Chương 65: Chương 64
Thanh Vụ Liễm Nguyệt
17/03/2017
Con thỏ cuống lên còn biết cắn người, huống chi hắn không phải con thỏ yếu ớt nhỏ bé kia, mà hắn là rắn.
Từ ngày đó, Phó Triều Dương thấy hầu như ngày nào Tô Vị Nhiên cũng đến bệnh viện “thăm hỏi” Phương tổng giám đốc. Điều này làm cho Phó Triều Dương sau khi vui mừng thì thấy có chút nuối tiếc. Vui mừng vì cuối cùng vị tổng giám đốc nhà hắn cũng được toại nguyện, ôm mỹ nhân vào lòng, vết thương kia coi như nhận được phần thưởng xứng đáng. Là tâm phúc của Phương Quân Dục, hắn đương nhiên nên vì hạnh phúc của thủ trưởng mình mà cao hứng mới đúng.
Nhưng mà, hắn cũng có chút tiếc nuối. Thật ra hắn còn muốn nhìn cảnh Phương tổng bị dày vò thêm nữa, dù sao trước kia tinh tướng làm dáng như thế, phải cho nếm chút đau khổ mới phải chứ. Vốn dĩ hắn còn đang chờ trận đấu giữa Tô đại thiếu gia PK với Phương tổng, vậy mà Phương tổng kỹ thuật cao siêu, chưa gì đã tốc chiến tốc thắng. Nhìn thấy Tô thiếu gia năng suất mỗi ngày đều đến, Phó Triều Dương cảm thấy trận chiến đặc sắc bản thân mong đợi tám chín phần là sẽ không xuất hiện rồi.
Thuộc hạ của Phương gia đều cảm thấy Phương tổng cuối cùng cũng được toại nguyện ôm mỹ nhân, nạn kiếp này của Phương Quân Dục vừa đau đớn vừa vui sướng…..
Tô Vị Nhiên hầu như mỗi ngày đều đến “thăm hỏi” Phương Quân Dục. Thế nhưng phương thức “thăm hỏi” của cậu tuyệt đối là phương thức độc nhất vô nhị.
Tô Vị Nhiến biết rõ mị lực của bản thân, nên đem tất cả những mị lực này phát huy đến mức tận cùng. Đầu ngón tay tinh tế lướt trên cơ thể rắn chắc thon dài của Phương Quân Dục, đặc biệt trong những ngày gần đây, thông qua các hành động thực tiễn cậu đã biết điểm mẫn cảm của Phương Quân Dục. Môi cậu ám muội rà khắp gò má, chóp mũi, môi và cổ Phương Quân Dục. Từ vị trí của Phương Quân Dục thậm chí còn thấy được trong cổ áo sơmi rộng mở của Tô Vị Nhiên hai điểm ám muội màu đỏ, mang theo mê hoặc dục cự còn nghênh trước mặt anh.
Tô Vị Nhiên rất hưởng thụ gương mặt nhẫn nhịn của Phương Quân Dục. Ánh mắt cậu chần chừ nhìn hạ thân Phương Quân Dục, khóe môi nhếch lên nục cười mê người cực điểm.
Nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi. Tất cả động tác đều sẽ dừng lại tại đây, lưu loát gọn gàng. Mắt phượng của Tô Vị Nhiên khêu lên, sau đó nhẹ nhàng nói tạm biệt, cuối cùng không quay đầu mà rời khỏi phòng.
Sau trận đại hỏa hoạn ấy, Tô Lê liền phái người tìm kiếm tung tích của Tô Vị Nhiên cùng Phương Quân Dục. Hắn tuy rất hi vọng hai kẻ đó chết rồi, nhưng hắn biết rõ bọn họ sao có thể dễ dàng chết như thế chứ?
Lúc Tô Lê phái người đi dò la, thì ở phía bên kia Tô Vị Nhiên thoải mái truyền tin ra, thậm chí ngay cả chuyện Phương Quân Dục ở bệnh viện nào cũng thông báo rõ ràng. Đương nhiên, Tô Vị Nhiên cũng “bị thương”, cho nên phòng bệnh của cậu nằm kế bên với phòng bệnh của Phương Quân Dục. Trên thực tế, sát phòng Phương Quân Dục là một ông lão háo sắc của F quốc, hơn bảy mươi tuổi, mà còn không buông tha cô y tá có chút tròn trịa của bệnh viện.
