Dương Oa Oa Vô Địch

Chương 9

Điển Tâm

13/03/2013

Ánh mặt trời chói mắt, nước biển xanh lam, sóng biển vỗ vào bờ cát, cành hoa trắng rung rinh. [ #Ri: sao cái đoạn tả cảnh này nó lại liên quan thế hả trời ==]

Trên bờ biển đứng sừng sững một loạt những ngôi biệt thự nhỏ, rất nhiều người từ thành phố đến nơi này mua nhà gần biển , để dùng khi nghỉ hưu nhàn, thưởng thức cảnh biển xinh đẹp, hưởng thụ gió biển mát lòng người .

Trong đó một ngôi biệt thự, thiết kế phá lệ bất đồng, trừ bỏ căn phòng ngoài rộng lớn , còn có sân luyện tập rộng mở tràn ngập ánh sáng , bên trong bày đầy các loại máy tập thể hình, giữa sân, còn treo một cái bao cát thật to .

"Đồ lừa đảo!" Một chút ngoan tuyệt sườn đá trọng kích, đem bao cát đá chớp lên không thôi.

Oa Oa cắn chặt răng, phát điên đau tấu bao cát, phát tiết phẫn nộ trong lòng cùng uể oải. Mạnh mẽ gió biển thổi tiến bên trong, vung quá cô mồ hôi đầm đìa da thịt, cô lại hoàn toàn không cảm thấy lạnh, lại càng không cảm thấy mệt, chính là mù quáng đích đánh bao cát.

"Tên đáng chết!" tiếng gầm rú High-decibel [#Ri: nguyên tác của tác giả đó, nếu ai không hiểu thì từ này để chỉ âm độ cực cao, tương đương của máy bay trực thăng á ^^] lại truyền ra từ sân luyện tập, dây thừng treo bao cát , không chịu nổi mấy ngày tàn phá liên tục của cô, đã tràn đầy nguy cơ muốn đứt.

Sau khi vạch trần âm mưu của Lăng Vân , cô cũng không có ở lại Luân Đôn, cho hắn bất cứ cơ hội nào giải thích, mà là trước tiên cầm hộ chiếu, đi thẳng đến sân bay, mắt đỏ hoe đặt vé chuyến bay đầu tiên về Đài Loan, ngay cả hành lý đều đặt trong tiệm cơm không có thu thập.

Sau khi trở về, cô tránh sự quan tâm của mọi người trong nhà, một mình tránh ở trong biệt thự ba mẹ đã mua vài năm trước này. Cô ăn không vô cũng ngủ không được, chính là mỗi ngày không đầu không đuôi luyện quyền, hốc mắt thủy chung đỏ rừng rực , đôi môi nhuyễn nộn lại chưa từng mỉm cười nữa.

Cô không chỉ là tức giận Lăng Vân lừa gạt, còn tức giận mình ngu xuẩn.

Đáng giận đáng giận đáng giận! Vì sao cô rõ ràng biết, hắn chính là đùa bỡn cô, trong lòng lại còn không quên được hắn? Thân ảnh của hắn ở trong lòng cô in dấu sâu như vậy, căn bản không thể bôi diệt.

Đáng giận!

Cô liên thanh mắng , lại đạp mạnh bao cát một cước, dây thừng treo bao cát lên tiếng trả lời lại cọt kẹt.

Trở về nhiều ngày như vậy, cô mỗi đêm đều mớ thấy tuấn dung của hắn, mơ thấy hắn mỉm cười, hắn nhìn chăm chú, hắn ôn nhu cùng với biểu tình khi hắn nói thích cô. Cô nhớ rõ, trong nháy mắt đó, cô như là chiếm được toàn bộ hạnh phúc trên thế giới này , trong lòng tràn ngập thiệt nhiều thiệt nhiều khoái hoạt ──

Nguyên nhân chân chính khiến cô chạy, là cô bởi vì câu nói dối kia đột nhiên tỉnh ngộ, chính mình nhưng lại đối với nam nhân này ──

"Nha! Đáng chết!" Oa Oa tâm phiền ý loạn, lại chém ra vô địch thiết quyền, không lưu tình hạ xuống.

Cuối cùng dây thừng cũng đứt, bao cát rốt cục không chịu nổi chà đạp, phịch một tiếng bay ra ngoài, bên trong đều là vụn gỗ văng đến khắp nơi, bao cát trên không trung vẽ ra một đường vòng cung, dừng ở cửa sân luyện tập .

Cửa chẳng biết lúc nào đã đứng đầy người, trừ bỏ bốn anh em Trung Hiếu Nhân Ái, còn có nam nhân khiến cô tưởng niệm tâm thần không yên kia, thế nhưng cũng rõ ràng ở đây.

