Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác
Chương 28: Nhân vật mấu chốt mất tích
Á Mạch Ngốc
05/10/2016
“Thổ Đậu, ngươi gọi bọn hắn là thúc thúc còn chưa tính, ta chỉ hơn ngươi vài tuổi, sao ngươi cũng gọi ta là thúc thúc?” Cao Hành đứng dậy, nghĩ xưng hô thế này thật có vấn đề, đi vào sân thấy Thổ Đậu, Cao Hành lớn tiếng hỏi.
Thổ Đậu bị Cao Hành dọa sợ tới mức vùi đầu vào lưng sư phụ.
“Uy, làm gì mà hung dữ với đồ đệ của ta như vậy, ngươi và ta không phải cùng thế hệ sao?” A Tài bảo vệ Thổ Đậu, chống lại Cao Hành.
“.. Phải.” Ý thức được mình dọa nó sợ, Cao Hành hạ giọng.
“Vậy đúng rồi, Thổ Đậu gọi ta sư phụ, gọi ngươi là thúc thúc sai hay sao? Hay ngươi muốn Thổ Đậu gọi ngươi là đại ca, ngươi gọi ta là thúc thúc?” A Tài thân cao không bằng Cao Hành, chỉ có thể nâng cằm biểu hiện khí thế.
“…..” Luận về tài ăn nói, Cao Hành không bằng A Tài, chỉ có thể ngượng ngùng im lặng, nhưng lại nhịn không được lẩm bẩm: “Đây không phải là bảo ta già rồi sao.”
“Ngươi nói cái gì?” A Tài thấy miệng Cao Hành động, nhưng không nghe được hắn nói cái gì.
“Không có, không có gì.” Thấy bộ dáng A Tài như gà mẹ che chở con, Cao Hành thức thời im lặng.
Thổ Đậu ở sau lưng A Tài nghiêng đầu nhìn khuôn mặt thất bại của Cao Hành, nghĩ thầm, tương lai nó nhất định phải cường như sư phụ.
Trong nhà bếp, Cao Vấn và Cao Chí nhặt lê rơi lả tả trên mặt đất, bỏ vào giỏ.
Tài ăn nói của A Tài bọn họ đã được chứng kiến, hai người không có ý định sửa chữa lời của Thổ Đậu. Dù sao hai người bọn họ đều lớn hơn Thổ Đậu mười tuổi, bị gọi là thúc thúc cũng không có gì. Chỉ là vừa rồi mới nghe, bọn họ phản ứng không kịp.
“Đã sắp xếp xong, chúng ta về trước.” Cao Vấn nói.
“Hôm nay các ngươi ở lại ăn bữa cơm?” A Tài nói.
“Không được, ta phải trở lại nha môn, chỉ dựa vào người của Lệ Xuân viện tìm kiếm, ta lo lắng.” Cao Vấn nói.
A Tài gật đầu, cũng không giữ.
“Ta còn có chút việc, lần sau rồi bàn.” Cao Chí nói, hắn còn phải trở về chịu phạt.
“Vậy được rồi.” A Tài cũng không miễn cưỡng. “Đi thong thả a.”
Đợi hai người rời đi, Cao Hành xấu hổ đứng trong nội viện.
“Được rồi, ngươi cũng đừng xấu hổ, vào nhà cầm lê ăn đi.” A Tài biết rõ tính tình của hắn, nói.
“Ta đi gọi tiên sinh ăn lê.” Thổ Đầu chạy vào thư phòng.
A Tài chọn vài quả lê thoạt nhìn thơm ngon, rửa sạch sẽ, đưa cho Cao Hành một quả.
“Không thấy tiên sinh.” Thổ Đậu kinh hô.
“Cái gì?” A Tài hỏi.
“Vừa rồi tiên sinh còn đang ở đây, bây giờ không thấy.” Thổ Đậu cầm tờ giấy, “Chỉ có cái này.”