Tô Vị Nhiên nói bản thân “bị thương” là để cho mọi người thấy được, nếu như toàn bộ người trong dạ tiệc đều tử mệnh hay tổn thương nặng nề, mà Tô đại thiếu gia một chút cũng không bị gì, như vậy sẽ trở thành tiêu điểm để mọi người bàn tán. Tuy cậu không để ý chuyện này, nhưng bị đông đảo ánh mắt soi mói dòm ngó như thế, có một số việc không thể thực hiện được. Vì lẽ đó Tô Vị Nhiên cũng “bị thương” trong khoảng thời gian ngắn, vết thương nhẹ không nghiêm trọng, nên xuất viện sớm hơn.
Phó Triều Dương cực kỳ nhanh phát hiện ra, “tuần trăng mật” của Phương tổng cùng Tô thiếu gia đã chấm dứt. Khi vết thương của Phương Quân Dục gần như khỏi hẳn có thể xuất viện, Tô Vị Nhiên liền không còn đến “thăm hỏi” Phương Quân Dục nữa.
Gió thổi nhè nhẹ, ánh trăng soi qua cửa sổ hôn khẽ vào trụ nhà màu trắng tinh xảo. Trên phòng khách rộng lớn của lầu hai, vang vọng tiếng đàn dương cầm tao nhã, du dương. Tô Vị Nhiên ngồi trên cây đàn dương cầm tam giác màu trắng, mười ngón tay thon dài lướt trên phím đàn tao nhã đẹp mắt. Đầu cúi thấp, mái tóc đen thẫm rũ xuống che khuất mắt của cậu.
Một bóng người chậm rãi đến gần, dựa vào cột nhà trắng toát, lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn của Tô Vị Nhiên. Mà vào lúc này, Tô Vị Nhiên đột nhiên dùng ngón trỏ ấn mạnh vào phím đàn, làm khúc nhạc êm dịu tươi đẹp bị phá hoại nặng nề bởi thứ âm thanh này, tựa như một con dao găm đâm nát từng mảnh lụa mịn màng, bản nhạc không trọn vẹn khiến người ta cảm thấy nuối tiếc hụt hẫng.
Tô Vị Nhiên hơi nghiêng đầu, nhìn Phương Quân Dục đang dựa cột, cười hỏi: “Tôi đàn thế nào?”
Phương Quân Dục khẽ cười nói: “Rất tốt.”
Khóe môi Tô Vị Nhiên hiện lên ý cười, ôn nhu hỏi: “Có ai từng nói anh là một kẻ kừa đảo chưa?”
Phương Quân Dục thấp giọng cười: “Không một kẻ nào dám nói như thế, chỉ có riêng mình em thôi.”
“Rốt cục tôi đàn như thế nào?” Tô Vị Nhiên hờ hững dựa vào đàn dương cầm, nghiêng người nhìn về phía Phương Quân Dục.
“– Cũng tạm được.” Phương Quân Dục nhàn nhạt nói.
Tô Vị Nhiên gật đầu, tay lại ấn mạnh xuống một phím đàn, cơ thể đang dựa vào đàn nên có thể cảm nhận được dây đàn đang rung động. Tô Vị Nhiên xưa nay không hứng thú với đàn dương cầm, năm đó vì để hoàn thành phép xã giao cơ bản mà dành nửa tháng để học đàn, miễn cưỡng cùng xem như có khả năng đàn. Tô Vị Nhiên chỉ biết đàn có hai bản thôi. Sau lần đó, cậu gần như không còn chạm vào đàn dương cầm nữa, bởi vậy bây giờ có thể đàn trôi chảy như này cũng là nhờ vào trí nhớ của bản thân. Người ngoại đạo có thể không biết, nhưng người trong nghề chỉ cần nghe thì sẽ biết trình độ đàn của Tô Vị Nhiên chỉ xếp vào hàng newbie.