Là Lăng Vân!

Sắc mặt cô trắng bệch nhìn hắn, còn tưởng rằng mình là đang nằm mơ.

"Tiểu muội, người kia nói muốn tìm ngươi." Trung Quốc quan sát vẻ mặt của cô, bàn tay to ở trước mắt cô quơ quơ, hy vọng có thể gọi thần trí của cô quay về.

"Đến , nói cho tôibiết, hắn không phải là cái tên chọc giận ngươi khóc chứ ?" Ái Quốc cuồn cuộn xắn tay áo lên, bộ dáng chuẩn bị đánh người .

Nhân Quốc vung quyền, thưởng tứ đệ một phát đập.

"Mẹ nhỏ nói qua, không thể động đến một cây lông tơ của hắn!"

"Ai a, mẹ nhỏ lại không ở nơi này, tôivụng trộm đánh hắn không được sao?" Hắn xoa đầu khiển trách , chính là xem nam nhân tướng mạo ẻo lả này không vừa mắt.

Trước đây mấy giờ, Lăng Vân xông vào Dương gia, kiên trì muốn gặp Oa Oa. Mấy đại nam nhân lập tức đoán được, hắn cùng tiểu muội đã nhiều ngày rầu rĩ không vui kia tránh không được chắc chắn có quan hệ, cũng không cần lên tiếng hỏi chân tướng, liền vung nắm đấm đón trước, là mẹ nhỏ đúng lúc mở miệng, mới ngăn trở một hồi đại chiến.

Nam nhân Dương gia trợn mắt nhìn chằm chằm bên trong, mẹ nhỏ cùng Lăng Vân gấp rút nói chuyện, cuối cùng hạ chỉ thị, muốn bốn huynh đệ đưa Lăng Vân đến biệt thự ở bờ biển, để cho hắn cùng Oa Oa giáp mặt nói chuyện.

Trung Hiếu Nhân Ái không cam tâm tình nguyện mang theo Lăng Vân lại đây, nhìn lên gặp biểu tình thất hồn lạc phách kia của tiểu muội, lại lần nữa xác định dự đoán lúc trước .

Bên trong , qua thời gian thật lâu, trở nên yên lặng, chỉ còn lại có Oa Oa càng lúc càng thở hổn hển.

"Ngươi tới nơi này làm cái gì?" Cô lớn tiếng chất vấn, coi thường trong lòng mừng như điên, lại tự nhắc nhở chính mình, Lăng Vân chỉ là kẻ lừa đảo. Hắn không phải chân chính thích cô, không phải ──

Thẳng đến khi thấy tuấn dung của hắn, cô mới hiểu được bản thân tưởng niệm hắn đến cỡ nào. Chỉ như vậy trong nháy mắt, cô cơ hồ muốn nhào tới ôm hắn.

Nha, cô xong đời, cô cư nhiên đối kẻ lừa đảo này động tình!

"Tới tìm ngươi muốn nói rõ ràng." Lăng Vân nhanh hướng cô đi tới, không ngại biểu tình hung ác của cô, trong tròng mắt đen sau kính mắt viền vàng đích toát ra liệt hỏa, đói khát cắn nuốt thân ảnh của cô.

"Ngươi lại muốn đến đùa bỡn ta?" Oa Oa giận kêu một tiếng, giơ chân hướng bên sườn đá.

Hắn sớm có chuẩn bị, nửa người trên phía bên trái khẽ xoay, dùng tay phải chắn cú đá này."Tôiđã nói rồi, tôikhông đùa bỡn ngươi!"

"Đồ lừa đảo!" Cô trọng tâm không thay đổi, lập tức hướng bụng và đầu hắn xoay người đá hai lần liên tiếp.

Lăng Vân phản ứng linh mẫn, nhảy ra phía sau, liên tiếp tránh đi hai lần công kích uy lực mười phần .

Cô lại phẫn nộ, buông chân trái, xoay người một cái đá sang bên phải, không nghĩ tới chiêu đắc ý nhất này của mình, cư nhiên cũng bị hắn dễ dàng phát hiện.

"Ngươi học võ từ bao giờ ?"

"Trước kia, từ hồi học trung học." Lăng Vân tiếp được đòn của của cô, vừa nói vừa cẩn thận khống chế lực đạo, không muốn mảy may thương tổn đến cô.

Hắn trước đây luyện võ, nhưng chỉ là dùng để cường thân kiện thể, chưa bao giờ dùng để quát tháo đánh nhau, trừ bỏ người nhà cùng với bạn bè thân cận, không có ai biết một chút gì về thân thủ của hắn.

