Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy
Chương 86: Victor Krum
Đằng La Luyến Nguyệt
02/12/2021
Vì Harry và Snape định trực tiếp độn thổ tới nơi đấu Quidditch nên Harry cũng không cần phải dậy quá sớm như năm đó nữa.
Sáng sớm nhiệt độ không khí bắt đầu tăng trở lại, Harry đang ngủ say đá văng chăn trên người, lăn khỏi chỗ mình đã ngủ đêm qua, tìm kiếm sự mát lạnh.
Khi Snape đẩy cửa ra chỉ thấy Harry mặc quần con đang nằm sấp xuống giang tay giang chân, cái lưng bóng loáng ở trên, anh co rút khóe miệng búng tay một cái, một quả cầu nước xuất hiện ở phía trên Harry, dừng một giây rồi vỡ ra, xối lên lưng Harry.
“Á, tất thối của Merlin, chuyện gì vậy!” Harry nhảy dựng lên kêu to, nháy mắt toàn bộ sự buồn ngủ bị đánh vỡ.
Snape lại dùng pháp thuật không đũa phép không tiếng động, cái chăn tuột từ trên người Harry xuống lập tức trở nên khô ráo, chỉ là Snape quên mất làm khô những hạt nước trên người Harry cho nên cái quần con bị ướt dính chặt vào cơ thể Harry, bao vòng quanh cái mông hoàn mỹ của Harry, cộng thêm thù du bị nước lạnh kích thích đứng thẳng lên, có vẻ phá lệ mê người trên da thịt trắng nõn.
Snape hít sâu một hơi, hơi hơi híp mắt lại, khô khốc nói, “Ta nghĩ, Kẻ Được Chọn còn biết hôm nay chúng ta còn có một chuyến đi khác.”
“Ôi, nhưng anh cũng không thể dùng loại phương pháp này đến đánh thức em chứ.” Harry oán giận nói, sờ soạng đũa phép của mình rồi ếm cho bản thân một thần chú khô ráo. Tuy nhiệt độ sáng sớm đã trở lại nhưng một bát nước lạnh hắt xuống người cũng khiến người ta không chịu nổi, Harry cảm thấy mình cần phải tắm nước ấm một lúc nhưng không đợi Harry xuống giường thì Snape đã lướt qua cậu như một trận gió, đi vào trong phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Harry khó hiểu nhìn cánh cửa đóng chặt, nghe tiếng nước chảy ra, “Xí, đây là chuyện gì vây? Anh muốn tắm rửa cũng không nên đánh thức em dậy chứ?”
Trong phòng tắm, Snape từ từ nhắm hai mắt lại mặc nước lạnh chạy dọc toàn thân, nhưng cho dù toàn thân đã phát run nhưng nơi đó vẫn nóng rực dọa người, dưới vòi phun anh thở ra một hơi, hai tay nắm chặt cảm thấy hơi đau đớn.
Tên nhóc đáng chết lại có thể bán nude lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh, tên nhóc kia không biết mình sẽ bị ảnh hưởng bởi cậu sao? Vì sao đã sống hơn hai trăm năm rồi mà vẫn còn ngốc ở tình cảm thế này!
Snape dùng thần chú làm nước dừng lại, trong lòng phẫn hận nghĩ.
Bên ngoài, Harry đợi một lúc vẫn chưa thấy Snape đi ra, nhún vai với cửa phòng tắm, thay quần áo rồi ếm thêm thần chú giữ ấm cho bản thân – đến bây giờ cậu vẫn còn lạnh đây này, nước mà Snape xối lên cậu đến tột cùng là có nhiệt độ thấp đến thế nào?
Khi Snape đi ra mặt đen sì, Harry đã ăn xong bữa sáng trở lại, cậu nhìn nhìn phòng tắm, nơi đó không có hơi nóng bốc ra, Harry càng thêm khó hiểu, người này lại đi tắm nước lạnh vào sáng sớm, rốt cuộc là vì sao chứ? Hơn nữa sáng sớm anh cho cậu xem cái sắc mặt đó là thế nào?