A Tài đặt lê xuống bàn, lau khô nước trên tay, cầm lấy xem: Tạm thời có việc, lần sau lại học.
“A, tiên sinh có chuyện đi trước.” A Tài nói.
“Tiên sinh đi khi nào?” Sao nó không thấy tiên sinh rời đi.
“Ngạch, đại khái là lúc chúng ta không chú ý, đến ăn lê.” Nói xong đưa cho Thổ Đậu.
Nghiêm tiên sinh này rốt cuộc có thân phận gì?
“Nghiêm tiên sinh kia có vẻ không giống tiên sinh dạy học bình thường.” Cao Hành cắn một miếng lê.
“Vậy ngươi thấy y là gì?” A Tài lơ đãng hỏi.
“Là gì?” Cao Hành nghĩ nghĩ, “Không biết, ta thấy tiên sinh dạy học đều có bộ dáng văn nhược thư sinh, nhưng người nọ lại có loại, có loại… Dù sao không giống người dễ dàng tiếp cận. Y không phải người ngươi quen biết sao?”
“Đúng vậy, ta nhận thức y trước mắt là tiên sinh dạy học.” A Tài đáp.
Cao Hành chỉ nghe đến ‘Đúng vậy’, sau đó lực chú ý chuyển sang Thổ Đậu, chỉ thấy Thổ Đậu hai tay cầm lê, hé miệng gặm một miếng nhỏ, nhai a nhai a nhai, lại hé miệng gặm một miếng nhỏ, nhai a nhai a nhai…. Cái này là dành cả cuộc đời mới có thể gặm hết quả lê a, Cao Hành nghĩ thầm.
Thổ Đậu đang gặm đột nhiên ngẩng đầu, thấy Cao Hành nhìn vào quả lê của nó, thấy trong tay đối phương chỉ còn lại hạt lê, cho là hắn muốn ăn lê của mình, xoay người, đưa lưng về phía Cao Hành, nhanh chóng gặm, sợ bị người đoạt đi.
Cao Hành cũng lặng lẽ chuyển thân, tiếp tục theo dõi nó gặm.
Đợi đến khi Thổ Đậu gặm miếng cuối cùng, trong lòng nó và Cao Hành đều nói một câu: Rốt cục gặm xong rồi. Chỉ có điều người phía trước là vui vẻ, người phía sau là cảm khái.
Mà A Tài đang nghĩ tới “Nghiêm tiên sinh” hoàn toàn không chú ý hành vi của hai “Tiểu bằng hữu”.
——————————
Ở một phòng tại khách *** nào đó trong kinh thành, “Cốc cốc cốc…”
“Ai?” Tiểu phụ nhân trong phòng ghé vào cửa hỏi, người này thật quen mặt, đi ra ngoài giả trang thành thục, búi tóc của người có chồng, không ai khác chính là Tiểu Oánh của Lệ Xuân viện.
“Là ta.” Người ngoài cửa đáp.
Nghe ra người quen, Tiểu Oánh vội vàng mở cửa phòng, nghiêng người để người nọ tiến vào. Đối phương nhìn hai bên không thấy người chú ý, liền nhanh chóng bước vào phòng.
“Thiếu gia.” Đóng cửa lại, Tiểu Oánh nói, “Hết thảy đều trong kế hoạch.”
Người nọ nhẹ gật đầu, “Trước mắt ngươi đã bại lộ, ở trong khách *** không được ra ngoài, có việc ta sẽ truyền tin cho ngươi, tiền thuê phòng ta đã thanh toán một tháng, ngươi phải nhẫn nại một tháng nữa.” Người nọ kéo tay Tiểu Oánh, nói.
“Vâng, Tiểu Oánh biết rõ. Đừng nói là một tháng, dù thiếu gia bảo Tiểu Oánh đợi ở đây cả đời, Tiểu Oánh cũng không một câu oán hận, chỉ cần có thể giúp được thiếu gia.” Nước mắt liên tục rơi trên mặt Tiểu Oánh, nàng nhìn nam nhân trước mắt, người mua nàng, cứu nàng, khiến nàng yêu.
