Chương 62
Bản Lật Tử
22/08/2020
Người dịch: Viio
Sau khi Đường Mật và Úc Ý kết hôn, cô chuyển từ phòng thuê ra ngoài.
Sáng dậy, Phó Tân chưa thể quen với căn phòng trống rỗng. Bàn trà ngoài phòng khách đặt bó hoa cưới, hôm qua Đường Mật ném cho cô nàng. Hơi nhăn mũi, Phó Tân lấy hai lát bánh mì từ tủ lạnh ra, bỏ thẳng vào miệng gặm. Giờ chỉ còn lại mình cô, thuê phòng đôi quá tốn kém, cô phải tranh thủ thời gian tìm phòng đơn mới được.
Đang nghĩ đến đây, bánh mỳ trắng bỗng nghẹn ứ trong cổ họng, Phó Tân ho khụ khụ, xông vào phòng bếp rót cốc sữa bò cho mình. Mãi mới xuôi được, cô nàng cũng lười dọn khay đĩa, cầm lấy chiếc túi xách trên sô pha rồi đi ra ngoài.
Các bạn đang đọc truyện tại https://phuongviio.wordpress.com/ ĐTMY – VIIO dịch
Lúc đến cửa tiệm bánh ngọt còn chưa tới 8 giờ, lúc trước 7 giờ là Đường Mật sẽ tới chuẩn bị làm bánh, nhưng hôm nay cửa tiệm vẫn đóng kín.
Phó Tân móc chìa khóa trong túi ra, sau khi vào cửa hàng lại đóng cửa vào. Lúc trước cô nàng đã nói với Đường Mật, bảo bạn mình cưới xong thì đi hưởng tuần trăng mật, nhưng Đường Mật không đồng ý, không thể mới khai trương mấy ngày đã nghỉ, tuần trăng mật dời lại nghỉ sau lúc nào cũng được.
Thái độ của cô quá kiên quyết, Phó Tân làm “nhị đương gia” chỉ đành phục tùng mệnh lệnh.
Nhưng giờ xem ra… Có khác nào tạm nghỉ bán đâu chứ, lẽ nào tự cô làm được bánh chắc?
Cô nàng thở dài, cầm điện thoại gọi cho Đường Mật. Tận lúc đường dây sắp tự động cúp máy mới có người nghe, Phó Tân đang định gào lên mấy câu tỏ thái độ bất mãn, giọng Úc Ý lạnh nhạt từ đầu kia ống nghe truyền đến mang theo sự gợi cảm mê hoặc: “Phó Tân à? Có lẽ hôm nay Đường Mật không thể đến tiệm bánh được, nếu một mình cô không xoay sở được thì nghỉ đi.”
Phó Tân: “…”
Trong chớp mắt đầu Phó Tân bắt đầu tưởng tượng ra một đống hình ảnh cần che mosaic, sau cùng đưa ra một kết luận: Úc tổng thật mạnh mẽ.
“Haha, vậy hôm nay không mở cửa bán, không làm phiền hai người nữa, tạm biệt.” Phó Tân cúp máy vội vàng, thấy bên tai hơi nóng lên.
Cô đã bảo đi trăng mật luôn đi kia mà! Còn ra vẻ nữa!
Cô nàng cầm phấn viết lên bảng đen nhỏ mấy gạch, sau đó treo ngoài cửa tiệm, khóa cửa xong vỗ tay cười hì hì chụp một tấm ảnh, đăng lên Weibo.
“Hôm nay bà chủ không xuống nổi giường, tiệm bánh nghỉ một ngày.”
Lư Vũ thấy tin này, cảm thấy lần đầu tiên trong quãng thời gian công tác của mình gặp phải một thử thách cực lớn.
Mặc dù Úc tổng đã hạ lệnh các cô phải share bất cứ bài đăng nào của weibo tiệm bánh, nhưng là một nhân viên có IQ EQ đều rất bình thường, năng lực phán đoán cô vẫn có. Nếu share bài đăng này, chắc chiều nay cô đã thất nghiệp luôn rồi.
Nhưng… Thất nghiệp thì tính là gì! Cơ hội trêu chọc sếp công khai thế này một đời chắc chỉ có một lần này thôi!
Thế là cô nàng nhắm mắt đưa tay bấm luôn vào chia sẻ: “Úc tổng, túng “gì gì đó” quá là hại thân nha, thương cho phu nhân sếp tổng.”