“Em nói này Sev, anh làm sao vậy?” Harry khó hiểu hỏi.
Snape không trả lời, chỉ nhìn nhìn thời gian, “Chúng ta nên xuất phát.”
Nói xong thu nhỏ hành lý mang theo, trực tiếp độn thổ.
Hôm nay người này làm sao vậy? Harry đầy mờ mịt độn thổ theo Snape, rất khó hiểu với hành động khác thường của đối phương vào sáng nay.
Đi vào nơi tổ chức Cúp Quidditch thế giới Harry và Snape nhanh chóng dựng xong lều của mình, sau đó Harry rời khỏi lều. Bây giờ còn chưa đến giữa trưa, cậu muốn đi dạo xung quanh một chút, mà Snape không đi cùng cậu, chỉ đọc sách trong lều, cũng chỉ tùy ý nhìn thoáng qua Harry rời đi.
Cho dù chưa tới giữa trưa nhưng nơi này đã có rất nhiều người, mọi người đều đang hưng trí bừng bừng thảo luận trận đấu sắp bắt đầu, cho dù quý tộc thường ngày cao quý thế nào cũng không thể che dấu sự chờ mong.
Mười phút sau Harry tìm được Draco và Blaise.
“Buổi trưa tốt lành, hai cậu.” Harry cười đi qua, “Nghỉ hè trôi qua thế nào?”
“Buổi trưa tốt lành, Harry!” Hai người đáp lại Harry.
“Mình dám nói mấy ngày kế tiếp sẽ là hồi ức đáng giá nhất trong quãng thời gian này của mình đó.” Draco vẫn duy trì nụ cười vừa phải khiến Harry bất đắc dĩ lắc đầu.
Draco say mê Quidditch còn hơn cả kiếp trước, nếu không phải là người thừa kế gia tộc Malfoy thì kiếp trước sau khi tốt nghiệp cậu sẽ giống Harry gia nhập đội bóng Quidditch vòng quanh thế giới rồi. Muốn làm Draco say mê cuồng nhiệt Quidditch – thứ đáng giá vui vẻ trong cuộc sống của cậu lại phải duy trì nụ cười quý tộc, thật sự làm khó cậu.
“Chỉ có hai người các cậu thôi sao?” Harry nhìn nhìn xung quanh bọn họ hỏi.
“Ba đang thảo luận với bộ trưởng,” Draco nói, “Mẹ mình thì đang nói chuyện với mẹ của Blaise.”
“Pansy vẫn chưa đến,” Blaise lấy cớ, “Chắc là chiều sẽ đến thôi, Harry à, cậu có nhìn thấy Ron bọn họ không?”
“Nếu muốn tìm bọn họ thì chúng ta phải xuống dưới rồi.” Dường như đã trở thành quy tắc, các quý tộc chiếm vị trí tương đối tốt ở sườn đồi trên, mà phù thủy khác thì dựng lều ở sườn đồi phía dưới, “Vừa lúc giờ có thời gian, chúng ta tùy tiện đi một chút xem sao?” Nói là tùy tiện đi, thật ra chỉ đi tìm hai người kia mà thôi.
“Dù sao cũng rảnh không có chuyện gì.” Blaise ngoài miệng nói, Draco phụ họa gật gật đầu, Harry thấy không rõ vẻ mặt của cậu.
Càng đi xuống dưới thì lều cũng ngày càng nhiều, đám người cũng ngày càng đông đúc, tiếng ồn ào chung quanh làm Draco và Blaise phải nhíu mày.
Càng ngày cũng càng nhiều người chào hỏi bọn họ, chủ yếu là Ravenclaw và Hufflepuff, Gryffindor cũng có vài người. Mấy năm qua vì quan hệ giữa Ron và đám người Harry nên quan hệ giữa hai Nhà dịu đi rất nhiều, cho dù gặp mặt vẫn không nói năng gì nhưng chuyện chửi rủa lẫn nhau cũng không còn xảy ra nữa.
