Chương 18: Khoái Ý Ân Cừu
Đồ Chương Dật QD
14/05/2021
Tuy giật mình vì tạo nghệ của Giang Lưu trong việc tu luyện La Hán Quyền, thế nhưng, Giang Lưu dù sao cũng chỉ là học lén võ công, Pháp Minh lão chủ trì vẫn trừng phạt nhỏ hắn một phen, biểu thị mấy ngày kế tiếp sẽ giao công việc đồng ruộng đều hắn làm.
Đối với lần trừng phạt này, Giang Lưu không có gì dị nghị, hắn biết rõ, Kim Sơn Tự chỉ là chùa miếu nhỏ mà thôi, cho nên không có nhiều quy củ, nếu như là chùa miếu hương hỏa tràn đầy khác, trừng phạt tuyệt đối không nhẹ nhàng như vậy.
Mà sự tình sơn tặc trả thù, tự nhiên sẽ để Pháp Minh lão chủ trì đơn giản thương nghị một phen cùng Huyền Không, phải chuẩn bị tùy thời tùy lúc trong khoảng thời gian tiếp theo phòng bị sơn tặc trả thù.
Còn Trương viên ngoại dưới chân núi? Hắn bất quá chỉ là một người bình thường mà thôi, chờ ứng phó sơn tặc kết thúc thì sẽ xuống núi đòi một lời giải thích thỏa đáng.
Sự tình nên nhắc nhở cũng đã nhắc nhở qua, không còn chuyện gì nữa, Giang Lưu lên tiếng cáo từ.
Chỉ là, sau khi đi ra khỏi thiền phòng của lão chủ trì, Giang Lưu còn chưa đi mấy bước đã bị Huyền Không sư huynh kéo lại.
- Lưu nhi, ngươi thành thật nói cho sư huynh biết, trước kia ngươi thật không có luyện qua La Hán Quyền sao?
Huyền Không kéo Giang Lưu lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, hỏi.
Cũng không có trả lời, Giang Lưu chỉ nhìn hắn, không nói một lời, trầm mặc ứng đối.
- Ai, tốt, ngươi đi mau đi.
Nhìn chằm chằm Giang Lưu nhìn một lúc lâu, Huyền Không lập tức phất phất tay, thở dài một tiếng.
Huyền Không cũng biết mình quả thật đang nói nhảm, qua nhiều năm như vậy, Giang Lưu từ nhỏ đến lớn đều sống trong chùa miếu mới bọn họ, hắn có học trộm La Hán Quyền hay không, chính mình có thể không biết hay sao?
Huống chi, đêm hôm đó, thời điểm mình vụng trộm dạy hắn La Hán Quyền cũng nhìn ra được, hắn không có một chút cơ sở luyện võ nào cả.
Chỉ bất quá, mình luyện tập La Hán Quyền mười năm, thế nhưng, thành tựu mười năm này vẫn kém xa Giang Lưu chỉ tu luyện mấy ngày ngắn ngủi, sự thật này để hắn khó mà tiếp nhận.
- Đa tạ Huyền Không sư huynh dạy bảo.
Giang Lưu chắp tay trước ngực, xoay người thi lễ đối với Huyền Không một cái.
Có lẽ sau này La Hán Quyền đối với chính mình mà nói cũng sẽ không tính là cái gì, thế nhưng với tình cảnh trước mắt, kỹ năng này có tác dụng không nhỏ đối với mình.
Đương nhiên, ở trong đó càng trĩu nặng tình yêu mến của Huyền Không sư huynh đối với mình.
- Ừm, bất kể như thế nào, Lưu nhi ngươi có thiên phú võ học, đây là một đại hỉ sự, ta không còn lo lắng sau này ngươi bị người ta khi dễ nữa.
Nhìn Giang Lưu nghiêm túc hành lễ, cảm giác bực bội trong lòng Huyền Không sư huynh dễ chịu hơn khá nhiều, hai tay đỡ Giang Lưu dậy, sau đó chuyển thân rời đi.
Đưa mắt nhìn Huyền Không sư huynh rời đi, vẫn như cũ có chút thất hồn lạc phách, Giang Lưu cũng có thể lý giải đại khái tâm tư của hắn.
Chuyển thân về nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Thời điểm bình thường, Huyền Không sư huynh không nói nhiều, cho nên, trên bàn cơm, Huyền Ngộ cùng Huyền Minh cũng không có phát hiện hắn có gì không đúng.