Sau đó bài đăng này trở thành bài có lượt chia sẻ vào bình luận cao nhất kể từ khi Úc thị mở tài khoản chính thức.
Giám đốc Trác của phòng PR tay đang bê cốc cà phê, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bài post này trên màn hình máy tính: “Chia sẻ thì sướng nhất thời, sau đó….”
Nói đoạn, ngừng lại đầy ý nghĩa sâu xa, đứng dậy vỗ vãi Lư Vũ, mọi lời muốn nói truyền đạt trong im lặng.
Lư Vũ: “…”
Cô nàng căng thằng đi theo sau giám đốc, lo lắng Úc tổng sẽ thật sự đưa mình đến lò hỏa táng: “Giám đốc Trác, giờ em xóa có còn kịp không?”
Giám đốc Trác nói bâng quơ: “Cư dân mạng chụp màn hình lưu chứng cứ lại lâu rồi.”
Lư Vũ: “…”
Các bạn đang đọc truyện tại https://phuongviio.wordpress.com/ ĐTMY – VIIO dịch
Buổi trưa Đường Mật bị Úc Ý gọi dậy ăn cơm, mới tranh thủ lên Weibo. Không ngờ khu vực bình luận của Weibo đang bùng nổ, hàng nghìn vạn câu đều tựu chung thành một ý, chính là…
“Kỹ năng của Úc tổng có giỏi không?” (*/w\*)
Đường Mật: “…”
Cô quyết định hôm nay sẽ miễn chức của cổ đông nhỏ Phó Tân!
Cổ đông nhỏ không hề hay biết bản thân đã bị bà chủ lớn cho miễn chức, đang ngủ bù đến là ngon, lúc đang mê man, cửa phòng vang lên tiếng gõ bất ngờ.
Phó Tân nằm lười trong ổ chăn thêm một lúc, vẫn không đỡ lại đành phải xuống giường đi mở cửa. Vừa làu bàu mở cửa, phát hiển ra người đứng ngoài là chủ nợ của bản thân, lập tức thay đổi nét mặt thành mặt cười nịnh bợ: “La thiếu gia, hôm nay có gì cần sai bảo vậy?”
La Hạo cười với cô, chân dài bước vào phòng, ngồi trên sô pha nhàn nhã nhìn cô: “Không nhận ra là cô cũng to gan gớm đấy.”
Phó Tân không biết cụ thể anh chàng đang chỉ sự việc nào, vô thích giương cằm đầy kiêu ngạo: “Tiểu gia ta đây trước giờ luôn can đảm hơn người.”
La Hạo nhoẻn miệng cười: “Úc tổng đã xem bài đăng Weibo đó rồi.”
Phó Tân: “…”
Mẹ kiếp là chuyện đó hả! Lúc đó cô chỉ muốn cười nhạo Đường Mật chút thôi, nhưng cô quên rằng Đường Mật là bà xã của Úc tổng! Chắc chắn Úc tổng sẽ đả kích cô để báo thù!
“Úc… Úc tổng nói thế nào?”
La Hạo chớp chớp mắt: “Trước giờ cô luôn can đảm hơn người cơ mà, sao giờ trắng bệch cả mặt ra thế?”
Phó Tân: “…”
La Hạo rất hài lòng với biểu cảm hiện tại của cô, anh chàng cười như tắm trong gió xuân: “Nghe nói cô đã bị hội đồng quản trị vạch tội đuổi ra rồi.”
Phó Tân kinh ngạc: “Tiệm bánh chúng tôi còn có cả hội đồng quản trị á?”
“Đúng thế. Thành viên bao gồm Đường Mật và Úc tổng.”
Phó Tân: “…”
Quyết định của đoàn thể nhỏ như thế này không thể được chấp thuận! Cô nàng không phục!
La Hạo cúi đầu bật cười, đứng dậy khỏi sô pha: “Lúc trước Đường Mật bảo tôi tìm giúp cô một phòng đơn, tôi đã tìm xong rồi, giờ sẽ đưa cô đi xem phòng.”
Phó Tân lại kinh ngạc: “Đường Mật bảo anh tìm phòng giúp tôi ư?”
“Đúng. Cô ấy lo canh cánh rằng cô không trả nổi tiền thuê nhà.”