Khi đám Harry tìm được Ron và Hermione đã là dường như đi đến chân đồi.
Ron và Hermione đang nói gì đó với một người, thoạt nhìn Ron rất hưng phấn, ngay cả Hermione cũng tươi cười đầy mặt. Ánh mắt Draco và Blaise dần dần lạnh lùng, trong ánh mắt tràn ngập địch ý với người chỉ thấy bóng dáng không rõ gương mặt kia.
Trên người hai người tản mát ra lãnh ý khiến Harry bất đắc dĩ một trận, cậu dẫn theo hai người bạn tốt đi tới chỗ Hermione bọn họ.
“Harry!” Hermione tinh mắt lập tức thấy cậu, “Chúng mình vừa mới nhắc tới cậu và Draco với Krum mà các cậu đã tới rồi.”
Victor Krum!
Harry hơi kinh ngạc với thân phận đối phương, trong trí nhớ của cậu, khi bọn họ đi xem trận Cúp Quidditch thế giới thì Ron và Hermione cũng chưa quen Krum, phải đến tận khi cuộc thi Tam Pháp thuật ở đầu năm tư mới bắt đầu xuất hiện cùng Krum. Nhưng hiện tại hiển hiên chuyện này cũng thay đổi, trước khi đến trường Hermione và Ron đã gặp Krum rồi, hơn nữa hai bên dường như còn nói chuyện phiếm rất vui vẻ.
“Nhắc tới chúng mình làm gì thế?” Cho dù kinh ngạc trong lòng nhưng mặt Harry vẫn không đổi, hơi khó hiểu hỏi.
“Nói hai cậu là cầu thủ Quidditch giỏi nhất trong trường học chúng ta đó,” Hermione mỉm cười nói, rồi cô xoay người giới thiệu cho Krum, “Đây là Harry Potter và Draco Malfoy mà chúng ta vừa mới nhắc đến đó, một người khác là bạn tốt của chúng tôi ở trường học, Blaise Zabini.”
“Rất vui vì được gặp các cậu, tôi là Victor Krum.” Tiếng Anh của Krum tốt hơn nhiều trong ấn tượng của cậu, anh giới thiệu mình rất lưu loát, không hề tạm dừng, “Theo Hermione nói thì các cậu chơi Quidditch rất giỏi.”
“Tôi cũng rất vui có thể nhận được đánh giá như vậy từ bạn tốt của mình.” Harry mỉm cười đáp lại, Draco bên cạnh cậu chỉ đơn giản gật nhẹ đầu rồi bình tĩnh không nói lời nào, nhưng cậu che dấu địch ý của mình rất tốt, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy một vị quý tộc nhỏ khinh thường mở miệng nói chuyện mà thôi.
“Chỉ mong chúng ta sẽ có thời gian có thể đấu một hồi, tôi rất chờ mong điều này.” Krum hiền hòa nói.
“Nếu có cơ hội như vậy, đương nhiên là tốt rồi.” Harry tất nhiên hiểu được ‘chỉ mong’ của đối phương nói là cái gì, xem ra học sinh bên Đức đã biết chuyện Tam Pháp thuật được diễn ra, nên Krum nói ‘có thời gian’ hẳn là chỉ sau khi khai giảng anh ta làm đại diện cho Durmstrang vào Hogwarts rồi.
Thoạt nhìn Krum dường như có ấn tượng rất tốt với Harry hiền lành lễ phép, anh cười nói với Harry vài câu có liên quan đến Quidditch, sau khi nghe xong lời giải thích độc đáo của Harry thì tia sáng trong mắt liền biến thành thưởng thức, Ron ở bên cạnh cũng thỉnh thoảng nói xen vài câu, nhất thời ba người nói chuyện rất vui vẻ.
Mà Ron càng thảo luận về Quidditch càng vui vẻ rõ ràng đã bỏ qua Blaise ở bên cạnh mặt càng ngày càng đen.