Ăn xong cơm tối, riêng phần mình rời đi, Giang Lưu thu thập chén đũa, rửa chén, quét dọn một phen sau đó cũng trở về thiền phòng của mình.
Lấy ra một chiếc khăn lau qua phòng một lần, lẳng lặng đã tọa trên giường gỗ, lau sạch Ô Mộc Côn hơi có vẻ cũ nát trong tay, bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ.
Đối với cử động buổi tối đi trả thù Trương viên ngoại, tâm tình Giang Lưu có chút phức tạp, có chờ đợi không kịp đến thời điểm báo thù, cũng có chút lo lắng bất an.
Nếu hiện tại đang ở xã hội pháp trị hiện đại hoá, hắn cũng không nguyện ý vận dụng võ lực để giải quyết các vấn đề.
Thế nhưng, xuyên việt đến thế giới Man Hoang cổ đại này, một thôn dân trong làng vì lợi ích đã có thể cấu kết với sơn tặc mưu tài sát hại tính mệnh của mình, nếu mình vẫn mềm yếu sau này sẽ chỉ bị người khi dễ.
Nhẫn một lúc gió êm sóng lặng, thế nhưng tình huống như vậy dù sao cũng là số ít.
Mà đa số tình huống là: Nhẫn một lúc người ta sẽ được một tấc, sau đó lại muốn tiến một thước!
Mà cũng đúng thôi, Phật Môn một mực rêu rao từ thiện nhân ái nhưng cũng có lúc nộ mục kim cương, đúng không?
Không có chút nào buồn ngủ, thấy thời gian không sai biệt lắm, Giang Lưu một lần nữa đeo Tử Đàn Phật Châu lên trên cổ, nắm chặt Ô Mộc Côn trong tay, lặng lẽ đẩy cửa thiền phòng, đi xuống núi.
Kim Sơn Tự ở trên đỉnh núi, nhưng chỉ là một đỉnh núi nhỏ thôi, nhờ vào một luồng ánh trăng yếu ớt, ngắn ngủi nửa canh giờ, hắn đã đi đến chân núi.
Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đã chờ sẵn ở đấy, chính là Cao Dương.
. ..
Dưới chân núi, Kim Sơn Thôn.
Trong một gian tiểu viện, chính là nơi ở Trương viên ngoại, toàn bộ Kim Sơn Thôn, có lẽ cũng chỉ có nhà Trương viên ngoại mới có thể có một gian sân nhỏ như thế mà thôi.
Cửa sân hướng nam, bên cạnh hai phía đông tây đều có ốc xá cùng phòng khách, là nơi đãi khách cùng nơi bọn nha hoàn ở, tọa bắc triều nam chính là địa phương mà người nhà Trương viên ngoại ở.
Chỉ là, hôm nay trong nhà Trương viên ngoại lại có một vị khách không mời mà đến, là một thiếu niên Sa Di, nhìn qua dáng dấp ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, người mặc một bộ tăng bào nguyệt nha màu trắng không bình thường, tay cầm một cây Hàng Ma Xử, thần sắc không màng danh lợi đi tới nhà Trương viên ngoại, nhẹ nhàng gõ gõ cửa sân.
- Ai nha? Hơn nửa đêm không ngủ. . .
Yên tĩnh hoang dã, theo tiếng đập cửa vang lên, trong nội viện truyền tới một giọng nói của nam tử, trong chốc lát, cửa sân bị kéo mở, một gã sai vặt nhô đầu ra ngoài quan sát.
- Thí chủ, tiểu tăng chính là tăng nhân Đại Minh Tự, vì tham dự đại lễ thụ hương nên mới đến đây, muốn xin tá túc một đêm, tăng nhân tuổi trẻ chắp tay trước ngực, nói chuyện khiêm tốn hữu lễ.
- Tiểu hòa thượng ngươi chờ một chút, để ta chạy vào bẩm báo chủ nhân trong nhà lại nói tiếp.
Thấy cách ăn mặc tăng nhân này tựa hồ không tầm thường, gã sai vặt này nhẹ gật đầu, rụt đầu trở về, chạy vào trong nhà
Rất nhanh, cửa sân lại bị mở ra, Trương viên ngoại tùy ý choàng y sam đi ra.
Đánh giá hòa thượng trên dưới một phen, sau đó mới lắc đầu, nói:
- Tiểu hòa thượng, không phải ta không chịu cho ngươi tá túc, chỉ là trong nhà ta có nữ quyến, thực sự rất bất tiện, hay là ngươi đi địa phương khác xin ở lại đi, đúng rồi, trên núi kia có một tòa Kim Sơn Tự, ngươi. . ..
