Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy
Chương 112: Ngoại truyện 1: Mang thai – 1
Đằng La Luyến Nguyệt
02/12/2021
—o0o—
Người trong bệnh thất cũng không ít, nhưng lại im lặng còn để người ta quỷ dị hơn, Harry ngồi trên giường bệnh, nghiêng người kề bên Snape. Thoạt nhìn cậu không có tinh thần như quá khứ, sắc mặt hơi tái nhợt, tuy nói sắc mặt học sinh Slytherin đều tái nhợt nhưng Harry là ngoại lệ, sắc mặt bây giờ của cậu lại không khác gì nhóm rắn nhỏ.
“Snape!” Cửa bệnh thất bị đẩy rầm, chú Sirius vẻ mặt tức giận đi vào.
“Sirius, Harry cần yên tĩnh.” Chú Remus theo sau ngăn cản.
“Buông anh ra Moony, anh muốn làm thịt tên đáng chết kia,” Chú Sirius giãy dụa nói, “Harry mới mười lăm tuổi, anh ta lại dám làm bụng con đỡ đầu nổi lên!” Cho dù khi Harry sinh là mười sáu tuổi nhưng cũng không có nghĩa Snivellus có thể làm vậy.
“Im miệng.” Bà Pomfrey cầm độc dược đi ra quát, “Người mang thai cần im lặng, nếu cậu dám nói lời nào nữa ta sẽ hất cậu ra!”
“Chú Sirius, con không sao, thật sự đó.” Harry mỉm cười với ba đỡ đầu nhà mình, “Chỉ là dạ dày hơi khó chịu mà thôi.”
“Lớp độc dược tiếp theo, không cho đi nữa.” Snape bên cạnh cậu bình tĩnh nói. Nhớ tới bộ dáng lao vội vã ra khỏi lớp học độc dược vừa nãy của Harry, Snape mãi không thể bình tĩnh lại.
Từ sau khi Voldemort chết, toàn bộ giới pháp thuật bình tĩnh rất nhiều, tuy vì bài báo Rita Skeeter khiến Harry càng nổi tiếng nhưng gì thì gì fan hâm mộ điên cuồng Harry cũng không thể vọt vào trường học, Hogwarts vẫn yên ổn hòa bình như trước.
Từ sau khi gặp qua bốn người sáng lập, bầu không khí Hogwarts càng thêm hài hòa. Thỉnh thoảng đã có thể thấy học sinh Gryffindor và Slytherin nói chuyện với nhau mấy câu, cho dù không nhiều nhưng cũng là một hướng rất tốt rồi, đúng không.
Chuyện viết luận văn đã trở thành bài tập mọi người đều làm, sau khi bốn người sáng lập cũng vui vẻ sắp xếp cho bọn nhỏ ‘bài tập ngoài giờ’ rồi phê chữa, chẳng qua dưới Harry ép buộc, cái loại tình huống không ăn không ngủ thức trắng đêm rốt cuộc cũng bị ngăn chặn.
Số lần bọn nhỏ có thể gặp bốn người sáng lập cũng không nhiều lắm, dù sao bốn vị này đã sớm ẩn mình. Nếu không phải Harry giúp đỡ thì có thể bọn họ sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt người khác. Nhưng với bọn nhỏ mà nói, tồn tại của bốn người sáng lập là một loại động lực, là động lực để bọn họ học tập.
Tới một ngày, ở cuối lời bình mỗi luận văn bọn họ viết một câu, “Các trò muốn các trò kiêu ngạo vì mình là học sinh Hogwarts, hay là muốn chúng ta cho các trò kiêu ngạo?” Hỏi lại một câu, sức mạnh học tập của bọn nhỏ càng tăng lên.
Giống như là tâm lý vì được người lớn khen ngợi mà vẫn cố gắng khiến người lớn kiêu ngạo vì mình, bọn họ chưa đủ để cho mọi người biết đến Nhà mình hay trường mình, bọn họ hy vọng để cho người khác khi thấy bọn họ sẽ nghĩ ngay đến bọn họ học trường nào.