Cho đến tận khi có người tìm Victor Krum, Krum mới có lý do kết thúc đề tài, “Chờ mong lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta, Harry.” Anh đã xưng tên cúng cơm của Harry.
Harry gật gật đầu, chào tạm biệt với Krum.
Krum đi rồi, Blaise cầm áo Ron, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Các cậu cứ đi trước, mình tìm tên nhóc này có việc.”
“Này này này, cậu buông ra, thế này mình rất khó chịu!” Ron bị nhấc áo biến thành không thở nổi giãy dụa.
Blaise không buông cậu ra, kéo Ron tới trong rừng cây nhỏ ở gần đó.
Harry chớp chớp mát, “Bọn họ sẽ không sao chứ?”
Draco nhún nhún vai, “Mình về đây.” Cậu không tùy ý làm được như Blaise, hơn nữa cậu cũng không thể nào đi kéo áo một cô gái được… Ôi không, đáng chết, cậu tuyệt đối không có ý muốn kéo áo Granger để nói chuyện với đối phương – Draco lừa mình dối người lắc đầu đi xa.
“Cậu ấy làm sao vậy?” Hermione khó hiểu nhìn về phía Harry.
Harry cũng khó hiểu lắc đầu, “Không nói cái này nữa, dẫn mình tới lều bác Weasley đi, mình đi chào bác Wealsey một chút, Ron hẳn không về ngay được đâu.”
Nhìn nhìn về phía rừng cây, xác định Ron và Blaise thật sự không đi ra, Hermione gật gật đầu.
Vị nữ phù thủy thông minh này rõ ràng biết một ít gì đó với chuyện giữa Ron và Blaise nên cô cũng không lo lắng Ron sẽ xảy ra chuyện gì.
Hermione dẫn Harry đến lều gia đình Weasley, ở đó Harry được chào đón nhiệt liệt, bác Molly vẫn cảm thán cơ thể cậu không béo lên chút nào như cũ, nhiệt tình mời cậu cùng ăn, hơn nữa cứ gắp thức ăn liên tục vào bát Harry, làm cho đôi song sinh kẻ xướng người họa kêu to không công bằng, chẳng qua mọi người cũng biết bọn họ đang nói đùa chứ không tưởng thật.
Harry từ đầu tới cuối vẫn hiền hòa mỉm cười, thái độ cực lễ phép làm bác Molly khen không ngớt, trực tiếp cảm thán vì sao con nhà mình không đứa nào giống Harry để người ta bớt lo lắng.
Harry về lều của mình vào chiều tối, Snape không ở đó, để lại một tờ giấy nói là tới nơi Lucius, sau khi xem xong cậu đi làm bữa tối – nghĩ đến công việc của Lucius hôm nay, người yêu nhà mình hẳn sẽ không thích ngồi chung bàn ăn với Fudge, cho nên vẫn làm đồ ăn xong xuôi, nếu không thì cũng có thể ăn khuya mà.
Không ngoài dự đoán của Harry, khi Snape trở về trực tiếp ngồi lên bàn ăn – anh không muốn ngồi chung bàn ăn với Fudge, nhất là khi đối phương lại dẫn theo Umbridge.
Đã sắp bắt đầu Cúp Quidditch thế giới, Harry thu dọn tốt tất cả trong lều, mang theo đũa phép của mình – lần này cậu sẽ không ngốc đến nỗi đặt đũa phép vào túi quần sau – lôi kéo Snape không tình nguyện rời khỏi lều trại đi về sân đấu.
– Hết chương 85 –
Tác giả có lời muốn nói: vì thế Ron dưới tình huống như vậy bị Blaise lôi ra, về phần Draco, mọi người không biết theo tính tình không được tự nhiên của Draco thì cậu ấy cần phải một chút xúc tác sao? Mà hỗn loạn sau Cúp Quidditch thế giới…hắc hắc. Về phần vì sao muốn sắp xếp Krum gặp Harry trước [nhìn trời] bởi vì ta muốn thử xem giáo sư nếu đánh nghiêng bình dấm chua thì hương vị sẽ thế nào đó mà.