Chỉ là, khi Trương viên ngoại còn chưa nói xong, thanh niên tăng nhân này đã nhặt một khối đá từ bên cạnh góc tường lên, đặt vào tay.
Ngón tay hơi hơi dùng sức một chút, khối đá nhỏ lập tức hóa thành mấy mảnh vụn rơi xuống:.
- Thí chủ, mong rằng tạo thuận lợi, tương lai, tất có phúc báo.
- Tê. . .,
Nhìn chỉ lực của tiểu hòa thượng, Trương viên ngoại hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức đổi lời nói.
- Đại sư mau mời vào, ta đã sai người ta thu thập một khách phòng cho ngươi.
- Vậy thì xin làm phiền.
Tiện tay vứt bỏ mãnh đá vụn, thần sắc tăng nhân tuổi trẻ điềm tĩnh, khiêm tốn hữu lễ mà đi vào trong nhà.
. ..
Đêm, trời đã rất khuya.
Giang Lưu cùng Cao Dương hai người cùng nhau đi xuống núi, tiến vào Kim Sơn Thôn, tuy nói từ khi Giang Lưu xuyên việt đến đây đến giờ chưa bao giờ xuống núi, nhưng hắn cũng biết, nhà Trương viên ngoại là giàu có nhất Kim Sơn Thôn.
Kim Sơn Thôn Chỉ có khoảng trăm tám mươi gia đình, hơi tìm một phen liền tìm được một gia đình có phòng ốc tốt nhất, đùng đầu nhỏ nghĩ cũng biết đây chính là nhà Trương viên ngoại.
Vốn đến gây chuyện, vì thế, cũng không có gõ cửa, Cao Dương thả người nhảy một cái, thân hình nhẹ nhàng đã vượt qua tường thấp mà vào trong sân nhỏ, sau đó lặng lẽ mở cửa sân, hai người im ắng tiềm nhập vào bên trong.
Tuy nói trong viện có một con chó bị động tác hai người bừng tỉnh, chỉ là không đợi đại cẩu sủa lên, một đạo hàn mang đã hiện ra.
Phi đao Cao Dương chuẩn xác chui vào trong miệng con chó lớn này, đóng đinh nó xuống đất.
“ Nhắc nhở, thu được điểm kinh nghiệm 10, tiền tài 4. ”
Không để ý đến hệ thống trò chơi vang lên tiếng nhắc nhở, Giang Lưu cùng Cao Dương hai người lặng yên tiềm nhập vào nhà chính.
Đối với lần trừng phạt này, Giang Lưu không có gì dị nghị, hắn biết rõ, Kim Sơn Tự chỉ là chùa miếu nhỏ mà thôi, cho nên không có nhiều quy củ, nếu như là chùa miếu hương hỏa tràn đầy khác, trừng phạt tuyệt đối không nhẹ nhàng như vậy.
Mà sự tình sơn tặc trả thù, tự nhiên sẽ để Pháp Minh lão chủ trì đơn giản thương nghị một phen cùng Huyền Không, phải chuẩn bị tùy thời tùy lúc trong khoảng thời gian tiếp theo phòng bị sơn tặc trả thù.
Còn Trương viên ngoại dưới chân núi? Hắn bất quá chỉ là một người bình thường mà thôi, chờ ứng phó sơn tặc kết thúc thì sẽ xuống núi đòi một lời giải thích thỏa đáng.
Sự tình nên nhắc nhở cũng đã nhắc nhở qua, không còn chuyện gì nữa, Giang Lưu lên tiếng cáo từ.
Chỉ là, sau khi đi ra khỏi thiền phòng của lão chủ trì, Giang Lưu còn chưa đi mấy bước đã bị Huyền Không sư huynh kéo lại.
- Lưu nhi, ngươi thành thật nói cho sư huynh biết, trước kia ngươi thật không có luyện qua La Hán Quyền sao?
Huyền Không kéo Giang Lưu lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, hỏi.
Cũng không có trả lời, Giang Lưu chỉ nhìn hắn, không nói một lời, trầm mặc ứng đối.
- Ai, tốt, ngươi đi mau đi.
Nhìn chằm chằm Giang Lưu nhìn một lúc lâu, Huyền Không lập tức phất phất tay, thở dài một tiếng.
Huyền Không cũng biết mình quả thật đang nói nhảm, qua nhiều năm như vậy, Giang Lưu từ nhỏ đến lớn đều sống trong chùa miếu mới bọn họ, hắn có học trộm La Hán Quyền hay không, chính mình có thể không biết hay sao?