“Ân, trễ nhất một tháng nữa ta tới đón ngươi, đến lúc đó kế hoạch hoàn thành, chúng ta có thể cao chạy xa bay.” Người nọ nói.
Tiểu Oánh cảm động gật đầu.
——————————-
Lại nói, tú bà Trương mụ mụ của Lệ Xuân viện mang theo một đám hạ nhân, đầu tiên tìm Tiểu Oánh ở tiền viện và hậu viện, phát hiện nàng đã trốn đi, Trương mụ mụ thịnh nộ, “Trong viện của ta mới chết một người, nghỉ ngơi vài ngày, nên không xem quy củ ra gì phải không, để cho người ta chạy trốn, lần này là Tiểu nha đầu, lần sau có phải là đến cô nương trong nội viện.” Lời tú bà là nói với hộ viện, nhưng cũng nói cho cả người trong nội viện nghe.
“Tranh thủ thời gian bắt người về cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Trương mụ mụ ra lệnh một tiếng, hạ nhân trong nội viện chia nhau đi tìm, lục lọi hai bên đường, khiến cho người đi đường oán giận. Nhưng đối phương người đông thế mạnh, cũng chỉ dám nhỏ giọng chửi bới hai câu.
Thời gian phát sinh những chuyện này, Cao Vấn và Cao chí đang ở nhà chịu phạt. Hai người đứng tấn, trong đầu vẫn suy nghĩ.
“Một nha đầu nho nhỏ sao biết lá trúc đào có độc? Sao nàng lại nghĩ cách trộn lẫn vào trà xanh Lục An để hạ độc? Ta cảm thấy Tiểu Oánh bị người sai sử.” Cao Vấn nói.
“Ngô đại nhân rất quan tâm án tử này, nhiều lần nhờ đệ hỏi thăm tiến triển phá án. Ca nói xem, án tử này có liên quan đến chuyện mất trộm ngân lượng không? Nói không chừng Tiểu Oánh là tai mắt của kẻ đứng sau chuyện này, một khi phát hiện Dung cô nương có hành động liền hạ sát thủ, loại bỏ nàng.” Cao Chí nói.
“Cũng có khả năng, nhưng hiện tại chuyện quan trọng là phải tìm được Tiểu Oánh.” Cao Vấn nhìn về phía trước.
“Nhưng, có một việc đệ không rõ.” Cao Chí nhíu mày.
“Chuyện gì?” Cao Vấn hỏi.
“Dung cô nương nói có chứng cứ muốn giao cho Ngô đại nhân, sau đó nàng bị giết vào ngày hẹn với Ngô đại nhân, rốt cuộc nàng có được chứng cứ từ đâu? Cô nương của Lệ Xuân viện không thể tùy ý đi ra ngoài, nếu người khác đưa cho nàng…… Sau khi gặp Ngô đại nhân, trước khi chết nàng tiếp xúc với những người nào?” Cao Chí phân tích.
“Tú bà nói qua, sau khi gặp Ngô đại nhân, Dung cô nương chỉ gặp bốn người trong nhóm ‘Kinh thành ngũ công tử’, thời gian còn lại đều ở trong phòng. Có thể là một trong bốn người đó cung cấp chứng cứ cho nàng?” Cao Vấn nghĩ.
“Vậy thì phiền toái.” Cao Chí nói, “Chắc chắn cha sẽ không đồng ý cho ca đến quấy rầy bọn họ.”
“Ta không được, vậy để người khác đi.” Cao Vấn tính toán, cười nói.
Cao Chí hiểu ý gật đầu.
Lúc này ba người trong nội viện đã ăn xong cơm chiều, A Tài và Cao Hành đồng thời hắt hơi một cái.
Hai người nhìn đối phương, rồi sờ lên cái mũi.
“Có phải là ngươi lây bệnh cho ta?” Cùng nhau nói.