Sáng sớm nhiệt độ không khí bắt đầu tăng trở lại, Harry đang ngủ say đá văng chăn trên người, lăn khỏi chỗ mình đã ngủ đêm qua, tìm kiếm sự mát lạnh.
Khi Snape đẩy cửa ra chỉ thấy Harry mặc quần con đang nằm sấp xuống giang tay giang chân, cái lưng bóng loáng ở trên, anh co rút khóe miệng búng tay một cái, một quả cầu nước xuất hiện ở phía trên Harry, dừng một giây rồi vỡ ra, xối lên lưng Harry.
“Á, tất thối của Merlin, chuyện gì vậy!” Harry nhảy dựng lên kêu to, nháy mắt toàn bộ sự buồn ngủ bị đánh vỡ.
Snape lại dùng pháp thuật không đũa phép không tiếng động, cái chăn tuột từ trên người Harry xuống lập tức trở nên khô ráo, chỉ là Snape quên mất làm khô những hạt nước trên người Harry cho nên cái quần con bị ướt dính chặt vào cơ thể Harry, bao vòng quanh cái mông hoàn mỹ của Harry, cộng thêm thù du bị nước lạnh kích thích đứng thẳng lên, có vẻ phá lệ mê người trên da thịt trắng nõn.
Snape hít sâu một hơi, hơi hơi híp mắt lại, khô khốc nói, “Ta nghĩ, Kẻ Được Chọn còn biết hôm nay chúng ta còn có một chuyến đi khác.”
“Ôi, nhưng anh cũng không thể dùng loại phương pháp này đến đánh thức em chứ.” Harry oán giận nói, sờ soạng đũa phép của mình rồi ếm cho bản thân một thần chú khô ráo. Tuy nhiệt độ sáng sớm đã trở lại nhưng một bát nước lạnh hắt xuống người cũng khiến người ta không chịu nổi, Harry cảm thấy mình cần phải tắm nước ấm một lúc nhưng không đợi Harry xuống giường thì Snape đã lướt qua cậu như một trận gió, đi vào trong phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Harry khó hiểu nhìn cánh cửa đóng chặt, nghe tiếng nước chảy ra, “Xí, đây là chuyện gì vây? Anh muốn tắm rửa cũng không nên đánh thức em dậy chứ?”
Trong phòng tắm, Snape từ từ nhắm hai mắt lại mặc nước lạnh chạy dọc toàn thân, nhưng cho dù toàn thân đã phát run nhưng nơi đó vẫn nóng rực dọa người, dưới vòi phun anh thở ra một hơi, hai tay nắm chặt cảm thấy hơi đau đớn.
Tên nhóc đáng chết lại có thể bán nude lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh, tên nhóc kia không biết mình sẽ bị ảnh hưởng bởi cậu sao? Vì sao đã sống hơn hai trăm năm rồi mà vẫn còn ngốc ở tình cảm thế này!
Snape dùng thần chú làm nước dừng lại, trong lòng phẫn hận nghĩ.
Bên ngoài, Harry đợi một lúc vẫn chưa thấy Snape đi ra, nhún vai với cửa phòng tắm, thay quần áo rồi ếm thêm thần chú giữ ấm cho bản thân – đến bây giờ cậu vẫn còn lạnh đây này, nước mà Snape xối lên cậu đến tột cùng là có nhiệt độ thấp đến thế nào?
Khi Snape đi ra mặt đen sì, Harry đã ăn xong bữa sáng trở lại, cậu nhìn nhìn phòng tắm, nơi đó không có hơi nóng bốc ra, Harry càng thêm khó hiểu, người này lại đi tắm nước lạnh vào sáng sớm, rốt cuộc là vì sao chứ? Hơn nữa sáng sớm anh cho cậu xem cái sắc mặt đó là thế nào?