Phó Tân: “…”
Mặc dù cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng cô nàng lại thấy có chút gì cảm động rất mơ hồ.
Phó Tân về phòng thay quần áo, rồi đi theo La Hạo xem nhà. Xe ngừng lại bên ngoài một tòa chung cư cao cấp, Phó Tân nhìn tòa nhà cao chọc trời, mím môi nuốt nước miếng: “Anh tìm nhà ở chỗ này ấy hả?”
“Ừ đúng.” La Hạo đỗ xe xong, mở cửa xe: “Xuống đi.”
Phó Tân giật giật môi, đi theo anh chàng xuống xe: “Anh có điên không vậy, một phòng đơn ở chỗ này, à không, một cái toilet thôi còn đắt hơn căn hai phòng ngủ hiện tại của tôi đấy.”
La Hạo bật cười: “Cô vào xem đi đã, nếu hài lòng thì giá cả thương lượng được.”
Phó Tân chớp mắt, lắc lư hí hửng đi theo anh chàng vào thang máy: “Anh quen chủ nhà à?”
“Rất thân.” La Hạo giương môi cười, ấn con số.
Phó Tân nhìn thang máy đi dần lên cao, trong lòng bắt đầu thấy mong mỏi. Nếu La Hạo quen thân với chủ nhà, chắc chắn sẽ cho cô giá ưu đãi, có lẽ cô sẽ chấp nhận được. Không thể không nói cô cũng rất thích hoàn cảnh của chung cư này. Hơn nữa các thiết bị bảo vệ an toàn ở đây nhìn có vẻ rất tốt, còn lắp cả camera, con gái ở một mình cũng yên tâm hơn.
Thang máy dừng ở tầng 27, Phó Tân đi theo La Hạo đến trước cửa một căn nhà, nhìn anh chàng nhập mật mã, cửa phòng “tít” một tiếng rồi mở ra.
“Vào đi.” La Hạo giơ động tác mời cô vào. Phó Tân nhìn qua, dè dặt bước vào.
Căn nhà này hiển nhiên vẫn luôn có người ở, rất có không khí sinh hoạt. Không biết chủ nhà cũ của nó là ai, trang trí khá phong cách, nhưng kiểu chung cư cao cấp với trang trí tinh xảo và đầy đủ đồ gia dụng thế này, cho dù có thân với chủ nhà đến mấy, cũng không thể quá rẻ được.
Phó Tân hơi nhụt chí, cô nàng dạo quanh phòng khách một vòng, quay đầu hỏi La Hạo ở bên cạnh: “Trong nhà có người ở sao?”
“Ừ, cô ở phòng ngủ bên cạnh, phía kia.” La Hạo chỉ cho cô, Phó Tân liếc nhìn, đi qua đó xem xét.
Phòng ngủ bên cũng khá đầy đủ đồ gia dụng, thậm chí còn có điều hòa, ánh sáng cũng khá tốt, cô mở cửa tủ quần áo bằng gỗ nhìn thử, bên trong trống không.
“À, còn có khách trọ khác là ai vậy hả, tôi không thuê chung với người xa lạ đâu.”
La Hạo cười nhẹ: “Cô có hài lòng với chỗ này không?”
Phó Tân trả lời: “Nhà này tốt thật đấy, nhưng chắc chắn tôi không ở được.” Nói đoạn cô nàng đi ra khỏi phòng ngủ, lại dạo quanh phòng khách một vòng: “Ủa, sao ở đây lại có ảnh của anh?”
Cầm khung ảnh trên tủ trang trí lên, cô quay người hỏi La Hạo.
La Hạo nhìn cô, mỉm cười đáp: “Bởi vì đây là nhà tôi.”
Phó Tân: “…”
Đờ mờ, người này đúng là điên thật.
Phó Tân thở hổn hển xông ra ngoài, La Hạo vội bám theo sau, giơ tay ngăn cửa thang máy sắp đóng lại, chen vào trong: “Sao, không hài lòng à?”
Phó Tân nhíu mày, chỉ vào anh chàng: “Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng tôi nợ tiền anh là sẽ lấy thân gán nợ! Tôi là người đứng đắn!”
La Hạo cười đáp: “Có phải cô nghĩ nhiều quá rồi không, tôi chỉ cho cô thuê phòng thôi mà, có thu tiền.”
“Hừ, đưa tôi đến nhà anh thuê phòng, bụng dạ xấu xa.”