Vật báu của bốn người sáng lập không chỉ là Hogwarts mà còn là bọn nhỏ trong Hogwarts nữa.
Sức mạnh học tập của bọn nhỏ càng lớn nên Harry lại thoải mái hơn nhiều, vì ngay cả Colin cũng đang cố gắng khiến mình trở nên mạnh mẽ mà không hề lên kế hoạch làm sao có thể chụp được ảnh cậu nữa, năm thứ năm Harry rất vui vẻ trải qua.
Quan hệ giữa cậu và Snape đã không còn là bí mật, cho nên Harry rõ ràng chuyển vào trong hầm.
Mà hiện tại gần cuối năm thứ năm, chưa tới nửa tháng nữa bọn họ sẽ bắt đầu thi O.W.Ls, khi Harry đang học tiết độc dược cuối cùng của kỳ này, nhưng, khi độc dược thất bại trong vạc của Neville thoát ra một mùi trứng thối và cá thối nồng nặc thì Harry chợt trắng bệch không đợi Snape phản ứng chạy ra khỏi phòng học.
Khi Snape tìm thấy Harry ở phòng vệ sinh nam, Harry còn đang không ngừng nôn.
“Sao lại thế này?” Snape đến gần cậu, lo lắng hỏi.
“Buồn nôn.” Harry dùng nước rửa sạch miệng mình, hàm hồ nói.
“Độc dược trước đó em uống còn khó ngửi hơn cái này,” Snape nhíu mày, “Tới bệnh thất xem sao.” Tuy rằng anh mang theo rất nhiều độc dược bên người nhưng không biết rốt cuộc Harry bị làm sao, anh cũng không dám cho Harry uống độc dược lung tung.
“Không cần.” Harry lắc đầu, “Không có gì to tát cả, chỉ là dạ dày hơi khó chịu thôi.”
“Vẫn đi xem thì hơn.” Snape kiên quyết nói.
Harry rất ít khi vào bệnh thất kiểm tra khi bình thường thế này, cho nên thấy cậu hơi nhợt nhạt đi vào nói cần phải kiểm tra, bà Pomfrey còn tưởng cậu đang nói đùa.
Nhưng Harry thoạt nhìn bình thường nhưng kết quả lại không bình thường tí nào.
“Mang thai?” Harry vô cùng ngạc nhiên nhìn bà Pomfrey, cậu biết bà Pomfrey kiểm tra chưa từng sai nhưng kiểm tra lần này thật sự khiến người ta phải ngạc nhiên, “Con nhớ rõ khi phù thủy nam muốn mang thai phải cần độc dược sinh con.”
“Trên lý thuyết thì đúng,” Bà Pomfrey nói, “Nhưng cũng có trường hợp đặc biệt, khi hai phù thủy nam đều có pháp lực mạnh mẽ, không cần độc dược sinh con cũng có thể mang thai.”
Vì thế, Harry mới có thể ở trong bệnh thất lâu như vậy.
Chú Sirius biết tin từ chỗ cụ Dumbledore, chú chó lớn đang trong Bộ Pháp thuật vứt công việc của mình vọt thẳng tới Hogwarts, liền xuất hiện tình huống vừa nãy.
“Harry, trò định làm gì?” Cụ Dumbledore hỏi.
Harry khẽ nhíu mày, hồi lâu sau nói, “Hiệu trưởng, con có thể xin cùng thi O.W.Ls và N.E.W.T không ạ?”
“Trò định tốt nghiệp trước sao?” Cụ Dumbledore chớp chớp mắt.
“Dạ.” Harry gật gật đầu, “Chắc là có thể chứ ạ?”