“Em nói này Sev, anh làm sao vậy?” Harry khó hiểu hỏi.
Snape không trả lời, chỉ nhìn nhìn thời gian, “Chúng ta nên xuất phát.”
Nói xong thu nhỏ hành lý mang theo, trực tiếp độn thổ.
Hôm nay người này làm sao vậy? Harry đầy mờ mịt độn thổ theo Snape, rất khó hiểu với hành động khác thường của đối phương vào sáng nay.
Đi vào nơi tổ chức Cúp Quidditch thế giới Harry và Snape nhanh chóng dựng xong lều của mình, sau đó Harry rời khỏi lều. Bây giờ còn chưa đến giữa trưa, cậu muốn đi dạo xung quanh một chút, mà Snape không đi cùng cậu, chỉ đọc sách trong lều, cũng chỉ tùy ý nhìn thoáng qua Harry rời đi.
Cho dù chưa tới giữa trưa nhưng nơi này đã có rất nhiều người, mọi người đều đang hưng trí bừng bừng thảo luận trận đấu sắp bắt đầu, cho dù quý tộc thường ngày cao quý thế nào cũng không thể che dấu sự chờ mong.
Mười phút sau Harry tìm được Draco và Blaise.
“Buổi trưa tốt lành, hai cậu.” Harry cười đi qua, “Nghỉ hè trôi qua thế nào?”
“Buổi trưa tốt lành, Harry!” Hai người đáp lại Harry.
“Mình dám nói mấy ngày kế tiếp sẽ là hồi ức đáng giá nhất trong quãng thời gian này của mình đó.” Draco vẫn duy trì nụ cười vừa phải khiến Harry bất đắc dĩ lắc đầu.
Draco say mê Quidditch còn hơn cả kiếp trước, nếu không phải là người thừa kế gia tộc Malfoy thì kiếp trước sau khi tốt nghiệp cậu sẽ giống Harry gia nhập đội bóng Quidditch vòng quanh thế giới rồi. Muốn làm Draco say mê cuồng nhiệt Quidditch – thứ đáng giá vui vẻ trong cuộc sống của cậu lại phải duy trì nụ cười quý tộc, thật sự làm khó cậu.
“Chỉ có hai người các cậu thôi sao?” Harry nhìn nhìn xung quanh bọn họ hỏi.
“Ba đang thảo luận với bộ trưởng,” Draco nói, “Mẹ mình thì đang nói chuyện với mẹ của Blaise.”
“Pansy vẫn chưa đến,” Blaise lấy cớ, “Chắc là chiều sẽ đến thôi, Harry à, cậu có nhìn thấy Ron bọn họ không?”
“Nếu muốn tìm bọn họ thì chúng ta phải xuống dưới rồi.” Dường như đã trở thành quy tắc, các quý tộc chiếm vị trí tương đối tốt ở sườn đồi trên, mà phù thủy khác thì dựng lều ở sườn đồi phía dưới, “Vừa lúc giờ có thời gian, chúng ta tùy tiện đi một chút xem sao?” Nói là tùy tiện đi, thật ra chỉ đi tìm hai người kia mà thôi.
“Dù sao cũng rảnh không có chuyện gì.” Blaise ngoài miệng nói, Draco phụ họa gật gật đầu, Harry thấy không rõ vẻ mặt của cậu.
Càng đi xuống dưới thì lều cũng ngày càng nhiều, đám người cũng ngày càng đông đúc, tiếng ồn ào chung quanh làm Draco và Blaise phải nhíu mày.
Càng ngày cũng càng nhiều người chào hỏi bọn họ, chủ yếu là Ravenclaw và Hufflepuff, Gryffindor cũng có vài người. Mấy năm qua vì quan hệ giữa Ron và đám người Harry nên quan hệ giữa hai Nhà dịu đi rất nhiều, cho dù gặp mặt vẫn không nói năng gì nhưng chuyện chửi rủa lẫn nhau cũng không còn xảy ra nữa.
Khi đám Harry tìm được Ron và Hermione đã là dường như đi đến chân đồi.