“Không phải ngươi lây bệnh cho ta sao?”
“Ta không cảm mạo.” Cùng nhau phủ nhận.
“Ta khỏe mạnh vô cùng.”
Hai người lại sờ lên cái mũi, thật trùng hợp a.
Thổ Đậu bị Cao Hành dọa sợ tới mức vùi đầu vào lưng sư phụ.
“Uy, làm gì mà hung dữ với đồ đệ của ta như vậy, ngươi và ta không phải cùng thế hệ sao?” A Tài bảo vệ Thổ Đậu, chống lại Cao Hành.
“.. Phải.” Ý thức được mình dọa nó sợ, Cao Hành hạ giọng.
“Vậy đúng rồi, Thổ Đậu gọi ta sư phụ, gọi ngươi là thúc thúc sai hay sao? Hay ngươi muốn Thổ Đậu gọi ngươi là đại ca, ngươi gọi ta là thúc thúc?” A Tài thân cao không bằng Cao Hành, chỉ có thể nâng cằm biểu hiện khí thế.
“…..” Luận về tài ăn nói, Cao Hành không bằng A Tài, chỉ có thể ngượng ngùng im lặng, nhưng lại nhịn không được lẩm bẩm: “Đây không phải là bảo ta già rồi sao.”
“Ngươi nói cái gì?” A Tài thấy miệng Cao Hành động, nhưng không nghe được hắn nói cái gì.
“Không có, không có gì.” Thấy bộ dáng A Tài như gà mẹ che chở con, Cao Hành thức thời im lặng.
Thổ Đậu ở sau lưng A Tài nghiêng đầu nhìn khuôn mặt thất bại của Cao Hành, nghĩ thầm, tương lai nó nhất định phải cường như sư phụ.
Trong nhà bếp, Cao Vấn và Cao Chí nhặt lê rơi lả tả trên mặt đất, bỏ vào giỏ.
Tài ăn nói của A Tài bọn họ đã được chứng kiến, hai người không có ý định sửa chữa lời của Thổ Đậu. Dù sao hai người bọn họ đều lớn hơn Thổ Đậu mười tuổi, bị gọi là thúc thúc cũng không có gì. Chỉ là vừa rồi mới nghe, bọn họ phản ứng không kịp.
“Đã sắp xếp xong, chúng ta về trước.” Cao Vấn nói.
“Hôm nay các ngươi ở lại ăn bữa cơm?” A Tài nói.
“Không được, ta phải trở lại nha môn, chỉ dựa vào người của Lệ Xuân viện tìm kiếm, ta lo lắng.” Cao Vấn nói.
A Tài gật đầu, cũng không giữ.
“Ta còn có chút việc, lần sau rồi bàn.” Cao Chí nói, hắn còn phải trở về chịu phạt.
“Vậy được rồi.” A Tài cũng không miễn cưỡng. “Đi thong thả a.”
Đợi hai người rời đi, Cao Hành xấu hổ đứng trong nội viện.
“Được rồi, ngươi cũng đừng xấu hổ, vào nhà cầm lê ăn đi.” A Tài biết rõ tính tình của hắn, nói.
“Ta đi gọi tiên sinh ăn lê.” Thổ Đầu chạy vào thư phòng.
A Tài chọn vài quả lê thoạt nhìn thơm ngon, rửa sạch sẽ, đưa cho Cao Hành một quả.
“Không thấy tiên sinh.” Thổ Đậu kinh hô.
“Cái gì?” A Tài hỏi.
“Vừa rồi tiên sinh còn đang ở đây, bây giờ không thấy.” Thổ Đậu cầm tờ giấy, “Chỉ có cái này.”
A Tài đặt lê xuống bàn, lau khô nước trên tay, cầm lấy xem: Tạm thời có việc, lần sau lại học.
“A, tiên sinh có chuyện đi trước.” A Tài nói.
“Tiên sinh đi khi nào?” Sao nó không thấy tiên sinh rời đi.
