Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 10: Không có nghi phạm

Á Mạch Ngốc

05/10/2016

“Ngươi nhìn ta một canh giờ, có chuyện thì nói.” Triển Cảnh Nham tiếp tục lật xem công văn.

Âu Dương Húc ngồi một bên nhìn chủ tử của hắn như nhìn quái vật, “Người nọ là ai?”

“Ai là ai?”

“Chính là người được ngươi cứu ra từ đám cháy.” Biết rõ còn cố hỏi.

“Không biết.”

“Không biết? Không biết thì ngươi không để ý an nguy chạy vào đám cháy cứu hắn làm gì?” Hắn mới không tin.

“Cứu người.”

Âu Dương Húc không thèm truy hỏi y nữa, hắn biết rõ cố hỏi cũng không được gì, “Được rồi, ngươi đã không muốn nói…. Ta về cung trước đây.” Nhưng hắn cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy.

Triển Cảnh Nham vẫn bảo trì tư thế xem công văn, có lẽ ngay cả chính y cũng không chú ý tới, đã rất lâu công văn chưa được lật sang trang khác.

———————————–

Sáng sớm, Cao Hành đi theo Cao Vấn tới nhà Từ phu nhân, hai người được mời đến thính đường.

Một lát sau, Từ phu nhân mặc bạch linh, đầu đội bạch bố, được hạ nhân dìu đến chỗ ngồi của mình, “Khiến hai vị quan gia đợi lâu.”

“Không sao.” Cao Vấn nói, “Hôm nay chúng ta đến, là muốn hỏi một chút về Từ chưởng quỹ.”

“Mời nói.”

“Từ chưởng quỹ có kết thù với người nào không?”

“Phu quân ta là người làm ăn, làm việc luôn cẩn thận, làm người cũng khéo léo, ta không nghĩ ra có hận thù với ai.” Nói xong, Từ phu nhân cầm khăn tay lau lau nước mắt.

“Phu nhân, đại phu nói người không nên thương tâm quá độ.” Một người trung niên đứng ở bên cạnh Từ phu nhân lên tiếng.

“Vị này là?” Cao Vấn nhìn đối phương.

“A, đây là quản sự nhà ta, lão Chung, luôn giúp phu quân ta quản lý sinh ý.” Từ phu nhân giới thiệu.

Song phương nhẹ gật đầu xem như chào hỏi.

“Chung quản sự, xin hỏi, trong chuyện làm ăn, Từ chưởng quỹ có kết thù với người nào không?” Cao Vấn nói.

“Cùng làm ăn, nhiều ít đều có chút cấm kỵ, nhưng nếu nói là kết thù kết oán, cũng chưa đến mức.” Chung quản sự nhận xét khách quan.

“Hai vị thật sự không nghĩ được ai hận Từ chưởng quỹ, hận đến mức phải giết hắn sao?” Cao Hành hỏi.

Hai người đều lắc đầu.

“Đã như vậy, Từ phu nhân nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta không tiện quấy rầy.” Cao Vấn và Cao Hành đứng lên.

“Xin hỏi hai vị quan gia, khi nào ta có thể mang thi thể của lão gia trở lại.” Từ phu nhân nói.

“Thật xin lỗi, Từ phu nhân, trước khi án kiện điều tra ra manh mối, tạm thời không thể mang thi thể về, nhưng chúng ta sẽ nghĩ cách nhanh chóng phá án.”

“Như thế, làm phiền hai vị quan gia.” Từ phu nhân kính nhờ.

Hai người ra khỏi Từ phủ, “Đại ca, như vậy, án tử không hề có nghi phạm nào sao?” Cao Hành cau mày.

“Thu thập tư liệu, lúc này mới chỉ bắt đầu.” Cao Vấn nói.

“Sau đó?” Cao Hành hỏi.

“Hiện tại ta muốn đến Nhất Phẩm Lâu, đệ nghĩ cách hỏi hạ nhân của Từ phủ, xem có thu hoạch gì không.” Vì vậy huynh đệ hai người chia nhau hành động.

————————————

Ăn xong cơm trưa, trong lúc rảnh rỗi, A Tài tìm hai cái cây rắn chắc trong tiểu viện của mình, treo võng lên.



“Ngươi đang làm gì?” Cao Chí đi ngang qua, thấy chiếc võng trong tay A Tài. “Đây là cái gì?”