Ron và Hermione đang nói gì đó với một người, thoạt nhìn Ron rất hưng phấn, ngay cả Hermione cũng tươi cười đầy mặt. Ánh mắt Draco và Blaise dần dần lạnh lùng, trong ánh mắt tràn ngập địch ý với người chỉ thấy bóng dáng không rõ gương mặt kia.
Trên người hai người tản mát ra lãnh ý khiến Harry bất đắc dĩ một trận, cậu dẫn theo hai người bạn tốt đi tới chỗ Hermione bọn họ.
“Harry!” Hermione tinh mắt lập tức thấy cậu, “Chúng mình vừa mới nhắc tới cậu và Draco với Krum mà các cậu đã tới rồi.”
Victor Krum!
Harry hơi kinh ngạc với thân phận đối phương, trong trí nhớ của cậu, khi bọn họ đi xem trận Cúp Quidditch thế giới thì Ron và Hermione cũng chưa quen Krum, phải đến tận khi cuộc thi Tam Pháp thuật ở đầu năm tư mới bắt đầu xuất hiện cùng Krum. Nhưng hiện tại hiển hiên chuyện này cũng thay đổi, trước khi đến trường Hermione và Ron đã gặp Krum rồi, hơn nữa hai bên dường như còn nói chuyện phiếm rất vui vẻ.
“Nhắc tới chúng mình làm gì thế?” Cho dù kinh ngạc trong lòng nhưng mặt Harry vẫn không đổi, hơi khó hiểu hỏi.
“Nói hai cậu là cầu thủ Quidditch giỏi nhất trong trường học chúng ta đó,” Hermione mỉm cười nói, rồi cô xoay người giới thiệu cho Krum, “Đây là Harry Potter và Draco Malfoy mà chúng ta vừa mới nhắc đến đó, một người khác là bạn tốt của chúng tôi ở trường học, Blaise Zabini.”
“Rất vui vì được gặp các cậu, tôi là Victor Krum.” Tiếng Anh của Krum tốt hơn nhiều trong ấn tượng của cậu, anh giới thiệu mình rất lưu loát, không hề tạm dừng, “Theo Hermione nói thì các cậu chơi Quidditch rất giỏi.”
“Tôi cũng rất vui có thể nhận được đánh giá như vậy từ bạn tốt của mình.” Harry mỉm cười đáp lại, Draco bên cạnh cậu chỉ đơn giản gật nhẹ đầu rồi bình tĩnh không nói lời nào, nhưng cậu che dấu địch ý của mình rất tốt, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy một vị quý tộc nhỏ khinh thường mở miệng nói chuyện mà thôi.
“Chỉ mong chúng ta sẽ có thời gian có thể đấu một hồi, tôi rất chờ mong điều này.” Krum hiền hòa nói.
“Nếu có cơ hội như vậy, đương nhiên là tốt rồi.” Harry tất nhiên hiểu được ‘chỉ mong’ của đối phương nói là cái gì, xem ra học sinh bên Đức đã biết chuyện Tam Pháp thuật được diễn ra, nên Krum nói ‘có thời gian’ hẳn là chỉ sau khi khai giảng anh ta làm đại diện cho Durmstrang vào Hogwarts rồi.
Thoạt nhìn Krum dường như có ấn tượng rất tốt với Harry hiền lành lễ phép, anh cười nói với Harry vài câu có liên quan đến Quidditch, sau khi nghe xong lời giải thích độc đáo của Harry thì tia sáng trong mắt liền biến thành thưởng thức, Ron ở bên cạnh cũng thỉnh thoảng nói xen vài câu, nhất thời ba người nói chuyện rất vui vẻ.
Mà Ron càng thảo luận về Quidditch càng vui vẻ rõ ràng đã bỏ qua Blaise ở bên cạnh mặt càng ngày càng đen.
Cho đến tận khi có người tìm Victor Krum, Krum mới có lý do kết thúc đề tài, “Chờ mong lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta, Harry.” Anh đã xưng tên cúng cơm của Harry.