Bí mật giấu diếm nhiều năm này, lại làm cho Oa Oa nổi giận gầm lên một tiếng, buồn bực liên tục vung quyền, tung đòn dày đặc hơn.

Đáng giận! Hắn rõ ràng chính là sói đội lốt dê, thế nhưng giấu giếm cô nhiều chuyện như vậy, chẳng những lừa nụ hôn của cô, lừa thân thể của cô, thậm chí còn lừa gạt cô, nói thích cô ── [#Ri: người tôilừa hai cái kia thôi, còn cái cuối người tôinói thật đó a *thở dài*]

Nhiệt khí tràn vào trong hốc mắt, cô cố gắng muốn đem nước mắt lau sạch, tiếp tục vung quyền, nước mắt lại ven theo má phấn, tích táp rơi xuống, rơi trên nắm đấm của cô, , cũng rơi trên người Lăng Vân .

Thấy những giọt nước mắt này, Lăng Vân đột nhiên rùng mình, thân hình cao lớn đột nhiên chấn động. Con ngươi đen của hắn lộ ra tia buồn bã, không né tránh cước bộ nữa, thậm chí buông lỏng tư thế phòng vệ , dùng huyết nhục chi thân tiếp trọng quyền của cô. [#Ri: tức là để chị ấy thoải mái đánh đó =.= người đâu mà dại thế :( ]

Quyền cước lôi đình vạn quân lung tung dừng ở trên vai, trên ngực của hắn, hắn nhếch môi, nắm chặt hai tay, không lảng tránh cũng không phản kháng, cứ như vậy đứng ở tại chỗ, tùy ý cô lung tung đánh đấm.

Trung Hiếu Nhân Ái đứng ở bên sân, tất cả đều nhìn xem mồ hôi lạnh chảy ròng, lúc trước muốn đánh Lăng Vân, ngược lại bây giờ bắt đầu vì hắn lo lắng, lo lắng có phải hay không nên gọi trước điện thoại kêu xe cứu thương.

Oa Oa một bên thở dốc một bên rơi lệ, đánh đến hai tay đau nhức, đốt ngón tay thấy đau, lại phát hiện hắn bất động như núi, chính là chỉ ngưng mắt nhìn cô, trên vầng trán không có nửa phần trêu tức, mà bất quá lại là còn thật sự chuyên chú cực nóng.

"Ngươi làm chi không tránh?" Thanh âm của cô bởi vì khóc mà run rẩy.

"Tôilừa gạt ngươi, thật sự là tôikhông đúng. Nếu như vậy có thể làm cho ngươi hết giận, ngươi liền tận lực đánh đi!" Hắn ôn nhu nói, thật sâu nhìn kỹ cô, một tay cầm nắm tay của cô, đặt trên lồng ngực.

Này không công bằng! Khi hắn dùng biểu tình này nhìn chăm chú cô thì cô cho dù là phẫn nộ, ý chí sắt đá, chỉ sợ cũng không hạ thủ được.

Nháy mắt, cô bi ai biết, chính mình vĩnh viễn không thể chinh phục nam nhân này. Tình cảm ẩn giấu ở trong lòng cô, khiến cô căn bản luyến tiếc không thể xuống tay.

"Cút ngay!" Cô kêu khóc , muốn bỏ tay hắn ra.

"Trừ phi tôichết." Lăng Vân trả lời rất kiên quyết, thuận thế đem cô kéo vào trong lòng.

Hơi thở nam tính ấm áp phả vào mặt, cô khóc giãy dụa, khí lực toàn thân lại biến mất hầu như không còn. Cô vô lực phản kháng, chỉ có thể mềm nhũn tựa vào trên ngực của hắn.

"Ngươi không thể buông tha tôisao?" Cô hai mắt đẫm lệ hỏi.

"Không thể." Hắn ôn nhu lại mãnh liệt vuốt ve cô, cằm đặt tại trên đầu nhỏ của cô, cảm nhận được cô giấu ở bên trong yếu ớt, chỉ thấy một trận đau lòng."Tiểu béo, chẳng lẽ trong lòng ngươi không có tôisao?"

"Không có!"



Oa Oa dùng sức lắc đầu, nước mắt bay loạn, chính là không chịu nhìn hắn. Chính là đầu nhỏ mới lung lay vài cái, mặt của cô đã bị bưng lấy, môi mỏng nóng rực phủ lên môi của cô, nuốt lấy câu trả lời khẩu thị tâm phi của cô.