“Chỉ làm dáng ra vẻ chút thôi.” Tô Vị Nhiên nhếch mày, mỉm cười nói.
Phương Quân Dục tiến đến gần. Tô Vị Nhiên không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn anh bước đến. Tay Phương Quân Dục đặt lên tay Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên nhíu mày, muốn rút tay ra. Nhưng tay Phương Quân Dục giữ chặt lấy, hai người gần như là mười ngón tay đan xen nhau. Thấy Tô Vị Nhiên không phản kháng nữa, Phương Quân Dục mới hơi buông ra. Nhưng lòng bàn tay anh vẫn dán chặt lấy mu bàn tay cậu, tựa như hai người là một. Tay Phương Quân Dục cầm theo tay Tô Vị Nhiên lướt trên phím đàn, vừa ám muội vừa triền miên. Bản nhạc “Serenade” của Mozart vang lên theo từng ngón tay khẽ lướt của bọn họ, như một dòng sông xuôi chảy mĩ lệ mà trong veo.
Đàn xong một khúc, Tô Vị Nhiên rút tay ra, khẽ cười nói: “Sau khi về nước, dẫn tôi đi gặp Tô Sùng Hoa.”
Phương Quân Dục nét cười dịu dàng nhưng mang theo chút bất đắc dĩ: “Vị Nhiên, em quả thật biết cách phá hỏng không khí mà.”
“Tôi tìm anh chủ yếu là vì chuyện này, chứ không phải là đến để anh giở trò.”
Phương Quân Dục mỉm cười nói: “Chỉ cần một cuộc gọi của em, chuyện này có thể định đoạt liền. Vậy mà em còn gọi anh tối nay đến, lẽ nào là cố ý để cho anh hiểu lầm sao?”
Tay Tô Vị Nhiên sờ lên mặt Phương Quân Dục, mềm nhẹ nói: “Anh quá tưởng bở rồi.”
Phương Quân Dục cười đến nhu hòa: “Cảm ơn em.” Cả hai người đều không chọc thủng tầng nguyên nhân vì sao đêm hôm Tô Vị Nhiên còn mời Phương Quân Dục đến, chỉ cần họ biết rõ trong lòng là được rồi.
Tô Lê nắm bản báo cáo của thủ hạ trong tay, đốt ngón tay bởi dùng sức quá lớn mà trắng bệch. Tối kia Phương Quân Dục đến chỗ ở của Tô Vị Nhiên ở Paris, mãi đến hửng sáng mới rời đi. Không cần nghĩ, Tô Lê cũng biết bọn hắn phát sinh chuyện gì trong đêm ấy. Khóe miệng Tô Lê nhếch ra một nụ cười lạnh lẽo, nếu hai người bọn mày yêu nhau như thế, thì tao sẽ cho hai bọn mày chôn cùng nhau. Hắn trầm thấp cười, sắc mặt u ám, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, tờ giấy bị hắn nắm trong tay cũng biến dạng. Ngực hắn đè nén khó nhịn, tựa hồ cần phải gấp rút phát tiết ngay bây giờ.
Hắn đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng thì Alen vừa vặn tiến vào. Khi nhìn thấy Alen bước vào phòng, khóe miệng Tô Lê lộ ra nụ cười nguy hiểm mà dụ hoặc.
Mặc dù khoảng thời gian này vẫn ở cùng với Tô Lê, nhưng Alen không cách nào ngăn bản thân khỏi nụ cười mê hoặc này. Tô Lê không hỏi mục đích Alen vào đây, mà trực tiếp đi đến hôn lên môi Alen. Alen cũng chỉ kinh ngạc trong chốc lát, rồi vội vàng đáp trả hôn cuồng nhiệt môi Tô Lê. Tuy Alen luôn nói bản thân chỉ thích phụ nữ, nhưng Tô Lê là một vưu vật ( vừa đẹp vừa hiếm vừa quý, như bảo vật), gần như nam nữ đều ăn. Alen tuy thích cơ thể mềm mại uyển chuyển của phụ nữ, nhưng đối mặt với chủ động tấn công của Tô Lê, hắn đương nhiên cũng nổi lên phản ứng sinh lý.