“Trong lịch sử Hogwarts quả thật có học sinh tốt nghiệp trước, nếu trò xin thì cũng không phải không thể.” Cụ Dumbledore nói, “Bên Bộ Pháp thuật chắc sẽ cho phép.” Từ sau khi Fudge rơi đài, Bộ Pháp thuật bên kia hành động ít hơn hẳn, sau đó Lucius giở ít thủ đoạn trở thành bộ trưởng cũng không có bao nhiêu người gây rắc rối cho Harry nữa. Có lẽ trong mắt người khác năm thứ năm xin tốt nghiệp trước thì là một chuyện rất đáng cười, nhưng là nếu đặt lên người Kẻ Được Chọn thì sẽ không làm ai ngạc nhiên, dường như bản thân cậu nên làm vậy.
“Làm phiền thầy, giáo sư” Harry gật gật đầu.
“Harry, cậu thật sự phải tốt nghiệp trước sao?” Hermione ở bên cạnh lo lắng.
Hỏi bạn tốt của cậu, tuy ở thế giới Muggle không có đàn ông sinh con nhưng Hermione bác học lại sớm đã tìm hiểu giới pháp thuật biết chuyện này. Tuy loại chuyện này xuất hiện trên người bạn tốt khiến cô rất ngạc nhiên, nhưng cũng không làm cô khó khăn chấp nhận. Hiện tại thay thế sự ngạc nhiên trong lòng lại là lo lắng.
“Ừ,” Harry nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, nơi này đang có một sinh mệnh từ từ trưởng thành, ý nghĩ này khiến lòng cậu vô cùng mềm mại, “Việc học năm thứ sáu sẽ tiêu tốn rất nhiều tinh lực của mình, nên không học thì hơn.” Theo năng lực hiện tại của cậu, qua N.E.W.Ts là quá dễ dàng, cậu muốn yên lòng nuôi lớn đứa nhỏ này.
Snape không nói gì ôm Harry, anh không phản đối quyết định của Harry, anh chỉ lo lắng cơ thể Harry có chịu đựng được hay không thôi, cơ thể mười lăm tuổi mang thai… xương Harry thậm chí còn chưa phát triển hoàn toàn…
“Sev?” Harry nhìn Snape nhíu chặt mày, khẽ ghé vào tai anh kêu, “Sao vậy?”
“Harry,” Snape nhẹ nhàng thở dài, “Rất nguy hiểm.”
“Em biết,” Harry tựa đầu vào cổ Snape, “Nhưng đây là con của chúng ta.” Cho nên muốn nuôi nó lớn lên, ngay giây phút biết được đứa nhỏ này tồn tại, không có chuyện gì quan trọng hơn nó cả.
Biết Harry kiên trì, Snape không nói nữa, ôm chặt Harry đi về hầm.
Ngày tiếp theo, Harry không lên lớp mà ở lại hầm, chăm chú tìm trong đám sách của gia tộc có sách liên quan tới phương diện phù thủy nam sinh con. Nói vậy, phù thủy nam cần phải có độc dược sinh con mới có thể mang thai được, vì bọn họ không có tử cung nên cần độc dược chế tạo một tử cung tạm thời. Nhưng tình huống của Harry rất đặc biệt, vì pháp lực cậu vô cùng mạnh nên mang thai, sau khi mang thai thì độc dược sinh con không hề có hiệu quả với cậu, đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm với cả Harry và đứa con.
Vì không có tử cung, đứa nhỏ sẽ trực tiếp sinh trưởng trong cơ thể Harry. Trong quá trình lớn lên, đứa nhỏ sẽ không hề đắn đo hút pháp lực cơ thể của Harry tạo thành màng bảo hộ chung quanh tránh xương cốt và nội tạng trong cơ thể Harry đè bẹp, Cho đến một tháng trước khi sinh sản, pháp lực Harry sẽ biến mất toàn bộ, sau khi đứa nhỏ được sinh ra mới có thể chậm rãi khôi phục.