Hắn dùng đầu lưỡi trạc phá lời nói dối của cô, trước động đến cánh môi run rẩy của cô, lại nhẹ nhàng cắn cắn, dụ dỗ cô thành thực thân mình, chỉ dùng vài giây, đã khiến cho cô quên hết thảy, vươn tay nhỏ bé vòng qua cổ hắn, toàn tâm toàn ý hôn trả lại hắn. [#Ri: chị dễ bị dụ quá chị ơi :P]

Sau một hồi lâu, hắn mới chấm dứt nụ hôn này, ngón cái khẽ vuốt đôi môi đỏ mọng sưng lên của cô .

"Tiểu béo, hãy nghe tôinói." Hắn thẳng tắp nhìn sâu vào trong mắt cô."Tôinghĩ muốn ngươi, muốn kết hôn với ngươi, muốn cùng ngươi cả đời, bằng không một đêm ở Luân Đôn kia, tôisẽ không mê hoặc ngươi đối với tôimuốn làm gì thì làm."

Ở phương diện nào đó mà nói, hắn còn là một nam nhân kiểu cũ, có quan niệm kiểu cũ, chuyện nam nữ, hắn cả đời này thầm nghĩ chỉ cùng một nữ nhân duy nhất.

Cô vừa khóc, thút tha thút thít đấm vào người hắn, lực đạo lại nhẹ rất nhiều.

"Ngươi ở nơi này ──"

"Đúng vậy, tôiở trong này."

"Thế công việc thì sao ?" Cô hỏi ra điều nghi vấn trong lòng.

"Tôiđể cho Hướng Cương chủ trì ." Cũng bởi vì khẩn cấp điều Hướng Cương đi Luân Đôn gánh vác nốt công việc, hắn mới phải lùi lại thời gian về nước, làm cho cả hai phải chịu dày vò nhiều thêm mấy ngày.

Câu trả lời đơn giản này, làm cho Oa Oa trong lòng đột nhiên sáng lên một tia ánh sáng. Cô biết Lăng Vân lòng trách nhiệm rất lớn, công tác cùng mạng của hắn giống nhau trọng yếu, nếu hắn chỉ là muốn đùa bỡn cô, cũng sẽ không ném đi công tác, xa vượt trùng dương trở về tìm cô.

Nói như vậy, Lăng Vân thật sự có một chút để ý cô sao? Thậm chí là giống hắn theo lời, là ── là ── thích cô? [#Ri: không phải 1 chút mà là rất nhiều chị ơi *ha ha ha*]

Kỳ thật, trong lòng cô cũng rõ ràng, bản thân đã yêu hắn, nhưng là cô vẫn là hảo không yên, không có dũng khí đi xác nhận, chỉ sợ chính mình sẽ từ Thiên Đường ngã vào Địa Ngục.

Bề ngoài vô địch cường hãn, lòng của cô kỳ thật mẫn cảm, thậm chí là yếu đuối tự ti ──

"Tiểu béo, tôithích ngươi." Lăng Vân thở dài một hơi, hôn lấy tóc của cô, nhìn ra cô đang dao động cùng khiếp đảm.

"Không, không chỉ là thích, tôiyêu ngươi." Hắn không hề giấu diếm cô bất cứ chuyện gì, thiệt tình thành ý thông báo.

Nước mắt tràn vào hốc mắt, cô cúi đầu, khắc chế không nhìn tới hắn, sợ liếc mắt nhìn hắn một cái, sẽ yếu thế rơi nước mắt.

Thanh âm trầm thấp ôn nhu, ở phía trên đầu cô vang lên.

"Ngươi không tin tôithích ngươi, yêu ngươi sao?"

"Ngươi yêu tôichỗ nào?" Cô hỏi lại.

"Tất cả ." Hắn lại lần nữa nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bắt buộc cô nhìn thẳng vào hắn, không cho phép cô tránh né, ánh mắt kia nghiêm túc nhưng cũng ôn nhu." Ngươi mềm mại, ngươi thô lỗ, ngươi đáng yêu, bộ dáng khi ngươi tỉnh, tư thái khi ngươi ngủ ──"

Toàn bộ? ! Hắn yêu "toàn bộ"của cô ?

Những lời này mang theo ma lực thần kỳ, lặng lẽ chảy vào trong lòng cô. Cô nắm chặt bàn tay nhỏ bé ở trên áo hắn, khó có thể tin trừng to mắt, biểu tình vừa chờ mong lại sợ bị thương tổn.

Trong mắt hắn, là chân thật, trăm phần trăm là cô, hắn chẳng những không có bị dọa chạy, ngược lại còn yêu cô sao?