Quần áo của hai người bị đối phương vội vàng lại bạo lực xé ra, tiếng thắt lưng ma sát vào nhau sắc bén, cúc áo sơmi bắn tung tóe trên thảm nhung mềm mại. Alen vùi đầu trên cổ Tô Lê thô lỗ gặm cắn, mang theo chút hoang dã phóng đãng.
Tô Lê hơi ngửa cổ, *** trên mặt toát ra nồng đậm, đôi môi càng thêm đỏ thẫm, ngay cả khóe mắt cũng hồng hồng mang vẻ diễm lệ tình sắc. Hắn khẽ rên một tiếng, âm thanh rên rỉ này như “đổ dầu vào lửa”, đem toàn bộ *** mỹ dục vọng đều phóng thích ra ngoài.
Alen cuồng dã mà tàn nhẫn đem Tô Lê đặt trên bàn làm việc rộng lớn, nghiêng người thúc vào, hạ thân hai người dính sát vào nhau, gần như có thể cảm nhận được hình dáng của nhau.
… Tôi là đường phân cách hài hòa …
Làm xong, Alen đem người huynh đệ của mình chậm rãi rút ra từ cơ thể Tô Lê. Tô Lê thở hổn hển, đáy mắt sau cao triều mang theo thất thần, cho dù như vậy, cả người Tô Lê vẫn toát lên vẻ dụ hoặc ma mị, làm cho Alen vừa phát tiết lập tức cương lên lần nữa.
“Nếu không thì, chúng ta làm thêm hiệp nữa?” Alen bóp lên điểm nhô ra trước ngực Tô Lê, liếm liếm khóe môi hỏi.
Tô Lê liền đầy Alen ra, mặc áo sơmi, nút áo cũng đã biến mất sau khi bị thô lỗ cởi.
Tô Lê uể oải cười nói: “Tôi chỉ sợ anh sẽ tinh tẫn nhân vong thôi.” Bọn họ đã làm cả một buổi chiều, bây giờ ngoài trời đã là xế chiều. Thêm hai lần nữa có khi Alen liền thăng lên thành người đàn ông tiêu chuẩn “một đêm bảy lần” mất.
Tô Lê nhìn Alen, chậm rãi lộ ra nụ cười mê người. Alen nhìn Tô Lê, thầm than người này thật sự là một yêu nghiệt dụ người, biết rõ hắn có độc, những vẫn không nhịn được muốn chinh phục hắn.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Tô Lê tựa vào lưng ghế hỏi.
Alen thu dọn lại quần áo, sau đó giương mắt nhìn về phía Tô Lê, nói: “Chắc cậu đã sớm nhận được tin, Elvis không có bị chôn thây trong trận đại hỏa hoạn kia.”
Tô Lê lạnh lùng cười: “Tô Vị Nhiên nếu như dễ dàng đối phó như thế, anh sẽ phải trăm phương ngàn kế lên kế hoạch như giờ sao? Cũng không cần phải dựa vào tôi.”
Alen chế giễu: “Nhưng mà trận cháy này có giúp tôi một chuyện. Chú hai tôi có tham gia vào cái dạ tiệc kia.” Chú hai của Alen cũng xem như là người có năng lực, đối với vị trí đứng đầu của gia tộc Tây Tư Lâm cũng nhìn chằm chằm. Alen đã từng muốn khử ông ta, nhưng lại sợ lão già kia phản cảm, cái được không bù đắp nổi cái mất, nên hắn đối với ông ta chậm chạp chưa động thủ gì.
“Chú hai anh làm sao nhận được thư mời, trong lòng chúng ta đều biết rõ mà.” Tô Lê cúi đầu, khó miệng cong lên nụ cười mỉa mai, “Anh muốn tôi làm bia đỡ đạn cho mình, sau đó xong việc thì đá tôi ra ngoài, đây cũng quá không phúc hậu rồi.” Con thỏ cuống lên còn biết cắn người, huống chi hắn không phải con thỏ yếu ớt nhỏ bé kia, mà hắn là rắn.