Không thể không nói, quyết định Harry tốt nghiệp trước là đúng, vì trong thời gian mang thai tiến vào tháng thứ hai thì cậu cũng xuất hiện hiện tượng pháp lực không ổn định, có nghĩa đứa nhỏ bắt đầu lấy pháp lực dẫn đường bên người mình, sẽ làm pháp lực trong cơ thể Harry hỗn loạn, nên khi đó đũa phép của cậu sẽ dần dần mất đi tác dụng.
Sau khi Salazar bọn họ biết, cũng nhiệt tình đưa ra đủ loại đề nghị cho Harry, năm đó Godric cũng không cần độc dược sinh con mà mang thai đứa nhỏ của Salazar, cho nên ở phương diện này, Godric là người từng trải.
Harry rất thành công vượt qua N.E.W.Ts, so với học sinh năm thứ bảy, cậu bình tĩnh hơn nhiều. Khi ở phòng thi, cậu đã đoán trước được thành tích của mình.
Sau đó Harry tốt nghiệp, và trải qua cuộc sống dưỡng thai.
Mang thai là đủ loại tra tấn với Harry, vì có nghĩa là cậu không thể chơi Quidditch, không thể nghiên cứu pháp thuật hắc ám. Nhưng vì đứa bé trong bụng cậu không còn cách nào phải nhẫn nại.
Nhưng, bị tra tấn không chỉ một mình Harry, ngay cả Snape cũng luôn luôn bị hành hạ, cảm giác mỏi mệt vô cùng.
Tính cách Harry mang thai thay đổi rất lớn, căn bản không bình tĩnh thong dong như thường ngày.
Cái gì, sự bình tĩnh sống hơn hai trăm tuổi làm sao có thể nói biến mất là biến mất được? Vĩnh viễn không nên dùng tiêu chuẩn người thường áp đặt lên Harry – rắc rối – Potter, hiện tại thậm chí cậu không phải có chỉ số thông minh hơn hai trăm tuổi, trong mắt Snape, nói là hai tuổi cũng đã khen cậu rồi ấy chứ. Snape rất nghi ngờ tên nhóc này đang cố gắng phát triển theo hướng trẻ con sơ sinh hóa kìa!
– Hết ngoại truyện 1 –
Người trong bệnh thất cũng không ít, nhưng lại im lặng còn để người ta quỷ dị hơn, Harry ngồi trên giường bệnh, nghiêng người kề bên Snape. Thoạt nhìn cậu không có tinh thần như quá khứ, sắc mặt hơi tái nhợt, tuy nói sắc mặt học sinh Slytherin đều tái nhợt nhưng Harry là ngoại lệ, sắc mặt bây giờ của cậu lại không khác gì nhóm rắn nhỏ.
“Snape!” Cửa bệnh thất bị đẩy rầm, chú Sirius vẻ mặt tức giận đi vào.
“Sirius, Harry cần yên tĩnh.” Chú Remus theo sau ngăn cản.
“Buông anh ra Moony, anh muốn làm thịt tên đáng chết kia,” Chú Sirius giãy dụa nói, “Harry mới mười lăm tuổi, anh ta lại dám làm bụng con đỡ đầu nổi lên!” Cho dù khi Harry sinh là mười sáu tuổi nhưng cũng không có nghĩa Snivellus có thể làm vậy.
“Im miệng.” Bà Pomfrey cầm độc dược đi ra quát, “Người mang thai cần im lặng, nếu cậu dám nói lời nào nữa ta sẽ hất cậu ra!”
“Chú Sirius, con không sao, thật sự đó.” Harry mỉm cười với ba đỡ đầu nhà mình, “Chỉ là dạ dày hơi khó chịu mà thôi.”
“Lớp độc dược tiếp theo, không cho đi nữa.” Snape bên cạnh cậu bình tĩnh nói. Nhớ tới bộ dáng lao vội vã ra khỏi lớp học độc dược vừa nãy của Harry, Snape mãi không thể bình tĩnh lại.
