quay về chỗ Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Tô Vị Nhiên thấp giọng cười: “Hơn nửa tháng trước mới gặp nhau, lẽ nào anh quên rồi.”
“Như vậy cũng là rất lâu rồi.” Phương Quân Dục ý cười ôn nhu, anh nhẹ nhàng thở dài, “Vị Nhiên, anh rất nhớ em.”
Tô Vị Nhiên nhướng mày, khẽ cười nói: “Đừng có mỗi lần gặp gỡ đều chỉ nói một câu như thế. Ngay cả Tô Lê còn thú vị hơn cả anh.”
Phương Quân Dục mỉm cười nói: “Vậy chúng ta tới đâu đó thực hành luôn?”
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Có thể, đi lên lầu, thế nào?” Nói xong cậu bất động thanh sắc nhìn lên cửa sổ. Sau đó nhìn điểm đỏ di chuyển bất định trên người mình cùng Phương Quân Dục.
Phương Quân Dục không quay đầu lại nhưng trực giác nhạy cảm đã sớm phát hiện ra góc tối nguy hiểm, hắn trầm thấp nở nụ cười, đối Tô Vị Nhiên nói: “Kỳ thực em rất muốn để anh đứng chỗ này phải không.”
Tô Vị Nhiên khẽ mỉm cười: “Tôi cũng hy vọng thế, nhưng anh có ở lại thì cũng vô dụng, không ai làm được gì anh. Chẳng bằng chúng ta đi đâu đó thực hành thật sự cho rồi.” Ngữ điệu cậu ám muội mà lười nhát.
Phương Quân Dục dựa sát vào tai Tô Vị Nhiên: “Rất sẵn lòng. Nếu như là em mời, dù cho kết cục có là tử vong đi chăng nữa, anh cũng sẽ vui vẻ mà đi theo.“
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.