Từ ngày đó, Phó Triều Dương thấy hầu như ngày nào Tô Vị Nhiên cũng đến bệnh viện “thăm hỏi” Phương tổng giám đốc. Điều này làm cho Phó Triều Dương sau khi vui mừng thì thấy có chút nuối tiếc. Vui mừng vì cuối cùng vị tổng giám đốc nhà hắn cũng được toại nguyện, ôm mỹ nhân vào lòng, vết thương kia coi như nhận được phần thưởng xứng đáng. Là tâm phúc của Phương Quân Dục, hắn đương nhiên nên vì hạnh phúc của thủ trưởng mình mà cao hứng mới đúng.
Nhưng mà, hắn cũng có chút tiếc nuối. Thật ra hắn còn muốn nhìn cảnh Phương tổng bị dày vò thêm nữa, dù sao trước kia tinh tướng làm dáng như thế, phải cho nếm chút đau khổ mới phải chứ. Vốn dĩ hắn còn đang chờ trận đấu giữa Tô đại thiếu gia PK với Phương tổng, vậy mà Phương tổng kỹ thuật cao siêu, chưa gì đã tốc chiến tốc thắng. Nhìn thấy Tô thiếu gia năng suất mỗi ngày đều đến, Phó Triều Dương cảm thấy trận chiến đặc sắc bản thân mong đợi tám chín phần là sẽ không xuất hiện rồi.
Thuộc hạ của Phương gia đều cảm thấy Phương tổng cuối cùng cũng được toại nguyện ôm mỹ nhân, nạn kiếp này của Phương Quân Dục vừa đau đớn vừa vui sướng…..
Tô Vị Nhiên hầu như mỗi ngày đều đến “thăm hỏi” Phương Quân Dục. Thế nhưng phương thức “thăm hỏi” của cậu tuyệt đối là phương thức độc nhất vô nhị.
Tô Vị Nhiến biết rõ mị lực của bản thân, nên đem tất cả những mị lực này phát huy đến mức tận cùng. Đầu ngón tay tinh tế lướt trên cơ thể rắn chắc thon dài của Phương Quân Dục, đặc biệt trong những ngày gần đây, thông qua các hành động thực tiễn cậu đã biết điểm mẫn cảm của Phương Quân Dục. Môi cậu ám muội rà khắp gò má, chóp mũi, môi và cổ Phương Quân Dục. Từ vị trí của Phương Quân Dục thậm chí còn thấy được trong cổ áo sơmi rộng mở của Tô Vị Nhiên hai điểm ám muội màu đỏ, mang theo mê hoặc dục cự còn nghênh trước mặt anh.
Tô Vị Nhiên rất hưởng thụ gương mặt nhẫn nhịn của Phương Quân Dục. Ánh mắt cậu chần chừ nhìn hạ thân Phương Quân Dục, khóe môi nhếch lên nục cười mê người cực điểm.
Nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi. Tất cả động tác đều sẽ dừng lại tại đây, lưu loát gọn gàng. Mắt phượng của Tô Vị Nhiên khêu lên, sau đó nhẹ nhàng nói tạm biệt, cuối cùng không quay đầu mà rời khỏi phòng.
Sau trận đại hỏa hoạn ấy, Tô Lê liền phái người tìm kiếm tung tích của Tô Vị Nhiên cùng Phương Quân Dục. Hắn tuy rất hi vọng hai kẻ đó chết rồi, nhưng hắn biết rõ bọn họ sao có thể dễ dàng chết như thế chứ?
Lúc Tô Lê phái người đi dò la, thì ở phía bên kia Tô Vị Nhiên thoải mái truyền tin ra, thậm chí ngay cả chuyện Phương Quân Dục ở bệnh viện nào cũng thông báo rõ ràng. Đương nhiên, Tô Vị Nhiên cũng “bị thương”, cho nên phòng bệnh của cậu nằm kế bên với phòng bệnh của Phương Quân Dục. Trên thực tế, sát phòng Phương Quân Dục là một ông lão háo sắc của F quốc, hơn bảy mươi tuổi, mà còn không buông tha cô y tá có chút tròn trịa của bệnh viện.