Từ sau khi Voldemort chết, toàn bộ giới pháp thuật bình tĩnh rất nhiều, tuy vì bài báo Rita Skeeter khiến Harry càng nổi tiếng nhưng gì thì gì fan hâm mộ điên cuồng Harry cũng không thể vọt vào trường học, Hogwarts vẫn yên ổn hòa bình như trước.
Từ sau khi gặp qua bốn người sáng lập, bầu không khí Hogwarts càng thêm hài hòa. Thỉnh thoảng đã có thể thấy học sinh Gryffindor và Slytherin nói chuyện với nhau mấy câu, cho dù không nhiều nhưng cũng là một hướng rất tốt rồi, đúng không.
Chuyện viết luận văn đã trở thành bài tập mọi người đều làm, sau khi bốn người sáng lập cũng vui vẻ sắp xếp cho bọn nhỏ ‘bài tập ngoài giờ’ rồi phê chữa, chẳng qua dưới Harry ép buộc, cái loại tình huống không ăn không ngủ thức trắng đêm rốt cuộc cũng bị ngăn chặn.
Số lần bọn nhỏ có thể gặp bốn người sáng lập cũng không nhiều lắm, dù sao bốn vị này đã sớm ẩn mình. Nếu không phải Harry giúp đỡ thì có thể bọn họ sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt người khác. Nhưng với bọn nhỏ mà nói, tồn tại của bốn người sáng lập là một loại động lực, là động lực để bọn họ học tập.
Tới một ngày, ở cuối lời bình mỗi luận văn bọn họ viết một câu, “Các trò muốn các trò kiêu ngạo vì mình là học sinh Hogwarts, hay là muốn chúng ta cho các trò kiêu ngạo?” Hỏi lại một câu, sức mạnh học tập của bọn nhỏ càng tăng lên.
Giống như là tâm lý vì được người lớn khen ngợi mà vẫn cố gắng khiến người lớn kiêu ngạo vì mình, bọn họ chưa đủ để cho mọi người biết đến Nhà mình hay trường mình, bọn họ hy vọng để cho người khác khi thấy bọn họ sẽ nghĩ ngay đến bọn họ học trường nào.
Vật báu của bốn người sáng lập không chỉ là Hogwarts mà còn là bọn nhỏ trong Hogwarts nữa.
Sức mạnh học tập của bọn nhỏ càng lớn nên Harry lại thoải mái hơn nhiều, vì ngay cả Colin cũng đang cố gắng khiến mình trở nên mạnh mẽ mà không hề lên kế hoạch làm sao có thể chụp được ảnh cậu nữa, năm thứ năm Harry rất vui vẻ trải qua.
Quan hệ giữa cậu và Snape đã không còn là bí mật, cho nên Harry rõ ràng chuyển vào trong hầm.
Mà hiện tại gần cuối năm thứ năm, chưa tới nửa tháng nữa bọn họ sẽ bắt đầu thi O.W.Ls, khi Harry đang học tiết độc dược cuối cùng của kỳ này, nhưng, khi độc dược thất bại trong vạc của Neville thoát ra một mùi trứng thối và cá thối nồng nặc thì Harry chợt trắng bệch không đợi Snape phản ứng chạy ra khỏi phòng học.
Khi Snape tìm thấy Harry ở phòng vệ sinh nam, Harry còn đang không ngừng nôn.
“Sao lại thế này?” Snape đến gần cậu, lo lắng hỏi.
“Buồn nôn.” Harry dùng nước rửa sạch miệng mình, hàm hồ nói.
“Độc dược trước đó em uống còn khó ngửi hơn cái này,” Snape nhíu mày, “Tới bệnh thất xem sao.” Tuy rằng anh mang theo rất nhiều độc dược bên người nhưng không biết rốt cuộc Harry bị làm sao, anh cũng không dám cho Harry uống độc dược lung tung.
“Không cần.” Harry lắc đầu, “Không có gì to tát cả, chỉ là dạ dày hơi khó chịu thôi.”
“Vẫn đi xem thì hơn.” Snape kiên quyết nói.