"Ngươi khi nào thì bắt đầu yêu ta? Lúc nhìn thấy tôilần đầu ở "Phúc nhĩ ma sa" sao ? Hay là lúc mỗi ngày ép tôităng ca ? Hoặc là sau khi bọn anhđi Anh quốc về?" Cô truy vấn, trong lòng còn thiệt nhiều không tin, nhanh chóng muốn hỏi ra hết thảy chi tiết lẫn lộn, chứng minh hắn lời nói không giả.

"Có thể là chín năm trước." Lăng Vân cười khổ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xem ra nửa mừng nửa lo."Tôixem qua là thư ngươi viết cho A Nhất."

"Ngươi nhìn lén thư của ta?" Cô ngạc nhiên, thuận tay thưởng cho hắn một quyền, trừng phạt hắn, lực đạo lại nho nhỏ, không kém vuốt ve là bao nhiêu.

Lăng Vân gật gật đầu.

Năm đó muội muội Lăng Lung đem thư giao cho hắn, muốn hắn chuyển giùm, nhưng hắn hiểu rất rõ thái độ Trương Triệt Nhất đối với người ái mộ, phong thư tình này nếu giao ra, nhất định sẽ trực tiếp bị ném vào thùng rác. Vừa vặn, hắn cũng không phải là cái gì chính nhân quân tử, vì không lãng phí khổ tâm của cô, đơn giản liền mở ra để thưởng thức.

"Lúc trước, tôivừa mới đối với ngươi cảm thấy hứng thú, ngươi liền tiêu thất, tôithậm chí không kịp nói cho ngươi biết, ngươi dùng từ có bao nhiêu đáng yêu." Hắn nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ, lại một lần nữa ấn xuống một cái hôn trên đôi môi đang khẽ nhếch của cô.

Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn nhớ rõ cặp mắt to tròn kia, lúc trước nhìn thấy cô thì trong mắt của cô chứa đầy nước mắt, làm cho hắn nhìn xem rất đau lòng. Thời điểm nhìn thấy cô sau này, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra, cô bên ngoài có thể cải biến, nhưng là cặp mắt kia không hề thay đổi.

Lăng Vân trả lời, giải khai khúc mắc của Oa Oa. Nếu một nam nhân không phải đối một nữ nhân thiệt tình, làm sao có thể nhớ thương tới chín năm?

Một trăm ngàn đóa hoa hồng, đồng thời ở trong lòng cô nở rộ, hố sâu trong lòng cô, nháy mắt cũng bị bổ khuyết . Cô lệ rơi đầy mặt, khóc ròng một tiếng, chủ động nhào vào trong ngực của hắn, ôm chặt lấy hắn.

"Hư, đừng khóc." Hắn ôm cô, đem khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt dán tại trên lồng ngực.

"Hảo ──"

"Tiểu béo, gả cho ta."

"Hảo ──"

"Bọn anhngày mai sẽ đi công chứng kết hôn."

"Hảo ──"

Thẳng đến khi hai người hiểu lầm tiêu tan, tỏ tình với nhau xong , Trung Hiếu Nhân Ái ở một bên xem cuộc vui trợn mắt há mồm, mới có cơ hội nhấc tay đặt câu hỏi.

"Muốn làm gì thì làm?" Dương Hiếu Quốc giơ tay lên, rất lễ phép mở miệng đặt câu hỏi. "Tôinhưng xin hỏi một chút, vậy là ý tứ gì?"

"Cô đem tôiăn." Lăng Vân lại hôn lên tóc cô, mới quay đầu nhìn về phía bốn cậu cả, phi thường rõ ràng thừa nhận.

Bốn đại nam nhân mở to mắt, đều khiển trách ra tiếng.

"Người này phải làm chồng của em gái bọn anhnha!"

"Khó trách mẹ nhỏ không cho bọn anhđộng đến hắn."

Ái Quốc vẻ mặt sùng bái, liên tiếp chắp tay.

"A, đáng bội phục, đáng bội phục." Nam nhân này lại có bản lĩnh đem tiểu muội nắm lại trong tay nha ! Đây không phải là cùng "thuần thú" không sai biệt lắm sao?

"Cái này ngươi không nghĩ gả hắn cũng không được, nếu đã bị ăn rồi, ba mẹ chắc chắn sẽ không ngồi xem mặc kệ ."

Mấy ca ca giao tướng xen mồm, không khí lãng mạn bên trong trở thành hư không, ngược lại trở thành tranh cãi ầm ĩ không thôi.

Oa Oa đem mặt chôn ở trong ngực Lăng Vân, cảm thấy thẹn thùng không thôi. Cô hé miệng, đang muốn mấy con dế kia câm miệng cút đi, lại đột nhiên phát hiện, một nam nhân cao lớn trầm mặc, khuôn mặt thủy chung vẫn lạnh , không kiên nhẫn đứng ở một bên.