Harry gật gật đầu, chào tạm biệt với Krum.
Krum đi rồi, Blaise cầm áo Ron, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Các cậu cứ đi trước, mình tìm tên nhóc này có việc.”
“Này này này, cậu buông ra, thế này mình rất khó chịu!” Ron bị nhấc áo biến thành không thở nổi giãy dụa.
Blaise không buông cậu ra, kéo Ron tới trong rừng cây nhỏ ở gần đó.
Harry chớp chớp mát, “Bọn họ sẽ không sao chứ?”
Draco nhún nhún vai, “Mình về đây.” Cậu không tùy ý làm được như Blaise, hơn nữa cậu cũng không thể nào đi kéo áo một cô gái được… Ôi không, đáng chết, cậu tuyệt đối không có ý muốn kéo áo Granger để nói chuyện với đối phương – Draco lừa mình dối người lắc đầu đi xa.
“Cậu ấy làm sao vậy?” Hermione khó hiểu nhìn về phía Harry.
Harry cũng khó hiểu lắc đầu, “Không nói cái này nữa, dẫn mình tới lều bác Weasley đi, mình đi chào bác Wealsey một chút, Ron hẳn không về ngay được đâu.”
Nhìn nhìn về phía rừng cây, xác định Ron và Blaise thật sự không đi ra, Hermione gật gật đầu.
Vị nữ phù thủy thông minh này rõ ràng biết một ít gì đó với chuyện giữa Ron và Blaise nên cô cũng không lo lắng Ron sẽ xảy ra chuyện gì.
Hermione dẫn Harry đến lều gia đình Weasley, ở đó Harry được chào đón nhiệt liệt, bác Molly vẫn cảm thán cơ thể cậu không béo lên chút nào như cũ, nhiệt tình mời cậu cùng ăn, hơn nữa cứ gắp thức ăn liên tục vào bát Harry, làm cho đôi song sinh kẻ xướng người họa kêu to không công bằng, chẳng qua mọi người cũng biết bọn họ đang nói đùa chứ không tưởng thật.
Harry từ đầu tới cuối vẫn hiền hòa mỉm cười, thái độ cực lễ phép làm bác Molly khen không ngớt, trực tiếp cảm thán vì sao con nhà mình không đứa nào giống Harry để người ta bớt lo lắng.
Harry về lều của mình vào chiều tối, Snape không ở đó, để lại một tờ giấy nói là tới nơi Lucius, sau khi xem xong cậu đi làm bữa tối – nghĩ đến công việc của Lucius hôm nay, người yêu nhà mình hẳn sẽ không thích ngồi chung bàn ăn với Fudge, cho nên vẫn làm đồ ăn xong xuôi, nếu không thì cũng có thể ăn khuya mà.
Không ngoài dự đoán của Harry, khi Snape trở về trực tiếp ngồi lên bàn ăn – anh không muốn ngồi chung bàn ăn với Fudge, nhất là khi đối phương lại dẫn theo Umbridge.
Đã sắp bắt đầu Cúp Quidditch thế giới, Harry thu dọn tốt tất cả trong lều, mang theo đũa phép của mình – lần này cậu sẽ không ngốc đến nỗi đặt đũa phép vào túi quần sau – lôi kéo Snape không tình nguyện rời khỏi lều trại đi về sân đấu.
– Hết chương 85 –
Tác giả có lời muốn nói: vì thế Ron dưới tình huống như vậy bị Blaise lôi ra, về phần Draco, mọi người không biết theo tính tình không được tự nhiên của Draco thì cậu ấy cần phải một chút xúc tác sao? Mà hỗn loạn sau Cúp Quidditch thế giới…hắc hắc. Về phần vì sao muốn sắp xếp Krum gặp Harry trước [nhìn trời] bởi vì ta muốn thử xem giáo sư nếu đánh nghiêng bình dấm chua thì hương vị sẽ thế nào đó mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.