Harry rất ít khi vào bệnh thất kiểm tra khi bình thường thế này, cho nên thấy cậu hơi nhợt nhạt đi vào nói cần phải kiểm tra, bà Pomfrey còn tưởng cậu đang nói đùa.
Nhưng Harry thoạt nhìn bình thường nhưng kết quả lại không bình thường tí nào.
“Mang thai?” Harry vô cùng ngạc nhiên nhìn bà Pomfrey, cậu biết bà Pomfrey kiểm tra chưa từng sai nhưng kiểm tra lần này thật sự khiến người ta phải ngạc nhiên, “Con nhớ rõ khi phù thủy nam muốn mang thai phải cần độc dược sinh con.”
“Trên lý thuyết thì đúng,” Bà Pomfrey nói, “Nhưng cũng có trường hợp đặc biệt, khi hai phù thủy nam đều có pháp lực mạnh mẽ, không cần độc dược sinh con cũng có thể mang thai.”
Vì thế, Harry mới có thể ở trong bệnh thất lâu như vậy.
Chú Sirius biết tin từ chỗ cụ Dumbledore, chú chó lớn đang trong Bộ Pháp thuật vứt công việc của mình vọt thẳng tới Hogwarts, liền xuất hiện tình huống vừa nãy.
“Harry, trò định làm gì?” Cụ Dumbledore hỏi.
Harry khẽ nhíu mày, hồi lâu sau nói, “Hiệu trưởng, con có thể xin cùng thi O.W.Ls và N.E.W.T không ạ?”
“Trò định tốt nghiệp trước sao?” Cụ Dumbledore chớp chớp mắt.
“Dạ.” Harry gật gật đầu, “Chắc là có thể chứ ạ?”
“Trong lịch sử Hogwarts quả thật có học sinh tốt nghiệp trước, nếu trò xin thì cũng không phải không thể.” Cụ Dumbledore nói, “Bên Bộ Pháp thuật chắc sẽ cho phép.” Từ sau khi Fudge rơi đài, Bộ Pháp thuật bên kia hành động ít hơn hẳn, sau đó Lucius giở ít thủ đoạn trở thành bộ trưởng cũng không có bao nhiêu người gây rắc rối cho Harry nữa. Có lẽ trong mắt người khác năm thứ năm xin tốt nghiệp trước thì là một chuyện rất đáng cười, nhưng là nếu đặt lên người Kẻ Được Chọn thì sẽ không làm ai ngạc nhiên, dường như bản thân cậu nên làm vậy.
“Làm phiền thầy, giáo sư” Harry gật gật đầu.
“Harry, cậu thật sự phải tốt nghiệp trước sao?” Hermione ở bên cạnh lo lắng.
Hỏi bạn tốt của cậu, tuy ở thế giới Muggle không có đàn ông sinh con nhưng Hermione bác học lại sớm đã tìm hiểu giới pháp thuật biết chuyện này. Tuy loại chuyện này xuất hiện trên người bạn tốt khiến cô rất ngạc nhiên, nhưng cũng không làm cô khó khăn chấp nhận. Hiện tại thay thế sự ngạc nhiên trong lòng lại là lo lắng.
“Ừ,” Harry nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, nơi này đang có một sinh mệnh từ từ trưởng thành, ý nghĩ này khiến lòng cậu vô cùng mềm mại, “Việc học năm thứ sáu sẽ tiêu tốn rất nhiều tinh lực của mình, nên không học thì hơn.” Theo năng lực hiện tại của cậu, qua N.E.W.Ts là quá dễ dàng, cậu muốn yên lòng nuôi lớn đứa nhỏ này.
Snape không nói gì ôm Harry, anh không phản đối quyết định của Harry, anh chỉ lo lắng cơ thể Harry có chịu đựng được hay không thôi, cơ thể mười lăm tuổi mang thai… xương Harry thậm chí còn chưa phát triển hoàn toàn…
“Sev?” Harry nhìn Snape nhíu chặt mày, khẽ ghé vào tai anh kêu, “Sao vậy?”