“Võng.” A Tài vừa buộc vừa nói. Hai bên đều buộc chặt, đem một cái ghế gỗ đến để bên cạnh, đặt một ít điểm tâm trên mặt ghế, trực tiếp nằm xuống võng.

“Thích thú như thế.” Cao Chí nhìn hắn thoải mái nằm trên võng, ăn điểm tâm. “Ngươi rất biết hưởng thụ.”

“Nhân sinh khổ đoản, phải biết hưởng lạc.” A Tài nói, “Sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi như vậy?” Quấy rầy hắn ngủ trưa.

“Hiện tại Ngô đại nhân đã không còn nhúng tay vào án kiện, gần đây ta đều rãnh rỗi như vậy.” Nói đến đây, Cao Chí bất giác liếc nhìn A Tài, vội vàng nói sang chuyện khác, “Không nói chuyện này, giúp ta làm một cái như thế a, nhìn ngươi nằm rất thoải mái.”

“Được, hai lượng bạc ta làm cho ngươi.” A Tài biết hắn suy nghĩ nhiều, không quan tâm, nói.

“Hai lượng bạc?”

“Đương nhiên, ta phải đi chọn dây thừng, phải bện thành võng, làm việc đương nhiên muốn được trả tiền. Huống chi, thứ này chỉ có ta biết làm. Chỉ hai lượng bạc mà thôi, đừng nhỏ mọn như vậy, không sợ mất thân phận của ngươi sao?” Nghe xong lời của A Tài, Cao Chí dở khóc dở cười, “Hảo, ta trả hai lượng bạc.”

“Đúng rồi, đây mới là phong thái Cao bộ đầu nên có.” Nói xong, một tay ngả trước mặt Cao Chí.

Cao Chí buồn cười lắc đầu, móc hai lượng bạc từ đai lưng ra. “Đây, giữ cho tốt.”

A Tài lập tức bỏ vào trong ngực, “Đa tạ đã nhắc nhở.”

Lúc chạng vạng tối, Cao Vấn và Cao Hành đến nhà, báo cáo tiến trình của vụ án với Cao phụ.

“Hôm nay con hỏi thăm tất cả tiểu nhị trong Nhất Phẩm Lâu, mỗi người đều nói Từ chưởng quỹ hà khắc keo kiệt, tỷ như không cẩn thận làm vỡ chén đĩa, đều phải bồi thường gấp ba số tiền, hoặc là vì món ăn vài văn tiền mà tính toán chi li. Những tiểu nhị kia có vẻ không thích hắn, nhưng không đến mức hận thấu xương. Bất quá, có gã sai vặt ở nhà bếp tên là Mộc Đầu, con hỏi hắn, Từ chưởng quỹ có kết oán với người nào không, hắn nói không có, hỏi hắn cảm thấy Từ chưởng quỹ như thế nào, hắn nói không tệ. Hắn là người duy nhất không nói xấu Từ chưởng quỹ.” Cao Vấn kể tình tiết phát hiện được ở Nhất Phẩm Lâu.

“Con ở Từ phủ nghe được, quan hệ giữa Từ phu nhân và Từ chưởng quỹ không tốt, ba ngày ầm ĩ, năm ngày đại náo, Từ chưởng quỹ rất ít về nhà, bình thường đều ở Nhất Phẩm Lâu. Nhất là việc Từ chưởng quỹ muốn thu nhận một tiểu nha hoàn của Từ phu nhân, Từ phu nhân rất tức giận, Nhất Phẩm Lâu là do nương gia của Từ phu nhân dựng lên, nàng uy hiếp Từ chưởng quỹ, nếu hắn dám thu, nàng lấy lại số tiền kia, khiến Nhất Phẩm Lâu sụp đổ. Cuối cùng Từ chưởng quỹ đành phải đem tiểu nha hoàn kia cho một gã sai vặt ở Nhất Phẩm Lâu, việc này mới chấm dứt. Hình như gã sai vặt kia tên là Mộc Đầu, bọn hạ nhân còn nói tiểu nha hoàn kia rất đẹp, có thể lấy lão bà như vậy thật là có phúc khí. Trừ lần đó ra cũng không phát hiện ai có thâm cừu đại hận với Từ chưởng quỹ.” Cao Hành nói.