Tô Vị Nhiên nói bản thân “bị thương” là để cho mọi người thấy được, nếu như toàn bộ người trong dạ tiệc đều tử mệnh hay tổn thương nặng nề, mà Tô đại thiếu gia một chút cũng không bị gì, như vậy sẽ trở thành tiêu điểm để mọi người bàn tán. Tuy cậu không để ý chuyện này, nhưng bị đông đảo ánh mắt soi mói dòm ngó như thế, có một số việc không thể thực hiện được. Vì lẽ đó Tô Vị Nhiên cũng “bị thương” trong khoảng thời gian ngắn, vết thương nhẹ không nghiêm trọng, nên xuất viện sớm hơn.
Phó Triều Dương cực kỳ nhanh phát hiện ra, “tuần trăng mật” của Phương tổng cùng Tô thiếu gia đã chấm dứt. Khi vết thương của Phương Quân Dục gần như khỏi hẳn có thể xuất viện, Tô Vị Nhiên liền không còn đến “thăm hỏi” Phương Quân Dục nữa.
Gió thổi nhè nhẹ, ánh trăng soi qua cửa sổ hôn khẽ vào trụ nhà màu trắng tinh xảo. Trên phòng khách rộng lớn của lầu hai, vang vọng tiếng đàn dương cầm tao nhã, du dương. Tô Vị Nhiên ngồi trên cây đàn dương cầm tam giác màu trắng, mười ngón tay thon dài lướt trên phím đàn tao nhã đẹp mắt. Đầu cúi thấp, mái tóc đen thẫm rũ xuống che khuất mắt của cậu.
Một bóng người chậm rãi đến gần, dựa vào cột nhà trắng toát, lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn của Tô Vị Nhiên. Mà vào lúc này, Tô Vị Nhiên đột nhiên dùng ngón trỏ ấn mạnh vào phím đàn, làm khúc nhạc êm dịu tươi đẹp bị phá hoại nặng nề bởi thứ âm thanh này, tựa như một con dao găm đâm nát từng mảnh lụa mịn màng, bản nhạc không trọn vẹn khiến người ta cảm thấy nuối tiếc hụt hẫng.
Tô Vị Nhiên hơi nghiêng đầu, nhìn Phương Quân Dục đang dựa cột, cười hỏi: “Tôi đàn thế nào?”
Phương Quân Dục khẽ cười nói: “Rất tốt.”
Khóe môi Tô Vị Nhiên hiện lên ý cười, ôn nhu hỏi: “Có ai từng nói anh là một kẻ kừa đảo chưa?”
Phương Quân Dục thấp giọng cười: “Không một kẻ nào dám nói như thế, chỉ có riêng mình em thôi.”
“Rốt cục tôi đàn như thế nào?” Tô Vị Nhiên hờ hững dựa vào đàn dương cầm, nghiêng người nhìn về phía Phương Quân Dục.
“– Cũng tạm được.” Phương Quân Dục nhàn nhạt nói.
Tô Vị Nhiên gật đầu, tay lại ấn mạnh xuống một phím đàn, cơ thể đang dựa vào đàn nên có thể cảm nhận được dây đàn đang rung động. Tô Vị Nhiên xưa nay không hứng thú với đàn dương cầm, năm đó vì để hoàn thành phép xã giao cơ bản mà dành nửa tháng để học đàn, miễn cưỡng cùng xem như có khả năng đàn. Tô Vị Nhiên chỉ biết đàn có hai bản thôi. Sau lần đó, cậu gần như không còn chạm vào đàn dương cầm nữa, bởi vậy bây giờ có thể đàn trôi chảy như này cũng là nhờ vào trí nhớ của bản thân. Người ngoại đạo có thể không biết, nhưng người trong nghề chỉ cần nghe thì sẽ biết trình độ đàn của Tô Vị Nhiên chỉ xếp vào hàng newbie.