"Sự tình giải quyết xong rồi đi ?" Trương Triệt Nhất lạnh lùng hỏi, lười xem bọn hắn ngươi ngươi tôita.

"A!" Oa Oa khẽ kêu một tiếng, hai má hiện hồng, cho đến lúc này mới phát hiện hắn đã ở trong đó nãy giờ.

"Tôitìm hắn làm người làm chứng cho bọn anhđăng kí kết hôn." Lăng Vân đem khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận xuay lại , không cho tầm mắt của cô có cơ hội phiêu hướng một bên."Ngươi đã đồng ý gả cho ta, không được nhìn nam nhân khác mà đỏ mặt." Hắn bá đạo nói cho cô biết.

"Nha ──" cô rũ mắt xuống, xoa lấy lồng ngực của hắn đã bị nước mắt thấm ướt."Đây chỉ là thói quen, giống như là nhìn thấy ngôi sao thần tượng, cũng sẽ nhịn không được hưng phấn thét chói tai ──"

Cô vẫn không thể giải thích rõ, một tiếng ầm ầm nổ vang lại chấn động cả gian phòng, một chiếc xe jeep cư nhiên phá khai vách tường, thẳng tắp tiến vào.

Mấy người thần kinh vận động vốn đều là tài trí hơn người, gặp gỡ tình huống đột phát loại này, tất cả đều trong nháy mắt kịp phản ứng, gọn gàng nhảy ra ngoài cửa sổ, từ sân luyện tập lui tới đình viện gần biển .

Xe jeep tiến công vào trong phòng, rồi đột nhiên dừng lại, hai nam nhân ngay cả chào hỏi cũng không kêu một tiếng, liền lấy ra súng máy, hướng về mọi người bắn phá một trận.



Xem ra thật đúng là cô nói trúng rồi, cái công ty " Sa Ha" đối nghịch kia, không có bởi vì triển lãm khai màn mà chết tâm, mà là nện xuống càng nhiều tiền mặt, mướn sát thủ, một đường đuổi tới nơi này , muốn đẩy Lăng Vân vào chỗ chết.

Oa Oa động tác kỳ khoái, quay lại chạy về phía Lăng Vân cùng Trương Triệt Nhất.

"Cẩn thận, mau cúi xuống!" Cô lớn tiếng cảnh cáo , hai tay đẩy, trước đem hai người đẩy dời đi khỏi tầm mắt, lại thấy có một loạt đạn bắn qua, nhanh chóng nấp sau núi giả trong đình viện.

Bốn huynh đệ Trung Hiếu Nhân Ái thưởng đánh đi lên, không cho hai tên sát thủ có cơ hội trở lại bắn phá, hai người một tổ nhào tới trước, nhanh chóng tước vũ khí, lôi bọn họ xuống xe, tiếp theo chính là một trận quyền đấm cước đá.

"Con mẹ nó, hai tên không biết tốt xấu ngu ngốc, dám đến Dương gia tác quái, quả thực chính là muốn chết!"

"Đéo đỡ được! Lão Tử đầu tuần vừa mới đổi ga giường mới, các ngươi cũng dám đem xe phi lên!" [#Ri: TQ mà cũng có câu chửi như vầy sao :( *khóc ra nước mắt*]

"A, hoa lan của ta, mẹ nó! Tôitìm hai năm rưỡi mới nuôi ra một chậu này, hai năm rưỡi nha! Ngươi một phát liền đem nó hủy mất!"

Oa Oa tránh ở phía sau núi giả, thấy nguy cơ đã qua, lập tức nổi trận lôi đình xông lại, hét lớn một tiếng.

"Hết thảy tránh ra cho ta!"

Hai tên sát thủ bị tẩn bất thành nhân dạng, vẫn chưa thể làm rõ ràng vì sao mấy người đang đánh lại dừng tay, một trận quyền cước cùng mắng chửi mãnh liệt đã đánh thẳng đến.

"Hỗn đản, các ngươi ngày nào đó không chọn cho tốt, thế nhưng chọn hôm nay muốn đến phá hư? Hắn đang cầu hôn với tôinha!" Oa Oa đá chân ngoan độc, chuyên chọn bộ vị trọng điểm giữa hai chân nam nhân đá.

Trung Hiếu Nhân Ái bốn người mắt thấy tiểu muội hung tàn như thế, tất cả đều lạnh run, nhịn không được thân thủ bảo vệ tự thân yếu hại.

"Đủ, Tiểu béo, bọn họ đều bất tỉnh, đá tiếp sẽ gây án mạng đó ." Ái Quốc bây giờ nhìn không nổi nữa.