La Hạo trả lời: “Tôi tìm trên mạng rất nhiều nhà cho thuê nhưng đều không hài lòng, đúng lúc tôi cũng đang có phòng trống, có thể cho cô thuê, hơn nữa tôi cũng không phải người xa lạ lai lịch không rõ ràng.”
Nói như vậy nghe cũng khá có lý, nhưng… “Anh là đàn ông mà!”
La Hạo nói đầy vô tội: “Đàn ông thì sao nào, tôi còn chưa chê cô là phụ nữ nữa kìa!”
Phó Tân: “…”
Đúng là đồ mặt dày!
Lúc đi xuống tầng một, Phó Tân nhìn qua môi trường xung quanh, công tác xanh hóa làm rất tốt, lại còn trong khu vực nội thành, giao thông thuận tiện, và rất gần tiệm bánh. Cô nàng thấy hơi không nỡ, quay người híp mắt đánh giá La Hạo: “Nhà anh định cho thuê bao nhiêu tiền một tháng?”
La Hạo đáp: “500 tệ một tháng(*), miễn phí điện nước, thế nào?
(*) 500 tệ bằng khoảng 1.7 triệu VND
…. Người này làm thế nào để trở thành trợ lý của Úc tổng vậy, không biết làm ăn như thế này sao công ty chưa sập vậy?
Nhưng giá thuê này quả thực quá hấp dẫn, Phó Tân đấu tranh tinh thần cả ngày trời, rồi nhìn La Hạo với vẻ cảnh cáo: “Anh hãy hứa không có bất cứ suy nghĩ không yên phận nào với tôi.”
“Tôi hứa.” Nhưng anh chàng không đảm bảo sau khi cô nàng vào ở liệu có suy nghĩ không yên phận nào với anh không.
Phó Tân dùng ánh mắt giám thị nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn toàn vô tội của La Hạo nửa ngày trời, rốt cuộc thở dài: “Thôi được, tôi thuê thử một tháng đã, nếu trong một tháng tôi phát hiện anh có ý đồ xấu với tôi, sẽ chuyển ra ngoài ngay lập tức! Không trả anh tiền thuê luôn!”
La Hạo mỉm cười gật đầu: “Được thôi.”
Một tháng trời, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đây. ^^
Hết chính văn
Sáng dậy, Phó Tân chưa thể quen với căn phòng trống rỗng. Bàn trà ngoài phòng khách đặt bó hoa cưới, hôm qua Đường Mật ném cho cô nàng. Hơi nhăn mũi, Phó Tân lấy hai lát bánh mì từ tủ lạnh ra, bỏ thẳng vào miệng gặm. Giờ chỉ còn lại mình cô, thuê phòng đôi quá tốn kém, cô phải tranh thủ thời gian tìm phòng đơn mới được.
Đang nghĩ đến đây, bánh mỳ trắng bỗng nghẹn ứ trong cổ họng, Phó Tân ho khụ khụ, xông vào phòng bếp rót cốc sữa bò cho mình. Mãi mới xuôi được, cô nàng cũng lười dọn khay đĩa, cầm lấy chiếc túi xách trên sô pha rồi đi ra ngoài.
Các bạn đang đọc truyện tại https://phuongviio.wordpress.com/ ĐTMY – VIIO dịch
Lúc đến cửa tiệm bánh ngọt còn chưa tới 8 giờ, lúc trước 7 giờ là Đường Mật sẽ tới chuẩn bị làm bánh, nhưng hôm nay cửa tiệm vẫn đóng kín.
Phó Tân móc chìa khóa trong túi ra, sau khi vào cửa hàng lại đóng cửa vào. Lúc trước cô nàng đã nói với Đường Mật, bảo bạn mình cưới xong thì đi hưởng tuần trăng mật, nhưng Đường Mật không đồng ý, không thể mới khai trương mấy ngày đã nghỉ, tuần trăng mật dời lại nghỉ sau lúc nào cũng được.
Thái độ của cô quá kiên quyết, Phó Tân làm “nhị đương gia” chỉ đành phục tùng mệnh lệnh.
Nhưng giờ xem ra… Có khác nào tạm nghỉ bán đâu chứ, lẽ nào tự cô làm được bánh chắc?
Cô nàng thở dài, cầm điện thoại gọi cho Đường Mật. Tận lúc đường dây sắp tự động cúp máy mới có người nghe, Phó Tân đang định gào lên mấy câu tỏ thái độ bất mãn, giọng Úc Ý lạnh nhạt từ đầu kia ống nghe truyền đến mang theo sự gợi cảm mê hoặc: “Phó Tân à? Có lẽ hôm nay Đường Mật không thể đến tiệm bánh được, nếu một mình cô không xoay sở được thì nghỉ đi.”
Phó Tân: “…”
Trong chớp mắt đầu Phó Tân bắt đầu tưởng tượng ra một đống hình ảnh cần che mosaic, sau cùng đưa ra một kết luận: Úc tổng thật mạnh mẽ.
“Haha, vậy hôm nay không mở cửa bán, không làm phiền hai người nữa, tạm biệt.” Phó Tân cúp máy vội vàng, thấy bên tai hơi nóng lên.
Cô đã bảo đi trăng mật luôn đi kia mà! Còn ra vẻ nữa!
Cô nàng cầm phấn viết lên bảng đen nhỏ mấy gạch, sau đó treo ngoài cửa tiệm, khóa cửa xong vỗ tay cười hì hì chụp một tấm ảnh, đăng lên Weibo.
“Hôm nay bà chủ không xuống nổi giường, tiệm bánh nghỉ một ngày.”
Lư Vũ thấy tin này, cảm thấy lần đầu tiên trong quãng thời gian công tác của mình gặp phải một thử thách cực lớn.
Mặc dù Úc tổng đã hạ lệnh các cô phải share bất cứ bài đăng nào của weibo tiệm bánh, nhưng là một nhân viên có IQ EQ đều rất bình thường, năng lực phán đoán cô vẫn có. Nếu share bài đăng này, chắc chiều nay cô đã thất nghiệp luôn rồi.
Nhưng… Thất nghiệp thì tính là gì! Cơ hội trêu chọc sếp công khai thế này một đời chắc chỉ có một lần này thôi!
Thế là cô nàng nhắm mắt đưa tay bấm luôn vào chia sẻ: “Úc tổng, túng “gì gì đó” quá là hại thân nha, thương cho phu nhân sếp tổng.”
Sau đó bài đăng này trở thành bài có lượt chia sẻ vào bình luận cao nhất kể từ khi Úc thị mở tài khoản chính thức.
Giám đốc Trác của phòng PR tay đang bê cốc cà phê, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bài post này trên màn hình máy tính: “Chia sẻ thì sướng nhất thời, sau đó….”
Nói đoạn, ngừng lại đầy ý nghĩa sâu xa, đứng dậy vỗ vãi Lư Vũ, mọi lời muốn nói truyền đạt trong im lặng.
Lư Vũ: “…”
Cô nàng căng thằng đi theo sau giám đốc, lo lắng Úc tổng sẽ thật sự đưa mình đến lò hỏa táng: “Giám đốc Trác, giờ em xóa có còn kịp không?”
Giám đốc Trác nói bâng quơ: “Cư dân mạng chụp màn hình lưu chứng cứ lại lâu rồi.”
Lư Vũ: “…”
Các bạn đang đọc truyện tại https://phuongviio.wordpress.com/ ĐTMY – VIIO dịch
Buổi trưa Đường Mật bị Úc Ý gọi dậy ăn cơm, mới tranh thủ lên Weibo. Không ngờ khu vực bình luận của Weibo đang bùng nổ, hàng nghìn vạn câu đều tựu chung thành một ý, chính là…
“Kỹ năng của Úc tổng có giỏi không?” (*/w\*)
Đường Mật: “…”
Cô quyết định hôm nay sẽ miễn chức của cổ đông nhỏ Phó Tân!
Cổ đông nhỏ không hề hay biết bản thân đã bị bà chủ lớn cho miễn chức, đang ngủ bù đến là ngon, lúc đang mê man, cửa phòng vang lên tiếng gõ bất ngờ.
Phó Tân nằm lười trong ổ chăn thêm một lúc, vẫn không đỡ lại đành phải xuống giường đi mở cửa. Vừa làu bàu mở cửa, phát hiển ra người đứng ngoài là chủ nợ của bản thân, lập tức thay đổi nét mặt thành mặt cười nịnh bợ: “La thiếu gia, hôm nay có gì cần sai bảo vậy?”
La Hạo cười với cô, chân dài bước vào phòng, ngồi trên sô pha nhàn nhã nhìn cô: “Không nhận ra là cô cũng to gan gớm đấy.”
Phó Tân không biết cụ thể anh chàng đang chỉ sự việc nào, vô thích giương cằm đầy kiêu ngạo: “Tiểu gia ta đây trước giờ luôn can đảm hơn người.”
La Hạo nhoẻn miệng cười: “Úc tổng đã xem bài đăng Weibo đó rồi.”
Phó Tân: “…”
Mẹ kiếp là chuyện đó hả! Lúc đó cô chỉ muốn cười nhạo Đường Mật chút thôi, nhưng cô quên rằng Đường Mật là bà xã của Úc tổng! Chắc chắn Úc tổng sẽ đả kích cô để báo thù!
“Úc… Úc tổng nói thế nào?”
La Hạo chớp chớp mắt: “Trước giờ cô luôn can đảm hơn người cơ mà, sao giờ trắng bệch cả mặt ra thế?”
Phó Tân: “…”
La Hạo rất hài lòng với biểu cảm hiện tại của cô, anh chàng cười như tắm trong gió xuân: “Nghe nói cô đã bị hội đồng quản trị vạch tội đuổi ra rồi.”
Phó Tân kinh ngạc: “Tiệm bánh chúng tôi còn có cả hội đồng quản trị á?”
“Đúng thế. Thành viên bao gồm Đường Mật và Úc tổng.”
Phó Tân: “…”
Quyết định của đoàn thể nhỏ như thế này không thể được chấp thuận! Cô nàng không phục!
La Hạo cúi đầu bật cười, đứng dậy khỏi sô pha: “Lúc trước Đường Mật bảo tôi tìm giúp cô một phòng đơn, tôi đã tìm xong rồi, giờ sẽ đưa cô đi xem phòng.”
Phó Tân lại kinh ngạc: “Đường Mật bảo anh tìm phòng giúp tôi ư?”
“Đúng. Cô ấy lo canh cánh rằng cô không trả nổi tiền thuê nhà.”
Phó Tân: “…”
Mặc dù cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng cô nàng lại thấy có chút gì cảm động rất mơ hồ.
Phó Tân về phòng thay quần áo, rồi đi theo La Hạo xem nhà. Xe ngừng lại bên ngoài một tòa chung cư cao cấp, Phó Tân nhìn tòa nhà cao chọc trời, mím môi nuốt nước miếng: “Anh tìm nhà ở chỗ này ấy hả?”
“Ừ đúng.” La Hạo đỗ xe xong, mở cửa xe: “Xuống đi.”
Phó Tân giật giật môi, đi theo anh chàng xuống xe: “Anh có điên không vậy, một phòng đơn ở chỗ này, à không, một cái toilet thôi còn đắt hơn căn hai phòng ngủ hiện tại của tôi đấy.”
La Hạo bật cười: “Cô vào xem đi đã, nếu hài lòng thì giá cả thương lượng được.”
Phó Tân chớp mắt, lắc lư hí hửng đi theo anh chàng vào thang máy: “Anh quen chủ nhà à?”
“Rất thân.” La Hạo giương môi cười, ấn con số.
Phó Tân nhìn thang máy đi dần lên cao, trong lòng bắt đầu thấy mong mỏi. Nếu La Hạo quen thân với chủ nhà, chắc chắn sẽ cho cô giá ưu đãi, có lẽ cô sẽ chấp nhận được. Không thể không nói cô cũng rất thích hoàn cảnh của chung cư này. Hơn nữa các thiết bị bảo vệ an toàn ở đây nhìn có vẻ rất tốt, còn lắp cả camera, con gái ở một mình cũng yên tâm hơn.
Thang máy dừng ở tầng 27, Phó Tân đi theo La Hạo đến trước cửa một căn nhà, nhìn anh chàng nhập mật mã, cửa phòng “tít” một tiếng rồi mở ra.
“Vào đi.” La Hạo giơ động tác mời cô vào. Phó Tân nhìn qua, dè dặt bước vào.
Căn nhà này hiển nhiên vẫn luôn có người ở, rất có không khí sinh hoạt. Không biết chủ nhà cũ của nó là ai, trang trí khá phong cách, nhưng kiểu chung cư cao cấp với trang trí tinh xảo và đầy đủ đồ gia dụng thế này, cho dù có thân với chủ nhà đến mấy, cũng không thể quá rẻ được.
Phó Tân hơi nhụt chí, cô nàng dạo quanh phòng khách một vòng, quay đầu hỏi La Hạo ở bên cạnh: “Trong nhà có người ở sao?”
“Ừ, cô ở phòng ngủ bên cạnh, phía kia.” La Hạo chỉ cho cô, Phó Tân liếc nhìn, đi qua đó xem xét.
Phòng ngủ bên cũng khá đầy đủ đồ gia dụng, thậm chí còn có điều hòa, ánh sáng cũng khá tốt, cô mở cửa tủ quần áo bằng gỗ nhìn thử, bên trong trống không.
“À, còn có khách trọ khác là ai vậy hả, tôi không thuê chung với người xa lạ đâu.”
La Hạo cười nhẹ: “Cô có hài lòng với chỗ này không?”
Phó Tân trả lời: “Nhà này tốt thật đấy, nhưng chắc chắn tôi không ở được.” Nói đoạn cô nàng đi ra khỏi phòng ngủ, lại dạo quanh phòng khách một vòng: “Ủa, sao ở đây lại có ảnh của anh?”
Cầm khung ảnh trên tủ trang trí lên, cô quay người hỏi La Hạo.
La Hạo nhìn cô, mỉm cười đáp: “Bởi vì đây là nhà tôi.”
Phó Tân: “…”
Đờ mờ, người này đúng là điên thật.
Phó Tân thở hổn hển xông ra ngoài, La Hạo vội bám theo sau, giơ tay ngăn cửa thang máy sắp đóng lại, chen vào trong: “Sao, không hài lòng à?”
Phó Tân nhíu mày, chỉ vào anh chàng: “Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng tôi nợ tiền anh là sẽ lấy thân gán nợ! Tôi là người đứng đắn!”
La Hạo cười đáp: “Có phải cô nghĩ nhiều quá rồi không, tôi chỉ cho cô thuê phòng thôi mà, có thu tiền.”
“Hừ, đưa tôi đến nhà anh thuê phòng, bụng dạ xấu xa.”
La Hạo trả lời: “Tôi tìm trên mạng rất nhiều nhà cho thuê nhưng đều không hài lòng, đúng lúc tôi cũng đang có phòng trống, có thể cho cô thuê, hơn nữa tôi cũng không phải người xa lạ lai lịch không rõ ràng.”
Nói như vậy nghe cũng khá có lý, nhưng… “Anh là đàn ông mà!”
La Hạo nói đầy vô tội: “Đàn ông thì sao nào, tôi còn chưa chê cô là phụ nữ nữa kìa!”
Phó Tân: “…”
Đúng là đồ mặt dày!
Lúc đi xuống tầng một, Phó Tân nhìn qua môi trường xung quanh, công tác xanh hóa làm rất tốt, lại còn trong khu vực nội thành, giao thông thuận tiện, và rất gần tiệm bánh. Cô nàng thấy hơi không nỡ, quay người híp mắt đánh giá La Hạo: “Nhà anh định cho thuê bao nhiêu tiền một tháng?”
La Hạo đáp: “500 tệ một tháng(*), miễn phí điện nước, thế nào?
(*) 500 tệ bằng khoảng 1.7 triệu VND
…. Người này làm thế nào để trở thành trợ lý của Úc tổng vậy, không biết làm ăn như thế này sao công ty chưa sập vậy?
Nhưng giá thuê này quả thực quá hấp dẫn, Phó Tân đấu tranh tinh thần cả ngày trời, rồi nhìn La Hạo với vẻ cảnh cáo: “Anh hãy hứa không có bất cứ suy nghĩ không yên phận nào với tôi.”
“Tôi hứa.” Nhưng anh chàng không đảm bảo sau khi cô nàng vào ở liệu có suy nghĩ không yên phận nào với anh không.
Phó Tân dùng ánh mắt giám thị nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn toàn vô tội của La Hạo nửa ngày trời, rốt cuộc thở dài: “Thôi được, tôi thuê thử một tháng đã, nếu trong một tháng tôi phát hiện anh có ý đồ xấu với tôi, sẽ chuyển ra ngoài ngay lập tức! Không trả anh tiền thuê luôn!”
La Hạo mỉm cười gật đầu: “Được thôi.”
Một tháng trời, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đây. ^^
Hết chính văn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.