“Chỉ làm dáng ra vẻ chút thôi.” Tô Vị Nhiên nhếch mày, mỉm cười nói.
Phương Quân Dục tiến đến gần. Tô Vị Nhiên không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn anh bước đến. Tay Phương Quân Dục đặt lên tay Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên nhíu mày, muốn rút tay ra. Nhưng tay Phương Quân Dục giữ chặt lấy, hai người gần như là mười ngón tay đan xen nhau. Thấy Tô Vị Nhiên không phản kháng nữa, Phương Quân Dục mới hơi buông ra. Nhưng lòng bàn tay anh vẫn dán chặt lấy mu bàn tay cậu, tựa như hai người là một. Tay Phương Quân Dục cầm theo tay Tô Vị Nhiên lướt trên phím đàn, vừa ám muội vừa triền miên. Bản nhạc “Serenade” của Mozart vang lên theo từng ngón tay khẽ lướt của bọn họ, như một dòng sông xuôi chảy mĩ lệ mà trong veo.
Đàn xong một khúc, Tô Vị Nhiên rút tay ra, khẽ cười nói: “Sau khi về nước, dẫn tôi đi gặp Tô Sùng Hoa.”
Phương Quân Dục nét cười dịu dàng nhưng mang theo chút bất đắc dĩ: “Vị Nhiên, em quả thật biết cách phá hỏng không khí mà.”
“Tôi tìm anh chủ yếu là vì chuyện này, chứ không phải là đến để anh giở trò.”
Phương Quân Dục mỉm cười nói: “Chỉ cần một cuộc gọi của em, chuyện này có thể định đoạt liền. Vậy mà em còn gọi anh tối nay đến, lẽ nào là cố ý để cho anh hiểu lầm sao?”
Tay Tô Vị Nhiên sờ lên mặt Phương Quân Dục, mềm nhẹ nói: “Anh quá tưởng bở rồi.”
Phương Quân Dục cười đến nhu hòa: “Cảm ơn em.” Cả hai người đều không chọc thủng tầng nguyên nhân vì sao đêm hôm Tô Vị Nhiên còn mời Phương Quân Dục đến, chỉ cần họ biết rõ trong lòng là được rồi.
Tô Lê nắm bản báo cáo của thủ hạ trong tay, đốt ngón tay bởi dùng sức quá lớn mà trắng bệch. Tối kia Phương Quân Dục đến chỗ ở của Tô Vị Nhiên ở Paris, mãi đến hửng sáng mới rời đi. Không cần nghĩ, Tô Lê cũng biết bọn hắn phát sinh chuyện gì trong đêm ấy. Khóe miệng Tô Lê nhếch ra một nụ cười lạnh lẽo, nếu hai người bọn mày yêu nhau như thế, thì tao sẽ cho hai bọn mày chôn cùng nhau. Hắn trầm thấp cười, sắc mặt u ám, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, tờ giấy bị hắn nắm trong tay cũng biến dạng. Ngực hắn đè nén khó nhịn, tựa hồ cần phải gấp rút phát tiết ngay bây giờ.
Hắn đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng thì Alen vừa vặn tiến vào. Khi nhìn thấy Alen bước vào phòng, khóe miệng Tô Lê lộ ra nụ cười nguy hiểm mà dụ hoặc.
Mặc dù khoảng thời gian này vẫn ở cùng với Tô Lê, nhưng Alen không cách nào ngăn bản thân khỏi nụ cười mê hoặc này. Tô Lê không hỏi mục đích Alen vào đây, mà trực tiếp đi đến hôn lên môi Alen. Alen cũng chỉ kinh ngạc trong chốc lát, rồi vội vàng đáp trả hôn cuồng nhiệt môi Tô Lê. Tuy Alen luôn nói bản thân chỉ thích phụ nữ, nhưng Tô Lê là một vưu vật ( vừa đẹp vừa hiếm vừa quý, như bảo vật), gần như nam nữ đều ăn. Alen tuy thích cơ thể mềm mại uyển chuyển của phụ nữ, nhưng đối mặt với chủ động tấn công của Tô Lê, hắn đương nhiên cũng nổi lên phản ứng sinh lý.