“Ngạch, đại khái là lúc chúng ta không chú ý, đến ăn lê.” Nói xong đưa cho Thổ Đậu.
Nghiêm tiên sinh này rốt cuộc có thân phận gì?
“Nghiêm tiên sinh kia có vẻ không giống tiên sinh dạy học bình thường.” Cao Hành cắn một miếng lê.
“Vậy ngươi thấy y là gì?” A Tài lơ đãng hỏi.
“Là gì?” Cao Hành nghĩ nghĩ, “Không biết, ta thấy tiên sinh dạy học đều có bộ dáng văn nhược thư sinh, nhưng người nọ lại có loại, có loại… Dù sao không giống người dễ dàng tiếp cận. Y không phải người ngươi quen biết sao?”
“Đúng vậy, ta nhận thức y trước mắt là tiên sinh dạy học.” A Tài đáp.
Cao Hành chỉ nghe đến ‘Đúng vậy’, sau đó lực chú ý chuyển sang Thổ Đậu, chỉ thấy Thổ Đậu hai tay cầm lê, hé miệng gặm một miếng nhỏ, nhai a nhai a nhai, lại hé miệng gặm một miếng nhỏ, nhai a nhai a nhai…. Cái này là dành cả cuộc đời mới có thể gặm hết quả lê a, Cao Hành nghĩ thầm.
Thổ Đậu đang gặm đột nhiên ngẩng đầu, thấy Cao Hành nhìn vào quả lê của nó, thấy trong tay đối phương chỉ còn lại hạt lê, cho là hắn muốn ăn lê của mình, xoay người, đưa lưng về phía Cao Hành, nhanh chóng gặm, sợ bị người đoạt đi.
Cao Hành cũng lặng lẽ chuyển thân, tiếp tục theo dõi nó gặm.
Đợi đến khi Thổ Đậu gặm miếng cuối cùng, trong lòng nó và Cao Hành đều nói một câu: Rốt cục gặm xong rồi. Chỉ có điều người phía trước là vui vẻ, người phía sau là cảm khái.
Mà A Tài đang nghĩ tới “Nghiêm tiên sinh” hoàn toàn không chú ý hành vi của hai “Tiểu bằng hữu”.
——————————
Ở một phòng tại khách *** nào đó trong kinh thành, “Cốc cốc cốc…”
“Ai?” Tiểu phụ nhân trong phòng ghé vào cửa hỏi, người này thật quen mặt, đi ra ngoài giả trang thành thục, búi tóc của người có chồng, không ai khác chính là Tiểu Oánh của Lệ Xuân viện.
“Là ta.” Người ngoài cửa đáp.
Nghe ra người quen, Tiểu Oánh vội vàng mở cửa phòng, nghiêng người để người nọ tiến vào. Đối phương nhìn hai bên không thấy người chú ý, liền nhanh chóng bước vào phòng.
“Thiếu gia.” Đóng cửa lại, Tiểu Oánh nói, “Hết thảy đều trong kế hoạch.”
Người nọ nhẹ gật đầu, “Trước mắt ngươi đã bại lộ, ở trong khách *** không được ra ngoài, có việc ta sẽ truyền tin cho ngươi, tiền thuê phòng ta đã thanh toán một tháng, ngươi phải nhẫn nại một tháng nữa.” Người nọ kéo tay Tiểu Oánh, nói.
“Vâng, Tiểu Oánh biết rõ. Đừng nói là một tháng, dù thiếu gia bảo Tiểu Oánh đợi ở đây cả đời, Tiểu Oánh cũng không một câu oán hận, chỉ cần có thể giúp được thiếu gia.” Nước mắt liên tục rơi trên mặt Tiểu Oánh, nàng nhìn nam nhân trước mắt, người mua nàng, cứu nàng, khiến nàng yêu.
“Ân, trễ nhất một tháng nữa ta tới đón ngươi, đến lúc đó kế hoạch hoàn thành, chúng ta có thể cao chạy xa bay.” Người nọ nói.