"Không cho phép gọi tôiTiểu béo!"

Oa Oa ngẩng đầu nhất rống, dùng sức lại đá chân tiếp theo.

"Ách, hảo hảo hảo, " hắn vội vàng sửa miệng."Oa Oa, ngươi tạm tha bọn họ một mạng đi!"

Ô ô, đãi ngộ khác biệt a, nam nhân kia gọi cô Tiểu béo, không thấy cô có nửa điểm phản kháng ── di, vân vân, nam nhân kia như thế nào không thấy đâu? [#Ri: =)) đẩy người tôirơi mất tiêu mà ko biết]

"Quái, hai nam nhân kia đâu?" Nhân Quốc cũng phát hiện không thích hợp.

Oa Oa dến lúc này mới dừng động tác lại, nhìn lại, quả nhiên phía sau không có một bóng người, Lăng Vân cùng Trương Triệt Nhất đã sớm không thấy bong giáng đâu.

trí nhớ trong đầu cô nhanh chóng phục hồi , chỉ nhớ khi đó nguy hiểm hết sức, chính mình dùng hết toàn lực đưa bọn họ đẩy lùi ra sau ──

Thảm !

Đình viện phía sau, căn bản là một vùng đại dương mênh mông rộng lớn a!

Cô kích động tiến lên, đi đến bên thảm cỏ, quả nhiên thấy hai nam nhân kia đã bị cô đẩy xuống biển, đang ở trong tình trạng ba chìm bảy nổi a. (bánh trôi nước – Hồ Xuân Hương)

Chỉ chần chờ một giây, cô liền thả người nhảy xuống trong biển, như giao long trong biển bơi về hướng nam nhân đang ngập đầu trong nước kia.

Nước biển lạnh như băng, cô nhanh chóng bơi tới, vòng ra phía sau nam nhân, từ đằng sau ôm trụ hắn, đỡ lấy thân hình nặng trĩu của hắn, gian nan bò lên trên bờ, sau đó cho hắn nằm thẳng xuống dưới.

Nam nhân kia sau khi lên bờ vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, cô không chút suy nghĩ, vươn hai tay ấn mạnh vào ngực hắn, một chút lại một chút ấn xuống, trực tiếp lầm đọng tác sơ cứu hắn. Chính là sau khi làm lien tục làm động tác sơ cứu hắn khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, chuẩn bị động tác hô hấp nhân tạo, lại dột nhiên dừng lại.

Khuôn mặt ngăm đen của tên Trương Triệt Nhất bẩn thân cô gập gối, lăng lăng nhìn hắn đến ngẩn người.

Lúc này đây, cô có lý do quang minh chính đại, có thể “Nhúng chàm” Trương Triệt Nhất, nhưng là trong lòng cô không có dục vọng, căn bản không nghĩ đi hôn hắn, thậm chí liền ngay cả tiếp xúc cấp cứu cần thiết, đều làm cho cô chần chờ không thôi.

Oa Oa rốt cục hiểu được, lòng của cô sớm bị một nam nhân kia chiếm lĩnh, nam nhân yêu thô lỗ của cô, yêu mềm mại của cô, yêu lực đại vô cùng của cô, yêu của toàn bộ cô.

Hoàn hảo là kế hoạch “bắt chồng” không hề thành công, nếu Trương Triệt Nhất thật sự bị cô “Quải” Đến, nguyện ý lấy cô làm vợ, khẳng định chính là một tai nạn khủng khiếp, cô sẽ vĩnh viễn mất đi nét chân thật của chính mình ──

Một cái dài cánh tay đưa đến, chặn ngang đem cô ôm dậy.

“A!” Oa Oa khẽ gọi một tiếng, đang muốn tiến sát vào khuôn ngực ấm áp quên thuộc kia, lại phát hiện Lăng Vân sắc mặt xanh mét, con ngươi đen đang ccong đầy hừng hực lửa giận.

“em muốn làm cái gì?” Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi, bình tĩnh kiềm chế, nhìn thấy cô lôi Trương Triệt Nhất hướng lên bờ, tất cả đều biến mất không thấy.

“Ách, thay hắn làm hô hấp nhân tạo ──”

“Không, được, phép!” Lăng Vân ghen ghét dữ dội, nhã nhặn mất hết, nhấc chân liền hướng Trương Triệt Nhất lôi hai chân dậy.

Nam nhân hôn mê, đột nhiên sặc khụ đứng lên, hộc ra nước biểnnhờ bạn tốt đối xử thô bạo mà tỉnh táo.