Quần áo của hai người bị đối phương vội vàng lại bạo lực xé ra, tiếng thắt lưng ma sát vào nhau sắc bén, cúc áo sơmi bắn tung tóe trên thảm nhung mềm mại. Alen vùi đầu trên cổ Tô Lê thô lỗ gặm cắn, mang theo chút hoang dã phóng đãng.
Tô Lê hơi ngửa cổ, *** trên mặt toát ra nồng đậm, đôi môi càng thêm đỏ thẫm, ngay cả khóe mắt cũng hồng hồng mang vẻ diễm lệ tình sắc. Hắn khẽ rên một tiếng, âm thanh rên rỉ này như “đổ dầu vào lửa”, đem toàn bộ *** mỹ dục vọng đều phóng thích ra ngoài.
Alen cuồng dã mà tàn nhẫn đem Tô Lê đặt trên bàn làm việc rộng lớn, nghiêng người thúc vào, hạ thân hai người dính sát vào nhau, gần như có thể cảm nhận được hình dáng của nhau.
… Tôi là đường phân cách hài hòa …
Làm xong, Alen đem người huynh đệ của mình chậm rãi rút ra từ cơ thể Tô Lê. Tô Lê thở hổn hển, đáy mắt sau cao triều mang theo thất thần, cho dù như vậy, cả người Tô Lê vẫn toát lên vẻ dụ hoặc ma mị, làm cho Alen vừa phát tiết lập tức cương lên lần nữa.
“Nếu không thì, chúng ta làm thêm hiệp nữa?” Alen bóp lên điểm nhô ra trước ngực Tô Lê, liếm liếm khóe môi hỏi.
Tô Lê liền đầy Alen ra, mặc áo sơmi, nút áo cũng đã biến mất sau khi bị thô lỗ cởi.
Tô Lê uể oải cười nói: “Tôi chỉ sợ anh sẽ tinh tẫn nhân vong thôi.” Bọn họ đã làm cả một buổi chiều, bây giờ ngoài trời đã là xế chiều. Thêm hai lần nữa có khi Alen liền thăng lên thành người đàn ông tiêu chuẩn “một đêm bảy lần” mất.
Tô Lê nhìn Alen, chậm rãi lộ ra nụ cười mê người. Alen nhìn Tô Lê, thầm than người này thật sự là một yêu nghiệt dụ người, biết rõ hắn có độc, những vẫn không nhịn được muốn chinh phục hắn.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Tô Lê tựa vào lưng ghế hỏi.
Alen thu dọn lại quần áo, sau đó giương mắt nhìn về phía Tô Lê, nói: “Chắc cậu đã sớm nhận được tin, Elvis không có bị chôn thây trong trận đại hỏa hoạn kia.”
Tô Lê lạnh lùng cười: “Tô Vị Nhiên nếu như dễ dàng đối phó như thế, anh sẽ phải trăm phương ngàn kế lên kế hoạch như giờ sao? Cũng không cần phải dựa vào tôi.”
Alen chế giễu: “Nhưng mà trận cháy này có giúp tôi một chuyện. Chú hai tôi có tham gia vào cái dạ tiệc kia.” Chú hai của Alen cũng xem như là người có năng lực, đối với vị trí đứng đầu của gia tộc Tây Tư Lâm cũng nhìn chằm chằm. Alen đã từng muốn khử ông ta, nhưng lại sợ lão già kia phản cảm, cái được không bù đắp nổi cái mất, nên hắn đối với ông ta chậm chạp chưa động thủ gì.
“Chú hai anh làm sao nhận được thư mời, trong lòng chúng ta đều biết rõ mà.” Tô Lê cúi đầu, khó miệng cong lên nụ cười mỉa mai, “Anh muốn tôi làm bia đỡ đạn cho mình, sau đó xong việc thì đá tôi ra ngoài, đây cũng quá không phúc hậu rồi.” Con thỏ cuống lên còn biết cắn người, huống chi hắn không phải con thỏ yếu ớt nhỏ bé kia, mà hắn là rắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.