Tiểu Oánh cảm động gật đầu.
——————————-
Lại nói, tú bà Trương mụ mụ của Lệ Xuân viện mang theo một đám hạ nhân, đầu tiên tìm Tiểu Oánh ở tiền viện và hậu viện, phát hiện nàng đã trốn đi, Trương mụ mụ thịnh nộ, “Trong viện của ta mới chết một người, nghỉ ngơi vài ngày, nên không xem quy củ ra gì phải không, để cho người ta chạy trốn, lần này là Tiểu nha đầu, lần sau có phải là đến cô nương trong nội viện.” Lời tú bà là nói với hộ viện, nhưng cũng nói cho cả người trong nội viện nghe.
“Tranh thủ thời gian bắt người về cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Trương mụ mụ ra lệnh một tiếng, hạ nhân trong nội viện chia nhau đi tìm, lục lọi hai bên đường, khiến cho người đi đường oán giận. Nhưng đối phương người đông thế mạnh, cũng chỉ dám nhỏ giọng chửi bới hai câu.
Thời gian phát sinh những chuyện này, Cao Vấn và Cao chí đang ở nhà chịu phạt. Hai người đứng tấn, trong đầu vẫn suy nghĩ.
“Một nha đầu nho nhỏ sao biết lá trúc đào có độc? Sao nàng lại nghĩ cách trộn lẫn vào trà xanh Lục An để hạ độc? Ta cảm thấy Tiểu Oánh bị người sai sử.” Cao Vấn nói.
“Ngô đại nhân rất quan tâm án tử này, nhiều lần nhờ đệ hỏi thăm tiến triển phá án. Ca nói xem, án tử này có liên quan đến chuyện mất trộm ngân lượng không? Nói không chừng Tiểu Oánh là tai mắt của kẻ đứng sau chuyện này, một khi phát hiện Dung cô nương có hành động liền hạ sát thủ, loại bỏ nàng.” Cao Chí nói.
“Cũng có khả năng, nhưng hiện tại chuyện quan trọng là phải tìm được Tiểu Oánh.” Cao Vấn nhìn về phía trước.
“Nhưng, có một việc đệ không rõ.” Cao Chí nhíu mày.
“Chuyện gì?” Cao Vấn hỏi.
“Dung cô nương nói có chứng cứ muốn giao cho Ngô đại nhân, sau đó nàng bị giết vào ngày hẹn với Ngô đại nhân, rốt cuộc nàng có được chứng cứ từ đâu? Cô nương của Lệ Xuân viện không thể tùy ý đi ra ngoài, nếu người khác đưa cho nàng…… Sau khi gặp Ngô đại nhân, trước khi chết nàng tiếp xúc với những người nào?” Cao Chí phân tích.
“Tú bà nói qua, sau khi gặp Ngô đại nhân, Dung cô nương chỉ gặp bốn người trong nhóm ‘Kinh thành ngũ công tử’, thời gian còn lại đều ở trong phòng. Có thể là một trong bốn người đó cung cấp chứng cứ cho nàng?” Cao Vấn nghĩ.
“Vậy thì phiền toái.” Cao Chí nói, “Chắc chắn cha sẽ không đồng ý cho ca đến quấy rầy bọn họ.”
“Ta không được, vậy để người khác đi.” Cao Vấn tính toán, cười nói.
Cao Chí hiểu ý gật đầu.
Lúc này ba người trong nội viện đã ăn xong cơm chiều, A Tài và Cao Hành đồng thời hắt hơi một cái.
Hai người nhìn đối phương, rồi sờ lên cái mũi.
“Có phải là ngươi lây bệnh cho ta?” Cùng nhau nói.
“Không phải ngươi lây bệnh cho ta sao?”
“Ta không cảm mạo.” Cùng nhau phủ nhận.
“Ta khỏe mạnh vô cùng.”
Hai người lại sờ lên cái mũi, thật trùng hợp a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.