“Harry,” Snape nhẹ nhàng thở dài, “Rất nguy hiểm.”
“Em biết,” Harry tựa đầu vào cổ Snape, “Nhưng đây là con của chúng ta.” Cho nên muốn nuôi nó lớn lên, ngay giây phút biết được đứa nhỏ này tồn tại, không có chuyện gì quan trọng hơn nó cả.
Biết Harry kiên trì, Snape không nói nữa, ôm chặt Harry đi về hầm.
Ngày tiếp theo, Harry không lên lớp mà ở lại hầm, chăm chú tìm trong đám sách của gia tộc có sách liên quan tới phương diện phù thủy nam sinh con. Nói vậy, phù thủy nam cần phải có độc dược sinh con mới có thể mang thai được, vì bọn họ không có tử cung nên cần độc dược chế tạo một tử cung tạm thời. Nhưng tình huống của Harry rất đặc biệt, vì pháp lực cậu vô cùng mạnh nên mang thai, sau khi mang thai thì độc dược sinh con không hề có hiệu quả với cậu, đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm với cả Harry và đứa con.
Vì không có tử cung, đứa nhỏ sẽ trực tiếp sinh trưởng trong cơ thể Harry. Trong quá trình lớn lên, đứa nhỏ sẽ không hề đắn đo hút pháp lực cơ thể của Harry tạo thành màng bảo hộ chung quanh tránh xương cốt và nội tạng trong cơ thể Harry đè bẹp, Cho đến một tháng trước khi sinh sản, pháp lực Harry sẽ biến mất toàn bộ, sau khi đứa nhỏ được sinh ra mới có thể chậm rãi khôi phục.
Không thể không nói, quyết định Harry tốt nghiệp trước là đúng, vì trong thời gian mang thai tiến vào tháng thứ hai thì cậu cũng xuất hiện hiện tượng pháp lực không ổn định, có nghĩa đứa nhỏ bắt đầu lấy pháp lực dẫn đường bên người mình, sẽ làm pháp lực trong cơ thể Harry hỗn loạn, nên khi đó đũa phép của cậu sẽ dần dần mất đi tác dụng.
Sau khi Salazar bọn họ biết, cũng nhiệt tình đưa ra đủ loại đề nghị cho Harry, năm đó Godric cũng không cần độc dược sinh con mà mang thai đứa nhỏ của Salazar, cho nên ở phương diện này, Godric là người từng trải.
Harry rất thành công vượt qua N.E.W.Ts, so với học sinh năm thứ bảy, cậu bình tĩnh hơn nhiều. Khi ở phòng thi, cậu đã đoán trước được thành tích của mình.
Sau đó Harry tốt nghiệp, và trải qua cuộc sống dưỡng thai.
Mang thai là đủ loại tra tấn với Harry, vì có nghĩa là cậu không thể chơi Quidditch, không thể nghiên cứu pháp thuật hắc ám. Nhưng vì đứa bé trong bụng cậu không còn cách nào phải nhẫn nại.
Nhưng, bị tra tấn không chỉ một mình Harry, ngay cả Snape cũng luôn luôn bị hành hạ, cảm giác mỏi mệt vô cùng.
Tính cách Harry mang thai thay đổi rất lớn, căn bản không bình tĩnh thong dong như thường ngày.
Cái gì, sự bình tĩnh sống hơn hai trăm tuổi làm sao có thể nói biến mất là biến mất được? Vĩnh viễn không nên dùng tiêu chuẩn người thường áp đặt lên Harry – rắc rối – Potter, hiện tại thậm chí cậu không phải có chỉ số thông minh hơn hai trăm tuổi, trong mắt Snape, nói là hai tuổi cũng đã khen cậu rồi ấy chứ. Snape rất nghi ngờ tên nhóc này đang cố gắng phát triển theo hướng trẻ con sơ sinh hóa kìa!
– Hết ngoại truyện 1 –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.