Huống chi, đêm hôm đó, thời điểm mình vụng trộm dạy hắn La Hán Quyền cũng nhìn ra được, hắn không có một chút cơ sở luyện võ nào cả.
Chỉ bất quá, mình luyện tập La Hán Quyền mười năm, thế nhưng, thành tựu mười năm này vẫn kém xa Giang Lưu chỉ tu luyện mấy ngày ngắn ngủi, sự thật này để hắn khó mà tiếp nhận.
- Đa tạ Huyền Không sư huynh dạy bảo.
Giang Lưu chắp tay trước ngực, xoay người thi lễ đối với Huyền Không một cái.
Có lẽ sau này La Hán Quyền đối với chính mình mà nói cũng sẽ không tính là cái gì, thế nhưng với tình cảnh trước mắt, kỹ năng này có tác dụng không nhỏ đối với mình.
Đương nhiên, ở trong đó càng trĩu nặng tình yêu mến của Huyền Không sư huynh đối với mình.
- Ừm, bất kể như thế nào, Lưu nhi ngươi có thiên phú võ học, đây là một đại hỉ sự, ta không còn lo lắng sau này ngươi bị người ta khi dễ nữa.
Nhìn Giang Lưu nghiêm túc hành lễ, cảm giác bực bội trong lòng Huyền Không sư huynh dễ chịu hơn khá nhiều, hai tay đỡ Giang Lưu dậy, sau đó chuyển thân rời đi.
Đưa mắt nhìn Huyền Không sư huynh rời đi, vẫn như cũ có chút thất hồn lạc phách, Giang Lưu cũng có thể lý giải đại khái tâm tư của hắn.
Chuyển thân về nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Thời điểm bình thường, Huyền Không sư huynh không nói nhiều, cho nên, trên bàn cơm, Huyền Ngộ cùng Huyền Minh cũng không có phát hiện hắn có gì không đúng.
Ăn xong cơm tối, riêng phần mình rời đi, Giang Lưu thu thập chén đũa, rửa chén, quét dọn một phen sau đó cũng trở về thiền phòng của mình.
Lấy ra một chiếc khăn lau qua phòng một lần, lẳng lặng đã tọa trên giường gỗ, lau sạch Ô Mộc Côn hơi có vẻ cũ nát trong tay, bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ.
Đối với cử động buổi tối đi trả thù Trương viên ngoại, tâm tình Giang Lưu có chút phức tạp, có chờ đợi không kịp đến thời điểm báo thù, cũng có chút lo lắng bất an.
Nếu hiện tại đang ở xã hội pháp trị hiện đại hoá, hắn cũng không nguyện ý vận dụng võ lực để giải quyết các vấn đề.
Thế nhưng, xuyên việt đến thế giới Man Hoang cổ đại này, một thôn dân trong làng vì lợi ích đã có thể cấu kết với sơn tặc mưu tài sát hại tính mệnh của mình, nếu mình vẫn mềm yếu sau này sẽ chỉ bị người khi dễ.
Nhẫn một lúc gió êm sóng lặng, thế nhưng tình huống như vậy dù sao cũng là số ít.
Mà đa số tình huống là: Nhẫn một lúc người ta sẽ được một tấc, sau đó lại muốn tiến một thước!
Mà cũng đúng thôi, Phật Môn một mực rêu rao từ thiện nhân ái nhưng cũng có lúc nộ mục kim cương, đúng không?
Không có chút nào buồn ngủ, thấy thời gian không sai biệt lắm, Giang Lưu một lần nữa đeo Tử Đàn Phật Châu lên trên cổ, nắm chặt Ô Mộc Côn trong tay, lặng lẽ đẩy cửa thiền phòng, đi xuống núi.
Kim Sơn Tự ở trên đỉnh núi, nhưng chỉ là một đỉnh núi nhỏ thôi, nhờ vào một luồng ánh trăng yếu ớt, ngắn ngủi nửa canh giờ, hắn đã đi đến chân núi.
Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đã chờ sẵn ở đấy, chính là Cao Dương.
. ..
Dưới chân núi, Kim Sơn Thôn.
Trong một gian tiểu viện, chính là nơi ở Trương viên ngoại, toàn bộ Kim Sơn Thôn, có lẽ cũng chỉ có nhà Trương viên ngoại mới có thể có một gian sân nhỏ như thế mà thôi.
Cửa sân hướng nam, bên cạnh hai phía đông tây đều có ốc xá cùng phòng khách, là nơi đãi khách cùng nơi bọn nha hoàn ở, tọa bắc triều nam chính là địa phương mà người nhà Trương viên ngoại ở.