Lăng Vân chẳng xem cũng chẳng liếc mắt hắn một cái, trực tiếp tự đem Oa Oa kéo sang một bên, hai tay ba một tiếng, đấm vào vách tường, dùng thân hình cao lớn đem cô vây hãm ở góc tường.

“Anh, anh làm sao vậy?” cô trừng lớn mắt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn.

Từ lúc chào đời tới nay, cô chưa từng có sợ qua cái này cái nọ, nhưng mà Lăng Vân trước mắt thực sự dọa đến cô.

“Em! Em cư nhiên dám Trương Triệt Nhất trước?!” Vẻ mặt của hắn gần như dã man, con ngươi đen lóe sáng ngọn lửa ngục lý, một tay nắm chặt tay cô, một tay nắm giữ chặ thắlung cô, giận không thể át chửi ầm lên.

“Em ── em em em em em ── kia là ── đó là bởi vì ──” con mắt đen của cô sợ, bị hắn dạo đến muốn rơi lệ, ngay cả nói cũng nói không tốt.“Hắn hắn hắn hắn ── hắn không biết bơi lội a ──”

Vừa mới ở bên bờcô liếc mắt cũng đã thấy, Lăng Vân ở gần bờ cũng khồn có gì quan trọng, Trương Triệt Nhất lại tái nhợt, cơ hồ sắp ngập đầu, cô thấy việc nghĩa bản năng hăng hái tiếp quản tất cả, không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống đem Trương Triệt NHất đang có khả năng chết chìm kia lôi lên

Không khí bén nhọn bao trùm (ôi chiến tranh đang diễn ra tại nơi đây), Lăng Vân hai mắt nhoe lại nhìn khôn mặt đang tỏ ra vô (số) tội kia.

Tuy rằng hắn biết cô nói đúng, cũng hiểu được lòng của cô luôn thuộc về hắn. Nhưng là trong lý trí của hắn có thể nhận ra, tình cảm lại chịu không nổi, vừa nhìn thấy cô chạm đến Trương Triệt Nhất, hắn liền ghen tị đến nỗi sắp điên cuồng.

Xem ra, vì tránh cho đêm dài lắm mộng, hắn không thể đợi cho đến ngày mai, phải lập tức khiêng cô đi pháp viện, lập tức lập tức thú cô làm vợ.

Thấy vẻ mặt hắn tức giận, Oa Oa không biết vì sao, trong lòng nổi lên một tia ngọt ngào ấm áp. Cô xem khuôn mặt tuấn tú đang xanh mét kia, trong lòng linh quang hiện ra, không khỏi mở to mắt, môi đỏ mọng giơ lên, cười đến giống con mèo nhỏ vừa được cưng chiều, thật ấm áp.

“Em cười cái gì?”

“Ghen.” cô cười ngọt ngào, nhẹ nhàng tiến sát trong lòng hắn, xác định nam nhân này yêu cô thật lòng.“anh đang ghen, đúng hay không?”

“Đúng anh ghen!” Hắn thẳng thắn thừa nhận, cúi người che lại đôi môi đỏ mọng, đem cô hôn đến không còn không khí.

Một lúc sau, Lăng Vân mới chịu rời môi của cô, làm cho cô có thể thở dốc ,đầu óc choáng váng, chỉ có thể mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn.

“Lần sau nhớ rõ phải cứu anh trước đã, biết không?” Hắn hôn nhẹ lên trán cô, thâm tình chăm chú nhìn cặp mắt đẹp kia đang mơ mơ màng màng.

“Vâng.” Oa Oa nắm đầu vai hắn, đem hắn kéo xuống dưới, không cho hắn rời đi đâu.

“Hôn em đi.” cô yêu cầu, dùng môi đỏ mọng chạm đến bạc môi của hắn.

Lăng Vân nụ cười gợi lên khóe miệng, một lần nữa hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, thuận theo yêu cầu hôn môi của cô.

Gió biển thổi, thổi mãi, bên cạnh truyền đến thanh âm của những người khác, cô căn bản không nghĩ sẽ phải để ý tới, chính là vẫn ở trong lòng hắn, dùng các phương thức hắn trước đây dạy cô, nhiệt tình dào dạt hôn hắn.

Cô hảo hảo hôn hắn, dùng nụ hôn này bù đắp lại sự dày vò, tương tư của cô trong nhiều ngày qua. Sau đó, đợi cho nụ hôn này chấm dứt, cô sẽ đưa hắn về nhà, chính thức giới thiệu cho ba mẹ ──

Cô muốn nói cho mẹ hai biết, kiếp này cô đã tình được tình yêu chân thành của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dương Oa Oa Vô Địch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook