Chương 64: Phiên ngoại 2 (hoàn)
Bản Lật Tử
22/08/2020
Người dịch: Viio
Trước khi Đường Mật kết hôn, chưa từng nghĩ Úc Ý là một người
dính vợ như thế. Sau khi cô mang thai, Úc Ý lại bám dính lên một mức độ
mới.
Một ngày ba bữa đều phải ăn cùng nhau, cách mỗi hai tiếng lại gọi cho cô một cuộc, câu nói đầu tiên luôn luôn là “Bà xã, em ở đâu?”.
Đường Mật quả thực tức muốn lật bàn, cả ngày trời cô đều ở trong tiệm bánh, đáp án tất nhiên là trong tiệm, trong tiệm và trong tiệm!
Đường Mật đang kêu gào trong lòng, điện thoại của Úc Ý lại tới đúng hẹn.
Đường Mật chấp nhận số mệnh nhấc máy lên, giọng nói quen thuộc của Úc Ý cất lên từ bên kia ống nghe: “Bà xã, em đang ở đâu?”
Đường Mật: “Trong tiệm…”
“Hôm nay có thấy không thoải mái ở đâu không?”
“Không ạ…”
“Giờ anh tới đón em ăn trưa, lát nữa gặp nhé.”
Đường Mật đáp một tiếng rồi quả quyết cắt điện thoại, Phó Tân bên cạnh liếc cô: “Úc tổng lại tới đón cậu đi ăn trưa à?”
“Ừ.” Đường Mật tự động bỏ qua sự trêu ghẹo trong giọng nói của Phó Tân, thực ra lúc trước cô còn cùng Phó Tân ăn cơm hộp, nhưng từ sau khi cô có bầu, Úc Ý sợ cô ăn đồ ăn bừa bãi, nên một ngày ba bữa đều bảo cô ăn cùng anh.
Lúc Đường Mật cắt xong miếng bánh cuối cùng, xe Úc Ý cũng dừng tại bên ngoài. Sau khi Đường Mật lên xe, Úc Ý vuốt tóc cô: “Anh vẫn nghĩ tiệm bánh nên tạm đóng cửa.”
Đường Mật đáp: “Không cần đâu, giờ đang là mùa đông, khách trong tiệm vốn đã không nhiều rồi. Hơn nữa em mới mang thai hơn hai tháng thôi, đâu có yếu ớt đến thế.”
Úc Ý không nói gì nữa.
Đường Mật biết anh không vui, thế nên cười với anh, hỏi như lấy lòng: “Hôm nay lại ăn gì nữa?”
Úc Ý bất lực véo nhẹ lên khuôn mặt mịn màng của cô: “Đưa em đi ăn cháo.”
“Ăn cháo ngon đấy.” Mùa đông ăn cháo là hợp nhất, một miếng húp vào ấm áp đến tận tim gan. “Ăn cháo xong đến tiệm bánh ngọt mua món điểm tâm được không?”
Thánh Địa Bánh Ngọt của Úc Ý khai trương long trọng vào ngày Lễ Giáng Sinh, lượt khách tốt hơn trong dự kiến của Đường Mật, gần như ngày nào vào khoảng thời gian nào tới đó, cũng đều thấy một hàng dài người đang xếp hàng.
Nhưng là phu nhân sếp tổng của tập đoàn Úc thị, luôn luôn có đặc quyền.
Đường Mật lợi dụng thân phận này, mỗi ngày đều hưởng thụ lối đi ưu tiên màu xanh, các thực khách xếp hàng đều khá bất mãn với hành vi này của cô, nhưng điều khiến họ tức hơn nữa là Úc tổng lại mặc kệ hành vi chen hàng ngang nhiên này!
Chiều vợ cũng không thể chiều theo cách này chứ!
Úc Ý nghe thấy Đường Mật lại muốn tới tiệm bánh, bèn bật cười như nghĩ đến chuyện gì. Nhưng lúc trước anh đã mặc kệ như thế rồi, giờ Đường Mật mang thai, anh lại càng không thèm quản.
“Hôm nay tiệm bánh Pháp và tiệm bánh Nhật đều có món mới, em có lộc ăn rồi.”
“Thật hả?” Đường Mật vui vẻ tới mức hôn thẳng lên má Úc Ý: “Tuyệt quá!”
Úc Ý nghiêng đầu nhìn cô không nói gì, vợ anh đúng là càng ngày càng biết lấy lòng anh.
Đường Mật thấy vẻ mặt anh tươi tỉnh hơn, âm thầm nghĩ chắc tiệm bánh của mình lại được mở thêm hai tháng nữa rồi.
Tới nơi ăn trưa, Úc Ý đưa Đường Mật vào một phòng bao, gọi cho cô một bát cháo cá thái lát và một bát cháo gà. Đường Mật nhìn nhiều món ăn trên thực đơn đều muốn nếm thử, Úc Ý chọn vài món vừa phải gọi cho cô rồi trả menu cho người phục vụ.
“Thứ Hai tuần sau đi bệnh viện kiểm tra với anh.” Úc Ý uống nước chanh trong cốc, thấy độ ấm vừa phải mới đưa cho Đường Mật ở bên cạnh.
“Em biết rồi.” Đường Mật bưng cốc nước nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn Úc Ý: “Lần trước anh nói đặt tên cho cục cưng cơ mà? Anh nghĩ ra tên chưa?”
Úc Ý đáp: “Rồi, con trai thì tên là Úc Đường, con gái thì tên là Úc Mật đi.”
Đường Mật: “…”
Tên kiểu này mà còn cần nghĩ ư? Quả thực là quá vô trách nhiệm!
Úc Ý thấy cô cau mày nên thắc mắc: “Sao? Hai cái tên này không hay à?”
“Tất nhiên là không hay!” Đường Mật giận muốn điên người: “Bi kịch của Phó Tân còn bày ra đấy kìa, anh không lấy đó làm gương thì thôi, lại còn định giẫm vào vết xe đổ!”
Úc Ý bật cười ra tiếng: “Anh thấy Úc Đường và Úc Mật nghe hay mà.”
“Hay ở chỗ nào chữ? Úc Đường nghe như là ‘bể cá’, Úc Mật nghe như kiểu ‘hạt ngô’ ấy!”
(*) Úc Đường và bể cá phát âm là /yutang/, Úc Mật và hạt ngô là /yumi/.
Úc Ý: “…”
“Vậy… Úc Đường Đường và Úc Mật Mật thì sao?” Úc Ý đưa ra phương pháp thay đổi.
Đường Mật: “…”
Tên của cục cưng vẫn nên do cô đặt thì hơn.
Mắt cô chớp chớp, cười với Úc Ý: “Thực ra em nghĩ Úc Tâm cũng hay đấy, con gái và con trai đều được.”
Úc Ý: “…”
Anh nhìn Đường Mật cười không nói gì, Đường Mật thấy hình như nhiệt độ phòng đang tụt giảm, cũng ý thức được trò cười này của mình hình như hơi quá, nhưng giờ cô đang ỷ có cục vàng trong bụng, dám chắc anh không làm gì được cô.
Nhưng cục vàng cũng có ngày xuất thế, không thể bảo vệ cô cả đời được.
Các bạn đang đọc truyện tại https://phuongviio.wordpress.com/ ĐTMY – VIIO dịch
Ngày Úc Mật sinh ra, đúng vào tết Trung Thu… Không sai, cục vàng sau cùng vẫn khó tránh khỏi bàn tay ma quỷ, vẫn bị Úc Ý cương quyết đặt tên là Úc Mật.
Úc tổng vui vì sinh được con gái, lại hào phóng một phen, bắt đầu rắc tiền: tất cả món ăn trong các nhà hàng Úc thị trên toàn quốc giảm giá 50%, hơn nữa còn liên tục 3 ngày!
Trong ngày khắp chốn vui mừng này, Đường Mật lại nghĩ ngày vui của mình đã hết. Cô ngắm nhìn Úc Mật chưa bao lâu, y tá đã bế cục cưng đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Úc Ý.
Đường Mật thấy áp lực hơi lớn, nên ngủ cả một buổi chiều, lúc tỉnh lại, Úc Ý vẫn còn trong phòng bệnh.
… Không ngờ vẫn không trốn được, thôi đành dũng cảm đối mặt.
Cô nhìn Úc Ý, nhíu mày yếu ớt: “Vì em sinh con gái nên anh không vui hả?”
Úc Ý ngây người, vuốt trán cô bảo: “Đâu có, anh rất vui mà.”
Đường Mật hoàn toàn không thấy anh vui chỗ nào, vẻ mặt hiện giờ của anh giống như đang tính sổ với mình hơn.
Úc Ý nhìn khuôn mặt như đang có khổ hận của Đường Mật, anh cười hôn lên má cô: “Đói chưa? Anh vừa gọi người đưa chút cháo gà tới, em ăn lót dạ trước đi.”
Đường Mật nghĩ đến chuyện chính vào hôm Úc Ý đưa mình đi ăn cháo gà, cô đã nói câu đặt tên cho cục cưng là Úc Tâm.
Cháo gà thơm ngon bỗng chốc trở nên khó nuốt, nhưng dưới sự giám sát của Úc Ý, cô vẫn phải ăn hết chỗ cháo.
Úc Ý lại chu đáo đắp chăn lên cho cô, bảo cô tiếp tục nghỉ ngơi, bộ dạng này của anh ngược lại càng khiến Đường Mật thấp thỏm hơn. Nghĩ bụng đau dài không bằng đau ngắn, Đường Mật lấy dũng khí, dũng cảm nói: “Anh còn đang giận vì em nói đặt tên cho cục cưng là Úc Tâm hả?”
Úc Ý chợt khựng lại, nhìn Đường Mật nói: “Tại sao lại muốn đặt tên cho cục cưng là Úc Tâm? Trong lòng em, người em yêu nhất là Úc Tâm sao?”
Đường Mật ngây ra: “Tại sao anh lại nói thế?”
Úc Ý đáp: “Vì anh đã dùng tên của người anh yêu nhất để đặt cho cục cưng.”
Câu nói này như rơi vào trái tim Đường Mật, khiến tim cô bỗng chốc trào lên sự chua xót, nhưng nhiều hơn là cảm động.
Cô ôm lấy Úc Ý đang ngồi cạnh, bả vai thu chặt lại: “Chẳng phải anh nói anh là Úc Ý, mà cũng là Úc Tâm sao? Em không thể đặt tên cho cục cưng là Úc Ý được mà.”
Mắt Úc Ý hơi mở to ra, sau đó ôm lại Đường Mật thật chặt.
Anh hiểu lời cô nói.
Anh cũng là người em yêu nhất! | Em cũng là người anh yêu nhất!
– Hết –
Một ngày ba bữa đều phải ăn cùng nhau, cách mỗi hai tiếng lại gọi cho cô một cuộc, câu nói đầu tiên luôn luôn là “Bà xã, em ở đâu?”.
Đường Mật quả thực tức muốn lật bàn, cả ngày trời cô đều ở trong tiệm bánh, đáp án tất nhiên là trong tiệm, trong tiệm và trong tiệm!
Đường Mật đang kêu gào trong lòng, điện thoại của Úc Ý lại tới đúng hẹn.
Đường Mật chấp nhận số mệnh nhấc máy lên, giọng nói quen thuộc của Úc Ý cất lên từ bên kia ống nghe: “Bà xã, em đang ở đâu?”
Đường Mật: “Trong tiệm…”
“Hôm nay có thấy không thoải mái ở đâu không?”
“Không ạ…”
“Giờ anh tới đón em ăn trưa, lát nữa gặp nhé.”
Đường Mật đáp một tiếng rồi quả quyết cắt điện thoại, Phó Tân bên cạnh liếc cô: “Úc tổng lại tới đón cậu đi ăn trưa à?”
“Ừ.” Đường Mật tự động bỏ qua sự trêu ghẹo trong giọng nói của Phó Tân, thực ra lúc trước cô còn cùng Phó Tân ăn cơm hộp, nhưng từ sau khi cô có bầu, Úc Ý sợ cô ăn đồ ăn bừa bãi, nên một ngày ba bữa đều bảo cô ăn cùng anh.
Lúc Đường Mật cắt xong miếng bánh cuối cùng, xe Úc Ý cũng dừng tại bên ngoài. Sau khi Đường Mật lên xe, Úc Ý vuốt tóc cô: “Anh vẫn nghĩ tiệm bánh nên tạm đóng cửa.”
Đường Mật đáp: “Không cần đâu, giờ đang là mùa đông, khách trong tiệm vốn đã không nhiều rồi. Hơn nữa em mới mang thai hơn hai tháng thôi, đâu có yếu ớt đến thế.”
Úc Ý không nói gì nữa.
Đường Mật biết anh không vui, thế nên cười với anh, hỏi như lấy lòng: “Hôm nay lại ăn gì nữa?”
Úc Ý bất lực véo nhẹ lên khuôn mặt mịn màng của cô: “Đưa em đi ăn cháo.”
“Ăn cháo ngon đấy.” Mùa đông ăn cháo là hợp nhất, một miếng húp vào ấm áp đến tận tim gan. “Ăn cháo xong đến tiệm bánh ngọt mua món điểm tâm được không?”
Thánh Địa Bánh Ngọt của Úc Ý khai trương long trọng vào ngày Lễ Giáng Sinh, lượt khách tốt hơn trong dự kiến của Đường Mật, gần như ngày nào vào khoảng thời gian nào tới đó, cũng đều thấy một hàng dài người đang xếp hàng.
Nhưng là phu nhân sếp tổng của tập đoàn Úc thị, luôn luôn có đặc quyền.
Đường Mật lợi dụng thân phận này, mỗi ngày đều hưởng thụ lối đi ưu tiên màu xanh, các thực khách xếp hàng đều khá bất mãn với hành vi này của cô, nhưng điều khiến họ tức hơn nữa là Úc tổng lại mặc kệ hành vi chen hàng ngang nhiên này!
Chiều vợ cũng không thể chiều theo cách này chứ!
Úc Ý nghe thấy Đường Mật lại muốn tới tiệm bánh, bèn bật cười như nghĩ đến chuyện gì. Nhưng lúc trước anh đã mặc kệ như thế rồi, giờ Đường Mật mang thai, anh lại càng không thèm quản.
“Hôm nay tiệm bánh Pháp và tiệm bánh Nhật đều có món mới, em có lộc ăn rồi.”
“Thật hả?” Đường Mật vui vẻ tới mức hôn thẳng lên má Úc Ý: “Tuyệt quá!”
Úc Ý nghiêng đầu nhìn cô không nói gì, vợ anh đúng là càng ngày càng biết lấy lòng anh.
Đường Mật thấy vẻ mặt anh tươi tỉnh hơn, âm thầm nghĩ chắc tiệm bánh của mình lại được mở thêm hai tháng nữa rồi.
Tới nơi ăn trưa, Úc Ý đưa Đường Mật vào một phòng bao, gọi cho cô một bát cháo cá thái lát và một bát cháo gà. Đường Mật nhìn nhiều món ăn trên thực đơn đều muốn nếm thử, Úc Ý chọn vài món vừa phải gọi cho cô rồi trả menu cho người phục vụ.
“Thứ Hai tuần sau đi bệnh viện kiểm tra với anh.” Úc Ý uống nước chanh trong cốc, thấy độ ấm vừa phải mới đưa cho Đường Mật ở bên cạnh.
“Em biết rồi.” Đường Mật bưng cốc nước nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn Úc Ý: “Lần trước anh nói đặt tên cho cục cưng cơ mà? Anh nghĩ ra tên chưa?”
Úc Ý đáp: “Rồi, con trai thì tên là Úc Đường, con gái thì tên là Úc Mật đi.”
Đường Mật: “…”
Tên kiểu này mà còn cần nghĩ ư? Quả thực là quá vô trách nhiệm!
Úc Ý thấy cô cau mày nên thắc mắc: “Sao? Hai cái tên này không hay à?”
“Tất nhiên là không hay!” Đường Mật giận muốn điên người: “Bi kịch của Phó Tân còn bày ra đấy kìa, anh không lấy đó làm gương thì thôi, lại còn định giẫm vào vết xe đổ!”
Úc Ý bật cười ra tiếng: “Anh thấy Úc Đường và Úc Mật nghe hay mà.”
“Hay ở chỗ nào chữ? Úc Đường nghe như là ‘bể cá’, Úc Mật nghe như kiểu ‘hạt ngô’ ấy!”
(*) Úc Đường và bể cá phát âm là /yutang/, Úc Mật và hạt ngô là /yumi/.
Úc Ý: “…”
“Vậy… Úc Đường Đường và Úc Mật Mật thì sao?” Úc Ý đưa ra phương pháp thay đổi.
Đường Mật: “…”
Tên của cục cưng vẫn nên do cô đặt thì hơn.
Mắt cô chớp chớp, cười với Úc Ý: “Thực ra em nghĩ Úc Tâm cũng hay đấy, con gái và con trai đều được.”
Úc Ý: “…”
Anh nhìn Đường Mật cười không nói gì, Đường Mật thấy hình như nhiệt độ phòng đang tụt giảm, cũng ý thức được trò cười này của mình hình như hơi quá, nhưng giờ cô đang ỷ có cục vàng trong bụng, dám chắc anh không làm gì được cô.
Nhưng cục vàng cũng có ngày xuất thế, không thể bảo vệ cô cả đời được.
Các bạn đang đọc truyện tại https://phuongviio.wordpress.com/ ĐTMY – VIIO dịch
Ngày Úc Mật sinh ra, đúng vào tết Trung Thu… Không sai, cục vàng sau cùng vẫn khó tránh khỏi bàn tay ma quỷ, vẫn bị Úc Ý cương quyết đặt tên là Úc Mật.
Úc tổng vui vì sinh được con gái, lại hào phóng một phen, bắt đầu rắc tiền: tất cả món ăn trong các nhà hàng Úc thị trên toàn quốc giảm giá 50%, hơn nữa còn liên tục 3 ngày!
Trong ngày khắp chốn vui mừng này, Đường Mật lại nghĩ ngày vui của mình đã hết. Cô ngắm nhìn Úc Mật chưa bao lâu, y tá đã bế cục cưng đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Úc Ý.
Đường Mật thấy áp lực hơi lớn, nên ngủ cả một buổi chiều, lúc tỉnh lại, Úc Ý vẫn còn trong phòng bệnh.
… Không ngờ vẫn không trốn được, thôi đành dũng cảm đối mặt.
Cô nhìn Úc Ý, nhíu mày yếu ớt: “Vì em sinh con gái nên anh không vui hả?”
Úc Ý ngây người, vuốt trán cô bảo: “Đâu có, anh rất vui mà.”
Đường Mật hoàn toàn không thấy anh vui chỗ nào, vẻ mặt hiện giờ của anh giống như đang tính sổ với mình hơn.
Úc Ý nhìn khuôn mặt như đang có khổ hận của Đường Mật, anh cười hôn lên má cô: “Đói chưa? Anh vừa gọi người đưa chút cháo gà tới, em ăn lót dạ trước đi.”
Đường Mật nghĩ đến chuyện chính vào hôm Úc Ý đưa mình đi ăn cháo gà, cô đã nói câu đặt tên cho cục cưng là Úc Tâm.
Cháo gà thơm ngon bỗng chốc trở nên khó nuốt, nhưng dưới sự giám sát của Úc Ý, cô vẫn phải ăn hết chỗ cháo.
Úc Ý lại chu đáo đắp chăn lên cho cô, bảo cô tiếp tục nghỉ ngơi, bộ dạng này của anh ngược lại càng khiến Đường Mật thấp thỏm hơn. Nghĩ bụng đau dài không bằng đau ngắn, Đường Mật lấy dũng khí, dũng cảm nói: “Anh còn đang giận vì em nói đặt tên cho cục cưng là Úc Tâm hả?”
Úc Ý chợt khựng lại, nhìn Đường Mật nói: “Tại sao lại muốn đặt tên cho cục cưng là Úc Tâm? Trong lòng em, người em yêu nhất là Úc Tâm sao?”
Đường Mật ngây ra: “Tại sao anh lại nói thế?”
Úc Ý đáp: “Vì anh đã dùng tên của người anh yêu nhất để đặt cho cục cưng.”
Câu nói này như rơi vào trái tim Đường Mật, khiến tim cô bỗng chốc trào lên sự chua xót, nhưng nhiều hơn là cảm động.
Cô ôm lấy Úc Ý đang ngồi cạnh, bả vai thu chặt lại: “Chẳng phải anh nói anh là Úc Ý, mà cũng là Úc Tâm sao? Em không thể đặt tên cho cục cưng là Úc Ý được mà.”
Mắt Úc Ý hơi mở to ra, sau đó ôm lại Đường Mật thật chặt.
Anh hiểu lời cô nói.
Anh cũng là người em yêu nhất! | Em cũng là người anh yêu nhất!
– Hết –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.