Chỉ là, hôm nay trong nhà Trương viên ngoại lại có một vị khách không mời mà đến, là một thiếu niên Sa Di, nhìn qua dáng dấp ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, người mặc một bộ tăng bào nguyệt nha màu trắng không bình thường, tay cầm một cây Hàng Ma Xử, thần sắc không màng danh lợi đi tới nhà Trương viên ngoại, nhẹ nhàng gõ gõ cửa sân.
- Ai nha? Hơn nửa đêm không ngủ. . .
Yên tĩnh hoang dã, theo tiếng đập cửa vang lên, trong nội viện truyền tới một giọng nói của nam tử, trong chốc lát, cửa sân bị kéo mở, một gã sai vặt nhô đầu ra ngoài quan sát.
- Thí chủ, tiểu tăng chính là tăng nhân Đại Minh Tự, vì tham dự đại lễ thụ hương nên mới đến đây, muốn xin tá túc một đêm, tăng nhân tuổi trẻ chắp tay trước ngực, nói chuyện khiêm tốn hữu lễ.
- Tiểu hòa thượng ngươi chờ một chút, để ta chạy vào bẩm báo chủ nhân trong nhà lại nói tiếp.
Thấy cách ăn mặc tăng nhân này tựa hồ không tầm thường, gã sai vặt này nhẹ gật đầu, rụt đầu trở về, chạy vào trong nhà
Rất nhanh, cửa sân lại bị mở ra, Trương viên ngoại tùy ý choàng y sam đi ra.
Đánh giá hòa thượng trên dưới một phen, sau đó mới lắc đầu, nói:
- Tiểu hòa thượng, không phải ta không chịu cho ngươi tá túc, chỉ là trong nhà ta có nữ quyến, thực sự rất bất tiện, hay là ngươi đi địa phương khác xin ở lại đi, đúng rồi, trên núi kia có một tòa Kim Sơn Tự, ngươi. . ..
Chỉ là, khi Trương viên ngoại còn chưa nói xong, thanh niên tăng nhân này đã nhặt một khối đá từ bên cạnh góc tường lên, đặt vào tay.
Ngón tay hơi hơi dùng sức một chút, khối đá nhỏ lập tức hóa thành mấy mảnh vụn rơi xuống:.
- Thí chủ, mong rằng tạo thuận lợi, tương lai, tất có phúc báo.
- Tê. . .,
Nhìn chỉ lực của tiểu hòa thượng, Trương viên ngoại hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức đổi lời nói.
- Đại sư mau mời vào, ta đã sai người ta thu thập một khách phòng cho ngươi.
- Vậy thì xin làm phiền.
Tiện tay vứt bỏ mãnh đá vụn, thần sắc tăng nhân tuổi trẻ điềm tĩnh, khiêm tốn hữu lễ mà đi vào trong nhà.
. ..
Đêm, trời đã rất khuya.
Giang Lưu cùng Cao Dương hai người cùng nhau đi xuống núi, tiến vào Kim Sơn Thôn, tuy nói từ khi Giang Lưu xuyên việt đến đây đến giờ chưa bao giờ xuống núi, nhưng hắn cũng biết, nhà Trương viên ngoại là giàu có nhất Kim Sơn Thôn.
Kim Sơn Thôn Chỉ có khoảng trăm tám mươi gia đình, hơi tìm một phen liền tìm được một gia đình có phòng ốc tốt nhất, đùng đầu nhỏ nghĩ cũng biết đây chính là nhà Trương viên ngoại.
Vốn đến gây chuyện, vì thế, cũng không có gõ cửa, Cao Dương thả người nhảy một cái, thân hình nhẹ nhàng đã vượt qua tường thấp mà vào trong sân nhỏ, sau đó lặng lẽ mở cửa sân, hai người im ắng tiềm nhập vào bên trong.
Tuy nói trong viện có một con chó bị động tác hai người bừng tỉnh, chỉ là không đợi đại cẩu sủa lên, một đạo hàn mang đã hiện ra.
Phi đao Cao Dương chuẩn xác chui vào trong miệng con chó lớn này, đóng đinh nó xuống đất.
“ Nhắc nhở, thu được điểm kinh nghiệm 10, tiền tài 4. ”
Không để ý đến hệ thống trò chơi vang lên tiếng nhắc nhở, Giang Lưu cùng Cao Dương hai người lặng yên tiềm nhập vào nhà chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.