“Nói cách khác không có nghi phạm?” Cao phụ nhìn hai người, hai người đều lắc đầu, Cao Phụ đành phải quay sang nhìn A Tài, “A Tài, ngươi nghĩ thế nào?”

Phiên ngoại 1

Lại là một ngày ánh mặt trời rực rỡ, A Tài ngủ thẳng đến buổi trưa mới rời giường, cảm giác toàn thân vô cùng thoải mái.

“A Tài, A Tài….” Nghe được tiếng kêu kích động vang lên từ ngoài tiểu viện, A Tài biết chắc chắn không có chuyện tốt.

Quả nhiên vài giây sau, Cao Hành xuất hiện trong tiểu viện của hắn.

“Nhanh, đi mau, phát hiện thi thể.” Nói xong, kéo A Tài đi ra ngoài.

Sao người này thấy thi thể lại hưng phấn như vậy, A Tài buồn bực, một đường bị hắn kéo đến hiện trường.

A Tài ngồi xổm xuống nhìn thi thể nằm trên mặt đất, Cao Hành cũng ngồi xổm xuống theo.

“Lần này chắc chắn rất đau.” A Tài vuốt tóc trên trán người chết sang một bên, lộ ra vết thương bị vật cứng đánh. A Tài cúi sát đầu nhìn, trên trán người chết có bám đá vụn, “Xem ra hắn bị người ta dùng tảng đá đập bể đầu.” Cao Hành cũng nhìn về phía trước.

“Ngươi làm gì vậy?” A Tài nhìn Cao Hành, “Không ghi chép, nhìn cái gì?”

“Ca của ta và cha ta đều ra kinh, cho nên hôm nay ta là bộ khoái. Hôm nay hắn ghi chép giúp ngươi.” Nói xong, chỉ vào một thư sinh bên cạnh.

Thư sinh thấy hai người nhìn mình, nhe răng cười.

“A, hóa ra là lão hổ không ở nhà, hầu tử xưng vương a.” A Tài cười nói.

“Ngươi… Hừ, dù sao hôm nay ta là bộ khoái, án tử này do ta phụ trách, ta sẽ cho ngươi biết ta là hầu tử hay là lão hổ.” Cao Hành đứng người lên.

Cao Hành nhìn quần chúng tụ tập xung quanh, “Các ngươi, ai biết người này?”

“Hắn là du côn ở chợ rau này, tên là Tạp Mao.” Một đại thúc đứng phía trên nói.

Cao Hành tiến lên, “Ngươi biết hắn?”

“Người nơi này đều biết hắn, cách năm ngày hắn sẽ đến chợ rau thu phí bảo vệ, không đưa thì bị đập bể sạp. Bởi vì hắn to cao, tất cả mọi người không dám ngăn hắn.”

Cao Hành gật đầu, hóa ra là một tai họa.

“Hắn… Hắn đã chết?” Một quả phụ đẩy đám người ra, ngơ ngác nhìn nam nhân nằm trên mặt đất.



“Đúng vậy, ngươi là…?” Cao Hành nhìn nàng.

“Ta, ta không cố ý , ô ô ô….” Quả phụ đột nhiên khóc lên, “Là hắn, là hắn động tay động chân với ta, ta, ta chỉ là phản kháng. Ta….”

“Ngươi đừng khóc, từ từ nói.” Cao Hành an ủi nàng.

“Ta không phải, không phải cố ý , hắn, hắn muốn… Cho nên… Cho nên, ta chỉ tiện tay cầm tảng đá trên mặt đất, ta…. Không phải cố ý .. Thật sự.” Quả phụ vừa khóc sướt mướt vừa nói.

“Ý của ngươi là ngươi cầm tảng đá đập bể đầu hắn?” Cao Hành lặp lại một lần nữa.

“Đúng, … Nhưng không phải cố ý.” Quả phụ kêu gào.

Cao Hành liếc mắt nhìn nha dịch một bên, “Giải người đi.”

“Thần thám đại nhân, ta không thể không tiếc nuối nói cho ngươi biết, vết thương trên đầu không đủ để giết người. Cần cổ của người chết còn có vết thương bị vết đao xẹt qua….” Lời của A Tài khiến cho hai nha dịch đứng một bên sững sờ.

“Thật vậy chăng? Đa tạ đại nhân, đa tạ…” Quả phụ quỳ xuống đa tạ.

Cao Hành thì mặt mũi tràn đầy hắc tuyến. “Đao? Đao gì?”

“Có hương vị bánh chiên, còn có hạt vừng trên miệng vết thương.” A Tài lấy hạt vừng lên, nói.

“Bánh chiên? Ở chợ rau này ai bán bánh chiên?” Vừa dứt lời, một nam tử trong đám người đột nhiên bỏ chạy.

“Không được chạy…” Vì vậy Cao Hành nhanh như chớp truy người chạy trốn.

Rất nhanh, giải được người về hiện trường.

“Người có phải là do ngươi giết?” Cao Hành nghiêm nghị hỏi.

“Tiểu nhân… Đại nhân tha mạng cho tiểu nhân, là hắn, là hắn theo tiểu nhân đòi tiền… Tiền của tiểu nhân đều mua gạo và mì, không còn, hắn muốn đập bể sạp của tiểu nhân, tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là lấy đao hù dọa hắn mà thôi, đó là không cẩn thận, thật sự không cẩn thận mới trúng hắn.” Nam tử giải thích.

“Không cẩn thận? Trở về nói với đại nhân.” Cao Hành liếc mắt, hai nha dịch lập tức bắt lấy nam tử trong tay hắn.

“Thần thám đại nhân,” Thanh âm của A Tài vang lên từ phía sau. “Thật xin lỗi lần nữa vì quấy rầy ngài, vết thương nơi cần cổ của người chết không chạm đến động mạch, cho nên đó cũng không phải nguyên nhân hắn chết.”

Cao Hành trán nổi đầy gần xanh, tức giận đến không thở được, nam tử kia nghe được mình vô tội cũng không dám hướng ngỗ tác nói lời cảm tạ vào lúc này, lặng lẽ đi sang một bên, lẫn vào trong đám người.

“Ngươi cố ý ?” Cao Hành trừng mắt.

A Tài liếc hắn, vô tội nói, “Ta chỉ trình bày sự thật, không thể làm bẩn uy danh của đại nhân ngài a.”

“Di?”

“Lại sao vậy?”

“Ta vừa mới phát hiện hai dấu răng trên chân người chết, xem dấu răng, người chết hẳn là từng bị rắn cắn ….” A Tài phân tích.

“Rắn? Nơi này là kinh thành, rắn ở đâu có…” Nói đến đây đột nhiên thấy một nghệ nhân diễn xiếc đứng ở bên cạnh, trong tay mang theo một ***g trúc. “Trong tay ngươi là cái gì?”

“Là… Là rắn.” Nam tử trẻ tuổi run rẩy trả lời.

“A, là ngươi đúng không, nhất định là Tạp Mao cũng đòi ngươi tiền, ngươi bị đoạt, nên để rắn cắn hắn, vì vậy….” Cao Hành vừa nói vừa đi đến chỗ nam tử, nắm cổ áo nam tử, ép hỏi.

“Không….” Nam tử còn chưa nói hết.

“Đương nhiên không phải , miệng vết thương bị rắn cắn không có độc, làm sao có thể giết người.” A Tài dùng ngân châm kiểm tra, sau đó nói.

“Đúng,,, đúng vậy, đại nhân, răng của rắn đã sớm bị rút.”

“……”

“A… Dưới bàn chân của người chết hình như có vật gì đó.” A Tài cầm lấy một tiểu đao, cắt bỏ một chút miệng vết thương nơi lòng bàn chân của người chết, lấy vật màu đen ra, nhìn kỹ, hình như là…. Vội vàng móc một khối nam châm ra, “A, là sắt. Xem ra chân đối phương bị đinh sắt đâm, không xử lý vết thương tốt, bị uốn ván dẫn đến tử vong, thật là đáng thương a…..” Nói đến đây, A Tài quay sang muốn nói cho Cao Hành lý do đối phương chết, nhưng thấy biểu hiện của Cao Hành, hắn nuốt trở về. “Vậy, xong việc, ta đi ăn cơm trước.” Nói xong, ôm dụng cụ bỏ chạy.

Chỉ còn lại có Cao hành ‘Sư tử hống’, “A Tài……”

Ai bảo không chịu nghe hết kết quả nghiệm thi, sao có thể trách hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook